Chương 10: Cùng nhau chiến đấu Bấm để xem Tiêu Cảnh Đình vừa mới đi tiến rừng cây không lâu một con con nhện to bằng cối xay nhỏ liền rớt xuống. Hứa Mộc An nhanh chóng đánh ra một quả cầu lửa, đem con nhện kia thiêu thành tro tàn. "Con nhện này có độc, nếu như bị cắn sẽ toàn thân tê liệt, ngàn vạn phải cẩn thận." Hứa Mộc An nói. Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, lòng còn sợ hãi nói: "Đã biết." Rừng cây quả nhiên nguy hiểm, khó trách tuy rằng trong rừng ẩn dấu không ít bảo bối, nhưng người tiến vào lại rất ít. Tiêu Cảnh Đình đi theo Hứa Mộc An ở trong rừng cây xoay hồi lâu cũng không thu hoạch được gì, "Quả nho." Hứa Mộc An quay đầu nhìn Tiêu Cảnh Đình liếc mắt một cái, nói: "Cái gì?" Tiêu Cảnh Đình chỉ vào dàn nho trong núi nói: "Ta muốn nhổ chút dây nho mang về trồng." Mảnh dây nho trước mặt đang treo hai chùm nho, Hứa Mộc An vốn định nói nho dại ăn vào chua muốn rụng răng, chẳng ai muốn ăn, bất quá nhìn Tiêu Cảnh Đình bộ dáng bừng bừng hứng thú, Hứa Mộc An cũng không mặt mũi hắt Tiêu Cảnh Đình một bát nước lạnh. Tiêu Cảnh Đình nhớ rõ thế giới này hoa quả có công dụng thực đặc thù, trường kỳ dùng ăn có tác dụng đề cao linh lực, nếu hắn có thể gieo trồng ra giống nho có vị ngọt là có thể kiếm được nhiều bạc. Tiêu Cảnh Đình đem dây nho để vào bên trong rổ, lại âm thầm dời đi một phần và không gian. Hứa Mộc An không thấy được động tác của Tiêu Cảnh Đình ở một bên phụ trách đề phòng xung quanh. "Chạy mau, thứ nha trư tới." Một con heo rừng dài trừng hai mét trong giây lát liền chạy tới trước mặt hai người, Tiêu Cảnh Đình nhìn cự thú trước mặt, âm thầm nuốt nuốt nước miếng, con vật này vẫn là heo sao? Thứ nha trư dài hai mét hơn, răng nanh sắc bén như kim loại, da thịt lại dày giống như mai rùa. Hứa Mộc An bắn ra ngọn lửa công kích thứ nha trư, thứ nha trư tốc độ cực nhanh, Hứa Mộc An tấn công nó đều thất bại. Thứ nha trư thét to hai tiếng, vọt nhanh về phía Hứa Mộc An. Tiêu Cảnh Đình thúc giục ra một cây dây đằng, câu lấy thân cây đại thụ ôm eo Hứa Mộc An, nương dây đằng ôm Hứa Mộc An lên cây. Hứa Mộc An bị Tiêu Cảnh Đình ôm đại não có trong nháy mắt chỗ trống. "Ầm ầm ầm" phía dưới thứ nha trư điên cuồng va chạm thân cây, Hứa Mộc An nhanh chóng thanh tỉnh thần trí. "Con heo này có phải hay không có nhận thức ngươi a!" Tiêu Cảnh Đình có chút quái dị nói. "Trước kia ta săn được một con thỏ, hình như là con mồi nó nhìn trúng." Hứa Mộc An nói. Phía dưới gốc cây con thứ nha trư cũng có tu vi luyện khí tầng ba, một thân da thịt như áo giáp đao thương bất nhập, miễn dịch với công kích của ngọn lửa, rất khó đối phó. Tiêu Cảnh Đình:" "Thực đơn heo cư nhiên có cả thỏ? Thế giới này a! Thật là khó có thể lý giải. " Nó sẽ leo cây sao? "Tiêu Cảnh Đình hỏi. Hứa Mộc An lắc lắc đầu, nói:" Sẽ không. " " Vậy là tốt rồi. "Tiêu Cảnh Đình thở dài nhẹ nhõm một hơi. " Oanh. "Tiêu Cảnh Đình cảm nhận được đại thụ hung hăng run rẩy," Oanh "đại thụ lại lần nữa run rẩy. Tiêu Cảnh Đình nhìn trứ nha heo liên tiếp đâm người làm cây lung lay, khống chế dây đằng mang theo Hứa Mộc An bay vọt sang một cây khác. " Nếu có thể đem con heo này làm thịt ăn thì có thể cải thiện một chút thức ăn. "Tiêu Cảnh Đình ánh mắt lượng lượng nói, con heo này thực lực không thấp, thịt ẩn chứa linh lực cũng sẽ không thấp, nếu ăn thịt loại dã thú này có thể làm tăng lên tu vi. Hứa Mộc An nhịn không được có chút ý động, nếu chỉ có một mình hắn chắc chắn không phải đối thủ của con thứ nha trư này, nhưng hiện tại không chỉ có mình hắn a! " Rống rống.. "Thứ nha rống giận liên tục với Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An. " Một hồi nữa ta dùng dây đằng trói nó lại, ngươi hãy công kích vào mắt của nó. "Tiêu Cảnh Đình nói. Hứa Mộc An gật gật đầu, lên tiếng," Được. " Tiêu Cảnh Đình điều động linh lực, giục sinh ra vô số dây đằng cuốn lấy chân thứ nha trư, thứ nha trư tức giận rống lên một tiếng, dây đằng cuốn quanh chân thứ nha trư bị đứt đoạn không ít. Tiêu Cảnh Đình liên tục giục sinh dây đằng gây cản trở hành động của thứ nha trư, Hứa Mộc An nhân cơ hội công kích vào mắt con heo, thứ nha trư bị chọc giận rống to một tiếng, Hứa Mộc An nhân cơ hội ném một quả cầu lửa vào mồm cn heo. Thứ nha heo đấu đá lung tung, thân thể cư nhiên to lên bất thường. " Cuồng hóa. "Hứa Mộc An kinh hãi. Thứ nha trư cuồng hóa, hai tròng mắt đỏ rực như máu, sức lực gia tăng gấp đôi, hung hăng vô cùng, Tiêu Cảnh Đình điên cuồng điều động linh lực trở ngại thứ nha trư, Hứa Mộc An cũng gia sức điều động linh lực công kích. Thứ nha trư đột nhiên đâm vào cây đại thụ Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An đang ở bên trên khiến cây bị gẫy thành hai nửa. Đại thụ trong rừng tuy nhiều nhưng cây gần đấy bị thứ nha trư đâm gãy gần hết, Tiêu Cảnh Đình hiểm hiểm mang theo Hứa Mộc An sang một cây khác. Tiêu Cảnh Đình thao túng một thân cây chi chọc mạnh vào hậu môn của con heo, thứ nha trư kêu thảm thiết, Hứa Mộc An bị động tác của Tiêu Cảnh Đình làm cho hoảng sợ. " Mau ra tay. "Tiêu Cảnh Đình thúc giục nói. Hứa Mộc An ném vào miệng con heo một quả cầu lửa lớn, hai người chung sức hợp tác giết chết thứ nha trư. Nhìn con heo ngã trên mặt đất không dạy nổi Hứa Mộc An thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần này hắn vốn tưởng rằng Tiêu Cảnh Đình sẽ kéo chân sau, không nghĩ tới hắn lại có thể giúp đỡ, Hứa Mộc An nhịn không được phải xem Tiêu Cảnh Đình bằng con mắt khác. " Nó thu nhỏ. "Tiêu Cảnh Đình nhìn thi thể thứ nha heo nói. " Nó đã chết, cuồng hóa kết thúc, tự nhiên liền thu nhỏ."Hứa Mộc An nhàn nhạt nói.
Chương 11: Cùng nhau ăn thịt Bấm để xem Tiêu Cảnh Đình lấy ra một chai nước uống xuống, chai nước nhìn rất bình thường thật ra xuất phát từ nước suối trong ngọc bội trong tùy thân không gian. Lần trước sau khi gieo giống năm mẫu đồng ruộng Tiêu Cảnh Đình khát khô cả cổ, tùy tay múc một gáo nước linh tuyền trong không gian uống vào, kết quả phát hiện mệt nhọc trong cơ thể mệt nhọc nhanh chóng tan biến, linh lực bị tiêu hao cũng nhanh chóng được tu bổ. Theo Tiêu Cảnh Đình biết trên thị trường có một loại hồi khí đan, có thể tu bổ linh khí bị hao tổn, bất quá loại hồi khí đan này giá cả rất xã xỉ, phẩm chất kém, một viên yêu cầu hai lượng bạc, linh tuyền trong tùy thân không gian của hắn lại vô cùng vô tận. Trong rừng nguy cơ vô cùng lớn, ở chỗ này linh khí trong cơ thể bị khô kiệt là việc rất nguy hiểm. Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An thấy sắc mặt có chút tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng, Tiêu Cảnh Đình rất rõ ràng vừa rồi thời điểm đối chiến cùng thứ nha heo, Hứa Mộc An linh lực không sai biệt lắm tiêu hao sạch sẽ. "Ta thu thập một chút." Tiêu Cảnh Đình nhảy xuống khỏi đại thụ, đem thứ nha heo thu lên. "Chúng ta trở về đi." Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An nói. Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình sinh long hoạt hổ, trong lòng thập phần kỳ quái trình độ linh khí hồn hậu trong cơ thể Tiêu Cảnh Đình, Hứa Mộc An kỳ quái rất nhiều lại có chút lo lắng. Con heo lớn như vậy có thể đổi không ít bạc, chỉ là dựa theo tính cách của Tiêu Cảnh Đình số bạc này mình sẽ không được chia một phân nào. Hứa Mộc An mím môi, áp xuống bất an trong lòng, hiện tại linh khí của hắn đã hao hết, có thể giữ được tánh mạng đã không tệ, thứ nha trư về Tiêu Cảnh Đình để cho Tiêu Cảnh Đình đi. Tiêu Cảnh Đình hướng tới Hứa Mộc An nhìn thoáng qua, nói: "Chúng ta đến mau rời khỏi đây thôi, ngươi còn có thể đi được không?" Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Có thể." Tuy rằng linh khí của hắn đã tiêu hao gần hết nhưng đi đường không thành vấn đề. Không dám bại lộ không gian, Tiêu Cảnh Đình giục sinh một ít cành cây chế thành cái lưới đơn giản, kéo thứ nha trư đi phía trước. Lo lắng thứ nha trư sẽ dẫn đến ánh nhìn của mọi người trong thôn Tiêu Cảnh Đình đi đường vòng tránh đi đám để về nhà mình. "Cha, con heo này thật lớn a!" Nhìn đến Hứa Mộc An cùng Tiêu Cảnh Đình trở về, Tiêu Tiểu Phàm đang ở trong nhà ăn rau dại hưng phấn kêu một tiếng. Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An liếc mắt một cái, nói: "Con heo này một nửa để lại nấu lên, nửa con bán đi đi." Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Được." Thứ nha trư tuy rằng ăn rất ngon còn có thể bổ sung linh lực, nhưng thịt để lâu dễ bị hỏng, bọn họ một nhà ăn nửa con là vừa đủ. "Ta nghe nói ngươi cùng lão bản Duyệt Hòa tửu lầu có chút giao tình, sáng mai ngươi cầm đi bán đi." Tiêu Cảnh Đình tiếp tục nói. Hứa Mộc An có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Cảnh Đình một tiếng, lên tiếng, "Được." Tiêu Cảnh Đình nấu một nồi thịt kho tàu thật to, bốn người họ ăn miệng bóng nhẫy. Hứa Mộc An ăn thịt, cảm thụ linh lực trong cơ thể được tu bổ tràn đầy trở lại, trong lòng nổi lên một cổ hưng phấn. Hứa Mộc An nhìn về phía Tiêu Cảnh Đình thấy Tiêu Cảnh Đình đang vùi đầu ăn thịt, vẻ mặt thỏa mãn. Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình khác lạ, trong lòng nhiều vài phần ấm áp. "Mẫu phụ, cơm chiều ngươi ăn thật nhiều a!" Tiêu Tiểu Phàm ngửa đầu nhìn Hứa Mộc An, lẩm bẩm nói. Hứa Mộc An nhịn không được đỏ mặt một chút, Tiêu Cảnh Đình làm thịt ăn rất ngon, bất tri bất giác hắn liền ăn nhiều rất nhiều, Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông lại không ăn được bao nhiêu, thịt heo rừng ẩn chứa rất nhiều linh khí nên hai đứa nhỏ không thể ăn quá nhiều, hai đứa chỉ ăn được mấy khối thịt sau đó được Tiêu Cảnh Đình múc cháo cho ăn. Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm ăn cháo cũng là Tiêu Cảnh Đình nấu, tuy rằng hương vị không bằng thịt kho tàu nhưng đối với việc cả ngày ăn bánh mì khô cằn mà nói cũng coi như vô cùng mỹ vị. "Mẫu phụ vất vả như vậy, ăn nhiều một chút." Tiêu Tiểu Đông nói. Tiêu Tiểu Phàm gật gật đầu, chép chép miệng, nói: "Ân, mẫu phụ vẫn nên ăn nhiều một chút, phụ thân làm đồ ăn ăn thật ngon, so với mẫu phụ làm còn ngon hơn." "Phụ thân ăn nhiều sơn trân hải vị như vậy nên đồ ăn làm mới làm được đồ ăn ngon." Tiêu Tiểu Đông bất mãn nói. Hứa Mộc An cúi đầu, hắn nấu nướng nhiều như vậy mà chỉ biết làm mấy món đơn giản, khó trách nhi tử ghét bỏ đồ ăn hắn nấu. "Mẫu phụ, phụ thân cho ngươi đi bán heo a! Tận nửa con heo hẳn là có thể bán hơn mười lượng bạc, chờ đến khi bán xong người giấu đi một ít bạc." Tiêu Tiểu Đông đề nghị nói. Hứa Mộc An quét mắt nhìn Tiêu Tiểu Đông, chính hắn cũng nghĩ như vậy, trên tay không có bạc luôn có cảm giác bất an, tuy rằng Tiêu Cảnh Đình tựa hồ thay đổi không ít nhưng ai biết người này lúc nào lại ngựa quen đường cũ. Sáng sớm, Hứa Mộc An liền tỉnh lại. Hứa Mộc An mở cửa phát hiện Tiêu Cảnh Đình cũng dạy, đang ở trong viện lăn lộn làm giàn cho dây nho. "Đi bán heo a!" Tiêu Cảnh Đình hỏi. Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhân lúc còn sớm bán mới được giá cao." Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Ngươi nhanh đi đi." Hứa Mộc An hai mắt nhìn Tiêu Cảnh Đình, mang theo nửa con heo đi. "Chờ một chút." Tiêu Cảnh Đình gọi Hứa Mộc An lại. Hứa Mộc An quay đầu, nhìn Tiêu Cảnh Đình, hỏi: "Có chuyện gì sao?" Tiêu Cảnh Đình cười cười, nói: "Trong nhà gạo và trứng gà đã hết, ngươi lúc trở về thì mua một ít, hai đứa nhỏ còn nhỏ, suốt ngày chỉ ăn bánh bột ngô không tốt." Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Được."
Chương 12: Trồng nho thành công Bấm để xem Hứa Mộc An đi rồi, Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm cũng tỉnh giấc. Ngày hôm qua được ăn thịt heo nên hai anh em tinh lực đều có chút dư thừa. Hai đứa nó ghé vào cửa sổ nhìn theo Hứa Mộc An ra khỏi nhà, sau đó quan sát động tĩnh của Tiêu Cảnh Đình. "Ca ca, phụ thân đang làm gì thế!" Tiêu Tiểu Phàm tò mò hỏi. Tiêu Tiểu Đông nghiêng đầu, nói: "Hình như đang trồng quả nho." "Trồng quả nho?" Mắt mũi Tiêu Tiểu Phàm nhăn thành một khối. "Quả nho á? Quả nho chua lắm, em không muốn ăn." Tiêu Tiểu Phàm phồng lên quai hàm nói. Tiêu Tiểu Đông cười nhạo một tiếng, nói: "Người ta trồng cũng không phải cho em ăn, em muốn ăn còn chưa chắc được ăn đâu." Tiêu Tiểu Phàm phồng quai hàm, thở phì phì trừng mắt nhìn Tiêu Tiểu Đông một cái. Tiêu Cảnh Đình nhìn về phía hai đứa trẻ, đúng lúc Tiêu Tiểu Đông nhìn thấy tầm mắt Tiêu Cảnh Đình, bé liền đóng cửa sổ lại, mang theo Tiêu Tiểu Phàm trốn vào trong. Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: Nguyên chủ lưu lại bóng ma rất khó tiêu trừ! Từ từ cải thiện vậy. Người trong thôn muốn đi vào thành hơn phân nửa đều là ngồi xe bò của Lý gia, Hứa Mộc An cũng không ngoại lệ, ngày trước Hứa Mộc An săn được bao nhiêu con mồi đều ngồi xe bò của Lý Thăng mang đi bán. "Hứa thiếu, con heo này thật lớn a! Đây chỉ có một nửa đã lớn như vậy, cả con không biết to thế nào!" Lý Thăng tràn đầy hâm mộ nói. Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!" "Hứa thiếu muốn đem heo bán đi sao?" Lý Thăng hỏi. Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!" "Một con heo lớn như vậy có thể bán được hơn mười lượng bạc đi, Hứa thiếu, con heo này là ngươi săn được sao?" Khâu Bạch hỏi. Hứa Mộc An nhìn người ngồi cùng một xe, nhíu nhíu mày, Khâu Bạch cũng thường xuyên sẽ đi theo xe bò vào trong thành, Hứa Mộc An vẫn luôn không đụng phải hắn, lần này lại đụng phải. Sợ hắn nhiều chuyện, Hứa Mộc An trực tiếp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta săn được." "Hứa thiếu thật ghê gớm, nhưng sao lại chỉ có nửa con! Nếu bán cả con thì có thể bán được mấy chục lượng." "Nửa con còn lại ta để ăn." Hứa Mộc An nói. Khâu Bạch có chút ghen ghét nói: "Thịt heo này linh khí thực nồng đậm, thịt nhất định ăn rất ngon đi." Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Ăn rất ngon." Khâu Bạch ỷ vào cùng Tiêu Cảnh Đình có một chân, không có việc gì sẽ đến nhà hắn chiếm lợi, Hứa Mộc An nhìn người này rất là không vừa mắt, nhưng cũng không thể đụng vào hắn. "Được rồi, đều lên xe đi, chúng ta cần phải đi." Lý Thăng nói. Xe bò đi được hơn một canh giờ, cuối cùng cũng vào trong thành. Hứa Mộc An quen cửa quen nẻo đem heo bán cho tửu lầu, cầm bạc mua gạo và mì cùng trứng gà, mua thêm vài bộ quần áo, quần áo của hai đứa con đều có chút rách nát, trong tay có chút bạc, Hứa Mộc An không nghĩ sẽ ủy khuất chúng nó. Hứa Mộc An về đến nhà liền thấy được viện tử dây nho xanh um tươi tốt. Một cổ mùi thịt nồng đậm từ trong phòng bay ra. Y mở cửa thấy Tiêu Cảnh Đình đang vây quanh bếp, Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An liếc mắt một cái, nói: "Ngươi đã trở lại, lập tức có thể ăn cơm." Hứa Mộc An gật gật đầu, lên tiếng, "Được." Tiêu Cảnh Đình lần này làm một nồi to măng xào thịt, Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm không thể ăn quá nhiều thịt nhưng có thể ăn măng dính chút vị thịt. Mộc An vừa ăn thịt vừa nghĩ: Tiêu Cảnh Đình tay nghề thật tốt, nhưng người này không biết hôm nay trúng tà gì, thế mà mời hắn và con trai cùng nhau ăn cơm. Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình tâm tình không tồi, lấy ra mười hai lượng bạc, nói: "Bán heo được mười sáu lượng bạc, tiêu bốn lượng bạc, còn dư lại mười hai lượng." Tiêu Cảnh Đình thu hồi sáu lượng bạc, nói: "Dư lại ngươi thu cầm đi, con heo này không ngờ lại có giá trị như vậy." Hứa Mộc An gật gật đầu, có chút chột dạ nói: "Được." Sợ Tiêu Cảnh Đình ăn mảnh, Hứa Mộc An đem mười tám lượng bạc nói thành mười sáu lượng, không nghĩ Tiêu Cảnh Đình lại không phát hiện ra, lại còn đưa hắn một nửa, tuy rằng chột dạ Hứa Mộc An cũng không có thể hiện ra, hắn có hai đứa nhỏ không thể không có chút đề phòng. "Làm sao vậy? Mau ăn đi!" Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An hỏi. Hứa Mộc An gật gật đầu, ăn cơm. "Thịt này ăn ngon quá!" Tiêu Cảnh Đình nhịn không được nói. Kiếp trước ăn thịt chỉ là ăn ngon, kiếp này ăn thịt lại còn có thể tăng lên thực lực, ăn xong toàn thân thư thái, nếu là mỗi bữa cơm đều có thịt để ăn, nhất định thực lực sẽ dâng lên rất nhanh, khó trách những người của đại gia tộc thực lực lại tăng nhanh như vậy. "Đúng vậy! Đúng vậy! Ăn thịt thật thoải mái, ngon ơi là ngon." Tiêu Tiểu Phàm nói. Tiêu Cảnh Đình vươn tay xoa đầu nó. Hứa Mộc An nhìn thần sắc ôn hòa của Tiêu Cảnh Đình, do dự một chút, không đem chuyện gặp được Khâu Bạch nói ra.
Chương 13: Lại gặp Khâu Bạch Bấm để xem Lại một ngày trôi qua, ăn xong cơm sáng Tiêu Cảnh Đình đứng dậy chuẩn bị ra cửa. "Cha, ngươi đi đâu a! Đi ra ngoài chơi sao?" Tiêu Tiểu Phàm chạy đến ôm chầm lấy chân Tiêu Cảnh Đình. Gần nhất Tiêu Tiểu Phàm sống cùng Tiêu Cảnh Đình không tồi, Tiêu Tiểu Phàm đối với phụ thân luôn cho nó đồ ăn ngon rất có hảo cảm. Tiêu Tiểu Đông nhiều lần muốn Tiêu Tiểu Phàm đề phòng Tiêu Cảnh Đình một chút, Tiêu Tiểu Phàm ngốc nghếch lại có bệnh hay quên, nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình liền đem mấy lời Tiêu Tiểu Đông dặn dò vứt ra sau đầu. "Chơi chơi chơi, em chỉ biết chơi thôi à." Tiêu Tiểu Đông kéo lấy cánh tay Tiêu Tiểu Phàm, tức giận nói. Tiêu Cảnh Đình xoa xoa mặt Tiêu Tiểu Phàm, nói: "Phụ thân đi ngoài ruộng tưới nước." hai ngày gần đây thức ăn cải thiện không ít, Tiêu Tiểu Phàm tựa hồ người béo ra chút thịt nhưng vẫn gầy làm Tiêu Cảnh Đình có chút đau lòng. Tiêu Tiểu Đông âm thầm đánh giá Tiêu Cảnh Đình, thầm nghĩ: Phụ thân trước kia ghét nhất là làm ruộng, hiện tại nhưng hiện tại càng ngày càng cần lao. "Con cũng đi." Tiêu Tiểu Phàm nói. Tiêu Tiểu Đông liếc mắt nhìn Tiêu Tiểu Phàm, hỏi: "Em đi làm gì?" Tiêu Tiểu Phàm đỏ một chút mặt, nói: "Em dẫn đường cho phụ thân." "Em biết đường sao?" Tiêu Tiểu Đông nói. Tiêu Tiểu Phàm nghẹn đỏ mặt, nói: "Em biết chứ." Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Tiểu Phàm, nói: "Tiểu Phàm nếu muốn cùng đi thì cùng đi đi." Tiêu Tiểu Đông xem Tiêu Cảnh Đình bộ dáng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Con cũng đi." Tiêu Cảnh Đình ngoài ý muốn nhìn Tiêu Tiểu Đông liếc mắt một cái. Tiêu Cảnh Đình lại cầm mấy cái bánh bao đặt vào rổ, hắn chỉ mang theo đồ ăn cho một người, nếu hai đứa nhỏ đi cùng hắn, hắn liền phải mang theo nhiều hơn một chút. Tiêu Cảnh Đình hướng tới Hứa Mộc An nhìn thoáng qua, nói: "Ta sợ là phải buổi chiều mới trở về, ngươi đem thịt heo nấu đi." Hứa Mộc An gật gật đầu, trong lòng lại có chút không nỡ, thứ nha heo được mang về đều là Tiêu Cảnh Đình xử lý, hắn làm thịt ăn ngon hơn y làm. Y nấu thì chỉ có thể đem thịt nấu chín thì nhưng là thành đồ ăn ngon liền có chút khó. Hứa Mộc An một bên lo sợ bất an, Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông đã đi theo Tiêu Cảnh Đình đi ra ruộng. Hứa Mộc An nhìn bóng dáng ba người, gợi lên một mạt tươi cười ấm áp. Tiêu Tiểu Phàm túm lấy áo choàng của Tiêu Cảnh Đình tung tăng nhảy nhót, Tiêu Tiểu Đông xụ mặt đi theo hai người phía sau. Nhìn phụ thân cùng em trai ngày càng thân mật, Tiêu Tiểu Đông trong lòng ê ẩm, rõ ràng trước kia phụ thân yêu thương mình, giờ lại thích em trai hơn, nhưng thương em trai còn hơn đi thích con nhà người ta. Trước kia còn ở Tiêu gia, phụ thân đối với cháu trai cháu gái đều rất chiều chuộng nhưng lại nhìn anh em bé không vừa mắt. Khâu Bạch nhìn Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông vừa nói chuyện vừa cười đùa, sắc mặt không nhịn được có chút quái dị. Trong ấn tượng của Khâu Bạch, Tiêu Cảnh Đình rất ghét hai đứa nhỏ này, thậm chí còn nói với hắn Tiêu Tiểu Phàm là con hoang, Hứa Mộc An cùng người khác tằng tịu với nhau sinh ra, hắn bị đội nón xanh.. "Cảnh Đình." Khâu Bạch đi ra. Nhìn đến Khâu Bạch, Tiêu Tiểu Đông bước nhanh tiến lên, đi tới bên trái Tiêu Cảnh Đình, kéo quần áo của Tiêu Cảnh Đình, cùng Tiêu Tiểu Phàm một trái một phải đem Tiêu Cảnh Đình vây quanh ở giữa. Tiêu Cảnh Đình nhìn bộ dáng Tiêu Tiểu Đông như lâm đại địch, có chút buồn cười, "Khâu Bạch, có việc gì sao?" Khâu Bạch lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ tới chúc mừng ngươi săn được đầu heo béo như vậy, có thể bán được mấy chục lượng." Tiêu Cảnh Đình lập tức minh bạch ý đồ của Khâu Bạch, đối phương coi trọng tiền bán heo của hắn, "Nào có mấy chục lượng, chỉ bán được hơn mười hai lượng, thịt heo ta cũng muốn để lại ăn." "Hơn mười hai lượng cũng rất nhiều, dùng được rất lâu." Khâu Bạch tràn đầy hâm mộ nhìn Tiêu Cảnh Đình, liếc mắt một cái, lại cúi đầu, lộ ra biểu tình cô đơn. Nếu là nguyên chủ nhìn thấy dáng vẻ này của Khâu Bạch nhất định sẽ hỏi Khâu Bạch xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Cảnh Đình lại giữ im lặng, không nói một lời. Khâu Bạch nguyên chờ Tiêu Cảnh Đình mở miệng hỏi chuyện sẽ thuận miệng nói tiếp, lại không nghĩ Tiêu Cảnh Đình không nói một lời, lập tức chỉ có thể nói: "Cảnh Đình, anh trai ta muốn cưới vợ, gia đình người ta nhất định đòi hai mươi lượng bạc tiền sính lễ, trong nhà thật sự không gom đủ tiền, ngươi có thể cho ta mượn năm lượng bạc không?" "Bạc ta đã tiêu hết rồi." Tiêu Cảnh Đình lắc lắc đầu nói. Khâu Bạch mặt nặng chịch, nói: "Cảnh Đình, ngươi không muốn cho ta mượn thì nói luôn là không muốn cho mượn, cần gì phải nói không có tiền? Ngươi không phải mới vừa bán heo sao?" Chuyện Hứa Mộc An săn được heo rừng tuyệt đối không thể giấu được Tiêu Cảnh Đình, dựa vào tính tình của Tiêu Cảnh Đình, tiền bán heo chắc đã rơi vào hắn trong tay. "Trước đó ta nợ không ít tiền đánh bạc, tiền bán heo cầm đi trả nợ rồi, vẫn còn nợ một khoản lớn chưa trả." Tiêu Cảnh Đình thở dài nói. Khâu Bạch tràn đầy ai oán nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Không có bạc, anh ta sẽ không cưới được vợ." "Về nói với hắn tìm một người vợ bình thường một chút là được!" Tiêu Cảnh Đình vẫn không thèm để ý nói. Cuộc sống hàng ngày còn khó khăn như vậy còn phải quản chuyện người khác cưới tức phụ, lão bà người ta liên quan gì đến hắn, chính hắn còn chưa thu phục được lão bà của mình đâu. Khâu Bạch nhìn Tiêu Cảnh Đình liếc mắt một cái, tràn đầy u oán nói: "Nhưng anh của ta chỉ thích nha đầu nhà kia." "Nga, nếu anh ngươi thích nha đầu nha người ta như vậy hắn nhất định sẽ có biện pháp, ta còn có việc, không thể cùng ngươi tiếp tục nói chuyện." Tiêu Cảnh Đình mang Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông rời đi.
Chương 14: Chuyện nợ tiền đánh bạc Bấm để xem (Chẳng hiểu sao tác giả lại bỏ qua một đoạn, mình dịch đúng theo bản gốc á ==) Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, thuận miệng nói: "Đúng vậy!" Hắn muốn đem biên lai cầm đồ chuộc về, có thể sẽ thiếu ông chủ hiệu cầm đồ một ít tiền. "Lão cha, thiếu người khác tiền là không tốt." Tiêu Tiểu Phàm tuy rằng không quá thông minh, bất quá thiếu tiền là gì vẫn hiểu được. Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Thiếu tiền người khác là không tốt, cho nên lão cha các con là ta đang suy nghĩ biện pháp trả nợ đây." "Lão cha, ngươi muốn trả nợ như thế nào a?" Tiêu Tiểu Phàm tò mò hỏi. "Nỗ lực làm ruộng, săn thú, một thời gian sau hẳn là có thể trả hết." Tiêu Cảnh Đình tự tin tràn đầy nói. Tiêu Tiểu Phàm gật gật đầu, dương tay nhỏ cổ vũ Tiêu Cảnh Đình, "Cha nhất định có thể thực mau trả hết." Tiêu Tiểu Đông xoay chuyển tròng mắt, không biết suy nghĩ cái gì. Tiêu Cảnh Đình đi tới bờ ruộng, vận dụng Lạc Vũ Quyết, thời điểm trồng nho, Tiêu Cảnh Đình liền phát hiện linh tuyền bên trong không gian có thể xúc tiến linh thực sinh trưởng, bởi vậy ở thời điểm phóng ra Lạc Vũ Quyết Tiêu Cảnh Đình từ không gian có đưa ra một bộ phận linh thủy hòa vào bên trong linh vũ. Tiêu Tiểu Đông không chớp mắt nhìn động tác Tiêu Cảnh Đình. Mấy thứ như tu luyện linh quyết, thư tịch này nọ đều là gia truyền, Tiêu Tiểu Đông có quyền học tập pháp quyết của Tiêu, bất quá hắn quá nhỏ, tiếp xúc đều là pháp quyết cấp bậc thấp. "Phụ thân, người thật lợi hại a! Cứ như vậy lần này thu hoạch sẽ không tồi." Đáng tiếc, ruộng trung đẳng, ruộng thượng đẳng đều phụ thân đều đã bán đi, nếu không linh thực trồng ra phẩm chất sẽ càng tốt. Tiêu Cảnh Đình đắc ý cười cười, nói: "Phải không?" Tiêu Tiểu Đông gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Tiêu Tiểu Đông thầm nghĩ: Hắn nếu có bản lĩnh của Tiêu Cảnh Đình thì chỉ cần lăn lộn một mẫu đất trồng rau cũng đủ rồi. Tưới xong ba mẫu ruộng đã là giữa trưa, Tiêu Cảnh Đình lại r lộ ra tuyệt kĩ câu cá, câu mấy con cá lên, chọc hai tiểu quỷ mắt sáng lên quỷ dị a. Tiêu Cảnh Đình cho hai tiểu quỷ hai cái bánh bao, lại cho hai đứa mỗi đứa một con cá nướng. Tiểu hài tử thế giới này lượng cơm ăn đều không nhỏ, ăn ít cũng sẽ không đói chết nhưng nếu được ăn nhiều, đặc biệt là ăn đồ ăn chứa nhiều linh khí thực lực sẽ càng cường tráng. Tưới linh vũ cho linh điền xong Tiêu Cảnh Đình mang theo hai tiểu quỷ về nhà. "Đã trở lại, ăn cơm." Hứa Mộc An hô. Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Tốt quá!" Hứa Mộc An một bên đang ăn cơm, một bên nhìn Tiêu Cảnh Đình. Tuy rằng Hứa Mộc An tay nghề không phải thực tốt nhưng Tiêu Cảnh Đình không kén ăn, thứ nha trư thịt ẩn chứa linh lực lại thực phong phú, hơn nữa chính là ngồi mát ăn bát vàng, có người nấu cho ăn là tốt rồi, Tiêu Cảnh Đình vẫn là ăn không ít. "Ta làm đồ ăn ăn không ngon lắm." Hứa Mộc An có chút xin lỗi nói. Tiêu Cảnh Đình ngẩng đầu, nhìn Hứa Mộc An nói: "Không có, không tồi, ăn rất ngon." Hứa Mộc An trong lòng ấm áp, âm thầm nghĩ thầm: Tiêu Cảnh Đình nếu có thể vẫn luôn cứ như vậy thì tốt rồi. Tiêu Tiểu Phàm từng ngụm từng ngụm gặm thịt, nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Phụ thân làm so với mẫu phụ ăn ngon hơn, mẫu phụ làm không ngon bằng." Tiêu Cảnh Đình tức giận cho Tiêu Tiểu Phàm một cái đánh, "Ăn không ngon mà con còn có thể ăn nhiều như vậy." * * * Tiêu Tiểu Phàm chơi mệt, nằm sõng xoài trên giường ngủ. "Mẫu phụ." Tiêu Tiểu Đông ngồi nghiêm trang ở trên giường nhìn Hứa Mộc An. "Có việc gì?" Hứa Mộc An hỏi. "Hôm nay chúng ta đi ra ngoài gặp phải Khâu Bạch." Hứa Mộc An sắc mặt lập tức căng thẳng, Khâu Bạch nhất định là nhìn đến tiền mình bán heo cho nên mới quấn tới, "Hắn tìm đến phụ thân con?" Tiêu Tiểu Đông gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, hắn nói ca hắn muốn cưới tức phụ, nhà gái muốn hai mươi lượng bạc, nhà bọn họ tiền không đủ, hắn muốn phụ thân cho hắn vay tiền, mượn năm lượng bạc." Hứa Mộc An nhịn không được nắm chặt nắm tay, năm lượng bạc, Khâu Bạch nhìn thấy nhà hắn có bạc nên to giọng hỏi mượn. "Phụ thân ngươi đáp ứng rồi sao?" Hứa Mộc An hỏi. Trước kia Tiêu Cảnh Đình rất thương hương tiếc ngọc, Khâu Bạch cầu hắn hai câu, Tiêu Cảnh Đình liền đáp ứng. Tiêu Tiểu Đông lắc lắc đầu, nói: "Không có, phụ thân nói còn bị nợ tiền đánh bạc, không có tiền, mẫu phụ, người nói phụ thân thật sự ở bên ngoài đánh bạc thiếu nợ sao? Phụ thân có phải hay không ở bên ngoài thiếu tiền quá nhiều cho nên không dám đi ra ngoài a!" Hứa Mộc An cắn chặt răng, bất an, nợ đánh cuộc không giống với nợ nần bình thường, tiền lãi rất cao, là lãi đẻ lãi, không biết đã nợ bao nhiêu tiền. Sòng bạc từ trước đến nay nuôi ra rất nhiều tên hung hăng, đến hạn trả nợ, bọn họ sẽ tìm tới gia đình vay tiền, phá phách cướp bóc, nếu Tiêu Cảnh Đình thật sự mượn tiền sòng bạc, kia.. Hứa Mộc An nhắm mắt lại, nói: "Để ta suy nghĩ một chút." Nếu Tiêu Cảnh Đình vẫn luôn giống mấy ngày nay, hắn sẽ giúp đỡ Tiêu Cảnh Đình trả nợ tiền đánh cuộc, bọn họ cả hai đều là luyện khí sư tầng ba, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt, nhưng nếu Tiêu Cảnh Đình vẫn giống trước kia ngựa quen đường cũ thì hắn phải làm sao bây giờ?