8/3 ở đây toàn nước mắt Tặng cho Ngã ba Đồng Lộc xanh Chẳng còn ngày tám tháng ba nào cho em Dẫu trước mộ phần ngạt ngào hoa thắm Có thêm những bóng người đi ngang rất đậm Hối hả quên Di ảnh năm xưa đôi mắt em hiền Nụ cười hồn nhiên đến lạ Giấc mơ đêm chỉ là ngả mình lên lá Ngắm hòa bình xanh Ông trời thả ngàn vạn gió thanh Vu vi kể chuyện quê hương, mẹ cha, cùng anh trai quê vẫn tưới đời bằng nước mắt Ngày đêm không giám cười, không giám vui, không giám nói to hơn, nhiều hơn phần mình được nói. U uất Sợ làm đau em Ngày tám tháng ba van đừng giỗi hờn Ai cũng biết em là con gái Việt Nam lớn lên nhờ mỏng manh hoa dại Chưa kịp nở mùa đã hóa bụi ngàn năm Ở chỗ mô đất em nằm Lại mọc thêm mười hai bông hoa dại Mãi mãi Rực màu con gái trắng trinh
Anh Biết nói gì hôm hay tin anh lại bắt đầu yêu Có quyền gì nữa đâu khi để tình yêu trôi qua tóc Đàn bà tụi em yêu thương khó nhọc Mặn nhạt hay không phụ thuộc vào anh và cả năm tháng tuổi xuân thì Có người diễm phúc nhận về người đàn ông bình yên nên chẳng bao giờ ướt mi Có người vì nhớ thương đợi chờ mà khô lệ Chúng mình gặp nhau quá trễ Khi chân chim em bão táp ập về Khi anh vẫn cuồng chân như ngựa non ngủ mê Muốn ôm cả trời đất giai nhân vào cơn mộng Chỉ là đàn bà thôi làm sao giữ chân anh trước ngàn bọt sóng Thoáng thấy mênh mông đã tha thiết tung vó mất rồi Chỉ là đàn bà với trăm ngàn lo âu nhỏ nhặt thường tình thôi Nào có mưu chước tinh tường gì để dám bày trò gông cùm giam hãm Khi tình yêu chết yểu hiên nhà xưa ắt là chỗ tạm Trú chân đủ rồi thì cứ ra đi Em đã rực rỡ lần cuối trong đời như đoá dã quỳ Vì yêu mà mang bao sắc hương ban phát hết Ừ...xưa nay cũng là người thường thôi mà em không biết Tưởng mình hoá thần thánh khi yêu Nào phải đâu em vẫn là em với khổ đau quá nhiều Tham lam yêu anh để gia tài đa đoan lớn lên gấp bội Người thường thôi mà đòi dốc lòng si mê bối rối Phơi khô bao nước mắt vẫn nghĩ mình dư giả, sang giàu Cứ tin lời hứa bền lâu Để quên mất đời mình có tuổi ...Em xin lỗi! Em sai! Biết làm gì khi anh lại gieo rắc bi hài Bằng chính ngọt ngon từng đưa em rồi lấy lại Giờ em đã tin chẳng có người đàn ông nào mãi mãi Thương nhớ duy nhất một người Chỉ có đàn bà ảo tưởng được yêu trọn vẹn thôi Nực cười quá trời anh nhỉ? Tưởng ngày yêu em đã chín chắn và kì vĩ Mà anh chỉ là con trẻ tầm thường Em thương Sai người nên em thua thiệt!
Anh già rồi... Em! Lại thêm một mùa thu nữa trôi qua Cây lá vàng nhắc chuyện gì trước cửa Nếu được chọn chắc không ai nhận điều tan vỡ Anh cũng làm lại đời mình bằng khoảnh khắc thương em Thành phố đi qua có vài ngôi nhà êm đềm Chỉ riêng trên đầu anh sao nhiều bão tố Chẳng dám nói với em... sợ rồi lầm lỡ Anh không ngăn nổi anh gây chuyện đau lòng Giá đổi được tất cả đời mình ôm lấy mong manh Xin vuốt mái tóc rối vào nếp chiều gió thổi Đến sớm nhất có thể để em không hoang phí đợi Cả tuổi thanh xuân gom góp chuộc mây trời Biết làm sao khi anh không bản lĩnh em ơi Hất đổ tất cả những điều quá cũ Giá mà anh giỏi nhẫn tâm... kệ đời ôm em ngủ Thì... chắc gì chuyện mình không đớn đau? Biết làm sao khi gặp được em hai tay úa nhàu Anh đã thuộc về một phương trời rất khác Cả một thời trai trẻ hai chân đi lạc Để ngày gặp em trễ quá yên bình Giá mà anh vẫn còn là khu rừng non xanh Xin kiệt cùng ngút ngàn cho em mãi mãi Nhưng chết rồi... anh là tàn cây sót lại Sau trận ngông cuồng tuổi trẻ phôi pha Chẳng đủ dã man rũ bỏ được điều đã qua Nên trời ạ! xin em đừng khóc!
Anh! Chúng mình yêu nhau nhé? Anh ạ! Mẹ đã sống mà không cần lời tỏ tình đầu tiên Nó đồng nghĩa với việc chẳng bao giờ mẹ nhận được lời tỏ tình cuối cùng cả Vì thời của mẹ người ta yêu bằng tất cả Bằng tim chứ không phải bằng mồm Anh ạ Mẹ đã hạnh phúc mà không cần lời tỏ tình và những cánh hoa thơm Những cánh hoa được gói trong giấy kiếng Những cánh hoa được ướp bằng hương lúng liếng Những cánh hoa chẳng thật bao giờ Thời của mẹ hoa dại hoá thành thơ Hoạ dại tết lên tóc người con gái Hoa dại vành vạnh ngón áp út đến là ngại Người con trai ngượng ngùng... siết hoa dại đến thương Anh ạ Mẹ đã nắm chặt tay cha trên vạn nẻo đường Dựa lưng đếm những vì sao bên đống rơm nhà hàng xóm Có lung linh gì đâu những ngày mưa đom đóm Bay như ma trơi, bay như quen hơi, bay như chơi vơi như tiếc nuối như cầu hồn những siêu linh Anh ạ Mẹ đã yêu và cũng đã lặng thinh Cũng giận dỗi vì vài ba trò con nít Bấu nát ngón tay mà vách liếp đan bằng lạt nứa nhà người ta vẫn im thin thít Vẫn khúc khích cười vì... "ai bảo không nghe" Anh ạ Mẹ đã đi qua thời con gái trong những đêm đông và cả chiều hè Đan tấm áo màu tím than để tỏ lòng chung thủy Bứt một nhành phưỡng vĩ Bỏ vào nón lá... nheo mắt cười như thể đồng ý tối hôn nhau Anh ạ Không phải chỉ có mỗi nụ cười đâu Thời của mẹ, đàn bà ai cũng khóc Mẹ nhiều lần rưng rức lệ như là quy luật hiển nhiên thôi, quy luật cứ đàn bà là phải khóc Đàn ông gồng gân, căng cơ hằn học... Quắc mắt nhìn và để vai nghiêng Cho giọt nước mắt thiêng Có chỗ dựa vào để chảy ... Mẹ và cha đã yêu nhau như vậy Chẳng có lời tỏ tình đầu tiên như thể bây giờ Nên anh đừng nói vu vơ Rằng sao em không bắt anh tỏ tình bằng hoa, quà và đủ thứ mà đứa con gái nào cũng muốn, thèm và nguầy nguậy đòi anh nhé Em chỉ muốn một lần nào đó anh hỏi mẹ "Khi yêu nhau thật lòng rồi có cần nói tỏ tình để hạnh phúc hơn không?" Anh ạ! Em sẽ nhận lời lấy anh làm chồng Để anh gồng gân nghiêng vai thinh im cho em gục nỗi buồn và niềm vui lên khóc Nước mắt và nụ cười lăn lóc Tõm! Tõm! Vào tim cho đầy đáy vô cùng.... Này! Yêu ơi ôm lấy em để nhìn lên không trung Ở trên đó... có những lời tỏ tình ngày xưa cha không nói Anh háy ném lời tỏ tình lên mái ngói Để mai mặt trời lên rực đỏ một mùa yêu ...Đến bây giờ anh đã hiểu rằng khi em yêu nhiều Cuồng nhiệt và đê mê thì chẳng cần lời tỏ tình nào phải thốt Nhột Có một niềm hạnh phúc đang cấu véo eo em!!
Bão về Con đi xa khi tóc vừa dài chấm gót Gió lào táp bỏng da còn để lại nám nâu tròn Dấu chân cũ đã chẳng nhận ra con Khi ngày trở về con ướm chân mình vào rất khẽ Con đi xa cha Con đi xa mẹ Đi xa gốc tre có ụ mối trước vườn Dưới ao bùn cạn nước có con lươn Mắt ti hí nhìn trời rất dẹt Mùa đốt đồng chuột sém da cháy khét Lũ trẻ nô nhau vấp gốc rạ gầy Chiếc xe bò ì ạch chở đụn mây Về tận đầu làng rồi trút đầy lên ao cá Tháng mười đa rụng lá Vào nón rộng vành bà đội để chờ ông Trên đê có con nghé bỏm bẻm mồm nghếch mắt ngắm gái chưa chồng Đang giặt chiếu để phơi ngày kịp nắng Khoai lang củ tím, củ vàng, củ trắng Lăn từ đỉnh vồng lăn xuống rãnh sâu Bông xấu hổ nở tím màu Nở tròn veo như mắt cô bé vừa biết khóc Con đi xa cơn gió thốc Vào mái tranh sắp đổ sau nhà Bóng nhúm rau sam quyện bóng của bà Tím cả một trời miền Trung rất tím Chiều nay nghe tin bão hành ngoài quê mà lòng con ngất lịm Lòng con như tứa máu để buồn Ông trời không có mắt hay sao mà cứ bắt lệ tuôn Trên mắt mẹ, mắt cha, mắt bà, mắt những cô gái vì nghèo không đeo nhẫn cưới Chiều nay con bật, con tắt radio mà lòng buồn rười rượi Miền Trung cắt máu mấy lần Miền Trung tứa máu mấy lần Miền Trung oằn đôi thân ra gánh bão Con đi xa quê tránh bão Mà chiều nay con tự đổ bão lòng mình Tự đổ bão đời mình Gào khóc
Bay thật xa... nếu đã Nếu ở cạnh ta mà vẫn cứ cuồng chân Thì ý nghĩa gì tình yêu giam hãm Đã yêu là phải dám Lắc đầu buông để ngày cũ bớt đau lòng Nếu sát kề bên mà vẫn thấy mênh mông Thì chắc chắn rồi chân thành trong tâm nhỏ hẹp Ý nghĩa gì khi mở mồm yêu mà tim gồng gang thép ...Cố làm một con chim ngoan khi khát cháy vung trời Thì cứ bay đi chim ơi Bởi chẳng có tình nào mang tên ràng buộc Và chẳng đôi lứa nào có tài lường trước Ngày trong mắt người kia thấy cánh vỗ lưng đồi Loài chim nào cũng đủ hai cánh để bay thôi Nhưng vì thương yêu có những người tự chặt chân mình thề không đi nữa Ở lại làm vôi làm vữa Xây những điều cao sang... Nếu biết thế mà vẫn bàng hoàng Thì giản đơn thôi người đã nuôi lòng phản trác Tình yêu chấp nhận người ta đi lạc Để tìm thấy nhau Chứ không dung thứ cho những trái tim đau Khi vẫn khăng khăng song đôi là hạnh phúc Cửa mở rồi Hãy đi và không cần nhìn ta như tên cai ngục Chúng ta cùng có chìa khoá để vào ngày đó phải không? Chỉ là người tự dựng lồng Giam chính mình và huyễn hoặc ta ác bạc ...Đi đi ngoài kia là mênh mông cũng là ghềnh thác Cứ bạo tàn như phút chia ly người sẽ thắng cả mà Tình yêu đi qua Chẳng sót lại gì ngoài hai người vỡ nát Chỉ khác là người sẽ ca sẽ hát Còn ta sẽ nhạt nhẽo bước qua đời Ý nghĩa gì khi tình phai phôi Mà ta gật đầu cho phai phôi cùng kiệt Ta biết Cánh sau lưng ta không muốn vỗ bao giờ Chỉ sợ người sẽ bay trong bơ vơ Vì nghiệt nào cũng phải một lần trả giá ...Ý nghĩa gì khi tình đã Thành điềm chiêm bao!
Bé bỏng ơi đừng khóc Tặng chị Ngọc Linh - giáo viên trường THPT chuyên Thái Bình Biết nói gì với con khi bão tố đang cuộn trào Mẹ chẳng còn nhiều thời gian ngắm nhìn tình yêu bé bỏng Thương hai tay nhỏ xinh với mắt hồ thu rộng Khóc chưa rõ câu dang tay ôm chưa khít vòng Tha thứ cho mẹ khi bỏ máu mủ lại giữa mênh mông Thanh xuân trôi trên vai đàn bà nhanh như chớp mắt Làm sao giải thích cho con biết sự thật Rằng mẹ sắp phải đi... Giá đời này chỉ có sum vầy không có chia ly Những người yêu thương nhau sẽ chẳng bao giờ cách biệt Chẳng có vực sâu chẳng tồn tại cái chết Mẹ con mình ắt sẽ bình yên... Nhưng bởi đời này ngoài niềm vui ắt có ưu phiền Cạnh hạnh phúc có khổ đau, sau chông gai là bình minh lấp lánh Nên mẹ không thể ở cạnh Cũng là điều dĩ nhiên Bé con ơi! ở lại mạnh mẽ ngoan hiền Sống giùm chặng đường mẹ chưa kịp bước Trái ngang hay thênh thang đều tin con làm được Những điều mẹ thầm ước mong Phải cười thật tươi như một đoá hồng Tử tế với cả những người mang cho con bất hạnh Ôm thật chặt người cạnh bên cả khi ấm áp hay khi giá lạnh Con sẽ thấy yêu thương dâng kín đường đời Hãy sống ngoan nhé bé bỏng ơi Đừng bao giờ tủi thân khi nghĩ về mẹ Bởi con mãi là chim sẻ Bú mớm mẹ đủ nhiều ắt sẽ tự dang cánh bay cao Mẹ sẽ trở về khi cơn gió thì thào Nên yêu ơi đừng khóc! P/s: Hôm rồi chị Thùy nhắn bảo: đây là những ngày cuối cùng bạn chị (chị Linh) được sống cùng cô con gái 6 tuổi. Chị ấy sắp phải đi vì K... Chị nói làm tặng cho bạn chị bài thơ... vì cả hai chị đều thích thơ mình. Chỉ muốn nhắn chị Linh rằng: - Ừ thì đời người ai đủ sức ngăn mệnh trời! Chúc chị nhẹ lòng... cô bé của chị sẽ mạnh mẽ và yêu đời! Chắc chắn thế...
Biết anh về hôm tối Biết anh về hôm tối Mà lòng chẳng buồn chào Qua bao mùa ly biệt Mắt ta giờ hư hao Tình đi qua bao tuổi Ta qua trăm đợi chờ Ngỡ xa rồi sẽ nhớ Vậy mà rồi bơ vơ Ngày anh quay về lại Ta trễ đợt xuân thì Khói thuốc vàng mấy độ Tóc ngắn dài đa nghi Ừ tình giờ bao tuổi Đau vì yêu mấy lần Tận trong lòng thèm nhớ Mà môi buồn phân vân Anh về đợt này khác Sum vầy như chia lìa Đau nốt thêm cữ nữa Mai ta gào ta nghe... Biết anh về hôm tối Mà ta không vội vàng Lặng im làm rối tóc Ngực gầy đến mênh mang
Bỏ phố về quê Hai đứa ra ngoại thành dựng túp lều tranh Sinh một cậu con trai và chắc chắn phải có thêm một nàng con gái Những đồng lương cuối cùng chắt chiu trang trải Thế mà vẫn mỉm cười yêu nhau! Nhìn nắng mới lên em nhắc lại thuở ban đầu Câu hát nào em thích nghe bài thơ nào anh thích đọc Tổng cộng có bao nhiêu lần anh làm em khóc Em thù dai nên trừng trị cưới em về! Xót tiếng thở khó nhọc của các con trong đêm mình nghe Anh lục đục nấu lá tía tô em vội vàng giã nồi ngải cứu Nhìn các con như bí như bầu em ngượng nghịu Khó nhọc thế mới vui! Thương em mệt nhoài sau một ngày dài thánh thiện ngủ vùi Vén lại mớ tóc mai từng cùng anh đi qua giông gió Tay trắng mà phúc đức được em gật đầu nhận lời làm vợ Thề rồi anh không quên! Ra ngoại thành nhìn nắng rọi đầu hiên Ngắm vạt cải nhú mầm chờ cây bàng trổ lá Các con trưởng thành nên người hết rồi mà kì lạ ... Chúng ta vẫn như thuở đôi mươi vứt hoa lệ về vườn Em vẫn trẻ đẹp như xưa... có khi còn trẻ đẹp hơn Anh lại đàn ông hơn vạn đàn ông trên phố Ngoại thành với túp lều tranh nuôi vợ chồng mình qua bão gió Cám ơn em đã làm vợ kẻ tay trắng vào đời Quỳ xuống hôn lên em và đất lành em ơi! Dạy anh biết hạnh phúc từ những điều giản dị!
Bóng em bóng tôi Em soi bóng mình, tôi soi bóng tôi Cả một đời nuôi nguyên vẹn nụ cười Để một ngày hoá thành đá cuội Nước mắt người có đủ lớn vỡ đôi? Em soi bóng mình, tôi soi bóng tôi Dịu dàng lắm tà áo xanh mướt nắng Cả một đời em nhìn tôi câm lặng Tôi nhìn em nuốt đắng ngược vào lòng Em không thực sự mở hồn đón mùa đông Nên rét cô đơn rét làm tê môi mỏng Rét u sầu rét làm tóc rúng động Khô, gầy, bết, xoắn, quăn Em vẫn cười quẳng trả vạn nếp nhăn Em vẫn hát xúi dục đời bão tố Em đi hoang chôn chặt tôi ở chỗ Loáng lênh đau Em soi bóng người, bóng tôi ở đâu? Em hạnh phúc tôi kiếm tìm dĩ vãng Bóng em đen, bóng tôi bạc trắng Cọng tóc nào cướp mất bóng trong tôi Em soi bóng người Tôi dâng bóng tôi Hoá đá cuội những ngày mưa không nước Hoá đá cuội những ngày chân mỏi bước Những ngày tôi... tìm tôi