Truyện Ngắn Ngọt Đắng Ngày Mưa - Vũ Hạ Vy

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Vũ Hạ Vy, 19 Tháng ba 2020.

  1. Vũ Hạ Vy

    Bài viết:
    5
    Ngọt Đắng Ngày Mưa

    Tác giả: Vũ Hạ Vy

    Thể loại: Ngôn tình

    * * *

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Vũ Hạ Vy

    Phần 1

    Hôm nay, như thường nhật, vẫn tại gian quầy bar nhỏ bé ấy (mà tôi không muốn nói là chật hẹp), một người con gái đang loay hoay với công việc pha chế đồ uống cho khách. Vì là Chủ nhật nên cô ấy bận rộn hơn bình thường, khách hàng cứ kéo nhau ra vào liên tục làm cho quán cafe thường ngày tĩnh lặng là thế cũng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

    Hôm nay, cô ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng trơn cùng quần tây màu đen, trước ngực vẫn là chiếc tạp dề sặc sỡ đủ loại hoa mà chưa từng một lần ăn-rơ với bộ trang phục cô ấy mặc mỗi ngày. Mái tóc búi cao, lòa xòa vài sợi tóc con xuống khuôn mặt thanh tú cùng nụ cười rất duyên. Nhưng điều khiến tôi bị thu hút bởi người con gái mộc mạc này là đôi mắt lúc nào cũng man mác buồn của cô ấy, sâu thăm thẳm như chứa đựng cả bầu trời tâm sự dẫu lúc nào cũng nhoẻn miệng cười.

    Người con gái tôi đơn phương suốt một năm trời tên là Cát Anh. Cô ấy là chủ tiệm cafe nhỏ này. Quán nằm ở cuối khu phố nơi tôi sinh sống nên từ trước khi quán khai trương, tôi đã biết cô ấy.

    * *

    *

    Đó là một chiều mưa tầm tã giữa tháng 6 mùa hạ oi bức, khi tôi đang trên đường về nhà vì đã quá kiệt sức suốt cả buổi lang thang dọc các con phố trung tâm tìm ý tưởng cho công việc của mình. Rồi như không báo trước hoặc lúc đó tôi quá mệt mỏi để mà nhận ra được dấu hiệu thời tiết đang thay đổi, vài giọt mưa dạo đầu rơi xuống vai tôi, kéo theo làn mưa nặng hạt khác phía sau khiến tôi thuận theo phản xạ tự nhiên là tạt ngay vào quán cafe bên đường trú mưa - vô tình thế nào lại là quán cafe của cô ấy (Ôi! Định mệnh). Đứng dưới hiên, quan sát mưa rơi như trút nước trắng xóa cả một vùng, tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán. - "Khỉ thật! Phen này thì bọn cây cối lại hả hê."

    Nhưng riêng tôi thì không, sự thật không thể phủ nhận rằng tôi ghét những cơn mưa, ghét cay ghét đắng. Lý do vì sao ư? Vì nó đem lại cho tôi rất nhiều bất tiện dài như sông Nile vậy, nhất là ngay lúc này đây, tôi không thể về nhà được còn quần áo thì ướt sũng. Và.. "Hắt xì!" - có lẽ phải mua thuốc cảm rồi.

    - Anh gì ơi! Anh vào nhà tôi trú mưa đi, trông có vẻ cơn mưa này sẽ không ngớt nhanh đâu - một giọng nói cất lên khi tôi đang đấu tranh tư tưởng giữa chạy về nhà bất chấp trời mưa hay đứng đợi thêm vài tiếng nữa.

    Tôi quay lại. Cô ấy. Với mái tóc búi cao. Đang mỉm cười nhìn tôi. Đó là giây phút đầu tiên tôi gặp cô ấy.

    Tôi lúng túng trả lời:

    - À không sao đâu. Cảm ơn cô. Tôi đứng đây được mà với lại trời chắc sắp tạnh rồi.

    - Thôi! Anh cứ vào đi, trời này còn lâu lắm mới tạnh, anh cứ đứng ngoài này sẽ cảm lạnh đấy. Với lại mặc dù hơi khiếm nhã nhưng anh có thể giúp tôi một việc được không? Không quá khó khăn đâu. Anh đồng ý nhé?

    - Vậy phiền cô - Tôi đáp.


    * *

    * Quán cafe này không rộng lắm nhưng được bài trí tinh tế. Tường được sơn gam màu vàng buồn - màu của lá mùa thu rụng. Trong góc quán là quầy bar và khu vực pha chế khá nhỏ. Dàn cốc thủy tinh đủ kích cỡ, hình dáng được sắp xếp gọn gàng trên kệ đóng bằng sắt. Bên dưới kệ là các dụng cụ như máy xay sinh tố, máy ép hoa quả, máy pha cafe.. Và cả những loại máy mà tôi chưa thấy bao giờ. Trên mặt quầy bar, một chiếc xe đạp nhỏ màu hồng đựng thìa, vài chiếc cốc sứ màu kem để các loại ống hút khác nhau và tượng con hổ màu vàng đất được sắp đặt hài hòa. Phần diện tích còn lại của quán là những những chiếc bàn ghế gỗ màu nâu sữa được bố trí khá ngẫu hứng hoặc có mục đích nào đó mà tôi chưa nhìn ra được. Trên mặt bàn đặt chậu cây xương rồng nho nhỏ cùng quyển menu màu đen bên cạnh. Ở mỗi góc tường là những chậu cây kiểng đủ hình dáng, có cây lá dài, thẳng đuột, có cây lá nhỏ bằng hạt đậu.. tạo thêm sức sống cho quán. Những chùm đèn dài, ngắn treo trên trần nhà có gam màu trầm. Điểm làm tôi chú ý nhất là những bức tranh sơn dầu khá độc đáo mà sau này tôi mới biết do chính tay cô ấy vẽ. Cô ấy gọi đó là tranh trừu tượng của ông Picasso gì gì đó.

    Nhiều lúc tôi thật sự ước có thể am hiểu một chút về dòng tranh này để trò chuyện với cô ấy nhiều hơn nhưng tôi thật sự không thể hiểu được.

    Thấy tôi ngơ ngác nhìn khắp, cô ấy mỉm cười nói:

    - Tôi không giỏi bày trí lắm, anh đừng có chê cười nhé. Anh ngồi đây đợi tôi một lát. Tôi nhờ anh giúp việc này.

    - À, cô cứ để tôi tự nhiên.. Tôi thấy đẹp mà, nhỏ nhưng ấm áp vô cùng.

    - Cảm ơn anh.. Tôi đang dọn dẹp nốt chuẩn bị cho ngày mai khai trương. Hy vọng anh có thể đến. Mà vẫn chưa biết tên anh là gì? - vừa nói cô ấy vừa loay hoay làm gì đó trong góc quầy bar.

    - Tôi tên Phan Gia Huy. Thế còn cô?

    - Tôi là Vũ Cát Anh. Vừa mới chuyển về khu phố này không lâu. Rất vui được biết anh.

    - Tôi cũng vậy. Nhà tôi ở đầu phố nên cô cần giúp thì có thể đến nhà tôi.

    - Vâng. Nhờ anh giúp đỡ. - Rồi hai tay cô ấy bưng sáu cốc nước trong cái khay bằng inox đến bàn tôi đang ngồi. - Đây là sáu loại cafe bao gồm Capuchino, Latte, Espresso, Macchiato, Mocha và Americano. Anh có thể giúp tôi nếm thử và đưa ra nhận xét được không? Anh đừng có khách sáo nhé. Cứ nhận xét chân thật để tôi rút kinh nghiệm.

    - Xin lỗi tôi không uống được cafe. Chắc tôi không giúp.. (Thoáng thấy ánh mắt thất vọng của cô ấy. Tôi ngập ngừng).. À không. Tôi đùa đấy. Tôi thích cafe lắm.

    Không muốn thấy cô ấy buồn nên tôi đã dối lòng mình mặc dù trong lòng tôi không hề thích thứ nước uống đắng ngắt này chút nào. Uống thử một ngụm Latte nóng, tôi biết rằng tôi không chỉ say thứ nước ngọt ngào này mà còn say vì cô ấy khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hồi hộp chờ đợi nhưng đôi mắt lại đượm buồn, đôi mắt như hồ nước trong vắt mùa thu có chút tĩnh lặng, có chút bi thương ẩn chứa cả vẻ đẹp mùa thu trong đó hút lấy tôi khiến tim tôi loạn nhịp.

    - Sao rồi? Anh thấy sao? Không ngon hả? Vị lạ lắm à? Tôi đã thử công thức của riêng tôi nên chắc uống kì lắm.

    Tràng dài câu hỏi cả câu trần thuật của cô ấy đã đưa tôi về thực tại. Tôi lắp bắp:

    - À.. ngon.. ngon lắm. Đây.. đây là lần đầu tiên tôi uống cốc cafe ngon như vậy. Nó khác hẳn với những loại tôi đã uống, không đắng mà còn dịu ngọt hương sữa.. (Và chết tiệt! Hình như khuôn mặt tôi đang đỏ bừng lên, hy vọng cô ấy không để ý).

    - Anh thích là tôi vui rồi. Hy vọng khách hàng cũng có cảm nhận giống anh.

    - Chắc chắn họ sẽ thích. Vì tôi kén chọn lắm mà tôi còn thích nữa là.

    - Vậy anh giúp tôi thử nốt năm cốc còn lại nha.

    - Rất hân hạnh. - Tôi cười. Lần đầu tiên tôi cười tươi vì một cô gái xa lạ.

    Tôi không thích chờ đợi. Đối với tôi vài tiếng đồng hồ chỉ để đứng không làm gì vô vị, nhạt nhẽo vô cùng. Đã thế còn đứng đợi mưa. Nhưng buổi chiều hôm đó được gặp cô ấy đã trở thành kí ức tốt đẹp nhất với tôi từ trước đến giờ. Mưa đấy. Đợi chờ đấy. Nhưng khác với lần trước lần này có cô ấy. Bên ngoài mưa bắt đầu ngớt dần, các hàng quán đã mở trở lại, xe cộ đông đúc hẳn lên, trời bừng sáng sau cơn mưa.. Sự sống hối hả hoạt động để mặc hai con người đang tươi cười nói chuyện vui vẻ trong quán cafe nhỏ nơi góc phố yên bình này.

    - To be continued -
     
    Trần Ngọc Phương AnhMuối thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng ba 2020
  2. Vũ Hạ Vy

    Bài viết:
    5
    Phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau lần đó, hôm nào cũng vậy, dù nắng hay mưa, dù trời nóng hay trời lạnh, nhâm nhi cốc Latte nóng của cô ấy đã trở thành thói quen không thể thiếu với tôi. Nhất là những ngày mưa, quán vắng khách, hai chúng tôi trò chuyện cùng nhau về biết bao nhiêu điều xảy ra hằng ngày. Tôi nghĩ tôi bắt đầu yêu những cơn mưa rồi.

    Hôm nay tròn đúng một năm kể từ ngày đó, vẫn tại góc quán quen thuộc, lặng lẽ quan sát một người con gái và chờ đợi một câu nói quen thuộc:

    - Huy đến rồi à? Vẫn Latte nóng đúng không? Đợi Cát Anh một lát nha.

    Và tôi sẽ mỉm cười đáp:

    - Đừng để bị bỏng đó.

    Tuy nhiên, hôm nay có chút khác. Thò tay vào túi để đảm bảo hai chiếc vé xem triển lãm tranh trừu tượng của Bảo tàng Nghệ thuật Trung tâm Thành phố mà tôi phải chạy dọc chạy xuôi vận dụng hết tất cả các mối quan hệ mới mua được, vẫn nằm nguyên vẹn ở đó. Tôi mới lấy hết can đảm của mình để có thể nói ra câu chỉ vỏn vẹn vài chữ nhưng cũng đủ làm tôi phải tập suốt một tuần ngay khi cô ấy vừa đặt cốc cafe xuống bàn:

    - Cát Anh nè! Tối nay đi xem triển lãm tranh với Huy nhé. - Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, tim tôi đã hồi hộp chờ đợi

    - Là buổi triển lãm "The collections of Picasso paintings" phải không? Làm sao mà Huy có vé hay vậy? Vé đó đắt lắm mà có tiền chưa chắc đã mua được đâu. - Mắt cô ấy sáng lấp lánh.

    - À.. à.. Thằng bạn của Huy nó cho. Nó không đi được vì bận việc nhà. Mà có tới hai vé lận, không biết mời ai đi cùng. Nhớ tới Cát Anh cũng thích dòng tranh này nên.. muốn mới Cát Anh. Cát Anh đi với Huy nhé? Huy đi một mình thì chán lắm.

    - Tất nhiên là đi rồi. Cát Anh kiếm mãi mà cũng không có vé. May sao Huy lại có. Còn tiền vé thì đợi một thời gian nữa đủ tiền Cát Anh sẽ trả lại cho Huy. - Cô ấy tươi cười trả lời.

    - Không cần đâu. Cái này Huy cũng được cho mà. Chỉ cần Cát Anh đi chung là được. Bảy giờ tối nay là bắt đầu nên Huy sẽ sang lúc sáu giờ để phụ Cát Anh dọn hàng nhé.

    - Cảm ơn Huy nhiều nha. - Đôi mắt luôn man mác buồn lần đầu tiên lộ ra ý cười.

    * *

    *

    Nói là sáu giờ nhưng thật ra mới năm rưỡi tôi đã đến. Nếu miêu tả tôi lúc này thì chỉ là một thằng điên đang cười đến mức miệng không khép vào được. Và thất thần - đó là từ duy nhất tôi có thể diễn tả được cảm xúc của mình khi vừa trông thấy Cát Anh. Chiếc váy màu trắng dài tới đầu gối với thiết kế hai tay áo rất cách điệu, mái tóc búi cao thường ngày thay bằng mái tóc dài buông xõa lượn sóng phần đuôi, đôi giày xăng-đan màu đen và chút make-up nhẹ. Tất cả tạo nên hình ảnh lần đầu tiên tôi thấy. Thấy tôi không nói gì, cứ đứng bất động. Cát Anh bẽn lẽn hỏi:

    - Nhìn kì lắm hả Huy? Thôi để Cát Anh vào thay bộ khác.

    - Không phải đâu. Hợp với Cát Anh lắm. Chỉ là hơi ngạc nhiên thôi.. Để Huy dọn dẹp quán rồi mình đi. - Tôi lảng sang việc khác để che giấu sự bối rối của mình.

    - Vậy phiền Huy nhé. - Cô ấy mỉm cười.

    * *

    *

    Sau khi đóng cửa quán. Đúng bảy giờ kém hai mươi chúng tôi có mặt ở Bảo tàng. Vì sự kiện lớn này nên ở đây náo nhiệt hơn, đông đúc người ra vào chủ yếu là những người có tiền và những người đam mê nghệ thuật. Bước vào bên trong Bảo tàng, tôi bị choáng ngợp bởi vô số ánh đèn lấp lánh rọi lên hàng trăm bức tranh màu sắc rực rỡ trông thật đẹp mắt. Tuy vậy tôi vẫn không thể hiểu được nội dung mà ông Picasso gửi gắm qua tranh là gì. Quả thật là rất khâm phục những người có thể hiểu được dòng tranh này, họ chắc phải yêu nghệ thuật lắm chứ không phải khô khan như tôi.

    Rồi tôi quay sang nói với người con gái bên cạnh:

    - Cát Anh cứ đi xem một vòng trước nhé. Huy ra đây có chút việc. - Tôi nói.

    - Ừ, Huy đi đi. - Cô ấy vẫn đang nhìn ngắm những bức tranh.

    Nói xong tôi chạy một mạch đến khu vực đấu giá mà tôi đã tìm hiểu qua từ trước. Mục đích là phải mua bằng được một bức tranh tặng cho cô ấy. Mấy năm tiền dành dụm có lẽ cũng đủ rồi. Cuộc đấu giá diễn ra khốc liệt hơn tôi tưởng, tôi nhiều lần vuột mất cơ hội vì không đủ tiền và cũng không so được với những dân chơi thứ thiệt. May sao có một bức tranh do không được đánh giá cao vì cái lỗi gì đấy mà tôi cũng không hiểu lắm nên tôi mới mua được. Tuy vậy đó gần như là cả gia tài của tôi.

    Cầm trên tay bức tranh, tôi chạy thật nhanh đi tìm Cát Anh vì đã để cô ấy đợi quá lâu. "Sao khu vực này đông người thế nhỉ? À đúng rồi mình quên mất là đã đến giờ tổ chức sự kiện rồi mà. Mãi đấu giá nên không để ý thời gian. Chắc Cát Anh đang đứng xem sự kiện." - Tôi nghĩ bụng rồi nhanh chân chen vào trong đám người này tìm cô ấy.

    Và..

    - Em đồng ý lấy anh nhé, Cát Anh. - Một người đàn ông dáng vẻ tri thức đang cầu hôn cô ấy. Nhưng tôi không quan tâm anh ta, điều duy nhất rơi vào tâm trí tôi lúc này là anh ta đang cầu hôn người con gái mà tôi đơn phương và câu trả lời của cô ấy.

    - Em đồng ý. Anh có biết em đã chờ đợi câu này bao lâu rồi không hả Minh? Ba năm rồi đấy kể từ ngày anh đi. - Rồi cô ấy khóc nức nở và ôm chầm lấy anh ta.

    Mọi người xung quanh vỗ tay rầm rầm chúc mừng cho họ bỏ mặc tôi đang đứng chết lặng giữa đám đông. Dù nhiều người là thế, ồn ào náo nhiệt là thế nhưng tại sao tôi lại có cảm giác như rơi vào một thế giới chỉ có một mình tôi như vậy. Hóa ra cái cảm giác khó chịu đang bóp nghẹn trái tim tôi bây giờ chính là thất tình. Tôi cũng không nghĩ mình lại được trải nghiệm nó như thế nhưng tuyệt đối đây là cảm giác mà tôi không bao giờ muốn thử lại lần nữa dù chỉ một lần.. Vì nó thật sự đau, đau lắm..

    Tôi bần thần quay đi mà không biết bức tranh trong tay tôi đã rơi từ lúc nào.

    - Cậu gì ơi! Cậu làm rơi đồ này. - Một người đàn ông níu tay tôi lại.

    - Anh có thể giúp tôi đem tặng cô gái vừa được cầu hôn không? Đó là quà cưới của cô ấy. -Tôi phải cố kìm lòng để nước mắt không rơi. Nói xong tôi lao thật nhanh ra ngoài.

    Ngoài trời thật không thể ngờ rằng lại đang mưa như giống trêu đùa tôi vậy. Ngày tôi gặp cô ấy và ngày cô ấy xa tôi đều mưa. Chỉ là bây giờ đã khác lúc đó, tôi không tìm nơi trú mưa mà đi dưới làn mưa nặng hạt để che giấu những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn trên má của mình. Lần đầu tiên tôi biết khóc vì một cô gái.

    Tối đó tôi đã khóc rất nhiều bỏ lỡ những cuộc gọi của cô ấy. Cuối cùng như biết rằng tôi sẽ không bắt máy, cô ấy đã nhắn một dòng tin ngắn cho tôi và đó cũng là tin nhắn cuối cùng giữa tôi và cô ấy.

    "Huy à. Cảm ơn vì bức tranh nha. Nó đẹp lắm. Cát Anh thấy Huy đứng trong đám đông nhưng không dám gọi. Cát Anh hiểu cảm xúc của Huy nhưng Huy biết mà, Cát Anh không thể.. Xin lỗi vì tất cả."

    Hóa ra cô ấy biết tất cả, cô ấy biết tâm ý của tôi nhưng luôn lơ đi vì tôi không phải người trong trái tim cô ấy. Ngay từ đầu tôi đã không hề có một chút cơ hội nào, dù chỉ một chút..

    Ngồi thu mình một góc trong phòng, quần áo vẫn ướt sũng. Tôi mơ màng nhìn vào khoảng không trước mặt, nhớ về cái ngày hôm ấy. Giá như tôi cứ thế mà chạy về.. Giá như hôm đó trời không mưa..

    * *

    *

    Sau này tôi cũng biết Cát Anh và người đàn ông ấy đã yêu nhau từ hồi đại học. Được năm năm thì cha mẹ cô ấy biết chuyện, phản đối kịch liệt Cát Anh yêu anh ta vì anh ta quá nghèo, không xứng đáng với cô ấy. Rồi anh ta bỏ đi để lại cô ấy ở thành phố này. Vì giận cha mẹ nên Cát Anh đã dọn ra ở riêng mà không nói địa chỉ cho bất kì ai biết. Ba năm nay cô ấy chưa lần nào quên được anh ta, cả đôi mắt man mác buồn này cũng là do suốt đêm khóc vì anh ta. Quán cafe chính là dự định chung của hai người lúc còn học Đại học, cô ấy đã một mình thực hiện nó. Nghe tin anh ta là CEO mới của Bảo tàng này, cô ấy đã cố gắng hết sức kiếm vé để có thể gặp được người mà cô ấy luôn chờ đợi. Vậy mà tôi tưởng rằng tôi đã làm cho ánh mắt man mác buồn ấy biết cười, tưởng rằng cô ấy vì tôi mà ăn diện đẹp hơn thường ngày. Tất cả đều chỉ là ảo tưởng của riêng mình tôi mà thôi. Phải chăng khi yêu con người luôn luôn ảo tưởng như vậy?

    Người đàn ông ấy thật ra cũng rất yêu Cát Anh, anh ta rời đi, điên cuồng kiếm tiền để có thể xứng đáng với cô ấy. Khi đã đạt được thành công, anh ta trở về nhưng không tìm được Cát Anh. Vì vậy mà anh ta tổ chức sự kiện này cũng chỉ để gặp cô ấy. Hai người họ giờ đã chuyển đến thành phố khác sinh sống, quán cafe chuyển nhượng lại cho người khác.

    Họ chính là định mệnh của nhau, còn tôi chỉ là kẻ xen vào. Thật đáng cười làm sao!

    * *

    *

    Những lúc lang thang tìm ý tưởng, tôi lại vô thức đứng dưới mái hiên dẫu trời không mưa. Lúc đó tim tôi lại nhói đau vì vết sẹo trong tim vẫn chưa lành nhưng nghĩ đến cô ấy đang hạnh phúc, đang mỉm cười, tôi cũng mãn nguyện. Bây giờ tôi không còn ghét những cơn mưa mặc dù nó luôn gợi lại cho tôi những bi thương. Nhưng buổi chiều mưa ấy đã cho tôi gặp cô ấy, cho tôi biết sự ngọt ngào của cafe và cho tôi những trải nghiệm lần đầu.

    Hôm nay là một buổi chiều cuối thu, tôi đang đứng dưới góc hiên quen thuộc đợi mưa qua. Miệng mỉm cười và tự hỏi rằng:

    "Liệu có phải đây là hình phạt dành cho tôi khi ghét trời mưa?"

    - The end -
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...