Tiên Hiệp Tu tiên đá thần - Đá quý

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi thachquy1997, 24 Tháng sáu 2019.

  1. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 40: Nhàn rỗi chiến đấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Huyền Diệu đưa kiếm lên để đối đầu với cô ta, hai thanh kiếm va vào nhau lóe sáng.

    Keng..

    Hình ảnh trước mặt mọi người hai cô gái đang đánh nhau rất kịch liệt, bằng những đường kiếm bình thường, hai người họ chưa tung ra một chiêu thức nào cả, hình như cả hai đang thăm dò thực lực của nhau.

    Huyền Diệu tu vi cao hơn nên đang chiếm thế thượng phong, đánh lui được cô ta rồi ép lùi về phía sau.

    Khi cô ta hết đường lui mới tung chiêu thức của mình là một con Xà Độc bình thường lao đến, tốc độ của nó không nhanh lắm.

    Khi đến bên cạnh Huyền Diệu, trước mặt một đường kiếm chẻ đôi con Xà Độc ra làm hai.

    Vài giây trước đó, cô đã xuất ra một chiêu nhất trảm để xử lý nó trong tít tắc.

    Mọi người thay nhau trầm trồ, tốc độ của Huyền Diệu với phản ứng nhanh nhẹn, chiêu thức không đặc biệt nhưng chuyên về tốc độ, xem trận đấu này mọi người đều cho rằng cô sẽ thắng.

    Đối diện Huyền Diệu, một nụ cười tự tin như thể trận đấu này, cô ta sẽ dành chiến thắng.

    Cô ta móc trong túi ra độc dược gì đó nhỏ lên thanh kiếm lước đến.

    Huyền Diệu chưa biết loại độc được gì, chỉ né tránh công kích từ cô ta.

    Tình thế bị đẩy ngược hoành toàn, Huyền Diệu đang tránh né đường kiếm chết người của cô ta, nhưng dù né đến đâu cũng không thể tránh khỏi.

    Đã bị thương hai vết chém, trên vai trái và trên khủy tay phải.

    Trong đầu của Huyền Diệu, trước mặt là những hình ảnh lạ thường, nó hoàn toàn là ảo ảnh, cô đã bị trúng độc ảo giác, đường kiếm bắt đầu chém loạn xạ, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

    Bên dưới thay nhau mà bất ngờ người đó là Sát Thủ Độc, cô ta đưa kiếm lên tung chiêu Xà Độc, xung quanh nó có độc toàn thân màu xanh lục lao đến.

    Huyền Diệu đang trong trạng thái mơ hồ, bị Xà Độc quấn thân, từng âm thanh xèo xèo vàng lên, nó đang dốt toàn bộ Linh Khí.

    Nhưng cô ta còn chưa muốn kết thúc, hình như muốn lao đến giết chết đối thủ.

    Huyền Bá cha của Huyền Diệu thấy tình thế không ổn, lao xuống đưa tay chưởng cô ta ra, tức giận nói.

    - Hừ! Con ta không còn sức chống cự, ngươi lại tính ra tay giết nó sao?

    Huyền Bá không muốn làm ba huynh đệ Đại Lâm Các khó xử, đành đưa con mình lui xuống nhận thua.

    Thực lực của ba người họ hợp sức, phía của Thành chủ cũng không yên với lại đây là địa bàn của họ không được hành động ngu dốt.

    Dưới sự ngỡ ngàng của mọi người thay nhau bàn tán, cũng biết được tên của cô ta biệt danh là Linh Xà, thuộc nhóm sát thủ nào đó.

    - Hả! Độc mạnh vậy, hơn nhau một bậc mà ta thấy cô ta thắng rất dễ dàng, không biết cô ta gặp Minh Quân ai sẽ thắng đây.

    - Ta đoán chắc cô ta sẽ thua cho mà xem tuổi gì đòi đánh với Minh Quân thần tượng của ta.

    - Ha ha ha! Ta thì chỉ chờ cao thủ ném đá lên sàn thôi, xem mà cười tít mắt đây này.

    - Ủa ai vậy, ta chỉ nghe qua nhưng chưa thấy hắn, các ngươi biết ai không?

    - Đợi mà xem đi, bọn ta nói ra mất hay để cá cược chơi ha ha!

    Trận thứ ba có hai chàng trai nỗi bật trong trận đấu, hai người đánh nhau đến nỗi ai cũng đều bị thương nặng rơi vào trạng thái hòa, điều lạ thường là một người tự nhận mình thua và rút lui, người còn lại chỉ lặng im, không thể ngờ đối thủ đánh ngang tầm với mình lại tự nhận thua.

    Trận thứ tư một cô gái khoảng mười tám tuổi, đường kiếm rất tinh diệu làm cho đối thủ của mình phải nhận thua, khi cô chưa tung ra hết thực lực của mình.

    Trận đấu của Đá Quý đã đến, bước xuống tiến lên lôi đài, trong vẻ hồn nhiên ngây thơ nhìn đối thủ nói:

    - Chào vị huynh đài, ta đang đi chơi thì bị lạc lên đây, trong tay ta không có kiếm chỉ có vài viên đá nhỏ, huynh có dám đỡ nó không.

    Theo như lời Đá Quý nói, hắn nhìn cậu đúng thật trên tay chỉ có vài viên trên tay.

    Thực ra là cậu bỏ vào trong không gian Đá Thần, số lượng không ít, chất thành núi trong đó.

    Cha cậu từng hỏi tại sao lại nhặt nhiều đá bỏ vào trong này, cậu đáp lại thích chơi ném đá, lụm càng nhiều khỏi tốn Linh Khí để giữ cho mình được an toàn.

    Đối diện với Đá Quý là một chàng trai tầm hai mươi tuổi, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, Huyết Mạnh Hỏa Ưng, trên tay cầm một thanh Linh Kiếm, hắn cười khinh bỉ trả lời.

    - Hừ! Nhóc con ngươi không phải đối thủ của ta đâu nên về nhà chơi đi, ta nói cho ngươi nghe Sinh Ti đây chưa từng tha cho ai, ngươi lui về đi, may ra ta sẽ cho ngươi sống.

    Không nói lời nào, Đá Quý đưa viên Đá Si Tình lên ném vào hắn, bản thân hắn đang lo nói chuyện, viên đá đã đập vào đầu hắn, nằm xuống bất động đến lúc thua trận.

    Ba sân đấu còn lại bất ngờ trước sự lạ thường của lôi đài thứ hai, bọn họ hiệp định ngừng chiến, để quay sang nhìn cảnh tượng đó.

    Trên lôi đài thứ hai hình ảnh Đá Quý đang học cách ném đá chứ không phải chiến đấu, lui lại vài bước ném từng viên một, cứ mỗi bước lui cậu lại ném một viên.

    Bốp.. Bốp..

    Những âm thanh vang lên trong im lặng, sự trầm trồ và thán phục của mọi người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  2. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 41: Kí kết sinh tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong đám người của Tân Gia nhìn vào khung cảnh bên dưới, bất chợt bàn tán với nhau:

    - Gia Chủ! Là hắn.

    - Ta nhìn thấy rồi, chiêu đầu tiên của hắn là gây mê, tí nữa ngươi nói với dám nhỏ cẩn thận, gặp hắn nhất định phải tránh kĩ năng đâu tiên, nhất định phải diệt trừ hắn không thể để phát triển.

    - Ta thấy kĩ năng đó đối với chúng ta vô dụng nhưng với bọn nhỏ sẽ gặp rắc rối lớn.

    Dưới lôi đài thứ hai thời gian đã trải qua nữa tiếng, ném đá vào hắn rất chán, Đá Quý ngồi xuống vẽ những hoa văn lạ thường hình viên đá trên mặt đất, bước đến lôi hắn đặt vào những hoa văn đó.

    Đôi chân hắn vừa chạm vào chỗ đó, xung quanh xuất hiện những viên đá đâp cho chân hắn sưng tấy lên.

    Mọi người nhìn cảnh đó ai cũng sợ rung người, nụ cười cũng dần khép lại, cảm giác đôi chân sắp bị đập đến phế.

    Lại mười phút nữa trôi qua, ba huynh đệ chủ trì đành phải kêu Đá Quý dừng lại, hắn đã không đứng dậy được, chiến thắng thuộc về cậu.

    Vui vẻ bước xuống lôi đài, cậu đi đến ngồi bên cạnh Huyền Vệ.

    Vài phút sau cả ba lôi đài còn lại cũng đã đánh xong.

    Tiếp đến trận đấu của Phiêu Du, chuyên luyện về nhục thể với quyền pháp, bước lên lôi đài của mình, đối thủ là một cô gái cũng luyện về quyền pháp, cả hai tu vi đều bằng nhau.

    Trận đấu hai người họ kéo dài mất nữa tiếng, mọi người nhìn hai cô nương đánh nhau không nương tay, mặt họ rối bời đầu tóc, cuối cùng trận đấu cũng kết thúc, Phiêu Du dành chiến thắng.

    Thời gian cứ vậy mà trôi đi, những trận đấu phía sau là Lai Tiếu, Mạnh Kim, Hoa Khuyến bọn họ đều thắng trận.

    Nhóm người bước vào vòng trong là năm mươi người, vòng hai được chia như sau, người ở trận một đánh với trận thứ hai của lôi đài nào thì gặp người đó cứ vậy đến trận thứ mười được chia làm năm trận.

    Vòng hai mất hai canh giờ mới xong, Đá Quý không đánh mà thắng, đối thủ khi nhìn thấy cậu đánh đập Sinh Ti như vậy sợ hãi rút lui, cứ như vậy chỉ còn lại hai mươi lăm người.

    Vòng Ba được chia mỗi sân đấu năm người, ai là người đứng cuối cùng sẽ vào vòng trong.

    Lôi đài thứ nhất là Lai Lam vì tung đại chiêu mà đánh ngã bốn người còn lại.

    Lôi Đài thứ hai Đá Quý dùng Liên Kích Đá Thần Kiếm Pháp đánh bại Mạnh Kim.

    Lôi Đài đài thứ ba Hinh Nhị.

    Lôi đài thứ tư là Tí Hắc.

    Lôi đài cuối cùng là Mạnh Quân, đánh đo ván toàn bộ người trong lôi đài.

    Năm người bốc thăm trận đấu, Đá Quý vào thẳng trận chung kết, vận may không nhỏ.

    Lôi đài thử nhất Tí Hắc với Hinh Nhị.

    Lôi đài thứ hai là Lai Lam và Mạnh Quân.

    Trận chiến lôi đài thứ hai hấp dẫn người xem hơn, cả hai người bước lên lôi đài chào nhau.

    Tuy Minh Quân đẳng cấp cao hơn Lai Lam nhưng cô vẫn không từ bỏ mà quyết đấu.

    Lai Lam lao vào chém theo hình chữ Z, đường kiếm linh hoạt chạy như một cơn gió luồn lách khắc người hắn nhưng vẫn không chém trúng.

    Những Linh Khí tụ lại thành hình một thanh Hỏa Kiếm lao đến hắn chém tới tấp, lại tạo thêm một Hỏa Điệp lao lên.

    Đối với Minh Quân mà nói thì hắn đang chơi đùa với cô ấy, những chiêu thức hắn đều không phá, chỉ né tránh.

    Trên người hắn bắt đầu xuất hiện những viết thương nhỏ do bị bỏng của lửa, hắn vừa né vừa cười cợt nhả cô.

    Cho đến khi sức lực Lai Lam hao mòn Mạnh Quân chỉ dùng một chiêu, làm cho cô ấy thua trong chiêu đó, bên phía lôi đài thứ nhất Tí Hắc thắng.

    Trận tiếp theo vừa bắt đầu, Mạnh Quân đã chén ép Tí Hắc không có lực toàn thủ, khắp người đều là vết thương, điều đáng nói hắc ra tay rất tàn ác.

    Cậu ta nhận thua nhưng vẫn bị phế hai tay, ba người chủ trì tham gia vào trận đấu ngăn cản hắn giết Tí Hắc.

    Trận cuối cùng Mạnh Quân bước lên lôi đài sinh tử nói.

    - Ngươi dám kí giấy sinh tử với ta không?

    Xung quanh mọi người bàn tán.

    - Cái gì, Sinh Tử Đài kí giấy sinh tử? Ai thắng người đó có quyền giết đối phương.

    - Xong! Kiểu này người nhỏ bé kia chết chắc, một khi đã kí vào, thua thì chờ chết.

    - Một người là Nguyên Anh trung kỳ, cách đối thủ hơn một cấp làm sao có thể thắng được.

    - Trận này chắc người đó thua thảm rồi, bây giờ chưa lên rút lui vẫn còn kịp.

    Huyền Vệ lên tiếng nói:

    - Đá Quý, Hay là ngươi từ bỏ đi, đánh không lại hắn đâu.

    Mọi người thay nhau khuyên ngăn đừng lên đó, vừa nãy cậu chứng kiến trận, nhìn thấy hắn phế đôi tay của Tí Hắc lòng căm hận nổi lên, không thể tha thứ cho những kẻ như thế.

    Đá Quý muốn tiêu diệt những kẻ đọc ác này, bọn chúng không nên tồn tại, bây giờ chỉ muốn lên lôi đài, chém giết hắn thành từng mảnh, cho dù tu vi cậu thấp hơn nhưng vẫn muốn lên để đập hắn.

    Mọi người đang nhìn cậu bước lên lôi đài, trên lôi đài đang có ba người cầm một mảnh giấy trên tay nói.

    - Các ngươi đã chuẩn bị tinh thần chưa, nhỏ máu vào đây để kí kết, khi đã nhỏ vào thì có hối hận cũng kịp đâu.

    Cả hai cùng bước đến, hai giọt máu của hai người rơi lên mảnh giấy, trận chiến đầy khó khăn của Đá Quý sắp bắt đầu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  3. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 42: Trận đấu phá hủy Đại Lâm Các

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không gian trên lôi đài yên lặng, Mạnh Quân rút kiếm lao đến, chém xung quanh.

    Nhằm không cho Đá Quý tung chiêu, đường kiếm của hắn xẹt qua cắt đứt tóc cậu, vài cọng rơi trên mặt đất.

    Tuy đẳng cấp cậu thấp hơn hắn nhưng tính về tốc độ, vẫn có thể đuổi kiệp và né tránh.

    Hai thanh kiếm va vào nhau những ánh sáng, tia lửa tóe ra, cả hai người hình ảnh, bóng dáng, nhấp nháy liên tục lúc ẩn lúc hiện.

    Cho dù Đá Quý né tránh tốt, cũng bị ăn vài nhát chém rách hết áo, tu vi cậu thua hắn nhưng như vậy cũng không sao.

    Bây giờ hắn bắt đầu xuất chiêu, đường kiếm chém ngang, cắt đức mọi vật cản đường nó kể cả không khí.

    Trước mặt Đá Quý, một thanh đại kiếm trên trời chém xuống, hắn vừa tung chiêu cậu cũng xuất ra Đại Đá Trảm hai đường kiếm lao vào nhau gây ra vụ nổ lớn rung động lôi đài.

    Ầm..

    Vừa tan khói bụi, hai người lại lao vào nhau, hai thanh kiếm va chạm vào âm thanh vang chói tai.

    Keng.. Keng..

    Đánh nhau dưới đất không được, dùng khinh công lao lên không trung chém.

    Bên trên lôi đài, bọn họ lại xuất chiêu, một người ra Thập Tự Đá Kiếm, người còn lại ra Thất Tinh Kiếm, ảo ảnh hình thập tự lao vào bảy thanh kiếm chém đến tan nát cả hai ảo ảnh.

    Đá Quý đưa kiếm lên xuất ra Đá Thần Kiếm, ảo ảnh viên đá khổng lồ lao đến.

    Mạnh Quân cũng không chịu thua kém, đưa ra một con Thiết Tượng khổng lồ chống đỡ, nó dùng cái đuôi đập vào ảo ảnh.

    Ầm.. Đùng..

    Đuôi Thiết Tượng va vào viên đá, văng thẳng lên trên đại trận, làm cho đại trận muốn sụp đổ.

    Thiết Tượng chưa dừng lại, lao đến dùng chân đè bẹp lấy cậu, nhưng may mắn kịp thời dùng thanh kiếm trên tay đỡ lấy chân nó, đang trong tình trạng bị khóa.

    Mạnh Quân thấy vậy liền nhân thời cơ lao đến nhằm đâm chết cậu, chưa kiệp đụng vào đã bị đại trận khống chế.

    Thập Nhị Kiếm Trận vừa kịp xuất hiện đỡ lấy chiêu thức hắn.

    Đá Quý hất Thiết Tượng ra, lui về phía sau điều khiển mười hai thanh kiếm chém hắn tới tấp.

    Những vết thương hiện lên trên vai, tay và khắp người hắn.

    Phẩn nộ khi bị thương, máu chảy xuống tức giận la lớn.

    - Dám chém ta, Ta phải giết chết ngươi.

    Aaa..

    Âm thanh của hắn la toáng lên, khắp người xuất hiện những con thanh long nhỏ, một con Thanh Long khổng lồ bay lượng trên không trung, hình như là đại chiêu của hắn.

    Thấy tình thế không ổn Đá Quý cũng xuất đại chiêu, đưa kiếm lên tung Đá Thần Thịnh Nộ, bầu trời xuất hiện một đám mây lớn bắt đầu kéo đến.

    Dưới lôi đài thay nhau mà bàn luận.

    - Chuyện gì vậy! Đại chiêu của hai người sắp tung ra ư, sức mạnh khủng khiếp thật, uy lực không thể nào tin được

    - Trời ơi! Trời phạt à! Sao tối đen thế này, ánh sáng đi đâu hết rồi?

    - Đại chiến! Giữa Thiên Kiếp và Long ư?

    Nhóm của Tân Gia lên tiếng.

    - Đại trưởng lão! Ngươi thấy con trai ngươi đấu lại hắn không, ta thấy chiêu này của hắn mạnh lắm đấy.

    - Thưa gia chủ! Ta cũng không biết, chiêu này của hắn cảm giác như rất mạnh.

    - Mọi người! Nếu thấy tình thế không ổn hãy lao lên cứu Mạnh Quân xuống.

    - Vâng! Gia chủ!

    Phía nhóm của Thành Chủ đang hỏi.

    - Huyền Lục! Tiểu tử Huyền Vệ nhà ngươi làm sao quen được thằng nhóc này thế, nó đánh hình như ngang tay với Minh Quân, ta xem chiêu này cũng không biết ai sẽ thắng.

    - Huyền Bá! Tí nữa nếu cậu bé thua, ta sẽ lên cứu nó huynh giúp ta một tay nhé.

    - Ừ! Ta sẽ giúp đệ, dù gì cậu bé cũng đại diện cho Thành Chủ ta.

    Các nhóm khác cũng bàn tán xôn xao về trận đại chiến này có thể gây chấn động đến môn phái ở Đế Đô.

    Dù sao ở đế đô cũng rất nhiều cao thủ như thế này, họ sẽ biết ở đây có cao thủ sẽ mò đến khiêu chiến.

    Trên bầu trời những viên đá bắt đầu rơi xuống, cảnh tượng thật hùng vĩ một con Rồng uốn lượng né tránh những viên đá.

    Một hiện tượng mưa đá rơi khắp bầu trời, bên trong đại trận, ba người chủ trì phải thiết lập pháp trận để bảo vệ mọi người.

    Ầm.. Ầm.. Ầm..

    Âm thanh vang vọng khắp Đại Lâm Các làm người bên ngoài cũng nhìn vào như một Thiên Kiếp giáng xuống.

    Thay nhau bàn luận về sự việc bất ngờ đó.

    - Ê ngươi thấy gì không! Trong Đại Lâm các có Tiên Nhân đánh nhau à hay là Thiên Kiếp.

    - Hình như là chiêu thức của ai đó, ta thấy rồng bay rồi, mà đá ở đâu rơi lắm thế kia.

    - Ta nghi ngờ sau trận đấu đó chắc Đại Lâm Các sẽ phải tu sửa nghiêm trọng.

    - Tại sao các ngươi không đi xem trận đấu được tổ chức ở đó?

    Cơn gió thoán qua Rồng bay khắp trên bầu trời đen tối, nó bị những viên đá đập trúng, dần dần yếu đi cho đến khi tan biến.

    Thời gian trôi qua một canh giờ Đại Lâm các như một nơi hoan tàn, khắp nơi đều bị tàn phá, đổ vỡ, tan nát những vách tường sập tang hoan, trận chiến đem lại một sự mất mát rất lớn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  4. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 43: Huyền Lệnh Phái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh sang vừa lóe lên, cảnh tượng pháp trận bảo vệ lôi đài bị phá tan nát, bên trong hai người mệt mỏi đứng bất động.

    Mạnh Quân khắp người đều có vết thương, tay trái cầm thanh kiếm cắm xuống lôi đài để đứng vững, những chỗ bị thương máu từng giọt rơi xuống.

    Bên trong Thập Nhị Kiếm Trận, Đá Quý ngồi đối diện với hắn, cậu cũng không khá hơn, đưa tay thu kiếm Kiếm Trận về, đứng lên bước từng bước đến hắn.

    Bịch.. Bịch..

    Tiếng bước chân của cậu đi tới, làm cho tim hắn đập liên hồi.

    Thình.. Thịch..

    Nỗi sợ hãi bao trùm lấy hắn, lo lắng thốt lên:

    - Cha! Cứu con, Con không muốn chết.

    Mọi người đang im lặng, nghe tiếng rất rõ ràng, Mạnh Quân cầu cứu cha hắn.

    Nhóm người của Tân Gia lao lên nhưng lại bị nhóm Thành Chủ ngăn lại.

    Xung quanh mọi người thay nhau bàn tán.

    - Vậy là Mạnh Quân đã thua? Ai biết chuyện gì vừa sảy ra khi nãy không?

    - Ta chỉ thấy một trận đại địa rung chuyển, hắn thua người đó yếu hơn quá nhục nhã, công nhận người đó mạnh thật.

    - Chuẩn bị có kịch hay để xem, không biết người đó có dám giết Mạnh Quân không?

    - Giết hắn đi cho thành ta bớt kẻ ỷ quyền hiếp yếu.

    Tân Gia Đại Trưởng Lão Mạnh Công lên tiếng hù dọa:

    - Tiểu tử, ngươi tha cho con ta, ta sẽ báo đáp ngươi nhiều thứ, đừng đắc tội chúng ta, ngươi có chạy lên trời ta cũng sẽ giết ngươi cho bằng được.

    Đá Quý không bận tâm ông ta, vẫn bước tiếp đến gần Mạnh Quân, hắn rung sợ và tức giận lấy hơi sức cuối cùng cầm kiếm chém cậu.

    - Ta không cam tâm! Ngươi đi chết đi!

    Phập..

    Thanh kiếm trên tay hắn vẫn còn nguyên vẹn, trên thân thể hắn xuất hiện thêm một thanh kiếm khác, đâm xuyên tim hắn ta, tay hắn dần buôn thanh kiếm ra ngã xuống.

    Bịch.. Keng..

    Hắn đã nằm bất động kế bên thanh kiếm, đôi mắt đang dần nhắm lại.

    Mạnh Quân không thể tin được bản thân mình lại chết như thế này, nỗi nhục nhã kéo theo, bị đánh bại va mất đi vinh dự, sự hối hận đã khinh thường Đá Quý, đó một sai lầm của hắn, bây giờ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

    Cha hắn Mạnh Công giận giữ lao đến muốn giết chết cậu, nhưng bị Huyền Lục với Huyền Bá ngăn cản đám người Tân Gia.

    Đá Quý đã đắt tội bọn họ, hiện tại sẽ không thể sống sót để ra khỏi đây, suy nghĩ đến món đồ Huyền Thiết đưa cho, lấy trong không gian Đá Thần ra một tấm lệnh bài cầm trên tay.

    Trên lôi đài cậu đang cầm tấm lệnh bài đưa lên cao hô lớn.

    - Huyền Lệnh ở đây!

    Bên trên tấm lệnh bài có chữ Huyền Lệnh to lớn.

    Cả bảy thế lực lớn trong thành đều quỳ xuống trước nó, mọi người bất ngờ trước sự việc lạ lùng này.

    Một tấm Huyền Lệnh làm cả bảy nhóm người đều quỳ xuống, bọn họ khó hiểu thay phiên hỏi nhau:

    - Chuyện gì vậy, sao lại quỳ hết vậy, đó là thứ gì, có tác dụng gì sao?

    - Đó chỉ là một tấm lệnh bài thôi mà? Ai biết chuyện gì giải thích hộ ta với?

    - Ta còn không biết làm sao giải thích cho ngươi được, đợi xem kết quả đi.

    Ba người chủ trì thấy mọi người thắc mắc, bước ra giải thích với tất cả mọi người có mặt ở đây.

    Khoảng thời gian trước, nơi đây không phải gọi là Thành Tây Huyền mà được gọi Huyền Lệnh Phái, môn phái đứng thứ tư của Nhân Tộc.

    Mỗi môn phái đều có một cánh cổng để đưa đệ tử vào đó tu luyện, Huyền Lệnh Phái có Huyền Cảnh cần Huyền Lệnh mới mở ra được.

    Niên Đại 840 năm của Đại Lục Tiên Thiên Thần, Thành Chủ lúc đó là người được chọn làm Trưởng Môn Huyền Lệnh Phái, trong tay nắm giữ Huyền Lệnh nhưng nào ngờ ông ấy lại đưa cho con trai mình.

    Vài năm sau, Thiếu Chủ của Thành Tây Huyền là Huyền Thiết mang một con Yêu Thú vào vùng đất Nhân Tộc, bị mọi người biết được đuổi giết, hắn cầm theo Huyền Lệnh bỏ trúng cùng người yêu, rời khỏi thành chạy vào Hoang Vu Đông Ca.

    Sau nhiều năm tìm kiếm, nhưng đáp lại là một con số không.

    Huyền Lệnh Phái không có Huyền Lệnh mở cánh cổng nối liền với Huyền Cảnh, tốc độ tu luyện của môn phái xuống dóc và tan rã.

    Kể từ thời điểm đó đến nay, thành chúng ta chế tạo được bốn tấm lệnh bài Thần Thú, nhằm khởi động lại Huyền Cảnh nhưng đều vô vọng.

    Chưởng môn đời trước có nêu rõ, Huyền Lệnh bài nằm trên tay ai, người đó sẽ làm trưởng môn tiếp theo.

    Nhưng hiện tại Môn Phái đã tan rã, chúng ta chỉ còn tôn kính, cậu ta là cứu tinh của cả thành.

    Nghe xong câu chuyện mọi người thay nhau bàn tán.

    - Cái gì, nơi chúng ta đứng là môn phái thứ tư, tin được không? Thì ra bấy lâu nay ta cũng đang tu luyện ở môn phái.

    - Ta cũng không biết nhưng bảy thế lực quỳ thế kia thì chắc đúng rồi.

    - Kiểu này mọi người thay nhau về chuẩn bị, để tiến vào Huyền Cảnh để nâng cao thực lực.

    - Ta phải đi thông báo với mọi người trong thành, ta đi bán tin tức giật gân đây.

    - Tin mới! Tin cực hót! Huynh đệ chúng ta đi trước tạm biệt.

    Nhóm Thành Chủ bước lên đưa Đá Quý xuống, nhận lấy phần thưởng dành cho người đạt giải nhất và rời đi.

    Bọn họ đưa cậu theo về Phủ Huyền Vũ, chuẩn bị cho ngày hôm sau khởi động Huyền Cảnh.

    Đam người bên Tân Gia ấm ức ra về, các nhóm còn lại cũng thay nhau rút khỏi đây, họ chuẩn bị thông thu nhập thông tin về Huyền Cảnh.

    Mọi người lũ lược kéo ra khỏi Đại Lâm Các, vừa đại chiến xong có thông tin cực kì hót, chẳng mấy chóc âm thanh bàn tán lang khắp thành, vài ngày sau đã đến Đế Đô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  5. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 44: Thông tin Huyền Cảnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi Đá Quý quay về phủ Thành Chủ, không gian bên trong tĩnh lặng hơn xưa, bên ngoài phủ mọi người thay nhau bàn tán ầm ầm, họ muốn xem ai là người đã làm cho bảy thế lực phải quỳ xuống, còn mọi người trong phủ thay nhau chắn cổng không cho ai vào.

    Mỗi người đều bận rộn chỉ có cậu là nhàn rỗi, ngồi trong trang viên lựa những viên đá đẹp, hình dáng lạ thường, trong đó có viên hình Dạ Linh, trước đó Dạ Hồng đưa cho, cậu lẩm nhẩm với nó.

    "Dạ Hồng muội, muội ở trên thiên giới có khỏe không? Ta đã giết người rồi, nhưng trong lòng không có cảm giác gì cả, cứ như họ là người cần phải giết, sau này ta là kẻ sát nhân thì sao, ta không biết con đường sau này sẽ ra sao? Cho dù khó khăn ta cũng phải tự mình vược qua, muội có nhìn thấy ta ở đây không? Còn nữa Tiểu Ảnh mà muội thích nhất nó cũng ngủ một giấc thật lâu rồi, ta chỉ cần tìm thấy một tia hi vọng dành cho nó, để nó được chạy nhảy vui đùa cùng với ta."

    Huyền Vệ từ ngoài bước vào mở lời:

    - Đá Quý đệ! Hôm nay ngoài cổng rất nhiều người muốn gặp đệ lắm, tốt nhất đệ đừng ra ngoài, bọn họ phiền lắm cả buổi sáng ta mệt mỏi, cứ khăn khăn đòi vào bên trong, cả phủ mất ăn mất ngủ với họ rồi.

    Đá Quý đang thẫn thờ, nghe âm thanh phía sau vang đến, quay mặt lại đáp lời.

    - Đa tạ, Huyền Vệ huynh nhắc nhở, ta biết phải làm như thế nào rồi, ta chỉ ngồi trong này giải tỏa tinh thần thôi. À mà huynh này, huynh có biết gì về Huyền Cảnh không, ta không biết gì về nó cả, còn nữa tại sao bọn họ lại kính trọng ta đến vậy?

    Huyền Vệ suy nghĩ hồi lâu trả lời.

    - Huyền Cảnh ư! Cha ta cũng từng nói qua, bên trong có ba nơi rộng lớn là Tinh Không Thủy, Sa Mạc Hóa, Tây Nguyên Rừng, chúng ta sẽ được truyền tống đến đó để tu luyện, còn muốn ra khỏi Huyền Cảnh chỉ có ở giữa trung tâm giáp nhau của ba nơi. Còn bọn họ kính trọng đệ là do Huyền Lệnh trong tay đệ, tài nguyên tu luyện được tìm thấy chỉ có thể ở môn phái mới có.

    Huyền Cảnh được phân ra ba nơi.

    Tinh Không Thủy là nơi chỉ có người Thủy hệ mới được truyền tống đến, một vùng biển rộng lớn bao trùm, có cả những quái vật cấp cao của thủy hệ, tăng tốc độ tu luyện của thủy hệ lên hai lần, còn nữa bên trong có thể có những vũ khí và truyền thừa của những tiên nhân để lại.

    Sa Mạc là nơi yêu cầu Hỏa hệ với Kim hệ mới được truyền tống đến, sa mạc trải dài khắp nơi, không khí ở đó đều nóng như lửa đốt, có cả những quái vật loại khó đối phó, tốc độ tu luyện tăng lên gấp hai lần, bên trong còn có những vũ khí hiếm và truyền thừa độc đáo.

    Tây Nguyên Rừng là nơi dành cho Thổ hệ với Mộc hệ sẽ được truyền tống vào, khắp nơi đều là một màu xanh tươi mát và thông thoáng, không khí dịu êm làm người ta muốn ở lại nơi đó, kèm theo những loại động vật, Thảo Dược, Linh Dược.. Tốc độ tu luyện tăng lên gấp ba lần, có những pháp trận che giấu kho báu bên trong cần người có duyên sẽ mở ra được.

    Đá Quý phát hiện bản thân có thêm một hệ đó là Kim, đang suy nghĩ không biết chọn bên nào để vào, thắc mắc hỏi:

    - Huyền Vệ huynh, theo huynh thấy thì vào bên nào sẽ lợi hơn ta Ngũ Hành Huyết Mạch hệ Kim với Thổ.

    Huyền Vệ đang đưa tay lên đầu tìm câu trả lời:

    - À! Hay là đệ vào Tây Nguyên Rừng cùng ta đi, ở đó tu luyện rất nhanh với lại bên trong rất nguy hiểm, họ có thể chém giết lẫn nhau, ta cũng cần người hỗ trợ cho mình, còn nữa có thể ta sẽ giúp được đệ đấy.

    Nghe ý kiến cũng không tồi, cậu đồng ý đi vào khu rừng thuộc Mộc hệ.

    - Ừ! Nghe theo huynh đi, đằng nào thì ta cũng ở phủ của huynh mấy rồi, biết đâu ta với huynh cùng nhau vượt qua bên trong.

    Cả hai người nói chuyện cho đến khi mặt trời đứng bóng, họ quay về phòng mình tu luyện, ngày mai phải vào trong Huyền Cảnh.

    Thời gian cứ dần trôi qua, bóng xế chiều lại đến, màn đêm cũng kéo xuống, bóng đêm bao trùm lấy khắp nơi, một mảnh đen tối trong thành, trên tường thành những hộ vệ gác cổng đang trò truyện cùng nhau.

    Bây giờ không gian trở nên im lặng hơn, không như ban ngày mọi người giờ đã ra về, họ phải ngủ một giấc thật ngon lành để ngày mai còn phải đi xem Thành Chủ mở ra Huyền Cảnh.

    Bên phía của Tân Gia, các nhóm người tụ họp để bàn về vấn đề sắp phải vào trong Huyền Cảnh, Mạnh Công đau khổ mất đi đứa con trai giận dữ nói với những đứa còn lại, gặp được Đá Quý nhất định phải trả thù cho Mạnh Quân, giết chết không cho sống sót ra ngoài.

    Phía của Lai Gia thay nhau bàn về việc liên quan đến Huyền Cảnh, sẽ có những vần đề với mức độ tu luyện không hề nhỏ, nhiều giá trị của các truyền thừa lớn mạnh bên trong.

    Các thế lực còn lại thay nhau tìm đệ tử ưu tú, để chuẩn bị đưa vào bên trong tu luyện, dù biết có thể sẽ chết nhưng mọi người ai cũng đều hăn hái, chờ mong cuộc chiến tranh bên trong Huyền Cảnh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  6. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 45: Tiến vào Huyền Cảnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Canh năm, trời còn chưa sáng, mọi người đã thay nhau chuẩn bị, tiếng trò truyện khắp các nơi trong thành, bên trong phủ Huyền Vũ Đá Quý đang đánh một giấc ngủ thật ngon, không gian tĩnh lặng cho đến khi trời sáng.

    Trên bầu trời những tia sáng len lói qua các đám mây để chiếu khắp thành, trước cửa phủ Huyền Vũ mọi người đang tập hợp lại trong đó có Đá Quý, thành chủ Huyền Bá lên tiếng nói.

    - Mọi người! Đã chuẩn bị xong chưa? Xuất phát nào!

    Mọi người đồng thanh nói lớn.

    - Xong rồi! Thưa Thành Chủ!

    Cách phủ Huyền Vũ khoảng vài dặm gần cổng phía Tây, khung cảnh của nó là một cánh cổng rộng lớn, có chút cũ nát, dáng vẻ cổ xưa cộng thêm những hoa văn kì lạ, trên thạch đá ở gần đó có một khoảng trống để bỏ thứ gì đó vào, xung quanh có những hộ vệ canh gác nơi đây.

    Nữa canh giờ sau, phía trước bọn họ từng nhóm người đi tới, hộ vệ canh gác cúi đầu trước nhóm có mặc bộ đồ Huyền Vũ lên tiếng.

    - Thành Chủ!

    Người được gọi là thành chủ, ông ta chỉ xua tay tiếp tục bước đến gần thạch đá, đặt một tấm lệnh bài vào, bỗng chốc tấm lệnh bài tan biến, sự rung động xung quanh, cánh cửa gần đó dần sáng lên, những lỗ nhỏ trên cánh cửa hình như cần Tinh Thạch để khởi động, ông ta quay xuống nói với mọi người.

    - Ta là Huyền Bá! Như mọi người đã biết, Huyền Lệnh đã được tìm thấy vào hai ngày trước, hôm nay ta sẽ mở ra cánh cổng truyền tống đến Huyền Cảnh. Theo ta được biết thì cánh cổng này chỉ cho người dưới ba mươi tuổi đi vào, nó không yêu cầu tu vi của các vị, bên trong nguy hiểm như thế nào ta không thể biết được, mọi người có quyền được lựa chọn đi hay là không. Thời gian cánh cổng này đóng lại là ba năm sau, nếu mọi người không ra thì sẽ phải đợi mười năm nữa nó mới có thể mở ra, chắc chắn có những lão già vào hai trăm năm trước đã bị kẹt lại cũng có thể họ đã chết. Còn nữa ai chết ở bên trong lag do bản thân quá yếu kém.

    Mọi người nghe xong ai cũng đều lo lắng nhưng tài nguyên bên trong không ai biết được.

    "Sự tò mò đó của bọn họ làm cho số lượng người đi vào bên trong hơn mấy trăm triệu người, sau này số người chết người chết cũng hơn phân nửa, đều là do một người với biệt danh là Ma Sát giết làm chấn động cả Nhân Tộc."

    Ở Đại Lục Tiên Thiên Thần tuổi thọ của họ được chia như sau. Người thường đến cảnh giới Kim Hóa Đan viên mãn sẽ sống được một trăm năm

    Tiên Nhân là cảnh giới Tiên Hóa Thánh họ sẽ sống thêm năm mươi năm, khoảng một trăm năm mươi tuổi thọ.

    Thánh Nhân là cảnh giới Tiên Thiên Thánh sẽ sống thêm một trăm năm, khoảng hai trăm tuổi thọ.

    Thần được xem là truyền thuyết.

    Mọi người ở dưới bàn tán xôn xao.

    - Ngươi nghe gì không, bên trong có mấy vị lão già mấy trăm năm trước đấy, họ tu vi sẽ như thế nào, ta thấy lo sợ lắm, mấy người bọn ngươi thì sao?

    - Ngươi nghĩ sao họ còn sống sao? Họ ngủm củ tỏi hết rồi, trải qua gần hai trăm năm cơ mà, bọn ta ngu gì không đi, tài nguyên tu luyện không tốn gì cả, lại còn có thể nhận được mấy món truyền thừa cộng thêm vũ khí, có khi hốt được vũ khí Thánh đấy chứ.

    - Hắn nói đúng! Ngươi chết nhát đừng vào, bên trong tài nguyên phong phú thế còn không đi, ngươi chờ ai cho ngươi tài nguyên để tu luyện hay sao? Mơ đi!

    Thành Chủ Huyền Bá nói xong đưa những Tinh Thạch vào trên lỗ nhỏ của cánh cổng, một vòng xoáy xuất hiện, Linh Khí toát ra làm người ta muốn lao vào ngay lập tức.

    Mọi người kéo nhau bước vào bên trong, nhóm người của Tân Gia khuôn mặt căm hận nhìn chằm chằm Đá Quý rồi đi vào.

    Mỗi một người được truyền tống đến những nơi khác nhau.

    Không gian bên trong tại Tây Nguyên Rừng, ánh sáng được lóe lên rồi xuất hiện một bóng người.

    Đá Quý đi vào cùng với Huyền Vệ nhưng lúc ra chẳng có ai đứng gần. Linh Khí nơi đây rất dồi dào, sự tươi mát làm cho cậu muốn tu luyện ngay, cảm giác nơi đây thật tĩnh lặng không như ở Linh Tiên, bước đi nhìn xem xung quanh nó như thế nào.

    Tây Nguyên Rừng trải dài là những mảnh cây cao to lớn, đồng bằng cỏ xanh thẳm với hoa tươi mắt, các dòng sông ào ạt chảy qua, khắp nơi trong khu rừng thấp thoáng bóng người. Mọi người thay nhau chém giết Yêu Thú, còn những người tĩnh lặng chỉ mãi mê tu luyện.

    Nữa canh giờ sau, Đá Quý đang nằm trên một nhánh cây, cứ tưởng rằng sẽ tu luyện hay đi đánh nhau với Yêu Thú, nào ngờ chỉ an nhàn nằm ngủ.

    Dưới thân cây một con Thạch Hầu nhỏ, đang cầm những quả trái cây ném lên, khuôn mặt nó cười vui vẻ nhảy nhót.

    Bốp.. Bóp..

    Cậu đang nằm trên cây bị những hoa quả ném trúng, rớt xuống mặt đất đau đớn.

    Bịch..

    Đôi mắt Đá Quý dần mở ra, đưa tay xoa mông mình mắng chửi.

    - Ui da! Kẻ nào phá giấy ngủ của ta vậy?

    Trước mắc là Thạch Hầu con đang vui vẻ cười và trêu tức, cậu bực mình đứng dậy đuổi đánh nó.

    Thế là một người một khỉ đuổi nhau khắp khu rừng, cậu có thể dùng đánh thắng nó trong tích tắc, chỉ là hiện tại đang muốn vui đùa với nó thêm tí nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  7. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 46: Bạch Hầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tưởng chừng như hai bọn họ vui đùa sẽ có một cái kết tốt đẹp, điều không ngờ là Đá Quý đang chạy cười hắc hắc nói:

    - Ái Chà! Tối nay ta có thịt khỉ nướng để ăn rồi!

    Trong khu rừng bóng đêm dần buôn xuống, trên tay cậu đang cầm một con khỉ trước ngọn lửa hừng hực bốc cháy.

    Thật tội nghiệp cho Thạch Hầu chọc trúng ngay cậu đang lúc đói bụng, kết quả nó sắp thành bữa tối, bây giờ trong đầu nó đang nghĩ.

    "Giá như ngày hôm nay nó không ra khỏi nhà thì đâu đến nỗi lâm vào bước đường cùng này."

    Phừng.. Phừng..

    Từng ngọn lửa cháy lên, làm cho những làn khói bay khắp vùng gần đó, Đá Quý chuẩn bị đưa nó vào, ở sau lưng có tiếng bước chân đi đến, quay lại nhìn thấy có nhóm người đi tới, một cô gái xinh đẹp lên tiếng.

    - A! Nhị ca! Là Bạch Hầu kìa!

    Đá Quý suy nghĩ mà khó hiểu Bạch Hầu gì ở đây? Nhìn kĩ lại con khỉ này mới thấy nó có lớp lông màu trắng, nó được xem là Bạch Hầu Huyết Mạch truyền thuyết.

    Người được cô gái gọi Nhị ca bước đến nói nói:

    - Xin chào vị huynh đệ này, con khỉ trên tay của ngươi, bọn ta mua lại được không, ngươi ra giá đi?

    Khuôn mặt Đá Quý khó chịu, đây là bữa ăn tối làm sao có thể bán đi được, cho dù nó là truyền thuyết hay không, cậu cũng ăn tuốt.

    - Không được! Đây là bữa tối của ta! Ta không bán! Các ngươi muốn thì đi mà bắt đi, trong khu rừng này nhiều khỉ lắm, lớn nhỏ có đầy tha hồ mà bắt.

    Nghe Đá Quý nói làm cả nhóm bất ngờ, thay nhau mà bàn tán.

    - Chuyện gì vậy, Bạch Hầu mà cậu ta lại xem là bữa tối, đây gọi là ngốc hay mạnh quá nên không cần?

    - Ngươi hỏi bọn ta, làm sao ta biết được, đi mà hỏi cậu ta kia kìa.

    Bọn họ đều tò mò muốn biết tại sao cậu không nuôi nó mà lại biến thành thức ăn, họ đem những lời đó lại cho người dẫn đầu để hỏi.

    Anh ta bước đến giới thiệu bản thân và mọi người trong nhóm:

    - Ta là Kim Trạch, nhị công tử của Kim Gia ở Kim Liêu Thành, đây là tứ muội ta Kim Trúc, bọn họ là người của Kim Gia ta với vài người tán tu. Còn nữa tại sao ngươi lại đi ăn Bạch Hầu Huyết Mạch truyền thuyết mà không nuôi nó?

    Đá Quý đang đói cười khổ nói:

    - À! Ta là Đá Quý, ngày hôm nay ta chưa ăn gì cả. Buổi sáng lúc ta đang ngủ, bị con khỉ chết tiệt này phá, với lại ta cũng đang đói nên bắt nó làm bữa tối.

    Nghĩ lại cũng thật buồn cười, đường đường là Nguyên Anh trung kỳ lại quên mang theo thức ăn. Buổi sáng lúc rời khỏi Phủ Huyền Vũ, bọn họ vội quá nên cậu chưa kịp ăn gì, đã vậy cả buổi sáng tìm trong không gian Đá Thần toàn là đá, đến chiều đói quá chỉ đành bắt con khỉ này dùng làm bữa tối.

    Bọn họ đem thức ăn đến đưa cho cậu, mọi người cùng ngồi xuống trò truyện:

    Kim Trúc nhìn con Bạch Hầu lên tiếng.

    - Nhị Ca! Huynh bắt con Bạch Hầu đó cho muội đi.

    Kim Trạch cười khổ nhìn sang hỏi:

    - Cái này, ta làm sao bắt được, nó của Đá Quý mà?

    Dùng kĩ năng nhõng nhẽo, cô gái làm khó Nhị C của mình:

    - Không chịu đâu! Không chịu đâu! Bắt nó về cho muội, nếu không muội về nói với cha là huynh bắt nạt muội.

    Anh ta đang khó sử, một bên muội muội muốn gì có đó được chiều chuộng từ nhỏ, bên còn lại là Đá Quý mới quen, anh vò đầu mà suy nghĩ.

    "Không lẽ mình bị cấm túc thêm ba tháng nữa sao?"

    Nhớ lại cảnh đó anh ta thấy chán nãn.

    Ba tháng trước, Kim Trúc thích cây kiếm của một cô nương, anh ta phải bỏ hết mặt mũi cầu xin mua lại nhưng đều vô dụng, chẳng hiểu sao muội muội mình lại về nói với cha. Kim Trạch bị cấm túc ba tháng, ngồi buồn bơ vơ trong căn phòng trống, đến một con kiến cũng không có và ở đó suốt ba tháng trời.

    Đá Quý cầm Bạch Hầu đem tới đưa cho cô gái lên tiếng:

    - Ta cho muội, mà này dù sao nó cũng là của ta, muội muốn có nó cũng phải tới lấy chứ, sao lại nhờ Nhị Ca mình?

    Kim Trúc đưa tay nhận lấy nó, quay mặt đi không nói tiếng nào, nhóm bọn họ có mười hai người, hai nữ và mười nam.

    Kim Trạch mười tám tuổi, tu vi Nguyên Anh viên mãn, Huyết Mạch Long Hổ cao cấp thuộc Thổ Hệ, ngộ tính Ngũ đẳng là nhị công tử của Kim Gia, sống buôn thả, thích đi dao du và ngắm cảnh đẹp với mĩ nữ.

    Kim Trúc mười ba tuổi, tu vi Nguyên Anh sơ kì, Huyết Mạch Chu Tước truyền thuyết thuộc Mộc hệ, ngộ tính Thất đẳng là tiểu công chúa của Kim Gia, tính cách cô gái rất ngây thơ đáng yêu, được ở mãi trong phủ từ nhỏ và không thích người ở bên ngoài cho lắm.

    Bảy người khác ở cảnh giới Khí Luyện, hai người một nam một nữ là Nguyên Anh trung kỳ, người còn lại là Nguyên Anh hậu kỳ, bọn họ một nữa là người của Kim Gia.

    Trước khi vào bên trong, người của Kim Gia có Thông Linh Phù, bọn họ mới nhanh chóng tìm được nhau. Bọn họ gấp rút tập hợp để bảo vệ, gia tăng số lượng người nhằm ăn toàn, trên đường đi gặp nhiều tán tu thu nhận họ và được như bây giờ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  8. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 47: Băng Sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại một khoảng đất trống bên trong Tây Nguyên Rừng, những ngọn cỏ đang đung đưa theo gió, ở giữa Đá Quý đang nằm trên bãi cỏ, ngước nhìn lên bầu trời.

    Buổi sáng khi nhóm người của Kim Gia rời đi, bọn họ có mời cậu gia nhập nhưng Kim Trúc không thích người lạ, Kim Trạch đành xin lỗi và mở lời mời cậu khi nào rảnh đến Kim Gia chơi.

    Trong đầu cậu bây giờ rất nhiều ý nghĩ hiện lên.

    "Đằng nào ta cũng giết người rồi, không nên đi theo bọn họ là tốt hơn. Hay là ta tìm nơi nào đó để tu luyện? Nhưng mà không được, không lẽ phải trốn hoài sao?"

    - Thôi bỏ đi! Ta thuận theo tự nhiên vây!

    Nói xong Đá Quý đứng dậy bước đi, khoảng một canh giờ sau trước mặt cậu xuất hiện một cây Hồng Linh, đó là Linh Dược cấp bốn, vẻ bề ngoài của nó giống như cây hoa bình thường, ở bên trong bông hoa có một quả tròn màu hồng ở giữa phấn hoa.

    Hồng Linh: Dùng để luyện ra Tiêu Hồng Đan là Linh Đan cấp bốn, đối với những người có vết thương không hồi phục ở da sẽ làm xóa vết, nó còn giúp cải thiện lại khuôn mặt họ trở nên da dẻ hồng hào và mịn màng hơn xưa.

    Đá Quý đứng lại suy nghĩ.

    "Hoa này hái ta dùng làm gì nhỉ, ta cũng đâu cần nó lắm đâu? À mà thôi cứ hái đi rồi cất vào trong không Gian Đá Thần."

    Bước chân đến định túm lấy cây Hồng Linh, một thanh kiếm bay đến, cảm giác nguy hiểm Đá Quý nhảy ngược lại về sau, thanh kiếm cắm thẳng xuống đất.

    Phập..

    Cậu tức giận nói lớn:

    - Ai vậy, chơi kiểu gì kì vậy? Ta mà không né tránh là bị thương rồi.

    Trong khu rừng hai cô gái bước ra, cả hai đều đeo mạng che mặt nói.

    - Tiểu tử, cây Hồng Linh này Hồng Linh Phái bọn ta cần.

    Tự nhiên ở đâu nhảy ra hai người, Đá Quý muốn dò xét cũng không được, hình như tu vi họ rất cao. Dù sao cậu cũng không cần cây Hồng Linh lắm, làm bộ không muốn đưa nói.

    - Làm sao mà được, ta thấy nó trước, hai người bọn tỷ từ đâu chui ra, lại đi tranh dành một cây hoa với ta?

    Cô gái hung dữ lao đến nói:

    - Đừng nhiều lời, tiểu tử ngươi không đi thì ta giết.

    Nói xong cầm thanh kiếm trên tay lao đến, chẳng mấy chốc đã đưa đến cổ cậu.

    Không biết tại sao cô gái lại động thủ nhanh đến thế, Đá Quý lo lắng vội nói.

    - A, có gì từ từ nói, vị tỷ tỷ có thể bỏ thanh kiếm ra khỏi cổ ta được không?

    Một lời không hợp liền muốn giết, tu vi họ cao có quyền quyết định mọi thứ, cậu cũng đành chịu trận.

    Đang bị kiếm kề cổ, Đá Quý bất chợt hất mạng che mặt của cô ta đi và thoát khỏi khống chế, vừa bỏ chạy vừa la.

    - Tỷ tỷ xấu xí! Tỷ tỷ xấu xí!

    Khuôn mặt cô gái đó rất xinh đẹp nhưng lại có một vết sẹo cắt ngang má, làm cho bản thân không muốn gặp ai, vội cúi người nhặt lại mạng che mặt giận giữ nói:

    - Tiểu Tử! Ngươi!

    Vừa ngước lên nói, Đá Quý đã co dò chạy một khoảng xa, cô gái đi cùng cô ta bước tới rút thanh kiếm cắm dưới đất lên cười nói.

    - Haha! Sư muội, đây là lần đầu tiên ta thấy một người tháo mạng che mặt muội mà còn sống đấy.

    Cô gái ngại ngùng nói:

    - Sư tỷ! Tiểu tử thối đó chạy nhanh thật!

    Bản thân cô được biệt danh Băng Sát, mỗi khi ai nhìn thấy được khuôn mặt của mình đều phải nằm xuống, không muốn cho họ chê bai.

    Thật may cho cậu là hai người đó không đuổi theo. Bởi, bọn họ đang bận thu nhập cây Hồng Linh và không bận tâm với thứ khác.

    Bọn họ bước đến hái Hoa Linh Hồng cho vào nhẫn trữ vật.

    Chạy được một đoạn xa Đá Quý ngừng lại, ngồi xuống đưa thần hồn vào bên trong không gian Đá Thần, vừa vào đã hỏi tới tấp cha mình:

    - Cha, hai vị tỉ vỉ khi nãy là tu vi gì thê, tại sao con lại không cảm nhận được gì từ Linh Khí của bọn họ, cứ như nó là con số không vậy, còn nữa uy lực với tốc độ của hai người họ rất nhanh?

    Tàn hồn cha cậu trả lời:

    - Cha đoán hai vị cô nương khi nãy là Kim Hóa Đan, họ có ẩn giấu Linh Khí, cha cũng không đoán chuẩn xác được, hai người họ chuyên luyện băng pháp uy lực rất mạnh tốc độ cũng rất nhanh, cho dù con có bằng đẳng cấp của họ nhưng cũng đánh không lại.

    Nghĩ đến cha cậu không có gì để dạy, cậu lại rời khỏi không gian Đá Thần và tiếp tục lên đường.

    Hằng ngày dù nắng hay mưa Đá Quý đều đi lang thang trong khu rừng.

    Buổi sáng đi tìm vài con yêu thú chiến đấu, tối đến tìm hang động để ngủ, động vật yếu kém giết cũng không ít, hái nhiều loại Thảo Dược, Linh Dược cất vào không gian Đá Thần.

    Mỗi lần tu luyện ở đâu đều gây ra hiện tượng cạn kiệt Linh Khí đến đó, bản thân cậu cứ như một cỗ máy hút Linh Khí không giới hạn.

    Không tin được bản thân cậu hấp thu được hai loại trong Linh Lực là Ma Khí và Linh Khí, tốc độ được tăng lên đáng kể.

    Năm tháng không chờ đợi một ai, cứ vậy mà thời gian đã trôi qua nữa năm.

    Đá Quý bây giờ đã mười bốn tuổi, hiện tại đang hấp thu Linh Khí để lên Nguyên Anh hậu kỳ, bất chợt một đám người đi tới.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  9. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 48: Tàn hồn Đá Cương tan biến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên ngọn đồi, không gian tĩnh lặng, Đá Quý đang ngồi hấp thu Linh Khí tập trung xung quanh, bỗng nhiên mở to mắt quay đầu lại.

    Phía sau có một nhóm người đi tới, một người trong nhóm đó vừa nhìn thấy cậu đã rút kiếm lao đến.

    Trong nhóm người đó có bảy người, cậu chỉ biết được một người của Tân Gia.

    Tân Kỳ lao đến bất chấp, nguy hiểm đến gần, hiện tại không phải lúc để Đá Quý đột phá, vội đứng dậy quay lưng chạy đi.

    Hắn tức tối vừa quát vừa tung chiêu:

    - Ngươi đừng hòng chạy.

    "Thổ Chu Đại Địa"

    Ùnh.. ùnh

    Mặt đất rung chuyền hình thành một con Thổ Chu khổng lồ chặn trước mặt Đá Quý, đôi mắt to tròn nhìn chầm chầm và hạ thấp đầu xuống rất nhanh, đưa hàm răng của mình cắn lấy cậu.

    Trong thời khắc then chốt đó, thật may đã kịp dùng kĩ năng Phi Dạ Hành né tránh hàm răng Thổ Chu, tản đá bên dưới không may mắn như vậy, lập tức hóa thành mảnh vụn, nghĩ đến cảnh nó cắn trúng bản thân mà rung người.

    "Ôi trời ơ! Đùa ta à! Ta mà không né pha đó chắc xương cốt tan rã hết quá, sức phá hoại thật kinh khủng, hàm răng thật sắt bén. Thôi ta không chơi với ngươi đâu! Chạy là thượng sách!"

    Đá Quý luồn lách qua đôi chân chân của Thổ Chu chạy trốn, làm nó quay đầu lại mất thăng bằng ngã xuống.

    Ầm..

    Khói bụi bay lên, bên trong xuất hiện bóng dáng một cậu chạy ra và lao vun vút vào trong khu rừng.

    Đám người bọn họ nhìn nhau tức tối:

    - Chó chết! Chuồn lẹ như trạch! Đừng để hắn thoát!

    Tám bóng ảnh vụt qua khu rừng làm nhiều người nhìn thấy tưởng bọn họ đang truy đuổi yêu thú, tò mò kéo nhau chạy theo.

    Đá Quý chạy trong khu rừng bán sống bán chết, phía sau bọn họ vẫn đuổi theo không ngừng nghỉ.

    Nhóm người Tân Kỳ đang chạy bỗng nhiên ở đâu lòi thêm mấy nhóm chạy theo hỏi tới tấp:

    - Ê, các ngươi đang đuổi yêu thú gì vậy, Có truyền thừa ở đâu hả, bảo vật xuất thế?

    - Ta hình như nhìn thấy có bóng gì đó phía trước chúng ta thì phải, đó là Yêu Thú truyền thuyết hả?

    Tân Kỳ bực bội hét lên.

    - Đừng trách ta, có trách thì trách các ngươi ngu dốt dám cản đường ta.

    Hắn vừa nói vừa đưa kiếm chém những tên ở gần.

    Xoạt..

    Máu tóe ra khắp nơi vài người nằm xuống, những người còn lại chạy tán loạn la lớn.

    - Giết người! Giết người rồi! Cứu chúng tôi với!

    Nhóm người Tân Kỳ chẳng bận tâm bọn người đó la hét, tiếp tục đuổi theo mục tiêu.

    Nhờ có nhóm người đó mà Đá Quý chạy được một khoản xa, trong đầu đang suy nghĩ làm thế nào để trốn thoát.

    "Ta chạy biết khi nào mới thoát được đây? Ở trong khu rừng rất dễ bị phát hiện, tu vi của họ cao hơn ta. Làm sao đây, Làm sao đây?"

    Chạy suốt nữa canh giờ, hiện tại Đá Quý đang đứng bên vách đá sâu thăm thẳm mà thốt lên.

    - A! Trời ơi! Sao ta khổ vậy trời, đến lúc then chốt nào cũng đều đứng trước vách đá thế này?

    Phía sau nhóm người Tân Kỳ đã đuổi kịp, từng người bước ra cười nói:

    - Ha ha ha! Bây giờ đến trời cũng không giúp được ngươi đâu, đợi ta băm ngươi ra rồi vức xuống vách đá xem ngươi còn sống được không.

    - Ngươi mạnh lắm cơ mà! Trổ tài ra ta xem nào! Haha!

    - Bọn ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, bước đến đây, tự chặt lấy tay chân của mình may ra ta tha sống cho! Ha ha!

    Đá Quý lên tiếng:

    - Các ngươi có giỏi thì tới đây giết ta xem? Cùng lắm thì chết chung, ta giết được những kẻ như các ngươi cũng xứng đáng, ta cũng đâu nuối tiếc gì nữa.

    Nói xong cậu đưa kiếm lên tung chiêu, nhóm người Tân Kỳ thấy vậy vội vàng lui lại tạo thành đội hình phòng thủ.

    Bầu trời xuất hiện những hạt mưa đá rơi từng nhịp, khung cảnh những viên đá li ti như hạt mưa rơi.

    Ti.. Tách.. Ti.. Tách..

    Trúng vào đầu bọn họ không có một tí sát thương nào, Đá Quý nhìn đám người đó lập đội hình phòng thủ mà ôm bụng cười.

    - Ha ha ha! Các ngươi cũng biết sợ ta cơ à! Ta mới chỉ xuất một ít Linh Khí thôi đã sợ đến thế, vậy thì tiếp đại chiêu của ta nào.

    "Đá Thần Thịnh Nộ"

    Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, kích thước dần to lớn hơn, cho đến khi nó bao phủ khắp nơi đây, những viên đá khổng lồ lao xuống.

    Ầm.. Ầm..

    Lần tung chiêu này Đá Quý không tạo ra Thập Nhị Kiếm Trận, dồn Linh Khí vào đại chiêu, biết đằng nào mình cũng sẽ chết, kéo được ai chết theo cũng quá tốt rồi.

    Thiên nhiên rung chuyển xuất hiện cơn mưa đá hùng vĩ, trên người Đá Quý bắt đầu xuất hiện những vết thương, do ảnh hưởng của chiêu thức va đập trúng.

    Hai mươi phút sau hiện tượng đã dừng lại, mọi thứ trở về với ban đầu, cậu cầm thanh kiếm trên tay đâm xuống đất để đứng vững, lui lại từng bước về phía vách đá cười nói:

    - Ha ha! Kim Hóa Đan là cái thứ gì cũng bại dưới tay ta mà thôi! Ta đi trước đây, hẹn gặp lại các ngươi ở dưới hoàng tuyền.

    Phập..

    Âm thanh vừa hết Đá Quý đã rơi xuống bên dưới, nhưng cùng lúc đó Tân Kỳ đã nhanh tay phóng thanh kiếm tới đâm thẳng vào bụng cậu.

    Ban nãy hắn sợ sệt đại chiêu của cậu nên phải tạo phòng chắn để bảo vệ, vừa hết đại chiêu cũng đúng lúc hắn thấy cậu định lao xuống vách.

    Giữa không trung vực sâu thăm thẳm, Đá Quý nhắm mắt rơi tự do, mong muốn nhanh đến với cánh cổng hoàng tuyền, bỗng âm thanh cha cậu vang lên:

    - Con à, Cha đã dùng hết Linh Khí để giúp con thoát kiếp nạn này. Cha đi đây!

    Bên trong không gian Đá Thần bóng dáng tàn hồn Đá Cương dần tan biến và vụt mất.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  10. thachquy1997 Thạch Quý

    Bài viết:
    2
    Chương 49: Nơi ở của một vị Thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tận cùng vách đá sâu thẳm là một mảng đen tối, Đá Quý đang nằm thở dốc và đợi chờ cái chết đến với mình.

    Hộc.. Hộc..

    Vách núi cao như thế mà Đá Quý rớt xuống không chết, chợt nhớ đến lời nói của cha mình mà buồn bã suy nghĩ.

    "Tại sao cha lại dùng Linh Khí cuối cùng để cứu ta, không lẽ ta chỉ nằm đây chờ chết sao? Không được ta phải cố lên, phải tiếp tục sống."

    Cậu nỗ lực đưa tay rút thanh kiếm trên bụng ra đau đớn la lên.

    Aaaa..

    Tiến la thất thanh vang khắp trong bóng tối, máu trên người không ngừng chảy ra, dần dần bản thân mất đi ý thức mà chợt thiếp đi.

    "Trong giấc mơ, Đá Quý nhìn thấy một cô gái thật dễ thương vẫy tay gọi mình, nhưng bản thân không tài nào nhìn thấy được khuôn mặt đó ra sao, từng bước từng bước đi đến, khi sắp chạm vào cô gái đó thì tất cả đã tan biến."

    Đôi mắt cậu dần dần mở ra chợt thốt lên:

    - A! Thì ra chỉ là mơ! Ta đã ngủ bao lâu rồi nhỉ?

    Nhìn thương tích khắp mình đã dần hồi phục, Đá Quý bất ngờ đứng lên để kiểm tra lại xem:

    - Hả, vết thương đâu, tại sao lại lành rồi, chuyện gì xảy ra vậy?

    Chợt nhớ lại cha cậu từng nói về Huyết Mạch Đá Thần, nó có thể khôi phục vết thương rất nhanh, lần trước cánh tay cũng nhờ đó mà khôi phục, nhưng bây giờ lại quên mất.

    Ngó xung quanh không có gì đặc biệt, toàn những xác khô của động vật, điều kì lạ nó đều nằm theo một đường thẳng, cứ như được đặt ra cho ai đó, tính tò mò muốn biết cuối con đường xương này là gì?

    - Ở bên trong là gì nhỉ, có nên đi tiếp không, thôi kệ đằng nào cũng vào đây rồi đi xem cũng chã sao.

    Răng.. Rắc.. Rốp..

    Từng bước chân Đá Quý dẫm lên những chiếc xương khô mà vỡ vụng, âm thanh làm cho ai nghe thấy đều cảm giác lạnh lẽo.

    Cuối con đường nơi đây như một cung điện hiên ngang, một xác rồng quấn quanh đại điện, bên trên có một xác người tay cầm quả cầu sáng bóng, ở giữa có thạch trụ kỳ lạ, cậu từ ngoài bước vào thán phục nơi đây:

    - Wow! Trán lệ thật! Ồ kia chẳng phải là xương rồng trong truyền thuyết sao?

    Đá Quý chạy vội tới chạm vào bộ xương rồng nghĩ.

    "Haha! Đây là lần đầu tiên ta thấy bộ xương rồng, giá như ta có thể cất vào bên trong không gian Đá Thần để làm báu vật thì tốt biết mấy."

    Tươi cười vui vẻ sờ mó bộ xương, tiếp đó cậu bước lên đại điện nơi có bộ xương người, cậu đưa tay cầm quả cầu xinh đẹp lên, bỗng nhiên trong đầu hiện lên bao nhiêu là hình ảnh lạ thường.

    "Từ thuở khai sơ Đại Lục, cho đến khi có năm vị Thần được sinh ra, mỗi người trong số họ đều có thần thú riêng, họ tượng trưng cho Ngũ Thần.

    Được người đời tôn vinh đứng thứ nhất là Thần Mộc Xuân với Thần Thú Cổ Thụ, vị Thần vĩ đại của Nhân Tộc, Thần Cách vạn vật sinh sôi Mộc hệ.

    Thứ hai là Thần Hỏa Cầu với Không Ma Thú Cầu Lửa, Thần Cách điều khiển Hỏa hệ.

    Thứ ba là Thần Thủy Long với Thần Thú Hải Long, Thần Cách làm mưa làm gió Thủy hệ

    Thứ tư Thần Thổ Đại với Thần Thú Địa Tàn, Thần Cách tái tạo địa chất Thổ hệ.

    Thứ năm Thần Kim Tinh với Dị Yêu Thú Hóa Tinh, Thần Cách tác động ngẫu nhiên Linh Lực thiên nhiên Kim hệ.

    Chưa dừng lại ở đó, Đại Lục còn xuất hiện thêm một vị Thần thứ sáu, anh ta tự xưng là Đá Thần với Không Ma Thú Ảo Thạch, Thần Cách nắm giữ Không Gian hệ.

    Tranh dành vị trí khốc liệt, cướp lấy thuộc tính Thần Cách của nhau.

    Trận chiến làm lục địa rung chuyển, đại địa thay đổi, mọi thứ hoàn toàn tan vỡ, trong đó toàn bộ bị thương nặng và bỏ trốn.

    Mỗi người đắm chìm tại một nơi ở trên mảnh đất đại lục này.."

    Xem xong hết thông tin trong quả cầu Đá Quý thầm nghĩ.

    "Ta đang đứng trước một vị Thần trong truyền thuyết."

    Đá Quý cuối người xin lỗi đã đắc tột vị Thần này, bất chợt thốt lên.

    - A! Thần nhất định có để lại đồ cho ta. Tìm đồ của Thần! Tìm thôi! Tìm thôi!

    Đặt quả cầu xuống chạy khắp điện tìm kiếm, tìm kiếm chỉ có con số không, tưởng như vớ được một món ngon từ Thần nào ngờ, không có gì ngoài hai bàn tay trắng.

    - Để ta nghĩ lại xem, một quả cầu với thạch trụ. A! Khoan đã! Đúng rồi là thạch trụ.

    Vội vàng nhặt quả cầu lên chạy đến thạch trụ xem xét, bên trong nó không có gì ngoài một khoảng trống để đặt thứ gì đó.

    Quả cầu trên tay lạ lẫm đặt vào nơi đó, mọi thứ im ắng trong vài giây, bỗng nls phát sáng và hiện lên trước mặt một bóng người nói.

    - Ta là Thần Thủy Long, đây chỉ là một mảnh thông tin ta muốn truyền tải đến người may mắn vào được đây. Quả cầu trong tay ngươi là Thần Bảo, nó cũng là truyền thừa huyết mạch của ta, chỉ cần nhỏ máu vào sẽ được Thần Bảo nhận làm chủ nhân. Bên trong có thông tin của Thần Cách, nhưng ngươi hiện tại chưa nắm giữ được nó, cần phải đạt đến cảnh giới Thần mới có thể. Còn một điều cuối cùng ta muốn nhắc nhở ngươi, trên Đại Lục này những vị Thần khác đã mất chưa thì ta không biết, nhưng ta chắc chắn rằng có sự ràng buộc nào đó mà họ không thể xuất hiện, kèm theo trước khi chiến đấu ta nghe nói có thêm vài người đột phá cảnh giới Thần và nắm giữ vài loại Thần Cách khác biệt. Chúc ngươi may mắn anh bạn.

    Vụt..
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...