Em sẽ trơ lỳ cho đến hết mùa đông Em cứ đứng thế này cho hết mùa đông Đợi anh nhiều và lâu nên đông cũng trở nên ác bạc Những đụn cây nghiêng ngả mình nhặt xác Một thời lá thiết tha cây Em cứ đứng nguyên xi đây Chẳng đi đâu Và chẳng bao giờ ngó nghiêng một điều gì ngoài con mắt lệ đang sầu như sắp chết được Trầy xước Em vá cả đời để anh xé phải ko? Em cứ đứng tạc tượng đông Tạc một dáng hình đang già nua, gầy rộc và đen đúa Chỉ có lệ béo lên, lệ lăng loàn, lệ tứa Trong em khô héo hết rồi Mùa đông đến rồi lại đi thôi Nó dễ thay lòng đổi dạ Như anh... dẫu em có đưa thanh xuân ra đổi chác, cược cá Thì... đi vẫn cứ đi Có sống đời ở kiếp với nhau đâu mà giết, bằm, cấu lòng đối phương làm gì Để yên không được hay sao mà phải tàn ác vậy? Mùa đông chắc cũng chán ngấy Con bé hai lăm buồn đợi mãi một người dưng Em chỉ xin mùa đông đừng Bỏ đi như anh mà không thèm báo trước Em con gái mà, đàn bà mà nhỏ bé, dịu dàng, e ấp thì làm sao biết trước Mất đông rồi... Em có còn là em nổi nữa không? Bão giông Chắc lẽ em sẽ tàn như lá úa Đứng thế này rồi có biết được thua Đời người đau khổ, hạnh phúc âu cũng chỉ là do số phận Số phận em là lệ ngấn Số phận anh là gây ngấn lệ chảy tràn Em cứ đứng thế này và chẳng mở lời kêu van Mùa đông sẽ tri kỉ em bằng lá, cây và xác kiến Anh ở một nơi khác đông, khác em xin đừng mở dạ yến Mua vui cho một người đàn bà chẳng bao giờ dám đứng yên thế này cho hết mùa đông!! Em có trơ lỳ quá không? Anh hãy lật úp bàn tay ra mà đếm đời em còn bao nhiêu ngày nữa Anh còn bao nhiêu phút nữa Và đông... còn giây nào để có thể thương em...
Em yêu anh (II) Quà Valentine cho người yêu Em yêu anh trọn vẹn tháng năm dài Son trẻ già nua mặn mòi nhạt đắng Lấy hứa hẹn để tin, đợi chờ để sống Lặng lẽ làm tằm nhả tơ quấn ngạt đời mình Y như người điên không tha thiết hoa vinh Hớn hở cười vui rêu rao bất hạnh Như biển mênh mông đưa mạnh tàn xô đánh Vỡ một trời bọt đau... Gửi gắm trọn đời người cho anh mang theo Không phải phút nông nổi giếng khơi phút khát lòng đùa giỡn Là duy nhất là vẹn tròn là vô hạn Là của riêng dành trọn chỉ một người Đã thương anh bằng thứ tình yêu mặn mòi biển khơi Có thẳm sâu sông có lênh đênh sóng Có thác gềnh đầu nguồn có bình yên gió lộng Có buồm căng ra khơi và neo đậu chốn trở về Thứ tình yêu không đủ để tỉnh táo u mê Nửa như chiêm bao nửa như thực tại Ngửa lòng tay ra là khóc cười sợ hãi Nắm chặt tay vào là mạnh mẽ đi qua Em yêu anh bằng trái tim đàn bà Nhịp đập nào cũng đau để hơi thở nào cũng vội Sợ hôm nay qua nhanh ngày mai chóng tới Sợ cả cái nắm tay không chắc chắn của mình Bởi em là ráng chiều chứ chẳng phải bình minh Hoàng hôn tan nhanh trời vội nhuốm màu u tối Khiến nụ hôn nào cũng vàng vội Cơn chiêm bao sợ đợt ôm cuối bớt mặn nồng Đã tin anh như thể mầm non giữa mùa đông Lụi tàn hay nhú xanh đều rát nhựa Cứ tàn khốc cứ khát thèm cứ chất chứa Nhựa trong tim khô em chắt máu nuôi tình Thì ra đã dám kiệt cùng đời đàn bà trao trái tim trinh Được đáp trả hay không đều tận cùng đau đớn Nhưng đã là biển là ráng chiều... em nguyện chọn Một lần vì yêu anh mà tan vỡ phận gầy Em yêu anh giữa chất chứa bủa vây Nghiêng bên nào cũng đổ...
Gia đình Đứt ruột khi nghe ai đó nhắc tới hai tiếng gia đình Tự nhắn nhủ mình phải luôn kiên cường mạnh mẽ Cô bé năm xưa nhiều nước mắt hơn mẹ Giờ lênh láng trong tim gan chan chứa trong sâu thẳm cõi lòng Nhiều lúc đứng giữa nhân gian hỏi mình có muốn về nhà không Đứa ngang bướng lắc đầu đứa nhạy cảm thèm chạy về ôm mẹ Đi hay về cũng đổ nhiều lệ Đi hay về cũng đớn đau! Tưởng trưởng thành rồi sẽ biết phải đi đâu Mà những lúc cần lắm một gia đình con lại bơ vơ do dự Giá mà nhà mình bình yên xin thề sẽ về thênh thang nằm ngủ Dẫu nhà cha mẹ dột mưa dẫu đêm hôm bụng đói cồn cào Làm người lớn phải máu lạnh đến thế hay sao? Phải đối xử tàn ác với nhau phải giết chết người kia chỉ bằng lời nói Sao thế giới con vẽ trong cơn mơ có cha thương mẹ đợi Có mái nhà xinh xinh gắn bó thuở thơ ấu lên mười Tím lòng khi ruột gan thèm một gia đình cha mẹ ơi Sao người lớn không đủ bao dung đắp xây cho con đủ đầy hạnh phúc .... Để những lúc trước loài người đáng buồn con bất lực Còn có một nơi để về nương náu con tim
Giá mà chồng em... là anh Có bao giờ sau năm tháng phôi pha Anh giật mình thấy thương em - người đàn bà xưa cũ Người vẫn nuốt nước mắt hằng đêm chồng ôm ngủ Chồng em mơn trớn vài câu khách sáo vô cùng Lặng lẽ trở về mái ấm tưởng tròn vẹn yêu thương Tưởng lần nhắm mắt đưa chân ấy là hoàn toàn đúng Cố gắng mở lòng bao nhiêu lần đều vô dụng Khập khiễng nói câu thương ngụng ngượng thốt câu chờ Đi bên cạnh chồng mà trời ơi lắm lúc bơ vơ Em bấu víu vào những điều ngày xưa dĩ vãng Ngày đó cầm tay rồi vẫn ngỡ mãi mãi làm bạn Mà trời xui làm người dưng nước lã suốt đời Khổ sở cho đời đàn bà phải lựa chọn anh ơi Cuộc sống bình thường đi về như nhân gian đầy rẫy Tổn thương thiếu thốn đớn đau dằn che lấp đậy Một mình vò võ canh khuya trở lưng nấc nghẹn lại cười Mang tình yêu đầu đời đi lấy chồng đau lắm trời ơi Đàn ông vô tâm tàn nhẫn nhiều làm sao thấu được Lòng buồn mênh mông mà chỉ dám gợn nước Bao bão giông nén trong tâm bao hoài bão dấu đáy cùng Mỗi bận trở trời lại tha thiết trở về hồi nhớ thương Giá người đàn ông đi bên đời em là anh... chắc lẽ Em bình yên sướng vui hạnh phúc làm vợ làm mẹ Làm cô gái trọn vẹn bên anh... giá thế... nhưng mà! Có bao giờ sau hành trình đằng đẵng đã qua Anh rợn mình khi hôn người đàn bà khác Như em hôn chồng mà tưởng mình đi lạc Vào mê cung không lối thoát.... Giá mà!
Giá như con không sợ Tặng những ngày chơi vơi Lâu lắm rồi con quên nhớ về ngày xưa Cô bạn đồng niên nhắc về những tháng năm đã cũ Chuyện qua rồi... ừ giả như xoá hết đi, đừng nhớ Chắc là đời sống dễ vui hơn! Mẹ không kiềm chế được ghen tuông giận hờn Cha không bớt đi tay chân đàn ông vùng vằng cơ bắp Bữa cơm khuya không lịm giùm tiếng nấc Để ám ảnh tuổi thơ mãi mãi không nhoà Tuổi lên năm lên bảy đã mơ ước đi xa Thèm bỏ lại bát cơm chan đầy nước mắt Tiếng gió khua cây cũng làm cơn mê thổn thức Chó nhà ai hú đêm mà ngỡ gươm giáo ập về Chẳng biết bạn bè có ai lỡ dỏng tai nghe Câu chuyện gia đình của một đứa nhiều nước mắt Con hoài nghi lo toan nên con sống không thật Con cười nhiều gấp trăm triệu lần để giấu bặt niềm riêng Chiều nay trở về khi cửa sổ đã lên đèn Đứng ngó nghiêng sợ tiếng thất thanh mẹ khóc Nhìn dáng cha trở mình khó nhọc Con ngỡ trăm năm đã qua nay lại ập về Trời ơi trời ơi đã cũ hết rồi mà ký ức vẫn mải mê Đày đoạ cả từng miếng cơm bình an con nuốt Dè chừng tất thảy hạnh phúc nên trăm lần để tuột Thứ tình yêu nào con cũng sợ to tiếng cãi vã ồn ào Để giờ đây khi nghe lòng đàn bà xôn xao Nhắc con về một mái ấm cho riêng mình bé nhỏ ...Nhưng giá như con không sợ Xoè bàn tay gai đâm cho người ta gỡ những mũi chỉ ra thì Tại đầm đìa đớn đau rồi nên con đa nghi Ngay cả với tình yêu đầu đời rung động nhất...
Già rồi Giờ đây nằm một mình ngó ra khung cửa mùa đông Nghe chim cãi vã chắc bất ổn điều gì ai mà biết Thèm đứng dậy mở toang dàn hoà... chết tiệt Bấu hai tay không vững nữa... chân mình! Dỏng tai đoán mò chừng ấy âm thanh Tiên sư đứa nào đang xì xào về ta- người nằm trên giường bệnh Dám nhắc lại ngàn lần: giờ chỉ có trông chờ vào thần thánh May ra... qua khỏi đợt này! Tính toán lại đời xem lỗ hay lời đây Chẳng biết thiệt thua bao nhiêu mà giờ tay trắng Hành trang mang sang sông là vô số đêm dài im lặng Nhìn người ta yêu, nhìn người yêu ta đứt ruột giận hờn Năm tháng trôi đi chuyện gì cũng héo hon Cả những mối tình si tưởng một đời cào cấu Vậy mà chỉ một cơn nhức lưng đã hậu đậu Quên sạch trơn không thể thương nhớ thêm một ai khác trên đời! Còm cõi một mình nheo mắt phỏng đoán mây trôi Cầm trái tim già nua lên hỏi mình tha thiết điều gì nữa Hục hặc ho... ờ thì có được người yêu thật ngon... mà thôi chắc sẽ ước hơi thở Bình thường thở hít khí trời ngoài kia mà không ho! Tuổi già ập đến thấy yêu đương được mất như trò đùa Chán lắm tham tàn sân si, hỉ nộ ái ố Nuốt viên thuốc an thần... nhẩm xem mình còn nợ Với những ai? Hay chỉ nợ với riêng mình Một ngày bình yên không lo nghĩ ngắm trời xanh?
Già rồi cần vầy thôi Tặng ai sắp già khú đế Đã đến tuổi này chẳng cần tình yêu sốc nổi nữa rồi Chỉ thèm anh đến cài then ngăn gió lùa cho cơn ho bớt khản Vuốt nắm tóc bạc màu đếm từng nỗi chiêm bao như hai người bạn Đằng ấy này! Tại quen quá... riết rồi thương! Đầu hai thứ tóc tha thiết một người biết lắng nghe biết nhịn nhường Đủ bình tâm ôm lấy lúc bà già trong em cục cằn thô lỗ Hờn lẫy bỏ cơm chiều quẫy chân đạp tung chăn như trẻ nhỏ ...Hư thân vầy mà vẫn thấy đáng yêu! Chẳng cần nữa một người đàn ông si mê nhiều Già rồi thiết gì hứa thề, vẽ vời, bày trò tương lai vời vợi Chỉ ước run tay nấu bát cháo hoa anh vẫn kiên nhẫn đợi Chống cằm nhìn lưng còng quậy khói vén tóc sương Không ưa hôn nữa đâu chỉ cần dìu em ngang vài ngả đường Qua vài ba cuộc tình khóc nhiều nên mắt em kèm nhèm quá đỗi Gia tài giờ ngoài đồi mồi ra chỉ toàn chân chim cắn tuổi Đàn bà già rồi xấu xí thế thương không? Tuổi này lẫn lộn giữa xanh khơi với muôn trùng Ăn cái kẹo thơm ngon vẫn thấy nghẹn ngào nơi cổ họng Thì sá gì đắng cay, sạn chai, nhiệt thành, chết sống Thì thiết gì cuồng nhiệt với ghen tuông Nên chỉ mong tỉnh giấc nghe chim hót ngoài hiên Anh vùng vằng dăm điều khó nghe bằng giọng già nua đuối sức Thì ra đi qua đủ đầy vinh nhục Người mình cần nhất lúc chạm vực tử sinh đơn giản thế thôi này!
Gia tài đàn bà Đời đàn bà gia tài mang theo là những cuộc tình Có kỉ niệm bình yên có những ngày bão tố Có người thương thật thương có cuộc tình bỏ dở Trong câu thơ chưa kịp viết trọn bài nên chưa thể đặt tên Nhét vào tận thẳm sâu bao gương mặt lạ quen Người đàn ông hôn nhiều cuối cùng rồi ly biệt Người đàn ông tưởng trọn đời yêu mà rồi tình chết Ngày chưa kịp chôn đã cạn duyên trời Giữ trong tay vỏn vẹn tiếng ru hời Sẽ cất lên ngày trăng lên lịm đi vào ngày trăng xuống Tưởng tha thiết hiến dâng sẽ tột cùng sung sướng Nào ngờ buồn hơn cơn say Đời đàn bà như chiếc đèn cầy Giao vào tay người đàn ông nghênh ngang ra biển Ngoài khơi là chân trời mênh mông và cũng là trận chiến Leo lét hay không đều phó thác cả tay người Nào biết đàn ông cũng như trùng khơi Càng bao la lại càng đáng sợ Nên không lường trước... ngộ nhỡ Chưa chạm tới mênh mông đã phải lụi rồi Thì ra gia tài đàn bà là dòng trôi Trong mắt! Ngọt mật hay không chẳng rõ để mà cười!
Giang ơi! Tóc mẹ xanh cho đến lúc nhắm mắt Ngày giỗ chị Giang ơi! Vậy là sắp thêm một lần giỗ nữa Mẹ vò nếp từ đêm hôm qua Ngày mai mẹ lại dành đồ xôi cúng chị! Mẹ nghĩ... Chị thích ăn xôi mẹ làm từ hồi rất xưa ... Giang ơi! Tháng năm đáng nhẽ phải nắng cơ nhưng ông trời lại đổ mưa Chắc lẽ ông trời thương mẹ Thương người đàn bà rặn đẻ Đau đẻ Một sinh linh vẹn toàn nhưng chẳng được nuôi! Hơn hai mươi năm mẹ khóc đủ rồi Nay đến lượt ông trời phải khóc! Mặt trời mọc bây giờ chắc sẽ vô duyên... Giang ơi... Em bé nhỏ nên chẳng có đủ quyền Đổi những ngày sống thừa thãi, sống vô tâm, ích kỷ, sống chỉ biết nghĩ cho mình Để mang hạnh phúc có chị trong vòng tay cho mẹ? Dòng Lam kia nuốt trôi chị rồi có mạnh mẽ Có bạo liệt hơn không? Em chẳng biết dòng Lam kia có như thế này, như thế kia không? Nhưng em biết một điều chắc chắn rằng ngày chị chết mẹ đã ngóng mong Đã sấp ngửa dúi đời mình trong cát Đã bấu ngọn lau xanh đến nhạt Đã ngạt thở vì đau! Giang ơi Ngày giỗ chị mẹ vò tóc nát nhàu Tóc mẹ giờ vẫn chưa bạc Mẹ bảo "những người đàn bà khổ tâm thì tóc sẽ xanh cho đến lúc nhắm mắt" ... Ngơ ngác Ngày giỗ chị lần này tóc mẹ vẫn còn xanh! Mẹ có khổ tâm không hả chị? Chắc mẹ chỉ đau thôi... Đau gấp ngàn lần nỗi đau của những người đàn bà khác Giang ơi Lại thêm một lần giỗ chị mẹ không cho tụi em mở nhạc Mẹ bảo "Mẹ thương chị nằm một mình ngoài quê... Nên giờ những lời ca đối với mẹ trở thành vô nghĩa Các con cứ để im... Cho mẹ khóc, chắc chị muốn nghe giọng mẹ lắm đấy con à" Mẹ vén tóc, đứng một mình ở góc bàn thờ để hành hạ Thân đàn bà Thân người mẹ Thân người chết con Thân người phải khóc con Thân người phải khóc cho cục máu đỏ mình đã rặn đẻ Mẹ! Đã khóc bằng máu suốt hơn hai mươi năm rồi chị ơi! Giang ơi Lại thêm một lần giỗ chị nữa rồi Mẹ đã vò nếp từ hôm qua rồi chị ạ Giang ơi Lại thêm một lần mẹ một mình tất tả Vén tóc đứng góc bàn thờ xé ruột để đau Giang ơi Về mau Về mau Về mau Ôm mẹ vào lòng đi chị
Gửi các cầu thủ của mẹ Tặng cho U23 Việt Nam Cám ơn các con của mẹ thật nhiều Cám ơn vì đã cho mẹ niềm hạnh phúc lớn lao quá đỗi Cho triệu trái tim cùng nhịp đập khát khao, tự hào, mong đợi Mang vinh quang về cho dân tộc của mình Thương hai chân các con băng trên sân cỏ mướt xanh Đôi vai đẫm mồ hôi, đôi tay gồng gân vạm vỡ Cả nhà mình, cả nước mình đều lặng im nín thở ... Vỡ oà sướng vui khi thấy cờ đỏ cuộn trào Lần đầu tiên sau bao năm cha con lại nao nao Đàn ông giỏi chịu đựng thế mà... trời ơi! Cha khóc Chỉ cần giây phút này thôi... mẹ cha chấp nhận cả đời còng lưng khó nhọc Lựa hạt cơm thơm cho con vững dạ với đời Gia tài nhà mình chỉ cần thế này thôi Nghèo khổ bấy lâu chẳng sá gì nữa cả Cám ơn con đã là con của cha của mẹ Là người Việt Nam mang máu đỏ Lạc Hồng Xóm làng hôm nay vui như xuân sang Giang sơn hôm nay rợp màu đỏ chói Hãy vững tâm, thiện lương, sát cánh cùng nhau theo tiếng reo gọi Của đồng bao, của máu mủ để chiến thắng đến cùng Mẹ ở nhà thắp nén nhang thơm Cầu khẩn tổ tiên cho các con hùng cường đoạt cúp Để thế giới biết cổ tích thực sự có thật Để non nước mình sánh với năm châu Để mẹ cha tự hào: Thằng Dũng, thằng Hải, thằng Phong... tất cả tụi nó là con tao Là những đứa con Hồng cháu Lạc Cám ơn vì đã cùng đặt tay lên ngực hát Bài quốc ca oai dũng nước mình! Chơi thật đẹp và văn minh Cúp vàng chắc chắn thuộc về những đứa con của mẹ! 24/1/2018 Bài thơ viết tặng Đội tuyển bóng đá U23 Việt Nam khi tham dự Giải vô địch bóng đá U23 Châu Á 2018. Trong giải này, Đội tuyển Việt Nam dành huy chương bạc.