Cưới Tạm biệt ngôi nhà yêu dấu tuổi thơ Nắm chặt tay cùng anh đắp xây cho chúng mình tổ ấm Chẳng cần hứa gì đâu chỉ cần bước đi thật chậm Chờ em song đôi trong cuộc hành trình Nay lối về có cột đèn khuya xen tán lá xanh xanh Mái hiên bé tí hon đủ cho em dụi đầu vào hôn anh tới sáng Buồn thì cụng ly bia vui thì cười giòn tan như hai đứa bạn Lâu rồi không lai rai... Bên nhau rồi dường như thế giới chẳng cần thêm ai Có anh tấm tắc khen bữa cơm tan ca em nấu vội Có em kiên nhẫn đục mưa đứng đợi Phố xá người đông nên anh trễ cuộc đón đưa Xin phép mẹ cha theo anh về nhà Góc riêng của hai đứa mình bé nhỏ Anh hì hục tập làm chồng em ồn ào học làm vợ Chắc rồi mình đủ trưởng thành để biết sống vì nhau Thương chưa trời ơi... chuyện tình yêu thực sự mới bắt đầu Giờ em mới biết thế nào là nhớ thương mong đợi Kỳ vĩ từ đôi dép anh mang chiếc khăn em mua mới To tát cả bữa em lẫy không ăn anh giận chẳng về nhà Thu xếp gọn gàng quá khứ đã đi qua Những người đến trước không nợ duyên quên hết đi đừng nhớ Bây giờ thế giới là của chung bí mật nào cũng chẳng còn đáng sợ San sẻ âu lo chia sớt hạnh phúc yên bình Từ nay em thực sự đã là của anh Là bạn là vợ là người yêu một đời thương nhớ Đừng vì chật vật đời thường mà cắc cớ ...Quên đi vì đâu mà thề hẹn một nhà Từ nay em không những là con của mẹ cha Mà em còn là vợ anh mãi mãi Nên hãy sống sao cho phải Thương sao cho cùng tận nghen chồng! Tạm biệt ngày tháng lông bông Hai đứa chúng mình bắt đầu chơi trò người lớn!
Dạy con trai học yêu Rồi sẽ đến một ngày con đến tuổi bắt đầu yêu Con tập tành viết thơ tình nhét vào phong thư nhỏ Cáu bẳn bỏ đi khi mẹ mon men cười "con trai sắp lấy vợ"... Ừ mới lớn biết yêu chắc hẳn thẹn thùng Chẳng thể ép buộc con phải chọn đúng cách yêu thương Thời của con chắc sẽ khác nhiều với thời của mẹ Chỉ cần đừng huênh hoang, lắm lời, tô vẽ Những huyễn hoặc tình yêu không có thật trong lòng Chắc rằng con sẽ phải trải qua nhiều đau đớn, phiền muộn, nhớ mong Thức trắng đêm trách tình yêu chẳng giống điều kỳ diệu Nhưng hãy tin cô gái đi qua đời sẽ bù đắp những gì con còn thiếu Sẽ dạy con cách yêu nhớ, quên lãng, tha thứ một người Hãy dành cho người yêu mọi thứ quý giá con ơi Phàm làm đàn bà đều thiệt thòi như mẹ Mang vai dài sức rộng ra đỡ đần chia sẻ Gánh vác nhọc nhằn trên vai nhận thua thiệt về mình Phải yêu thật nhiều để họ vui cười, hiền dịu, đẹp xinh Che chắn bão giông để người con yêu không bao giờ lo lắng Khi bản tính đàn bà nhiều lời thì con cần im lặng Đừng ép họ mạnh mẽ... đừng bắt họ hổ báo với đời Trong tình yêu đàn ông chịu thiệt không sao con ơi Hãy vì người đàn bà của mình mà nhịn nhường, ân nghĩa Hãy yêu thương họ nhiều như yêu thương mẹ Bởi họ cũng phận đàn bà như mẹ mà con! Lần đầu tiên tập tễnh vào yêu... mẹ sẽ ở bên con Không phải để dạy con cách yêu mà để bảo vệ cho những người con gái! Rồi sau này dẫu trải qua vài ba mối tình thành người từng trải Con cũng nên nhớ một điều... phải tử tế khi yêu!
Dối trá đủ rồi Viết cho những đứa con cô đơn! Con yêu Nếu ngày mai cha và mẹ chia tay Con đừng khóc mà hãy vui cho mẹ Ngoài bốn mươi... đàn bà như cây không rễ Bám vào đâu cũng thấy... tận cùng Cha và mẹ đã từng là vợ chồng Mẹ từng riết rất chặt và nâng ly để tụng ca quá nhiều trong lễ cưới Từng hẹn thề sẽ thương nhau đến ngày trăm tuổi Đến ngày nhìn cháu con cười mà viên mãn nhắm mắt đi ... Cũng từng thứ tha, nối lại yêu thương sau hờn giận mà chẳng phân bua, đòi hỏi thêm gì Đấm vào ngực một mình để bỏ qua vô số điều đáng ra ko thể bỏ Cắn răng nhịn thêm một lần vì thương mái nhà xiêu và các con còn nhỏ Nuốt nước mắt vào trong để giả tạo cười ... Cha mẹ đã làm khổ nhau rất nhiều trong đoạn đường đời Nhẽ ra chỉ có yêu thương, ngọt ngào, yên bình và hạnh phúc ...Nhẽ ra mẹ có đủ đức Để cho con một mái ấm vẹn tròn! Vậy mà mẹ giáng đòn Lên giọt máu đáng thương của mẹ ...Con yêu Nếu ngày mẹ ra đi xin con mạnh mẽ Hãy thương lấy phận số đàn bà Và cả phận số đàn ông của cha ...phận số nào cũng bị đời này hành hạ Mẹ nghiệt ngã, cha cũng nghiệt ngã vậy thôi! Ngày mẹ ký vào đơn ly hôn con sẽ đau xé trời Nhưng đừng khóc nhiều mà làm đau quá khứ Sau bao nhiêu thương yêu phải chọn hất đổ chứ ko phải gìn giữ ...Mẹ cũng đau thấu trời như con! Qua đây ôm mẹ thật chặt đi cục máu đỏ hòn Hãy cảm thông cho những bão giông người lớn gây ra mà ko thể nào xua bớt Có thể rồi cơn mưa ko ngớt ...Và con ko ngừng đau! Nhưng hãy thương cho mái tóc sắp chuyển màu Mà đành cải trang để lừa đảo mình còn trẻ Cha Mẹ Dối trá đủ rồi Qua tuổi bốn mươi con ơi ...Làm lại gì cũng khổ! Nhất là đàn bà như mẹ Đến hơi thở chắc sắp chẳng bình thường Vậy mà mẹ đành gây tai ương Làm một người đàn bà bỏ chồng để sống cuộc đời cho riêng mình như 40 năm qua chưa được sống ...Chỉ xin con hiểu lòng sông rộng Cũng có những lúc muốn thắt nửa dòng Để tách thành nhánh mới... Qua tuổi bốn mươi mẹ đợi ...Ngày cây mọc rễ đâm chồi!
Du ca (Tặng người đàn ông có đôi mắt buồn) Em đến bên căn nhà màu nâu sầu vào chiều đông Hà Nội Lá bàng bải hoải cởi áo nằm chờ Lũ kiến làm thinh Lúc lắc chòm râu rồi dãy chân đành đạch Qưở trách Bàng chỉ trần truồng vì em Ly trà Mạn thơm mềm Nhưng đâu có nồng nàn bằng khúc ca chát đắng Rất đắng Và phiêu Hai đứa mình chẳng nói với nhau được nhiều Chiều đông Hà Nội sao mà vội vàng đến thế Chẳng để Cái ôm cuối cùng vẹn đủ nồng cay Guitar ác độc cào năm đầu ngón tay Bong trầy Em thương Nên lòng thắt quặn Chẳng lẽ nào vì lời hứa "ru em ngồi yên đó tôi tìm cuộc tình cho" mà cơn đông lại cóng run người điêu đứng Khựng! Có một nốt trầm ngụp lặn xuống tim Chòng chành cứa Đỏ mắt Hà Nội khuất tất Bắt anh ru đời ở chỗ đau em Du ca êm Du ca ngọt Du ca cung trầm Du ca cung ngân Anh tần ngần Úp lật đời mình để hát ru em "Ru em ngồi yên đó tôi tìm cuộc tình cho" Em khạo khờ Gắn nửa hồn trước lúc quay đi Lên nhành hoa khô gầy anh để quên nơi góc cửa Nếu sau này, bàng không còn trần truồng nữa Đông Hà Nội giật mình từ bỏ cuộc chơi Trốn tìm với hạ, thu, xuân thì Anh đừng đa nghi Vì Chiều hôm ấy em đã khóc! Và yêu rất vội... Du ca có lỗi Với nửa hồn còn lại của cô gái hai lăm
Duyên vợ chồng Tặng những ai muốn cưới Bởi sinh ra chẳng ai cô đơn Nên đã đến lúc chọn cho mình một người bên cạnh Bỏ hết những cuộc vui thâu đêm suốt sáng Thôi xã giao nâng ly lạc lõng tiệc tùng Trở về và nằm gối đầu lên chân người thương Thật tâm nói vài ba câu nếu là ngày xưa không dám thốt Từ nay chẳng sợ trở trời nhức lưng mỏi mệt Chẳng sợ ốm đau vò võ sớm tối một mình Nằm mê man nghe được tiếng dạ thưa... mỏng manh Là an tâm thiếp đi như qua hết rồi giông bão Gác hết sân si giờ thành người đắc đạo Chỉ thiết nhớ thương chẳng mộng ước gì nhiều Bao bon chen ồn ào đều tan biến khi nói lời yêu Nhẹ lòng biết chiều nay người không còn giận câu lỡ lời hôm sáng Bỏ qua những khách sáo, tụng ca, xã giao bè bạn Nghe tiếng dép trên nền nhà quen nhận ra đời này chẳng thiết gì hơn nữa Chỉ cần vừa đúng một người làm vợ Một ngôi nhà, một chiếc giường, một mâm cơm... Sẽ vá lành hết tan vỡ Sẽ dạy cách rộng lượng với nhau dù lầm lỗi đến nhường nào Chẳng cần búa lớn đao to khi sáng tinh mơ nằm nôn nao Hít hà mùi cà phê bay từ vung bếp cách vài ba bước Bỗng thèm khát mình nhu nhược Làm thằng đàn ông sợ vợ... giống bao người! Chỉ có tình yêu mới đủ sức mạnh đến thế thôi Để ta vứt hết giang san ngoài liếp cửa Hì hục hôn lên âu lo cho người ta đỡ nhớ Và cho mình cũng đỡ nhớ người ta Bởi chẳng ai cô đơn trên thế gian nên ông trời sinh ra một ngôi nhà Để chúng mình bù đắp thiếu thốn vào cho vừa đủ Gối lên chân mê man cơn ngủ Gia tài trời ban cho... vừa đủ để yêu đời
Đã từng yêu nghĩa là kết thúc Tặng người đã cũ Đừng giận anh nếu mai tình cạn mất rồi Mọi thứ lại trở về như ngày xưa chưa từng thương nhớ Chỉ là thêm một lần đi qua bão giông thôi đừng sợ Rồi biển sẽ dịu êm trả sóng bạc cho đời Biết làm sao khi trong lòng hết rung động em ơi Trách hờn làm gì khi chính anh cũng không thể nào lường trước Đàn ông hay đàn bà cũng thế thôi... sao ngăn được Lòng dạ đổi thay thương nhớ héo dần Có thể ngày hôm qua vẫn là người thân Nhưng hôm nay thành người dưng nước lã Vốn đời không bình yên mà em... chẳng có gì là lạ Nên nhẹ nhàng buông nhau để giải thoát năm tháng mệt mỏi tù đày Em vẫn ở đó và anh sẽ lại ở đây Không xa đâu nếu một ngày em cần sớt chia khổ đau nghiệt đắng Chúng ta sẽ ngồi cạnh nhau như hai người bạn Anh lại nắm tay em vỗ vỗ vai gầy Chỉ khác ngày xưa là tình yêu không còn ở lại đây Xao xuyến đã bay theo mây ngàn tin yêu đã kiệt cùng quánh cạn Đừng ồn ào mà tự làm mình tổn thương... chấp nhận mọi điều đều có giới hạn Chuyện mình cũng đơn giản thế thôi em! Gật đầu cười cho những cũ xưa êm đềm Đã từng thương nghĩa là không còn thương nữa Cũng đừng lầm tình yêu với nỗi nhớ Yêu là cạnh bên nhau còn nhớ là đã qua rồi Nếu còn thương mối tình xưa đừng oán hận em ơi Anh sợ đàn bà nhiều nước mắt Tụi anh dẫu gì cũng... Ừ thì đàn ông nhu nhược Đến cái đã qua vẫn gìn giữ trong lòng Nếu ai hỏi mình thương nhau không? Em hãy mỉm cười nói rằng: đã từng như thế Hãy vì anh mà mạnh mẽ Đi qua bão giông để cập bến của đời mình Hãy thương quãng ngày em đã yêu anh!
Đàn ông Trách cứ làm gì khi thương nhớ chóng tan Làm người lớn rồi chẳng thể ép người ta yêu mình mãi mãi Đâu cứ gì nhiều từng trải Là bước chân sau không nhầm lẫn sai đường Trái tim bao la thế chắc hẳn đáng thương Hương vị tình yêu huyền nhiệm vô cùng làm sao hiểu được Đàn ông các anh tham tàn, thô bạo rồi lại tột cùng nhu nhược Không dám thương ai bằng cả tim mình Thì làm sao dám hi sinh Làm sao dám dốc hết ruột gan ra yêu một lần cho đúng nghĩa Đàn ông các anh lớn đầu mà như con trẻ Chuốc no say rồi quên phá tan nát vẫn dư tàn nhẫn để cười Trong một cuộc tình ai được ai mất trời ơi? Anh nhận về mình nhiều chắc gì anh hạnh phúc? Em thiệt thòi trao đi chắc gì đời em không ngọt mật Chắc gì chúng ta nên duyên là yên ổn cuối đời Qua vài cuộc chia ly anh chỉ như biển sau bão thôi Vẫn sẽ bình yên như chưa hề nổi sóng Một đời yêu anh em như ngàn thông rộng Tự huyễn hoặc reo vui tự ươm nắng nảy chồi Biển mênh mông nên biển bạo tàn anh ơi Chứa hàng trăm thuyền bè vẫn thấy mình cô độc Biển làm sao biết đời đàn bà đắng mặn nhất là lúc khóc Là lúc dốc tâm can ra đổi chát giây lát trêu đùa Sau nhiều cuộc tình anh cũng chỉ như kẻ ướt mưa Ừ thì vô tâm sẽ hong khô đi tất cả Còn em lại là ngàn thông run lá Nén tổn thương vào nếp thanh xuân bạt gió cười đời Yêu qua quýt thế nhạt lắm anh ơi! Gia tài tưởng gom được rất nhiều mà thực ra không có gì cả Em như mảng gương vỡ Sứt mẻ mong manh nhưng lại lấp lánh muôn lần Anh chẳng yêu ai được đâu anh chỉ yêu mỗi bản thân Nên đừng rêu rao đàn ông nhiều thương nhớ!
Đàn ông đã cũ Tặng ronquainau Em yêu anh khi nắng gió phủ phai đời Đôi tay gân nhiều hơn mắt trùng trùng in hằn bão nổi Tóc nhuốm màu mây chiều vời vợi Tiếng nói thấm khốn khổ biệt ly nên biết rung động hơn người Chẳng còn trai trẻ để gặp là vội vã bên nhau anh ơi Đủ từ tốn đủ kiệm lời đủ chín muồi để ngăn lòng không nông nổi Kinh nghiệm yêu đương đầy hai tay nên chẳng hoảng sợ trước chờ đợi Anh bình tâm ôm em yên ả một góc trời Yêu một gã đàn ông trưởng thành lạ quá trời ơi Chẳng kịp lẫy hờn anh đã nhẹ nhàng chỉ dạy điều sai đúng Như biển sau cơn cuồng phong mênh mông dài rộng Êm ả cho thuyền ra khơi nuôi mộng ước an lành Đời đàn bà chẳng hoài bão lớn lao chỉ thèm nằm sát cạnh anh Khuôn ngực đàn ông có dư bạo tàn có dư rung cảm Tập cho em biết nhớ thương và ghen tuông đều có giới hạn Đừng đi quá xa mà lầm lỡ một đời người Gặp được nhau cuộc sống chỉ cần giản đơn thế này thôi Không cần gì thêm nữa Đàn ông đi qua bể dâu như bức tường loang vôi vữa Gồ ghề mà vững tâm chấp bão quật mưa dầm Em yêu anh người đã trải đủ khổ tâm Những người đàn bà đi qua đời anh để lại cho em một điều vô giá Đó là dù em có ngây thơ, vụng về, non nớt, nhẹ dạ Thì anh vẫn dư sức thương yêu đến tận cuối cuộc đời Diễm phúc cho em yêu anh và chỉ cần anh anh ơi!
Đòn đời - Cha đã no đòn của mẹ và con (Tặng nghiêng nắng) Mẹ núp vào đời Đời ngả nghiêng lên lưng mẹ mà khóc Cha đi tìm gốc cây đa cô độc Đốt lá đa trăm mùa mà chẳng hết nổi cô đơn Mẹ hứng chịu dồn dập tin đồn Có bao giờ đàn bà hết khổ đâu mà mẹ cười cho được Bàn tay sạn chai, bàn tay trầy xước Bàn tay nhạt đắng đồi mồi Cha rảnh rỗi xúi dục sông trôi Không để mẹ tắm mát đời con gái Không để mẹ tắm mát đời còn lại Đàn bà tóc trắng hơn vôi Mẹ tất tả ngược xuôi Một tay ngăn gió, một tay che mưa, một tay kêu ông trời sao đời này thống khổ Gốc đa cha ngồi vô suyên ngã đổ Rớt trắng mùa trăng cong Cha cày tức tưởi cánh đồng Vạc đất nhũn mềm như nước mắt Mẹ ôm bếp tháng giêng ghét đoá hoa cà bày đặt Tím đến tê thâm Mẹ trốn vào ướt đầm Ngỡ như chỉ trốn thôi là cha không xối đau khổ lên được Như chỉ trốn thôi là trời không xối nước Như thống khổ sẽ báo trước Ngày nó giết chết mẹ trong tay cha! Núp, trốn, hứng chịu, tất tả đi qua Mẹ vấp mùa con trăng đang làm nũng Mẹ vướng mùa chịu đựng Mẹ bầm dập mùa hi sinh Trứng! Chẳng đủ hơi cha để nở thành con Chỉ vỡ giòn Vì thấm nhiều nước mắt mẹ Mẹ và con rặn đẻ Ra những quả trứng đàn ông Rỗng Cong Và ác! Mẹ núp vào đâu mách con bới xác Đưa mẹ về chôn với quả trứng con! Cha no đòn Sung sướng... Đàn bà ương bướng Nên đến bây giờ vẫn vạch vú trần để hứng hết đau thương
Đôi khi Đôi khi... Không biết làm sao để qua hết một ngày Thấy cuộc đời đằng đẵng lo toan chẳng thể nào giải quyết nổi Dự tính buông hết đi mà thương còn có người mong đợi Nên gồng sức bước đi cắn răng bước qua vực thẳm mỉm cười Thèm ném hết tất cả xuống biển sâu cho nhẹ gánh trời ơi Phận người dài ngắn bao lâu mà ôm đồm tham lam sân hận Nhiều lúc nghèo hèn sang giàu phút rơi xuống vực sâu cũng lệ ngấn Cũng gạt nước mắt qua bên chấp nhận đi hết phận mình! Đôi khi... Chỉ ước làm một nhành cỏ dại bên vệ đường non xanh Chẳng màng tiền tài, quyền uy, lợi danh gì nữa cả Muốn mình hiền như cỏ cây vô lo như đồng mạ Đón gió sáng ban mai ngắm ánh dương nguy nga cấu đỏ buổi chiều tà Nhìn lại chặng đường gian nan mình vừa bước qua Thấy nể phục đứa ngây thơ bước vào đời nhiều bão tố Trong lòng tay chẳng có gì nhiều chỉ có vô số món nợ Nợ ân nghĩa mẹ cha nợ trân quý bè bạn nợ ngọt đắng cuộc đời Đôi khi... Làm gì cũng thấy lòng dạ chơi vơi Một ngày thật dài một đời thật dài... làm sao để nhẹ lòng đi hết Trưởng thành rồi mới biết làm người rất mệt Phận người rất lênh đênh... đâu dễ dàng gì Đôi khi Đời là thế!