Xuyên Không [Edit] Cuồng Phi Khó Thuần: Nghịch Thiên Luyện Hồn Sư - Phi Quân Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ấn Nguyệt Phù Dung, 21 Tháng chín 2019.

  1. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 20: Yêu vật trên người.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong nhìn về phía Cố Khuynh Nguyệt, thần sắc chợt trầm xuống, "Cố Khuynh Nguyệt, ngươi còn không nhận tội."

    Khuynh nguyệt nghỉ ngơi trong chốc lát, đã khôi phục một chút sức lực, mặt không chút cảm xúc nhìn đến Tư Tông Hông một thân long bào: "Hoàng Thượng cho rằng, một phế vật như ta, có thể giết được một linh thú?"

    Sắc mặt Tư Tông Hồng hơi biến, đây cũng là điều hắn hoài nghi..

    "Phụ hoàng, nhi thần tận mắt nhìn thấy, là Cố Khuynh Nguyệt giết hộ quốc linh thú." Tư Thần Lương nghiến răng nghiến lợi nói, hôm nay Cố Khuynh Nguyệt bắt buộc phải chết!

    Mẹ nó, bản lĩnh trợn mắt nói dối của Tư Thần Lương thật đúng là không nhỏ, Khuynh Nguyệt nghiến răng.

    Tư Thần Lương vừa dứt lời, Giang Mạn Lộ đã nhẹ dịch gót sen tiến lên, cung cung kính kính mà hành lễ, nói, "Hoàng Thượng, thất muội hôm qua tính tình đột nhiên đại biến, ở Giang phủ đại khai sát giới, thần nữ.."

    Giang Mạn Lộ nói tới đây, sắc mặt nhiễm vài phần bi thiết, ngữ khí đều mang theo mấy phần nghẹn ngào: "Bà vú của thần nữ, cũng bị thất muội độc thủ."

    Nói xong còn không quên che mặt nhẹ nhàng khóc nức nở.

    Nhìn đến giai nhân thương tâm rớt nước mắt, Tư Thần Lương tâm đau nhói, nhưng cũng biết tình huống, bây giờ quan trọng không phải lên tiếng an ủi, mà phải nắm chắc cơ hội giết chết Cố Khuynh Nguyệt.

    "Không sai, phụ hoàng, Cố Khuynh Nguyệt giết chết bà vú của Giang gia Đại tiểu tư còn có nha hoàn trong phủ, là nhi thần tận mắt chứng kiến, máu lạnh tàn nhẫn như vậy, xâm phạm giết nô bộc, không xứng với con dâu hoàng gia, nhi thần lúc ấy phẫn nộ, đã giải trừ hôn ước với Cố Khuynh Nguyệt. Chưa được phụ hoàng đáp ứng, còn thỉnh phụ hoàng giáng tội."

    Sắc mặt Tư Tông Hồng trầm xuống, vẻ mặt không vui nhìn Tư Thần Lương, cuối cùng vẫy vẫy tay, "Thôi, người ngoan độc như thế, đảm đương không nổi con dâu hoàng gia, lui liền lui đi."

    Trong lòng Giang Mạn Lộ vui mừng quá đỗi, chuông liền vừa mở, hôn sự của Tư Thần Lương cùng Cố Khuynh Nguyệt liền không có cách nào xoay chuyển tình thế.

    Chức vị Thái Tử phi, chẳng có ai ngoài nàng ta!

    Nàng ta chậm rãi uốn gối, mày đẹp hơi chau: "Hoàng Thượng, tính tình Thất muội thiện lương, tất nhiên sẽ không làm ra việc tàn nhẫn như thế, hơn nữa thất muội luôn luôn suy nhược, đột nhiên tính tình đại biến, là bởi vì.."

    "Vì cái gì." Tư Tông Hồng không giận mà uy nói.

    Giang Mạn Lộ lập tức quỳ gối xuống đất: "Thần nữ thỉnh cầu Hoàng Thượng cứu thất muội, hôm qua thần nữ thấy thất muội tính tình đại biến, lòng giác khác thường, liền thỉnh quốc sư vì thất muội đoán một quẻ, lại phát hiện.. Phát hiện.."

    "Phát hiện cái gì." Tư Tông Hông tăng lớn âm thanh, mang một cỗ uy nghiêm không cho kháng cự.

    Trên mặt Giang Mạn Lộ lo lắng sốt ruột, đem hình tượng đại tỷ tỷ thiện lương biểu diễn hết sức xuất sắc: "Giết người không phải là ý của Thất muội, Thất muội chẳng qua có yêu vật trên người, hôm nay thần nữ thỉnh cầu Thái Tử điện hạ mang thần nữ tới quốc thú viện, chính là muốn mượn điềm lành của linh thí hộ quốc tới cứu thất muội, lại không nghĩ.. Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng cứu.. Cứu thất muội."

    Giang Mạn Lộ dập đầu một cái lại một cái, trên mặt nước mắt chảy ròng ròng.

    Tư Thần Lương đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì sáng tỏ, thì ra là thế, hắn liền cảm thấy kỳ quái, vì cái gì Giang Mạn Lộ hôm nay đột nhiên muốn nhìn hộ quốc linh thú, nguyên lai là muốn cứu xấu nữ Cố Khuynh Nguyệt này.

    Tiểu Mạn của hắn, quá thiện lương.

    Cố Khuynh Nguyệt giết bà vú của nàng, nàng còn không so đo hiềm khích trước đây, có một phi tử như nàng, hắn cũng là may mắn.

    Mà người chung quanh, khi nghe Giang Mạn Lộ nói Cố Khuynh Nguyệt bị yêu vật nhập thể, nháy mắt kinh hãi, đồng thời lui về phía sau, vẻ mặt phòng bị mà nhìn chằm chằm nàng.

    Thị vệ đi theo bên người Tư Tông Hồng trực tiếp rút kiếm ra, chỉ vào Khuynh Nguyệt.

    "Bảo hộ Hoàng Thượng."

    Trong mắt Khuynh Nguyệt xẹt qua một tia âm ngoan, tốt cho một Giang Mạn Lộ ngươi, cư nhiên ở chỗ này nói chụp tội cho nàng.

    Bị yêu vật nhập thể, ở trên đại lục này phải chịu hình phạt hỏa thiêu.
     
  2. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 21: Hình phạt hỏa thiêu, người của ta.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 21: Hình phạt hỏa thiêu, người của ta.

    Sắc mặt Tư Tông Hồng xanh mét, hét lớn: "Tướng quân!"

    Giang Quốc Thắng chạy nhanh tiến lên, quỳ một gối xuống đất: "Hoàng Thượng.."

    "Nói."

    Giang Quốc Thắng vẻ mặt khó xử mà nhìn Cố Khuynh Nguyệt, dường như cố ý vì nàng mà giấu diếm, đem hình tượng phụ thân nhân ái biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

    Trong khoảng thời gian ngắn, hình tượng của hắn trong mắt mọi người cao hơn ba phần.

    Đây mới là phong độ của một đại tướng a, Cố Khuynh Nguyệt không biết tốt xấu như thế, vong ân phụ nghĩa không nhận người phụ thân này, hắn cư nhiên còn coi nàng là nữ nhi mà bảo vệ.

    "Yêu nữ như vậy, ngươi còn muốn vì nàng mà giấu giếm sao!" Tư Tông Hồng ngữ khí trọng ba phần, mơ hồ còn có lửa giận sắp tràn ra.

    Giang Quốc Thắng mặt đầy khó xử, cuối cùng cắn răng một cái, nói: "Nguyệt nhi ngày thường ngoan ngoãn, hôm qua thực sự tính tình đại biến, ở trong phủ đại khai sát giới.. Bất quá.."

    "Đủ rồi, ngươi không cần vì nàng giảo biện, quốc sư."

    Một lão giả tóc hoa râm trên người mặc trường bào Thái cực từ trong đám người đi ra, đứng ở trước mặt Tư Tông Hồng, lại không quỳ xuống, chỉ là hơi cúi đầu, có thể thấy được địa vị không thấp.

    Quốc sư đương triều, dưới một người trên vạn người, thấy thánh giá cũng không quỳ.

    "Bẩm Hoàng Thượng, hôm qua thần đúng là được Giang đại tiểu thư nhờ cậy, thay Giang gia Thất cô nương tính một quẻ, phát hiện Giang gia Thất cô nương chết, mà thân thể của nàng bị yêu vật xâm phạm."

    Mọi người sợ hãi lần nữa lui về sau hai bước, sắc mặt hoảng sợ nhìn Khuynh Nguyệt.

    Khuynh Nguyệt thần sắc cũng biến đổi, chẳng lẽ tên quốc sư này thật sự tính ra nàng là linh hồn xuyên đến thân thể này?

    Nhưng mà, khi nàng nhìn thấy quốc sư cùng Giang Mạn Lộ nhìn nhau, trong nháy mắt sáng tỏ.

    Đây chẳng qua là những lời bọn hắn đã chuẩn bị trước, nhưng lại không nghĩ đến thật sự bị bọn họ nói trúng.

    Tư Tông Hồng giận tím mặt: "Người tới, đem yêu nữ này cột lên pháp trường, trước mặt mọi người chấp hành hỏa hình."

    Giang Mạn Lộ trong lòng thở phào một cái, Cố Khuynh Nguyệt, đi chết đi!

    Trong mắt Tư Thần Lương xẹt qua một tia âm ngoan, thiêu chết nàng!

    Giang Quốc Thắng cũng nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc có thể thoát khỏi cái tên phế vật này, bởi vì phế vật này, mà thể diện của Giang gia bọn họ đều mất hết.

    Khuynh nguyệt chỉ là lạnh lùng mà nhìn, không dao động, nàng không có sức lực giải thích, cũng không muốn giải thích.

    Diêm Lăng Quân đứng ẩn nấp đằng sau mặt không biểu tình mà nhìn Khuynh Nguyệt mặt đầy châm biếm, mày kiếm hơi cau.

    Nữ nhân này, vì sao lại không giải thích cho mình một câu.

    Thanh âm tràn đầy uy nghiêm của Tư Tông Hồng rơi xuống, hai gã thị vệ hung thần ác sát liền hướng Khuynh Nguyệt đi tới, nhưng mà, đang lúc bọn họ muốn nâng Khuynh Nguyệt lên, trong nháy mắt, một thanh âm phong khinh vân đạm truyền tới.

    "Người của bổn tọa, khi nào thì tới phiên các ngươi xử trí."

    Một câu thực nhẹ, nhưng lại đem hai tên thị vệ kia chấn động lùi ra sau mấy bước.

    Tất cả mọi người mặt đều biến sắc, Diêm Lăng Quân!

    Quay đầu, liền nhìn đến một nam tử một thân xiêm y trắng bạch lãnh khốc chậm rãi đi tới, nhìn như từ tốn, nhưng mới mấy bước, đã đến trước mặt.

    "Bái kiến Thánh Tử đại nhân."

    Mọi người đồng loạt quỳ xuống, hoàng đế Tư Tông Hồng cung kính khom lưng chín mươi độ.

    Hiện tại là đang ở Càn thiên quốc, hắn thân là hoàng đế không cần hành quỳ xuống lễ, nhưng đổi lại là ở nơi khác, hắn cũng phải quỳ xuống.

    Khuynh nguyệt thở ra một hơi, nàng biết, hắn sẽ không để nàng bị đám người này giết chết.

    Diêm Lăng Quân mắt lạnh hơi híp, một cỗ khí thế dâng lên làm cho người ta sợ hãi, mọi người cả kinh quỳ trên mặt đất mồ hôi đổ đầm đìa, tất cả đều run bần bật.

    Bọn họ đều cảm giác được Diêm Lăng Quân tức giận.

    "Càn thiên hoàng đế, ngươi không phải nên cho bổn tọa một lời giải thích sao?"

    Không giận mà uy nói, làm cho Tư Tông Hồng sợ tới mức thiếu chút nữa ngã ngồi xuống.

    "Hồi.. Hồi Thánh Tử đại nhân, Cố Khuynh Nguyệt bị yêu vật thượng thân.."

    "Yêu vật thượng thân? Người của bổn tọa, bổn tọa cũng không biết, Càn thiên hoàng đế thật đúng là bản lĩnh."

    Tư Tông Hồng không dám đứng thẳng người, mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống, trên mặt đất nhiều thêm mấy giọt nước, thở mạnh cũng không dám.

    Những lời này của Diêm Lăng Quân, nếu thừa nhận, chẳng phải là nói thực lực của hắn còn cao hơn Diêm Lăng Quân, Diêm Lăng Quân không phát hiện ra chuyện này, mà hắn cư nhiên lại nhận ra.

    Đáng chết, vừa mới nãy hắn không ở Ngự Hoa Viên, chỉ nghe nói Diêm Lăng Quân xuất hiện, hơn nữa cùng Cố Khuynh Nguyệt có quan hệ không bình thường.

    Chỉ là nói chuyện ba phải, hắn cũng không để trong lòng, rốt cuộc Diêm Lăng Quân là ai, hắn thân là vua của một nước, muốn gặp mặt một lần cũng khó như lên trời, một phế vật như Cố Khuynh Nguyệt sao có thể cùng với người nam nhân này có quan hệ.

    Không nghĩ tới cư nhiên là sự thật, Tư Tông Hồng hối hận đến xanh cả ruột.

    Diêm Lăng Quân mà muốn phế chức vị hoàng đế của hắn, cũng chỉ là một lời nói mà thôi.

    "Hừ." Diêm Lăng Quân lạnh lùng hừ một cái, cũng không có biểu tình dư thừa, lại làm cho Tư Tông Hồng sợ tới hai chân phát run.

    "Hôm này nếu không phải bổn tọa đến cứu Cố Khuynh Nguyệt, các ngươi có phải hay không liền đem nàng giết chết?"

    "Thánh Tử đại nhân thứ tội." Tư Tông Hồng suýt nữa quỳ xuống tại chỗ.

    "Thánh Tử đại nhân."

    Ngay khi Tư Tông Hồng sợ tới mức sắp đại tiểu tiện ra quần, thì Giang Mạn Lộ quỳ cách Diêm Lăng Quân không xa liền ngẩng đầu lên, nhu nhược động lòng người mà nhìn hắn.

    "Thánh Tử đại nhân, thất muội thật sự bị yêu vật thượng thân, Giang gia chúng ta tận mắt nhìn thấy."

    Giang Mạn Lộ nói, đáy mắt xoay chuyển, mặt mày đều là phong tình, ánh mắt mê ly mà nhìn Diêm Lăng Quân.

    Nàng ta rất tin tưởng với nhan sắc của chính mình, Diêm Lăng Quân nhất định sẽ coi trọng nàng ta.

    Cố Khuynh Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, không phải chứ, não của Giang Mạn Lộ này không phải bị co rút đi, cư nhiên ở trước mắt mọi người đối với Diêm Lăng Quân sử dụng mỹ nhân kế, cũng không nhìn xem phản ứng của Tư Thần Lương ra sao.

    Nàng chuyển mắt nhìn về phía Tư Thần Lương, lại thấy hắn phủ phục trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

    Khuynh nguyệt khinh bỉ liếc mắt một cái, lại lần nữa nhìn về phía Diêm Lăng Quân, khóe miệng hơi nhếch, biểu tình xem kịch, mỹ nữ trước mặt mọi người phóng điện nha, không biết hắn sẽ đáp lại như thế nào.

    Tuy rằng cùng Diêm Lăng Quân quen biết không lâu, nhưng là nàng lại có thể nhìn ra, hắn không phải là đồ háo sắc.

    Còn nữa, loại mặt hàng Giang Mạn Lộ này, tất nhiên sẽ không lọt vào mắt Diêm Lăng Quân.

    Cảm giác được một ánh mắt lạnh băng dừng trên người chính mình, lòng Khuynh Nguyệt lộp bộp, hận không thể chặt hai bàn tay mình, người nam nhân này diễn, nàng có thể xem sao.

    Diêm Lăng Quân ánh mắt lạnh băng tiếp tục nhìn Khuynh Nguyệt, cũng không nhìn Giang Mạn Lộ một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Tận mắt nhìn thấy?"

    Ngữ khí nghiềm ngẫm mang theo nguy hiểm nhè nhẹ, làm cho cả người Giang Mạn Lộ phát lạnh, hơi lùi về sau: "Là.. Đúng vậy."

    "Không biết giang đại tiểu thư nhìn thấy gì."

    "Mọi người đều biết, thất muội trời sinh phế tài, tính tình yếu đuối, chính là hôm qua nàng ở trong phủ đại khai sát giới, thực lực cường hãn, tính tình thay đổi như thế, không phải bị yêu vật thượng thân thì còn là cái gì."

    Hơi thở trên người Diêm Lăng Quân hơi trầm xuống, uy áp vô hình khuếch tán mà ra, làm cho mọi người sợ run bần bật.

    "Đại khai sát giới? Bất quá chỉ là ba cẩu nô tài, đầy tớ hung ác khinh chủ, bị bổn tọa xử tử, sao trong mắt Giang đại tiểu thư, liền thành Cố Khuynh Nguyệt đại khai sát giới."

    Hai mắt Giang Mạn Lộ trợn to, nháy mắt cảm giác một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân chạy lên, nàng ta không có tận mắt nhìn ba tên nô tài kia chết như thế nào, chỉ là chết ở trong viện của Cố Khuynh Nguyệt, liền đương nhiên mà cho rằng, là Cố Khuynh Nguyệt giết chết.

    Nếu bọn họ là bị Thánh Tử đại nhân xử tử, vậy những lời nàng ta vừa mới nói đó..
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng hai 2020
  3. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 22: Nhận tội thay, ta không phải cố ý.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 23: Đây là cái thứ rác rưởi gì.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 24: Thân ái.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. khanhmai16

    Bài viết:
    2
    Chương 25: Thánh Quang Học Viện.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Chap 26: Thây khô quỷ dị.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi theo phía sau Vân Thường Lâm, đám người đều thái độ nhìn Khuynh Nguyệt, tất cả đều đi tới đám sương mù, gã sai vặt này lá gan thật đúng là không nhỏ, cư nhiên dám tỏ thái độ với Thánh Tử đại nhân, hơn nữa Thánh Tử đại nhân lại không tức giận, thật là kỳ quái.

    Không phải nói Đại Nhân ưa sự sạch sẽ và thông minh sao, thế nào bên người có gã sai vặt lại là một tên điên khùng như vậy.

    Đương nhiên, ở đây đều là những tên có đầu óc, cũng biết những việc này không phải việc bọn họ có thể hỏi đến, vì thế đều cụp mi rũ mắt, đối với Khuynh Nguyệt trực tiếp làm lơ.

    Đoàn người bị ma thú di chuyển đưa tới một chân một ngọn núi, cuối cùng dừng lại ở một cái sân hẻo lánh, nàng mới phát hiện có điểm không thích hợp, đây là chỗ nào.

    Độ ấm đột nhiên giảm xuống, chung quanh gió lạnh thổi ào ào, đảo mắt nhìn lại, không hề có sự sống chỉ có chỉ tồn tại những vật chết.

    Cây cối hoang tàn, cành khô loạn nhảy, cây dại tùy ý quấn quanh, ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng quạ đen kêu, mang theo một hơi thở quỷ dị.

    Hiện tại đã là lúc chạng vạng, mặt trời lặn ở ngọn núi phía Tây, sắc trời hơi có tối tăm, nàng giương mắt nhìn lên, nơi xa có mấy chỗ ánh sáng nhỏ tung bay, từ xa nhìn lại, có điểm như là đom đóm.

    Hai mắt đột nhiên nhíu lại, không đúng, không phải đom đóm, đó là.. Lân hỏa!

    Khuynh Nguyệt khẽ nhếch miệng, nàng hiện tại mới phát hiện, nơi này cư nhiên là một chỗ bãi tha ma.

    Không phải chứ, lại đưa nàng tới nơi này, phía trước là đình hoang sân vắng, trước cửa có mấy người trông coi, lại có thể nhìn ra, bên trong bỏ hoang đã lâu, không người cư trú, hơn nữa có một cỗ thi thể.

    Mang nàng tới nơi này làm cái gì, đừng nói là đưa chỗ ở cho nàng, thật tức chết người.

    Tuy nàng không sợ bãi tha ma, rốt cuộc là thứ kiếp trước nàng giao tiếp, nhưng nàng cũng không có sở thích cùng người chết ở chung.

    "Thánh Tử đại nhân, chính là nơi này."

    Vân Thường Lâm cung kính nói với với Diêm Lăng Quân nói, hơn nữa làm một cái tư thế mời chào, chính mình ở phía trước dẫn đường.

    "Diêm Lăng Quân, chúng ta tới nơi này làm gì?"

    Người chung quanh nháy mắt hít hà một hơi, hô hấp đều căng lên, gã sai vặt lá gan cũng quá lớn đi, cư nhiên hô thẳng tên huý Thánh Tử đại nhân, quả thực chính là tìm chết!

    Mà thứ khiến mọi người mở rộng tầm mắt chính là, hắn cư nhiên không giận, hiển nhiên là dung túng biểu hiện vô lễ của nàng.

    Hắn chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, "Nếu sợ có thể không cần đi vào."

    Vân Thường Lâm thực thông minh xem mặt có thể được đoán ý người, vừa thấy tình hình này liền biết Khuynh Nguyệt đối với Diêm Lăng Quân nói tuyệt đối không phải một gã sai vặt đơn giản như vậy, tuy rằng hắn không biết bọn họ là quan hệ gì, nhưng lấy lòng một chút sẽ không sai.

    Vì thế cười đến vui vẻ mà nhìn về phía Khuynh Nguyệt, "Vị tiểu huynh đệ này, nếu không lão phu, phái người đưa ngươi về bà viện?"

    Cố Khuynh Nguyệt nhàn nhạt mà quét hắn liếc mắt một cái, "Không cần."

    "Ngươi đi về trước." Diêm Lăng Quân lạnh giọng nói, ngữ khí thường thường, không có chút nào phập phồng.

    "Còn không phải là mấy cái người chết sao, lại không phải chưa thấy qua."

    Lời này vừa nói ra, đám người sắc mặt đều đổi, nàng sao không biết được bên trong chính là là người chết.

    Cố Khuynh Nguyệt cũng không tính toán giải thích, mà tuần tra chung quanh, trong lòng tổng cảm giác kì quái.

    Vừa mới nàng một bụng tức, cho nên không lưu ý đến tình huống chung quanh, hiện tại hết giận, lúc này mới phát hiện không thích hợp.

    Đến nỗi là không đúng chỗ nào, lại không thể nói tới.

    Diêm Lăng Quân nhàn nhạt mà nhìn nàng một cái, dường như không có việc gì mà thu hồi ánh mắt, "Đi thôi."

    Vân Thường Lâm hướng tới hộ vệ bên cạnh giơ tay, lập tức, cổng viện bị mở ra, mấy người đi vào.

    Khuynh Nguyệt dường như làm bộ không có việc gì mà đánh giá hoàn cảnh chung quoanh, cuối cùng bị lão Vân dẫn dắt, đi tới một cái tầng hầm.

    Hơi thở lạnh lẽo ập vào trước mặt, cơ thể nàng không tự giác mà rùng mình.

    Đứng cạnh Diêm Lăng Quân, giương mắt liền nhìn đến phía trước có mười mấy cổ thi thể, tất cả đều dùng vải bố trắng che lại, lẳng lặng mà nằm ở trên giường, cảm giác này, có điểm giống nhà xác.

    "Nói nói tình huống như thế nào." Hắn không mặn không nhạt mà mở miệng.

    Vân Thường Lâm san sát nhướn người tiến lên, nói. "Sự tình là từ một năm trước bắt đầu, mới đầu chỉ là đã chết một người, lúc ấy liền hạ lệnh tra rõ, nhưng là lại không có đầu mối, thi thể cũng đã chôn.

    Một tháng sau, lại phát hiện một khối tử thi, tử trạng tương tự, lúc sau mỗi một tháng đều sẽ xuất hiện đồng loạt tử vong.

    Thẳng đến nửa năm trước, tử vong nhân số đột nhiên dần dần tăng nhiều, hơn nữa tình huống giống nhau như đúc, lão phu liền đem sở hữu thi thể đều dùng hàn băng bảo tồn lên, đây là ba tháng phát hiện thi thể."

    Lão đem sự tình đại khái nói một chút, Lăng Quân biểu tình nhàn nhạt, chỉ là đi qua, xốc lên một khối thi thể vải bố trắng.

    Khuynh Nguyệt tắc vuốt cằm, nguyên lai hắn tới nơi này, đều không phải là gần là vì chiếu đêm ngọc hổ vương, còn muốn tra án a.

    Thấy Diêm Lăng Quân biểu tình có chút quái dị, nàng cũng đi qua, nhìn đến thi thể ki, tuy là nàng bình tĩnh, cũng không hẹn mà giật mình một phen, đồng tử chợt co rút lại, chỉ vào kia cổ thi thể, "Này.. Đây là.."

    "Nguyên khí bị hút khô rồi." Diêm Lăng Quân như cũ là ngữ khí lạnh lùng, biểu tình lãnh khốc không có chút nào biến hóa.

    Khuynh Nguyệt gật gật đầu, cái này nàng đương nhiên biết.

    Nguyên khí, chính là một người điều khiển sinh mệnh bằng nguyên khí.

    Các thi thể tất cả đều khô quắt như khô thảo, toàn thân chỉ có một tầng nhăn nhúm, da bọc một khung xương, so với một bà lão bảy tám chục tuổi còn muốn khô quắt.

    Quan sát một lúc, tất cả đều là một khối thây khô.

    Vân Thường Lâm nhìn đến Khuynh Nguyệt cùng Diêm Lăng Quân hai người đối với một khối thây khô nói lời phân tích, không khỏi lau một phen mồ hôi, hiện tại người trẻ tuổi thật là quá bưu hãn, thi thể khủng bố như vậy, cư nhiên có thể xem đến như thế nhập thần, hắn chính là xem một cái đều cảm thấy sởn tóc gáy.

    Hắn hơi nhíu mi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có manh mối gì, chẳng lẽ là có người nào tu luyện tà thuật, muốn thông qua hấp thụ người nguyên khí để nâng cao thực lực?

    Thế giới to lớn này không có, đặc biệt là tà thuật thứ này, quỷ dị đâu.

    Hai mắt hơi hơi nhíu lại, ngay sau đó dâng lên một cỗ lửa giận vô danh, hay là.. lại là những người đó..

    Mà Khuynh Nguyệt nhìn chỗ vây quanh khối này thây khô dạo qua một vòng, đầy mặt suy nghĩ sâu xa, đối với phương diện này, nàng rất có kinh nghiệm, hay là Thánh Quang Học Viện có cái gì không sạch sẽ?

    Người sau khi chết, linh hồn liền sẽ rời cơ thể mà ra, hơn nữa ở nhân gian tuổi âm chỉ có một năm.

    Nếu không thể kịp thời luân hồi chuyển thế, lưu tại dương gian linh hồn chỉ có hai kết cục.

    Hoặc là chính là hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất ở trong trời đất.

    Hoặc là hấp thụ oán khí của nhân gian kéo dài tuổi âm, tích lũy từng tháng ngày, dần dà, liền sẽ biến thành oán linh.

    Trở thành oán linh, liền có thể tự mình tu luyện, chờ tu luyện thành cơ thể thật, cũng chính là lệ quỷ trong truyền thuyết.

    Bởi vì lệ quỷ trong cơ thể oán khí rất nhiều, đối nhân loại có cực đại oán hận, sẽ nguy hại nhân gian.

    Cho nên vì giữ gìn âm dương hai giới cân bằng, trên đời này liền có âm dương sứ giả.

    Âm sứ giả chính là quỷ sai, cũng chính là mọi người thường nói Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ là chuyên môn câu những âm hồn vừa rời thể xuống địa ngục, làm cho bọn họ đi lên hoàng tuyền, uống xong canh Mạnh bà, sau đó đi qua Nại Hà, tiến vào bảy đạo luân hồi, một lần nữa đầu thai chuyển thế.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2021
  8. Chương 27: Ra cửa nơi ngộ nhận ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng mà, đều không phải là những người sau khi chết, linh hồn đều có thể bị câu đi, có thể để sót một ít, bởi vì trong lòng có chấp niệm quá sâu, tâm nguyện chưa hoàn thành, cho nên muốn nghĩ mọi cách từ dưới mí mắt của Hắc Bạch Vô Thường mà đào tẩu.

    Nếu không có bị câu đi hồn phách, trở thành lệ quỷ sau gây họa nhân gian, liền không phải âm sứ giả

    Có thể quản được, lúc này, chính là dương sứ giả làm việc.

    Mà thông linh môn, chính là dương sứ giả.

    Nói tóm lại, âm sứ giả phụ trách câu hồn đưa vào đạo luân hồi, mà dương sứ giả, phụ trách đối phó lệ quỷ.

    Khuynh Nguyệt lấy hai ngón tay cọ xát cằm, nguyên khí chính là đồ vật mà lệ quỷ thích nhất, nhìn những thi thể của mấy người này mà xem, có khả năng nhất chính là bị lệ quỷ hút khô nguyên khí rồi, nhưng nàng không có cảm giác được xung quoanh nơi này có lệ quỷ.

    "Những thi thể đó, nam vẫn chiếm đa số hơn là nữ chiếm."

    "Người bị hại tất cả đều là nam sinh."

    Khuynh Nguyệt sửng sốt, nguyên khí nam thiên nhiều về dương, nguyên khí nữ nhân thiên về âm.

    Những người chết là nam, chủ yếu lệ quỷ cần là nguyên khí dương của nam nhân.

    Lắc lắc đầu, có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều, chỉ là mấy thi thể kia liền tưởng tượng.

    Trên đường trở về, Khuynh Nguyệt vẫn luôn quan sát đến hoàn cảnh chung quanh, quỷ hồn xung quoanh, người bình thường mắt thường nhìn không nhìn được nhưng nàng lại là có thể nhìn thấy.

    Chỉ là, một đường trở lại trầu bà viện, đừng nói lệ quỷ, một cái quỷ hồn cũng chưa hề nhìn thấy.

    Hơn nữa trừ bỏ chỗ chân núi có tử khí khác, Thánh Quang Học Viện nơi nơi đều là linh khí quay chung quanh, tiên khí vây quoanh, nói là nhân gian tiên cảnh cũng không quá, nơi nào có nửa điểm cổ quái.

    Xem ra thật là nàng suy nghĩ nhiều.

    Trầu bà viện phòng ngủ chính trong phòng, Diêm Lăng Quân ngồi ở cái bàn bên, ngón tay thon dài ưu nhã cọ chén trà trong tay, ánh mắt nhưng vẫn nhìn phía trước không nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì.

    Hắn ngồi đối diện, Cố Khuynh Nguyệt mở to đôi mắt, nhìn tay hắn thon dài mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng mà nàng nuốt nước miếng.

    Trời cao thật là không công bằng, một người nam nhân cư nhiên lớn lên đẹp như vậy, gương mặt kia soái đến không chê vào đâu được, ngay cả ngón tay đều hoàn mỹ, tràn ngập sự ưu nhã, nhìn liền hâm mộ, ghen tị a.

    Diêm Lăng Quân ngồi ở chỗ kia trầm tư gần nửa canh giờ, nàng liền nhìn chằm chằm ngón tay hắn nửa cái canh giờ, nhìn lại ngón tay chính mình là cái chân gà khô gầy, Cố Khuynh Nguyệt thật hận không thể đem Diêm Lăng Quân chặt ngón tay để thay thế trên người chính mình.

    Còn có cái bộ mặt da thịt kia, mẹ nó nàng thật hâm mộ.

    Duỗi tay sờ sờ mặt chính mình, gương mặt này thật sự có điểm thảm không nỡ nhìn, là thời điểm nghĩ cách đem đó sẹo xóa đi.

    Có thể là nàng nhìn quá mức rõ ràng, Diêm Lăng Quân hơi hơi nhíu mày, chuyển mắt khó hiểu mà nhìn về phía nàng, "Ngươi đang làm gì."

    "Ta suy nghĩ như thế nào đem tay ngươi chặt ra." Lời này vừa nói ra, nàng liền phản ứng lại đây, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình.

    "Không có gì, ta suy nghĩ về những cái thi thể đó." Ân, thực thành công mà dời đi đề tài.

    "Ngươi tới Thánh Quang Học Viện, chính là vì tra những việc này?"

    Diêm Lăng Quân nhàn nhạt mà nhìn nàng một cái, nhấp môi không nói.

    Cố Khuynh Nguyệt bĩu môi, liền ở nàng cho rằng hắn sẽ không trả lời, hắn quỷ dị lên tiếng, "Ân, sự tình có chút quỷ dị, Vân Thường Lâm báo danh thánh Thiên Tông, sư phụ nhờ ta lại đây xử lý một chút."

    "Kia.."

    Cố Khuynh Nguyệt mới nói được một chữ, Diêm Lăng Quân liền biết nàng muốn hỏi cái gì, "Đi ngang qua Càn thiên quốc, thuận tiện đi hoàng cung mượn thiết giác mà toan long nội đan dùng một chút."

    Trán Cố Khuynh Nguyệt trượt xuống ba cái đường hắc tuyến, đi ngang qua.. Mượn..

    Diêm Lăng Quân cũng không có nói thêm cái gì nữa, chỉ trầm mặc.

    Kỳ thật thiết giác mà toan long cùng chiếu đêm ngọc hổ vương nội đan mới là mục đích hắn đi ra ngoài, trong thân thể hắn cái ác thức tỉnh càng ngày càng thường xuyên, cơ hồ tới hắn vô pháp khống chế.

    Cho nên thánh chủ liền đem sự tình của Thánh Quang Học Viện giao cho hắn xử lý, mục đích chính là làm hắn dùng cái này yểm trợ.

    Nếu không cái việc hèn của Thánh Quang Học Viện, cần yêu cầu hắn tự mình ra tay.

    "Những thi thể đó, thực quỷ dị, cảm giác không giống như là người làm."

    Ánh mắt hơi đổi, Diêm Lăng Quân nhìn về phía Cố Khuynh Nguyệt, "Nói như thế nào."

    "Người hút nguyên khí của người làm cái gì."

    "Theo ghi lại, có một loại tà thuật, thông qua cắn nuốt nguyên khí người khác, đem người khác tu luyện chuyển hóa vì chính mình."

    Cố Khuynh Nguyệt khoé miệng giật giật, chẳng lẽ đây là hút tinh đại pháp trong truyền thuyết?

    "Này, chỉ là ta suy đoán, cụ thể như thế nào, tra xét liền biết."

    Cố Khuynh Nguyệt nhấp nhấp môi, "Cũng có thể không phải người làm."

    "Không phải người làm cái gì."

    "Trên đời này giống loài nhiều đi, trong cơ thể ngươi không phải có một cái đồ vật sao."

    Diêm Lăng Quân ngưng mắt, sau một lúc lâu mới phun ra mấy chữ, "Đã khuya, trước nghỉ ngơi, ngày mai lại đi sau núi nhìn xem."

    "Nga, hảo." Cố Khuynh Nguyệt nói, thực nhanh nhẹn mà bò lên trên giường, trực tiếp hướng lên trên mà nằm, nhắm mắt ngủ.

    Diêm Lăng Quân trên trán nổi gân xanh thình thịch, sau một lát, cửa phòng mở ra, một vật thể từ bên trong bị ném ra ngoài, sau đó cửa phòng hung hăng mà đóng lại.

    Lực độ to lớn, nóc nhà đều chấn động.

    Cố Khuynh Nguyệt xoay vòng tròn cố định trên mặt đất, oán hận mà quay đầu lại trừng mắt kia phiến nhắm chặt phòng, tức giận bất bình mà xoay người hướng tới phòng nhỏ đối diện mà đi đến.

    Thật là, dựa vào cái gì mà muốn nàng ngủ một cái phòng nhỏ, phòng ngủ chính giường lớn rất thoải mái a a a a.

    Tưởng nàng đường đường là chưởng môn thông linh môn, hô mưa hô gió, cái gì đều hưởng thụ tốt nhất, như thế nào xuyên qua lại đây lại nơi chốn chịu áp bức a.

    Tia nắng ban mai xé rách màn đêm hắc ám, Cố Khuynh Nguyệt vừa mới rời giường liền ở mỗ nam lãnh bạo lực buộc đi mua bữa sáng.

    Nhà ăn Thánh Quang Học Viện là một tòa ba tầng lầu, Khuynh Nguyệt ở lầu một tùy ý nhìn thoáng qua, xoay người liền hướng tới lầu hai đi lên.

    Lại không nghĩ ở cầu thang vừa vặn gặp phải Tư Thần Lương cùng Giang Mạn Lộ.

    Cẩu huyết!

    Tại sao đến nơi nào đều gặp được này đối cẩu nam nữ, sáng tinh mơ cái tâm tình tốt cũng chưa có.

    Tư Thần Lương nhìn đến Cố Khuynh Nguyệt, sắc mặt cũng đột nhiên trầm xuống, "Cố Khuynh Nguyệt, ngươi như thế nào làm âm hồn không tan."

    Khuynh nguyệt khoanh tay trước ngực, lạnh lùng cười, "Ngươi quả thực nói ra tiếng lòng ta."

    Mẹ nó, oan gia ngõ hẹp cũng không cần hẹp đến nước này đi, ra cửa nơi nơi nào cũng gặp!

    Tư Thần Lương cùng Giang Mạn Lộ đều là học sinh Thánh Quang Học Viện, khoảng thời gian trước bởi vì hoàng hậu sinh, cho nên liền trở về Càn thiên quốc một chuyến, sau bách hoa yến hai người cũng đã quay trở về Thánh Quang Học Viện.

    Chỉ là làm người không nghĩ tới, Thánh Quang Học Viện lớn như vậy, cư nhiên lại đụng phải.

    "Thất muội, ngươi như thế nào cũng tới Thánh Quang Học Viện?" Giang Mạn Lộ cười cười lộ vẻ mặt thân thiết, bước tiếp theo thang lầu muốn đi kéo tay Cố Khuynh Nguyệt.

    Lại không nghĩ Cố Khuynh Nguyệt bất động thanh sắc mà tránh đi, "Giang đại tiểu thư nói đùa, cha ta chỉ có ta là nữ nhi, cho nên ta không có tỷ tỷ."

    "Thất muội.." Giang Mạn Lộ khẽ cắn môi, rưng rưng định khóc.

    Nhìn đến Giang Mạn Lộ bị ủy khuất, Tư Thần Lương chạy nhanh nhẹ giọng an ủi, "Tiểu mạn đừng thương tâm, loại này vong ân phụ nghĩa người không xứng kêu ngươi là tỷ tỷ."
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười 2021
  9. Chap 28: Tưởng là nam nhân.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2021
  10. Chap 29: Rừng quỷ dị

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...