Review Truyện Tuyệt Sắc Khuynh Thành - Phi Yến

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Lộ Khiết Ngọc Trà, 7 Tháng một 2020.

  1. Tên truyện: Tuyệt sắc khuynh thành

    Tác giả: Phi Yến

    Thể loại: Ngôn tình, ngược tâm, ngược thân, SE

    Trạng thái: Full

    Số chương: 64

    Tôi biết đến với câu chuyện đẫm máu và nước mắt này qua lời giới thiệu của người bạn, nhưng phải nửa năm sau tôi mới đọc nó nhất là vào một ngày mưa. Nó âm u như cuộc đời số phận của tất cả các nhân vật. Đó là câu chuyện rất dài, kể về tình và hận thù, về dục vọng chiếm đoạt và tự do, về tình thân rồi tình bạn. Đến khi gấp cuốn sách lại, vẫn thấy ngỡ ngàng thể chịu đựng nổi.

    Đọc đến mấy chục chương đầu, tôi cho rằng "Tuyệt sắc khuynh thành" giống như bao câu chuyện hận thù khác, ban đầu nam chính tiếp cận nữ chính, khiến nữ chính mình rồi phá hủy mọi thứ của ấy, sau đó thông qua kỳ tích nào đó mà hai người lại có thể quên quá khứ để ở bên nhau. Nhưng mọi việc đều ngoặt sang lối rẽ khác ngay khi tôi cho rằng câu chuyện bị dừng ở ngõ cụt. Và đây mới thực là lúc bi kịch bắt đầu, cánh cửa này khép vào, mở ra lối mới, chỉ là con người có thể bước con đường đó được hay.

    "Sống có gì vui, chết có gì phải sợ, kiếp sau luân hồi, chung quy cũng chỉ là một chữ" nợ ". Người ta hay bảo nợ gì cũng được nhưng đừng nợ tình, phải chăng nợ tình là mối nợ nặng nề nhất, mối nợ thiên cổ truyền kiếp cũng không thể trả hết được. Tôi tin tất cả những ai đã từng đọc tiểu thuyết 'Tuyệt sắc khuynh thành' sẽ tìm được cho mình một câu trả lời hợp lí nhất, nghiệt ngã và tan mọi sắc màu tươi sáng trong trí tưởng tượng của mình. Tác phẩm đi sâu vào miêu tả nội tâm và diễn biến giữa ba nhân vật chính là: Nguyễn Thiệu Nam, Lục Vị Hi và Lăng Lạc Xuyên.

    [​IMG]

    Trong thiên truyện, Lục Vị Hi chỉ là một cô sinh viên Mỹ thuật bình thường vì mưu sinh nên dấn thân đến hộp đêm Tuyệt sắc khuynh thành làm việc, nhưng cô không ngờ tại nơi đây bánh răng cuộc đời cô sẽ trượt sang một hướng khác, vĩnh viễn không thể trở lại quỹ đạo ban đầu. Sự gặp gỡ với Lăng Lạc Xuyên như một định mệnh, bị anh biến thành một con rối mang ra trêu đùa, trong cơn tuyệt vọng chờ đợi sự phán xét như đang lạc giữa biển khơi chờ đợi con cá mập đến hành xác bỗng vớ được một sự trợ giúp của con thuyền cứu hộ vớt cô lên khỏi mặt nước, được Nguyễn Thiệu Nam giải vây mà may mắn thoát thân. Nhưng nào ngờ, thoát thân may mắn trong chớp mắt này chính là sự bắt đầu cho những chuỗi ngày đau khổ vô vọng về sau, không còn cơ hội trở lại sự bình lặng vốn có ban đầu.

    Tôi luôn thật sự rất hận Thiệu Nam, hận đến nỗi trái tim tôi cũng thấy đau, cả vùng ngực cũng tức nghẹn không thốt nên lời. Rốt cuộc anh yêu Vị Hi, trong cơn cuồng say mê loạn hay bình tĩnh lí trí luôn có thể thốt ra: 'Vị Hi, em là của anh.." nhưng vì sao yêu đến thế mà anh vẫn tàn nhẫn gây tổn thương cho cô sâu sắc đến vậy. Lẽ nào tình chưa đủ đậm, yêu chưa đủ sâu? Hay do yêu quá sâu đậm đến nỗi mọi đau khổ không thể dứt bỏ và lãng quên đều muốn mang ra để cùng cô hòa vào chịu chung số phận với anh. Ôm người con gái của kẻ thù trong tay nhớ đến cảnh cha mình nhảy từ lầu ba mươi xuống máu thịt lẫn lộn, mẹ thì đứng đường bắt khách qua đêm để kiếm sống, còn bản thân chân bị đánh gãy xương đau tê tái. Mọi nước mắt, câm nén, hơi thở kìm chế, lồng ngực cô rung lên dữ dội anh đều thấy đều biết, vẫn cố làm ngơ chỉ cảm thấy thỏa mãn trong cơn dục vọng chiếm được cô mà vang lên tiếng kêu rên rỉ. Trái tim anh phải chăng làm từ băng, hay nó là trái tim trộm được từ một con sói nanh trắng, sao có thể độc ác tàn nhẫn đến vậy, đẩy người con gái mình yêu vào chỗ nguy hiểm khiến cô bị câm mất đi cái thanh âm trong trẻo ấy.

    Vị Hi đã làm gì sai? Thực ra, tất cả mọi thứ đều do cô gặp lầm người, gặp lầm thời điểm. Chung quy tất cả đều là nghiệt trái, gây nên nỗi thống khổ dày xé tâm can không dứt. Giữa lúc cô sợ hãi và mềm yếu, Lạc Xuyên lại trở lại, đến bên cô, không tính toán nhỏ nhen hận thù, chỉ mong được bù đắp, chỉ mong được yêu thương, chỉ mong được chắp vá lại cho cô những hình ức tốt đẹp nhất che lấp đi nỗi đau khổ của quá khứ, khiến cô rung động với hai từ "Xin lỗi". "Xin lỗi" đâu có gì to tát, đâu có gì quý giá, nhưng với con người cao ngạo không chịu cúi đầu như Lăng Lạc Xuyên, hai từ đó chính là ngọc châu ngàn năm quý hiếm khó mà tìm thấy. Yêu thương dịu dàng, có lúc mạnh mẽ nhưng vẫn đúng mực, chạm tới nơi mềm yếu của trái tim cô nhất, khiến cô yêu anh vô điều kiện. Hạnh phúc ngọt ngào tưởng chừng vô tận, Nguyễn Thiệu Nam đã tới phá vỡ tất cả, anh chỉ nói: "Vị Hi, tôi tưởng em đã chết thì tôi có thể buông tay, nhưng em còn sống, em bảo tôi buông tay thế nào đây". Thế rồi anh đến như thiên thần tàn khốc nơi địa ngục, mang theo bóng đêm u tối và sự chiếm lĩnh tàn khốc, làm nhục cô hết lần này tới lần khác, làm đau cô mà không biết tiếc thương dừng lại. Tới khi xung quanh đều một màu máu, tanh hôi ghê nồng đến rợn người vẫn chỉ nhếch môi cười nhạt khinh bạc với tất cả, không quan tâm hậu quả. Vị Hi đã bị câm nhưng rồi cái hiện thực nghiệt ngã vẫn không buông tha cho cô, cô còn bị mù, cuộc đời cô vốn đã mịt mù giờ trở nên tăm tối không còn chút ánh sáng le lói nào nữa. Chỉ còn một thứ đó là: Tuyệt vọng.

    Lạc Xuyên nhìn cô, dường như anh thấy trái tim mình đã chết, hối hận vì không tin tưởng cô, hối hận vì rời xa, tự mình đẩy cô rơi vào hang sói, khiến cô đi ra mang trên mình đầy vết thương còn rỉ máu, cả trái tim đã bị xé nát, khó mà chắp ghét và khâu vá. Hàng ngày bên cạnh cô anh thấy tất cả như một cực hình, ngay cả cực hình lăng trì hay ngũ ma phanh thây của thời cổ đại cũng không đau đớn bằng cực hình anh đang phải chịu lúc này. Ngày hôn lên trán cô, nói lời hẹn thề ước, nhưng là lần gặp cuối cùng trong cuộc đời mà anh đâu hay biết. Tất cả đều là con bài cho Nguyễn Thiệu Nam thao túng và vứt bỏ, tiếng sét giữa trời quang mây tạnh giáng xuống đầu Vị Hi khi cô biết Lạc Xuyên của cô đã chết, người con trai duy nhất mang hi vọng đến cho cô đã chết, giây phút đó trái tim cô cũng đã chết theo anh. Vậy mà bên tai vẫn chỉ vang vọng tiếng nói quỷ dị của Nguyễn Thiệu Nam: "Em sống làm người của tôi, chết cũng làm ma của tôi..". Tác giả Lam Bạch Sắc đã từng nói: "Tội danh tồi tệ nhất trên thế giới này gọi là tình yêu". Có thể tôi hận Thiệu Nam, hận sự tuyệt tình máu lạnh của anh, nhưng tôi cảm thông, vì một lí do duy nhất, anh yêu Vị Hi quá nhiều, ham muốn chiếm đoạt quá lớn.

    Sống bên Nguyễn Thiệu Nam ba năm, hàng ngày cuộc sống hao mòn, khiến cô sống không bằng chết, giả vờ mất trí, tự vẫn bao lần vẫn bị anh ta lôi trở về bắt ép mở đôi mắt mà nhìn thế giới đen tối, tang tóc xung quanh. Lựa chọn lặng lẽ, hủy hoại chính bản thân mình làm vũ khí cuối cùng. Giây phút cô nghe thấy tiếng súng kinh hoàng giữa màn đêm tĩnh mịch, nước mắt cô chỉ lặng lẽ rơi xuống lạnh lẽo. Mang tất cả tài sản của Nguyễn Thiệu Nam để lại, cô trả lại cho tất cả những người anh từng hại, quyên góp cho từ thiện mong giúp anh được thanh thản yên nghỉ. Bản thân cô cũng từ từ lìa xa cõi hồng trần loạn thế hóa làm cát bụi bay đến với người con trai cô yêu. Mang theo lời nguyện ước không chia phôi: "Vũ Lạc Xuyên hạ, bạch lộ Vị Hi.." (mưa rơi xuống đồng bằng, sương sớm còn chưa tan).

    Tất cả sự ra đi của họ như một sự giải thoát, một sự thoát tục khỏi cõi hồng trần đầy bụi bặm. Lạc Xuyên tuy thoát chết khỏi vụ nổ máy bay, nhưng cảnh vật còn nguyên nơi đây, mà cố nhân đã xa tận chân trời không hẹn ngày gặp lại. "Hóa ra tình yêu không phải thề non hẹn biển, không phải sông cạn đá mòn, mà là kiến trì giữ vững lời hứa trước sau như một, không có điều kiện, không có giới hạn, không chịu sự kìm hãm, dốc toàn sức lực." Nhưng tất cả chỉ là tiếc nuối trong muộn màng, đành hẹn kiếp sau luân hồi nối lại tình duyên còn dang dở.

    Đọc truyện mà tôi thêm cảm phục Phi Yên, chị đã xây nên một ước vọng từ một giấc mộng đổ nát. Miêu tả được quãng đời bi thương nhất của con người, chạm đến những cảm xúc đau buồn nhất, tuy nhiên vẫn thấy được một trái tim biết yêu thương trước số phận con người, tìm ra chút ánh sáng, hy vọng trong chốn hoang tàn.

    "Vũ Lạc Xuyên hạ, bạch lộ Vị Hi.." (Mưa rơi xuống đồng bằng, sương sớm còn chưa tan). ​
     
  2. Khánh Linh 1906

    Bài viết:
    1
    Truyện có nội dung hay, giọng văn trơn tru, dẫn dắt cảm xúc người đọc
     
    Lộ Khiết Ngọc Trà thích bài này.
  3. Đây là bộ truyện mình thích nhất và cũng ám ảnh nhất..
     
    Khánh Linh 1906 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...