Chương 20 Sinh nhật vui vẻ Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 21 Ngồi xe rời đi Bấm để xem Editor Bồ Đào Lúc sáu giờ, tất cả đồ đạc cần mang đi đã dọn dẹp xong, trong sân bày tràn lan, trong phòng ngược lại trống trơn, một loại phiền muộn tên là biệt ly trong không khí lên men lan tỏa. Cơm chiều là do Tơ Liễu làm, sau khi mọi người vậy quanh bàn ngồi xuống, nhất thời nhìn nhau không biết nói gì. Một số người nói rằng lời chia tay tốt nhất thực sự là sự im lặng, nói nhiều có vẻ là lừa tình, nói ít lại có vẻ thờ ơ lạnh nhạt, cho nên im lặng là tốt nhất, bởi vì trong lòng đã ngấm ngầm hiểu tâm ý của lẫn nhau. Cho đến khi, có người tới đưa bánh kem, sự im lặng này mới bị phá vỡ. Bánh kem là món quà Lục Vân Tranh tặng cô, tuy không lớn, nhưng làm vô cùng tinh xảo, xung quanh bánh trang trí đầy hoa hồng, mặt trên tạo một con chuột nhỏ khả ái đáng yêu, chỉ nhìn thôi, liền buồn cười. Bầu không khí tức thời buông lỏng vài phần. Liễu Tô Nguyên lấy nến ra, không nhiều không ít, vừa đúng hai mươi cái, lớn nhất là đóa hoa sen, sau khi thắp lên, hoa sen nở rộ, khúc nhạc vang lên, "Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ.." Tiếng hát kia đương nhiên là của Lục Vân Tranh, bất quá, còn kèm theo một giọng con trai không được tự nhiên hơi ngường ngượng, không thể nghi ngờ là của Thiên Ban. Kiều Đức Trí lập tức cười, "Nha đầu Vân Tranh này thật là có lòng, còn tiểu tử ngốc Thiên Ban này, bảo nó hát một bài con nhăn nhăn nhó nhó, nghe một chút, đều hát không đúng nhịp điệu.." Liễu Tô Nguyên ôn hòa nói, "Cũng là làm khó thằng bé rồi, tính tình Thiên Ban vốn cộc cằn, chắc chắn là Vân Tranh ép buộc nó, ha ha, bất quá, so với chúng ta những lão già bất khuất này, người trẻ tuổi đương nhiên có cách sống của người trẻ tuổi, có bánh kem, mới gọi là sinh nhật, có đúng không, Đỗ Tiêu?" Tơ Liễu cười bồi thêm một câu, "Còn có cả thổi nến, ước nguyện nữa." Liễu Đỗ Tiêu mỉm cười nghe, hốc mắt dần dần nóng lên. "Thổi đi." Ba người đều từ ái nhìn cô, trong lòng muôn loại tư vị. Liễu Đỗ Tiêu mềm mại "Vâng" Một tiếng, trước nhắm mắt lại ước nguyện, mới thổi tắt ngọn nến, rồi sau đó cầm dao nhỏ cắt bánh kem thành nhiêu phần, theo thứ tự đưa cho ba người, ba người đều rất ít ăn loại đồ ăn ngọt này, nhưng lúc này, đều tươi cười rạng rỡ ăn nồng nhiệt. Ly biệt, còn không thể thiếu rượu. "Cái gì cũng không nói, đều ở trong rượu rồi." Kiều Đức Trí nâng chén, vành mắt phiếm hồng. "Hảo!" Liễu Tô Nguyên cùng ông chạm ly, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Hai người uống thực vui sướng, một ly tiếp một ly. Tơ Liễu cũng uống mấy chén, ngắm trăng tự rót tự uống. Liễu Đỗ Tiêu cũng không ngăn ai. Có chút cảm xúc, phải nên phát tiết, phát tiết, mới có thể thoải mái. Uống đến 8 giờ, xe vận tải giúp đỡ chuyển nhà tới, Liễu Tô Nguyên cùng Kiều Đức Trí đã hơi ngà ngà say, Liễu Đỗ Tiêu liền ra mặt ứng đối, nhờ người ta khiêng từng rương lên xe, cẩn thận dàn xếp ổn thỏa, không nghĩ tới lúc xe muốn lái đi, ông ngoại cô bước đi tập tễnh muốn lên xe. "Ông ngoại?" "Ta đi cùng xe, cháu cùng mẹ cháu chiều mai ngồi xe lửa đi." "Nhưng mà.." "Yên tâm đi, ông ngoại không có việc gì." Liễu Đỗ Tiêu sao có thể yên tâm? Đi cùng xe, từ Tử Thành đến Đế Đô lái xe đến hơn ba mươi tiếng đồng hồ, buổi tối nghỉ ngơi không tốt, ông ngoại đã từng tuổi này, dọc đường đi chắc chắn sẽ chịu khổ, nhưng mà, cô muốn khuyên can lại bị chặn họng, "Đỗ Tiêu, đây là tài sản của chúng ta, đối với người khác mà nói là không đáng tiền, nhưng cũng mặc kệ là cái nào ông ngoại đều không bỏ được, nhất định phải tận mắt nhìn thấy chúng nó hoàn hảo không tổn hại gì mang đến Đế Đô." Liễu Đỗ Tiêu không còn lời gì để nói. Xe chứa đầy rương chậm dãi rời đi, đó là "nhà" của bọn họ, sau khi bôn ba mấy chục tiếng đồng hồ, ở một thành thị phồn hoa khác dừng chân, một chút mọc rễ nẩy mầm, thẳng đến nở hoa kết trái. "Nhà" đi rồi, tối nay đã định trước không thể chợp mắt. * * * Ngày hôm sau, hơn năm giờ, trời vừa hửng sáng, Liễu Đỗ Tiêu cùng Tơ Liễu liền ngồi xe rời đi, hai người đi vô cùng im lặng, ngoại trừ Kiều Đức Trí tiễn đưa, thì cũng không hề kinh động hàng xóm trên phố này. Mỗi bước đi không hề lưu luyến, Liễu Đỗ Tiêu rất bình tĩnh, dưới cái nhìn của cô, ly biệt, là vì muốn gặp lại tốt đẹp hơn, cho nên, không cần quá nhiều thương cảm, có duyên, thì sẽ gặp lại. Sau khi tới nhà ga, ngoài ý muốn thấy được Minh Lan. Minh Lan tới tiễn đưa, tuy nhiên, vẫn luôn cười, trên mặt cũng không có cái gì là không nỡ, cho đến khi xe lửa đến, tiễn hai người lên xe, tìm được chỗ ngồi, dàn xếp tốt hành lí tùy thân, lúc phải đi, mới lộ ra vài phần lưu luyến chia tay, "Đỗ Tiêu, cậu đến Đế Đô trước, tôi bên này sắp xếp ổn thỏa sẽ đi tìm cậu." Nếu không phải là chuyện đột nhiên xảy ra, anh không mua được phiếu xe cùng cô, hiện tại liền cùng nhau đi rồi. Liễu Đỗ Tiêu cười phất tay. Minh lan cũng đi vô cùng tiêu sái, nhưng sau khi xe khởi động, anh đột nhiên cảm thấy tim mình co lại, giống như mất đi thứ gì quý giá nhất, nhịn không được đuổi theo, cho đến khi bị nhân viên công tác ngăn lại. Thật lâu về sau, anh mới biết được, giờ khắc này anh đã mất đi cái gì. Lời editor: Huhu tội nam phụ của tôi quá =. = chấm chấm nước mắt.
Chương 22 Tân gia Bấm để xem Editor Bồ Đào Hai người mua phiếu giường nằm, sau khi dàn xếp ổn thỏa, Tơ Liễu liền nằm xuống, mang bịt mắt, hơi hơi gập người, cùng thế giới xung quanh tách biệt, Liễu Đỗ Tiêu ngồi ở đối diện, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài chạy như bay. Đây là lần đầu tiên cô xa nhà, tâm tình rất là phức tạp, cuộc so tài nấu nướng, cuộc sống đại học, còn có.. Không biết thân thế cùng bí mật của mẹ, đều muốn ở Đế Đô từ từ tìm hiểu, thời gian quá khứ đơn giản một đi không trở lại. * * * Hơn ba mươi tiếng đồng hồ sau, xe lửa tới Đế Đô, lúc này là hơn ba giờ sáng, trời vẫn còn tối, trong xe phần lớn mọi người đều mệt mỏi không chịu nổi, ngáp mấy ngày liền, lại cũng có loại rốt cuộc đạt tới mục đích trút được gánh nặng. Liễu Đỗ Tiêu đỡ tay mẹ đi cuối cùng, xuống xe, mọi người trên sân ga đều hướng về lối ra, bước đi vội vàng, giống như phía trước có người chờ đợi, lại giống như vội vàng trở về nghỉ ngơi. Hai người không chút hoang mang, cùng dòng người kéo ra một khoảng cách. Ra trạm, đứng ở bậc thang cao, xa xa đèn đuốc sáng trưng, so với Tử Thành an nhàn yên lặng, nơi này ầm ĩ phồn hoa, người đến người đi, nhất thời thế nhưng phân không rõ là đêm tối hay là ban ngày. Tơ Liễu thần sắc ngơ ngẩn, nhìn bốn phía đều là xa lạ, hoàn toàn không có bô dáng nửa phần giống trong trí nhớ, ánh mắt không khỏi trở nên trống rỗng, thậm chí bắt đầu hoài nghi, ác mộng đeo bám bà hơn hai mươi năm qua có phải hay không chỉ là một giấc mộng? "Nước mắt, hãy để nó rơi xuống, chữa lành đi vết thương kia, đừng tưởng rằng mất đi quý giá nhất, mới khiến cho hôm nay lãng phí.." Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Liễu Đỗ Tiêu lấy điện thoại ra nghe, "Ông ngoại? Vâng, cháu và mẹ đã đến nơi rồi, ông tại sao lại không nghỉ ngơi cho tốt mà còn gọi điện thoại cho cháu? Tối hôm qua không phải ông đã gửi địa chỉ cho cháu sao, cháu với mẹ sẽ trực tiếp bắt xe đến, người không cần lo lắng, chợp mắt ngủ một lát đi ạ." Sau khi cúp máy, Liễu Đỗ Tiêu nhìn Tơ Liễu đã hoàn hồn, cười nhạt nói, "Mẹ, ông ngoại ở nhà chờ chúng ta, đi thôi." Giọng Tơ liễu hơi the thé, chỉ nói một chữ, "Được!" * * * Ngồi trên xe taxi, Liễu Đỗ Tiêu đối tài xế nói, "làm ơn đi đến Hồ Uyển ạ." "Được rồi!" Tài xế là người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, giọng điệu chính là người Đế Đô, nhiệt tình sang sảng, vừa lái xe vừa nói, "hHi người không phải là người Đế Đô nhỉ?" Tơ Liễu nhắm mắt dưỡng thần. Liễu Đỗ Tiêu nhàn nhạt hỏi lại, "Tại sao bác lại đoán như vậy?" Tài xế kia kinh ngạc, "Chẳng lẽ các vị là? Nghe giọng nói không giống a, nhìn dáng vẻ cũng không giống, tôi làm công việc này hơn hai mươi năm, người ta không cần nói tôi liếc mắt liền nhìn thấu, nhưng cũng tám chín phần mười.." Liễu Đỗ Tiêu cười cười, không đáp lại. Tài xế kia cũng bất giác xấu hổ, lại nhiệt tình cùng cô nói về nơi sống, nhờ có vị tài xế, Liễu Đỗ Tiêu đối với Hồ Uyển đại khái hiểu chút ít, ngôi nhà mới này cách đại học Đế Đô không xa, xem như người cùng khu phố vô cùng tình cảm, giá nhà tự nhiên xa xỉ, cô ngay từ đầu cho rằng, đây là ông ngoại vì chiếu cố mình đi học, mới thuê nhà gần đây, nhưng tới cửa tiểu khu, nhìn đến những ngôi nhà cao lớn kia, cô bỗng nhiên không hiểu nổi. Nhà cho thuê có cần phải khoa trương như thế này không? "Làm sao vậy?" Sau khi xuống xe, thấy cô không đi, Tơ Liễu hỏi một tiếng. Liễu Đỗ Tiêu trong lòng có quá nhiều nghi hoặc, lại không biết phải nói từ đâu. Tơ Liễu kéo tay cô, đi vào bên trong tùy ý giải thích, "Ông ngoại con hơn hai mươi năm trước liền tới Đế Đô lang bạt, dựa vào một phen hảo thủ nghệ, được Yến gia lựa chọn, Yến gia khi đó chính là gia tộc giàu nhất Đế Đô, đối với người phía dưới đương nhiên cũng được đãi ngộ hậu hĩnh, ông ngoại con tích góp chút tiền, nghĩ tương lai sẽ ở lại Đế Đô, liền đem tiền mua hai căn hộ, lúc ấy nhà còn rẻ, nhưng cho tới hiện tại, có khi còn hơn mấy chục lần.." Liễu Đỗ Tiêu bừng tỉnh vài phần. Tơ Liễu tiếp tục nói, "Hai căn hộ kia mặc dù hiện tại có hơi chút cũ kĩ, nhưng đều là khu phòng học, cho nên giá cả tuy không hợp lí, ông ngoại con nhờ người bán, kiếm tiền mua bên này, còn có một ít thừa ra, tính toán dùng để mở cửa hàng, nói cho con những lời này, là để con không phải áp lực quá lớn, nhà ta tuy không phú quý, nhưng ăn mặc bình thường vẫn đủ lo, đừng nghĩ nếu không có.." Liễu Đỗ Tiêu gợi lên khóe môi, ngữ khí nhẹ nhàng vui đùa nói, "Con hiểu rồi, mẹ, con không nghĩ sẽ vừa đi học vừa đi làm thêm, hơn nữa nhà ta liền có cửa hàng, nếu thật muốn làm công, cũng đến nước phù sa không chảy ruộng ngoài a." Tơ Liễu giận cô liếc mắt một cái, theo lời bà nói, "Hiểu liền tốt, làm mẹ biết con lấy tay bắt cá, cho dù có ông ngoại con che chở, mẹ cũng không tha cho con." Liễu Đỗ Tiêu cười tủm tỉm trả lời "vâng". * * * Ngôi nhà mới của họ nằm ở tầng 9 giữa tòa nhà vẫn là một căn song lập ở tầng trên cùng, có hai thang máy, lối đi nhỏ an tĩnh lại rộng mở, cư nhiên còn chừa mấy mét vuông làm hoa viên nhỏ, từ thang máy đi ra, trước mặt chính là, một vài bồn hoa được gieo trồng, xanh biếc dạt dào, tuy không bằng vườn nhỏ ở tử thành, nhưng ở tấc đất tấc vàng như đế đô, này đã xem như vô cùng xa xỉ. Liễu Đỗ Tiêu nhớ kĩ ông ngoại nói cho mình mật mã cửa, sau khi đẩy cửa tiến vào, tức khắc ngây ngẩn cả người. Sắc mặt Tơ Liễu cũng có vài phần hoảng hốt.
Chương 23 Đại ma vương giới tham ăn. Bấm để xem Editor Bồ Đào Mọi thứ lọt vào trong tầm mắt, lại khiến các nàng sinh ra ảo giác như vẫn đang còn ở Tử Thành, những bức tranh quen thuộc đơn giản không màu mè treo trên vách tường, trong góc phòng khách cũng bày những chậu hoa thân quen, đến ngay cả ghế sô pha cũng giống nhau y đúc, chiếc nệm gối cũng là tự tay cô, thêu một năm bốn mùa phong cảnh. Cửa phòng ngủ, cũng theo thiết kế ở Tử Thành, màu sắc cũ kỹ, nhưng lại không có vẻ ám trầm, ngược lại, lại có một hương vị cổ xưa, điều khác biệt duy nhất với Tử Thành, chính là nhà ăn cùng phòng bếp nơi đây liên kết với nhau, kiểu mở, có vẻ càng rộng mở hào phóng. Nhà bếp là nơi quan trọng nhất trong nhà, cho nên, được trang trí vô cùng chu đáo, ánh đèn sáng ngời, lò bếp không nhiễm một hạt bụi, ở trước cửa sổ đặt một vài chậu hoa nhỏ, nhẹ nhàng khoan khoái lại ấm áp, nhưng điều khiến cô rung động nhất vẫn là dụng cụ trong đó, tất cả đều là từ tử thành mang đến, nồi chén cái muôi, đều không thiếu thứ nào. "Ông ngoại con thật là.." Tơ Liễu dạo qua một vòng, thần sắc phức tạp, càng là không biết nên nói cái gì cho tốt. Liễu Đỗ Tiêu cười cười, giờ khắc này, cảm giác mệt mỏi trằn trọc khi phải ngồi xe mấy chục tiếng đồng hồ cùng với việc phải đi đến một thành phố xa lạ đều tiêu tán hết, rời xa quê hương thì sao chứ? Bên người có người nhà, như vậy, dù có đi đến chỗ nào đi nữa, chỗ đó đều sẽ là gia đình. * * * Liễu Tô Nguyên nghe được động tĩnh, từ một gian phòng ngủ đẩy cửa đi ra, trên mặt chẳng những không có vẻ tiều tụy của việc nghỉ ngơi không tốt, ngược lại thần thái sáng láng, "Liễu Nhi, Đỗ Tiêu, hai con tới rồi." Tơ Liễu "Vâng" một tiếng, lúc nhìn thấy có một người đàn ông trung niên đi cùng ông ra khỏi phòng, đôi mắt rụt lại, theo bản năng sờ soạng mặt, còn tốt, bà còn mang theo khẩu trang, trên đầu còn có mũ, che thực kín mít. Liễu Đỗ Tiêu cười gọi một tiếng "Ông ngoại", sau khi chào hỏi, nhìn đến người phía sau ông, hơi hơi sửng sốt, người kia là ai? Trước liền không nói người đó có thể xuất hiện ở nơi này vào lúc này thì có thể thấy mối quan hệ với ông ngoại hẳn là không hề tầm thường, nhưng liền khí chất đó, lại khiến cô ngạc nhiên. Người nọ đầu tóc hoa râm, lại chải vuốt không chút cẩu thả, ăn mặc một thân tây trang khéo léo, càng là toát lên vẻ nghiêm nghị đến kì cục, Liễu Đỗ Tiêu liền có loại cảm giác như được nhìn thấy quản gia trong một gia đình phương tây. Không nghĩ tới, cô thật là đoán đúng rồi. "Đỗ Tiêu, đây là bạn tốt của ông ngoại, Chiêm Quốc Thông, là đại quản gia của Yến gia, cháu liền chào Chiêm gia gia đi." Liễu Tô Nguyên cười ha hả vì hai người giới thiệu, "Quốc Thông, đây là cháu ngoại của tôi, Đỗ Tiêu." Liễu Đỗ Tiêu mở miệng trước chào hỏi, tự nhiên hào phóng nói, "Chiêm gia gia hảo!" Chiêm Quốc Thông từ lúc trẻ tuổi liền biểu hiện cảm xúc vô cùng ít, vốn có danh hiệu mặt tê liệt, theo năm tháng phát triển, liền càng thêm giống một hồ nước sâu, không có chuyện lớn kinh thiên động địa, căn bản liền đừng trông cậy từ trên mặt ông nhìn được cái gì, nhưng giờ phút này, ánh mắt ông lóe lên, có chút kinh dị, có chút hoảng hốt, một lát sau, mới gật gật đầu, "Tô Nguyên, ông có một cháu gái ngoan." Liễu Tô Nguyên cũng không phải người ham hư vinh, bất quá lúc này, cười tủm tỉm tiếp nhận, mang theo vài phần đắc ý nói, "bây giờ liền biết những lời lúc trước tôi nói không hề khoe khoang rồi chứ?" Chiêm Quốc Thông khó được cười một cái, "Ừ, chẳng những không khoe khoang, còn rất khiêm tốn, đứa nhỏ này so với ông còn muốn tốt hơn." Đặc biệt đôi mắt này được sinh ra, đời này, ông chỉ có thể gặp được một người có thể có một đôi mắt thuần tịnh trong sáng như vậy, như đứa trẻ sơ sinh, tuy rằng sau khi lớn lên, tiếp xúc với muôn vàn thế sự của đời người, nhưng vẫn như cũ không hề nhiễm một chút bui bặm nào, vẫn là sạch sẽ như vậy, sạch sẽ đến nỗi làm người ta rung động. Trước mắt cô, còn nhiều hơn một phần trầm tĩnh bình lặng hơn tuổi, liền càng khiến người ta đau lòng. Liễu Tô Nguyên ha ha cười rộ lên, vẻ mặt rạng ngời. Liễu Đỗ Tiêu ngược lại là có điểm ngượng ngùng, muốn rời đi lại có vẻ không lễ phép, chỉ xấu hổ đứng tại chỗ mỉm cười. Lúc này, Tơ Liễu bỗng nhiên nói, "Cha, phòng của con với Đỗ Tiêu ở trên lầu phải không? Bọn con lên sửa sang lại một chút rồi xuống dưới." Nói xong, liền xách theo hành lý tùy thân mang lên tầng. Liễu Đỗ Tiêu ' thuận thế ' đi theo. Cho đến khi bóng dáng bọn họ hoàn toàn biến mất, Liễu Tô Nguyên mới buông tiếng thở dài, xoay người đối Chiêm Quốc Thông giải thích, "Đó chính là con gái của tôi, chỉ là tính tình của nó, a, mấy năm nay đều không muốn nhìn thấy người lạ, ông cũng đừng để trong lòng." Về Tơ Liễu, Chiêm quốc thông tuy không biết toàn bộ bí mật, lại cũng hiểu biết một ít, này đây cũng không kinh ngạc, cũng liền sẽ không tức giận, "Không có việc gì, quan hệ của chúng ta, cần gì phải giải thích?" Liễu Tô Nguyên lại buông tiếng thở dài, "Cảm ơn.." Chiêm Quốc Thông xua tay, ngắt lời, "Càng nói càng khách sáo, tôi tới tìm ông cũng không phải là để nghe những lời khách khí này, tôi là nhớ về trù nghệ của ông, bằng không, cả buổi tối không ngủ được, tôi chạy đến đây làm gì?" Nghe vậy, trên khuôn mặt già nua của Liễu Tô Nguyên lại nhiễm ý cười, mắt nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời đã dần hửng sáng, một bên hướng phòng bếp đi tới sảng khoái nói, "Được, ông chờ, tôi đây liền đi chuẩn bị, muốn ăn cái gì đều được, nguyên liệu nấu ăn đều ở trong tủ lạnh, tùy ông chọn món ăn, coi như là báo đáp ông một hồi cực khổ." Chiêm Quốc Thông đương nhiên sẽ không ở phòng khách chờ, thưởng thức Tô Nguyên nấu ăn cũng là một loại hưởng thụ, vì thế, hừ một tiếng, theo qua, "Tôi chạy trước chạy sau bận rộn gần một năm, ông liền một bữa điểm tâm liền muốn đuổi tôi đi rồi?" Tô Nguyên đi vào phòng bếp, mặc chỉnh tề, hảo tính tình hỏi, "Vậy ông nói, định ăn bao nhiêu bữa?" Chiêm Quốc Thông nghĩ nghĩ, mang theo vài phần bất đắc dĩ nói, "Nhiều hay ít, tôi cũng không nói được, cái này phải xem tâm tình của tiểu tổ tông Yến gia kia rồi, cậu ta nếu là dễ phục vụ, tôi cũng sẽ không phiền toái ông, nhưng cậu ta nếu là ngày nào đó ăn không ngon, khẳng định làm loạn, cậu ta làm loạn, mọi người trên dưới Yến gia đều sẽ trải qua những ngày không yên ổn, đặc biệt là thằng nhóc nhà tôi, lâu lâu bị hắn ngược điên, tô nguyên a, đến lúc đó, phải làm phiền ông ra tay rồi." Tiểu tổ tông kia tuy rằng khó hầu hạ, nhưng có cái tử huyệt, chính là.. Hắn là cái đồ tham ăn, đồ tham ăn thâm niên, hình dung đồ tham ăn từ xương tủy đều là chưa đủ, hắn căn bản chính là đại ma vương giới tham ăn. Lời editor: Mai mình kiểm tra lí mà vẫn cố làm một chương cho các bạn! Các bạn ngủ ngon >. < 27-4-2020.
Chương 24 Nhất định có thể làm hắn vừa lòng Bấm để xem Editor Bồ Đào Liễu Tô Nguyên nhanh chóng xử lý nguyên liệu nấu ăn, nghe vậy, hơi mang vài phần kinh ngạc giương mắt nhìn qua, thấy ông bạn già tương giao nhiều năm một bộ tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, bộ dáng giống như sống không còn gì luyến tiếc, không khỏi bật cười, "Tôi là lần đầu tiên chứng kiến ông có vẻ mặt này, trước kia mọi người đều trêu chọc ông dây thần kinh cơ mặt bị liệt, mặc kệ cho có chuyện gì xảy ra, ở trên mặt ông cũng không nhìn ra được biến hóa gì, hiện tại đây là làm sao vậy? Càng sống càng luyến tiếc rồi?" Chiêm Quốc Thông tìm cái ghế ngồi xuống, tư thế vô cùng hoàn hảo, ngoài miệng lại không giữ giọng điệu quản gia quý tộc, mà là thở ngắn than dài nói, "Này trong chốc lát, kia trong chốc lát, lúc ấy còn có ông ở Yến gia." Liễu Tô Nguyên vô ngữ nói, "Tôi nào có quan trọng như vậy? Lại nói, tôi nhớ tiểu thiếu gia rất dễ hầu hạ a, thông minh ngoan ngoãn, lớn lên cùng búp bê Tây Dương giống nhau đẹp mắt, ăn no liền tự mình chơi, như thế nào đến miệng ông, lại trở thành đại ma vương rồi?" Chiêm Quốc Thông lắc đầu, "Đó là trước kia, thủ nghệ của ông có thể làm cho cậu ta ăn no, cậu ta ăn uống no đủ đương nhiên không sinh sự, nhưng từ sau khi ông rời đi, Yến gia không biết đã thay đổi biết bao nhiêu đầu bếp, nhưng đều thỏa mãn không được tính kén chọn của cậu chủ, mà trời sinh hắn lại là cái người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, mặc kệ bất luận việc gì đều phải tốt nhất, duy nhất chỉ có ăn uống là ngoại lệ, hắn có thể chịu đựng mới là lạ? Huống chi, hắn vẫn là cái đồ tham ăn a, đem ăn uống trở thành việc trọng đại nhất trong cuộc đời, một khi không hợp khẩu vị, liền làm trời đất đảo lộn, một giây đều có thể bức điên một đống đầu bếp, người trên dưới Yến gia đừng mong có thể sống dễ chịu.." Liễu Tô Nguyên nhíu mày, "Có thể khoa trương như vậy sao?" Chiêm Quốc Thông gật đầu thật mạnh. Liễu Tô Nguyên cười như không cười hỏi, "Vậy sao ông còn không bỏ đi?" Chiêm Quốc Thông nghẹn ngào, một lát sau mới hừ nói, "Tôi là không đành lòng để Vân Hi một mình ở Yến gia chịu khổ." Liễu Tô Nguyên không chút khách khí ngắt lời ông, "Vậy ông có thể mang theo con trai cùng đi mà, bằng bản lĩnh của hai người các ông, đi đến chỗ nào đều có chỗ dung thân, nói không chừng, so ở Yến gia càng có thể phát huy năng lực." Chiêm Quốc Thông trầm mặc, lặng lẽ nói, "Đấy còn có vợ tôi nữa." Liễu Tô Nguyên ân cần, "Vậy cả nhà cùng nhau đi, đừng nói với tôi, Yến gia không chịu để ông rời đi nhá." Yến gia có bao nhiêu kiêu ngạo, ông là tự mình lĩnh hội quá, mặc kệ là ai, chỉ cần muốn rời đi, Yến gia tuy có đánh giá cao, lại luyến tiếc, cũng sẽ không có nửa phần do dự, ví dụ như ông, từng dùng trù nghệ chinh phục trên dưới người Yến gia, nhưng khi ông đưa ra lời từ chức, Yến gia cũng không có bất luận cái gì giữ lại. Chiêm Quốc Thông méo mặt, không nói. Liễu Tô Nguyên vui vẻ cười rộ lên. Chiêm Quốc Thông khóe miệng run lên, nếu không phải thấy đồ ăn ngon miệng, ông thật muốn ôm mặt chạy lấy người a, chính là ở Yến gia, ông là người rất có mặt mũi, ai dám như vậy khi dễ ông? Nhưng hiện tại.. Khó trách châm ngôn nói ăn thịt người miệng đoản, ông muốn nói ra hai câu tàn nhẫn, chính là dỗi không ra được miệng, chỉ phải nghẹn ngào nuốt lại. Cũng may, Liễu Tô Nguyên liền nhận ra, chuyển đề tài, "Thiếu gia trở nên khó hầu hạ, ngoại trừ ăn không ngon miệng, có phải hay không còn cùng việc phu nhân qua đời có quan hệ? Tôi nghe nói, vị nhị thiếu gia Yến gia kia, cùng thiếu gia chỉ kém một năm." Nhắc tới cái này, Chiêm Quốc Thông ánh mắt phức tạp lên, "Việc năm đó, một lời khó nói hết, bất quá, thiếu gia xác thật bởi vậy đã chịu thương tổn, cho nên, đến bây giờ, mối quan hệ của cậu ấy cùng gia chủ không tốt, nếu không có lão gia ở giữa chu toàn phối hợp, thì không biết sẽ nháo thành cái bộ dáng gì nữa.." Nghĩ đến cái này, Chiêm Quốc Thông cắn môi dưới, "Bất quá, trò giỏi hơn thầy, ông chủ không phải đối thủ của thiếu gia, thiếu gia ở Yến gia, là nửa điểm thua thiệt đều không ăn." Liễu Tô Nguyên đang trộn rau trộn, nghe vậy, không khỏi tò mò hỏi, "Nhưng không phải cái người đại minh tinh kia đã nghênh ngang vào nhà rồi sao? Nhị thiếu Yến gia cũng đã từ đứa con ngoài giá thú được công nhận, lúc sau còn sinh một đôi long phượng thai, thiếu gia ngầm đồng ý ư?" Chiêm Quốc Thông cười lạnh lên, "Ngênh ngang vào nhà? Loan Hồng Nhan ngược lại nằm mơ đều nghĩ trở thành đại phu nhân Yến gia, đáng tiếc, nhịn hơn hai mươi năm, vẫn chỉ là phụ nữ của ông chủ mà thôi, phụ nữ của ông chủ, cũng không chỉ có một mình bà ta." Bất quá, bà ta xem là trong đám nữ nhân kia là người có thủ đoạn nhất, ít nhất vì Yến Vân Sơn sinh ba hài tử, còn tiến vào Yến gia, những người khác đều không có bản lĩnh này, đều là gặp dịp thì chơi mà thôi. Liễu Tô Nguyên không khỏi ngạc nhiên, "Không có danh phận?" "Không có!" Chiêm Quốc Thông trong giọng nói không che giấu được sự khinh miệt, "Một cái con hát mà thôi, bà ta mà cũng xứng sao!" Chỉ có người kia, mới đảm đương nổi, tôn vị phu nhân của Yến gia, chỉ tiếc, hồng nhan bạc mệnh, gửi gắm nhầm người. Liễu Tô Nguyên liếc ông một cái, nghĩ đến cái gì, thổn thức nói, "Đều đã qua rồi, ông cũng là thật có phúc, tầm này tuổi rồi mà vẫn còn có thể cưới được một tiểu cô nương, còn dụ dỗ người ta sinh cho một người con trai, mãn nguyễn a." Nghe vậy, Chiêm Quốc Thông từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, bất mãn nói, "Cái gì mà gọi tuổi đã cao? Hai ta cùng tuổi, trước đây khi cưới Thục Trân, cũng mới 40 mà thôi, nam nhân bốn mươi như một cành hoa, nơi nào già chứ?" Liễu Tô Nguyên cười khúc khích, lười cùng ông so đo, chuyên tâm làm bữa sáng. Chiêm Quốc Thông nhìn, thần sắc dần dần có chút mông lung, hoảng hốt, cho đến khi điện thoại trong túi rung lên, ông mới đột nhiên hoàn hồn, lấy ra mắt nhìn dãy số, bộ dáng bắt đầu ra dáng phách lối, mang theo vài phần tức giận hỏi, "Mới sáng sớm gọi điện thoại cái gì?" Người bên kia sầu đến muốn chết, "Cha, người đi đâu vậy? Con nghe mẹ nói, cha ngày hôm qua buổi chiều liền ra cửa, còn một đêm không trở về, người sẽ không giấu mẹ con ở ngoài nuôi tình nhân chứ?" "Thối lắm!" Chiêm Quốc Thông mắng, ý thức được lời nói của mình thô tục, có tổn hại hình tượng đại quản gia, nhanh chóng hạ giọng cứu vãn, "Ta đi gặp người bằng hữu, trò chuyện quá muộn, liền ở lại đây, con tìm ta có việc gì?" Người bên kia giọng giống như muốn khóc "Không phải chuyện lớn trời long đất lở mà con dám kinh động người sao? Cha, cha mau trở lại cứu con đi, đại thiếu gia hắn, hắn hôm nay khẳng định muốn làm mọi người đến chết!" "Xảy ra chuyện gì?" "Mẹ Đông ca đột nhiên té xỉu, Đông ca đưa bà đi bệnh viện, cho nên, điểm tâm sáng nay chỉ có thể giao cho người khác làm, mà những người sau bếp đều khẩn trương đến bệnh tim rồi, ai mà không biết đại thiếu gia miệng bắt bẻ biến thái a, nếu là hầu hạ không tốt, tất cả mọi người đều như tìm chỗ chết, con khẳng định đứng mũi chịu sào, cha, người cũng không thể thấy chết mà không cứu được đâu." Chiêm Quốc Thông hừ một tiếng, "Ta thật đúng là nuôi ra đứa con trai tốt, thời điểm này còn không thay ta ra chống đỗ, còn muốn kéo ta về chịu chung, ngươi cũng thật hiếu thuận đi!" Nghe vậy, bên kia nháy mắt cợt nhả lấy lòng, "Ai bảo người ở trước mặt đại thiếu ra còn có mấy phần thể diện đâu? Người trở về, cũng không phải là cứu một mình con, trên dưới Yến gia đều sẽ cảm tạ đại ân đại đức của người, thật sự, người sau bếp đều nói, chỉ cần ngài có thể giúp bọn họ vượt qua môt kiếp này, bọn họ nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp người a.." Chiêm Quốc Thông tức giận ngắt lời, "Bớt lấy những lời này lừa bịp lão tử đi, bảo mọi người thả lỏng chút, bữa sáng nên như thế nào chuẩn bị vẫn là như thế chuẩn bị, còn phần của đại thiếu gia.. Đợi chút ta mang về." "A? Từ bên ngoài mua? Thiếu gia chắc chắn ghét bỏ tức giận tại chỗ a?" Chiêm Quốc Thông chắc chắn nói, "Yên tâm đi, cậu ấy sẽ ăn vô cùng vui vẻ." "Ách? Cha xác định? Chẳng lẽ ngài muốn đi Đông Phương thực phủ mua? Vô dụng a, cha, hiện tại bên kia làm đồ ăn, thiếu gia cũng bắt đầu ghét bỏ, trừ phi là do chính tay bạch thiếu gia tự làm, nhưng bạch thiếu gia đi công tác, hiện tại không ở đế đô." "Con hiện tại không cần bận tâm, dù sao, con chỉ cần nói với thiếu gia, ta mang về bữa sáng, nhất định có thể làm hắn vừa lòng là được." Nói xong, cúp điện thoại, đối Liễu Tô Nguyên nói, "Tô nguyên này, liền giao cho ông, thiếu gia thích ăn cái gì, ông còn nhớ chứ?" Cập nhật 29-4-2020.
Vợ tổng tài là đầu bếp Chương 25 Mỹ danh yến gia Thiếu phu nhân Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Vợ tổng tài là đầu bếp Chương 26 Một lời khó nói hết Bấm để xem Editor bồ đào "Tô Nguyên!" Chiêm Quốc Thông không biết người bạn già của mình nghĩ như thế nào, nhưng ông lại vô cùng sợ hãi, bởi vì đứng ngay trước mặt Liễu Đỗ Tiêu, nên không tiện nói thẳng, "Thiếu gia muốn ăn mì ông làm." Không phải ai cũng có thể thay thế! Liễu Tô Nguyên thấy ông nóng nảy, trấn an nói, "Yên tâm đi, bản lĩnh làm mì của Đỗ Tiêu đã sớm vượt qua tôi, thiếu gia sẽ chỉ càng ăn càng nghiện, với quan hệ của hai ta, tôi còn muốn hại ông à?" Nghe vậy, mắt của Chiêm Quốc Thông sáng ngời, "Thật là vậy à?" Liễu Tô Nguyên cuộn bánh, nghiêng người liếc ông một cái, "Tôi lừa ông làm gì? Ông nếu là được ăn đồ ăn do Đỗ Tiêu làm, về sau liền sẽ không nhớ thương tay nghề của tôi nữa, đáng tiếc a.." Ông kéo dài thanh âm, khơi lên lòng ham muốn của Chiêm Quốc Thông. Chiêm Quốc Thông tò mò hỏi, "Đáng tiếc cái gì?" Liễu Tô Nguyên cười như không cười, "Đáng tiếc, không phải ai cũng có thể được ăn đồ do Đỗ Tiêu nhà tôi làm, tôi đều không nỡ để con bé xuống bếp, hôm nay là nể mặt thiếu gia, ai ngờ, ông còn không cảm kích." Cháu gái mình vừa rồi cư nhiên bị ' ghét bỏ ', ông thế nào cũng phải giúp xả giận. Liễu Đỗ Tiêu như thế nào không hiểu? Trong lòng đồng thời ấm áp, lại cảm thấy buồn cười, xưa nay ông ngoại cùng Kiều gia gia cũng thích ở ngoài miệng đá xéo nhau vài cậu, nhưng không có như hiện tại cãi cùn như vậy, nhìn trong ánh mắt cô, là thay ông ngoại cảm thấy vui vẻ, khi ở Tử Thành, ông ngoại sống quá trầm mặc áp lực, phần lớn thời gian đều thích ngồi ngốc ở trong phòng, nhưng lại không nghĩ tới, sau khi trở lại Đế Đô, toàn bộ con người đều trở nên khác biệt. Mà cô, thích thay đổi như vậy. Chiêm Quốc Thông cũng phản ứng kịp, lại không hề cảm thấy xấu hổ hay ảo não, mà vui tươi hớn hở đi tới, từ trong túi lấy ra một thứ, đưa cho Liễu Đỗ Tiêu, "Nha đầu, đây là quà gặp mặt gia gia tặng cháu." Chiêm Quốc Thông nghĩ đến bản thân con dâu còn chưa có, mà Tô Nguyên lại có cháu gái lớn như vậy, kia tư vị cũng là đủ chua xót. Liễu Đỗ Tiêu nhìn vào tấm thiệp sáng lấp lánh, khi cô hơi sửng sờ, Liễu Tô Nguyên đã giúp cô nhận, trực tiếp bỏ vào trong tay cô, "Cầm đi, đây là thứ cháu nên được, tiếng gia gia kia cũng không phải là gọi suông?" Lại về sau còn không chỉ như vậy, sau khi Chiêm Quốc Thông biết tài nấu nướng của cô, không thiếu được sẽ thường xuyên ' xin giúp đỡ ', đương nhiên, Liễu Tô Nguyên cũng thấy vui mừng bởi vì, ông tuổi tác đã cao, năng lực hữu hạn, có thể giúp đỡ cô bao nhiêu đâu? Nhưng lão hữu không giống nhau, ông ở Yến gia nhiều năm, trong tay có lực lượng của riêng mình, ngay cả tầng lớp thượng lưu của Đế Đô, cũng có vài phần thể diện, càng là đừng nói, con ông hiện giờ là trợ lí cho thiếu gia, như thế, tương lai mới bảo vệ Đỗ Tiêu thật tốt. Liễu Đỗ Tiêu không nghĩ nhiều như vậy, thấy ông ngoại cầm, liền chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh, bỏ vào túi sườn váy, đối với Chiêm Quốc Thông nói tiếng cảm ơn, "Cảm ơn, Chiêm gia gia." Chiêm Quốc Thông giống như một con cáo già, cười đến ý vị thâm trường, "Đều là người trong nhà, không cần khách khí, gia gia về sau cũng sẽ không khách khí với cháu, nha đầu, ta nhưng chờ xem cháu thể hiện tài nấu ăn." ".. Được ạ." Như thế nào lại tưởng tượng ra cảm giác sắp bị quấn lấy nhỉ? Không cho phép cô suy nghĩ sâu xa hơn, Chiêm Quốc Thông đã bắt đầu nhắc nhở cô đồ ăn thiếu gia không thích ăn, lại nói tiếp, vị thiếu gia khó hầu hạ này kì thật cũng không kén ăn, anh chỉ là bắt bẻ khẩu vị, gần như là nguyên liệu tự nhiên đều nằm trong phạm vi được chấp nhận, ngoại trừ tỏi, anh đối với nó có thể là ' căm thù đến tận xương tủy ', phòng bị nó giống như phòng bị vũ khí sinh học. Liễu Đỗ Tiêu nghe xong, hiểu ý cười, bởi vì cô cũng không thích tỏi, tuy rằng tỏi có rất nhiều chỗ tốt, càng là gia vị không thể thiếu trong đồ ăn, nhưng cô vẫn là tránh được nên tránh. Không có lí do gì khác, cô đối với mùi tỏi thật sự không thể khen được. Chiêm Quốc Thông vẫn thở dài, "Toàn bộ người Yến gia đều không dám ăn tỏi, lão gia tử trước kia rất thích ăn món tỏi giã thịt luộc a, hiện tại ngược lại, tên món ăn này cũng không thể nói, nếu thật sự thèm, phải ra bên ngoài ăn, sau khi ăn xong, cả ngày cũng chưa thể trở về.." Liễu Tô Nguyên buồn cười nói tiếp, "Có thể khoa trương như vậy sao? Ăn xong rồi dùng trà diệp súc súc miệng không phải được rồi à?" trong những dịp trang trọng, thông thường tỏi không được làm gia vị, đây là vấn đề về lễ nghi, trong tầng lớp thượng lưu phần lớn mọi người đều cho rằng tỏi chỉ dành cho kẻ bất tài, bất quá, Yến gia lão gia tử hết lần này đến lần khác yêu tha thiết, cái gì người ái mộ tôm hấp tỏi, cà tím om tỏi, đặc biệt nước ăn sủi cảo chế biến ngày mùng tám tháng chạp phải có tỏi.. Chiêm Quốc Thông không tán thành người bạn cũ của mình liền thở dài nặng nề: "Ông cảm thấy ta nói ngoa à? Ta thực ra chỉ hi vọng tiểu thiếu gia đối với mọi người bao dung hơn, nhưng trên thực tế, trên dưới người Yến gia ngày cả chữ tỏi cũng không thể tùy tiện nói ra ngoài." Liễu Tô Nguyên vẫn là không thể hiểu được nỗi "đau khổ của ông', cười nói," Được rồi, đừng ở sau lưng cứ nói xấu thiếu gia nữa, ở Yến gia ăn không được, đợi chút nữa ở chỗ ta ăn no là được chứ gì? " Chiêm Quốc Thông tức khắc vẻ mặt kinh hỉ, nhưng mà một giây kế tiếp lại biến thành sợ hãi," Nếu thế tôi còn có thể trở về Yến gia được à? Thiếu gia sẽ không coi tôi là lựu đạn khủng bố mà ném ra ngoài chứ? " Thấy ông càng nói càng không đáng tin cậy, Liễu Tô Nguyên lắc đầu, đem bánh bao gói chắc để vào trong lồng, sau khi bật bếp lên, liền bưng đồ ăn sáng ra ngoài," Đói bụng rồi nhỉ? Ăn trước, sau khi nước sôi, bảy tám phút là có thể ra nồi. " Bốn món ăn phụ, đậu phộng dấm muối, dưa chuột nộm, măng tre đỏ, sang tam ti, đều là món ăn bình dân tuy nhiên, lại làm Chiêm Quốc Thông quá mức kích động, chỉ nghe mùi vị, liền khiến ông nhớ lại năm đó. Gấp không chờ nổi ngồi xuống, bắt đầu ăn, chiếc đũa không ngừng lên xuống, còn nói Liễu Tô Nguyên rót cho mình một ly rượu đế, sáng sớm như vậy liền thích uống rồi, cái gì hình tượng đại quản gia nghiêm túc đứng đắn, giờ khắc này không còn sót lại chút gì. Liễu Tô Nguyên không thể không khuyên nhủ," Ông ăn chậm một chút, còn có bánh bao nữa. " Chiêm Quốc Thông ăn đến hốc mắt đều có điểm ê ẩm, vì không muốn quá mất mặt, cố gắng nhịn, chỉ là giọng nói vẫn mang theo vài phần run rẩy," Hai mươi năm, Tô Nguyên, cái hương vị này tôi nhớ thương hơn hai mươi năm rồi, ngày hôm nay xem như được ăn rồi, năm đó Vương Bảo Xuyến ở trong nhà hầm lạnh lẽo cũng bất quá mới mười tám năm mà thôi, tôi so với nàng ta còn dày vò hơn hai năm a.. " Liễu Tô Nguyên bật cười," Càng nói càng xàm, mới uống có tý rượu đã say như vậy rồi? " " Không phải lời say, Tô Nguyên này, những lời này của ta đều xuất phát từ đáy lòng, năm đó, ông cũng thật là nhẫn tâm, nói đi là đi, phẩm giá của đầu bếp Yến gia, so đầu bếp của đông phương gia đều cao hơn một cái đầu, sao ông có thể từ bỏ chứ? " Đều nói uống rượu nhiều, liền cái gì cũng đều thổ lộ ra bên ngoài, nhưng ăn quá ngon, người cũng sẽ say mê, chút chuyện nghẹn ở trong lòng nhiều năm nay, đều như là quản không được, một lời đều nói ra hết. Liễu Tô Nguyên còn có thể nói gì nữa? Bồi ông nhấp một ngụm, cũng chỉ nói có một câu," Một lời khó nói hết!" Cập nhật ngày 1-5-2020.
Vợ tổng tài là đầu bếp. Chương 27 Coi là bồ tát tôn thờ. Bấm để xem EDITOR Bồ Đào Chiêm Quốc Thông cũng không phải là người không biết điều, nhưng hiện tại chính là muốn biết tận cùng của câu trả lời, có lẽ là do đã kìm nén quá lâu, cảm xúc một khi nhen lửa, liền có chút kìm không được, "Không thể nói? Bởi vì không tin tôi?" Liễu Tô Nguyên nguýt ông một cái, "Không tin ông mà tôi đem tài sản mười mấy năm tích góp cho ông tùy ý xử lí? Ông nếu là muốn dùng ý xấu lừa bịp tôi, tôi còn không phải sẽ nhảy lầu sao?" Lời này nói ra, trong lòng Chiêm Quốc Thông tức khắc thoải mái không ít, không sai, lão hữu đối với ông đó là một trăm phần trăm yên tâm, hai ngôi nhà cũ ở Đế Đô cũng là nhờ ông bán, nhà mới cũng là do ông giúp đỡ tìm mua, còn có cửa hàng, đều là nhờ ông tìm kiêm, tiền nong trước sau, hơn hai chục triệu liền trực tiếp đưa cho ông không chút do dự, này còn không phải tín nhiệm thì là gì? "Vậy ông?" Không đợi Chiêm Quốc Thông nói xong, giọng nói của Liễu Tô Nguyên trở nên phức tạp đáp lời, "Tôi chỉ không muốn làm liên lụy ông." Nghe vậy, Chiêm Quốc Thông mày nhăn lại, "Liên lụy? Là có ý gì?" Liễu Tô Nguyên lại uống một ngụm rượu, gục đầu xuống, khó khăn nói, "Ý chính là, việc của Tô gia tôi muốn tự mình giải quyết, Quốc Thông, tôi không thể lôi ông xuống nước cùng được, hai ta tương giao nhiều năm, đều hiểu rõ lẫn nhau, nhưng duy nhất chuyện này, ông cũng không nên biết quá nhiều thì tốt hơn." Miễn cho tương lai khó xử! Nói đến chuyện này, Chiêm Quốc Thông thế nào còn không hiểu? Ông vẫn biết năm đó ông bạn già của mình rời Đế Đô có quan hệ với việc của con gái, nhưng cụ thể là chuyện gì, ông lại là không rõ ràng lắm, mấy năm nay có thư tín lui tới, cũng né tránh đi vết thương lòng này, lại không nghĩ, qua lâu như vậy, miệng vết thương chẳng những không khép lại, ngược lại là càng ngày càng nghiêm trọng, nghĩ đến lúc trước, trong lòng không khỏi trầm trọng lên, "Tô Nguyên, ông chuyển về Đế Đô, không chỉ vì cháu gái đúng không?" Liễu Tô Nguyên trầm mặc một lát, gật gật đầu. Chiêm Quốc Thông nheo mắt lại, chợt lóe lên, "Còn vì thay con gái đòi lại công đạo?" Liễu Tô Nguyên dứt khoát thừa nhận, "Đúng vậy, dù đã muộn màng hơn hai mươi năm, nhưng nên đòi lại vẫn là nên đòi lại, dựa vào cái gì mà con gái của tôi chịu hết đau khổ, hắn lại có thể tiêu dao sung sướng? Hắn tạo ra nghiệt, thì phải trả giá cho tội lỗi!" Chiêm Quốc Thông là người như thế nào? Ở trong giới nhà giàu đã vài thập niên, chuyện gì còn chưa thấy qua? Lúc này, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, đơn giản chính là cốt truyện bị nam nhân lừa dối, cuối cùng lại bị vứt bỏ, bất đắc dĩ phải mang theo con gái đi tha hương đất khách quê người, ông có tính toán, thần sắc trịnh trọng lên, "Ông nói thật với tôi, là tên khốn khiếp nào? Tôi giúp ông!" Liễu Tô Nguyên sửng sốt, ngẩng đầu, thấy ông không phải đùa giỡn, mới cười khổ nói, "Cảm ơn ông, Quốc Thông, nhưng việc này ông thật không giúp được." Nghe vậy, Chiêm Quốc Thông vội vàng nói, "Tại sao lại không giúp được? Trừ khi là vương bát đản kia họ Yến.." Giọng nói đột nhiên im bặt, trạng thái lập tức thay đổi, "Sẽ không, sẽ không phải là.." Nghe giọng nói đều run lên, Liễu Tô Nguyên nhanh chóng lắc đầu, "Ông đang nghĩ lung tung cái gì vậy? Không phải!" Chiêm Quốc Thông thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng nói, "Chỉ cần không phải nam nhân Yến gia là được, ông nói xem, là ai? Những người khác, tôi đều có thể nghĩ biện pháp.." Liễu Tô Nguyên ngắt lời, "Thật sự không cần, Quốc Thông, lòng tốt của ông tôi xin nhận, nhưng đây là ân oán của hai cha con chúng tôi, phải tự mình kết thúc mới vui vẻ không phải sao? Nếu ông thực sự muốn giúp đỡ, vậy làm bộ cái gì cũng không biết đi, một nhà chúng tôi trở về Đế Đô, dùng chính là họ Liễu, ông hiểu điều này có nghĩa gì đúng không? Tôi không muốn quá nhiều người biết, coi như báo thù, cũng không muốn đem ra ngoài ánh sáng, dù sao vạch trần chuyện năm đó, tổn thương sâu nhất vẫn là con gái của tôi, nó đã quá khổ, tôi không muốn con bé một lần nữa phải đối mặt với sự nhục nhã đó.." Chiêm Quốc Thông thở dài, "Tôi hiểu rồi, được, vậy cứ theo ý ông, chỉ là.." Dừng lại, ông ngập ngừng nói, "Tên họ của ông có thể sửa, nhưng trù nghệ không đổi được, người Yến gia đã từng nếm qua, cho nên muốn lừa gạt bọn họ, sợ rằng không được." Liễu Tô Nguyên nói, "Bên Yến gia không cần phải lừa gạt, bọn họ căn bản sẽ không để ý đến một nhân vật nhỏ bé như tôi, liền tính là thiếu gia, cậu ấy lại thích trù nghệ của tôi, cũng không phải là một người nhiều chuyện." "Vậy ngược lại là.." Chiêm Quốc Thông trong lòng ổn định chút, còn muốn nói nữa cái gì, liền thấy Liễu Đỗ Tiêu bưng lồng hấp xinh xắn đi tới, ngửi được mùi hương kia, muốn nói cái gì đều nuốt trở vào. Trong nóng hổi, mùi hương mờ mịt lượn lờ, xộc thẳng vào mũi, Chiêm Quốc Thông nháy mắt liền đem những chuyện phiền lòng đều không để tâm nữa, cũng không đoái hoài đến nóng miệng, gắp lên liền ăn. Liễu Tô Nguyên nhìn không nói nên lời, "Ông ăn chậm một chút, không ai cướp của ông đâu!" Chiêm Quốc Thông nói không ra lời, vội vàng hà hơi, bởi vì quá ngon, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua đều giãn ra, lúc này ông giống như một đứa trẻ tham ăn, nếu là người quen biết ông thấy, sợ là sẽ kinh ngạc rớt cằm. "Ăn ngon, ăn quá ngon!" Vừa ăn, vừa tận lực ca ngợi, thực mau, một lồng liền hết, lại tiếp tục tấn công một lồng tiếp theo, hoàn toàn đã quên muốn gói về cho vợ cùng con trai nếm thử. Liễu Tô Nguyên buồn cười lắc đầu, trong lòng trầm trọng đều tiêu tán đi. Cho đến cái lồng thứ ba đã vơi đi một nữa, Liễu Tô Nguyên thấy ông còn không có ý dừng lại, không thể không lên tiếng ngăn lại, "Tôi nói, ông đủ chưa? Làm thế nào lại giống một đứa trẻ không được ăn no? Cũng không nhìn xem bản thân đã bao nhiêu tuổi, lại ăn tiếp, dạ dày liền vỡ rồi." Nghe vậy, Chiêm Quốc Thông miễn cưỡng buông đũa, vô cùng thống khổ nói, "Vậy không ăn nữa, đem phần dư này gói lại đi." Nói, còn lẩm bẩm một câu, "Thục Trân cùng Vân Hi hẳn là ăn cơm sáng rồi? Tôi đây có phải nên giữ lại ăn cơm trưa không?" Liễu Tô Nguyên, "..." Liền một miếng ăn mà thôi, đến nỗi làm ông một giây liền ' bỏ vợ bỏ con '? * * * Sau khi bánh bao được đóng gói ổn thỏa, nước sốt cũng làm xong, Liễu Đỗ Tiêu đóng gói bằng bình giữ nhiệt khác nhau, đưa cho Chiêm Quốc Thông, "Chiêm gia gia, ngài chỉ cần nói người sau bếp Yến gia chuẩn bị một tô mì là được, cháu bây giờ không có làm, nếu là nấu xong đưa gia gia mang về, mỳ liền vỡ, vị sẽ rất kém." Chiêm Quốc Thông vừa rồi vội vàng nói chuyện, vội vàng ăn, đều đã quên nhìn trù nghệ của Liễu Đỗ Tiêu, cho nên đến cùng cũng không biết người ta làm thế nào, hiện tại lại không tiện mở ra thưởng thức, chỉ phải ' cưỡng bách ' chính mình hoàn toàn tin tưởng, tin tưởng trù nghệ người ta trò giỏi hơn thầy, nhất định có thể thỏa mãn sự bắt bẻ của thiếu gia, "Được, được, vất vả cho cháu rồi, nha đầu, nếu là thiếu gia ăn ngon miệng, gia gia sẽ hậu tạ." Liễu Đỗ Tiêu lại cười nói, "Chiêm gia gia không cần khách khí." Chiêm Quốc Thông trong lòng phiền muộn, một chút đều không khách khí a, nếu là một chén mì nước kho thịt có thể làm thiếu gia không tức giận, đó chính là cứu mạng mọi người, hậu tạ tính cái gì? Đem cháu coi là bồ tát tôn thờ cũng còn được! CẬP NHẬT 3-5-2020. Mình sắp ra mắt truyện mới do mình sáng tác tên "Một chút đắng ngọt của trà đào" Mong mọi người ủng hộ!
Vợ tổng tài là đầu bếp Editor bồ đào Chương 28 Nam thần tới. Bấm để xem Lúc Chiêm Quốc Thông rời khỏi Lung Hồ Uyển, đã gần bảy giờ, ông một tay mang theo bình giữ nhiệt, một tay xách theo mấy cái hộp đồ ăn, từ cửa tiểu khu bắt một chiếc taxi, sau khi lên xe, hình tượng đại quản gia quen thuộc ùa về, "Tới núi Ngàn Hi." Tài xế kia theo bản năng trả lời "Vâng.", Thái độ cung kính làm anh ta hoài nghi chính mình bị cái gì điều khiển, nhưng ngay sau đó, sự chú ý của anh ta đã bị đồ vật trong tay người kia hấp dẫn, nó là cái quái gì vậy? Không phải là bom chứ? Không trách đầu óc anh ta động kinh, thật sự là Chiêm Quốc Thông cẩn thận từng li từng tý, như là bộ dáng khẩn trương đối mặt với kẻ thù cho nên khiến cho người khác không thể không hiểu sai, tài xế thông qua kính chiếu hậu liếc trộm vài cái, càng nhìn càng sợ hãi. Chẳng lẽ là do mình không may đụng phải phần tử khủng bố gì rồi? Đương nhiên hắn không dám ra mặt hỏi rõ ràng, vạn nhất là thật, kia hắn còn không phải là tự đưa mình vào họng súng, chờ bị diệt khẩu sao? Khéo léo, hắn cần phải khéo léo, như vậy mới không bại lộ, đến lúc đó cũng mới dễ giả ngu mặc kệ nó trôi qua được. "Thưa ông, ngài sớm như vậy đã muốn đến núi Ngàn Hi à?" Người nọ gắng gượng cười, làm bộ thân thiết nhiệt tình, "Là đi tập thể dục buổi sáng sao? Đó là nơi tốt nhất ở thủ đô của chúng ta, nhưng nó qua xa đi? Từ nơi này đến núi Ngàn Hi phải mất một giờ, nào có người nào lại chịu bỏ ra một chi phí lớn như vậy đến đó chứ? Nếu nói là đi du ngoạn, cũng không đúng a, chỗ đó 9 giờ mới cho phép khách du lịch lên núi, nghe nói nếu không tuân thủ nội quy mà lẻn vào sẽ nguy hiểm đến tính mạng.. Chiêm Quốc Thông nghe vậy nhíu mày, ông? Ông có già đến như vậy sao? Tóc ông tuy là trắng không ít, nhưng nếp nhăn trên mặt cũng đâu quá rõ ràng đâu? Lại nói, tài xế này nhìn cũng đoán chừng bốn mươi rồi, hắn một người trung niên kêu mình là ông, hắn cũng quá khách khí đi. Vì thế, ông không nóng không lạnh hừ nói," Không phải tập thể dục buổi sáng, là về nhà. " " Về nhà? "Người nọ sửng sốt," Núi Ngàn Hi không phải là một khu danh lam thắng cảnh sao? Còn có người sống tại đó à? " Chiêm Quốc Thông không muốn cùng hắn nói chuyện, miễn cho phí tâm, đây là có bao nhiêu kiến thức hạn hẹp, mới không nghe nói Yến gia sống tại trên núi Ngàn Hi? Là, cảnh khu núi Ngàn Hi, tuy rằng là cảnh khu nổi danh nhất Đế Đô, nhưng thế thì sao? Người khác ở không được, nhưng Yến gia có thể! Kỳ thật, Chiêm Quốc Thông thật đúng là trách oan người ta rồi, người ta không phải là kiến thức hạn hẹp không biết Yến gia, mà là sẽ không nghĩ đến chính mình một ngày kia có thể gặp gỡ người của Yến gia, Yến gia a, đó là cái dạng gì tồn tại? Mà một kẻ phàm nhân như hắn có thể nhìn thấy? Lúc này, di động trong túi Chiêm Quốc Thông rung lên, ông vội vàng lấy một tay, lấy điện thoại, không đợi mở miệng, bên kia liền nôn nóng kêu than," Cha, tại sao người còn chưa trở về? Trễ thêm lúc nữa, chắc chắn phải nhặt xác cho con.. " " Hừ hừ! "Mặt Chiêm Quốc Thông đen lại mắng mấy tiếng," Sáng sớm đã nói chuyện xui xẻo này, là muốn tìm chết đúng không? " Bên kia vẻ mặt đưa đám rên rỉ," Cha cho rằng con cam lòng khi tuổi xuân phơi phới thích chết sớm sao? Đáng thương cho con ngay cả vợ còn chưa cưới được, đời này con sống trong biết bao tủi nhục nghẹn khuất? Cha, người càng đáng thương hơn, sẽ không còn người chăm sóc phụng dưỡng cho người trước lúc lâm chung rồi, nhưng mà mẹ con còn trẻ, thật ra có thể tái giá.. " " Câm miệng, có tin lão tử đánh con hay không? Còn không mau chóng nói tiếng người! " " Thiếu gia rời giường rồi, ô ô.. " Dù vẫn biết là con trai khóc giả tranh thủ sự đồng tình, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng khóc lách tách như vậy, ông vẫn nhịn không được muốn bùng nổ, hít sâu hai cái, mới ép buộc chính mình bình tĩnh," Thiếu gia 8 giờ mới ăn bữa sáng, con sợ cái gì? Ta đang ở trên đường, nhiều lắm thì nửa giờ nữa sẽ tới! " Bên kia truyền đến giọng nói vô cùng tội nghiệp," Nhưng thiếu gia nói, cậu tối hôm qua không ăn no, lúc này liền đói bụng, hiện tại liền muốn ăn bữa sáng. " " Con không nói với thiếu gia nói Vĩ Đông đi bệnh viện rồi? " " Nói rồi. " " Sau đó thì sao? " " Thiếu gia tâm tình càng không tốt, càn dở, cậu ấy bắt đầu bắt bẻ, nhìn cái gì đều không vừa mắt, cha lại không phải không biết tính tình của thiếu gia, không cần nổi trận lôi đình, chỉ cần nói hai câu, là có thể hành hạ mọi người đi tìm đường chết. " Chiêm Quốc Thông cũng đau đầu lên," Vậy tại sao nghịch tử ngươi không cùng thiếu gia nói, ta đi ra ngoài mua bữa ăn sáng cho cậu ấy? " " Nói rồi, con còn khen đồ ăn sáng cha mua đến ngút tận mây xanh trên mặt đất vốn không có, cho nên, cha à, người đừng làm con thất vọng nha. " ".. Nếu là thất vọng thì sao? " " Ha hả, thiếu gia nói, hai cha con ta có thể một lần nữa đi đầu thai, cậu ấy sẽ phụ trách giúp mẹ tìm một người chồng trẻ tuổi đẹp trai, sau đó sinh một người con trai thông minh lanh lợi. " "... " Điện thoại không còn tiếng nào, bên kia Chiêm Vân Hi khẩn trương hỏi," Cha, ngài sẽ không sợ tới mức bỏ rơi con một mình trốn chạy, không trở lại chứ? Vô dụng thôi, trên người cha con có lắp định vị. " Chiêm Quốc Thông suýt chút nữa phun ra ngụm máu tươi nói," Ngươi thật đúng là con trai ngoan của ta! " Bên kia không biết xấu hổ cười rộ lên," Còn không phải là con đây sợ người ra ngoài liền đi lạc sao. " Chiêm Quốc Thông nghiến răng," Yên tâm đi, ta còn chưa tới tình trạng người già lẩm cẩm đâu, con bảo lái xe Khưu tới chân núi chờ ta, còn có, phân phó sau bếp chuẩn bị bột, nhớ kỹ, chỉ chuẩn bị mì sợi là được. " " A? Chuẩn bị mỳ rất đơn giản, nhưng mà, a Băng liền không thể đi đón cha, con sẽ bảo người khác đi thay. " Chiêm Quốc Thông khó hiểu hỏi," Tại sao Khưu Băng lại không đi được? " Bên kia thực cơ trí cười nói," Hắc hắc, a băng nếu là đi rồi, trước mặt thiếu ra chỉ còn một cái pháo hôi là con, kết cục khẳng định càng thê thảm! Có hắn ở cùng, tốt xấu gì còn có thể thay con chắn đỡ một chút. " "..." Không ngừng bẫy cha, còn hố bằng hữu, ông đều phải hoảng sợ vì con trai mình. Nhưng bên kia Chiêm Vân Hi hiển nhiên không có suy nghĩ này, sau khi cúp điện thoại, đi xuống phòng bếp, thông báo cho mấy người đầu bếp thay ca nhanh chóng chuẩn bị mì, sau đó liền suy nghĩ xem sẽ tìm ai tới để chịu trận thay, cũng không thể lần nào cũng là anh ' xung phong đi đầu ' đi? Có phúc mọi người cùng nhau hưởng mới đúng! Chỉ là thiếu gia càng không thích người ngoài ra vào tĩnh viên, phàm là người hay hóng hớt đều biết chuyện này, làm hại hắn muốn dụ dỗ cá nhận đến chịu trận thay vô cùng khó. Bất quá, mọi việc luôn có ngoại lệ. Chẳng hạn, không phải sẽ có một người xuất hiện sao? Chưa thấy bóng dáng, đã nghe thấy giọng điệu này, nghe được tiếng cười đến mức run rẩy cả người, Chiêm Vân Hi ngay cả đây không phải là lần đầu tiên nghe thấy, vẫn là có điểm không thể chấp nhận run lên, thật muốn đem bộ dáng người nào đó chụp lại đăng lên mạng, khiến những thiếu nữ mê mẩn anh ta đến thần hồn điên đảo mau chóng thanh tỉnh, đây chính là nam thần mà các cô thích, ôi, màn ảnh cởi bỏ hóa trang người năm người sáu, nhưng thật ra chính là một người. CẬP NHẬT NGÀY 5-5-2020.
Vợ tổng tài là đầu bếp Chương 29 Người chịu trận thay Sở Trường Ca Bấm để xem Editor bồ đào Bởi vì tiếng cười kia vô cùng ' xuyên thấu ', cho nên, Khưu Băng ở trên lầu cũng nghe được động tĩnh ở bên dưới, đi đến trước mặt người đứng ở cửa sổ đang trương lên khuôn mặt tươi cười, nhíu mày hỏi, "Cậu lừa cậu ta tới à?" Chiêm Vân Hi kỳ thật lớn lên vô cùng mi thanh mục tú, nhìn thế nào cũng chuẩn anh trai hiền lành nhà bên, nhưng mà, giờ phút này bản tính bị bại lộ, một giây biến thành hồ ly tinh, vẫn là gắng gượng làm hồ ly tinh giả ngu, nghe được Khưu Băng nói, nghiêng người liếc hắn một cái, vô tội khoanh tay, "Cái gì mà lừa gạt? Tôi đây là Khương Thái Công câu cá, người tình nguyện mắc câu." Hắn chỉ cần tung ra một chút mồi câu, vị Sở thiếu gia này liền tự động tới cửa. Khuôn mặt của Khưu Băng vốn lạnh lùng, nghiêm nghị khiến người ta sợ hãi lúc này đang giương lên nụ cười nhạt, tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, dáng người phong hoa tuyệt đại của Sở Trường Ca cách cửa lớn càng ngày càng gần, hắn sắc bén nói, "Cậu nghĩ là Sở thiếu là kẻ không có đầu óc à? Hai cậu bất quá là Chu Du đánh Hoàng Cái, kẻ muốn đánh người muốn bị đánh mà thôi, về điểm gian xảo này của cậu cậu ấy sẽ nhớ kĩ, không so đo liền tốt, bằng không.." Chiêm Vân Hi nuốt một ngụm nước bọt, quay mặt lại nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh hỏi, "Vậy còn cậu?" Cậu hố Khưu Băng số lượng vô cùng nhiều a, cậu đương nhiên hy vọng đối phương cũng là kẻ muốn đánh người muốn bị đánh nha, thế nhưng, Khưu Băng cho cậu ánh mắt sâu xa, lại nhấp môi không nói một câu nào. Thái độ như vậy, làm con tim nhỏ bé của cậu như tan nát. "A Băng.." Cậu mở miệng, yếu thế cầu xin. Nhưng Khưu Băng lại không hề cho cậu một chút vui vẻ nào, cao lãnh, mặc kệ cho cậu suy nghĩ lung tung, khiến cho cậu có thể lo lắng đề phòng mấy ngày, so với đơn giản thô bạo đánh một trận, kiểu trừng phạt này càng cao tay hơn đi? Lúc này, Sở Trường Ca vào cửa, anh xuất hiện, giống như trên mạng nói, giống như một ánh sáng chiếu rọi cả thế giới đen tối, cái loại đẹp chấn động lòng người, khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, chỉ có thể nói, thực vô cùng Sở gia! Người Sở gia, nữ tử khuynh quốc khuynh thành, nam tử cũng có thể điên đảo chúng sinh, đặc biệt là người đàn ông trước mặt, gương mặt xinh đẹp kia bất chấp cả giới tính, cho nên, trong đám người ái mộ của anh, nam nữ mỗi bên chiếm một nửa giang sơn, toàn bộ giới giải trí, cũng chỉ có một người yêu nghiệt như anh thu hút tất cả nam nữ. Trước màn ảnh, anh có thể lãnh diễm vô song, cũng có thể mị hoặc mọc thành cụm, cũng có thể là nam thần ôn nhu khiến người ta mê đến chết mê chết mệt, nhưng mà, thật ra, cái tính nết kia, một giây cũng có thể làm ảo tưởng tan biến. "Tiểu Băng, Vân Hi!" Anh hôm nay mặc một bộ quần áo đơn giản, không hề chải chuốt, nhưng khí chất thuộc về đại minh tinh vẫn là không che đậy được, nháy mắt có thể biến tất cả mọi người trở thành nền. Khưu Băng cũng không để ý cái này, cho nên không tự ti, hắn chỉ là không khoẻ, chịu không nổi Sở Trường Ca kia trêu chọc một tiếng 'Tiểu Băng', nhưng vì quá lệch với thân phận của mình nên hắn không thể giơ tay chào, chỉ có thể nghẹn lại. Điều này càng làm cho Sở Trường Ca càng thêm không sợ hãi, anh càng táo bạo hơn, mỗi lần nhìn thấy hắn, đều muốn 'đùa giỡn ' một phen, trêu không biết mệt, hắn bỗng nhiên cảm thấy, về sau chính mình có phải hay không nên dung túng Vân Hi tiếp tục lừa dối tên đần độn này? Này cũng coi như là gián tiếp báo thù đúng không? So với hắn, lực thích ứng của Chiêm Vân Hi mạnh mẽ hơn nhiều, tuy rằng tiếng ' Vân Hi ' bị Sở Trường Ca kêu đến trăm ngàn lần, rung động đến tâm can, nhưng thế thì làm sao? Chỉ cần anh nguyện ý đảm đương pháo hôi, thì xưng hô buồn nôn ghê tởm đến đâu cậu cũng có thể nhận. Vì thế, cậu híp mắt cười nghênh đón, "Sở thiếu, mới sáng sớm, mà cơn gió nào đã thổi ngài tới đây vậy?" Sở Trường Ca ý vị thâm trường chớp chớp mắt, "Không phải cậu dụ dỗ tôi tới sao?" Chiêm Vân Hi vô tội mà mờ mịt, "Tôi nào có? Tôi gọi điện thoại cho ngài, là cầu xin ngài giúp đỡ a, Đông ca bồi mẹ đi bệnh viện, không ai làm bữa sáng cho thiếu gia, tôi chính là muốn hỏi một chút ngài, có hay không có đề cử đầu bếp nào, như thế mà thôi." "Ha ha.." Sở Trường Ca cười như không cười dỗi nói, "Đầu bếp tốt nhất Đế Đô, không phải ở Đông Phương gia, chính là Yến gia, cậu còn nhờ tôi đề cử? Là chồn cho kê chúc tết, không yên lòng a?" Mánh khóe nhỏ bị vạch trần, đổi lại là người khác đã sớm xấu hổ không chỗ dung thân, nhưng Chiêm Vân Hi một chút thẹn thùng đều không có, ngược lại thực chân thành nhìn anh hỏi, "Vậy tại sao ngài con muốn tới đây?" Sở Trường Ca quét mắt bốn phía, tầm mắt dừng lại ở một chỗ trên đại sảnh, dâng lên ánh mắt mong chờ, "Đương nhiên là phối hợp diễn xuất với cậu, bằng không, cậu diễn kịch một vai làm sao được?" Nói xong, hướng phòng bếp đi tới, bóng lưng đi vô cùng tự do tiêu sái. Chiêm Vân Hi bỗng nhiên trầm mặc một lát, mới nghi hoặc lẩm bẩm, "Tại sao biết rõ là hố còn muốn nhảy? Biết rõ là cái lồng còn muốn chui? Biết rõ là diễn còn muốn diễn? Có phải sống không tốt không?" Khưu Băng liếc nhìn cậu một cái, không nói chuyện, trong lòng lại nói, vậy còn cậu? Biết rõ đi theo thiếu gia, với chỉ số thông minh của cậu, chỉ biết lúc nào cũng bị ngược, vì sao còn không rời đi? Nói trắng ra là, cậu cùng Sở thiếu gia có không giống nhau à? Chiêm Vân Hi suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên bừng tỉnh, "A, tôi đã hiểu, đây là huyền thoại thích M* trong truyền thuyết nha." *M: THÍCH NGƯỢC Khưu Băng cũng bừng tỉnh, mẹ nó, nguyên lai loại ' thiên phú ' này thích M, hại hắn vẫn luôn cân nhắc thật lâu, hoàn toàn lý giải không được trên đời tại sao lại có loại người như Chiêm Vân Hi cùng Sở Trường Ca, càng là bị ngược, càng tiếp tục đi, giống như là đánh không chết. * * * Sở Trường Ca không nghe được nói bản thân là thích M, anh lúc này đang tràn đầy phấn khởi nhìn ba người đầu bếp thay thế, xem bọn họ vẻ mặt như lâm đại địch bận việc, không phúc hậu hỏi, "Các người đang dự định làm cái gì thế?" Đầu bếp đứng đầu họ Mạnh, hơn năm mươi tuổi, cũng là người từng trải giới đầu bếp, chiến trận gì mà chưa từng thấy qua, nhưng hiện tại lại giống như một đầu bếp mới vào nghề, ở nơi có thể coi là phòng bếp xa hoa nhất thế giới, nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng, nghe được Sở Trường Ca đặt câu hỏi, căng da đầu nói, "Làm, làm mỳ." Nghe vậy, Sở Trường Ca hạ mi, "Làm mỳ ư? Mộ Tịch buổi sáng thật ra thích nhất ăn mì, gãi đúng chỗ ngứa là đúng, nhưng các người.." Giọng nói dừng lại, tầm mắt ở trong phòng bếp quét một vòng, khó hiểu hỏi, "Các người đây là muốn làm mỳ gì?" Anh nguyên liệu gì cũng không nhìn thấy, liền nhìn trên bếp đang nấu nước, còn có trên thớt có một cục bột trắng, không phải là cho Yến Mộ Tịch ăn mì không chứ? Sắc mặc Yến Mộ Tịch sẽ thế nào đây? Anh càng ngày càng mong đợi. Đầu bếp Mạnh làm gì biết đang làm mỳ gì? Ông chỉ là nghe theo Chiêm Vân Hi phân phó, nói ông chỉ cần chuẩn bị mì sợi là được, cho nên ông ấp úng nói, "Tôi, tôi cũng không rõ lắm.." Không đợi ông nói xong, Sở Trường Ca liền há hốc, vẻ mặt không dám tin nhìn ba người, "Các ông đây là biết chính mình ứng phó không được, cho nên thẳng thắn cam chịu? Còn đỡ phải xuất lực không lấy được lòng, vì thế chính mình tự ban án tử hình sao?" Mạnh đầu bếp bị lời này dọa sợ, nhanh chóng xua tay. Hai người khác cũng là sắc mặt trắng bệch lắc đầu, nói đùa a, cuộc sống đang tốt đẹp nưu vậy, thì tại sao bọn họ lại muốn thẳng thắn cam chịu chứ? Sở Trường Ca vô cùng hưng phấn, "Nếu không phải thế thì sao?" Chẳng lẽ còn có đòn sát thủ gì? Mạnh đầu bếp chỉ Chiêm Vân Hi đang đi tới, "Ngài, ngài vẫn là hỏi Chiêm trợ lý đi." Sở Trường Ca quay đầu nhìn cậu. Chiêm Vân Hi hạ giọng, làm bộ làm tịch nói, "Cái kia, sáng nay xác định là muốn dùng một đại chiêu, chỉ là đến tột cùng là cái gì, tôi tạm thời cũng không biết." Sở Trường Ca nheo lại con ngươi, "Phải không?" Chiêm Vân Hi không dám lại úp úp mở mở, "Là thật sự, đại chiêu nằm trong tay cha tôi, tôi cũng đang đợi." Sở Trường Ca nghe hiểu, kéo dài thanh âm nói, "À, nguyên lai trong tay cha cậu còn có vũ khí bí mật có thể hàng phục Yến Mộ Tịch." Nghe vậy, Chiêm Vân Hi chỉ có cười gượng, đến tột cùng vũ khí bí mật vẫn là lựu đạn, phải đợi thiếu gia ăn qua mới có thể công bố a, lúc này dù có nói lòng cậu nóng như lửa đốt cũng là không phàm, âm thầm cầu nguyện cha có thể nhanh về, vạn nhất mang đến đồ ăn không đáng tin cậy, còn có cơ hội cứu chữa, bằng không.. Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, nghe được trên cầu thang truyền đến tiếng vang, cậu tức khắc khóc không ra nước mắt. 7-5-2020