Chủ nhật Nằm cạnh bên nghe em rầu rĩ thở than Hôm qua chỗ làm đồng nghiệp ganh đua vài điều quá cũ Đứa bạn thân hiểu lầm nên bỏ về giận dữ Nắng tan nhanh mưa trút xuống bất ngờ Xoa hai lòng tay muộn phiền cho em ngủ mơ Nặng nề bấy lâu ném ra ngoài song cửa Hôn thêm lên tóc cho ngày mai đỡ nhớ Xiết vào lòng chặt hơn cho đỡ nhớ nữa ngày mai Đừng nhắc lại chuyện cũ ai đúng ai sai Trong tình yêu không có thắng thua được mất Chỉ có thương, thương và thương chân thật Phải không anh? Xuống bếp pha cho anh ly cafe còn em tách trà xanh Lắng im nghe tiếng chim gù ngoài hiên đầy gió Trời tạnh mưa và nắng rọi đỏ Long lanh trên môi... đã qua ngày nữa trong đời Em cắn đắng tháng này chi tiêu nhiều quá anh ơi Anh chán chường công ty giảm thêm biên chế Bao năm gia đình mình chẳng về thăm cha mẹ Chắc ông bà lo nên giận dỗi chẳng gọi nhiều Thế mà gối đầu lên tay anh lòng ngập tràn thương yêu Tất bất bon chen ngày thường tan nhanh chớp mắt Ngày chủ nhật của vợ chồng mình ngọt ngào như mật Quẳng gánh lo qua bên hai đứa đón an bình Mặc kệ phố phường đầy rẫy lo âu đi anh Gia đình chúng ta nhẹ nhàng thêm một ngày bình lặng Cần gì vinh hoa bạc tiền... hai đứa tay trắng Chỉ cần có trong tim đầy ứ yêu nhớ đủ rồi! Đời chẳng cần gì nhỉ cần yêu
Chúc em hạnh phúc Cứ bình thường mà đến với họ thôi em Không cần phải lo anh nhọc nhằn vượt qua chuyện tình giông bão Khổ đau nhiều rồi giờ đâm ra giỏi giả vờ thành thạo Giỏi đón nhận tang thương như thể chẳng có gì Trái tim ngoan cường vẫn đau quá nhiều từ lúc em đi Chắc rồi bản tính đàn bà ưa hoài nghi em làm gì tin được Có những chiều một mình nhìn dòng đời xuôi ngược Thèm lắm được nắm tay em như xưa cũ tan rồi Sao ông trời lại chẳng công bằng với anh em ơi Đàn ông không có quyền khóc cho chính ruột gan mình tan vỡ Mất em là mất cả đời người mà không được sợ Phải vượt qua bằng lặng im cứng cỏi trơ lỳ Anh mạnh mẽ tàn nhẫn độc ác... ừ thì! Muốn tin người em từng yêu đốn mạt bao nhiêu thì cứ việc Bỏ được tôi rồi thì chẳng còn gì phải tiếc Mang tiếng thêm có sao đâu... tôi chấp nhận được mà Có bao giờ buồn khi nhắc lại chuyện chúng ta Mà thôi không cần đâu... để mình tôi chịu hết Tôi yêu em, tôi mất em là việc của riêng tôi nên đừng phiền lụy em mà mỏi mệt Mà vướng chân em sánh bước bên người! Cứ nhẹ nhàng mà bỏ rơi tôi Tôi chịu đựng được tất cả mọi điều trừ chuyện tình đôi mình tan vỡ!
Chuồn chuồn bay nghiêng Tặng những khu nhà ngang qua bên vườn cải... Có những ngày mưa đổ xuống rất nhanh Cái lạnh cầm chừng nghe bài hát nào vang lên quá muộn Đừng ai hỏi vì sao ngoài kia rất hồn nhiên mà riêng mình em nằm cuộn Ngoài kia hát ca còn em không vui Có những ngày không buồn ngủ tẹo nào nhưng vẫn nằm vùi Nhắm mắt để không nhìn thấy gì mà sao thấy nhiều hơn bao giờ hết Thấy cả những điều chưa xảy ra, những điều chưa hề biết Thấy cả giọt nước mắt cuối cùng rơi lên tay Đóng cửa giùm em ơi gió lay Mưa thảng thốt véo đuôi con chuồn chuồn màu hung sẫm Chiếc khăn ai phơi nhà bên nhỏ quá... nhỏ như một dấu chấm Em nằm mơ dấu chấm anh cười Mở cửa giùm em đi gió ơi Bông thạch thảo ai dắt ngoài cửa sổ hôm nay bỗng héo Con chim sẻ có biết hót gì đâu... hót ngây hót ngô hót sai vần sai điệu Em im lặng vì sợ mình nói thiếu tên anh Có những ngày nằm trong phòng và mơ tưởng cả bầu trời xanh Em với tay tự đóng cửa, tự mở cửa để biết rằng mình còn tồn tại Thỏi son môi từ ngày anh đi bải hoải Không tô lên môi cho bớt nhạt buồn... Hình như anh có lỗi với môi son Với son môi Với những chiều mưa mà em mong nắng lắm Hình như anh có lỗi với dấu chấm... trong đôi mắt tưởng tượng của em! Có những chiều em chờ mãi mà không thấy đêm Buông giùm đi để em mở mắt mà không còn thấy dấu chấm Em mở mắt nghĩ về con chuồn chuồn hung sẫm Đẩy cửa vào ...chuồn chuồn bay nghiêng!
Có những ngày xanh non Tặng ai muốn làm lại đời mình Có những ngày chỉ muốn sống bình yên Mệt mỏi chán chường vứt lên tầng cao mái phố Về nhìn tóc mẹ phai sương sướng vui tột độ Cắn trái cà muối chua mới biết mình hơn nhân gian có bấy nhiêu này! Thèm xanh reo như lá non lãng đãng như mây Quên hết tiền tài bon chen ganh đua xô lấn Ôm vai bá cổ đứa bạn Rủ nó rong chơi Nhập vai đứa trẻ ranh ham hố làm lại cuộc đời Mạnh tàn vứt ngày hôm qua khổ đau vào vĩnh viễn Sắp xếp một cuộc hẹn Với trăm năm hạnh phúc an bình Có những ngày đẩy da diết vào lặng thinh Bắt đầu quên những người đi qua đời rồi ly biệt Dặn thẳm sâu rằng họ đã chết Riêng mình quay quắt đến đây nên giờ phải vui cười Nhìn vào gương chỉ thấy bằng an thôi Nếp chân chim ba mươi tan đi hối già nua trẻ lại Chẳng đòi hỏi bất cứ ai thề nguyền mãi mãi Chỉ duy nhất hôm nay thương nhớ đủ đầy Nhẹ nhàng áp ngực lên môi người ta mà mê say Nhắc họ mút hết sạn chai người đến trước thãi thừa bỏ lại Cắn vào vành tai nghe thề nguyền nhiều nên ngang trái Giờ chỉ tỏ tường mỗi chiêm bao Có những ngày chẳng tha thiết thương một người nào Chỉ bông đùa xã giao chỉ thét gào tên người dưng nước lã Ừ! Không ai hết lòng với ta cả Nên sá gì thành tâm Chỉ mang duy nhất mối tình si lên võng nằm Khàn giọng quê hát vang vài ba câu trêu mẹ Nghe tiếng nước luộc ngô mà bày vẽ Mình lại trẻ con lần nữa trong đời Có những ngày về hiếu đạo cho thiên hạ coi Con của mẹ tài ba chối từ vinh hoa tiền tài danh lợi Nhai núm vú nhăn trên ngực mẹ chờ đợi Cây khô trong tâm lũ lượt nhú mầm!
Con ăn vạ chính bản thân mình Ngày anh đi lấy vợ Em chẳng còn gì để làm quà cho anh Nên tự nhủ lòng phải cắt tóc ngắn đi, cười ít đi, và run nhiều hơn bữa trước Để ở nơi hạnh phúc nhất anh biết được Có một nàng con gái tóc ngắn đang đau Ngày anh đi lấy vợ Trái tim em nát nhàu Tỳ miết, ủi, vuốt bao nhiêu lần cũng không đủ làm đời phẳng phiu trở lại Nên tím một vùng trời ngang trái Vùng trời chỉ có em thôi Ngày anh đi lấy vợ mất rồi Con sáo tự cắn lưỡi cho đến ngày sáo chết Hót lời cuối cùng là lời dã biệt Lời cuối cùng chỉ vọn vẹn mỗi tên anh Ngày anh đi lấy vợ Có duy nhất một mảnh sảnh Vỡ từ đời thuở nào nay vỡ thêm lần nữa Em buộc tóc bằng sợi nhau buồn rồi treo ngay bậu cửa Như thể đợi chờ, như thể em cũng muốn chết theo sáo của em Ngày anh đi lấy vợ Em chẳng có gì làm quà để hạnh phúc anh êm đềm Để em bình thương hoặc bớt bình thường đi tý chút Để em có thể đốt nhang nghi ngút Trong đêm tang con sáo chết lâu rồi.... Ngày anh đi lấy vợ Em tóc ngắn khóc đứng khóc ngồi Cười rống lên như nắc nẻ Như sợi nhau chôn chung với rốn nay đào mồ lên đòi được đau đẻ Đòi được làm khổ đàn bà Em có chua ngoa quá không Khi anh đeo nhẫn cho người ta em chặt đứt ngón áp út của mình rồi cười, khóc như sắp chết Hết! Thực sự hết Khi em ăn vạ bản thân mình!
Con đi Viết cho những người Việt xấu số Cầu xin đừng ai nhân danh ông trời phán xét cái chết của con Ngày ra đi con một mình quặn đau nhớ về đất mẹ Đường mưu sinh chông gai của những con chim sẻ Ôm mộng đổi đời mẹ ơi! Đừng trách móc tại sao con không biết chọn số phận trên đời Bởi đâu phải ai cũng may mắn sinh ra trong bình yên hạnh phúc Tội nghiệp cho nơi con sinh ra gió lào cơ cực Bát cơm chan tương đắng đót phận người... Ngưng nói về những điều lớn lao trời ơi! Hãy lặng im giữ cho lòng người ra đi thanh thản Con của mẹ cũng thịt đỏ máu hồng Con của cha cũng nhớ nhà nhớ bạn Cũng là đồng loại của nhau nên phút tang tóc cố gắng kiệm lời ... Xin cố đừng rao giao giảng những điều to lớn người ơi Đây là cái chết mà con không được chọn Đây là phút cuối đớn đau con xấu số nên là Nếu không thể xót thương được... hãy cứ hờ hững bỏ qua Không nhất thiết ồn ào để tỏ ra mình tận tường am hiểu Đây là phận số của con thì con phải chịu Chỉ thương phút nghe tin mẹ đứt ruột đứt lòng Người đời nói gì... họ có trách cha mẹ giang san hay không? Nếu có xin mẹ xin cha đừng tin những lời ác miệng Con của mẹ Con của cha ra đi thiện lương không hổ thẹn Kiếm miếng cơm chật vật xứ người Đêm trời Âu rét cóng mẹ ơi Con cắn răng nhớ nhà nhớ cha nhớ em nhớ mẹ! Bài thơ để tưởng niệm 39 nạn nhân thiệt mạng trong công-te-nơ đông lạnh ở Essex khi tìm đường vượt biên vào Anh.
Con đừng đi lấy chồng được không Viết cho nhà ai có quả bom nổ chậm Chẳng biết nói gì ngày con bước theo chồng Trời đất ơi! Mới lon ton ngoài sân giờ đã thành người lớn Nhìn con cười giòn tan bên chồng và bè bạn Lẽ nào lại khóc... như trẻ nhỏ dỗi mẹ trốn đầu hồi Hay là nói người ta... con ở lại nhà mình mãi thôi Làm sao cha quen mâm cơm thiếu tiếng con lẫy hờn đòi bỏ bữa Đi làm về chẳng thấy dép con ngoài cửa Cha lại đãng trí tất tả chạy đi tìm! Lo sang đấy lạ nhà đêm chẳng bình yên Nhỡ đâu vụng về quên cài then gió lùa ngoài liếp cửa Từ hồi bé đêm nào cũng quen ngủ mớ ...Nhỡ giấc mơ nhà chồng ồn ã quá thì sao? Nhạy cảm giống mẹ nên nước mắt dễ tuôn trào Đâu phải người đàn ông nào cũng kiên nhẫn ngồi nghe con khóc Cha quen được vỗ về thương yêu dẫu mệt nhọc ...Được ôm lấy bé bỏng của cha xua nức nở ứ trong lòng Biết đâu nhà người ta vốn sẵn bão giông Đôi tay yếu mềm chưa quen trùng khơi bão tố Tại sao bắt thương yêu của cha làm vợ Làm dâu cực khổ nhường nào! Chẳng lẽ ngày vui của con cha lại bày đặt đớn đau Làm đàn ông mà yếu lòng... kỳ chết! Thế mà một mình trốn sau hiên ngắm con... cha biết Chết chưa? cha kỳ lạ... yếu lòng! Hay là đừng lấy chồng ở nhà nhõng nhẽo thế được không Bé nhỏ?
Con là người Việt cha ơi Mang trong mình một nửa dòng máu Lạc Hồng Vẫn xin trở về đứng hiên ngang giữa non sông đất nước Đây là Việt Nam - quê hương của chúng ta làm sao con quên được Tiếng dạ thưa cha dạy thuở ngây ngô cho con rành rọt dạ vâng đời Mang trong mình một nửa hơi thở hùng thiêng nơi huyết quản cha ơi Tự hào hét vang hai tiếng Việt Nam thiêng liêng quý báu Tên của con vẫn dung dị như cúc tần ngoài dậu Như tiếng nước bà đun sôi như lúa trổ đồng vàng Cám ơn đồng bào máu mủ đã giang rộng vòng tay đón chào con Tạ ơn mẹ cha ban đôi tay kiên cường đôi chân vững chãi ... Cho phép người đàn ông trưởng thành từng trải Hôm nay rỏ nước mắt lên thấm ướt lá cờ đỏ sao vàng Mang trong ngực một nửa khí phách biển cả giang san Chẳng biết nói gì lớn lao chỉ xin rạp mình trước đồng bào ruột thịt Chẳng biết ồn ã gì hơn chỉ biết ra sân là sống chết Cho màu cờ sắc áo trên vai Đừng hỏi con là ai Chỉ cần biết con là người nước Việt Dạ thưa tiếng Việt Đá bóng vì màu cờ nước Việt Là đủ để vinh quang trong tim quyết chiến trong hồn Mang trong mình một nửa hồn thiêng núi non Mà trời đất ơi con đã tột cùng sung sướng Hãnh diện cho con khi trong tim ba ngàn trượng Trượng nào cũng ngời sáng khí phách Việt Nam Bài thơ viết về thủ môn Đặng Văn Lâm của đội tuyển Việt Nam khi tham dự giải Asian Cup 2019.
Con mồ côi chính bản thân mình Con mồ côi quê hương Ngay từ lúc biết thế nào là khi xa sẽ nhớ, khi nhớ sẽ thương và rồi vấn vương sẽ làm con tim chảy máu Quê hương không ở gần con... nhưng vẫn đêm ngày đau đáu Gọi con về thắp nén nhang thơm Con mồ côi cây rơm Tháng năm lúa chín vàng đồng, con trâu gãy nguyên hàm cười như nắc nẻ Pháo đền nổ độp, nổ đành doạ lũ trẻ ... Nổ độp nổ đành gọi con về dúi tóc mình vào đống rơm khô Con mô côi nấm mồ Chị nằm xuống vắt tóc mười lăm gội sông Lam bên lở bên bồi gần hai mươi năm con không dám để tóc mình dài hơn tóc chị Sợ mẹ ôm con xót nghĩ Nếu chị vẫn còn... tóc cũng ngang vai? Sông Lam trách con không về mà trả nợ với ai Đã nằm xuống là không bao giờ biết khóc Chỉ độc Cây mua vẫn tím trên những đợi chờ... Con mồ côi bảng chữ cái i tờ Những viên bi trong veo không biết nói Nhưng những viên bi chẳng bao giờ câm, chẳng bao giờ gọi Những viên bi sấp ngửa giữa đời con Con mồ côi chính con Chẳng ai như con, không có tuổi thơ, không có thời thiếu nữ và cả thời tóc trắng Con hiện hữu là con, nhưng ko phải là con... đôi khi là ngoa mồm, là lẳng lặng Là chải suôn tóc mình vắt lên bậu cửa than đau... Con mồ côi ngay cả với sợi nhau Những sợi nhau không có ngày có tháng Xoắn vào và bấu tím háng Xoắn vào và quở trách đời con Con mồ côi giọt máu đỏ hòn Chiều nay rặn ra một đứa mồ côi giống hệt con bé hai lăm mồ côi quê hương, hoa sim và nấm mô khuyết chủ Chiều nay rặn đẻ ra một đứa mồ côi dám mở mồm tự thú Nó mồ côi con và mồ côi cả sự đời!!
Con vẫn là chàng trai 18 tuổi Tặng cho 17/2/1979 Lần cuối cùng dưới bầu trời Vị Xuyên Cho con ngắm lại từng gương mặt sắp bước qua thời mười tám tuổi Ai trong số chúng con có người thương đang đợi Và ai trong số chúng con chưa hôn bạn gái lần đầu? Mười tám tuổi đã biết yêu đương gì đâu Tấm ảnh ngày lên đường cô hàng xóm ngượng ngùng nhét vào túi áo Đã cầm tay đâu mà biết lòng mình tan chảy ngoài bờ dậu Khi liếc chiếc áo cô ấy phơi... đúng hôm ấy mưa nhiều! Cuộc đời này dài ngắn bao nhiêu Mười tám năm ai chẳng biết mình chết trẻ Trời ơi thương nếu phải về với mẹ Đơm bữa cơm mời con mà phải cất nước mắt giấu trong lòng Mười tám tuổi còn sợ roi mây nữa không? Chẳng biết đâu... chắc vì thương cha nhọc nhằn nên sợ Vậy mà chiến trường hôm nay tất cả bọn con đều ngừng thở Lại thèm cha quất roi mây cho tất thảy thương nhớ lại đong đầy Nhắm mắt xin cha mẹ, làng xóm con nằm lại đây Trời Hà Giang màu gì con không biết nữa Chắc màu áo phơi bên nhà người con thương nhớ Hay màu bát cơm mẹ dành con bữa con lẫy roi đòn Lần cuối cùng dưới bầu trời Vị Xuyên Con vẫn là chàng trai mười tám tuổi Đau trong tim thế này... nghĩa là mình yếu đuối Hay là vì... con đau! Bài thơ viết về mẹ Hoàng Thị Tề ở Tuyên Quang, mẹ của liệt sĩ Trần Văn Hanh hy sinh trong chiến tranh biên giới tháng 2-1979. Sau 35 năm, mẹ mới được đến nghĩa trang liệt sĩ Vị Xuyên để thăm mộ con, khi bà đã 93 tuổi.