Ngôn Tình [Edit] Phượng Hoàn Triều: Yêu Nghiệt Vương Gia Xin Tránh Đường - Thiên Nhiễm Quân Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hany, 21 Tháng hai 2020.

  1. Hany

    Bài viết:
    77
    Chương 40: Nửa đêm trở về nhà

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Hany

    Bài viết:
    77
    Chương 41: Công tử thần bí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit+Beta: Hany

    Tô Thần lạnh lùng nói: "Còn có cái gì?"

    "Nô tỳ thấy, có một chiếc xe ngựa đưa vương phi trở về, trong xe ngựa có một vị công tử.."

    Vương phi xuất phủ lén gặp nam nhân, đêm khuya uống say mà về, mẹ nó càng thêm khác người. Cho dù là vô tình thì đó cũng là nữ nhân trên danh nghĩa của Tô Thần hắn. Nàng ta lại có thể tùy tiện cho hắn đội nón xanh, nàng nghĩ hắn cho phép sao? Chẳng qua không có được chứng cứ xác thực, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nói một cái nha hoàn.

    Thấy Tô Thần âm tình bất định, Nam Xu chỉ trích Linh Nguyệt: "Hôm nay trời tối như thế, ngươi không thấy rõ thì không cần nói bừa, ngươi vẫn không có rút ra bài học từ giáo huấn đúng không, tỷ tỷ như thế nào lại là người như vậy."

    "Từ nay trở đi, ngươi cứ lưu tại Phương Phỉ Uyển tiếp tục chiếu cố phu nhân, nếu lại có sơ hở, bổn vương nhất định không phạt nhẹ như thế."

    Linh Nguyệt đại hỉ, rối rít tạ ơn: "Nô tỳ đa tạ vương gia. Nô tỳ chắc chắn tận tâm tận lực hảo hảo hầu hạ phu nhân!"

    "Hầu hạ phu nhân đi nghỉ."

    Nói rồi Tô Thần định đi, Nam Xu nhu mì khẽ chạm chạm tay hắn, mặt nhu hòa, quyến rũ đầy nhu tình: "Vương gia đêm nay lại phải đi sao?"

    Tô Thần nghiêng đầu, ôn nhu nói: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến."

    Chủ tớ Nam Xu cùng Linh Nguyệt ôm nhau khóc, Tô Thần bên này đã cất bước rời đi.

    Diệp Tống say rượu đi về là một chuyện, Tô Thần tinh thần phân liệt một mặt khinh thường hỏi đến việc này. Một mặt lại ma xui quỷ khiến mà dời bước đi Bích Hoa Uyển, lúc tới Bích Hoa Uyển thì Tô Thần mới kinh ngạc phát hiện thì ra là lúc trở về Đông Uyển hắn đã đi nhầm đường.

    Tửu lượng Diệp Tống còn tương đối ổn, gác chân ngồi ở trên hành lang, nâng cằm cười nhạt, mặt trăng như dòng nước chảy xuống hóa vào đôi mắt lấp lánh kia của nàng, càng làm tăng vẻ ma mị. Nhưng Bái Thanh điên rồi, một đường trở về nàng đều không khống chế đượccmà cất giọng ca vàng. Trước mắt bốn cái nha hoàn còn không khốn chế nổi nàng.

    Nha hoàn không bớt lo còn bày trà tỉnh rượu, tối nay tựa hồ Diệp Tống phá lệ tốt. Diệp Tống lười nhác mà thưởng thức dáng vẻ nữ hán tử bưu hãn của Bái Thanh lúc say rượu, xua xua tay, nói: "Chớ có cản nàng, để nàng tận tình phát tiết."

    Tô Thần bị tiếng kêu quỷ khóc sói gào trong viện hấp dẫn, sắc mặt âm trầm bước vào trong viện.

    Bốn cái nha hoàn thấy Tô Thần thình lình tới đều cúi đầu thỉnh an, một bộ dáng không đành lòng. Kết quả Bái Thanh không để ý, vừa chuyển đầu, bỗng nhiên đâm vào lòng ngực cứng rắn của Tô Thần, nâng lên đôi mắt lấp lánh như sao Kim, xem xét thiếu niên đứng trước mắt lù lù như núi, nhếch miệng cười: "Đầu gỗ.." Sau đó hai mắt nhắm nghiền, ngã xuống đất, nàng đây là bị đâm đến ngất đi rồi.

    Bốn cái nha hoàn đều có chút không đành lòng, các nàng đi theo Diệp Tống làm sao không nghĩ muốn Diệp Tống cũng là vương phi có thể cùng vương gia ở chung một chỗ thật tốt dù chỉ một chút. Trước mắt có ánh trăng, không khí cũng tốt, nhìn tâm tình Diệp Tống cũng tốt, hai người không đến mức giương cung bạt kiếm đâu, nhưng sắc mặt âm trầm của Tô Thần kia.. Haiz trừ bỏ lúc đối mặt Nam thị, hắn đối với ai cũng đều là gương mặt âm trầm, có thể xem nhẹ thì xem nhẹ. Vì thế các nha hoàn chạy nhanh lại, tay chân lanh lẹ đem Bái Thanh nâng trở về phòng, cũng gắt gao mà đóng cửa lại.

    Khóe miệng Diệp Tống nâng lên ý cười, ở trước mặt Tô Thần vốn dĩ tư thế tùy ý cùng lười nhác lại biến thành lạnh lùng. Tô Thần trong lòng rất là phiền muộn, hắn rõ ràng từ phản ứng của nàng đã nhìn ra sự chán ghét nàng đối với hắn, thái độ này như lúc trước hắn đã đối với nàng.

    Từ trước đến nay chỉ có hắn coi rẻ người khác, há có đạo lí người khác coi rẻ hắn.

    Diệp Tống giơ tay, rót một ly rượu, đuôi lông mày nhàn nhạt nhếch lên cười nói: "Canh giờ này, ngươi không phải nên ở cùng mỹ nhân nhi đêm xuân ấm áp sao, lại rời đi đến nơi này, nào lại đây ngồi đi."

    Nhất định là do hoàn cảnh hòa khí đến lạ thường, Tô Thần thế nhưng thật sự đi qua ngồi xuống, bưng ly rượu Diệp Tống đã rót kia, ngửa đầu uống cạn, lãnh đạm hỏi: "Hôm nay đi đâu vậy?"

    Diệp Tống cũng không kiêng dè, chậm rãi nói: "Hôm nay sao, ta ra cửa đi dạo."

    "Cùng ai."

    "Một bằng hữu."

    "Đã làm cái gì?"

    "Đã làm cái gì?" Diệp Tống xoa xoa ấn đường, gương mặt thấm men say vô cùng kiều diễm, nhìn nàng giống như loại rượu thuần túy vô cùng ngon: "Để ta ngẫm lại, chúng ta đầu tiên là đi vào một cái nhã gian, sau đó uống một ít rượu, lúc sau hẳn là uống say đi, mơ hồ nhớ rõ hắn.."

    Chén rượu trong tay Tô Thần nứt ra, rượu vương khắp nơi, Diệp Tống hồn nhiên không biết hắn tại sao tức giận, quay đầu nghi hoặc mà nhìn hắn. Hắn nói: "Tiếp tục nói."

    Diệp Tống nghiền ngẫm nói: "Kế tiếp ngươi đoán đi nha."

    Tô Thần đột nhiên cúi người, giơ tay nắm cằm Diệp Tống, ngữ khí trầm thấp lạnh lẽo nói: "Diệp Tống, ngươi có phải hay không cảm thấy mấy ngày nay bổn vương không nhúc nhích ngươi liền luyến tiếc muốn ta động ngươi? Ngươi thật to gan, bổn vương cho ngươi ra phủ, không phải để ngươi ở bên ngoài tìm gian phu!"

    Lúc này nụ cười nhạt bên miệng Diệp Tống cũng phai nhạt xuống, rũ mắt thần sắc không rõ mà nhìn tay hắn, chậm rãi nói: "Ngươi cho rằng ta là ngươi sao?"

    Dừng lại một chút, Diệp Tống cười nhạo một tiếng: "Sao, chẳng lẽ là ta đối tốt với ai, ngươi còn phải để ý? Hay là nói Ninh Vương sĩ diện sợ người ngoài biết ta cho hắn đeo nón xanh? Ta chính là vương phi không được sủng ái nga, không chịu nổi tịch mịch liền hồng hạnh vượt tường cũng không khó lý giải đi?"

    "Tốt lắm Diệp Tống." Tô Thần vô cùng tức giận, nắm chặt cằm nàng, sau đó giơ tay liền muốn đánh nàng.

    Đối phó Diệp Tống một nữ nhân tay trói gà không chặt, Tô Thần chính là ngựa quen đường cũ.

    Chỉ là lần này, Diệp Tống lại không có cho hắn cơ hội. Diệp Tống bỗng nhiên nhấc đôi mắt sắc bén nhìn hắn, cười đến như một von sói cái hung mãnh, dùng hết sức lực cầm cổ tay của hắn, ngay sau đó đột nhiên toàn bộ thân mình đánh tới, Tô Thần không kịp phòng ngừa, bị Diệp Tống hạ gục đè ở trên hành lang, trừng trừng hai mắt nhìn.

    Diệp Tống uốn gối ngồi ở trên eo hắn, đôi tay gắt gao ấn xuống cánh tay hắn, nàng đang ngồi ở phía trên hắn, tay mềm mại đảo qua cổ hắn, hơi mỏng mùi rượu phun ở trên mặt hắn, Diệp Tống từng câu từng chữ nói: "Ngươi cho rằng chính ngươi là ai? Hả? Ta sao có thể tùy tiện cho ngươi đánh lặp đi lặp lại nhiều lần? Ta nói cho ngươi biết Tô Thần, ta khác xa so với tưởng tượng của ngươi, ngươi nếu chịu không nổi thì ngày mai liền mang ta đi gặp Hoàng Thượng, ta sẽ thỉnh cầu người giúp ngươi và ta hòa li, từ đây ngươi đi đường ngươi ta đi đường ta."
     
    Muối thích bài này.
  3. Trần Ngọc

    Bài viết:
    1
    Chương 42: Nhàm chán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Trần Ngọc

    Beta: Hany

    Dừng lại lấy hơi, nàng nói tiếp: "Nếu trước khi hòa li, ngươi không đối xử với ta ác liệt như vậy, ta cũng sẽ không quấy rầy ngươi cùng nữ nhân khác ân ái, nói không chừng chúng ta còn có thể bình tĩnh nói với nhau mấy câu. Mà ngươi, chưa bao giờ xem ta là thê tử, thì lấy tư cách gì quản ta ở bên ngoài cùng ai làm chuyện gì?"

    Nói xong, không đợi Tô Thần phản ứng lại, nàng chủ động đứng dậy, buông lỏng Tô Thần ra, tùy tiện rót thêm hai ly rượu, một ly cho chính mình một ly đưa cho Tô Thần, bản thân bình tĩnh lại cảm giác mình vẫn chưa làm quá mọi chuyện, khóe miệng gợi lên nụ cười rồi nói: "Đừng khẩn trương, bằng hữu cùng ta chỉ là ở nhã gian chơi cờ, ngươi vẫn chưa đến mức bị cắm sừng. Tới, uống ly này, tắm rửa rồi ngủ đi."

    Diệp Tống ngửa đầu uống ly rượu, đem chén rượu tùy ý ném ra phía sau, âm thanh chén sứ nứt nghe vô cùng rõ. Nàng hừ nhẹ đi vài bước lên bậc thang, khi sắp vào phòng thì tạm dừng, quay đầu lại nhìn Tô Thần an tĩnh ngồi ở chỗ kia uống ly rượu nàng đưa, nàng cười cười, lười biếng mà đẩy cửa nói: "Nếu hứng thú của vương gia vẫn còn tốt, đem Bích Hoa Uyển dọn dẹp một chút thuận tiện ngắm trăng thanh gió mát, nếu phiền lòng liền trở về, sáng mai ta kêu Bái Thanh tới dọn dẹp."

    Sau khi đẩy cửa ra, nàng phát hiện bốn nha hoàn đang dán tai lên góc tường nghe lén, cửa phòng vẫn còn bốn cái lỗ bị chọc thủng để rình coi. Diệp Tống vào trong viện, bốn nha hoàn đều giơ ngón tay cái lên, hả giận lắm. Tuy nhiên sau khi giận qua từ đây về sau không thể không lo lắng, họ sẽ nói, vương phi là một cái hòa li nữ nhân thì không ổn nga..

    Diệp Tống chỉ nhíu mày nói một câu "dài dòng", đi lên phía trước không cần tắm rửa liền lăn đi ngủ.

    Tô Thần một mình bên ngoài, đối với ánh trăng đẹp thế này, hắn lại uống tiếp chút rượu. Chợt nhắm mắt, động tác cũng như lời nói của Diệp Tống đầy kiêu ngạo, cùng với thần sắc say rượu, như là ma yểm cứ chậm chạp lẩn quẩn trong đầu hắn vứt đi không được.

    Đợi đến khi uống hết rượu, hắn mới đứng dậy rời đi. Không phải về Đông Uyển, mà lại đi Phương Phỉ Uyển của Nam Xu.

    Lúc này Nam Xu đã ngủ, hắn mở cửa nàng liền nhìn thấy hắn, trong phòng ánh nến chiếu rọi hiện rõ gương mặt anh tuấn của hắn, hô hấp toàn là mùi rượu, Nam Xu thấy thế liền hỏi: "Vương gia sao vậy, sao ngài lại uống say đến như vậy?"

    Nàng vừa duỗi tay ra đỡ, Tô Thần liền một bước vào trước, mũi chân bước lên đem Nam Xu đang mềm nhũn ôm vào trong ngực, điên cuồng hôn xuống.

    Đêm nay hắn vô cùng kì quái, như một con thú hoang, không chút ôn nhu, thậm chí còn có chút thô lỗ.

    * * *

    Chuyện lớn nhất mỗi ngày của Diệp Tống chính là ăn no không có chuyện gì làm. Cho nên nàng cần tìm chút chuyện để làm. Ở trong vương phủ căn bản không có việc cho nàng làm, Nam Xu không có chủ động tới tìm nàng gây phiền phức, nàng cũng sẽ không dại tìm việc vui ở Nam Xu, cuối cùng đành phải đem ánh mắt hướng ra bên ngoài vương phủ rộng lớn.

    Đối với đề tài tối hôm đó Tô Thần cũng không có nhắc lại, mà Diệp Tống cũng không chịu ảnh hưởng gì nãn vẫn tiếp tục ở bên ngoài tìm việc vui.

    Đương nhiên, nàng có đến cờ quán tìm Tô Như Thanh. Ông chủ ở đấy không chỉ có kiến thức mà trí nhớ cũng đặc biệt tốt, ước chừng có người đến phân phó, hắn vừa thấy Diệp Tống tới liền ngựa quen đường cũ đem Diệp Tống dẫn đến nhã gian lần trước. Diệp Tống muốn ăn uống gì, ông chủ đều cho người mang lên, cung kính đưa vào phòng. Chỉ là đợi nửa ngày, lại không thể chờ Tô Như Thanh tới.

    Diệp Tống bất giác cảm thấy nhàm chán, trực tiếp kêu lão bản đem mỹ nhân đang đánh đàn bên ngoài gọi vào. Người đang tấu đàn chính là một vị mỹ nhân, Bái Thanh lại lo sợ sao có thể cho vị mỹ nhân ấy vào phòng tấu đàn, nàng sợ Diệp Tống giống như lúc ở trong Tố Hương lâu bỗng liền sờ tay nhỏ người ta một phen, nàng liền nói: "Công tử, không bằng chúng ta ra bên ngoài nghe đi."

    Diệp Tống nhướng mày bất mãn: "Tại sao?"

    "Không phải một người vui không bằng mọi người cùng vui sao?" Đầu óc Bái Thanh nhanh nhạy đáp: "Người nghĩ đây dù sao cũng là nhã gian của Tô công tử ở, nếu mà hắn biết công tử ở chỗ này nghe cầm thì sẽ có khả năng cảm thấy công tử.. thô tục."

    Diệp Tống nghĩ nghĩ, tán thành nói: "Ân, ngươi nói đúng, chúng ta ra bên ngoài nghe."

    Bái Thanh nhẹ nhàng thở ra, ở bên ngoài nghe thì tốt rồi, Diệp Tống sẽ không ở trước mặt mọi người làm ra chuyện kinh thiên động địa.
     
    Hany thích bài này.
  4. Trần Ngọc

    Bài viết:
    1
    Chương 43: Nam nữ thụ thụ bất tương thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Trần Ngọc

    Beta: Hany

    Lần đầu tiên không chờ Tô Thanh đến, sau khi nghe điệu hát xong thì thấy trời không còn sớm, Diệp Tống liền trở về, trước khi đi lấy chút ngân phiếu đưa cho ông chủ. Ông chủ khách khí cười nói: "Không thu ngân lượng nữ nhân, chỉ thu của nam nhân."

    Sau đấy Diệp Tống lại đến đây thêm hai lần, Tô Như Thanh vẫn như cũ không xuất hiện. Diệp Tống có chút hoài nghi, Tô Như Thanh không thường xuyên đến đây, lần trước gặp chỉ là tình cờ. Diệp Tống cảm thấy có chút buồn bực. Nàng vẫn thường xuyên đến, đi dạo phố tìm việc vui đến khi mệt liền về nhã gian nghỉ ngơi.

    Sáng hôm nay, Diệp Tống mang Bái Thanh đến Lê viên để nghe tuồng kịch mới ra. Gần trưa hai người lại đến kì quán, Bái Thanh nói: "Tô công tử đã lâu không đến đây, vậy tại sao chúng ta lại thường xuyên đến?" Đột nhiên trong đầu nàng nảy sinh suy nghĩ, kinh hãi nói: "Hay là Tiểu thư đối với Tô công tử.."

    Diệp Tống mỉm cười: "Đối với Tô công tử?" Nhìn Bái Thanh lắc đầu đáp, nàng phe phẩy quạt bước vào kì quán chậm rãi nói: "Ngươi không cảm thấy ở đây ăn uống miễn phí sẽ tiết kiệm không ít tiền sao?"

    Sau khi nói xong, ông chủ đã ra nghênh đón, Bái Thanh phản ứng ngay tức thì, vui vẻ hỏi ông chủ: "Hôm nay Tô công tử có đến không?"

    Ông chủ lắc đầu.

    Bái Thanh nhân tiện nói: "Công tử nhà ta lên trên ngồi trước, nhân tiện đem ít cơm trưa lên cho công tử nhà ta."

    Ông chủ hào phóng đáp: "Công tử đây đối với đầu bếp kì quán của ta rất hài lòng?"

    Nhìn thấy đãi ngộ thế này, Bái Thanh liền ho nhẹ nói: "Không cần phiền toái như vậy, công tử nhà ta không muốn đợi lâu nên chỉ cần đem vài món đơn giản là được."

    Khi Tô Như Thanh đến, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, có chút sửng sốt. Nha hoàn Bái Thanh đang nằm trên bàn chợp mắt, cứ như một chú gà đang mổ thóc, còn Diệp Tống nằm trên chiếc ghế dài của Tô Như Thanh ngủ say. Mặt nàng hướng ra ngoài, hai tay để bên hông, y phục cùng trâm cài đều là màu xanh, gương mặt của nàng nhìn vô cùng cân đối. Mặc dù bây giờ khuôn mặt nằm ở đó có hơi tối màu nhưng cũng không thể che đi được nhan sắc hoa nhường nguyền thẹn ấy.

    Bái Thanh rất nhanh liền tỉnh lại, thấy trong phòng xuất hiện hai nam nhân, vừa định đánh thức Diệp Tống, lại bị người hầu bảo ngừng.

    Tô Như Thanh bước đến ghế dài, lặng lẽ nhìn nàng. Bỗng nhiên hơi nhướng mi, ngón tay nghịch sợi tóc của nàng, hành động vô cùng thân mật khiến Bái Thanh phải hú hồn một phen. Sau đó, Tô Như Thanh dùng những sợi tóc đấy quét lên mặt Diệp Tống, nàng bị ngứa từ từ tỉnh lại từ trong giấc ngủ, cau mày thì thầm: "Có muỗi.."

    Tô Thanh khẽ cau mày rồi mỉm cười, tiếp tục trêu chọc nàng. Diệp Tống tỉnh dậy, thấy bên cạnh có người, thừa lúc đối phương không chú ý liền bắt lấy tay hắn ra khỏi những lọn tóc. Sau đó tinh nghịch nắm lấy tay hắn đưa lên mũi ngửi, Tô Thanh cũng chỉ mỉm cười đầy ngả ngớn.

    Sau đó sắc mặt hắn trầm xuống, đây là hắn đang bị phản kích?

    Bái Thanh lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, thoáng chốc mặt đầy hắc tuyến. Giờ phút này nàng cảm thấy sự lo lắng của bản thân thật dư thừa.

    "Một nữ tử lại làm ra hành động như vậy, lá gan cũng thật lớn." Tô Như Thanh bình tĩnh nói.

    Diệp Tống mở mắt, đôi mắt như cặp lưu ly đầy linh động, ngồi dậy, buồn bã nói: "Công tử tùy tiện chạm vào tóc của tiểu nữ, như vậy cũng đúng phép tắc sao?" Dứt lời nhìn Tô Như Thanh rồi cười nói tiếp: "Ta còn tưởng ngươi sẽ không bao giờ đến đây nữa, ngươi.. đến đây khi nào?"

    "Vừa đến liền nghe nói có người một mực ở đây chờ ta." Biểu cảm của hắn vô cùng thoải mái, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, nhưng luôn có ma lực khiến người khác trầm mê.

    Diệp Tống cười híp mắt nhìn hắn, áp chế rung động trong lòng, nàng bây giờ đã cảm giác được mình đang sống ở cổ đại, cũng có chút động tâm. Tô Như Thanh bị nàng nhìn đến có chút không tự nhiên nhẹ nhíu mày, nghe nói nữ tử phương Bắc luôn e lệ, sao nữ tử này lại có thể lớn mật nhìn chằm chằm vào nam nhân, đây vẫn là nữ nhân đầu tiên hắn biết. Một lúc sau Diệp Tống mới nói: "Xuất môn đi dạo thấy nhàm chán nên đến đây ngồi." Nói xong liền nghiêng đầu tiếp tục nhìn hắn: "Ngươi biết ta đợi ngươi, tại sao không đến?"

    Tô Như Thanh đáp: "Vừa vào cửa nghe ông chủ nói mới biết."

    Buổi chiều, hiếm khi Diệp Tống tĩnh tâm, Tô Như Thanh liền dạy nàng đánh cờ, cả buổi nàng cũng chỉ học được một chút. Tối đến, Tô Như Thanh đưa Diệp Tống cùng Bái Thanh hồi phủ. Diệp Tống xuống xe ngựa, đột nhiên Tô Như Thanh hỏi: "Ngày mai có rảnh không?"

    Diệp Tống quay đầu, cười hỏi: "Khi nào?"

    Tô Như Thanh đáp: "Sáng mai ta đến đón ngươi cùng đến kì quán." Hắn không yêu cầu Diệp Tống đáp ngay lập tức, chỉ nói: "Ta chờ ngươi đến trưa, nếu không đến được thì thôi."

    Trên đường trở về, Bái Thanh nghiêm khắc giáo dục: "Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy người cùng Tô công tử có chút gần gũi, như vậy không ổn."

    Diệp Tống không chút để ý nói: "Có gì không ổn?"

    "Nam nữ thụ thụ bất thân."

    Diệp Tống có chút đăm chiêu đáp: "Ân nghe cũng có chút đạo lí" Sau đó, liền không có sau đó.

    Lần trước Linh Nguyệt thấy Diệp Tống cùng Bái Thanh từ cửa sau đi về, vì vậy luôn chú ý động tĩnh ở đấy. Thấy nàng đi xa, bóng dáng từ từ biến mất trong màn đêm, lúc này Linh Nguyệt mới xuất hiện, nói với người bên cạnh: "Phu nhân người cẩn thận một chút."
     
    Hany thích bài này.
  5. Trần Ngọc

    Bài viết:
    1
    Chương 44: Nô tỳ rất vui

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Trần Ngọc

    Beta: Hany

    Ánh sáng mờ ảo nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt nàng, gương mặt ấy từ từ hiện rõ.

    Đây không phải là Nam Xu sao?

    Linh Nguyệt đỡ Nam Xu quay về Phương Phỉ Uyển. Khi đến nơi, Linh Nguyệt liền nói: "Phu nhân người thấy không, vừa rồi vương phi cùng nha hoàn trở về từ cửa sau, trong xe ngựa còn có một vị công tử. Nô tỳ cảm thấy kỳ lạ, vẫn là nên nói với vương gia. Nếu vương phi thật sự ở bên ngoài.."

    Nam Xu ngắt lời nàng: "Không được nói bừa, vương gia đã biết chuyện này, nên xử lí thế nào vương gia ắt đã định. Huống hồ, ta tin tưởng tỷ tỷ không phải là người như vậy."

    Lời vừa dứt, Linh Nguyệt thấy trong viện xuất hiện một người, liền cuối đầu hành lễ: "Nô tỳ tham kiến vương gia."

    Nam Xu giương mắt nhìn, giật mình nói: "Vương gia đến đây? Thiếp còn tưởng đêm nay ngài không đến."

    Tô Thần nhìn nàng hỏi: "Vương phi đã quay về?"

    Thấy sắc mặt Tô Thần không tốt, chắc hẳn đã nghe được những lời các nàng vừa nói, Nam Xu liền tiến đến ôn nhu nói: "Tỷ tỷ vừa quay về, trên đường thiếp có gặp qua. Vương gia không cần sinh khí, đều là Linh Nguyệt nói bừa, thỉnh vương gia thứ tội."

    "Có người đưa nàng trở về?"

    Nam Xu dừng chút rồi nói: "Vương gia ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, có thể người kia cảm thấy tỷ tỷ đêm khuya đi về có chút nguy hiểm liền có ý tốt đưa về, tỷ tỷ tuyệt đối không phải là người như vậy."

    Tô Thần suy nghĩ rồi nhìn Nam Xu: "Không phải là người như vậy?"

    Nam Xu cúi đầu, bộ dáng dịu dàng đáp: "Là thiếp lỡ lời."

    Tô Thần không đáp, đưa nàng quay về phòng, nhéo mũi nàng: "Nàng cũng biết bổn vương không có ý này, sao lại trách nàng được."

    Hôm sau Diệp Tống dậy từ rất sơm, từ khi bỏ việc rèn luyện thể lực thì đây quả là điều bất thường. Bái Thanh hầu hạ nàng thay quần áo, cảm thấy vô cùng hoài nghi.

    Diệp Tống bị nàng nhìn cả người nổi đầy da gà, giống phu quân bị thê tử nghi ngờ ở bên ngoài gian díu liền nói: "Ngươi có gì muốn hỏi?"

    Bái Thanh lớn mật nói: "Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy người như vậy không tốt. Không phải do lời nói tối qua của Tô công tử nên hôm nay đi sớm như vậy? Người đi sớm như vậy là chủ động rồi."

    Diệp Tống sờ cằm nghĩ rồi hỏi: "Ngươi nói ta có nên ở trước mặt hắn rụt rè một chút?"

    Bái Thanh đến gần nhìn thật kỹ tiểu thư nhà mình, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư người nói thật đi, người động tâm với Tô công tử rồi?"

    Diệp Tống suy nghĩ rồi nói: "Thực ra ta đối với hắn có chút hảo cảm, ngoại trừ là họ Tô còn lại đều rất tốt. Tính khí lạnh lùng đạm mạc." Nói đến đây nàng liền mỉm cười, nói tiếp: "Hơn nữa đối với khẩu vị của ta cũng rất tốt."

    Bái Thanh kinh hãi: "Tiểu thư ngươi tỉnh táo lại, nếu vương gia biết.."

    Diệp Tống nắm búi tóc, lười biếng nói: "Ngươi yên tâm, ta rất tỉnh táo, ở cùng Tô tiện nhân, ta sẽ không làm gì quá đáng. Chức vương phi này thật con mẹ nó vướng bận a, còn không cho phép lão tử đây yêu đương."

    Bái Thanh mặt đầy hắc tuyến: "Người khác cầu còn không được, trước mắt là vị ở Phương Phỉ Uyển, Nam thị, đừng nói nữa, nô tỳ cảm thấy lo lắng thay cho người."

    Diệp Tống tựa tiếu phi tiếu: "Vậy ngươi cảm thấy ta vẫn là nên ở lại trong này?"

    Bái Thanh không tiếp lời, xoay người mang đến bộ y phục nam nhân cho Diệp Tống, sửa sang lại vạt áo cho nàng rồi mới rầu rĩ nói: "Mặc kệ tiểu thư làm cái gì, nô tỳ đều ủng hộ, chỉ cần người vui vẻ."

    Diệp Tống nhíu mày, đem tóc búi gọn gàng, đầy khí phách nam nhi nói: "Ngươi cảm thấy tiểu thư ta đây là loại người khoan hồng độ lượng sao? Những ngày như vậy sau này còn dài, cho dù ta không ở trong vương phủ, thế giới này nhỏ như vậy, ngẩng đầu cúi đầu đều gặp vài lần, ai biết có hay không va chạm vài chuyện gì khác? Chuyện tình lần trước bị đánh, đến nay vẫn còn nguyên trong đầu ta như mới xảy ra ngày hôm qua."

    Nói xong liền đứng lên, lời nói truyền đến tai thập phần thoải mái. Bái Thanh ngửa đầu nhìn Diệp Tống, nhoẻn miệng cười, thanh thuần động lòng người nói: "Hiện tại tiểu thư sống không cần nhẫn nhục chịu đựng, nô tỳ cảm thấy thật vui."

    Thấy Bái Thanh cười vui vẻ như vậy, Diệp Tống liền nheo mắt, đưa tay lên nắm gương mặt nàng, tay còn lại vuốt ve gương mặt trắng mịn kia.. nhéo một cái rồi nói: "Phải không?" Trông rất giống một vị hoa hoa công tử đang đùa giỡn tiểu cô nương.

    Bái Thanh lập tức đỏ mặt, bước sang hai bước, che mặt xấu hổ rồi buồn bực nói: "Tiểu thư người đứng đắn một chút!"

    Lúc này còn sớm, thái dương chưa hiện, ánh bình minh nhiễm sắc hồng mê hoặc lòng người, lộ ra một ít hơi mỏng nhàn nhạt. Trong viện từng cành cây ngọn cỏ theo ban đêm rơi xuống từng giọt sương, không khí đầy vẻ tươi mát.

    Tô Thần đã đi lâm triều từ sớm, Diệp Tống phe phẩy cây quạt. Nghênh ngang dẫn Bái Thanh rời khỏi phủ. Dựa theo kế hoạch của nàng, trước tiên hai người đi dạo chợ sáng rồi dùng bữa, lại chậm rì rì đến kì quán. Thời gian rất vừa vặn.

    Chờ đến khi hai người đi đến trung tâm, tiếp tục tiến về phía trước mà đi, phía trước chính là cửa cung cùng những bờ tường bao quanh vô cùng tráng lệ. Lúc này có những người mặc áo tím, lam bào, áo đen dành cho quan viên tốp ba tốp năm từ bên trong đi ra. Có người đến tửu lâu dùng điểm tâm, lại có người cùng dân thường ở tiểu quán bên đường ăn một chút.

    Bái Thanh đi xếp hàng mua bánh bao thịt trở về cùng Diệp Tống đứng sang một bên. Một bên gặm bánh bao, một bên lại thưởng thức cảnh quan viên đi ra. Rốt cuộc trong ấn tượng của Diệp Tống, có thể thấy được cảnh quan viên tan triều khi đi vào thời cổ là việc may mắn đến nhường nào.

    Diệp Tống lau sạch sẽ đầu ngón tay dính chút nước luộc bánh bao. Thường có quan viên còn chờ quan viên khác đi ra tới rồi lại nhờ chỉ điểm một chút, hoặc là có những người thì quá già, còn người nọ lại quá nghiêm túc. Lại có người kia.. Ân tuổi vẫn còn trẻ, còn có những người mặc quan bào nhìn vào thật rất đoan chính, anh tuấn, vân vân. Diệp Tống còn thấy không ít mỹ nam tuấn tú, nhìn thấy vô cùng thuận mắt liền hướng đối phương huýt sáo khiến họ chú ý đến. Kết quả.. Đều không ngoại lệ bị đối phương dùng ánh mắt xem như người bệnh tâm thần để nhìn mình.

    Đây cũng quả thật cĩng không còn cách nào, nhưng chợt trước mắt Diệp Tống đang là một vị công tử. Đương nhiên, vẫn có kẻ ham mê đặc biệt, đối với Diệp Tống liền vứt lại một ánh mắt.

    Bái Thanh một bên cất túi bánh bao giấy một rồi muốn đưa khăn tay cho Diệp Tống lau ngón tay một chút, đối với nhất cử nhất động của Diệp Tống đều chỉ biết sứt đầu mẻ trán, cuối cùng thở phì phì mà lấy một cái bánh bao đưa đến miệng Diệp Tống nói: "Công tử, ngươi có thể yên tĩnh mà ăn bánh bao hay không! Hiện tại không còn sớm, chúng ta đến kì quán đi, đừng để Tô công tử chờ lâu."

    Hiện tại nàng cảm thấy, so với ở chỗ này xem mệnh quan triều đình, nàng càng mong cùng Diệp Tống đi kì quán chờ Tô Thanh. Ít nhất cũn không bị mất mặt!

    Bái Thanh đang muốn kéo Diệp Tống đi, đột nhiên trong mắt Diệp Tống lập loè ánh lưu li rồi nói: "Đừng đi vội, xem một tên cuối cùng. Mau xem, ra tới là một tên cực phẩm."
     
    Blog RadioHany thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...