[Edit] Y Hậu Khuynh Thiên - Tiêu Thất Gia

Discussion in 'Truyện Drop' started by Miuly, Dec 10, 2018.

  1. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 300: Đế Tiểu Vân tan nát cõi lòng (một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thân thể mềm mịn nhỏ bé của Bạch Tiểu Thần dựa vào trong lòng Bạch Nhan:

    - Hôm nay Thần nhi và các tiểu cô ra ngoài, dọc theo đường đi có thật nhiều người đưa hoa cho tiểu cô với Sở tỷ tỷ, bọn họ còn nói, hoa tươi là để đưa cho người yêu thương nhất. Mẫu thân là người Thần nhi yêu nhất, cho nên, hoa của Thần nhi đưa cho mẫu thân, đương nhiên, nếu như mẫu thân có thể sinh một tiểu muội muội cho Thần nhi, Thần nhi nhất định sẽ trân trọng muội muội.

    Bạch Nhan nhận cành hoa đào Bạch Tiểu Thần đưa tới, ôm bánh bao nhỏ trước mặt vào lòng.

    Thân hình nho nhỏ, mềm mại, thơm thơm của bé, khiến cho chân mày ban đầu vốn cau chặt của Bạch Nhan thả lỏng ra.

    - Những lời này, là ai dạy con nói?

    Bạch Nhan đưa hoa đào tới dưới mũi, khẽ ngửi thấy hương thơm.

    Mùi thơm mê người kia khiến cho khóe môi của nàng khẽ nhếch lên, cười như không cười nhìn bánh bao nhỏ đang dán ở trên người nàng.

    Bạch Tiểu Thần tức giận phồng má:

    - Mẫu thân, những lời này đều là lời phát ra từ nội tâm của Thần nhi, mẫu thân lại hoài nghi Thần nhi.

    - Ba đĩa thịt xào khô?

    Bạch Nhan cười nhẹ nhếch môi.

    Vừa nghe thấy lời này của Bạch Nhan, Bạch Tiểu Thần lập tức nghiêm mặt:

    - Mẫu thân hoài nghi rất đúng, mấy lời mới vừa rồi, đều do tiểu cô kêu con nói.

    Đế Tiểu Vân đáng thương, nghiễm nhiên không biết chính là ba đĩa thịt xào khô, khiến Bạch Tiểu Thần bán nàng đi..

    - Con cách tiểu cô con và Sở Y Y xa một chút, miễn cho khi các nàng đi chơi gái cũng mang theo con, nếu dẫn con hỏng rồi, nương sẽ đánh chết các nàng.

    Đừng tưởng rằng nàng không biết, hai nha đầu kia thường xuyên thừa dịp nàng không ở đây tiến đến Phượng lâu tìm nữ nhân, nếu lại kêu Bạch Tiểu Thần ở chung một mình với hai nàng, thật dễ dàng khiến các nàng dạy hư mất.

    - Thần nhi nghe lời mẫu thân.

    Bạch Tiểu Thần nhu thuận gật đầu, trong mắt to sáng ngời lại lóe lên một đường quang mang giảo hoạt.

    Ngay khi Bạch Nhan lại định tiếp tục dặn dò hai câu, nàng bỗng nhiên cảm giác được một đôi mắt âm lãnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng.

    Cảm giác này.. Thật giống như có một con rắn độc quấn chặt lấy cổ của nàng, rất không thoải mái.

    - Mẫu thân, sao vậy?

    Bạch Tiểu Thần ngước đôi mắt to hồn nhiên của mình lên, chớp cũng không chớp nhìn Bạch Nhan.

    Bạch Nhan ôm thật chặt lấy thân mình mềm yếu của Bạch Tiểu Thần, tròng mắt đảo qua, liền trông thấy một con rắn dài màu xanh đang nằm sấp trong bụi cỏ cách đó không xa.

    Rắn xanh lè lưỡi rắn thật dài, ánh mắt ti hí gian xảo nhìn chằm chằm vào Bạch Nhan, trong ánh mắt của nó hàm chứa ghen tỵ, phẫn nộ.. Với không cam lòng.

    Nếu chỉ nhìn bề ngoài, đây chỉ là một con rắn xanh phổ thông mà thôi, nhưng mà cảm xúc nơi đáy mắt của nó rõ ràng như thế, không hề kém một đầu yêu thú.

    Nhưng mà sao yêu thú lại xuất hiện ở nơi này?

    Đúng lúc Bạch Nhan đang suy xét, một tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài viện trước mặt truyền đến.

    Sau khi nghe được tiếng bước chân kia, rắn xanh cấp tốc chui vào trong bụi cỏ, một lát sau đã biến mất không thấy gì nữa.

    - Tẩu tử.

    Đế Tiểu Vân bay nhanh nhào tới, đột nhiên, trong không khí, một khí tức nhạt đến gần như có thể bỏ qua bay vào chóp mũi, khiến cho bước chân của nàng bỗng nhiên dừng lại, chân mày xinh đẹp nhíu chặt, nghi hoặc nhìn về phía rắn xanh biến mất.

    - Sao vậy?

    Bạch Nhan nhíu mày hỏi.

    - Không có gì.

    Đế Tiểu Vân lắc lắc đầu.

    Khí tức kia quá yếu, yếu kém đến nàng không cách nào xác định có phải là nữ nhân kia hay không..

    Trước khi chưa xác định rõ ràng, vẫn đừng báo chuyện này cho đại tẩu thì hơn.

    Đế Tiểu Vân nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu, cười hì hì tiến lên trước:

    - Đại tẩu, khi nào chúng ta trở về?

    Trong mắt Bạch Nhan lộ ra ánh sáng, ý cười bên môi sâu hơn:

    - Trước không phải muội vẫn muốn rời khỏi tầm mắt của Đế Thương sao? Thế nào, hiện giờ định trở về? Hay là, mấy người có chuyện gì gạt ta?
     
  2. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 301: Đế Tiểu Vân tan nát cõi lòng (hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tròng mắt Đế Tiểu Vân lóe lên, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Bạch Nhan.

    Bạch Nhan nhìn thấy dáng vẻ này của Đế Tiểu Vân, càng thêm xác định nàng ấy có chuyện gạt nàng:

    - Nói đi, có chuyện gì? Muội không nói cũng không sao, chờ giải quyết xong chuyện của Đổng gia, ta cũng không để ý ở lại đây mười ngày nửa tháng.

    Đế Tiểu Vân sắp khóc:

    - Tẩu tử, không được, tẩu không thể ở lại chỗ này, bằng không chờ ca ca của Sở Y Y đến đây, muội liền không may!

    Bạch Nhan khựng lại:

    - Lời này của muội có ý gì?

    - Muội.. Mới vừa rồi muội nhìn thấy Sở Y Y truyền tin cho ca ca nàng ấy, nói hai ngày này hắn mới nhìn thấy thư mà Sở Y Y truyền cho hắn, hiện giờ đang đuổi tới bên này, Sở Y Y đã để cho thị vệ của nàng ấy đi ra ngoài chờ hắn.

    Từ thánh địa đi Lưu Hỏa Quốc, chắc chắn phải đi qua Xích Hà quốc, chỉ cần thị vệ của Sở Y Y ở ngoài chờ, liền có thể đón được Sở Dật Phong.

    Vừa nghe Sở Dật Phong muốn tới, Bạch Nhan cảm thấy hơi đau đầu.

    - Ta đã sớm nói chuyện của ta không cần thánh địa nhúng tay, vì sao Sở Dật Phong vẫn phải tới?

    - Tẩu tử, chúng ta nhanh chóng xử lý xong chuyện bên này rồi cùng nhau trở về, chờ về tới nhà, có lão ca muội ở đấy, không có ai có thể cướp tẩu đi.

    Đế Tiểu Vân phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi.

    Sở Y Y chính là kẻ tâm cơ, còn chẳng phải thấy lần này lão ca nhà mình không theo đến, cho nên mới để cho cha nuôi của Thần nhi đến cướp người sao.

    Nàng nhất định phải giúp lão ca coi chừng tẩu tử, quyết không để người này đạt được.

    Nghĩ đến đây, Đế Tiểu Vân đưa mắt nhìn sang Bạch Tiểu Thần, trong lòng dễ chịu một chút.

    Dù như thế nào, tiểu Thần nhi vẫn là nhi tử thân sinh của lão ca, bé nhất định sẽ đứng ở bên lão ca khuyên Bạch Nhan rời đi.

    - Thần..

    Đế Tiểu Vân đang định khuyên Bạch Tiểu Thần đứng chung một mặt trận với nàng, ai biết bánh bao nhỏ đã chớp đôi mắt to đáng yêu, tràn đầy chờ mong nhìn Bạch Nhan.

    - Mẫu thân, cha nuôi sắp tới sao? Nếu không chúng ta chờ cha nuôi đến rồi rời đi?

    Lời Đế Tiểu Vân muốn nói bỗng chốc nghẹn ngào ở trong cổ họng, nửa vời.

    Thậm chí, nàng còn nghe được tiếng tan nát cõi lòng trong lòng mình..

    * * *

    Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân ồn ào từ ngoài viện truyền đến, không đến một lúc, liền thấy Phó Bảo Vân vênh váo hung hăng lao đến.

    Nàng đột ngột lao đến trước mặt Đế Tiểu Vân, rào một tiếng, đá lăn bàn trà bằng đá ở trước mặt Bạch Nhan, tức giận quát:

    - Mới vừa rồi có phải là ngươi tiểu tiện nhân này đả thương con ta không?

    Bạch Nhan ngay cả mí mắt đều không nhếch lên, hai tay lười nhác kê sau gáy nằm trên ghế, khóe môi nàng nhếch lên, hiện lên chút ý cười.

    - Nhớ liếm sạch sẽ cả nước trên đất cho ta.

    Bạch Tiểu Thần chớp mắt:

    - Mẫu thân, nếu nàng ta liếm không sạch sẽ thì sao?

    - Vậy dễ làm chân nào của nàng ta đạp đổ cái bàn, liền chặt chân đó của nàng ta.

    Quả nhiên, gần mực thì đen, gần son thì đỏ.

    Nàng ở chung với Đế Thương lâu rồi, ngay cả tật xấu chặt chân người ta đều học được.

    - Tiện nhân!

    Tròng mắt Phó Bảo Vân lạnh lùng, vung một cái tát lên về phía Bạch Nhan.

    Nhưng tay nàng còn chưa chạm tới Bạch Nhan, Đế Tiểu Vân đã giơ cổ tay lên túm lấy tay của nàng.

    Trong mắt to xinh đẹp của nàng chứa lửa giận:

    - Vừa rồi ngươi mắng ai tiện nhân? Tẩu tử của ta là người mà ngươi có thể mắng sao?

    Ở trước mặt Đế Tiểu Vân nàng còn dám mắng tẩu tử nàng, đây chẳng phải không đặt nàng vào trong mắt?

    Phó Bảo Vân cười nhạo một tiếng, tròng mắt châm chọc nhìn về phía Bạch Nhan:

    - Bạch Nhan biểu tỷ của Lam Tiểu Vận, tên này đâu chỉ người trong Lưu Hỏa quốc đều biết, liền ngay cả Xích Hà quốc chúng ta cũng biết nàng ta là đồ phóng đãng! Tiện nhân như vậy, sao ta lại không chửi được?
     
  3. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 302: Đế Tiểu Vân tan nát cõi lòng (ba)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm năm trước, Bạch Nhan bỏ trốn cùng người, thế cho nên trên mặt Lam gia cũng không sáng sủa.

    Cho nên, trong năm năm này, mỗi lần khi Đổng Nhược Lan về Đổng gia, các nàng không thiếu dùng chuyện này đến nhục nhã Đổng Nhược Lan.

    Bốp!

    Trên gương mặt xinh đẹp của Đế Tiểu Vân tràn dầy tức giận, nâng tay một cái vung một bạt tai lên trên mặt Phó Bảo Vân.

    Một cái tát này của nàng, dùng sức rất lớn, Phó Bảo Vân chính là bị một cái tát này tát bay ra ngoài, chật vật ngã trên đất.

    Bạch Nhan nhìn bóng dáng Phó Bảo Vân ngã xuống đất, hơi nhếch môi:

    - Thần nhi, con đi mời nhị lão Đổng gia tới, hôm nay, nếu bọn họ không làm chủ cho mợ nương, nương liền khiến cho Đổng gia bọn họ vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh!

    Khi mấy chữ vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh vừa dứt, không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo nghiêm trang, trong gió lạnh, xen lẫn ý lạnh.

    Gió lạnh chui vào cơ thể, lạnh như băng thấu xương.

    Bạch Tiểu Thần đồng tình liếc nhìn phu thê Phó Bảo Van, như thế nào đều không thể che giấu được vui sướng khi người gặp họa ở trong mắt.

    - Mẫu thân, vậy Thần nhi đi.

    Nói xong lời này, Bạch Tiểu Thần rời khỏi vòng ôm của Bạch Nhan, từng bước một chạy về phía hậu viện, trong khoảnh khắc kia thân thể nho nhỏ cũng đã biến mất.

    Phó Bảo Vân cắn răng bò dậy từ trên mặt đất, hung tợn trừng mắt nhìn Đổng Nhược Cần ở bên cạnh:

    - Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ hai lão bất tử kia? Không thấy ta bị đánh sao? Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì. Giáo huấn nữ nhân đáng chết này cho ta!

    Đổng Nhược Cần há to mồm, còn chưa nói ra lời, liền gặp được mấy người và một con rồng từ chỗ không xa bước nhanh mà đến..

    - Mẫu thân.

    Vừa nhìn thấy Bạch Nhan, Bạch Tiểu Thần lập tức nhào vào trong lòng nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác tràn đầy tươi cười nhu thuận.

    - Thần nhi có phải thật biết điều không? Gọi cả ly long tới nữa.

    Bạch Tiểu Thần còn nhỏ tuổi, sẽ trông mặt mà bắt hình dong, dáng vẻ của ly long xấu như vậy, trên cơ bản hắn liền vứt ly long ở lại hậu viện rồi không để ý tới.

    Hiện giờ bé vì cho mẫu thân chỗ dựa, bé mới gọi ly long tới đe dọa bọn người này.

    - Grào.

    Ly long cũng rất cho mặt mũi, sau khi nghe thấy Bạch Tiểu Thần nói ra lời này, liền phát ra một tiếng gầm giận dữ rung trời động địa, Phó Bảo Vân sợ tới mức lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.

    Bạch Tiểu Thần vỗ vỗ đầu ly long, tỏ vẻ già dặn nói:

    - Ly long ngoan, biểu hiện cho tốt, nếu ngươi biểu hiện tốt, Thần nhi liền thưởng cho ngươi một viên đồ ăn vặt.

    Lúc trước vì sao Bạch Tiểu Thần chán ghét ly long? Còn không phải sợ lại tới một con yêu thú cướp đồ ăn ngon với hắn?

    Nếu dáng vẻ của yêu thú này xinh xắn thì cũng thôi.

    Dù sao dáng vẻ xinh xắn làm cái gì đều được, nhưng ly long loại yêu thú xấu xí này, chỉ có thể bị hắn ghét bỏ.

    - Biểu muội.

    Lam Thiểu Yến sờ gáy, trên khuôn mặt ngây ngô tuấn dật nhếch lên nụ cười ngại ngùng.

    - Chuyện này, thật sự đã quá làm phiền muội, còn khiến muội chạy từ xa như vậy đến.

    Bạch Nhan cười nhẹ thản nhiên:

    - Cữu mẫu là người thân của ta, chuyện của cữu mẫu, ta tự nhiên không thể không quản.

    Nhìn nụ cười trên mặt Bạch Nhan, trong lúc nhất thời Lam Thiểu Yến nhìn có phần ngây người, thật lâu sau, trên mặt hắn hiện lên vẻ ngượng ngùng, xấu hổ ho khan hai tiếng.

    - Phó Bảo Vân!

    Tiếng gầm lên giận dữ, khiến Phó Bảo Vân đang định mở miệng liền phát hoảng, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Đổng Thiên Lăng đang vẻ mặt phẫn nộ.

    Từ sau khi nàng gả tới nhiều năm như vậy, có khi nào Đổng Thiên Lăng dám nói nặng một câu với nàng? Hiện giờ.. Hắn lại dám quát nàng?

    Lửa giận trong mắt Đổng Thiên Lăng bắt đầu dâng trào, lạnh giọng quát lớn:

    - Phó Bảo Vân! Ngươi đả thương nữ nhi của ta, còn dám dùng đan dược giả đến lừa gạt ta, chuyện này, có phải ngươi nên giải thích một chút không?

    Phó Bảo Vân khó khăn lắm từ trong kinh hãi đi ra, lại nghe thấy lời Đổng Thiên Lăng nói, nàng cười lạnh một tiếng.
     
  4. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 303: Đế Tiểu Vân tan nát cõi lòng (bốn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đổng Nhược Lan chẳng qua đang giả bộ bệnh mà thôi, cũng chỉ có các ngươi lũ ngu ngốc này mới có thể lãng phí đan dược vì nàng ta.

    Dù sao Đổng Nhược Lan lại không chết được, việc gì phải lãng phí tiền tài?

    Đổng Thiên Lăng tức đến cả người run run:

    - Ngươi.. Ngươi từ trong tay bổn gia chủ mua dược liệu đan dược, lại dùng một viên đan dược giả đến lừa gạt bổn gia chủ, lúc đó bổn gia chủ thật sự ngu xuẩn, lại tin ngươi.

    Hắn nắm chặt tay, hít sâu một hơi:

    - Người đâu, chuẩn bị phong hưu thư, bổn gia chủ muốn thay mặt nhi tử hưu thê!

    Phó Bảo Vân bỗng chốc mở to hai mắt nhìn, hắn lại muốn hưu nàng? Sao dám?

    - Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?

    Sắc mặt Phó Bảo Vân trắng bệch.

    Nàng gả cho Đổng gia vốn là hạ giá, hắn còn muốn hưu nàng?

    Khuôn mặt Đổng Nhược Cần thay đổi:

    - Cha! Những năm này Bảo Vân chịu ủy khuất còn ít sao? Cha lại định vì một người ngoài mà đuổi nàng ấy ra ngoài.

    Thân mình Đổng Thiên Lăng cứng đờ, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

    Cũng may mắn sau khi Nhược Lan tỉnh lại, hắn để cho tiểu Vận làm bạn với con bé, không để cho con bé rời khỏi phòng.

    Bằng không, nếu để cho Đổng Nhược Lan biết được những lời này của Đổng Nhược Cần, con bé sẽ thương tâm đến mức độ nào?

    Đây là đệ đệ mà con bé đã thương yêu bao nhiêu năm, che chở bao nhiêu năm.

    Bạch Tiểu Thần nghiêng đầu, trong hai tròng mắt thiên chân vô tà tràn đầy mê man:

    - Mẫu thân, cữu nãi nãi là lão gia gia Đổng gia nhặt được à?

    - Vì sao lại nói như vậy?

    - Nếu cữu nãi nãi là nữ nhi thân sinh của lão gia gia Đổng gia, vậy cữu nãi nãi mới chân chính là người một nhà, nhưng hắn lại hết câu này đến câu khác nói người ngoài, không phải nói rõ cữu nãi nãi là nhặt được sao? Nếu thật sự nói như vậy, cữu nãi nãi cũng quá đáng thương đi.

    Giọng nói ngọt ngào ngây thơ của bánh bao nhỏ, khiến trong sân đang huyên náo nháy mắt yên tĩnh lại.

    Ánh mắt của Đổng Nhược Cần rất không kiên nhẫn nhìn vào mắt Bạch Tiểu Thần:

    - Ngươi nói bậy gì đó? Tỷ tỷ ta tự nhiên là nữ nhi thân sinh của cha ta, chẳng qua tỷ ta đã gả ra ngoài, liền tính là người ngoài.

    Bạch Tiểu Thần cái hiểu cái không gật đầu, giọng nói của hắn tính trẻ con mười phần, thiên chân khả ái:

    - Hóa ra là như vậy, khi cữu nãi nãi xuất giá, có phải cần thay máu không? Nếu không, trong cơ thể cữu nãi nãi có được huyết mạch của lão gia gia Đổng gia, dù thế nào cũng không thể có khả năng là người ngoài.

    Nói tới đây, Bạch Tiểu Thần đáng thương tội nghiệp cắn ngón tay:

    - Mẫu thân, khi thay máu có phải sẽ đau không? Về sau Thần nhi thành gia, có phải cũng cần thay máu không.

    Nếu như nói lời này chính là người khác, Đổng Nhược Cần nhất định sẽ trách cứ kẻ đó giả vờ giả vịt.

    Nhưng bây giờ, nói ra lời ấy là một hài tử hơn năm tuổi, điều này khiến cho hắn dù như thế nào đều không thể liên tưởng đến đối phương cố ý làm bộ như không hiểu.

    Hắn chỉ có thể nghẹn một hơi, dùng tròng mắt bất man kia nhìn về phía Bạch Nhan, giống như đang chỉ trích nàng không giáo dục tốt nhi tử mình.

    Bạch Nhan khẽ nhếch môi, khép hờ mắt, nhẹ nhàng sờ đầu Bạch Tiểu Thần.

    - Bị thay máu không phải là cữu nãi nãi của con, mà đổi thành người khác, cho nên, trong mắt hắn, cữu nãi nãi của con và hắn đều không thể giữ máu giống nhau, đương nhiên là người ngoài.

    - Thần nhi hiểu, cữu nãi nãi và lão gia gia Đổng gia là người một nhà, còn hắn mới chân chính là người ngoài.

    - Rõ ràng là tốt rồi, về sau không hiểu sẽ phải hỏi.

    Hai mẫu tử không coi ai ra gì nói chuyện với nhau, khiến sắc mặt phu thê Phó Bảo Vân đồng thời thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Nhan cũng đã từ bất mãn chuyển thành phẫn nộ.

    Đổng Nhược Cần trừng mắt nhìn Bạch Nhan, quay đầu nhìn về phía nhị lão Đổng gia:

    - Cha, nương! Sao Lam Tiểu Vận lại mang nữ nhân không biết cấp bậc lễ nghĩa này về vậy? Nàng ta ngay cả nhi tử cũng không biết giáo dục, hiển nhiên không phải là thứ gì tốt.
     
  5. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 304: Ngươi xác định là Lam Tiểu Vận (một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đổng lão phu nhân cộp một tiếng, gõ quải trượng trên mặt đất:

    - Câu nói này của ngươi không sai, quả thật người ngay cả con cũng không dạy không phải là thứ gì tốt! Cho nên, ta thừa nhận, ta không phải là thứ gì tốt này!

    Nụ cười trên mặt Phó Bảo Vân theo lời Đổng lão phu nhân nói mà triệt để biến mất, trên khuôn mặt cao quý cũng hoàn toàn xanh mét.

    Lão thái bà đáng chết, ngay cả tình thế đều phân không rõ, vào lúc này, còn để cho đám người ngoài này đối nghịch với nàng?

    Lam Thiểu Yến dường như nghĩ tới điều gì, mày kiếm khẽ nhíu:

    - Đúng rồi, ngoại công, ngoại tổ mẫu, vừa rồi cháu đã định hỏi, Phượng nhi đi đâu rồi? Vì sao cháu tìm khắp Đổng gia đều không tìm được nó?

    Phượng nhi theo lời Lam Thiểu Yến, đó là liệt diễm hỏa phượng.

    Liệt diễm hỏa phượng này có tính cách dịu ngoan, nhu thuận nghe lời, không có khả năng tự tiện rời đi, cho nên, Lam Thiểu Yến mới có thể hỏi ra câu này.

    Không khí giương cung bạt kiếm ban đầu, ở dưới câu nói này của Lam Thiểu Yến trở nên yên tĩnh.

    Đổng Thiên Lăng nhìn Lam Thiểu Yến, nói:

    - Trước đó mẫu thân cháu bố trí cho nó ở trong tiểu Uyển, những ngày này ta chỉ lo lắng cho mẫu thân cháu, cũng không chú ý đến đầu hỏa phượng kia, nó chắc còn ở trong tiểu uyển.

    - Vừa rồi cháu đã đi nhìn rồi, nó cũng không ở trong tiểu uyển.

    Không ở trong tiểu uyển?

    Đổng Thiên Lăng sửng sốt, cau mày nói:

    - Có phải nó đã đi ra ngoài rồi không? Đợi chút đoán chừng sẽ tự mình trở về.

    Một đầu liệt diễm hỏa phượng thiên giai, ở trong toàn bộ Xích Hà quốc, trừ phi hoàng tộc ra tay, bằng không có ai có thể làm gì được nó?

    Hoàng tộc?

    Khi hai chữ này xuất hiện trong đầu, Đổng Thiên Lăng cứng đờ cả người, tầm mắt của hắn dời lên trên người Đổng Nhược Cần, cũng từ trong đáy mắt của Đổng Nhược Cần nhìn thấy được một chút chột dạ..

    - Không có khả năng! Phượng nhi không có khả năng sẽ tự mình rời đi, ngoại công, nói cho cháu Phượng nhi đi đâu? Đó là khế ước thú của gia gia cháu, gia gia cho mẫu thân cháu mượn, không phải là của Đổng gia!

    Ở trong Lam gia Lam Thiểu Yến có tính khí tốt nhất, hiện giờ, giọng điệu của hắn đã mang theo tức giận, có thể thấy được trong lòng hắn có bao nhiêu căm tức.

    Phó Bảo Vân không cho là đúng, nhếch môi nói:

    - Ha ha, nếu muốn không ai biết, trừ phi mình đừng làm, con yêu thú kia rõ ràng là do Đổng Nhược Lam lấy được từ trong tay nam nhân khác, đến trong miệng của ngươi lại thành Lam lão gia tử đưa cho nàng ta? Nàng ta có năng lực gì để người của Lam gia đối xử tốt với nàng ta như thế?

    Nói được đến đó, đột nhiên dừng lại, Phó Bảo Vân nhìn thấy ánh mắt giống như muốn giết người từ trong mắt Lam Thiểu Yến, hơi khó khăn nuốt nước miếng:

    - Ngươi.. Ngươi định làm gì? Ta là cữu mẫu của ngươi! Ngươi..

    Ánh mắt Đổng Thiên Lăng lạnh lẽo, lạnh lùng ngắt lời Phó Bảo Vân nói, ánh mắt sắc bén bắn về phía Đổng Nhược Cần:

    - Đủ rồi, nói với ta, liệt diễm hỏa phượng ở đâu?

    Thân mình Đổng Nhược Cần run lên, chột dạ quay đầu:

    - Con.. Con không biết.

    Nhìn thấy nhi tử được hắn yêu thương nhiều năm như vậy, hiện giờ lại trở thành dáng vẻ như thế, Đổng Thiên Lăng khẽ nhắm mắt lại, môi run rẩy nói:

    - Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lựa chọn Đổng gia.. Hay là nữ nhân này! Nếu ngươi lựa chọn Đổng gia, liền nói cho ta biết chỗ của liệt diễm hỏa phượng.

    Đổng Nhược Cần thủy chung không dám nhìn thẳng vào Đổng Thiên Lăng:

    - Cha, con thật sự không biết nó ở đâu, có lẽ.. Nó chính là không muốn đi theo tỷ tỷ, cho nên bỏ chạy rồi.

    Một cảm giác vô lực trào lên trong lòng, Đổng Thiên Lăng lắc lắc đầu trong lòng hắn có thất vọng nói không nên lời.

    - Bạch cô nương, là ta vô dụng, chẳng những không cách nào báo thù vì nữ nhi, càng nặng tới ngay cả hỏa phượng đều không coi chừng được, là ta có lỗi với Lam gia các ngươi..
     
  6. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 305: Ngươi xác định là Lam Tiểu Vận? (hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn cười khổ một tiếng, khóe miệng chua xót không thôi:

    - Tiếp theo, cho dù các ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ không ngăn cản.

    Bạch Nhan chậm rãi đứng lên, dung nhan tuyệt sắc hơi sa sầm xuống:

    - Cho dù ngươi muốn ngăn cản, Đổng gia các ngươi cũng không có thực lực này, Thần nhi, bây giờ còn kiểm tra một chút xem liệt diễm hỏa phượng kia đang ở chỗ nào.

    Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người thiên hạ nho nhỏ kia.

    Nhị lão Đổng gia cực kỳ kinh ngạc, Đổng Nhược Cần cũng không chịu thừa nhận đã bắt hỏa phượng đi, chỉ dựa vào bánh bao nhỏ này, sao có thể điều tra ra chỗ của hỏa phượng được.

    Nhưng mà..

    Lúc mọi người đang nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Thần, hắn đã nhắm hai mắt lại.

    Trời chiều phủ xuống, ánh chiều tà cuối ngày chiếu lên trên lông mi dài dày của bánh bao nhỏ, lông mi dày như quạt hương bồ của hắn khẽ run lên, chậm rãi mở mắt to ra.

    - Mẫu thân, tiểu Phượng nhi ở cách đây ngàn thước về hướng đông.

    Ngàn thước về hướng đông?

    Kia còn không phải là vị trí hoàng cung sao?

    Đổng Thiên Lăng nắm thật chặt bàn tay, thất vọng với không dám tin chuyển mắt sang phía Đổng Nhược Cần.

    - Là các ngươi kêu người của hoàng cung tới bắt hỏa phượng đi?

    Buồn cười chính là, hắn thế mà lại không hề phát hiện ra!

    Điều này làm cho hắn sao xứng với nữ nhi và lão gia tử Lam gia?

    Đổng Nhược Cần không nói gì, hành vi của hắn tương đương với thừa nhận câu nói của Đổng lão gia tử.

    Đổng lão gia tử cười ha ha hai tiếng:

    - Tốt, rất tốt! Đây chính là hài tử ngoan mà ta sinh ra! Không cần cho Phó Bảo Vân hưu thư, ta đây phải đi thỉnh tội ở trước mặt tổ tông, từ nay về sau, ngươi không bao giờ là người của Đổng gia nữa!

    Sắc mặt Đổng Nhược Cần trắng nhợt, khiếp sợ mở to hai mắt:

    - Cha! Cha.. Muốn đuổi con ra khỏi nhà? Cha có biết bệ hạ đã tha thứ cho tội lỗi năm đó Bảo Vân tự tiện gả cho con, định trọng dụng Đổng gia ta, cơ hội tốt như vậy, cha cũng không cần sao?

    Nếu không phải Bảo Vân, sao bệ hạ có khả năng lại trọng dụng Đổng gia?

    Lần này, không đợi Đổng lão gia tử mở miệng, giọng nói lạnh lẽo của Bạch Nhan đã như cơn gió lạnh thổi qua, băng hàn thấu xương.

    - Các ngươi tốt nhất cầu khẩn hỏa phượng lông tóc vô thương, bằng không..

    Bằng không lại như thế nào, nàng không nói rõ, nhưng tất cả mọi người trong sân đều nghe ra được sát khí trong giọng nói của nàng.

    Nàng kéo tay Bạch Tiểu Thần chậm rãi xoay người:

    - Đế Tiểu Vân, muội mang Đổng Nhược Cần và Phó Bảo Vân theo cho ta, ai dám chạy trốn, trực tiếp đánh gãy đùi kẻ đó! Thần nhi, chúng ta đi tìm hỏa phượng.

    Đế Tiểu Vân ngơ ngác nhìn Bạch Nhan kéo Bạch Tiểu Thần trèo lên đầu ly long:

    - Tẩu tử, dù sao cũng đi hoàng cung, vì sao không trực tiếp mang theo bọn họ

    - Họ không có tư cách!

    Ngụ ý, hai người kia, không có tư cách ngồi trên lưng ly long.

    Nàng tự nhiên sẽ không mang theo bọn họ.

    Đế Tiểu Vân chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp.

    Hai người này không có tư cách ngồi trên ly long, nhưng mà.. Nàng là công chúa của yêu giới mà.

    Nhìn thấy Bạch Nhan rời đi, Phó Bảo Vân cười nhạo một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường:

    - Ngươi đi hoàng cung còn có cơ hội trở về hay không cũng không xác định, còn muốn đánh gãy đùi ta? Suy nghĩ viển vông!

    Hoàng cung nhiều cao thủ như vậy, tuyệt đối không có khả năng có cơ hội trở về!

    Nói xong lời này, Phó Bảo Vân xoay người định rời đi.

    Nàng vừa mới bước đi hai bước, phía sau liền truyền đến giọng nói cực kỳ tức giận của Phó Bảo Vân:

    - Ai cho phép ngươi đi!

    Phó Bảo Vân cười lạnh một tiếng, bước chân không hề dừng lại, vội vàng đi về phía hậu viện.

    Trong đôi mắt của Đế Tiểu Vân tràn đầy phẫn nộ, cuồng phong dâng lên quanh thân nàng, ba ngàn sợi tóc đen đều dựng đứng, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tức giận.

    - Ta nói, không cho ngươi đi!
     
  7. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 306: Ngươi xác định là Lam Tiểu Vận? (ba)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rào rào!

    Trong cả viện, cuồng phong thổi quét mà tới, bầu trời hoàn toàn âm u, đống cây cối trong viện đều bị nhổ tận gốc, ầm một tiếng hung hăng đánh về phía Phó Bảo Vân ở phía trước..

    Phó Bảo Vân còn chưa từ trong kinh hãi đi ra, liền cảm giác được sau lưng truyền đến một trận đau nhức, ngay sau đó đầu óc trống rỗng, mất đi ý thức, cắm đầu ngã quỵ xuống đất.

    Hồi lâu..

    Cuồng phong trong viện dần dần biến mất, bầu trời lộ ra sáng rõ ban đầu.

    Đế Tiểu Vân thu hồi một thân khí thế lẫm liệt, đôi mắt to xinh đẹp cong thành một đường trăng non, sáng ngời hồn nhiên.

    Khóe miệng nàng nhếch lên, cười tủm tỉm quét về phía Đổng Nhược Cần vẫn còn đang ngơ ngác đứng bên cạnh:

    - Sớm ngoan ngoãn nghe lời không tốt sao? Đừng ép ta động thủ, tự ngươi đi theo ta, hay là để ta đánh ngươi hôn mê kéo đi?

    Đổng Nhược Cần bị một cái liếc mắt này của nàng dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, vâng dạ nói:

    - Ta.. Ta tự đi.

    - Vậy ngươi còn đứng đó làm gì? Để cho tẩu tử ta chờ lâu, đến lúc đó tẩu tử nàng chém tay chân của các ngươi, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.

    Đế Tiểu Vân chu môi, nàng quét nhìn Phó Bảo Vân hôn mê bất tỉnh, ghét bỏ nói:

    - Kéo cả nữ nhân này đi theo!

    * * *

    Không lâu, sau khi Phó Bảo Vân với Đổng Nhược Cần rời khỏi hoàng cung, Phó Thiên Tề ngựa không ngừng vó đi ra sau núi.

    Phía sau núi này chính là cấm địa hoàng cung, làm nơi ẩn cư duy nhất của cường giả vương giai hoàng tộc ở giữa sau núi, trừ bỏ Phó Thiên Tề, cho dù kẻ nào đều không được bước ra sau núi một bước.

    Lúc này, trời chiều bao phủ phía sau núi, một biệt viện cao quý đại khí cao chót vót đứng lặng trên núi cao.

    Phó Thiên Tề mới vừa đi vào biệt viện, một thái giám dẫn hắn vào trong viện.

    Chân khí trong viện rất nồng đậm, trong đình ở núi giả hậu viện, một lão giả mặc áo bào màu màu trắng rộng rãi đang tay cầm quân cờ, một mình đánh cờ.

    Hắn giống như không nghe thấy tiếng bước chân vội vàng, yên tĩnh đặt từng quân cờ trên bàn cờ.

    - Cái này đúng rồi, ván cờ quấy nhiễu ta bao nhiêu năm cuối cùng được ta giải ra, ha ha.

    Ban đầu lão giả nhíu chặt chân mày, theo tiếng cười này mà thả lỏng ra, trên dung nhan già nua hiện lên chút tươi cười, mỉm cười nhìn về phía nam nhân đang đứng lẳng lặng chờ trước mặt.

    - Thiên Tề, lần này con tới tìm ta, là có chuyện gì?

    - Phụ hoàng, hoàng nhi có một việc muốn thông báo cho phụ hoàng.

    Lão giả được xưng là cường giả đệ nhất Xích Hà quốc này, đó là phụ thân của Phó Thiên Tề, hoàng đế tiền nhiệm của Xích Hà quốc.

    Phó lão khẽ cau chân mày:

    - Không phải Phó Bảo Vân lại gây họa gì chứ? Lúc trước khi con kế vị đã từng đáp ứng ta, nếu Phó Bảo Vân không phạm phải sai lầm cực lớn gì, có thể nhịn liền nhịn, nếu như nàng ta thật sự quá vô lễ, con cũng có thể.. Cấm nàng ta tiến vào hoàng cung.

    Phó Thiên Tề kinh ngạc ngẩng đầu, có thể khiến cho phụ hoàng nói ra lời nói như vậy, có thể thấy được trong lòng phụ hoàng đã thất vọng với Phó Bảo Vân đến cực điểm.

    Thấy Phó Thiên Tề trầm mặc không nói, Phó lão cười khổ tiếp tục nói.

    - Hoàng nhi, thật sự không được, con không cần lại băn khoăn nhiều như vậy, ta thiếu Kỳ phi còn lại cũng không xê xích gì nhiều, sau khi con kế vị, vẫn luôn dung túng Kỳ gia với Phó Bảo Vân, quả nhiên làm khó con.

    Năm đó, nếu không phải khuyết điểm nhất thời của hắn, Kỳ phi cũng không thể có khả năng qua đời!

    Vì bù lại áy náy, hắn cho Kỳ gia vinh quang vô cùng, càng sâu tới.. Vì thương hại Phó Bảo Vân còn tuổi nhỏ mất đi mẫu thân, đặc biệt phóng túng nàng, mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay.

    Nhưng chuyện này là lỗi của hắn, không cần kêu nhi tử đến gánh vác.

    Trong lòng Phó Thiên Tề hơi xúc động:

    - Phụ hoàng, con tới tìm người, không phải vì chuyện của Phó Bảo Vân..
     
  8. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 307: Ngươi xác định là Lam Tiểu Vận? (bốn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó, hắn báo lại từng lời của ám vệ cho Phó lão.

    Cuối cùng hắn còn nói một câu:

    - Vài năm này bởi vì con không muốn nhìn thấy Phó Bảo Vân, liền lạnh nhạt Đổng gia, bắt đầu từ giờ khắc này, con định trọng dụng Đổng Nhược Cần cục mụn nhọt này.

    Đổng Nhược Cần là nhi tử độc nhất của Đổng gia, chẳng phải là cục mụn nhọt của cả nhà sao?

    Trước lúc Đổng Nhược Lan không bị Phó Bảo Vân đánh bất tỉnh, quả thật là như thế, nhưng bởi vì Phó Thiên Tề chán ghét Phó Bảo Vân, cũng chưa từng coi trọng Đổng gia, tự nhiên không biết chuyện đã xảy ra ở Đổng gia trong vài ngày này..

    Sắc mặt Phó lão rất trầm trọng:

    - Đổng Nhược Lan là cữu mẫu của Bạch Nhan, nhị lão Đổng gia là phụ mẫu của Đổng Nhược Lan, đến lúc đó con phải gõ tỉnh Phó Bảo Vân một chút, để cho nàng ta thu liễm tính tình một chút!

    - Phụ hoàng, người cho rằng con nói chuyện này với nàng ta có tác dụng gì? Lấy tính cách của Phó Bảo Vân, cho dù con nói ra thân phận của Bạch Nhan, nàng ta cũng sẽ tự cho là đúng rằng con đang lừa gạt nàng ta! Nhiều lời vô dụng với nàng ta, con chẳng phải lãng phí võ mồm?

    Mày kiếm của Phó Thiên Tề nhíu lại, hắn vừa nghĩ tới sau khi trọng dụng Đổng gia, Phó Bảo Vân sẽ lại lắc lư ở trước mặt hắn, không thể không cảm thấy ghê tởm.

    Phó lão khẽ gật đầu:

    - Vậy con trước hết lấy lòng Đổng Nhược Cần, năm đó ta nghe nói Đổng Nhược Lan hết sức thương yêu người đệ đệ duy nhất này, chỉ cần Đổng Nhược Cần mở miệng, nàng tất nhiên sẽ nói vài lời hay giúp con ở trước mặt Bạch Nhan.

    - Vâng, phụ hoàng, nhi thần còn phải xử lý công vụ, liền cáo lui trước.

    Phó Thiên Tề bẩm báo lại cho Phó lão xong, ở dưới cung tiễn của lão thái giám đi ra khỏi biệt viện, chậm rãi đi xuống chân núi.

    * * *

    Phía sau núi, tam hoàng tử Phó Như Lâm đang đi qua đi lại chờ đợi, ánh mắt của hắn thường liếc lên trên núi, vừa định tiến lên trước hai bước, lại bị hai thị vệ thần sắc lạnh lùng cản đường lại.

    - Tam hoàng tử điện hạ, thái thượng hoàng có lệnh, trừ bỏ hoàng thượng, ai cũng không được bước vào sau núi.

    Phó Như Lâm ngượng ngùng thu chân về, yên tĩnh đứng ở dưới chân núi chờ, hắn có vẻ lo lắng bất an, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm đường núi trước mặt.

    Một lúc sau, một bóng dáng màu vàng sáng xuất hiện trong mắt hắn, cũng khiến cho hai mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời.

    - Phụ hoàng!

    Giọng nói này, khiến bước chân của Phó Thiên Tề đang chậm rãi đi từ sau núi xuống khựng lại.

    - Sao ngươi lại tới đây?

    Sắc mặt Phó Thiên Tề trầm xuống, lớn tiếng hỏi.

    - Phụ hoàng, nhi thần tới đòi tiểu thiếp, lúc trước hoàng cô từng hứa hẹn với con, phụ hoàng sẽ ban thưởng cho con một tiểu thiếp, mà con đợi mấy ngày rồi đều không nhận được thiếp, có vậy mới đến tìm phụ hoàng hỏi.

    Phó Như Lâm tha thiết chờ mong nhìn Phó Thiên Tề, nói.

    Dung nhan Phó Thiên Tề hoàn toàn xanh mét:

    - Trẫm từng hứa hẹn cho ngươi một tiểu thiếp từ khi nào? Thị thiếp bên trong phủ tam hoàng tử còn thiếu sao?

    Phó Như Lâm ngơ ngác, hắn ấp úng nói:

    - Nhưng.. Nhưng mà đây là do hoàng cô nói với con, chỉ có điều hoàng cô kêu con nhẫn nại chờ tin tức của hoàng cô, con thật sự không đợi được, nên mới đến tìm phụ hoàng.

    Phó Bảo Vân định đánh tính toán, nàng muốn kêu Lam Tiểu Vận trở thành tiểu thiếp của Phó Như Lâm, lại không dám vọng động tự làm ra quyết định, vì vậy, nàng mới có thể bức bách Đổng Nhược Lan, kêu Đổng Nhược Lan tới tìm Phó Thiên Tề đưa ra yêu cầu này.

    Đổng Nhược Lan thân là mẫu thân tự mình đưa ra yêu cầu, sao Phó Thiên Tề lại cự tuyệt?

    Nhưng mà như thế nào đều không nghĩ đến, Phó Như Lâm sẽ ngu xuẩn trực tiếp đến tìm Phó Thiên Tề.

    - Phó Bảo Vân? Lại là nàng ta? Nàng ta hứa hẹn cho ai làm tiểu thiếp của ngươi?

    Phó Thiên Tề cắn răng hỏi.

    - Là ngoại tôn nữ của Đổng gia Lam Tiểu Vận.
     
    azthatvan likes this.
  9. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 308: Trời cao sụp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lam Tiểu Vận..

    Rầm!

    Ba chữ kia, giống như một tiếng sấm, đột nhiên nện vào trong đầu Phó Thiên Tề.

    Sắc mặt Phó Thiên Tề hoàn toàn trắng bệch:

    - Ngươi mới vừa nói là ai? Lam Tiểu Vận? Lam Tiểu Vận của Lam gia Lưu Hỏa quốc? Xác định không phải là Hồng Tiểu Vận? Hoặc là Tiểu Vận khác?

    - Con sẽ không nghe lầm, chính là Lam Tiểu Vận, nữ nhi của Đổng Nhược Lan Lam Tiểu Vận.

    Phó Như Lâm khẳng định nói.

    Một khắc này, bầu trời của Phó Thiên Tề đều sụp xuống, bước chân mang theo lảo đảo lui về sau hai bước, bàn tay hắn gắt gao chống lên thân cây bên cạnh, trong giọng nói run run rõ ràng mang theo kích động.

    - Chuyện này, còn có ai biết?

    Nếu như không có ai biết còn dễ làm, hắn nhiều nhất dạy dỗ Phó Bảo Vân một trận là xong! Nếu như chuyện này tuyên dương ra ngoài..

    Toàn bộ hoàng tộc đều sẽ xong rồi!

    Phó Bảo Vân đáng chết này!

    Phó Thiên Tề hối hận nghiến răng nghiến lợi, sớm biết như thế, ngày đó, hắn nên ngoan độc hạ quyết tâm trục xuất nàng ta ra khỏi hoàng tộc!

    - Cái này..

    Phó Như Lâm bỗng chốc ngây ngốc.

    Khi hắn đang suy tư nên trả lời Phó Thiên Tề như thế nào, một bóng dáng già nua vội vàng từ phía trước đi tới.

    Đó là một lão giả một thân áo bào trắng, hắn tiến lên vài bước, vuốt ống tay áo, cung kính ôm quyền nói:

    - Tham kiến bệ hạ.

    - Ngô Lâm đại sư, đến tìm trẫm có chuyện gì?

    Phó Thiên Tề nhìn thấy lão giả tiến đến, hòa hoãn cảm xúc, nhàn nhạt hỏi.

    - Bệ hạ, hai ngày trước Vân công chúa đi tìm thần, hơn nữa kêu thần không được bẩm báo chuyện này với bệ hạ, nhưng thần cẩn thận suy xét thật lâu, vẫn quyết định đến bẩm báo.

    Phó Bảo Vân?

    Lại là Phó Bảo Vân này?

    Lòng Phó Thiên Tề nhất thời lộp bộp, sắc mặt khó coi hỏi:

    - Lần này nàng ta lại giở trò yêu thiêu thân gì.

    - Khởi bẩm bệ hạ, hai ngày trước Vân công chúa đánh ngất xỉu Đổng Nhược Lan nữ nhi Đổng gia, công chúa đến tìm vi thần vốn định kêu vi thần đến cứu trị, nhưng mà.. Công chúa uy hiếp vi thần, kêu vi thần cầm một viên đan dược giả đến.

    Cho dù hắn là luyện đan sư, nhưng chỉ là một luyện đan sư nhị phẩm mà thôi, luyện đan sư nhị phẩm ở trên đại lục này được xem như tồn tại ở tầng thấp nhất.

    Huống chi, hắn còn không có một sư phụ cường đại làm chỗ dựa, cho nên, chỉ có thể dựa vào hoàng tộc tồn tại.

    Khi Phó Bảo Vân uy hiếp hắn, hắn không dám không theo, nhưng hắn dù sao cũng là luyện đan sư hoàng tộc, suy nghĩ trước sau, vẫn quyết định bẩm báo chuyện này cho hoàng đế.

    - Phó Bảo Vân nàng ta.. Đánh ngất xỉu Đổng Nhược Lan rồi?

    Giọng Phó Thiên Tề hơi run, trên khuôn mặt trắng bệch tràn đầy tuyệt vọng với phẫn nộ.

    Ngô Lâm không rõ chân tướng nhìn Phó Thiên Tề:

    - Không sai, lúc đó, công chúa bức bách Đổng Nhược Lan gả nữ nhi cho tam hoàng tử làm thiếp, Đổng Nhược Lan không đồng ý, công chúa thẹn quá hóa giận đánh hôn mê Đổng Nhược Lan.

    - Thần sở dĩ bẩm báo bệ hạ, đó là vì Đổng Nhược Lan không phải giả bộ bất tỉnh như theo lời công chúa nói, trong đầu Đổng Nhược Lan có tụ máu, nếu không kịp thời cứu trị, sợ rằng đời này đã không cách nào tỉnh lại.. Thần đã nói tầm quan trọng của chuyện này cho công chúa, nhưng công chúa không tin lời của thần, thần cũng không có cách nào.

    Rầm!

    Trong đầu Phó Thiên Tề trống rỗng, trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại lời Ngô Lâm nói..

    Cuộc đời này Đổng Nhược Lan đã không cách nào tỉnh lại.

    Đã không cách nào tỉnh lại!

    Phó Thiên Tề dưới buồn bực, một chưởng đánh lên trước ngực Ngô Lâm, trên trán hắn nổi lên gân xanh, lửa giận ngút trời:

    - Phế vật! Ngươi có biết ngươi chọc ra họa bao lớn không? Nếu Đổng Nhược Lan đã không cách nào tỉnh lại, toàn bộ hoàng tộc sẽ chôn cùng với nàng!

    Ngô Lâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Phó Thiên Tề, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, không rõ lời này của Phó Thiên Tề có ý gì.

    - Người đâu, bãi giá Đổng gia! Trẫm muốn đích thân đến cửa bồi tội!
     
    azthatvan likes this.
  10. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 309: Sợ tới mức ngất đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Thiên Tề không quan tâm tới Ngô Lâm đang có vẻ mặt khiếp sợ, hung hăng phất tay áo mà đi.

    Nhưng mà..

    Lúc hắn đang bước nhanh vội vàng ra khỏi hoàng cung, một gã thái giám vội vàng chạy tới, thở hổn hển không thôi nói:

    - Bệ.. Bệ hạ.. Có thích khách.

    Phó Thiên Tề bị ngăn cản đường đi, trên mặt thoáng hiện vẻ không kiên nhẫn:

    - Chút chuyện nhỏ cũng đáng tới quấy rầy trẫm? Lập tức cút!

    Nhỏ.. Chuyện nhỏ?

    Thái giám trợn tròn mắt, ở trong mắt bệ hạ ám sát lại là một chuyện nhỏ?

    - Bệ hạ.

    Mắt thấy bước chân của Phó Thiên Tề không hề dừng lại, nhằm thẳng về phía nội viện hoàng cung mà đi, hắn nhanh chóng dậm chân, cấp tốc đuổi theo.

    - Bệ hạ, người không thể đi nơi đó, nơi đó quá nguy hiểm.

    Đáng tiếc..

    Đã quá chậm.

    Chờ khi thái giám đuổi kịp theo Phó Thiên Tề, liền trông thấy một đầu cự long khổng lồ lơ lửng trên không trung, hơi lười biếng trừng mắt lên, quét mắt nhìn đám nhân loại dưới đất, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.

    Ở trên lưng con rồng này, là một nữ tử áo đỏ tuyệt sắc như vẽ đang đứng yên, trong tay nàng nắm một tiểu nam hài khoảng năm tuổi.

    Tiểu nam hài này có dáng vẻ phấn điêu ngọc trác, rất đáng yêu, một đôi mắt to sáng như vì sao tản mát ra quang mang sáng tỏ, khóe miệng lộ ra tươi cười hơi hồn nhiên, cả người lẫn vật vô hại.

    Một đám thị vệ đại nội nằm dưới ly long, đang phát ra tiếng kêu rên đau đớn, âm thanh kia thê lương tới cực điểm, sợ tới mức Phó Thiên Tề lập tức hôn mê bất tỉnh.

    - Bệ hạ!

    Thái giám kinh hô một tiếng, vội vàng đi lên nâng đỡ thân thể Phó Thiên Tề, giọng nói của hắn mang theo run run:

    - Mau, mau hộ giá!

    Ngay khi lời này của thái giám vừa dứt, một giọng nói kinh hỉ đột nhiên vang lên ở phía trước.

    - Hoàng huynh, hoàng huynh mau cứu muội!

    Chỗ không xa, Đế Tiểu Vân bước nhanh đi tới, phía sau nàng là một nam nhân trung niên khúm núm.

    Trong tay nam nhân trung niên này kéo một phụ nhân tóc tai tán loạn.

    Trong nháy mắt khi phụ nhân này nhìn thấy Phó Thiên Tề, giống như gặp được cứu tinh, quay đầu vung một cái tát lên trên mặt nam nhân trung niên.

    - Đổng Nhược Cần, ngươi đồ vô dụng này! Lại dám giúp đỡ bọn người này! Đừng quên, sở dĩ hoàng huynh ta định trọng dụng ngươi, là bởi vì ta, bằng không Đổng gia ngươi được coi là thứ gì chứ?

    Đổng Nhược Cần không rên một tiếng.

    Lúc đó, sau khi Đế Tiểu Vân đánh ngất Phó Bảo Vân, liền để cho hắn kéo Phó Bảo Vân theo, ai biết trên đường Phó Bảo Vân đã tỉnh lại, vì thế, dọc đường đi hắn không thiếu bị đánh.

    Nhưng hắn không có biện pháp nào khác, nếu hắn không làm theo lời Phó Bảo Vân, chờ đợi chính là trừng phạt càng nghiêm khắc hơn của nàng.

    Phó Bảo Vân trừng mắt nhìn Đổng Nhược Cần trầm mặc không nói, bước nhanh chạy về phía Phó Thiên Tề.

    - Hoàng huynh, huynh phải làm chủ cho muội!

    Giờ phút này, Phó Thiên Tề cuối cùng đã dần tỉnh lại dưới thái giám ấn mạnh huyệt nhân trung, hắn vừa tỉnh lại liền trông thấy phụ nhân tóc tai hỗn loạn đang xông mạnh đến, lúc này ngay cả suy xét đều không suy xét, đạp một cước ra.

    - Cút cho trẫm!

    Đều do đồ hỗn đản đáng chết này! Nếu không phải do nàng ta, sao sẽ đưa tới nhiều chuyện như vậy?

    Nếu như hoàng tộc bởi vì vậy mà bị giết, nàng ta chính là tội nhân lớn nhất!

    Phó Bảo Vân nháy mắt ngã văng ra ngoài, chật vật ngã bốn chân chổng vó lên trời, nàng kinh ngạc nhìn Phó Thiên Tề ở trước mắt, ấp úng mở miệng:

    - Hoàng.. Hoàng huynh, muội là Bảo Vân mà, có phải huynh nhận lầm người rồi không?

    Hoàng huynh của nàng, sao có thể sẽ đá nàng?

    Hơn nữa trước đó hoàng huynh vẫn còn vì nàng, định trọng dụng Đổng gia.

    - Ly long.

    Đúng lúc này..
     
    azthatvan likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...