Chương 10: Tiểu đần độn, tới đây
Tuy vui vẻ thì Tô Oản cũng không biểu hiện ra trên mặt, nàng mở to một đôi con ngươi ngập nước nhìn về phía Tương vương điện hạ: "Tiểu tướng công, tại sao ngươi lại từ hôn, chúng ta rõ ràng là một đôi trai tài gái sắc, trời đất tạo nên, chẳng lẽ bởi vì ta quá đẹp, làm ngươi có chút tự ti, nên mới không dám cưới ta."
Lời nói của Tô Oản trong chớp mắt làm Tương vương điện hạ tức điên lên, ngón tay vô thức nắm chặt, thân thể không khống chế được mà run rẩy, nếu không phải nhịn xuống, hắn sợ mình sẽ bóp chết nữ nhân này, cái gì mà do nàng quá đẹp, cái gì mà do hắn tự ti nên mới không dám cưới nàng, nàng cũng thật dám nghĩ.
Tương vương điện hạ hung thần ác sát mà nhìn chòng chọc vào Tô Oản, Tô Oản run lên một chút, lại tiếp tục nói: "Chẳng lẽ bị ta nói trúng tim đen rồi, tiểu tướng công, ngươi đừng sợ, đừng lo lắng, ta sẽ không ghét bỏ ngươi, ta.."
Lần này chưa đợi Tô Oản nói hết, Tương vương đã rống giận cắt ngang.
"Câm miệng."
Sau khi quát bảo Tô Oản ngừng, hắn cũng không dừng lại mà vừa nói vừa nhấc chân rời đi.
"An Quốc Hầu, sáng mai bổn vương sẽ đem tín vật đưa tới đây."
Nói xong, Tương vương dẫn theo thủ hạ nhấc chân liền rời đi.
Khánh vương đang ngồi trong đại sảnh cũng nhanh chóng đứng dậy theo kịp thân ảnh kia, lúc đi ngang qua Tô Oản, hắn thật muốn hướng đứa ngốc này khen một câu 'hay', thật trâu bò, thế mà có thể đem đường đường là Tương vương thế tử điện hạ bức đến nổi trận lôi đình, ngay tại chỗ liền từ hôn, nữ nhân này đúng là còn có chút bản lĩnh, đáng tiếc lại là một đứa ngốc.
Khánh vương thương tiếc một trận xong liền dẫn người ra ngoài, cuối cùng, trong đại sảnh An Quốc Hầu phủ, chỉ còn lại người của Tô gia.
An Quốc Hầu cùng Quảng Dương quận chúa sắc mặt âm trầm mà nhìn Tô Châu đang quỳ bên dưới, lại nhìn Tô Oản đang vẻ mặt thương tâm mà đứng một bên, cùng với tên Hạ Nam đã ngất đi kia.
Chuyện xảy ra đêm nay, trong lòng An Quốc hầu cùng Quảng Dương quận chúa đều hiểu rõ, chỉ sợ chuyện tư hội này, là do Tương vương điện hạ sai khiến Tô Châu làm.
Nhưng bây giờ lại không thành công, cho dù trong lòng Quảng Dương quận chúa oán hận Tô Oản, thì đối với chuyện này cũng không tiện nói gì thêm.
Bởi vì những chuyện xảy ra trên thọ yến tối nay, nên đã có rất nhiều người chú ý đến động tĩnh của An Quốc Hầu phủ, còn có sự kiện Tĩnh Vương thế tử bị ám sát, chỉ sợ lúc này đã có không ít người đang trong bóng tối nhìn chòng chọc vào An Quốc Hầu phủ, lúc trước hắn nói những câu nói đó, nếu bọn họ đụng đến Tô Oản, thì chính là nghi ngờ lời hắn nói, chỉ sợ hắn gây bất lợi cho An Quốc Hầu phủ.
Cho nên chuyện này đến đây nên dừng lại, dù muốn dạy dỗ Tô Oản, cũng không cần nóng vội nhất thời.
Con ngươi Quảng Dương quận chúa chợt lóe ánh sáng lạnh, nhưng rất nhanh đã thay đổi lại thành bộ dáng cao quý, nhìn xuống dưới chậm rãi hạ mệnh lệnh: "Được rồi, chuyện đêm nay dừng lại tại đây thôi."
"Người đâu, đưa Hạ công tử trở về."
"Vâng, phu nhân."
Hai bà vú già chạy vào, lao thẳng tới bên cạnh Hạ Nam, đem hắn dìu ra ngoài.
Sau đó Quảng Dương quận chúa lại nhìn về phía Tô Châu, chậm rãi nói: "Tối nay tứ tiểu thư không được phép ngủ, phạt chép năm mươi lần Nữ giới, sáng mai liền nộp lên."
Sắc mặt Tô Châu tái nhợt, phu nhân phạt nàng sao chép Nữ giới, hoàn toàn là vì lời nói lúc nãy của Tô Oản, nghĩ đến đây, Tô Châu hung hăng trừng mắt nhìn Tô Oản, trong lòng phẫn hận, nhưng cũng không dám nói thêm điều gì, cung kính thưa một tiếng liền dẫn nha hoàn, bà tử rời đi.
Cuối cùng, Quảng Dương quận chúa nhìn về phía Tô Oản: "Đại tiểu thư cũng trở về đi."
Tô Oản cực kì thương tâm mà đứng đó: "Huhu, tại sao tiểu tướng công lại muốn từ hôn, ta không chê hắn mà, ta thật sự không có chê hắn."
An Quốc Hầu tức đến mức trước mắt đen thui, Quảng Dương quận chúa cũng không nhịn được co rút khóe miệng.
Trong đại sảnh, đám nha hoàn, bà tử không nói gì mà nhìn chằm chằm vào xà nhà, đúng là suy nghĩ không giống người thường, lại còn không chê, là Tương vương điện hạ người ta chê ngươi đấy, không nhìn thấy Tương vương điện hạ ngay cả liếc mắt nhìn ngươi một cái cũng đều không muốn sao? Đúng là không biết xấu hổ.
Sắc mặt Quảng Dương quận chúa u ám nhìn vào Sỏa Nha: "Dìu tiểu thư của ngươi về đi, hầu hạ cho tốt."
"Vâng, phu nhân."
Sỏa Nha rụt cổ một cái, nhanh chóng chạy tới, đưa tay dìu tiểu thư nhà mình ra ngoài, Tô Oản còn không chịu đi mà hướng về phía sau kêu: "Phụ thân, người nói với tiểu tướng công, ta không chê hắn, bảo hắn đừng tự ti đừng lo lắng, ta không chê hắn, người nói với hắn, để hắn yên tâm mà cưới ta.."
Tô Oản còn chưa nói xong đã bị Sỏa Nha kéo ra ngoài.
Lúc hai người trở về, Tô Oản nghĩ tới một việc, lúc trước là ai hạ dược mình, theo kí ức trong đầu, cùng với tình huống phát sinh tối nay, người hạ dược nàng chắc là Tô Châu.
Cái nữ nhân đáng chết, dám hạ dược nàng, hừ, nàng ta cứ chờ đó, nàng sẽ đem hết tất cả trả lại cho nàng ta.
Tô Oản cười lạnh, dù trong lòng đoán là do Tô Châu hạ dược, nhưng rốt cuộc thì nàng cũng không có chứng cứ, nàng nhanh chóng nhìn Sỏa Nha ở một bên, nhỏ giọng phân phó: "Ngươi đi đến nơi ở của tứ tiểu thư, nghe lén nàng ta nói chuyện, xem thử tôi nay có phải là nàng ta hạ dược ta không."
"Vâng, tiểu thư."
Bây giờ Sỏa Nha đối với Tô Oản hoàn toàn là nói gì nghe nấy, bởi vì tiểu thư đã không giống trước kia, ngay cả Hầu gia cùng phu nhân đều không thể làm gì nàng, lúc nãy chẳng những đánh bà tử, lại đánh cái tên Hạ công tử kia, thật là hả lòng hả dạ, tiểu thư rất lợi hại.
Sỏa Nha vừa nghĩ vừa nhắm tới chỗ ở của tứ tiểu thư Tô Châu mà chạy qua, bên này, Tô Oản đang không nhanh không chậm đi về chỗ ở của mình, đêm nay thật là mệt chết nàng, thân thể này quá suy yếu, lại trải qua lần giày vò trước đó, bây giờ ngay cả chút sức lực cũng không còn, có chuyện gì thì mai lại nói.
Tô Oản vừa nghĩ vừa đi về tiểu viện rách nát của mình, ai ngờ khi nàng vừa vào tiểu viện, quanh thân đã cảm nhận được một cổ khí lạnh rét buốt, tia khí lạnh yếu ớt đấy lại làm nàng có cảm giác ớn lạnh cả người, nếu không phải nàng khống chết tốt, chỉ sợ đã run lên bần bật.
Con ngươi Tô Oản từ từ tối lại, cái loại khí lạnh trong sạch lại phảng phất như luồng khí lạnh mạnh nhất trong thiên địa này, rất giống của một người phát ra, Tĩnh Vương thế tử Tiêu Hoàng, nhưng mà sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Tô Oản nhanh chóng đưa tay ôm lấy cánh tay, chu miệng kêu gào mà đi vào khu nhà nhỏ của mình: "Lạnh quá lạnh quá, sắp rơi tuyết rồi sao."
Nếu lời này mà bị người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ lại rước lấy một trận châm biếm, rõ ràng là tháng sáu, mà nói có tuyết rơi, lời này chắc cũng chỉ có đứa ngốc Tô Oản nói được.
Nhưng như vậy thì càng che đậy tốt chuyện của Tô Oản, phía sau từ từ vang lên một thanh âm giá rét: "Đứng lại."
Thanh âm đó trầm thấp mát lạnh, như tiếng sáo thổi qua, lại mang theo mùi hoa sen, chỉ cần thanh âm thôi cũng đã làm người ta mơ mộng hão huyền, nhưng lại cũng làm người khác không thể xem nhẹ ý lạnh bên trong.
Tô Oản chậm rãi xoay người nhìn lại, quả nhiên ở sau lưng có một nam tử bá khí u lãnh nhưng quanh thân lại tràn ngập hương sen đang đứng, áo bào cẩm tú màu trắng, hình thêu trên thân áo cùng cổ tay đều dùng chỉ bạc thêu thành hoa sen màu bạc, làm cho hắn toát ra vẻ tôn quý tao nhã, yên tĩnh mà đứng trong bóng đêm, liền giống như một đóa thiên sơn tuyết liên nở rộ, nhưng rồi lại làm người khác không thể xem nhẹ hơi thở cường khí phát ra trên người hắn, như đại dương mênh mông ở cực bắc, khiến người khác nhịn không được mà run rẩy.
Chỉ yên tĩnh mà đứng đó thôi đã có thể phát ra khí tức cường bá như vậy, thì khi cảm nhận được sát khí của hắn phải kinh hãi đến mức nào, khó trách những quan thần ở kinh đô Tây Sở vừa nhìn thấy hắn đã ngoan ngoãn, không ai dám trêu chọc.
Tô Oản phải giả vờ run lên cầm cập, mặc dù nàng không có lạnh và sợ đến vậy, nhưng nàng cũng không quên bây giờ mình là một đứa ngốc, nếu không muốn nam nhân này hoài nghi mình thì phải giả ngu thôi.
Nam nhân trước mắt, trên khuôn mặt tinh xảo toàn là khí lạnh, trong con ngươi như ẩn giấu một thanh kiếm sắc, sát khí từ trong đôi con ngươi đẹp kia cứ như vậy tỏa ra.
Tô Oản trực tiếp bĩu môi, dường như đã bị ánh mắt của hắn dọa khóc.
Nam nhân nhăn lại hàng chân mày, chậm rãi mở miệng: "Tiểu đần độn, tới đây."
Lời nói của Tô Oản trong chớp mắt làm Tương vương điện hạ tức điên lên, ngón tay vô thức nắm chặt, thân thể không khống chế được mà run rẩy, nếu không phải nhịn xuống, hắn sợ mình sẽ bóp chết nữ nhân này, cái gì mà do nàng quá đẹp, cái gì mà do hắn tự ti nên mới không dám cưới nàng, nàng cũng thật dám nghĩ.
Tương vương điện hạ hung thần ác sát mà nhìn chòng chọc vào Tô Oản, Tô Oản run lên một chút, lại tiếp tục nói: "Chẳng lẽ bị ta nói trúng tim đen rồi, tiểu tướng công, ngươi đừng sợ, đừng lo lắng, ta sẽ không ghét bỏ ngươi, ta.."
Lần này chưa đợi Tô Oản nói hết, Tương vương đã rống giận cắt ngang.
"Câm miệng."
Sau khi quát bảo Tô Oản ngừng, hắn cũng không dừng lại mà vừa nói vừa nhấc chân rời đi.
"An Quốc Hầu, sáng mai bổn vương sẽ đem tín vật đưa tới đây."
Nói xong, Tương vương dẫn theo thủ hạ nhấc chân liền rời đi.
Khánh vương đang ngồi trong đại sảnh cũng nhanh chóng đứng dậy theo kịp thân ảnh kia, lúc đi ngang qua Tô Oản, hắn thật muốn hướng đứa ngốc này khen một câu 'hay', thật trâu bò, thế mà có thể đem đường đường là Tương vương thế tử điện hạ bức đến nổi trận lôi đình, ngay tại chỗ liền từ hôn, nữ nhân này đúng là còn có chút bản lĩnh, đáng tiếc lại là một đứa ngốc.
Khánh vương thương tiếc một trận xong liền dẫn người ra ngoài, cuối cùng, trong đại sảnh An Quốc Hầu phủ, chỉ còn lại người của Tô gia.
An Quốc Hầu cùng Quảng Dương quận chúa sắc mặt âm trầm mà nhìn Tô Châu đang quỳ bên dưới, lại nhìn Tô Oản đang vẻ mặt thương tâm mà đứng một bên, cùng với tên Hạ Nam đã ngất đi kia.
Chuyện xảy ra đêm nay, trong lòng An Quốc hầu cùng Quảng Dương quận chúa đều hiểu rõ, chỉ sợ chuyện tư hội này, là do Tương vương điện hạ sai khiến Tô Châu làm.
Nhưng bây giờ lại không thành công, cho dù trong lòng Quảng Dương quận chúa oán hận Tô Oản, thì đối với chuyện này cũng không tiện nói gì thêm.
Bởi vì những chuyện xảy ra trên thọ yến tối nay, nên đã có rất nhiều người chú ý đến động tĩnh của An Quốc Hầu phủ, còn có sự kiện Tĩnh Vương thế tử bị ám sát, chỉ sợ lúc này đã có không ít người đang trong bóng tối nhìn chòng chọc vào An Quốc Hầu phủ, lúc trước hắn nói những câu nói đó, nếu bọn họ đụng đến Tô Oản, thì chính là nghi ngờ lời hắn nói, chỉ sợ hắn gây bất lợi cho An Quốc Hầu phủ.
Cho nên chuyện này đến đây nên dừng lại, dù muốn dạy dỗ Tô Oản, cũng không cần nóng vội nhất thời.
Con ngươi Quảng Dương quận chúa chợt lóe ánh sáng lạnh, nhưng rất nhanh đã thay đổi lại thành bộ dáng cao quý, nhìn xuống dưới chậm rãi hạ mệnh lệnh: "Được rồi, chuyện đêm nay dừng lại tại đây thôi."
"Người đâu, đưa Hạ công tử trở về."
"Vâng, phu nhân."
Hai bà vú già chạy vào, lao thẳng tới bên cạnh Hạ Nam, đem hắn dìu ra ngoài.
Sau đó Quảng Dương quận chúa lại nhìn về phía Tô Châu, chậm rãi nói: "Tối nay tứ tiểu thư không được phép ngủ, phạt chép năm mươi lần Nữ giới, sáng mai liền nộp lên."
Sắc mặt Tô Châu tái nhợt, phu nhân phạt nàng sao chép Nữ giới, hoàn toàn là vì lời nói lúc nãy của Tô Oản, nghĩ đến đây, Tô Châu hung hăng trừng mắt nhìn Tô Oản, trong lòng phẫn hận, nhưng cũng không dám nói thêm điều gì, cung kính thưa một tiếng liền dẫn nha hoàn, bà tử rời đi.
Cuối cùng, Quảng Dương quận chúa nhìn về phía Tô Oản: "Đại tiểu thư cũng trở về đi."
Tô Oản cực kì thương tâm mà đứng đó: "Huhu, tại sao tiểu tướng công lại muốn từ hôn, ta không chê hắn mà, ta thật sự không có chê hắn."
An Quốc Hầu tức đến mức trước mắt đen thui, Quảng Dương quận chúa cũng không nhịn được co rút khóe miệng.
Trong đại sảnh, đám nha hoàn, bà tử không nói gì mà nhìn chằm chằm vào xà nhà, đúng là suy nghĩ không giống người thường, lại còn không chê, là Tương vương điện hạ người ta chê ngươi đấy, không nhìn thấy Tương vương điện hạ ngay cả liếc mắt nhìn ngươi một cái cũng đều không muốn sao? Đúng là không biết xấu hổ.
Sắc mặt Quảng Dương quận chúa u ám nhìn vào Sỏa Nha: "Dìu tiểu thư của ngươi về đi, hầu hạ cho tốt."
"Vâng, phu nhân."
Sỏa Nha rụt cổ một cái, nhanh chóng chạy tới, đưa tay dìu tiểu thư nhà mình ra ngoài, Tô Oản còn không chịu đi mà hướng về phía sau kêu: "Phụ thân, người nói với tiểu tướng công, ta không chê hắn, bảo hắn đừng tự ti đừng lo lắng, ta không chê hắn, người nói với hắn, để hắn yên tâm mà cưới ta.."
Tô Oản còn chưa nói xong đã bị Sỏa Nha kéo ra ngoài.
Lúc hai người trở về, Tô Oản nghĩ tới một việc, lúc trước là ai hạ dược mình, theo kí ức trong đầu, cùng với tình huống phát sinh tối nay, người hạ dược nàng chắc là Tô Châu.
Cái nữ nhân đáng chết, dám hạ dược nàng, hừ, nàng ta cứ chờ đó, nàng sẽ đem hết tất cả trả lại cho nàng ta.
Tô Oản cười lạnh, dù trong lòng đoán là do Tô Châu hạ dược, nhưng rốt cuộc thì nàng cũng không có chứng cứ, nàng nhanh chóng nhìn Sỏa Nha ở một bên, nhỏ giọng phân phó: "Ngươi đi đến nơi ở của tứ tiểu thư, nghe lén nàng ta nói chuyện, xem thử tôi nay có phải là nàng ta hạ dược ta không."
"Vâng, tiểu thư."
Bây giờ Sỏa Nha đối với Tô Oản hoàn toàn là nói gì nghe nấy, bởi vì tiểu thư đã không giống trước kia, ngay cả Hầu gia cùng phu nhân đều không thể làm gì nàng, lúc nãy chẳng những đánh bà tử, lại đánh cái tên Hạ công tử kia, thật là hả lòng hả dạ, tiểu thư rất lợi hại.
Sỏa Nha vừa nghĩ vừa nhắm tới chỗ ở của tứ tiểu thư Tô Châu mà chạy qua, bên này, Tô Oản đang không nhanh không chậm đi về chỗ ở của mình, đêm nay thật là mệt chết nàng, thân thể này quá suy yếu, lại trải qua lần giày vò trước đó, bây giờ ngay cả chút sức lực cũng không còn, có chuyện gì thì mai lại nói.
Tô Oản vừa nghĩ vừa đi về tiểu viện rách nát của mình, ai ngờ khi nàng vừa vào tiểu viện, quanh thân đã cảm nhận được một cổ khí lạnh rét buốt, tia khí lạnh yếu ớt đấy lại làm nàng có cảm giác ớn lạnh cả người, nếu không phải nàng khống chết tốt, chỉ sợ đã run lên bần bật.
Con ngươi Tô Oản từ từ tối lại, cái loại khí lạnh trong sạch lại phảng phất như luồng khí lạnh mạnh nhất trong thiên địa này, rất giống của một người phát ra, Tĩnh Vương thế tử Tiêu Hoàng, nhưng mà sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Tô Oản nhanh chóng đưa tay ôm lấy cánh tay, chu miệng kêu gào mà đi vào khu nhà nhỏ của mình: "Lạnh quá lạnh quá, sắp rơi tuyết rồi sao."
Nếu lời này mà bị người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ lại rước lấy một trận châm biếm, rõ ràng là tháng sáu, mà nói có tuyết rơi, lời này chắc cũng chỉ có đứa ngốc Tô Oản nói được.
Nhưng như vậy thì càng che đậy tốt chuyện của Tô Oản, phía sau từ từ vang lên một thanh âm giá rét: "Đứng lại."
Thanh âm đó trầm thấp mát lạnh, như tiếng sáo thổi qua, lại mang theo mùi hoa sen, chỉ cần thanh âm thôi cũng đã làm người ta mơ mộng hão huyền, nhưng lại cũng làm người khác không thể xem nhẹ ý lạnh bên trong.
Tô Oản chậm rãi xoay người nhìn lại, quả nhiên ở sau lưng có một nam tử bá khí u lãnh nhưng quanh thân lại tràn ngập hương sen đang đứng, áo bào cẩm tú màu trắng, hình thêu trên thân áo cùng cổ tay đều dùng chỉ bạc thêu thành hoa sen màu bạc, làm cho hắn toát ra vẻ tôn quý tao nhã, yên tĩnh mà đứng trong bóng đêm, liền giống như một đóa thiên sơn tuyết liên nở rộ, nhưng rồi lại làm người khác không thể xem nhẹ hơi thở cường khí phát ra trên người hắn, như đại dương mênh mông ở cực bắc, khiến người khác nhịn không được mà run rẩy.
Chỉ yên tĩnh mà đứng đó thôi đã có thể phát ra khí tức cường bá như vậy, thì khi cảm nhận được sát khí của hắn phải kinh hãi đến mức nào, khó trách những quan thần ở kinh đô Tây Sở vừa nhìn thấy hắn đã ngoan ngoãn, không ai dám trêu chọc.
Tô Oản phải giả vờ run lên cầm cập, mặc dù nàng không có lạnh và sợ đến vậy, nhưng nàng cũng không quên bây giờ mình là một đứa ngốc, nếu không muốn nam nhân này hoài nghi mình thì phải giả ngu thôi.
Nam nhân trước mắt, trên khuôn mặt tinh xảo toàn là khí lạnh, trong con ngươi như ẩn giấu một thanh kiếm sắc, sát khí từ trong đôi con ngươi đẹp kia cứ như vậy tỏa ra.
Tô Oản trực tiếp bĩu môi, dường như đã bị ánh mắt của hắn dọa khóc.
Nam nhân nhăn lại hàng chân mày, chậm rãi mở miệng: "Tiểu đần độn, tới đây."