Ngôn Tình Chàng Mù Tìm Vợ - Đông A Nhược Thần

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Đông A Nhược Thần, 4 Tháng tư 2020.

  1. Chàng Mù Tìm Vợ

    [​IMG]

    Tác giả: Đông A Nhược Thần

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại


    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Đông A Nhược Thần

    Văn án:

    Vì tin vào lời phiến diện của mẹ mình mà nhẫn tâm đẩy người vợ anh yêu thương nhất vào cái chết, nhưng anh rất ân hận khi nghe tin vợ đã mất, anh đau lòng, suy sụp, sống không bằng chết. Sau vài ngày nhà anh xảy ra hỏa hoạn làm đôi mắt anh không còn thấy đường, anh vì quá nhớ thương vợ và hận bản thân nên anh đã bỏ đi rất nhiều cơ hội để chữa lành đôi mắt.

    Nhưng 10 năm sau, mọi chuyện lại thay đổi với cuộc đời anh khi một cô giáo tên Phương Tư Nhã xuất hiện..
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng năm 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1: Đám cháy ở Vĩ Thanh Sơn Trang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vĩ Thanh Sơn Trang là sơn trang của nhà họ Bạch, Bạch gia được biết đến là một gia tộc nổi tiếng trong giới Trà ẩm, nhà Bạch gia có hai cậu chủ tên là Bạch Hạo Văn và Bạch Hạo Phi. Nhưng Bạch Hạo Phi là con trai của bà nhỏ kể từ ngày bà nhỏ mất ba anh đem anh rời khỏi sơn trang để lại gia sản cho bà cả là Tần Hán Liễu và con trai Bạch Hạo Văn. Do ba anh rời đi, đã tạo ra một nỗi oán hận một ám ảnh lớn đối với Tần Hán Liễu, từ đó bà sống trong sự thù hận. Vài năm sau hay tin ba anh mất trong cơn bạo bệnh và em trai anh cũng mất tích kể từ đó.

    Nữa khuya tại Vĩ Thanh Sơn Trang tĩnh lặng, trong khi mỗi người chuẩn bị vào giấc ngủ sau một ngày làm việc mệt mỏi thì lại xuất hiện một làn khói đen bốc lên nghi ngút cùng với ánh lửa đỏ rực đang bốc cháy lên bên trong tòa nhà. Làm tất cả mọi người từ người làm vườn cho tới người giúp việc đều chạy toán loạn khắp nơi để tìm nước dập lửa, mọi người cầu cứu hô hoán khắp nơi.

    - Cháy.. cháy rồi.. mau.. mau mau.. dập lửa đi..

    Bên ngoài người hầu cận của bà chủ nhìn xung quanh khắp nơi không thấy bà bước ra, liền chạy tới nắm lấy tay của ông làm vườn đang bê xô nước dập lửa hô to cầu cứu, làm cho tất cả mọi người đang dập lửa nghe tin trở càng trở nên hoảng loạn.

    - Bà.. bà chủ.. còn bà chủ bên trong, bà chủ còn bên trong..

    Từ phía vườn hoa trong sơn trang có bóng người đàn ông cao to, tuấn tú cùng với chiếc áo sơ mi trắng quần tây jean đang hối hả lao vào bên trong đám cháy, mọi người bên ngoài chưa kịp ngăn anh lại mà chỉ kêu cậu hai nguy hiểm thì lúc đó anh đã tiến thẳng vào phòng, trên tay bế một bé gái đưa đầy tháng quấn tấm khăn màu hồng kín khắp người bước xuống lầu, anh ôm chặt bé gái vào lòng nói.

    - Đình Đình, đừng sợ có ba đây rồi, ba sẽ đưa con ra ngoài.


    Khi tiến tới cửa thì cây chèo chống ngang trên trần nhà ngã xuống trước mặt anh chắn ngay cửa ra vào, tay anh ôm chặt bé gái, chân lấy đà phóng một cái thật mạnh ra ngoài. Bên ngoài mọi người nắm lấy vạt áo anh, vẻ mặt lo lắng hoảng sợ vừa run vừa nói cho anh nghe mẹ anh vẫn còn ở bên trong, chưa kịp định hình quay vào cứu mẹ thì bên trong có một dáng người ốm yếu tay ôm một người phụ nữ đang ho vì hít quá nhiều khói vừa bước xuống lầu vừa nói chậm chậm, ngắt quảng.

    - Bà.. bà chủ.. để Yên Vũ đưa bà ra ngoài, bà đừng có sợ nha.. có Yên Vũ ở đây.. sẽ bảo vệ bà.. bà yên tâm.

    Yên Vũ là em gái được vợ anh nhặt về nuôi dưỡng, cô là một cô gái khờ khạo bị người dân trong làng xua đuổi, các đứa trẻ trong làng cứ ném đồ vào cô, chửi cô làm cho tinh thần của cô trở nên nặng hơn, nhưng vào một ngày khi Vĩ Thanh được gả vào Bạch gia chưa được một tháng thì cô phát hiện thấy Yên Vũ nhem nhúa bị đám con nít trêu đùa ở góc nhà đầu làng thì đã đến bên Yên Vũ nói những lời nhỏ nhẹ, khuyên bảo và nhận cô về làm em gái sống chung với cô trong Vĩ Thanh Sơn Trang, dạy cô cột tóc, ăn uống, trồng hoa, nói chuyện, chăm sóc bồ câu và nhiều điều khác, qua trận hỏa hoạn này càng làm cô trở nên ngốc nghếch hơn và hoảng sợ hơn mỗi khi thấy lửa.

    Thấy mẹ và Yên Vũ bước ra từ đám cháy mọi người hết hoảng sợ chạy tới đỡ hai người lại vị trí của anh nghỉ ngơi, lúc này trong suy nghĩ của anh chợt nhớ ra một điều gì đó mà mình để quên bên trong đám cháy kia, anh hoảng hốt tay bỏ tiểu Đình Đình xuống, hô lên và tiến thẳng vào đám lửa kia.

    - Vĩ Thanh.. còn Vĩ Thanh ở bên trong.

    Anh hành động quá nhanh, mọi người không kịp giữ tay anh lại chỉ bất lực cố kêu anh đừng đi lúc đó mẹ anh cũng vội vã nói nhưng cũng vô dụng, anh không nghe ai cả cứ xông vào đám cháy vừa.

    - Vĩ Thanh không có ở bên trong đó, nguy hiểm lắm Hạo Văn, đừng vào bên trong.. Vĩ Thanh đã chết rồi.. Hạo Văn nguy hiểm lắm..

    Thấy anh tiến vào mọi người hết sức lo lắng, ánh mắt cứ chằm chằm vào cánh cửa đang cháy mong bóng dáng anh bước ra nhưng rồi đột nhiên một tiếng nổ to phát lên làm cho những ngọn lửa bùng cháy mạnh hơn không sao dập kịp. Mọi người bên ngoài mắt trợn to, đứng lặng yên một khoảng thời gian sau đó định hình lại, những người làm của nhà anh ôm nhau khóc đồng thanh kêu anh, còn tiểu Đình Đình thì cứ khóc thét không ngừng, mẹ anh khi nghe tiếng nổ thì miệng cứ lắp bắp kêu tên anh rồi sau đó ngất đi.

    - Cậu hai.

    - Oe.. oe..

    - H.. Hạo Văn.

    Đám cháy cứ cháy lan mãi trong đêm thiêu rụi toàn bộ Vĩ Thanh Sơn Trang từ trong nhà cho đến vườn hoa tất cả đều rực lửa đỏ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2020
  4. Chương 2: Đám cưới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    10 năm sau, tại Paris trong một thánh đường có tiếng chuông và những bản nhạc hòa tấu của một đám cưới ai đó đang diễn ra bên trong lễ đường, phía trên lễ đường có một dáng cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi cùng tấm khăn voan che mặt đang nhìn vào cha xứ và một chú rể dáng vóc cao cao, bộ tóc xoăn xoăn, mặc bộ vest đen đuôi cá cũng nhìn về hướng cha xứ, vẻ mặt tươi cười. Khung cảnh xung quanh của lễ đường trở nên im lặng, trang nghiêm khi cha xứ nhìn chú rể và lên tiếng hỏi.

    - Vũ Phàm con có bằng lòng yêu thương và chăm sóc cho Phương Tư Nhã là vợ con suốt đời hay không?

    Không chừng chừ gì, vẻ mặt của anh rất vui ánh mắt di chuyển về phía cô dâu nhìn say đắm trả lời.

    - Con bằng lòng.

    Khi nghe xong câu trả lời của chú rể cha xứ vui vẻ quay qua, tập trung ánh nhìn sang cô dâu mỉm cười đọc lại câu hỏi.

    - Phương Tư Nhã con có bằng lòng yêu thương và chăm sóc cho Vũ Phàm là chồng con suốt đời hay không?

    Lúc này trong lễ đường mọi người đến dự lễ cũng nhìn về phía cô dâu để mong chờ câu trả lời từ cô nhưng cô ngập ngừng không trả lời, ánh nhìn di chuyển từ bó hoa trên tay lên khuôn mặt tuấn tú của anh, khuôn mặt khả ái nhíu đôi chân mày của cô đắn đo suy nghĩ một chốc lát.

    - Không, không tôi không thể lấy người tôi không yêu, tôi phải là chính mình, không được Phương Tư Nhã, không được đồng ý.

    Không thấy cô phản ứng mà chỉ đứng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Vũ Phàm thì cha xứ và anh nhìn cô nhíu mày gọi nhỏ tên của cô.

    - Phương Tư Nhã.

    Bên dưới mọi người quay tới quay lui xôn xao, cô bạn thân Lý Kỳ Kỳ nhìn cô nhíu mày, tay đấm đấm lên đùi, miệng nói nhỏ như giục hối cô.

    - Còn ngơ ra đó làm gì, mau đồng ý đi Tư Nhã, nếu không đồng ý, cô hối hận cả đời đó.

    - Tư.. Nhã..

    Âm thanh của Lý Kỳ Kỳ làm cô chợt quay lại sau một loạt suy nghĩ, răng cô cắn lấy môi, tay ôm vào chân váy, đầu quay về hướng cánh cửa bỏ chạy ra khỏi buổi lễ, dưới bao ánh nhìn của mọi người, cha sứ, Vũ Phàm, Lý Kỳ Kỳ thất thần cứ nhìn phía sau dáng người bé nhỏ đang bỏ chạy kia, không nói được tiếng nào.

    Chạy một mạch ra ngoài cô thở hổn hển, hít một hơi thật sâu, mắt hướng nhìn bầu trời xanh nói nhỏ.

    - Không được, mình không thể nào chấp nhận Vũ Phàm, mình không yêu anh ấy.

    Dưới làn gió đang thổi, cô bạn thân Kỳ Kỳ tay nắm chân váy chạy đến bên cô cũng thở hổn hển, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, ánh mắt giận dữ nhìn cô sau đó tuôn ra một tràng chất vấn và khuyên bảo.

    - Tư Nhã cậu điên rồi sao?

    - Sao không đồng ý mà chạy ra bên ngoài này.

    - Nếu cậu không lấy Vũ Phàm thì cuộc sống của cậu sẽ cứ mãi sống trong nỗi buồn kia mãi.

    - Hãy bỏ qua đi.

    - Cưới Vũ Phàm đi nha.

    - Anh ấy sẽ làm cho cậu thật hạnh phúc Tư Nhã.

    Ánh mắt buồn buồn cô nhìn Kỳ Kỳ, khuôn mặt lộ rõ sự không thể đồng ý, tay đặt lên vai Kỳ Kỳ nói ra hết những gì đang suy nghĩ không ngừng nghỉ làm cho Kỳ Kỳ không nói được gì chỉ trơ mắt nhìn cô.

    - Kỳ Kỳ mình không thể cưới Vũ Phàm, mình không yêu anh ấy.

    - Có cố thế nào mình cũng không thể nói ra được ba chữ kia.

    - Kể từ ngày qua đây mình chỉ biết nương tựa vào cậu và làm bạn với Vũ Phàm.


    - Mình chỉ xem Vũ Phàm là bạn, dù mình có lừa hết tất cả mọi người nhưng mình không thể lừa được tình cảm của mình.

    - Mình thật sự không thể lừa bản thân mình yêu anh ấy.

    - Cậu là bạn thân nhất của mình, mình nghĩ gì chắc cậu cũng biết.

    - Cậu có hiểu mình không?

    Biết bản thân không thể khuyên ngăn được quyết định của cô, Kỳ Kỳ ôm cô vào lòng an ủi, bàn tay cứ vỗ vỗ vào lưng cô tỏ ra sự đồng tình với suy nghĩ của cô, nói nhỏ bên tai.

    - Được rồi, mình hiểu mà.

    - Vậy cậu dự định sau này thế nào?

    Cô buông Kỳ Kỳ ra đặt hai tay lên vai, vẻ mặt như chắc chắn thể hiện sự quyết tâm nhìn vào khuôn mặt đang lo lắng cho cô nói.

    - Mình không biết sau này sẽ làm gì nhưng bây giờ mình cần chút thời gian suy nghĩ và tránh xa anh ấy.

    - Mình sẽ trở về nước.

    - Hãy giúp mình, cậu đừng cho Vũ Phàm biết mình về nước.

    Vừa dứt lời không kịp đợi Kỳ Kỳ trả lời, tay cô vẫy gọi xe, nhanh chân tiến vào trong xe. Lúc này Vũ Phàm chạy ra thì đã thấy cô đã leo lên xe đi, anh tức giận chạy đến kéo tay cô bạn Kỳ Kỳ gằn giọng hỏi.

    - Sao cô ấy lại bỏ đi, tại sao chứ, tại sao.

    - Cô ấy đi đâu, định làm gì?

    - Kỳ Kỳ mau nói cho tôi biết đi.

    Tay anh cứ lắc vào vai Kỳ Kỳ, nhíu mày chờ câu trả lời từ cô nhưng cô chỉ biết lắc đầu tỏ ra không biết rồi đẩy anh ra và bỏ đi, để anh lại một mình trong bức lực và sự giận dữ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2020
  5. Chương 3: Chạm mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đài Loan tại ngôi nhà hoang tàn mọc đầy cỏ hoang. Tư Nhã bước đi lên những bậc thang thấy một ngôi nhà đổ nát, cô hoảng hốt tiến nhanh vào bên trong đặt tay chạm vào các vết cháy xém trên tường, chân bước không vững trên đống đổ nát, nhíu mày nhìn xung quanh. Đi qua được mấy gốc nhà cô thấy có một tấm bảng bị cháy xém nằm bên góc bị cỏ che phủ, tay cô vén những ngọn cỏ qua một bên thì thấy bốn chữ Vĩ Thanh Sơn Trang cô giật mình hoảng loạn như đây từng là nơi cô ở, lòng đầy nghi vấn cứ chạy khắp nơi tìm kiếm một thứ gì đó từ trước nhà cho đến sau vườn.

    - Nơi đây từng có hỏa hoạn sao?

    - Tất cả đều đã cháy hết.. cháy hết.

    - Vậy người đâu, người đâu.

    Cô bước đến bồn bông mọc đầy hoa Mai Quế, chân cô chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt buồn buồn, tay cô bẻ một cành hoa rồi bước ra trong vô vọng, cô tiến lại bước tường tựa đầu vào, lòng đau như cắt nước mắt rưng rưng thì từ đâu có một dáng người đàn ông cao gầy mặc áo sườn xám đen nam tay cầm gậy mò đường tiến vào trong nhà, mắt không nhìn thấy đường nên anh dùng tai nghe những âm thanh động tĩnh xung quanh, nghe thấy có tiếng chân của ai đó, anh quay sang hướng cô đang đứng nhìn thẳng vào cô lên tiếng hỏi to.

    - Ai, là ai đang ở đó.

    - Hãy trả lời tôi đi.

    Nghe thấy tiếng ai đó đang hỏi, cô giật mình không quay đầu nhìn mà liền núp vào vách tường bên trong, len lén đưa ánh mắt ngó nhìn xem là ai đang hỏi. Vừa thấy dáng anh cô càng nép sát vào tường, tay đặt lên ngực thở dồn dập như sợ anh phát hiện, vẻ mặt lính quýnh.

    Hạo Văn không nghe cô lên tiếng chỉ nghe được tiếng di chuyển của cô anh càng giận dữ để khẳng định đây là âm thanh gì, anh đưa hướng tai về nơi phát ra tiếng động hỏi lần nữa, nhưng giọng lần này rất trầm lạnh.

    - Ai vậy.

    - Tại sao lại không lên tiếng?

    Đang nép vào tường trong đầu cô lúc này vô thức suy nghĩ và liền phát ra âm thanh không kiểm soát.

    - Sao ông ấy lại đến đây.

    Tiếng của cô được anh nghe thấy, anh càng khẳng định là có người khuôn mặt giận dữ tay dùng gậy mò đường tiến tới nơi phát ra âm thanh, nhằm định hướng được âm thanh xuất phát ra từ đâu để anh tiến đến gần hơn, anh trầm giọng nói to.

    - Là ai, nói to lên, là ai?

    Cô lén nhìn ra thấy anh ấy đã phát hiện ra mình còn đang tiến lại gần, hoảng sợ cô không dám bước ra, đang định bỏ trốn thì ở đây anh đang bước từng bước tiến lại gần bỗng vấp té ngã ngay ra đất làm văn cây gậy ra phía trước mặt tay anh cứ quơ loạn mò kiếm. Lén nhìn thấy anh như vậy cô liền bước ra, lòng nghi vấn lên tiếng hỏi, nước mắt tuôn rơi.

    - Ông không thấy hả.

    - Ông không thấy gì hết hay sao.

    - Ông.. tại sao ông lại không thấy gì hết?

    Nghe giọng cô hỏi anh nhíu mày nhìn cô lòng cảm nhận giọng cô nghe rất quen nên gằn giọng hỏi lại.

    - Vậy chứ cô là ai?

    - Cô hãy nói lớn một tiếng đi.

    Thấy anh không nhìn thấy cô, tay cô đưa lên miệng hoảng hốt, nước mắt lưng tròng. Không nghe cô lên tiếng nữa anh giận dữ cầm chiếc gậy chống đứng lên nhấn mạnh tiếp tục hỏi cô.

    - Cô nói đi, nói lớn tiếng một chút.

    - Cô nói tiếp nữa đi chứ.

    Cô không chịu nói anh tức giận đưa gậy bước đi vội tiến về phía cô nhưng lại không may chân va vào ghế làm anh ngã quỵ xuống đất. Thấy chân anh vấp vào ghế ngã cô hoảng hốt, tay chỉ vào chiếc ghế nói lớn nhắc nhở anh nhưng không kịp.

    - Coi.. coi chừng.

    Nghe giọng của cô anh hốt hoảng nhận ra giọng nói này rất quen thuộc, mặc dù anh không còn nhìn thấy nhưng anh cảm nhận được nghe được, khuôn mặt nhăn nhó nhíu mày giọng nói run run.

    - Vĩ.. Thanh..

    Anh đưa tay lên lang cang cầu thang đá chống gậy đứng dậy hướng nhìn về cô nhíu mày nhắc lại tên cùng lúc chân tiến về phía trước tay quơ loạn xạ giọng vừa vui vừa mừng nói ngập ngừng.

    - Vĩ.. Thanh.. là em đó hả.

    - Anh đợi lâu quá rồi.

    Thấy anh sắp chạm trúng mình cô liền né sang một bên tường, anh quơ tay theo tiếng cô chuyển động thì chạm được vào lưng cô tiến gần đến sau lưng cô nói lên tâm tư của bản thân.

    - Vĩ Thanh.

    - Vĩ Thanh.. tại sao phải để anh chờ lâu dữ vậy.

    Khuôn mặt buồn buồn của cô quay lại nhìn vào anh, đẩy anh ra lùi về phía sau, ánh mắt nhìn xuống đất di chuyển nhìn lên anh rồi lại cứ nhìn xung quanh, tay đưa lên chạm vào mắt kính trên khuôn mặt khả ái của cô, người cứ run run nhưng giọng của cô rất điềm tĩnh và có chút ngập ngừng nói với anh.

    - Thưa ông.

    - Ông.. đã nhận lầm người rồi.

    - Tôi tên Phương.. Phương Tư Nhã.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2020
  6. Chương 4: Hỏi thăm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh không tin vào lời cô chân bước đến bên cô tay chạm vào khuôn mặt bé nhỏ di chuyển lên đôi mắt nhưng chạm vào cái kính anh nhíu mày sờ qua mái tóc di chuyển xuống bờ vai nhận thấy tóc mình đã nhầm, anh rụt tay về và lùi ra sau, giận dữ quay mặt đi, lấy lại vóc dáng tôn nghiêm gằn giọng nói.

    - Tại sao cô lại đến nơi này?

    Cô không biết nói sao, cứ xoay mặt nhìn qua lại chợt nghĩ ra được một lý do và có cách lật ngược tình thế, cô vừa ngập ngừng vừa nhìn vào một góc nghiêng trên mặt anh, trên tay cầm cành hoa Mai Quế mà lúc ban nãy cô mới hái được sau vườn xoay xoay cành hoa.

    - Tôi chỉ đi ngang qua đây.. và bị khu đất hoang du này thu hút.

    - Nhất thời hiếu kỳ.. nên vào đây xem thử thôi.

    - Không phải ông ở đây hả.

    - Tôi nghĩ tôi không quấy rầy gì ông chứ.

    Khi nghe vậy anh quay sang nhìn cô thở dài một tiếng nhưng nét mặt vẫn cứ nhíu mày khó chịu, lòng trở nên trĩu nặng, ánh nhìn đưa lên rùi lại đưa xuống đất, cứ lắc đầu giọng nói càng lúc một buồn thêm.

    - Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi!

    - Cô chỉ là một người đi ngang qua đường thôi.. hazz.

    - Tiếng than vãn lúc nãy tôi nghe được không phải là ảo giác.. mà là một người sống thật sự.. không phải là u linh nữa.

    Nghe hai chữ u linh nét mặt sợ nhăn nhăn giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy sự tò mò.

    - U linh.. ông cho rằng ở đây có u linh.

    - Ông ở đây để chờ đợi một u linh.

    Anh ngẩng mặt lên nhìn cô giận dữ dùng lời đanh thép nói với cô nhưng sau đó lại thở dài kiềm cơn giận dữ nhẹ giọng.

    - Tôi thấy cô không phải nhất thời hiếu kỳ mà là rất hiếu kỳ.

    - Hazz.. chỉ có một mình cô sao.

    Cô thở dài đầu gật gật vừa đi vừa ngập ngừng nói.

    - Đúng vậy.. tôi ở đây không có người thân bạn bè.

    - Tôi là hoa kiều.. về đây chỉ là nghỉ phép.

    - Và tôi đã sống tại đó hơn 10 năm.

    Anh nghe cô nói chuyện nhận thấy giọng Quan thoại của cô rất giỏi, anh lòng đầy nghi vấn quay về hướng cô.

    - Nhưng tôi thấy giọng Quan thoại của cô giỏi lắm.

    - Giỏi lắm à – Cô hỏi.

    - Phải vậy.. giỏi đến nỗi tôi tưởng cô là..

    Anh ngừng lại không nói tiếp, anh nghe được mùi hoa Mai Quế trên tay cô anh bắt sang chuyện khác.

    - Cô đang cầm một bông Mai Quế à.

    - À.. đúng vậy.. tôi hái tại bồn bông kia – Cô đưa bông lên nhìn trả lời.

    - Bồn bông.. cái bồn bông vòng tròn vẫn còn ở đó sao – Anh ngẩng mặt nghi vấn hỏi.

    - Đúng vậy nó vẫn còn đó.. và còn nở đầy Mai Quế vàng.. nhưng mà.. lại mọc thêm một bãi cỏ hoang – Cô thở dài giọng nói buồn buồn ngập ngừng trả lời nhỏ nhẹ.

    - Cỏ hoang.. chỗ này ở đâu cũng mọc đầy cỏ hoang – Anh nhíu mày nhìn cô thở dài rồi nhìn xuống đất.

    Cô bước ra bên ngoài, tay cầm cành hoa vỗ vỗ vào tay nhìn xung quanh thở dài nhấn mạnh lại vấn đề.

    - Đúng vậy.

    - Cỏ hoang và vườn hoang.

    Anh quơ gậy bước theo sau cô rồi sau đó dừng lại ngồi trên bục thềm giọng nói buồn cùng tiếng thở dài.

    - Chỗ này từng là nơi trăm hoa đua nở.

    - Tôi cũng nghĩ giống như ông vậy - Cô nhìn xung quanh sau đó nhìn qua anh tiến lại bên anh hỏi.

    - Dường như ông rất quen thuộc nơi này.

    Anh cười nhẹ khi nghe cô nói hai chữ quen thuộc, anh không còn nhíu mày nữa ngẩng mặt hướng về cô cười một cái ra tiếng.

    - Còn hơn là quen thuộc nữa.

    - Đây là mảnh đất của tôi mà.

    - Đây là nhà của tôi mà.

    - Khu vườn của tôi.

    - Nhà của tôi.

    Nhưng giọng nói ngày càng một nhỏ vẻ mặt ngày càng một lộ rõ vẻ buồn của sự mất mát, không gian trở nên im lặng anh cúi gầm mặt xuống đất, cô nhìn anh rùi lại nhìn xuống đất, môi cô mấp máy muốn hỏi rồi thôi nhưng cô không kiềm được lòng hỏi vẫn mở miệng.

    - Nói như vậy.


    - Ông đã mất đi rất nhiều đồ.

    - Tôi đã mất đi tất cả thế giới của tôi – Anh thở dài trả lời cô.

    Thấy anh như vậy cô bước đi đến phía trước nhìn xung quanh, cô rất muốn hỏi cái gì đó nhưng không có cách nào hỏi cho rõ nên đành suy nghĩ cách dẫn khác để hỏi thông tin từ anh, khi hỏi tới câu hỏi quan trọng cô tiến về anh nhấn mạnh lại nhiều lần, lo lắng gằn giọng ép anh phải trả lời cô.

    - Nơi này hình như đã xảy ra trận hỏa hoạn.

    - Tại sao bị cháy vậy.

    - Có người nào bị chết cháy hay không. Có người nào bị thương không. Có không. Có hay không.

    - Không có.. trừ tôi ra, tôi đã bị mù trong trận hỏa hoạn này – Anh lớn giọng.

    Nghe anh nói vậy cô lùi vài bước, ánh mắt nhìn anh không gì là lo lắng chỉ cuối mặt một chút, khi biết không ai bị thương chỉ trừ anh ấy ra thì cô rất an lòng, không hề an ủi anh lấy một câu mà an nhiên nhìn xung quanh nói tiếp.

    - Nhưng mà.. ông đã không mất đi người thân.

    - Vườn bông và nhà của mất đi.. đều có thể xây dựng lại được.

    Khi nghe hai chữ dựng lại từ cô anh ngẩng nhìn cô cười ra tiếng, mọi thứ cô nghĩ thật đơn giản nhưng với anh thì không, anh lớn giọng trả lời tay chống gậy đứng lên mò đường đi về phía trước.

    - Không có người nào có thể xây dựng lại Vĩ Thanh Sơn Trang.

    - Không còn ai nữa đâu.

    - Trừ ra..
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2020
  7. Chương 5: Nghi ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh giận dữ quay mặt về một hướng thở ra những tiếng than thở không hi vọng còn cô thì cứ nhìn vào dáng anh đang đứng muốn bắt chuyện khác với anh nhưng không sao mở miệng được, cứ định nhưng rồi lại thôi. Thời gian cứ thế trôi đi, đứng một hồi lâu anh nhận thấy trời chắc sắp tối rồi nên quay sang hỏi cô về thời gian, khi nghe cô trả lời anh cười rồi cầm gậy mò đường quay lưng lại tiến thẳng về phía trước.

    Cô thấy anh bước đi cô cũng vội lấy túi cầm trên tay đi theo, thấy anh không thấy đường cô tốt bụng hỏi anh nhà ở đâu để tiện giúp anh về nhà dù sao cô nghĩ bản thân cũng không có việc gì làm. Đột nhiên anh đứng lại quay mặt về hướng cô làm cho cô cũng giật mình đứng khựng lại nhìn anh.

    - Thôi khỏi đi, một mình tôi đi được.

    - Đối với chỗ này tôi rất quen thuộc như ngón tay của mình, tôi đi mới bước đường là tới liền.

    - Hơn nữa.. tôi còn phải đi đón con gái của tôi.

    Nghe anh đi đón con gái cô mở to mắt tròn nhìn anh, vẻ mặt vui tươi cùng nụ cười trên môi, cô cứ nhìn mãi vào anh đặt những câu hỏi làm cho anh nghi ngờ.

    - Ông còn có một người con gái hả.

    - Đã bao lớn rồi?

    - Ông tới đâu để rước nó?

    Anh nhíu mày tỏ ra vẻ khó chịu giọng nói bực bội.

    - Quan hệ gì đến cô.

    - Tại sao cô lo chuyện thiên hạ vậy.

    Nghe anh hỏi vậy cô ngập ngừng nhìn xuống đất sợ anh hiểu lầm ý của cô mà nghĩ lệch hướng khác, vẻ mặt trở nên căng thẳng nhìn sang anh mà ấp úng.

    - Tôi.. tôi chỉ hỏi lấy lệ thôi.

    - Tôi đã nói rồi.. ở đây tôi không có bạn bè gì hết.

    - Cho nên.. tôi.. tôi..

    Anh nghe cô phân trần lý do với sự lúng túng anh thở dài không còn khó chịu với cô nữa anh trầm giọng nói với cô sau đó quay bước ra khỏi căn nhà hoang.

    - Xin lỗi, tính tình tôi xưa nay rất là tệ.

    Vừa đi anh vừa kể cho cô nghe con gái anh năm nay 10 tuổi đang học tại trường tiểu học Phan Nam ở thị trấn. Do anh hôm nay rảnh đi ra ngoài nên tiện thể đi rước chứ thường ngày con bé sẽ tự đi về nhà. Nghe anh kể và biết anh sẽ đi rước con bé, chân cô tiến thêm vài bước dùng tay nắm lấy vạt áo ghì anh lại ngẩng mặt nhìn anh, trong lòng cô rất muốn được gặp em ấy, cứ ấp a ấp úng với anh nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại việc mình đang rảnh để xin được đi cùng.

    Cô ấy đã nói vậy anh nghĩ bản thân cũng muốn biết thêm nhiều thông tin từ cô và anh gật đầu đồng ý sau đó dùng gậy tiến về phía trước. Còn cô cứ đứng yên đó không sao nhất chân lên được, khuôn mặt lo lắng không biết anh có nghĩ gì về mình khi xin anh đi đón con gái, nhìn anh đi rồi lại nhìn xuống đất lúng túng nhưng rồi cô bước theo anh.

    Cô dìu anh ra khỏi sơn trang đó, đi khoảng một đoạn thì cô liền thấy một khuôn viên rất lớn bên trong có căn nhà to, trước cổng nhà để bản Bạch viên, cô nhớ đến anh nói nhà anh không xa chỉ cách đây một đoạn đường cô dừng lại nhìn, không nghe thấy tiếng chân cô đi theo anh dừng lại quay người về hướng cô thì bỗng nhiên cô chạy tới hỏi anh.

    - Căn nhà bên đường này là của ông phải không? Ông Bạch!

    Anh nghe cô hỏi bất ngờ chợt một dòng suy nghĩ nghi ngờ thoát ra trong đầu anh mặc dù không nhìn thấy cô nhưng do giọng cô rất giống Vĩ Thanh, thêm việc cô hỏi thăm về con gái anh, giờ lại biết anh họ Bạch, anh nhíu mày lòng đầy nghi vấn gấp gáp hỏi lại cô.

    - Tại sao cô biết tôi họ Bạch.

    Cô an nhiên phì cười, ánh mắt nhìn anh như biết được lòng anh nghĩ gì, để anh không nghi vấn cô đáp lại với anh.

    - Điều này đơn giản lắm.

    - Ông nói nhà của ông ở gần nơi đây – Ánh mắt cô nhìn về hướng căn nhà.

    - Và căn nhà này là căn nhà tương đối duy nhất ở khu này – Nhìn anh cười nói.

    - Lẽ dĩ nhiên ông là chủ của nó rồi.

    - Và trên cánh cửa lớn kia cũng treo tấm bảng Bạch viên nữa – Nhìn vào cánh cửa.

    Cô ngẩng mặt nhìn anh nghĩ vậy là anh khỏi bắt lỗi được cô nữa. Vẻ mặt của anh hụt hẫng như biết được cô đã bắt được ý mình anh thở dài quay đi cười ngượng.

    - Sự tưởng tượng của cô thật là phong phú. Tôi nghĩ chắc cô là nhà văn.

    Biết anh đang giễu cợt mình, và muốn biết cô có phải là Vĩ Thanh không, cô không ngại phản kháng lại với anh để anh không còn nghi vấn thêm gì, cô vừa cười vừa bước đi về phía trường tiểu học.

    - Tôi không tài như ông nói đâu, nhưng tôi là có hứng thú về viết văn.

    - Tôi học ngành giáo dục tại nước Mỹ, đã làm cô giáo được 5 năm.

    Khi biết được thông tin thì ra cô là hoa kiều về nước anh thở dài, giờ đây anh không còn chút hi vọng nào nữa vào cô sẽ là Vĩ Thanh, anh nhíu mày cầm gậy tiến đi về phía trước ngẫm nghĩ nhưng thật ra giọng của cô ấy nhiều lúc làm anh cứ nhầm tưởng.. nhưng cô ấy là hoa kiều, thật không muốn nghĩ mặc dù cứ làm mình không còn hi vọng nhưng anh không tin linh cảm của bản thân là sai, anh càng tiến gần về phía cô đang đứng thì anh càng cố tình gạ ý hỏi.

    - Ah.. tôi thấy cô là một nhà giáo dục từ nước Mỹ về đây.

    - Hầu như.. cô có bản năng tìm kiếm cốt chuyện.

    - Cô có thể đổi nghề viết lách và.. cô có muốn viết câu chuyện về một người mù không vậy?

    - Nhưng tôi không hứng thú với câu chuyện của ông – Ánh mắt tức giận và giọng nói hằn học từ cô.

    - Không hứng thú.. nhưng cô đã đi theo tôi cả một đoạn đường rồi.

    Nghe tiếng bước đi vội vã của cô cùng câu từ chối hằng học kia anh khẽ cười cầm gậy tiến theo cô về phía trường học.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2020
  8. Chương 6: Đình Đình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại trường tiểu học Phan Nam học sinh đã ra về hết, cô đang gầm giận dữ nhìn xuống đất bước đi từ xa, thì tiếng ồn ào tan trường như đàn ông vỡ tổ của học sinh làm cô giật mình ngẩng mặt nhìn về phía trường học, hối hả chạy nhanh đến trường trước cổng trường nhìn vào từng hàng học sinh đang bước ra không thấy cô học trò mà cô muốn tìm lòng có chút không vui vẻ mặt trầm ngâm thì anh bước đến sau lưng cô, anh nghe được âm thanh tan học khuôn mặt anh rất thản nhiên hỏi cô đã tan học rồi sao.

    Cô không trả lời anh cứ mặc anh hỏi, cô cứ ngóng nhìn từng đàn học sinh ra về đến khi không còn thấy em nào bước ra, cô chạy tới trước cổng trường nhìn vào bên trong, trong sân trường giờ đây không còn bóng học sinh nào cả, cô gầm mắt xuống lòng có chút buồn buồn thấy anh bước đến bên cạnh, cô gượng cười giọng buồn bã.

    - Có lẽ con gái của ông đã về nhà rồi!

    Không bỏ chút hi vọng cô bất giác tiến tới nắm lấy hai tay anh, cười vui vẻ hi vọng liên tục hỏi anh mong muốn chỉ cần biết được một chút vóc dáng của cô bé trong ra như thế nào thôi cũng được nhưng khuôn mặt nhăn nhó cùng giọng nói buồn buồn trả lời làm cho cô bất ngờ phải lùi lại.

    - Tôi có một hi vọng có một người cho tôi biết dáng của con bé trong như thế nào nữa.

    - Ông thật sự không biết à – Tiếng nói hoảng hốt từ cô.

    Anh quay người đưa gậy về phía trước nói với cô anh đi về nhà. Cô ráng nhìn kỹ vào bên trong trường lần cuối rồi cúi mặt quay ra vẻ mặt buồn buồn định bước theo anh. Thì một chiếc xe vừa chạy đi để lại bóng dáng một bé con đang đứng vẻ mặt buồn buồn nhìn về phía đám bạn đang được ba mẹ đến đón. Khi nhìn thấy em lòng cô vui mừng, miệng nở nụ cười đôi mắt mở to sáng như vì sao nhìn em không chớp chạy vội lại anh giọng vui vẻ.

    - Này ông Bạch đợi đã.

    - Tôi nghĩ tôi đã thấy con gái của ông, nó thật là một đứa bé xinh đẹp.

    - Sao cô quả quyết như vậy – Anh nhíu mày nghi vấn.

    Em đang cúi gầm mặt xuống đường hít một hơi thật sâu thở ra ngẩng mặt lên thì nhìn thấy anh và cô đang đứng ở bên đây đường, em gạt bỏ mọi buồn phiền miệng cười tươi cùng ánh mắt hớn hở, trên lưng vác cái cặp to đùng chạy lon ton về phía anh, cùng tiếng nói hồn nhiên của em từ xa vọng tới.

    - Ba.. ba ơi.

    - Đình Đình – Anh đáp lại.

    Anh đưa gậy tiến về phía Đình Đình, em chạy tới nắm lấy tay anh, khuôn mặt hớn hở giọng nói vội vàng thánh thót hỏi anh, Tư Nhã thấy em lon ton chạy tới khuôn mặt cô giờ đây rất vui không thể nào ngừng cười bước nhẹ nhàng đến bên anh và Đình Đình nhưng lại đứng lại.

    - Ba ơi.. ba cố tình đến rước con có phải hay không?

    - Phải không ba?

    - Ba ra ngoài dạo chơi thôi.. luôn tiện coi con đi học về chưa?

    - Ba à, con đường này rất khó đi lắm sao bà không nhà cô Châu hay chú Lý đưa ba đi – Em nhìn xung quanh.

    - Chính dì kia đi với ba đó, con đến đó cám ơn dì đi – Tay anh chỉ về hướng cô.

    Thấy 2 người trò chuyện vui vẻ trong lòng cô có chút gì đó khó nói vẻ mặt buồn buồn, hai tay nắm chặt vào nhau. Nhưng thấy em đến gần cảm ơn cô khẽ cười vui nhưng trong lòng cô cảm thấy có chút buồn buồn không dám nhìn trực diện vào đôi mắt ngây thơ của em, sau khi cảm ơn xong em quay sang dìu anh bước đi vừa đi vừa nhắc nhở anh phía trước có gì để anh tránh, cô không nỡ rời đi cứ đi phía sau nhìn em nắm tay Hạo Văn bước đi ra trụ xi măng. Em vừa nói nói vừa dìu anh đi từng bước, em còn ngoảnh lại vui vẻ nhìn cô tay đưa lên cao vẫy vẫy chào tạm biệt.

    - Cảm ơn dì, bây giờ con phải về nhà.

    - Chào dì.

    Em đi lùi bước nắm tay kêu anh cẩn thận thì có hai chiếc xe đạp của hai cậu học sinh đang đua nhau trên đường lao tới. Trong khi ấy, cô thấy hai chiếc xe đang lao về phía em và Hạo Văn, chân vội vàng chạy tới nhưng không kịp, cứ đưa tay về hướng em hốt hoảng kêu to.

    - Nè.. cẩn thận..

    - Coi chừng..

    Tiếng hốt hoảng của cô làm cho em quay lại thì thấy hai chiếc xe lao đến, em giang hai tay đưa ra chặn lại bảo vệ và kêu anh cẩn thận. Vừa dứt câu thì em bị tay lái của chiếc xe va vào cặp của làm em ngã lăn ra bên bụi cây lề đường, làm bàn tay rớm máu, mũ văng ra bên đường.

    Anh nghe tiếng của Tư Nhã kêu tên Đình Đình không biết chuyện gì đang xảy ra anh nhăn nhó, hoảng hốt nhìn xung quanh, anh cứ hỏi tay thì dùng gậy hoảng loạn mò tìm em.

    - Đình Đình, con làm sao vậy?

    - Đình Đình..
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2020
  9. Chương 7: Vợ của Bạch Hạo Văn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi thấy em ngã cô chạy vội tới đỡ lấy em, tay thì cứ phủi phủi cát trên người em, thấy em đưa bàn tay đang trầy của mình ra thổi thổi, lúc này mặt mày cô tái nhợt, hoảng sợ tay sờ vào mặt vai cô nhíu mày nhìn khắp người em tìm kiếm trước sau xem còn vết thương khác không.

    - Con sao rồi Đình Đình, con có sao không?

    Anh nghe tiếng nói lo lắng hoảng sợ của cô, anh càng trở nên lo lắng kêu tên em nhưng không ai lên tiếng hết anh nhíu mày cứ ngó xung quanh, tay quơ gậy đi lung tung, nghe tiếng anh Đình Đình sợ anh lo nhanh trí nhìn vào cô, tay đưa lên miệng nói nhỏ đầu cứ lắc lắc ra tín hiệu với cô.

    - Suỵt.. cô đừng nói cho ba con biết, con sợ ba lo.

    Sau đó em nhìn sang hướng anh đang đi loạng choạng nói to để anh khỏi lo lắng.

    - Con không sao hết ba, ba đừng có lo.

    - Dì này chỉ sợ con bị đụng thôi – Em nhìn cô.

    - Sự thật con đâu có gì, nếu không con đã khóc từ lâu rồi – Em gầm mặt xuống đất.

    Anh không tin vào lời nói của em, anh biết tính em sợ làm anh lo nên anh quay sang hỏi cô để mong cô trả lời thật là anh biết là đang xảy ra chuyện gì. Nhưng em quay người dùng tay kéo tay cô lắc đầu không cho cô nói, cô ôm em vào lòng mình lúng túng không biết làm sao, cô biết em thương ba không muốn làm ba lo nên cô cô ấp úng nói dối với anh không có gì xảy ra để anh không lo. Nghe cô nói vậy em dùng tay phủi phủi quần áo rồi chạy nhanh đến nắm tay anh, mặt ngước nhìn.

    - Ba ơi, chúng mình về thôi.

    - Dì ơi cám ơn dì – Em chạy lại nắm áo cô.

    - Chào con – Tay cô đội mũ lên cho em giọng nhỏ nhẹ.

    Mọi người chào tạm biệt nhau, em tiếp tục dìu anh đi ra con đường lớn, cô sợ em lại gặp chuyện gì nên cứ đi theo em từ đằng xa tay đưa lên trước ngực hướng mắt nhìn Đình Đình và Hạo Văn nói chuyện, thì có một chiếc xe tiến tới "Tin.. Tin.. két.." một dáng người phụ nữ, tóc xõa ngang vai, mặc chiếc đầm ôm màu đỏ nâu bước xuống xe, tay đặt lên nóc xe mặt hướng nhìn về 2 người. Ở đây 3 người cùng dừng lại nhìn cô thì Đình Đình vẻ mặt lo sợ, giọng run run.

    - Má..

    Cô là Âu Dương Ân là nữ y tá chăm sóc đặc biệt được mẹ anh thuê về chăm sóc cho anh và cũng là người được mẹ của anh cưới về cho anh lúc anh bị mù sau trận hỏa hoạn năm đó.

    Cô kêu anh và Đình Đình lên xe nhưng anh từ chối không lên, cô tức giận tiến lại gần hai người nói lời trách móc anh.

    - Em nghe nói là suốt cả buổi chiều anh không có ở nhà, em biết chắc chắn là anh lại đến cái khu vườn hoa là để bắt ma.

    - Làm sao vậy, kết quả thế nào?

    - Má ơi, cái áo này đẹp lắm đó – Em chạy lại sờ vào áo cô.

    - Đừng có làm bộ trước mặt má, làm bộ xoay qua đề tài khác hả.

    Cô vừa nói thì tay vừa nhéo vào vai em làm em đau phải né sang một bên, bên kia đường Tư Nhã đứng xem mọi người trò chuyện khi nghe nói đến bắt ma ở ngôi nhà hoang khuôn mặt cô hoảng hốt quay đi nhưng đến khi nghe tiếng Đình Đình chạy đến an ủi và Dương Ân nhéo vào vai em thì cô hoảng hốt lòng cô đau nhói hai tay nắm chặt nhìn chằm chằm. Sau đó Dương Ân tiến tới dùng những lời mỉa mai nói tiếp với anh.

    - Anh sao vậy, anh có thấy anh bỏ cả thời gian buổi chiều để đến cái vườn hoang đó mà chỉ mò được một cục gạch không?

    - Anh có nhận thấy hành động này của anh đáng để đi coi bác sĩ thần kinh không vậy

    - Dương Ân em cố tình tìm cách đến đây để gây nhau à, đủ rồi.. chuyện này anh không muốn nhắc đến tại đây – Anh nhíu mày trầm giọng.

    - Má ơi má đừng giận ba nữa mà, cũng tại con hết. Do ba đến rước con về nên mới chậm trễ như vậy đó.

    - Nói như vậy người đáng giận phải là con đúng không – Cô đẩy em ngã ra đất.

    - Có đúng không, đúng không hả.

    Tư Nhã thấy Đình Đình bị Dương Ân xô ngã cô càng tức giận hơn, mắt mở to lòng đầy căm phẫn định tiến tới đã lấy em nhưng không thể bước ra. Khi thấy em đứng dậy giải hòa cho hai người mà không nghĩ đến bản thân Tư Nhã nghe mà lòng đau xót, nhíu mày nhìn em. Sau khi em giải hòa xong mọi người cùng lên xe đi về, bên đây đường cô vẫn nhìn theo bóng dáng chiếc xe chạy ngày một càng xa dần, cô quay đầu bỏ đi nhưng trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu và cô quả quyết.

    - Không.

    - Trong tình trạng như vậy, tôi bỏ đi làm sao được.

    - Tôi phải ở lại đây, tôi nhất định phải ở lại.

    - Tôi phải tìm đủ mọi cách dù bất cứ giá nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2020
  10. Chương 8: Tranh cãi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại căn nhà Bạch viên, Đình Đình đưa cặp cho cô Châu giúp việc và gọi cô dọn cơm. Dương Ân nhìn sang anh hỏi xem anh có ăn cùng cô không thì anh quả quyết không đồng ý tay dùng gậy bước đi. Cô liền chạy tới trước mặt anh dùng tay níu tay anh lại, nhíu mày nhỏ giọng, tiếng nói uất ức.

    - Anh đã ở hết buổi chiều tại khu vườn hoang rồi, về tới nhà lại không có chút thiện chí cùng em ăn cơm tối nữa hay sao.

    - Không phải là không có thiện chí mà là tinh thần không được bình thường một chút đó thôi – Anh giận nhíu mày.


    - Anh muốn nói bóng gió hả - Cô nghẹn lời.

    Anh tức giận nặng lời với cô, nhíu mày tỏ chút khó chịu.

    - Không.. anh không nói bóng gió đâu, ở trong nhà này người muốn nói bóng gió chính là em không phải anh.

    - Anh cảm thấy rằng em nói chuyện có lý lắm.

    - Em đã biết từ lâu mà.. anh không phải con người bình thường nên em đừng nên đòi hỏi quá nhiều.

    Tay cô bắt lấy vai anh, lắc lư anh giọng nói nghẹn ngào.

    - Hạo Văn giữa hai chúng mình làm sao vậy, chẳng lẽ chúng ta cứ mãi sống trong chiến tranh lạnh hay sao.

    - Dương Ân anh nghĩ chúng ta đã sai từ thuở ban đầu, em là một người đàn mà rất tốt, em không nên lấy một thằng mù như vậy – Đẩy tay cô ra bỏ đi.

    - Hạo Văn anh đã biết rõ xưa nay em chưa từng chê anh là một người mù mà – Nắm lấy tay anh kéo anh quay lại, giọng nói lớn tiếng.

    - Xin lỗi em – Vẻ mặt có lỗi.

    - Xin lỗi hả, anh nói xin lỗi như vậy có nghĩa là gì? – Vẻ mặt hoảng hốt.

    Anh và cô cứ tranh cãi đến khi cô tức giận bỏ đi thì Đình Đình đến nắm lấy tay cô giải hòa nhưng cô không quan tâm đẩy em ngã vào chậu cây trong nhà không quan tâm em ngã ra sao, cô quay sang cô Châu căn dặn từ nay về sau không được đem cơm lên phòng cho anh nữa, mọi người phải ăn chung.

    Anh tức giận quát vào mặt cô Châu sau đó bỏ lên lầu, thấy anh không đồng ý cô tức tối chạy đến giựt lấy cây gậy trên tay anh làm anh ngã lăn vào người Đình Đình đè lên em, Đình Đình gượng đỡ anh đi lại bậc thềm ngồi thì tay anh chạm vào vết thương của em làm em vô tình thốt lên "Ah.." làm cho anh và Dương Ân hoảng hốt hỏi thăm, em sợ ba lo cũng sợ má mắng nên em lắc đầu nói không sao. Hành động của em làm Dương Ân tức tối.

    - Rồng sinh rồng, phụng sinh phụng, còn con của chuột sinh ra là biết liền.

    - Em nói cái gì kỳ vậy, hãy nói thêm một lần nữa đi – Anh đứng lên nhíu mày nhìn nạt vào cô.

    - Lời nói của em là kỳ cục thì anh đừng nghe nữa, lời nói của em anh không bao giờ nghe xuôi tai – Cô hoảng hốt trả lời.

    - Em.. ở tại căn nhà này.. thật sự.. không bằng cái hồn ma nữa – Giọng ấm ức bỏ đi.

    Trong lúc này, Yên Vũ bước vào trên tay bưng chậu hoa do cô trông vẻ mặt khờ khạo nhìn xung quanh sau đó bỏ chậu hoa xuống chạy vào trong giọng nói ngây thơ của cô vang lên.

    - Ah.. nhà có khách đến hả.. để Yên Vũ đi rót nước nha.

    Chạy giữa chừng cô quay lại bước đi cộc cộc nhìn Dương Ân sau đó quay qua anh và Đình Đình giơ tay lên chỉ chỉ vào bàn tay nhíu mày lại đi tới đi lui rặn từng chữ nói.

    - Một.. ơ.. ơ. Hai.. b.. ba.

    - Một người.. hai người.. ba người.. đâu có khách đâu.

    - Khách hả.. căn nhà này ở đâu mà có khách, mày là một con khùng – Cô giận dữ nạt vào mặt Yên Vũ.

    - Mấy năm nay rồi căn nhà này ngoài hồn ma ra thì có khách này đến nữa đâu – Vừa nói vừa liếc nhìn vào mặt anh.

    - Oh.. k.. không có khách hả.. không có khách – Yên Vũ sợ lùi bước vừa đi vừa nói.

    Yên Vũ quay người tiến vào trong thì bị Đình Đình nắm tay lại "Suỵt" nhắc nhở hãy im lặng nhưng cô đâu biết gì, thấy tay em đang đưa lên miệng dính đầy máu, thì cô hoảng hốt, nhíu mày, chu mỏ rặng từng chữ nói to làm cho anh hoảng hốt hỏi Đình Đình nhưng em cứ mãi chối làm anh lo lắng nhíu mày gấp gáp hỏi Yên Vũ. Ánh mắt cô to tròn nhìn anh, tay chỉ chỉ loạn xã lên trần nhà nói gấp gáp, lặp lại nữa chừng bị Đình Đình bịt miệng không cho nói làm tiếng của cô nghe cứ ồ ồ.

    - Yên Vũ cho tôi biết xảy ra chuyện gì vậy?

    - Đình Đình chảy máu rồi, chảy.. máu.. rồi..

    Để không cho Yên Vũ nói nữa em nhanh trí liền rủ cô chơi mèo vờn chuột, nghe chơi Yên Vũ hứng thú quên chuyện Đình Đình đang chảy máu lấy cái khăn trong chiếc túi nhỏ mang trên người ra bịt mắt lại đuổi theo Đình Đình sau đó hai người ra ngoài vườn chơi.

    Thấy hai người họ đã đi ra ngoài, anh giận dữ cầm gậy tiến đến Dương Ân, vẻ mặt khó chịu lòng hậm hực gằn giọng với cô.

    - Dương Ân nếu em có hận hay ghét anh thì em cứ hướng vào một mình anh thôi.

    - Anh xin em hãy tha cho đứa trẻ kia, nếu mà em lại hại nó suốt cuộc đời của anh sẽ không tha cho em đâu.

    Nghe anh nói vậy cô tức giận, quay sang dùng ánh mắt căm phẫn nhìn anh giọng nói run run.

    - Trong lòng của anh, anh nghĩ là em đê tiện đến như vậy. Có phải không?

    - Anh nghĩ là em lợi dụng anh bị mù mà bạc đãi đứa con kia có phải không?

    - Em không có à, em dám nói em không bạc đãi con của anh, em dám nói không? – Anh lớn giọng nạt cô.

    Cô hoảng hốt khi nghe anh hỏi nhưng cô không có sai, cô giận tím người vừa khóc vừa uất ức nói, tay đặt lên cửa.

    - Nếu có thì cũng do anh, anh quá tàn nhẫn với em. Anh không phải con người, anh sống mà như đã chết lòng anh đã chết cách đây mười mấy năm rồi.

    - Em thật xui xẻo khi phải lấy nhầm một người sống mà cứ nghĩ tới hồn ma đã chết. Trong lòng của anh chỉ có Vĩ Thanh thôi.

    Sau khi nói xong cô chạy đi ra khỏi nhà ngay trong đêm và anh thì lên lầu đóng kín cửa phòng ngồi trên ghế tựa tức giận.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2020
  11. Chương 9: Tấm ảnh của Vĩ Thanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau trong căn nhà mà Hạo Văn bố trí cho Yên Vũ sinh sống trong khuôn viên nhà Bạch viên. Cô có nuôi một đàn bồ câu sáng nào cô cũng ra cho bồ câu ăn sáng và trò chuyện cùng với chúng, cô nuôi bồ câu là cũng vì Vĩ Thanh rất thích bồ câu. Cô leo lên cầu thang bước ra sân thượng, tay cầm thùng thức ăn tiến đến bên chuồng bồ câu, rắc rắc thức ăn lên sàn vừa làm vừa nói không ngừng lúc vui lúc buồn.

    - Bồ câu ơi, bồ câu à lại đây ăn cơm nè, lại đây tao cho mày ăn điểm tâm nha.

    - Bồ câu à, tao nói cho mày nghe, tao tìm chị của tao mà tìm hoài.. tìm.. hoài mà cũng không thấy chị của tao ở đâu nữa.

    - Chị của tao cũng không biết là đã đi đâu rồi.

    Chợt nghĩ ra một suy nghĩ thật thông minh cô nói bọn chúng có cánh thì có thể bay đến nơi nào thật xa như vậy chúng bây có gặp được chị của cô không. Các câu hỏi liên tiếp hỏi bồ câu thì ở dưới sân Đình Đình chạy đến tìm, Đình Đình gọi tên cô nói đùa với cô sau đó leo lên cầu thang cùng cô cho bồ câu ăn. Mặc dù cô ngốc nghếch, khờ khạo nhưng cô rất thương Đình Đình quan tâm em từ nhỏ đến lớn, cô ngồi bên cạnh em bỗng nhớ em bị thương cô lấy tay vỗ nhẹ nhẹ vào em sau đó nắm lấy tay của em ra hỏi thăm.

    - Đình.. Đình nà.

    - T.. tay.. tay của em có sao hay không, có sao không – Cô nhìn chằm chằm vào vết thương.

    - Hết đau, hết đau rồi – Em trả lời.

    Đột nhiên em đứng lên, dùng ánh mắt buồn buồn vẻ mặt không mấy vui nhìn vào cô.

    - Yên Vũ em hỏi chị nha, cái người mà chị hay nhắc tối ngày có phải là mẹ ruột của em hay không?

    - Tên là Chu Vĩ Thanh có đúng hay không?

    Nghe nhắc đến lên Vĩ Thanh cô rất hăng hái trả lời, miệng chu ra nói ngập ngừng rặn từng chữ một vừa rõ vừa mơ hồ, tay chỉ vào cô rùi chỉ vào Đình Đình sau đó chỉ tới bồ câu cứ quơ lung tung, mặt thì nhíu mày tỏ vẻ rất chắc chắn, ánh mắt sáng ngời nhìn xung quanh, lời nói cứ mơ mơ hồ hồ của cô làm cho Đình Đình nhăn nhó.

    - Oh.. ờ. Ờ chị.. Vĩ Thanh.. th.. thương Yên Vũ nè.. thương Đình Đình nữa.. th.. thương bồ câu nữa.

    - Ch.. chị còn thích bông nè.

    - Tr.. trời.. trời mưa nữa.. gi.. gió.. gió lớn lắm, trời.. trời tối đen à.

    - Ch.. chỉ.. b.. bị.. bị gió.. gió thổi.. thổi bay chỉ mất tiêu rồi, mất tiêu rồi.

    Đình Đình nghe cũng không hiểu gì hết, em chỉ biết mẹ ruột của em đã mất rồi, từ nhỏ đến lớn em chưa từng nghe ba nhắc đến cũng không ai trong nhà nhắc đến chỉ có Yên Vũ mới nhắc mà thôi. Trong nhà không còn thứ gì của mẹ ruột em hình ảnh quần áo cũng không còn, em hi vọng cô có giữ những vật để em có thể nhận biết được mẹ ruột của mình là ai trong ra sao, vẻ mặt buồn buồn ánh mắt nhìn xuống sàn môi thì cứ bậm lại rồi mở ra sau đó nhìn Yên Vũ.

    - Chị Yên Vũ ơi, em hỏi chị, chị có biết má của em hình dáng thế nào không? Chị còn nhớ hay không?

    Cô ngơ người suy nghĩ một lát sau đó nắm tay Đình Đình nói là mình có sau đó lục cái túi nhỏ của cô tìm tìm lôi ra nào là kẹo là dây là môi son, rồi dùng son son lên môi tèm lem, em thấy môi cô tèm lem cười cười rồi hỏi cô có hay không vừa hỏi tay vừa lấy chiếc túi nhỏ tìm kiếm bên trong. Thấy bị giật chiếc túi Vũ Yên liền giựt lại ôm chặt vào người chạy xuống sân, hai người giằng co qua lại làm đổ hết đồ ra bên ngoài đất, mặt Yên Vũ nhăn nhó nhìn Đình Đình, chu mỏ lên nói.

    - E.. em xấu quá.. này là của Yên Vũ mà.. của Yên Vũ mà.

    - Em chỉ muốn hỏi chị là có hình má em không thôi – Ánh mắt biết lỗi nhìn cô.

    - C.. có.. có chứ, lúc trước có mà, tại sao đâu mất tiêu rồi, mất tiêu rồi, sao mất hình của chị rồi.

    Cô quên đi sự giận dữ vui vẻ vừa nói vừa tìm tìm khắp trên đất, sau đó cầm túi lên giũ giũ, bỗng một tấm hình rớt xuống đám cỏ, thấy bức ảnh Đình Đình cười vui vẻ chạy tới nhặt lên đưa vô lòng ngực reo to với cô là đã tìm được hình của mẹ rồi, Đình Đình đưa ra xem, tay phủi phủi vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô hỏi.

    - Đâu có.. đâu có tại sao không có gì hết vậy?

    - Yên Vũ đâu có gì bên trong đâu?

    - Có mà, chỉ ở trong đó đó, chị Vĩ Thanh.. chị Vĩ Thanh tặng cho chị mà – Cô đi lại.

    - Chị cô nè đâu có gì – Đưa ảnh cho cô.

    Tay cầm tấm ảnh chu mỏ nhìn chằm chằm, phủi phủi bụi trên khuôn mặt của bức ảnh, nhận ra không phải Vĩ Thanh mà là hình của mình, giọng nói buồn buồn hối hả lo lắng cứ phủi bức ảnh liên tục.

    - Ý.. chị.. chị.. chị làm mất.. chị làm mất.. chị làm mất.. rồi.

    Cô vội đứng dậy tay quơ quơ lên cao nhìn đám bồ câu bay lượn kêu chúng tìm chị của cô, cô làm mất hình chị rồi, Đình Đình ngồi trên bãi cỏ nhìn cô không chút hi vọng vẻ mặt buồn buồn nhìn cô rồi gầm mặt xuống đất nói nhỏ.

    - Tại sao không ai cho mình biết má của mình thế nào hết vậy?
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...