Mùa Đông Năm Ấy - An Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi An Nhiên93, 3 Tháng mười 2019.

  1. An Nhiên93

    Bài viết:
    7
    Tên truyện: Mùa đông năm ấy

    Tác giả: An nhiên93

    Thể loại: Ngôn Tình

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của An Nhiên

    Văn án: Câu chuyện xoay quanh cô gái Tiểu Hà - một cô gái nhà quê nhưng có trái tim nhân ái! Cuộc sống êm đềm với gia đình đột nhiên thay đổi khi cô đỗ đại học và từ đây cô đã gặp được một người quan trọng của cuộc đời mình! Mọi người theo dõi ủng hộ mình nhé! ^^​
     
    AdminAlissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười 2019
  2. An Nhiên93

    Bài viết:
    7
    Phần 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Tiểu Hà - một cô gái nhà quê chính hiệu, vừa tròn mười tám tuổi cô vừa thì đỗ vào một trường đại học nổi tiếng tại thành phố A! Cha cô là Trần Trung Tuấn, một người hết mực thương con và tốt bụng! Mẹ cô là Hà ái Liên một người phụ nữ hết sức duyên dáng và xinh đẹp, bà có một mái tóc dài đen nhánh một giọng nói nhẹ nhàng và một dáng người mảnh khảnh! Chỉ vì gia đình không khá giả cho lắm nên hai ông bà đã quyết định chỉ sinh một tiểu hà để có thể cho cô một cuộc sống đầy đủ nhất! Chỉ có điều cô con gái này của họ không được như mong đợi là mấy, cô có nét đẹp trời ban từ mẹ, tấm lòng nhân ái từ bi từ cha! Nhưng chả hiểu tại sao tính khí của cô không hề nhẹ nhàng như những gì cha mẹ mong muốn! Vô cùng nóng nảy! Đặc biệt mẫn cảm với con trai vì thế mười tám tuổi mà cô chưa một mảnh tình rơi vãi! Khi biết tin cô thi đỗ đại học cha mẹ cô đã vui mừng khôn siết! Còn cô lại tỏ ra vô cùng bình thường như chuyện đói phải ăn vậy! Ngày hôm nay, như bao ngày khác cô bạn thân Hạ Như Quỳnh của cô đã có mặt tại nhà cô để tâm hự trước khi hai cô dắt tay nhau nên xì phố!

    - Tiểu Hà à! Ngày mai chúng ta đi rồi ấy! Hai hàng mắt rưng rưng!

    - Cô nương à! Đi học không phải ra chiến trường đánh nhau đâu mà sướt mướt như vậy! Giọng điệu chẳng mấy quan tâm! Cơn gió mùa hè khẽ thoảng qua mái tóc ngắn yêu kiều của cô! Bên song cửa sổ đã cũ kĩ cô khẽ mắt nhìn ra bên ngoài nơi mẹ cô đang cố gắng chăm những luống rau xanh tươi tốt, giọt mồ hôi đã thấm ướt tấm lưng áo của bà!

    - Nhưng lần này chúng ta phải xa gia đình, xa tất cả ấy, mình buồn lắm ấy!

    - Mình chẳng phải là tất cả của cậu đây còn gì! Cậu cứ cho mình vào túi mai mang theo là được rồi! Ánh mắt cô vẫn hướng về phía mẹ của mình! Còn cô gái bên cạnh vẫn đang rả rích bên tai cô nhưng thứ luyên thuyên nhất trên cuộc đời này theo suy nghĩ của Tiểu Hà nó là như vậy!

    Ngày mai thôi, ngày mai cô sẽ cùng người bạn thân nhất của mình bước nên một nơi xa lạ mà cô chưa bao giờ biết tới! Dời xa cha mẹ xa điều mà cô chưa bao giờ nghĩ tới! Chẹp miệng một cái, cô đi ra khu vườn cùng mẹ mình!

    - Mẹ à! Mẹ dừng tay đi! Ngày mai con gái thân yêu của mẹ đi xa rồi! Mẹ không định nấu cho con gái thân yêu của mẹ một bữa cơm chia tay à mẹ?

    Bà liên dừng tay ngước nên nhìn cô con gái thân yêu khẽ cười:

    - Bố cô, cô lớn rồi! Tự nấu mà ăn chứ, ngày mai nên đấy rồi ai nấu cho cô ăn nữa hả? Bà lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt không tuổi của bà rồi đứng dậy đi về phía cô con gái yêu của mình! Khẽ vuốt mái tóc của con gái bà nở một nụ cười nhân từ:

    - Thế con gái mẹ hôm nay thích ăn gì nào? Để mẹ đi chợ đây?

    Như Quỳnh đang buồn rũ rượi ở trong nhà nghe thấy tiếng bà Liên nói cái phóng như bay gạt hết mọi phiền muộn xang một bên vội vàng nói:

    - Dạ con thích ăn món thịt kho tàu ạ! Bác nhớ mua nhiều trứng cho vào bác nhé! Hì hì!

    Cô gái Như Quỳnh trắng trẻo xinh đẹp đu bám vào bà liên vừa cười lại nũng nịu nói với bà!

    - Nài! Mẹ người ta đang hỏi người ta thích ăn gì nhé! Không hỏi cậu đâu! Xí!

    Tiểu Hà mặt lạnh như tiền quay sang nói với cô bạn thân trí cốt của mình như vậy!

    - Ơ! Mình cũng là con gái của mẹ mà! Mẹ nhở? Cô nháy mắt cười duyên với bà Liên!

    - Thôi xin hai cô đứng đây mà cãi nhau! Bà liếc yêu hai cô con gái bé nhỏ của mình! Tôi đi chợ đây!

    Nghe mẹ Liên nói xong, Hai cô cười dạng rỡ giữa một bầu trời trong xanh yên bình của nơi thôn quê! Thứ mà những người thành phố xa xôi kia chắc chẳng bao giờ được hưởng thụ đâu. Đúng lúc đấy bố Tuấn cũng đi làm về! Ông dắt chiếc xe máy cũ kĩ của mình vào nhà, không quên khóa cẩn thận rồi mới đi ra gọi Tiểu Hà vào! Ông cầm theo một túi đồ rồi dặn con gái mình:

    - Tiểu Hà nhà chúng ta mai đi nhập học rồi, mai thành người lớn rồi nhỉ? Bố vừa mua khăn mặt này, kem đánh răng, bàn chải.. con xem con thiếu gì không tý bố mua thêm không mai lại vội đấy!

    Cô gái của chúng ta chẳng nói chẳng giằng chỉ lặng lẽ nhìn người cha hết lòng yêu thương con rồi cười thật hạnh phúc! Còn bên cạnh cô, chẳng biết từ lúc nào hai hàng nước mắt của Như Quỳnh đã lặng lẽ rơi xuống, cô gái này không cha không mẹ, từ nhỏ đã sống với người thím độc ác! Nên chẳng khi nào cô biết được tình yêu gia đình là gì, cũng may từ khi gặp được Tiểu Hà cô đã được bố mẹ Tiểu Hà coi như con gái phần nào cũng an ủi cho cô gái bất hạnh này được một phần! Ông Tuấn thấy vậy, vội vã quay sang:

    - Này, con bé này sao lại khóc? Ta mua cả cho con đây này đâu phải cho riêng Tiểu Hà đâu? Có nín không thì bảo?

    Tiểu Hà quay sang nhìn cô bạn thân khẽ lau đi những giọt nước mắt trong suốt trên gương mặt thánh thiện kia, rồi nói:

    - Đấy cũng có phần kia! Chưa gì đã khóc? Có nín ngay không?

    Như Quỳnh phụng phịu rồi vội vã cất tiếng nói vui đùa:

    - Đấy, phải thế chứ làm con cứ tưởng bác quên con rồi cơ?

    - Quên làm sao được chứ! Cuộc đời này chẳng dám quên hai công chúa các cô đâu! Ông cười hiền rồi xoa đầu hai cô con gái cùng bước vào ngồi nhà cũ kĩ kia!

    * * *

    Buổi sáng trong lành với tiếng gà gáy vang dội ở một vùng quê êm đềm! Trong ngôi nhà nhỏ đơn sơ kia cha mẹ của Tiểu Hà đang bận rộn chuẩn bị hành lí cho cô con gái bé nhỏ của mình nên đường đi nhập học! Còn cô gái xinh đẹp của chúng ta đang rất yên giấc trên chiếc giường bé nhỏ của mình! Ngoài sân, Như Quỳnh đã mang theo chiếc balo quần áo của mình bước vào trong nhà:

    - Con chào hai bác ạ! Tiểu Hà đâu rồi ạ?

    - Nó à? Vẫn đang ngủ con ạ! Con đã chuẩn bị xong chưa? Còn thiếu thứ gì không? Mà đã ăn sáng chưa thế? Mẹ Liên vội vã hỏi!

    - Dạ con chưa ạ! Con chuẩn bị xong thì xang ngay ấy ạ! Định sang ăn trực đây ạ? Cô che miệng cười xinh đẹp yêu kiều! - Để con vào gọi con bé kia dậy đã!

    Nói rồi cô vất túi của mình trên ghế chạy vội vào gian nhà bên trong lớn tiếng gọi:

    - Nài! Con bé kia, dậy ngay, dậy ăn sáng rồi còn đi muộn rồi, còn ngủ gì nữa hả?

    - Kệ người ta, còn sớm dậy làm gì chứ?

    Tiểu Hà phụng phịu nheo nheo mắt phượng căm thù nhìn cô bạn thân!

    - Dậy ngay! Muộn rồi, đi muộn không nhập học được là cậu biết tay tớ đấy! Dậy ngay!

    Như Quỳnh cũng chẳng phải vừa, hai tay chống ngạnh gân cô nên quát! Tiểu Hà trong tình huống này cũng phải đành chịu! Lật chăn bò dậy dụi dụi mắt rồi đi thẳng ra ngoài:

    - Biết rồi! Dậy đây, bớt cái miệng này lại cho tôi nhờ!

    Cô đi vệ sinh cá nhân rồi vội thay bộ quần áo đơn giản! Nhìn cô yêu kiều và đẹp đẽ biết bao! Vào trong nhà đã thấy bố mẹ cô, Như Quỳnh ngồi sẵn ở bàn ăn chờ cô:

    - Lại đây nhanh nên nào! Ăn sáng rồi còn đi không muộn con gái!

    - Ăn nhanh lên! Không mình ăn hết phần của cậu đấy!

    Như Quỳnh cũng hùa theo lời của mẹ liên rồi nháy mắt cười đùa với Tiểu Hà! Còn Tiểu Hà không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi đi cài bàn ăn ngồi xuống! Cô chẳng thể hiểu sao cô lại có thể thân thiết với Như Quỳnh được như vậy nữa! Khẽ ngồi xuống rồi mời cả nhà ăn! Cô lặng lẽ cầm nên bát canh cua nóng hổi nên ăn rồi quay ra nói với bố Tuấn:

    - Bố à! Con đi bố ở nhà nhớ chăm sóc cho mẹ cẩn thận nhé! Bố cũng đừng làm về muộn quá đấy nhé!

    - Ghớm! Bố nhà cô, cô cứ lo cho bản thân cô trước đi là hai thân già này mừng lắm rồi! Hôm này lại biết lo cho bố mẹ nữa cơ đấy! Đây ăn mạnh vào nên đấy rồi chẳng biết có nấu được mà ăn không nữa! Hazzzz!

    Bà liên mắt đượm buồn nhìn con gái!

    - Được rồi, được rồi, yên tâm đi con gái! Bố sẽ chăm sóc mẹ con cẩn thận! Con nhớ nên sống ở chỗ xa lạ phải cẩn thận là con gái chịu thiệt một chút cũng được! Đừng hở một tý là đòi cãi nhau với người ta biết chưa? Ăn uống nhớ phải đúng giờ không được bỏ bữa đâu đấy!

    Ông Tuấn từ tốn nói với con gái mình với những thứ gọi là quan tâm nhất của một người cha hết mực yêu con mình!

    Một màn tình cảm gia đình này đã lọt vào mắt Như Quỳnh! Cô buồn bã lặng lẽ ngồi một bên rồi ăn phần ăn của mình!

    Bà liên làm sao có thể quên được cô gái này chứ, bà vội vã quay xang nói tiếp:

    - Cả con nữa đấy, đã chuẩn bị kĩ chưa kiểm tra hết lại chưa? Không nên đấy mà thiếu gì là khổ đấy! Đâu đồ đạc đâu đưa đây bác xem nào! Xong bà quay ra với lấy túi đồ của Như Quỳnh!

    - Quần áo này, khăn mặt này, kem đánh răng này.. chết rồi thế thuốc đâu? Ốm lấy đâu ra thuốc mà uống hử? Bố nó này, túi thuốc hôm qua ông mua cho như quỳnh đâu? Đưa đây cho tôi nào!

    - Đây đây, tôi đi lấy cho!

    Ông tuấn vội buông bát xuống dậy lấy cho cô con gái nuôi này! Rồi quay xang nói tiếp:

    - Mà nhớ nhá! Cái Hà phải biết quan tâm đến cái Quỳnh đấy nghe chưa! Nó thật thà dễ tin người chẳng may bị bắt nạt thì thật là khổ quá mà!

    - Ô! Con cũng thật thà mà bố!

    Tiểu Hà phụng phịu quay ra nói với cha mình!

    Cô gái này thực ra luôn biết cô bạn thân của mình luôn thiếu thốn tình cảm gia đình nên cô luôn cố gắng mang lại cho cô sự ấm áp đó!

    Còn bên kia, vẻ mặt của Như Quỳnh từ buồn bã giờ đã chuyển xang một biểu cảm khác cô xúc động biết ơn và hạnh phúc biết bao! Hóa ra cô không phải là người ngoài, hóa ra cô cũng là một phần của gia đình này! Gói thuốc kia quâ đỗi quí giá! Cô nhất định sẽ trân trọng nó! Vì nó quả thật vô giá mà! Gạt đi buồn phiền cô tiếp tục bữa sáng đầy thi vị ngọt ngào này!

    Khi cả hai đã ăn uống no nê xong, họ bắt đầu kéo theo hành lí đi đón xe nên với một nơi xa lạ! Bố mẹ tiễn hai cô ra bến xe lưu luyến cứ đứng nhìn mãi chẳng muốn về!

    Hai cô gái xinh đẹp đã nên xe! Như Quỳnh nước mắt rưng rưng nhìn ra ngoài cửa xe vẫy tay chào, còn cô gái ngồi cạnh chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng khuất dần của cha mẹ mình!

    Vậy là các cô đã lên đường đến một nơi xa lạ nơi mà có rất nhiều thử thách đang chờ đón!

    Ở đằng xa một chiếc xe sang trọng từ từ dừng lại! Cửa kính đen từ từ hạ xuống! Một gương mặt quyền lực xuất hiện!

    * * *tobe continued
     
    kimnana, Mắt hípAlissa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười một 2019
  3. An Nhiên93

    Bài viết:
    7
    Phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc xe lăn bánh được chừng một tiếng thì dừng lại, giọng bác tài xế vang dộn: Đã đến trung tâm thành phố rồi mời mọi người xuống bến nào!

    Như Quỳnh khẽ lay lay cô bạn đang ngủ say xưa của mình:

    - Tiểu Hà ơi! Dậy đi nào chúng ta đến rồi kìa!

    Cô chợt bừng tỉnh sau một giấc ngủ vội vàng trên hành trình chả mấy thú vị này!

    - Đi thôi nào giờ chúng ta vào nhập học, rồi đi tìm nhà trọ thôi!

    Cô vươn vai rồi kéo Như Quỳnh đi theo mình! Bước xuống xe cảnh tượng đầu tiên khiến hai cô gái của chúng ta vô cùng choáng ngợp: Xe cộ đông đúc lối đuôi nhau tiếng còi xe inh ỏi tiếng người nói qua lại ầm ầm những tòa nhà cao chót vót xa hoa.. khẽ nheo mắt Tiểu Hà vội nắm tay Như quỳnh bước đi! Còn bên kia, Như Quỳnh sớm đã bị cảnh tượng này hút mất hồn, miệng há hốc chẳng ngậm vào được luôn! Thành phố hoa lệ đẹp quá chẳng giống như ở nông thôn, tĩnh lặng yên bình!

    - Cậu có ngậm cái miệng vào không hả?

    Như Quỳnh chu miệng nên vội nói:

    - Đẹp qua Tiểu Hà ơi! Mình chưa bao giờ thấy nhiều ô tô như thấy này, còn cả nhà kia nữa sao cao thế nhỉ?

    - Cậu có Im ngay đi không hả? Đi nhanh nên không muộn tối nay ngủ ngoài đường nhé!

    - Đây đây, tôi đang đi đây cô nương ơi! Hì hì

    Nói rồi hai cô gái vội vã đi bộ tới ngôi trường mà hai cô sẽ gắn bó trong bốn năm sắp tới!

    Ngôi trường này cách bến xe không xa nên hai cô chọn cách đi bộ để tiết kiệm tiền! Tuy nhiên do không biết đường nên các cô đã đi hơi lâu! Bước vào trường cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy đó là một ngôi trường rộng rãi sach sẽ có năm tầng rất nhìu dẫy nhà nối tiếp nhau! Đúng là trường dành cho nhà giàu có khác nhìn thật lộng lẫy! Sở dĩ hai cô cùng thi vào trường này bởi vì ở đây luôn có những xuất học bổng khủng nhất! Và hơn nữa nó gần trung tâm thành phố thật dễ dàng để kiếm được việc làm thêm nữa! Hai cô gái của chúng ta thật sự rất muốn tự lập mà! Bước vội vào trong hai cô nhanh chóng làm thủ tục nhập học! Nộp học phí đăng kí thi vào khoa.. số tiền ít ỏi của hai người chẳng mấy đã chẳng còn lại bao nhiêu! Sau khi hoàn thành mọi thủ tục hai cô dắt tay nhau đi tìm nhà trọ, giữa thành phố lại gần trường học như thế này thật không khó để tìm một phòng trọ nhưng về cơ bản giá cả vẫn là quan trọng nhất! Đã qua mấy nhà vì giá trọ cao quá hai cô không thể trả nổi! Vừa đói vừa mệt hai cô đã quyết định đi ăn chú gì đó trước đã! Chọn một quán phở bên đường hai cô vác theo một đống hành lí bước vào:

    - Bà ơi cho con hai bát phỏ nhé! Một bát không hành ạ!

    Như thường lệ Tiểu Hà nhà chúng ta không ăn hành bao giờ. Vì thế Như Quỳnh gọi liền một hơi cho nhanh!

    - Tới đây, 1 bát không hành này, còn đây là phở có hành nhé! Bà lão chủ quán mỉm cười bước ra!

    - Dạ cháu cảm ơn ạ!

    Hai cô lễ phép trả lời!

    - Ừ! Ăn ngon miệng nhé! Mà hai cháu là người nơi khác nên đây à?

    - Dạ vâng ah! Bọn cháu là sinh viên mới ạ! Hì hì!

    Như Quỳnh nhanh miệng cười đáp lại lời của bà lão!

    - Ôi vậy hả? Chúc mừng hai đứa nhé! Thôi ăn đi kẻo nguội!

    Nói rồi bà lão bước vào trong! Trong không gian quán nhỏ những sạch sẽ Như Quỳnh luôn than thở với Tiểu Hà:

    - Hà ơi! Có khi nào hôm nay chúng ta thực sự ngủ đường ngủ chợ không? Ôi mình không muốn đâu! Hic! Mẹ liên ơi Hà nó cho con ngủ đường..

    Còn cô gái của chúng ta thì sao? Cô chẳng thèm quan tâm ánh mắt hướng về phía bà chủ quán kia! Thấy bà đang bê đổ thêm nước vào nồi cô vội đứng giậy đỡ tay cho bà:

    - Bà ơi để cháu giúp nặng thế này nà bê sao được!

    Bà lão cười rồi nói:

    - Không sao đâu cháu à! Ta quen rồi mà! Mà thấy hai đứa đang tìm nhà trọ à?

    Tiểu Hà khẽ cười rồi gật đầu nhẹ!

    - Vâng con đang tìm phòng ah! Nhưng phòng ở đây đắt quá chúng con không thuê được ạ!

    - Ồ! Ta bảo này nhé! Nếu không chê thì về nhà bà ở! Có một phòng còn trống đấy!

    - Dạ thôi ạ! Bọn cháu..

    - Vâng ạ! Bà ơi bà có phòng trống ạ? Bà cho bọn cháu thuê nhé!

    Như Quỳnh vội vã chen ngang lời Tiểu Hà!

    - Nhưng bà ơi bao nhiêu tiền một tháng ạ?

    Như Quỳnh vẫn tiếp túc nói!

    - À bà ở một mình! Có nhà chống bà cho các cháu ở nhờ thôi chẳng lấy tiền đâu! Dù sao phòng cũng cũ mà!

    Bà lão cười hiền nói!

    - Dạ thôi ạ! Bọn cháu không dám làm phiền bà đâu! Bà không lấy tiền bọn cháu ngại lắm ạ! Tiểu hà vội vã trả tiền hai bát phở rồi lôi cô bạn thân của mình đi ra ngoài!

    * * *

    Sau khi ra khỏi quán phở! Hai cô lại dắt tay nhau tiếp tục công cuộc tìm nhà của mình!

    Trên đường đi Như Quỳnh vẫn tiếp tục lải nhải bên tai cô gái nhỏ của chúng ta:

    - Bà ấy nhìn hiền lành như vậy! Lại gần trường cậu còn đòi cái gì nữa? Đã vậy lại còn không mất tiền nữa chứ? Cậu lại từ chối? Thật là chẳng hiểu cậu làm sao nữa?

    - Cậu có thôi ngay đi không? Làm gì có người nào tốt đến như vậy hả? Bớt ảo tưởng đi!

    Đang mải cãi nhau hai cô gái xinh đẹp tuyệt nhiên không để ý đến chiếc xe ô tô đang đi trên đường, vẫn vô tư bước đi ngang nhiên như ở nhà vậy! Rồi bỗng "kétttttttttt" tiếng xe phanh gấp, tiếng hét thất thanh! Tiểu Hà của chúng ta đã ngã lăn ra còn Như Quỳnh sớm đã được cô bạn thân đẩy mạnh về phía trước, nên không sao cả! Như Quỳnh lật đật chạy lại xem cô bạn thân của mình vừa khóc vừa sợ vội đỡ cô dậy! Thật may cô không sao cả! Chỉ bị trầy xước nhẹ! Nhưng cũng khá đau! Giữa trưa nắng mùa hè! Hai cô gái dưới lòng đường ngược lại gây rất nhiều sự chú ý của mọi người! Cô tóc ngắn xinh đẹp nước da trắng nõn môi đỏ hồng cặp mắt đen nhánh, còn cô tóc dài thì yêu kiều thướt tha chẳng kém! Nhưng có lẽ điểm hút mắt nhất là ở khuôn mặt hai cô gái này không hề có chút son phấn nào cả mộc mạc và đơn giản! Người đi đường tập trung lại chỉ trỏ nhưng chẳng ai lại giúp hai cô cả!

    - Cậu có làm sao không? Có bị đau ở đâu không?

    Như Quỳnh nước mắt nước mũi tuôn trào không ngớt!

    - Không sao đâu, đừng khóc nữa được không?

    Tiểu Hà thấy Như Quỳnh sợ hãi vội an ủi! Bỗng cô gái kia đứng vụt dậy hai tay trống nên quát lớn:

    - Này, đi đứng cái kiểu gì đấy hả? Đâm vào ng ta rồi không biết xin lỗi còn đứng đấy à? Đi không biết nhìn à? Có bị mù không hả?

    Như Quỳnh mít ướt hàng ngày dường như đã thay đổi Tiểu Hà chỉ biết trợn tròn mắt nên khi lần đầu thấy cô nổi điên như vậy! Có lẽ mấy người kia không biết rằng Tiểu Hà đối với Như Quỳnh mà nói, không chỉ là bạn thân mà còn là gia đình nữa!

    Mãi rồi cánh cửa xe cũng mở ra! Như Quỳnh vội thốt nên rồi lấy tay che miệng lại hoảng hốt! Người bước ra kia đẹp quá mà cao quá mà hơn cô cả một cái đầu! Cô chưa nhìn thấy người đẹp như thế bao giờ cả! Thoáng ngẩn người rồi lấy lại bình tĩnh cô quát nên tiếp:

    - Này anh kia? Đụng phải người ta rồi chẳng lẽ không định xin lỗi hả?

    - Chẳng phải bạn cô cũng không sao à? Gào cái gì mà gào? Ăn vạ à? Muốn bao nhiêu?

    Anh chàng đẹp trai bước lại gần Như Quỳnh rồi lưu loát nói!

    Đang định gân cổ nên nói tiếp thì bỗng đằng sau Tiểu Hà đã đi đến! Kéo cô lại chẳng cần để ý tới trai đẹp bên kia:

    - Mình không sao! Coi như là đi không cẩn thận bị chó cắn! Chúng ta đi thôi!

    Cô ghét nhất là loại chỉ mang tiền ra giải quyết mọi chuyện, tưởng giầu có mà giỏi sao? Nói rồi cô kéo bạn mình bước quá đám đông thập thễnh bước đi!

    Chàng trai kia mặt đen lại đá mạnh một cái rồi bước nên xe! Chẳng ai biết người cầm lái không phải cậu ta! Một gương mặt anh tuấn khác từ đầu đến cuối vẫn chưa ra khỏi xe lặng lẽ nhếch môi cười rồi nhấn ga phóng đi lướt qua các cô!

    - Cậu làm sao thế? Phải đòi tiền chứ phải đi khám chứ? Nhỡ đâu cậu làm sao thì mình biết sống thế nào hả?

    Lau nước mắt rồi hậm hực cô trách Tiểu Hà.

    - Mình không sao, yên tâm đi, chẳng phải vẫn đi được đấy sao?

    Như Quỳnh vẫn tiếp tục lải nhải còn Tiểu Hà chỉ coi như đàn gảy tai trâu vậy!

    Chẳng mấy trời đã tối sầm hai cô vẫn chưa tìm được nhà chân Tiểu Hà lại ngày một sưng nên! Như Quỳnh vô cùng lo lắng cuối cùng cô đã thuyết phục được Tiểu Hà quay lại ngôi nhà của bà bán phở!

    Về đến quán cũng vừa tròn bẩy giờ, lúc cao điểm quán đông nghịt người! Hai cô tròn mắt nhưng dù thế nào chỉ có một mình bà lão chạy qua chạy lại! Thấy vậy hai cô vội vào giúp bà cụ! Bà thấy hai cô gái thì dừng lại một chút rồi à nên một tiếng cũng không phản đối để hai cô giúp mình!

    Mười giờ tối quán đã thưa khách hai cô ngại ngùng đứng lại trình bày hoàn cảnh! Bà cụ mỉm cười khẽ gật đầu hiền từ rồi nói:

    - Thôi được rồi hai con ở lại đây với bà nhé! Bà bảo từ sớm rồi không nghe cơ! Giờ ăn gì nào bà làm cho?

    Như Quỳnh cười tươi gật đầu!

    - Bà cho con một bát phở tái..

    - Một bát không hành nữa phải không?

    Bà nhạnh nhẹn cắt lời cô gái!

    - Được rồi, hai con chờ ta một chút nhé!

    Một lúc sau bà cụ bê ra một mâm cơm chẳng phải là phở

    - Chúng ta ăn cơm nhé! Tối rồi ăn phở không lo được đâu các con ạ!

    Như Quỳnh xúc động chẳng nói nên lời còn Tiểu Hà từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ ăn rồi gật đầu! Có lẽ cô đã hiểu nhầm lòng tốt của bà cụ rồi hay chăng?
     
    Mắt hípAlissa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng mười 2019
  4. An Nhiên93

    Bài viết:
    7
    Phần 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mâm cơm của bà cụ làm cho cả hai cô gái của chúng ta sực nhớ ra điều gì đó, cả hai vội quay ra lấy điện thoại gọi về cho bố mẹ!

    Còn về phần hai bậc phụ huynh của chúng ta thì hết sức lo lắng vì từ sáng đến giờ rồi họ không liên lạc gì được với con gái của mình!

    Lục đi lục lại, Tiểu Hà tìm mãi vẫn không thấy chiếc điện thoại của mình đâu cả hốt hoảng phát hiện ra là cả ví tiền của cô cũng không thấy đâu hết! Lo lắng lộ ra mặt, làm sao đây? Chắc là bố mẹ đã gọi cho cô mà không thể được!

    - Như Quỳnh à! Cho mình mượn điện thoại của cậu đi mình tìm không thấy điện thoại của mình đâu cả!

    - Đây, mau gọi về cho bố mẹ đi chúng mình sao có thể quên được không biết được nữa!

    Như Quỳnh đưa điện thoại cho cô rồi như hiểu ra điều gì đó cô cầm túi của Tiểu Hà tìm lại một lần nữa và chắc chắn lại rằng không thấy ví và điện thoại đâu!

    Quay sang thì Tiểu Hà đã kết thúc cuộc điện thoại với bố mẹ!

    - Bố mẹ bảo tý sẽ sang báo lại cho chú thím của cậu để hai người đỡ lo ấy!

    Mặt Như Quỳnh thoáng buồn, cô biết rằng đấy chỉ là nơi để cô có thể tồn tại lại chứ không phải là nhà! Người chú thím ấy chẳng coi cô là con người! Giờ cô đi có lẽ lại là niềm hạnh phúc cho hai con người ấy cũng nên!

    - Thôi, để mình bảo hai bác ở nhà thôi, muộn rồi nếu họ muốn gọi đã gọi rồi!

    Nói rồi cô vội gọi về cho bố mẹ Tiểu Hà báo lại là không cần phải đi nữa! Nhưng cô lại nhận được tin là bố Tuấn đã đi rồi! Giọt nước mắt khẽ rơi từ khoé mắt chẳng để lại dấu vết gì trên khuôn mặt! Tủi hờn, căm hận, tại sao là người ngoài mà họ lại yêu thương cô như vậy? Tại sao là người thân mà họ lại bỏ quên cô như vậy? Cô đã làm sai điều gì chứ? Lớn nên không cha không mẹ, giờ thì.. khẽ gạt đi giọt nước mắt kia cô quay ra hỏi Tiểu Hà:

    - Mà bây giờ làm sao hả? Điện thoại cậu cất ở đâu? Ví đâu rồi hử?

    - Mất rồi!

    - Cáiiiiiii giiiiiiiiiiiiì?

    Như Quỳnh hét toáng nên! Bà cụ chủ quán thấy vậy đi từ trong nhà ra vội hỏi:

    - Sao vậy các con? Có chuyện gì thế hử?

    - Bà ơi bạn cháu mất ví với điện thoại rồi ạ! Hic

    - Cháu không biết cháu làm rơi ở đâu nữa nhưng cháu tìm kĩ lắm rồi mà không thấy bà ạ!

    Hai khuôn mặt rầu rĩ trả lời!

    - Thế con gọi thử chưa? Biết đâu ai nhặt được thì sao?

    Cũng đúng, Như Quỳnh vội lấy điện thoại gọi vào số của Như Quỳnh! Sau hai hồi chuông đã có người nghe máy với nội dung như sau:

    - Alo?

    - Alo?

    - Cho cháu hỏi ai đấy ạ?

    - Chào cô tôi là quản gia, cậu chủ đưa tôi giữ cái điện thoại này, cô là?

    - À, bạn cháu làm rơi điện thoại này ạ! Đây là của bạn cháu, chú cho bạn cháu xin lại với ạ! Cháu cảm ơn ạ! Hihi

    - À! Cậu chủ có dặn lại là hai cô ngay mai trực tiếp đến địa chỉ này abcxyz lấy lại nhé!

    - Dạ dạ cháu biết rồi ạ! Cháu cảm ơn chú ạ!

    Kết thúc cuộc điện thoại, hai cô gái với vẻ mặt mừng rỡ, may quá rồi là người nhà giàu nhăt được chắn chắn sẽ chả lại thôi! Nói rồi hai cô lại gần chỗ bà cụ nói chuyện! Nói rồi mới biết bà lão hiện đang ở một mình bán phở kiếm sống!

    - Các con cứ gọi bà là bà Cúc nhé! Còn cứ yên tâm ở lại đây với ta! Ta không lừa bán các con đi đâu cả đâu! Bà cười hiền! - được rồi ta dẫn các còn vào trong tắm rửa rồi dọn qua phòng nhé!

    Đi theo bà cúc vào phòng! Căn nhà nhỏ nên phòng rất nhỏ nhưng lại gọn gàng ngăn lắp vô cùng! Các cô không cần dọn dẹp gì nhiều vì nó rất sạch sẽ! Xếp đồ vào trong tủ hai cô đi tắm rồi quay lại phòng ngã ngay nên giường Như Quỳnh chợt nhớ ra bạn mình đang bị thương bật dậy quay xang hỏi Tiểu Hà:

    - Này chân cậu sao rồi? Đưa tớ xem nào?

    - Không sao đâu, cậu ngủ đi! Mình có việc tý đã!

    - Đưa đây! Sưng thế kia mà bảo không sao? Có thích mình mách bố mẹ cậu không hả?

    Thấy nhắc tới bố mẹ cô cũng không phản đối nữa kệ cho Như Quỳnh kéo chân cô ra xem! Tím xanh đỏ đủ cả! Nhưng có lẽ cũng không nghiêm trọng lắm! Lấy trong túi ra một lọ dầu cô nhẹ nhàng xoa bóp cho bạn mình! Một lúc sau vì đã quá mệt sau một ngày dài ở nơi lạ lẫm này hai cô thiết đi! Còn bà cúc thì cũng đang chuẩn bị đi ngủ rồi! Hôm nay bà vui lắm, hai cô gái này tự nhiên làm cho bà cảm thấy rất thân thuộc nên bà cũng muốn các cô ở lại đây!

    Ở một nơi khác, một người đàn ông anh tuấn vẫn chưa hề ngủ cầm trên tay một chiếc điện thoại đã cũ! Trên màn hình là ảnh một cô gái tóc ngắn yêu kiều! Lạ lẫm mà lại thân quen!

    - Chúng ta có duyên nhỉ cô gái nhỏ!

    * * *

    Tiếng còi xe píp píp, tiếng người qua lại đánh thức hai cô gái của chúng ta dậy từ rất sớm! Sau khi vệ sinh cá nhân xong hai cô bước xuống nhà, Bà Cúc có lẽ đã thức dậy từ rất sớm, bà đang sắp đồ để lát nữa sẽ mở quán! Thấy bà đang làm Tiểu Hà nhanh chóng bước lại bên cạnh phụ bà, Như Quỳnh than trách:

    - Bà ơi! Sao bà không gọi bọn cháu dậy phụ bà cho nhanh ạ!

    - Ôi dào! Ta làm quen rồi mà, với cả hai con hôm qua chắc cũng mệt lắm rồi lại có khi lạ nhà chẳng ngủ được ấy chứ!

    Bà vừa cười vừa nói nhưng vẫn luôn tay luôn chân làm công việc của mình!

    - Bà ơi, từ giờ bà cho bọn cháu phụ bà nhé, bà đã cho bọn cháu ở nhờ rồi lại không lấy tiền bọn cháu ngại lắm ạ!

    Là Tiểu Hà của chúng ta đã nên tiếng! Sau ngày hôm qua cô đã chẳng còn ác cảm gì với bà cụ này cả ngược lại cô còn cảm thấy bà cụ này thật tốt bụng!

    Bà Cúc khẽ thở dài rồi quay ra nhìn hai cô gái nhỏ của chúng ta, rồi lại quay vào nồi phở đang sôi sục trên bếp của mình.

    - Thôi được rồi, hai con cứ ở lại đây, đi học lúc nào rảnh dỗi thì ra phụ bà già này bán hàng cũng được! Ta ở một mình nên cũng rất là buồn thấy các con hiên lành thật thà nên mới giữ các con ở lại cùng bà già này, các con đừng hiểu nhầm đường nghĩ bà già này định lừa bán các con đi đấy chứ?

    Bà vừa nói vừa cười, còn hai người bên kia thì cũng thấy yên tâm nên rất nhiều! Ít nhiều gì các cô cũng sẽ thắc mắc vì sao trên đời này lại còn người tốt đến như vậy!

    - À, mà hai con ăn sáng nhé, rồi hôm nay có phải đến trường không hả?

    - Dạ, vâng ạ! Bọn con hôm nay chưa phải đến trường bà ạ! Hôm qua bọn con đến nhập học xong rồi tuần sau mới phải đi học cơ bà ạ!

    Như Quỳnh nhanh nhảu trả lời!

    - À mà bà ơi! Bà là người ở đây ạ? Sao bà chỉ sống một mình vậy vậy bà?

    - Ừ! Con cháu của ta lớn hết rồi! Nên không hợp với bà già này nữa, bà dọn ra đây ở một mình cho thoải mái con ạ!

    Bà Cúc trả lời cho qua câu hỏi của Như Quỳnh! Còn Tiểu Hà bên kia chỉ nghe thôi cũng hiểu là chắc bà không muốn nói ra thôi!

    - Thế các con, nói cho bà nghe nào, về gia đình của các con ấy?

    - À, bọn con ạ, bọn con đều là người ở dưới quê nên đây bà ạ, cậu ấy học giỏi lắm bà ơi! Thủ khoa ấy ạ! Còn con thì không được như thế..

    Như Quỳnh cùng bà Cúc tâm sự còn như mọi khi Tiểu Hà vẫn ở ngoài mọi cuộc vui, cô đi ra ngoài xếp lại bàn ghế dọn lại các thứ trong quán thật sạch sẽ! Một lúc sau quán bắt đầu đông người, nhưng hôm nay mọi thứ hình như trở nên náo nhiệt hơn vì có sự xuất hiện của hai cô gái trong quán này! Phục vụ nhanh hơn khách cũng vừa lòng hơn, lại xinh đẹp lễ phép nữa, bà Cúc lời to rồi!

    Gần mười giờ sáng quán đã vắng khách đi một chút, hai cô chợt nhớ ra là hôm nay còn phải đi xin lại đồ nữa! Vội vã xin phép bà Cúc ra ngoài một lát!

    Tiểu Hà vốn dĩ định đi một mình nhưng Như Quỳnh nhất khoát không đồng ý với lí do sợ người ta bắt lạt Tiểu Hà cô phải đi theo bảo vệ! Hự Hự!

    Bà Cúc cho hai cô mượn xe đạp, và chỉ đường cho hai cô để không bị lạc như lần trước nữa! Dù sao ở nơi xa lạ này các cô cũng chưa hề biết gì cả.

    Như Quỳnh hì hục đạp xe trở Tiểu Hà đi vì dù sao chân cô cũng vẫn còn đau! Trên đường đi cô không ngừng cằn nhằn chê Tiểu Hà nặng..

    Cũng may địa chỉ kia không xa là mấy, mười phút là tới, chỉ có điều hai cô gái đang bị bỡ ngỡ, nhà to như thấy này lại nhiều cổng thế kia các cô biết vào lối nào đây!

    Loay hoay mãi cũng nhìn thấy chuông cửa! Bấm chuông một hồi thì cửa tự mở ra, nhưng Như Quỳnh nhanh nhảu kéo Tiểu Hà lại thì thầm:

    - Này nhà to thế này chắc chó to lắm ấy chúng mình phải cẩn thận!
     
    Mắt híp thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2019
  5. An Nhiên93

    Bài viết:
    7
    Phần 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi được thêm hai bước thì có một người ăn mặc gọn gàng đi ra cúi chào hai cô:

    - Chào hai cô ạ! Xin hỏi hai cô tìm ai ạ?

    - Dạ chào chú, bọn cháu hôm qua có làm rơi điện thoại ạ! Hôm qua bọn cháu có gọi điện thoại rồi có người hẹn bọn cháu đến đây lấy điện thoại ạ!

    Như Quỳnh lễ phép trả lời!

    - À! Là hai cô ạ! Mời hai cô theo tôi nhé! Nhưng hiện tại cậu chủ không có nhà! Hai cô có thể chờ một chút không ạ!

    Do dự một chút cả hai khẽ gật đầu! Có lẽ giữa không gian xa hoa này nét mộc mạc của hai cô lại càng được tôn nên thì phải! Cô tóc ngắn thì đơn giản mà lại toát nên nét xang trọng hút người! Còn cô tóc dài đen nhánh kia lại hoạt bát nhanh nhẹn! Hai cô bước vào một căn phòng rộng dãi mà có lẽ chưa bao giờ các cô được vào, ngồi được một lúc thì chú quản gia lúc vừa lại bước vào:

    - Thưa hai cô, cậu chủ đang họp giờ không về ngay được! Có dặn tôi đưa trả lại vật này, nhưng còn giấy tờ thì cậu ấy không trả được vì nó quan trọng ạ! Cậu ấy có nhắn lại là khi nào hai cô rảnh thì quay lại ạ!

    Nhận lại điện thoại, cầm lại ví không có giấy tờ của mình nữa! Tiểu Hà thoáng khó chịu!

    - Cho cháu hỏi là bao giờ thì châu gặp được cậu ấy ạ?

    - Cậu ấy? Ý cô là cậu chủ nhà chúng tôi hay sao ạ? Mười giờ tối là cấu ấy xong việc!

    - Này chú, chú gọi cho cái cậu gì gì ấy của chú đi điện thoại thì trả tiền thì trả lại giữ lại mấy tờ giấy xong mười giờ đêm mới trả làm sao bọn cháu đến lấy được! Bọn cháu là con cái nhà lành ấy ạ!

    - À xin lỗi cô! Cậu chủ có dăn là cái điện thoại này vứt đi không ai cần nên không quan trọng ạ!

    Ông chú quản gia vẫn bình tĩnh trả lời lại Như Quỳnh của chúng ta! Bỗng Tiểu Hà kéo Như Quỳnh đang hung hăng lại:

    - Vậy bọn cháu đến sớm có được không ạ? Chứ muốn vậy bọn cháu không đến được!

    - Ồ! Vậy các cô đến vào ngày cuối tuần nhé! Tôi sẽ báo lại với cậu chủ ạ!

    - Vâng ạ! Cháu cảm ơn chú ạ!

    Nói rồi cô lôi Như Quỳnh ra khỏi căn nhà lộng lẫy kia! Đi được một đoạn Như Quỳnh phụng phịu nói:

    - Này! Cậu có làm sao không hử? Mà cái người nhặt được đấy châc cũng không bình thường! Đã hẹn xong lại không ở nhà?

    - Cậu thôi đi, nhà người ta như vậy người ta giữ mấy cái thứ đấy làm gì? Với lại chúng mình cũng đến muộn quá mà! Người ta còn phải đi làm nữa cứ ở đấy mà chờ chúng mình chắc!

    Sau lời của Tiểu Hà Như Quỳnh như hiểu ra phần nào cũng không nói gì cả!

    - Với cả cũng nhập học xong rồi, tạm thời mình cũng chưa cần đến nó ngay! Thôi cứ để người ta giữ hộ cũng được!

    - Cậu nói cũng có lí! Hì hì! Đi về thôi nào!

    Về đến nhà cũng đã gần trưa! Lại là bà Cúc cung cấp lương thực cho bữa trưa của các cô! Buổi chiều cả hai đi tìm chỗ làm thêm ngay! Hai cô cũng không dám nói gì với bà Cúc vì sợ câc cô giúp bà bà sẽ trả tiền các cô nữa thì thật là ngại! Như Quỳnh bắt buộc phải tìm việc làm ngay! Bởi vì số tiền ít ỏi chú giấu thím cho cô cô đã dùng hết vào việc nhập học rồi! Còn Tiểu Hà thì không muốn bố mẹ phải khổ, nên cô cũng chẳng khác gì Như Quỳnh cả! Cả buổi chiều hôm đấy hai cô đi khắp nơi để tìm, cuối cùng cả hai cũng được nhận vào một quá bar nhỏ với công việc bưng bê, làm buổi tối từ bảy giờ đến mười giờ! Quán này là chi nhánh nhỏ của một khu ăn chơi cách đó không xa! Vì là chi nhánh nên ở đây chỉ phục vụ tiệc rượu hoặc một vài dịch vụ nhỏ khác nên hai cô hoàn toàn tin tưởng và đã được nhận vào làm luôn!

    Cuộc sống của hai cô gái của chúng ta cứ như vậy lặng lẽ trôi qua! Sáng phụ giúp bà Cúc, chiều đi học, tối về đi làm! Chẳng mấy tiết trời vào thu trời thu ở thành phố đẹp vô cùng! Tuy không có cánh đồng xanh mướt không có tiếng chim hót lanh lảnh tiếng gà gáy vang trời nhưng lại có hoa sữa thoang thoảng! Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như hôm này nhà trường cần chứng minh thư của mỗi người để làm một thủ tục gì đó.. Sực nhớ ra cô vẫn chưa đến lấy lại đồ của mình thì phải! Năm giờ chiều tan học vội vã chạy lại ngôi nhà sang trọng kia bấm chuông vội vã! Gặp được chú quản gia kia cô vội vã trình bày nhưng thật tiếc người giữ đồ của cô giờ không có ở nhà! Năn nỉ mãi ông đã cho cô số điện thoại của cậu gì gì ấy! Mừng rỡ cô vội quay về nhà ăn cơm rồi còn phải đi làm nữa! Vừa ăn xong cô lấy điện thoại ra ấn một hàng số và gọi đi! Cuộc thứ nhất đầu dậy bên kia không nghe, cuộc thứ hai cũng vậy, cuộc thứ ba:

    - Alo, xin lỗi tôi là Tiểu Hà, tôi có đánh rơi ví lần trước đấy ạ! Anh à chú có nhặt được cho cháu xin lại với ạ vì cháu đang cần số giấy tờ trong ấy ạ!

    Lần đầu tiên cô trình bày với người lạ mà lại nhiều như vậy mà kết lại cô chỉ nhận được một câu trả lời:

    - Ờ!

    - Vậy bao giờ chú rảnh ạ? Để cháu qua lấy, cháu đang cần gấp ạ?

    Tiểu Hà lễ phép trả lời! Quả thực cô đang cần gấp mà!

    - Vậy mười giờ tối nay! Tại cổng nhà tôi!

    Tút tút tút..

    Chưa kịp nói xong đã tắt máy! Hazzzz thôi vậy làm xong ở quán cô sẽ đến lấy vậy!

    "Cô gái à! Cứ tưởng em quên mất tôi rồi cơ, cũng đến lúc chúng ta gặp nhau rồi nhỉ?" Ở đâu đó có một nụ cười khó hiểu!
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2019
  6. An Nhiên93

    Bài viết:
    7
    Phần 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước vào quán làm thêm thay vội đồng phục, chiếc áo thun trắng và quần jean ôm sát đường cong của cơ thể, tôn nên nét đẹp quyến rũ của hai cô gái nhà quê này! Mặc dù là quán bar nhưng ở đây rất văn minh, phân biệt rõ ràng giữa gái và phục vụ vì thế từ ngày các cô vào làm đến giờ vẫn chưa gặp tình huống gì khó sử cả! Hai cô gái lại nhanh nhẹn và lễ phép vô cùng nên rất được mọi người quí mến! Từ ngày có hai cô phục vụ ở đây đã có không ít các anh ngày nào cũng đến chỉ để được gặp hai cô mà thôi! Tuy nhiên, chỉ có Như Quỳnh là bị sắc đẹp hớp hồn thôi còn lại Tiểu Hà thì vẫn bình thường như cân đường vậy! Ngày hôm nay, dường như có vẻ Tiểu Hà đang lo lắng về một điều gì ấy, cô không được tập trung cho lắm!

    - Này, Tiểu Hà hôm nay em làm sao thế khách gọi rượu vang mà sao em lại lên bia cho khách hử?

    Chị quản lí khẽ hỏi cô, không có trách mắng ở đây chỉ là như một người chị hỏi e mình khi làm sai mà thôi! Tuy vậy cô gái nhỏ của chúng ta cũng rất ái ngại, cô ngượng ngùng trả lời:

    - Dạ em xin lỗi chị ạ! Em sẽ ra xin lỗi khách ạ!

    - Không sao đâu e à, nhầm lẫn tí thôi có gì đâu, nhưng hôm nay em sao vậy hử?

    - À dạ..

    Ngập ngừng mãi cố không muốn nói ra!

    - Sao nào? Cứ nói với chị đây có vấn đề gì vậy?

    - Dạ em làm rơi ít giấy tờ! Có người nhặt được lát nữa em đi xin lại ạ!

    - Ôi trời, làm chị cứ tưởng làm sao cơ? Mà sao lại đi muộn vậy em? Sao mai em không đến lấy đi muộn vậy con gái không an toàn đâu!

    - À dạ lúc đấy người ta mới đi làm về chị ạ! Hì hì

    - Thôi, hôm nay chị cho em về sớm ấy đi lấy giấy tờ của em đi nhé!

    Chị quản lí thật tốt bụng, cô rất quí hai cô gái nhà quê thật thà này! Nên chưa một lần cô gây khó dễ cho hai cô gái của chúng ta!

    Lưỡng lự mãi cô cũng xin chị quản lí thông cảm cho rồi vội vã ra về! Ra đến ngoài cố nhắn tin cho Như Quỳnh: "Mình đi có việc tan làm cậu về một mình nhé"! Rồi vội vã nên xe buýt đi đến chỗ hẹn! Đến nơi là chín giờ ba mươi phút rồi! Cô có gọi cho cái Chú gì ấy thì được biết là chú đang trên đường về rồi nên cố không bấm chuông cửa mà đứng ngoài chờ. Trời thu về đêm thời tiết bắt đầu se lạnh, gió thổi khẽ lung lay mái tóc ngắn của cô khẽ run người lại cố tựa vào cửa lấy hai tay tự ôm lấy mình cho đỡ lạnh! Từ xa, một chiếc ô tô sang trọng đi tới rồi từ từ dừng trước mặt cô! Không nhanh không chậm người ngồi trên xe vẫn mặc kệ cô đang đứng không thèm bước ra! Trời tối kính xe lại màu đen cô chẳng thể nhìn rõ được người ngồi trong xe nữa! Cô cũng mặc kệ, vẫn đứng yên vị thôi, khoảng hai phút thì cửa xe bật mở như cánh chim cô cũng thoáng hiếu kì, từ bé giờ đâu có nhìn thấy xe như thế này bao giờ đâu!

    Bước xuống xe một thân ảnh vô cùng hoàn hảo dưới ánh đèn vàng người này trông thật tuấn tú, tự động bước lại gần cô anh ta cao hơn cô cả một cái đầu!

    - Cô là người làm rơi vì sao?

    Anh ta nên tiếng giọng nói trầm ấm thậy say lòng người!

    Khẽ thần người một tý trước vẻ đẹp và giọng nói là lẫm kia cô vội gật đầu:

    - À vâng ạ! Có thể cho cháu xin lại được không ạ?

    - CHÁU?

    - Vâng ạ!

    Người Chú kia không mấy vui vẻ khi được Như Quỳnh gọi như vậy! Anh tiến sát lại gần cô cúi mặt phả hơi thở nóng vào mặt cô cô giật mình lùi lại ánh mắt vẩn lên chút lo lắng. Như nhận ra điều gì đó anh thu người lại rồi nên tiếng:

    - Tôi chỉ kiểm tra xem có đúng là của cô không thôi! Mà nhìn tôi già lắm à?

    Nói rồi anh lấy từ túi áo vest ra chiếc ví quen thuộc của cô, đưa lại cho cô! Kiểm tra lại một lần nữa cô vội cảm ơn ông chú không họ kia!

    - Cháu.. cảm ơn Chú ạ!

    Vẫn là chú! ^^!

    - Sao định cảm ơn xuông à?

    - Thế thì phải như thế nào ạ?

    - Tôi đói rồi, cô mời tôi đi ăn!

    Giật mình cô không nói được gì nữa! Nhà to thế kia, xe thế kia người thế kia! Cô đủ tiền mời CHÚ này đi ăn chắc!

    - Sao thế?

    Anh thấy cô không nói gì khẽ cười cúi xuống nhìn cô, vừa lúc cô ngước nên nhìn nụ cười ấy thật đẹp! Không ngờ cô cũng có lúc mê trai thế này!

    - Mời tôi ăn gì cũng được! Miễn là cô trả tiền!

    - Cháu là sinh viên nên không có nhiều tiền đâu! Thế cháu mời Chú đi ăn phở nhé?

    Cô lễ phép trả lời, nhưng vẫn là CHÚ!

    - Tùy thôi! Bây giờ đi luôn!

    - Vậy chú đi trước đi ở chỗ.. xyz!

    - Cô không đi cùng?

    - À cháu chờ xe buýt tới! Chú cứ đến cháu sẽ về ngay!

    - Lên xe!

    Nói rồi túm tay lôi người vứt người vào trong xe! Rất nhanh gọn CHÚ đã vứt cháu vào xe! Ngồi trong xe anh nói ngắn gọn nhất có thể:

    - Tôi tiết kiệm tiền xe buýt cho cô! Cô chỉ đường cho tôi! Còn nữa tôi già lắm hử?

    Xe lăn bánh! Chẳng ai biết người đàn ông kia đang nghĩ gì? Còn cô gái kia nữa.. chỉ có điều là duyên thì họ mới có thể gặp được nhau!

    * * *

    Ngồi trong xe Tiểu Hà không nói không rằng, lần đầu tiên có người làm cho cô sợ! Làm cho cô để ý! Mất chừng năm phút xe đã dừng lại tại quán phở của bà Cúc cũng là nơi cô đang ở!

    - Định cho tôi ăn ở đây để trả công à?

    - Vâng ạ! Cháu.. chỉ biết chỗ này thôi! Tại cháu không phải người ở đây mà!

    Cô trả lời nhưng chẳng mấy tự tin lắm cũng vì câu hỏi ở trong đầu cô cả một chặng đường vừa rồi: "Tôi già lắm hử"

    Bước vào quán Như Quỳnh đã phi ra như tên bắn:

    - Này, con bé kia cậu có bị làm sao không hử? Nhắn mỗi một cái tin nhắn rồi mất tăm mất tích gọi k nghe là sao hử? Cậu có biết là mình lo lắm không hả? Tại sao không nghe điện thoại hả?

    Cô thực sự đã rất lo lắng bởi vì ở nơi xa lạ này cô chẳng có ai thân thiết ngoài Tiểu Hà! Với cô, cô bạn này thực sự rất quan trọng, không chỉ là bạn mà còn là gia đình của cô nữa! Cô không thể đánh mất thứ tình cảm này được!

    Biết Như Quỳnh lo lắng cho mình, thoáng thấy có lỗi cô rút điện thoại ra thấy nhiều cuộc gọi bị nhỡ, rồi lại bình thản trả lời:

    - Điện thoại mình để im lặng nên không biết, mình đi xin lại giấy tờ ấy! Chị quản lí cho về sớm, không có việc gì cả! Mình đã lấy lại được đồ rồi! Đừng lo nữa!

    - Thế mà cậu dám đi một mình hả? Sao không bảo mình đi cùng hả? Đi một mình nhỡ có vấn đề gì thì sao?

    - Chẳng phải mình đã về rồi đây sao! Thôi được rồi xin lỗi cậu được chưa?

    Trong lúc hai cô gái đang mải nói chuyện qua lại với nhau! Người đàn ông anh tuấn kia đã tự tìm cho mình một chỗ ngồi và lặng lẽ quan sát hai cô gái kia!

    Sực nhớ ra điều gì đó Như Quỳnh quay ra nhìn rồi mắt vẫn dám vào anh ta miệng thì liên tục hỏi Tiểu Hà:

    - Tiểu Hà ơi Tiểu Hà, ai kia hử? Sao cậu về cùng người ta thế? Sao đẹp thế kia hả?

    - Chú ấy nhặt được ví của mình ấy! Giờ mời chú ấy ăn chả ơn thôi!

    - Hả? Ăn phở chả ơn á?

    Như Quỳnh mắt vẫn dán vào người đằng kia! Còn người đằng kia vẫn ung dung ngồi chờ được chả ơn!

    Không nói với Như Quỳnh nữa! Cô đi vào nhờ bà Cúc làm cho một bát phở rồi bê ra:

    - Mời chú nhé! Chú dùng tạm! Ở đây chỉ có thứ này thôi?

    - Quán của cô à?

    - À không, quán của bà nhưng tôi ở nhờ đây!

    - À!

    Nói rồi anh bắt đầu tập chung vào bát phở đang bốc khói kia! Cũng khá ngon! Hương vị rất lạ, có thể là do anh chưa từng một lần được ăn như thế này! Nó lạ lẫm nhưng rất hấp dẫn cũng giống như cô gái xa lạ kia thì phải thật thú vị!

    - Bà ơi Bà ơi người kia là người nhặt được ví của Tiểu Hà đấy ạ! Bà nhìn đi, đẹp trai quá bà nhỉ?

    Như Quỳnh vội vã khoe với bà Cúc! Bà Cúc cũng ra ngoài nhìn rồi từ từ bước lại!

    - Chào cậu! Cậu nhặt được đồ của con bé à?

    - Dạ! Là cháu ạ!

    Đang ăn thì thấy có người hỏi anh vội ngước nên trả lời lại! Lễ phép và lịch sự!

    - Vậy thay mặt con bé ta cảm ơn cậu nhé!

    - Dạ không có gì ạ!

    Nói rồi bà Cúc bước vào trong để lại không gian cho đôi bạn trẻ!

    Sau khi ăn xong bát phở ngon lành anh đứng dậy ra về! Tiểu Hà lịch sự tiễn CHÚ ra cửa! Định bước vào xe rồi như nhớ ra điều gì đó anh lại quay lại chỗ Tiểu Hà cúi người và nói:

    - Không định hỏi tên tôi à?

    - À? Hử? Hỏi tên Chú làm gì?

    Lại Chú? Có vẻ anh có chút giận rồi vẫn giữ nguyên tư thế anh tiếp:

    - Hoàng Thất Tùng nhớ lấy! Hẹn gặp lại cô!

    Nói rồi đứng thẳng người anh bước ra xe dời đi!

    Sao lại hẹn gặp lại? Chẳng lẽ..

    Bước vào trong nhà Như Quỳnh đã đứng sẵn ngay tại cửa ánh mắt nghi ngờ nhìn cô:

    - Này, có chuyện gì cậu khai mau?

    - Chuyện gì là chuyện gì chứ hả?

    - Cái người vừa rồi, mình đã nhìn thấy rồi hai người sao lại có vẻ thân thiết nhể?

    - Thân thiết gì đâu? Tớ đến xin lại chú ấy trả rồi nói muốn đi ăn thì tớ mời đến đây thôi!

    - Trời cậu định lừa ai hử? Đẹp trai như thế, xe xin như thế? Có cần cậu mời bát phở không hả?

    - Này, mình thề ấy từ trước đến giờ có bao giờ mình đi đâu một mình đi đâu cũng là đi với cậu mình quen ai chẳng nhẽ cậu lại không biết hử?

    - Ừ cũng có lí, có khi nào!

    - Khi nào làm sao?

    - Khi nào người ta trúng tiếng sét ái tình vừa gặp đã thích cậu rồi không? Haha

    Câu nói này của Như Quỳnh làm Tiểu Hà thoáng bối rối thoáng hi vọng! Nhưng rồi vụt bay, thôi kệ! Lấy lại được đồ rồi! Còn lại không cần quan tâm nữa!
     
    Mắt híp thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2019
  7. An Nhiên93

    Bài viết:
    7
    Phần 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thoắt cái trời đã chuyển lạnh! Mùa đông rồi! Cũng may hôm qua các cô đã nhận được quần áo ấm của bố Tuấn mẹ Liên gửi nên rồi!

    Ngày hôm nay trường của các cô có tổ chức gặp gỡ một doanh nhân trẻ thành đạt là chủ một tập đoàn có tiếng ở đây! Nghe nói ông chủ này còn trẻ và cực kì ưu tú, tập đoàn này đầu tư rất nhiều cho trường mỗi năm nhận mười sinh viên mới ra trường vào làm tại đây, tuy nhiên những người được nhận không cần nói ai cũng biết là phải mang đẳng cấp siêu sao rồi! Vì vậy mỗi dịp anh ta về trường, là tất cả nữ sinh trong trường đều nhộn nhịp hẳn nên đua nhau ăn vận trang điểm các kiểu chỉ mong lọt vào mắt xanh của anh ta biết đâu một bước nên mây! Tuy là vậy, hai cô gái của chúng ta lại vô cùng thờ ơ đi ăn mặc như mọi ngày chẳng trang điểm gì cả! Tám giờ sáng tất cả đã tập trung tại giảng đường lớn, vì Như Quỳnh muốn xem trai đẹp nên đã đến rất sớm ngồi ở một vị trí rất thuận lợi!

    Màn giới thiệu bắt đầu, có lẽ chẳng mấy thu hút được Tiểu Hà nhà chúng ta cô vẫn lặng lẽ ngồi nghe không tỏ ra quá khích như mấy bạn nữ sinh ngồi cạnh! Rồi bỗng dưng mic giới thiệu đến tên của nhân vật chính: Hoàng Thất Tùng - chủ tịch tập đoàn K, sở hữu chuỗi nhà hàng khách sạn nổi tiếng khắp cả nước, kinh doanh bất động sản lớn nhất..

    Tiểu Hà giật mình nhưng vẫn không tỏ ra khuôn mặt là mấy, chỉ có điều khi người này bước ra.. Như Quỳnh bỗng quay xang hét ầm nên:

    - Ôi, này cậu nhìn xem người nhặt được ví của cậu kìa trời ơi không thể tin được

    Tiểu Hà cũng rất bất ngờ, hôm nay anh mặc cả một thân vest lịch lãm đứng trên sân khấu diễn thuyết thu hút bao nhiêu ánh nhìn quả thật rất đẹp trai! Cô chỉ không ngờ anh ta lại giàu đến như vậy! Mới cả hôm nay nhìn kĩ anh ta không già đến mức phải gọi là chú thật!

    * * *

    Buổi diễn thuyết kết thúc, vị chủ tịch ra về trong một biển ánh mắt tiếc nuối của các nữ sinh! Còn hai cô vẫn bình thản ra về! Như Quỳnh mê trai thật ấy nhưng cô biết rõ thứ sinh vật đẹp mà lại có tiền rát nên người như thế kia chỉ nên nhìn không đến lượt cô nên cũng chẳng mất đoái hoài! Còn Tiểu Hà thì khỏi phải nói rồi! Về nghỉ ngơi thôi chiều được nghỉ! Nhưng tối các cô phải đến chỗ làm thêm sớm hơn mọi ngày rồi hôm nay hai cô được cử đi hỗ trợ ở quán chính! Đến sớm rồi chị quản lí còn đưa các cô đi nữa!

    Hôm nay đồng phục có vẻ không được hợp với hai cô cho lắm: Váy ngắn bó sát! Hơi sexy rồi! Đắn đo mãi hai cô mới dám mặc! Bước ra khỏi phòng thay đồ, chị quản lí ngỡ ngàng, hai cô đẹp quá! Chân dài miên man da trắng mịn màng một người tóc dài đen nhánh còn một người tóc ngắn thật sang chảnh! Cô còn phải thốt nên:

    - Trời ơi hai đứa sao lại quyến rũ thế này, chị còn thích nữa là!

    - Chị ơi bọn em mặc thế này không quen với cả liệu? Bọn em không thoải mái cho lắm ạ!

    - Yên tâm đi hai đứa, quán mình làm ăn có nguyên tắc hàng nào bán sẽ bán hàng nào nhìn chỉ được nhìn các em yên tâm! Với cả còn chị đi nữa mà! Không lo nhé!

    Đến nơi hai cô thật sự choáng ngợp về độ xa hoa ở quán chính này! Thì ra hôm nay là kỉ niệm mười năm ngày thành lập khu ăn chơi này hôm này chủ tịch khu ăn chơi này sẽ ghé thăm nên tất cả các chi nhánh sẽ cử hai người sạch sẽ và xinh đẹp nhất đến đây phục vụ! Và đương nhiên hai cô đã có mặt ở đây! Các cô được giao nhiệm vụ bưng bê rượu nên như mọi khi các cô vẫn làm bình thường! Hơn tám giờ tối quán đông vô cùng đại sảnh bỗng chốc náo nhiệt hơn bao giờ hết căn phòng kia theo như chị quản lí nói là phòng vip nhất ở đây một lát nữa các cô sẽ là người bưng rượu vào trong đó! Phòng được quây kính trong suốt! Quay lưng lại với hai cô là hai tấm lưng to lớn! Được gọi Tiểu Hà đi trước bê rượu còn Như Quỳnh đi sau bê hoa quả! Chỉ có điều vừa ngẩng mặt nên mời khách cả hai đã phải giật mình! Vị khách vip của các cô không ai khác chính là người đã nhặt được đồ của Tiểu Hà, ông chú đáng kính: "Hoàng Thất Tùng" mời rượu như bình thường hai cô đứng sang bên cạnh chờ sai bảo! Chỉ có điều trong bóng tối một ánh mắt đang rất bất ngờ và giận giữ còn bên cạnh còn có một nụ cười đểu khẽ nhếch môi!

    Trong đám người trong phòng kia có một số người đã để ý đến hai cô gái của chúng ta, ngoắc tay gọi quản lí muốn gọi các coi đến ngồi cạnh rót rượu như mấy e xinh tươi kia! Nhưng quản lí đã trả lời các cô chỉ bưng bê không làm gì quá giới hạn đấy cả! Ánh mắt kia như dịu đi khi nghe thấy câu trả lời của người quản lí kia, tuy nhiên khuôn mặt chẳng mấy vui hơn!

    Hai cô gái của chúng ta đứng đó mà người nóng bừng, chả hiểu tại sao?

    Trong đám kia bỗng có một người cầm ly rượu đi thẳng tới trước mặt Tiểu Hà:

    - Này bé! Uống với anh một ly thì bao nhiêu em nhỉ?

    - Dạ xin lỗi anh, tôi chỉ bưng bê thôi ạ! Không mời rượu ạ!

    Tiểu Hà lễ phép trả lời!

    - Làm gì mà làm cao? Thế bao nhiêu? Anh đây chiều?

    Người kia có vẻ không thôi dơ tay định sờ má cô thì bị cô hất ra!

    - Xin lỗi ạ!

    - Mày định làm cao à? Xem làm cao được đến bao giờ đã làm ở đây còn trong trắng cái lỗi gì!

    Nói rồi anh ta định bế sốc cô đi thì bỗng:

    - Choang! Ly rượu trên tay ai đó đã tan náy trên mặt đất!

    Anh ta đứng vụt dậy đi đến chỗ cô không nói không rằng lôi cô ra khỏi phòng! Dĩ nhiên anh bạn ngồi cạnh cũng rất bất ngờ với tình huống này anh vội đứng dậy đi theo bạn mình!

    Đằng kia Như Quỳnh sợ xanh mặt nhưng thấy Tiểu Hà bị lôi đi cũng mê mẩn chạy theo!..
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2019
  8. An Nhiên93

    Bài viết:
    7
    Phần 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ra đến ngoài quán, Tiểu Hà cố gắng giật tay ra:

    - Này, bỏ tay tôi ra anh làm tôi đau! Bỏ ra!

    Một tay bị anh giữ tay còn lại cô đang cố gỡ bàn tay to lớn đang lắm lấy tay cô lôi đi!

    - Tưởng thế nào hóa ra cô làm ở đây à?

    Anh nhướng mày chất vấn cô! Tay vẫn nắm chặt cổ tay cô nhất quyết không buông ra!

    - Làm ở đây thì sao? Có liên quan gì tới anh à?

    - Anh rồi à? Sao không gọi là chú nữa đi! Tôi không ngờ! Cô là loại người như vậy! Làm gái còn giả bộ!

    - Anh ăn nói tử tế! Tôi làm gì là việc của tôi! Không liên quan gì tới nhà anh cả?

    - Vậy mà mẹ tôi lại nhìn trúng cô đấy? Thật không ngờ! Không biết bố mẹ cô biết cô làm cái công việc bẩn thỉu này sẽ như thế nào nhỉ?

    Anh cười nhếch mép chẳng thèm nhìn cô nữa!

    Cái gì mà mẹ anh ta nhỉ? Anh ta biết gia đình mình sao? Nhưng chẳng nghĩ nhiều nữa cô không muốn đôi co tranh cãi với con người này nữa!

    - Xin lỗi anh nhé! Tôi làm cái gì đó là việc của tôi chẳng liên quan gì tới anh! Vậy nhé!

    Định quay đi thì cô bị giữ lại:

    - À ra vậy! Thế qua tay bao nhiêu thằng rồi? Hai bàn tay có đếm hết không? Nếu đã phục vụ chúng nó rồi thì hôm nay phục vụ tôi đi!

    - Anh.. Anh bị điên à? Buông tôi ra! Buông tôi ra tôi hét nên bây giờ đấy!

    Cô bị anh bế ngang nên đi về phía bãi đỗ xe, mở cửa xe đáp thẳng cô vào trong rồi nên xe phóng vút đi trong màn đêm tối!

    Cô sợ hãi lần đầu tiên cô sợ như thế này!

    Trong xe cô hết dọa nạt gào thét rồi nịnh lọt người kia nhưng tuyệt hề anh không nói một lời nào ánh mắt toát ra những tia giận giữ kinh người!

    Cô thực sự không hiểu tại sao nữa, cô và anh không quen biết nhiều sao anh lại làm như vậy chứ?

    Chẳng mất nhiều thời gian xe dừng lại ở một khách sạn sang trọng mở cửa xe lưu loát lôi cô vào trong, cô gào thét nhưng tuyệt hề chẳng ai để ý mọi người xung quanh lại chẳng dám nhìn hai người này nữa!

    Chẳng cần đi đến lễ tân anh đi thẳng vào thang máy lôi cô đến tầng cao nhất của khách sạn! Mở cửa phòng rồi khóa lại! Cô sợ hãi sợ hãi vô cùng cô khóc cầu xin anh! Tại sao chứ hai người xa lạ sao anh lại đối xử với cô như vậy!

    Ở quầy lễ tân tất cả các nhân viên đang làm việc bỗng súm lại bàn tán!

    Cái gì vừa xảy ra ấy nhỉ? Họ chẳng tin vào mắt mình nữa! Chủ tịch của họ - người mà cả một năm họ may ra mới được gặp một lần hoặc là có khi không được gặp bao giờ! Người mà từ trước đến giờ chưa một lần có tin đồn có bạn gái, hay bị bắt gặp đi với người khác giới! Ngày hôm nay đã trực tiếp xông thẳng vào khách sạn lôi lôi kéo kéo mập mờ với một người con gái mà người này có vẻ rất trẻ lại ăn mặc hơi.. thiếu vải thế kia? Đây quả thật là chủ đề hot nhất rồi!

    Một bà lão ăn mặc rất xang trọng đang có ý định đặt phòng ở đây nhưng vì hai cô lễ tên quá mải tám chuyện nên bà chưa đặt được! Vừa hay bà cũng đang thích nghe chuyện nên cũng đứng nghe rất say xưa! Đầu đuôi câu chuyện đã rõ, bà cụ rút điện thoại ra gọi đi! Chưa đầy ba phút sau khách sạn lại trở nên náo nhiệt hơn trước tất cả đã nhận được thông báo: Lão chủ tịch đang có mặt ở đây!

    Chẳng biết hôm nay là ngày gì mà họ được đón hết chủ tịch đến lão chủ tịch thế này! Chủ tịch còn biết mặt chứ lão chủ tịch đã về nghỉ rất lâu rồi! Khách sạn này lại mới được thành lập hầu hết toàn người mới! Chẳng may không biết đắc tội với lão bà bà là mất việc như chơi rồi!

    * * *

    Ở một nơi khác, sau khi đuổi theo hai người kia ra đến cửa thì cô thấy mất bạn mình! Như Quỳnh lo lắng nước mắt rơi lã chã bỗng cô nhớ ra người ngồi cạnh người đàn ông lôi Tiểu Hà đi! Có lẽ anh ta là bạn có lẽ anh ta biết Tiểu Hà của cô đang ở đâu! Quay đầu lại thì bỗng ngã lăn cô đụng phải bờ ngực rắn chắc của ai đó ngước nên nhìn thấy rất quen.. bất ngờ chính là người mà đã đâm phải Tiểu Hà khi trước! Mà khoan đã anh ta cũng là người cô đang muốn tìm - bạn của tên khốn nạn đã lôi Tiểu Hà đi!

    - Anh! Chính là anh đã đâm phải Tiểu Hà! Anh là bạn của tên điên kia phải không? Mau mau cho tôi biết bạn tôi đang ở đâu hả?

    Cô vội vã đứng dậy túm cổ anh rồi gào nên!

    - Hử? Tên điên? Cô nói Thất Tùng? Haha! Mà cũng nhớ rai nhỉ? Tôi tưởng quên tôi rồi cơ?

    - Anh mau nói cho tôi biết bạn anh mang Tiểu Hà của tôi đi đâu rồi đi? Tôi xin anh đấy?

    - Trời đó có phải việc của tôi sao?

    - Làm ơn! Lần trước là tôi sai tôi đã quát mắng anh! Nhưng xin anh làm ơn tìm bạn tôi giúp tôi!

    Ánh mắt của Thế Hiển trùng xuống trước nước mắt của người con gái này! Cả người cô đang run nên bàn tay bám vào tay anh lạnh toát có lẽ cô đang rất sợ hãi! Cô gục xuống liên tục cầu xin anh!

    - Nài cô làm cái gì thế hả? Đứng dậy! Thôi được rồi vào xe tôi sẽ giúp cô!

    Anh đã chịu khuất phục trước cô gái này! Khi cả hai đã ngồi trong xe! Anh lấy điện thoại gọi cho cậu bạn thân của mình! Anh cũng rất tò mò đấy, lần đầu tiên anh thấy bạn mình như vậy! Một lúc thì đầu bên kia bắt máy, câu trả lời vô cùng ngắn gọn:

    "Khách sạn!"

    * * *

    Một buổi sáng đầu đông lạnh lẽo! Trong một căn biệt thự của nhà họ Hoàng, Như Quỳnh đang rất lo lắng cho bạn của mình, cả đêm hôm qua cô không hề chợp mắt! Chẳng biết Tiểu Hà giờ như thế nào rồi!

    Thế Hiển đang ung dung ngồi giữa phòng khách thì có một cuộc điện thoại cắt ngang! Anh nghe rồi khẽ nhếch mép cười! Nhớ lại tối qua anh thật sự không thể không bật cười được!

    Ngày hôm qua khi kết thúc cuộc điện thoại với Thất Tùng! Anh giường như phát điên với Như Quỳnh, cô dọa nạt rồi năn nỉ rồi gào khóc tất cả các kiểu xin anh trở đi tìm bạn của cô! Nhưng Thất Tùng chẳng nói địa chỉ anh biết đi đâu để tìm! Hơn nữa anh cũng rất hiếu kì muốn biết lí do tại sao cô gái xa lạ kia lại làm Thất Tùng có phản ứng đến như vậy! Nhưng nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi!

    Anh đã cố giải thích! Khuyên cô nên về nhà chờ đợi bạn mình vì Thất Tùng dù có làm gì cũng sẽ không để cô gái kia phải thiệt cả! Vậy mà sau khi nghe xong cô gái kia lại nổi điên với anh xông vào cào cấu anh đủ cả! Bực mình anh quẳng cô xuống xe không thương tiếc rồi phóng vụt đi! Đi được một đoạn anh lại thấy không được thoải mái dù sao cô ta cũng là con gái lại không quen biết đường hơn nữa đấy lại gần quán bar lại ăn mặc kiểu khiêu khích như vậy.. nghĩ đến đây anh bỗng khó chịu quay xe lại đi được một đoạn thấy ngay cảnh không mấy vui lắm: Hai người đàn ông đang đi theo Như Quỳnh trêu ghẹo cô! Nóng mắt bước xuống xe lôi cô về phía mình! Hai người kia như nhận ra anh vội vã xin lỗi rồi chạy mất tăm!

    Không cần nói một nữa câu! Anh quẳng coi nên xe rồi phóng đi! Những tưởng rằng người con gái này sẽ biết điều ai dè đi được một đoạn cô lại bắt đầu nổi điên với anh, chửi mắng đủ cả!

    Anh đang lo cho cô cô chẳng những không biết lại còn liên tục đánh đá rồi quát mắng anh! Từ trước đến giờ chưa ai dám làm như vậy với anh cả! Cô thật to gan, chẳng biết đưa con mèo điên này đi đâu, nghĩ đi nghĩ lại anh lái xe thẳng về nhà!

    Về đến nhà không nói không rằng kéo cô nên phòng rồi nhốt luôn con mèo này trong đấy! Nếu cứ để cô như vậy! Anh chắc sẽ sử đẹp cô luôn rồi! Hự hự

    * * *

    Một chiếc xe xang trọng dừng lại Thất Tùng bước xuống rồi sau đó đến Tiểu Hà!

    Bước vào nhà! Thế Hiển nhìn anh cười đểu:

    - Này, hôm qua vui chứ?

    Không trả lời chỉ lặng lẽ ngồi!

    - Này, anh kia anh giấu bạn tôi đâu rồi? Trả người cho tôi ngay? Anh đã làm gì bạn chưa hả?

    Tiểu Hà lưu loát hỏi Thế Hiển! Nhưng cậu ta chưa kịp trả lời cô thì Thất Tùng đã lên tiếng:

    - Gào lên cái gì?

    - Tôi không gào! Chỉ là hai người các anh đều như nhau, khốn!

    Đang định nói tiếp thì bắt gặp ánh mắt lạnh ngắt kia của anh làm cô không dám nói tiếp nữa!

    Đang căng thẳng thì cô nghe thấy tiếng bạn mình lanh lảnh trên tầng:

    - Này tên khốn nạn kia! Bà đây sẽ kiện ngươi ta sẽ kiện anh dám nhốt người trái phép à?

    - Như Quỳnh ơi! Mình ở dưới này!

    Nghe thấy tiếng Tiểu Hà, cô phi như tên lửa xuống ôm trầm lấy Tiểu Hà nước mắt lã trã!

    - Cậu đã đi đâu thế hả? Tên khốn đó đã làm gì cậu chưa?

    - Mình không sao! Anh ta.. mà lát về mình kể giờ chúng ta về thôi mình không muốn ở đây thêm một giây nào cả!

    Cô liếc mắt xang chỗ anh đang ngồi! Rồi kéo Như Quỳnh ra khỏi đây!

    Thấy vậy, Thất Tùng cũng chẳng giữ chỉ lặng lẽ cầm điện thoại ấn gọi đi!

    Vừa ra đến cửa bác tài xế đã đứng sẵn bên ngoài mở cửa xe cúi mời hai cô!

    - Xin lỗi hai cô! Cậu chủ có dặn tôi đưa hai cô về nhà!

    - Dạ thôi ạ! Chú cứ làm việc của chú đi ạ! Để bọn cháu tự về được rồi ạ!

    Tiểu Hà lễ phép trả lời bác tài xế! Cô ghét chủ chứ không ghét tớ!

    - Xin lỗi hai cô ạ! Việc cậu chủ đã giao tôi nhất định phải hoàn thành! Mong hai cô thông cảm!

    Một lần nữa ông lại cúi người dơ tay mời hai cô gái!

    Suy nghĩ đắn đo một lúc! Hai cô cũng ngồi nên xe ra về dù sao thì ở đây cũng cách nhà hơi xa! Trong người lại không có tiền thôi có thì cứ dùng vậy!

    Xe vừa dừng lại trước quán hai cô đã giật mình: Hôm nay quán không bán!

    Sao lại vậy nhỉ hay có chuyện gì với bà cúc rồi?

    Nhanh chân chạy vào trong, thấy bà cúc đang ngồi trong nhà hai cô cũng đỡ lo hơn!

    Còn về phần bà Cúc! Thấy hai cô về mừng rỡ không thôi vội đứng nên đi ra:

    - Hai đứa này, có chuyện gì cả đêm qua không về? Bà không biết phải đi tìm ở đâu nữa bà đang định đi báo công an đây này!

    - Dạ bọn cháu bị..

    - Dạ bọn cháu đi làm xong đến nhà bạn học nhóm bà ạ! Mải học quá bọn cháu không để ý muộn quá rồi nên ở lại nhà bạn cháu ngủ luôn!

    Như Quỳnh đang chuẩn bị thốt ra thì ngay lập tức Tiểu Hà nhà chúng ta đã chặn lại!

    - Trời ạ! Thế sao không báo cho bà biết để bà đỡ lo hả! Cả đêm qua làm bà đứng ngồi không yên nữa!

    - Bọn con xin lỗi bà ạ! Hic! Lần sau bọn con sẽ không như vậy nữa ạ!

    - Đấy, hai cô làm cho bà già này hôm nay không bán được bát phở nào cả! Hai cô liệu mà đền đi!

    Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục!

    Một lúc sau thì hai cô vào trong tắm rồi chuẩn bị chiều còn phải đến trường nữa!
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2019
  9. An Nhiên93

    Bài viết:
    7
    Phần 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong một căn biệt thự sang trọng kia! Thế Hiển đang được một trân cười như điên như dại không dừng được nguyên nhân như sau:

    Sau khi hai cô gái kia dời khỏi! Cậu đã dùng mọi biện pháp ép cung Thất Tùng và được biết đêm mặn lồng hôm qua quả thật rất mặn mà!

    Sau khi đóng cửa phòng lại Tiểu Hà đã rất sợ hãi luôn miệng cầu xin anh! Còn anh chán ghét nhìn cô! Cô đã đi làm cái nghề đấy còn giả tạo làm gì? Định câu dẫn anh sao? Chẳng phải giờ cô đã thành công rồi còn gì? Lần đầu gặp cô đã bị bề ngoài của cô làm cho anh có chút cảm xúc, rồi lại thấy cách cư xử của cô rất đẹp, nhặt được ví của cô tiếp xúc đã thấy rất có cảm tình với cô rồi! Nhưng rốt cuộc lại cô lại là gái làm bar có lẽ tất cả chỉ là lừa đảo anh mà thôi! Định tặng cho cô một đêm nhớ đời rồi good bye luôn! Nào ngờ cửa phòng bật mở.. Đây là phòng riêng của anh ở khách sạn này! Nếu người đủ năng lực mở được cánh cửa này chỉ có hai người: Mẹ và bà nội! Và đúng như những gì anh nghĩ: Là Bà nội anh bước vào!

    Bà nội anh vừa từ nước ngoài trở về lí do tất cả cũng chỉ vì thằng cháu nội quí hóa này đã ba mươi tuổi đầu rồi vẫn không chịu lấy vợ! Định bụng ở lại khách sạn mới của cháu nội một hôm xem sao ngày mai sẽ về nhà vậy mà vừa về đến nơi bà đã được biết tin cháu bà lôi gái vào đây, thật không thể tin được! Chỉ có điều, mấy ngày trước con dâu ngoan của bà - cũng là mẹ của Thất Tùng đã thông báo là đã tìm được cháu dâu cho bà! Nên bà đã vội vã về đây gặp cháu dâu tương lai! Bây giờ lại gặp tình huống như này! Không nghĩ nhiều và phải giữ cháu trai bà thân như ngọc cho cháu dâu tương lại chưa gặp kia, nhất khoát không được để cho người con gái mà cháu bà vừa lôi vào kia dùng được! Nghĩ là làm bà đã nên bắt gian!

    Vậy là Tiểu Hà như cá nằm trên thớt, dao đã cầm rồi mà vẫn nhảy ra thoát thân được! Thấy có người vào cô cố gắng bật dậy chạy ra:

    - Bà ơi cứu cháu với!

    Cô sợ hãi cầu xin bà!

    Còn Thất tùng quần áo sộc xệch ngồi dậy đi ra:

    - Bà về bao giờ thế! Sao không bảo cháu ra đón!

    - Bảo à? Bảo thì làm sao tôi biết anh chơi bời thế này! Quay xang nhìn Tiểu Hà váy ngắn hở trên hở dưới! Không chấp nhận được!

    Anh cút về nhà ngay cho tôi!

    Từ trước đến giờ! Anh chưa bao giờ cãi lời bà! Hôm nay cũng vậy! Thôi cũng chả cần! Anh cũng hết hứng với cô rồi! Anh về!

    Sáng ra thì nhận được điện thoại đến khách sạn đón bà! Chỉ không ngờ anh không những đón được bà mà còn có cả người con gái kia, chẳng biết cô đã cho bà nội của anh ăn được bùa mê thuốc lú gì mà hôm nay bà đã thay đổi một trăm tám mươi độ với cô như thế này! Chỉ có điều bà đã dặn rõ là phải đưa cô và tìm cả bạn của cô về nhà cẩn thận!

    Câu chuyện này quả thật vô cùng hấp dẫn với Thế Hiển mà! Người bạn thân này của anh lần đầu tiên đưa gái đi động phòng! Lại bị bà nội động phòng hộ! Haha đáng cười mà!

    * * *

    Như Quỳnh sau khi nghe xong câu chuyện Tiểu Hà thì mắt chữ o mồm chữ A không tin vào tai mình nữa:

    - Cậu được bà nội của anh ta cứu á?

    - Ừ! Sau khi anh ta về bà của anh ta không thèm nhìn mình nữa! Một lúc sau thì có một người khác đến cô ấy đẹp lắm nhá! Cũng may cô ấy cười nói còn dễ chịu ấy! Chỉ bảo mình ở lại đây! Rồi đưa bà kia đi đâu mình chẳng rõ! Chỉ biết sáng sớm đã thấy bà ấy cười tươi đứng ngoài cửa chờ sẵn rồi! Đấy xong là minh đến tìm cậu luôn đấy!

    - Trời ơi, Tiểu Hà ơi sao mình cứ thấy cuộc đời cậu đã đến lúc có số hưởng rồi ấy! Thật là may quá mà!

    - Thế còn cậu, tên kia có làm gì cậu không hả? Tiểu Hà sực nhớ ra vội vả hỏi lại!

    - Ôi dào, làm gì á? Đẹp trai như vậy làm gì mình cũng chịu ấy! Nói đoạn cô cắn luôn vào lưỡi! "Á" sao tự nhiên lại cắn vào lưỡi! Anh ta không chịu đưa mình đi tìm cậu! Mình đã xử anh ta nhưng dốt cuộc lại bị anh ta nhốt vào phòng đến lúc gặp cậu đấy! Hazzzz

    À! Mà cậu còn nhớ cái tên điên đã đâm phải cậu xong còn cãi nhau với mình không? Chính là anh ta đấy! Thật là oan gia mà!

    Như Quỳnh nói một chàng xong lăn ra ngủ! Cả đêm qua cô đã thức trắng mà! Giờ phải ngủ đã! Còn Tiểu Hà suy nghĩ một hồi xong cô cũng ngủ lúc nào không hay! Mệt quá rồi!

    Còn trong phòng khách sang trọng bà nội và mẹ của Thất Tùng đang nói chuyện rất vui vẻ:

    - Mẹ à! Mẹ về sao không gọi cho con để con đón mẹ ạ!

    - Aiza mẹ đâu biết con đang ở đây! Mới cả con cũng thật là sao không nói với ta trước là cháu dâu và thằng Tùng đã.. ài suýt nữa thì có khi ta đã có chắt bế rồi! Tại ta cả mà!

    - Ôi mẹ ạ! Con cũng đâu có biết là thằng Tùng nó quen cô bé đó đâu! Hôm trước mới biết là nó nên đây học con cũng nhờ Tùng ra đón con bé! Mà dốt cuộc có đón được đâu! Con cũng không biết tại sao chúng nó lại quen nhau nữa! Mà mẹ này, mẹ đã nhìn thấy chúng nó.. với nhau ạ?

    - Ta nhìn thấy mà! Chỉ tại ta không biết nên xông vào thôi! Lại càng không biết đứa bé đó đi làm thêm thấy ăn mặc không được vừa mắt cho lắm đấy!

    - Cũng may là bố Thất Tùng nói con mới biết chứ không con cũng hiểu nhầm con bé như mẹ mất thôi! Mà mẹ này mẹ đã thấy chúng nó như vậy hay là.. chúng ta đi ăn vạ hộ Tùng thôi mẹ ạ! Dù sao nhà bên ấy phải chịu trách nhiệm với thằng Tùng nhà mình chứ!

    - Haha! Đúng đúng! Con nói đúng!

    Trời ơi! Đúng là mẹ và bà nội thời mới có khác! Nhà trai đi bắt đền nhà gái phải chịu trách nhiệm! Ặc ặc!
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2019
  10. An Nhiên93

    Bài viết:
    7
    Phần 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm nay là một ngày mùa đông đẹp trời! Một chiếc xe sang trọng đang dừng ngay trước căn nhà cũ kĩ mà ngăn lắp kia! Người bước xuống xe không ai khác chính là mẹ và bà nội của Thất Tùng! Hai người bước vào nhà trong sự ngỡ ngàng của ông Tuấn bà Liên! Hai ông bà đang chuẩn bị đi làm thì bỗng nhà có khách! Hai vị khách này vừa nhìn ông Tuấn đã nhận ra! Chỉ có điều ông không ngờ là phải gặp mặt nhau sớm như thế này thôi!

    - Chào cả nhà!

    Bà nội Thất Tùng nên tiếng!

    - Vâng chào bà, mời bà và chị vào nhà chơi!

    Khi tất cả đã ngồi nghiêm chỉnh vào bàn! Bà Thu - bà nội của Thất Tùng đã nên tiếng trước!

    - Xin lỗi hai người vì chúng ta hôm nay đến mà không báo trước! Nhưng ta nghĩ ta phải đến sớm sẽ tốt hơn!

    - À vâng! Bà đến chơi vợ chồng tôi rất vui!

    Ông Tuấn điềm thản trả lời!

    - Đã mười tám năm rồi nhỉ? Ta chưa chưa quay lại đây! Con bé cũng đã lớn.. Cũng đã đến lúc chúng ta thực hiện lời hứa của mình rồi nhỉ?

    Từng lời nói của bà Thu làm vợ chồng ông bà như trầm lặng lại..

    Mười tám năm trước, khi bà Liên chuẩn bị hạ sinh Tiểu Hà bà dẫn người con trai lớn đã tám tuổi của mình đi chơi! Cậu bé rất nhanh nhẹn vào hoạt bát thì thấy bên kia dòng sông một cậu bé chừng tuổi cậu đang có với một quả bóng bị rơi xuống dưới! Nước chảy rất mạnh quả bóng vì vướng vào đám bèo tây nên còn chưa bị cuốn đi! Có điều chỗ cậu bé kia đứng rất trơn.. Tuấn Khang con trai bà liên vội đi đến dắt cậu bé kia vào nhưng cậu bé kia không chịu đòi phải lấy được quả bóng kia giằng co một lúc cả hai trượt chân ngã xuống dòng nước đang chảy xiết! Bà Liên thấy vậy vội chạy lại nhảy xuống nước đưa được cậu bé kia nên trên bờ một tay với lấy tay cậu con trai tốt bụng của mình thì vừa quay lại dòng nước bỗng ào mạnh một cái cuốn luôn Tuấn khanh của bà đi bà đã cố vùng vẫy cố gắng tìm kiếm con mình thì chợt mọi thứ tối sầm lại.. lúc bà tỉnh dậy đã thấy bà trong bệnh viện, bà đã phải mổ cấp cứu cũng may đứa bé trong bụng không sao cả! Là một bé gái kháu khỉnh! Chưa dậy được nhưng câu đầu tiên bà hỏi chồng mình là: Con trai đâu anh? Ông Tuấn chỉ biết an ủi người vợ bất hạnh của mình! Người ta đã tìm rất kĩ rồi nhưng vẫn không tìm thấy con ông! Thời gian đấy bà Liên như phát điên bà đã rất đau khổ bà đã không cứu được con bà! Tại sao vậy? Một thời gian sau khi bà đã nguôi đi ông Tuấn đã cho bà biết được người bà cứu là Thất Tùng! Nhà kia cũng rất biết điều, bố mẹ Thất Tùng đã hứa khi cô gái kia lớn nên sẽ vào làm con dâu nhà họ hoàng! Chỉ có điều.. bao nhiêu năm qua! Ông bà chưa một lần cậy nhờ nhà Thất Tùng nửa lời! Ông bà đã như cho tất cả vào quá khứ! Như việc ông bà không hề cho Tiểu Hà biết cô còn có một người anh! Và tại sao cô lại được đặt tên là Tiểu Hà nữa! Cũng chưa một lần mọi người nhắc lại cái tên Tuấn Khang kể từ ngày đó!

    Quay trở lại hiện tại! Bà Liên ngồi yên một lúc cũng đã lên tiếng:

    - Bà đi xa chắc mệt rồi, mời bà dùng nước đi ạ! Còn về việc kia.. thực ra Tiểu Hà nhà chúng cháu vẫn còn nhỏ vẫn còn đang học bà ạ! Nên việc bà nói có vẻ hơi sớm ạ!

    - Ôi! Không sao cả, mà con bé ấy tên Tiểu Hà à? Hay quá! Cho nó về nhà chúng tôi nuôi cũng được mà!

    - Dạ thôi ạ, cháu nghĩ nên để nó trưởng thành hơn một chút ạ!

    - Ôi nhưng chúng nó đã đưa nhau vào khách sạn rồi thì còn chờ gì nữa!

    Bà Thu nói rất bình thường! Nhưng bên kia hại vị phụ huynh đã vô cùng bất ngờ!

    * * *

    Không biết cuộc nói chuyện đã đi đến đâu chỉ biết là lúc về hai bên đã cười rất vui vẻ rồi! Bà Liên còn gửi rất nhiều ra sạch lên cho gia đình nhà Thất Tùng nữa!

    Còn về phần cô gái vẫn chưa biết gì của chúng ta, hai cô đang rất vui vẻ, vì hôm qua đi làm lại các cô không những không bị mắng mà ngược lại còn được thông cảm, quản lí đã điều các cô đến quầy pha chế học và làm việc ở đây thay vì phải đi bưng bê như trước! Công việc này thật hấp dẫn với hai cô mà! Buổi tối đang tung tăng từ trường về cô nhận được điện thoại của bà Liên! Chả là đã mấy tháng kể từ ngày cô lên đây cô chưa về thăm bố mẹ cô toàn là gọi về hỏi thăm vài câu thôi! Nên hôm nay bà Liên đặc biệt gọi cô về nhà chơi vài hôm! Và Nhấn mạnh là đã có con của bạn bà đưa cô về nên ngày mai cô chỉ cần ra bến xe đứng chờ mà thôi!

    Thực ra cô rất muốn về, chỉ là về sẽ không đi làm thêm được, ngày nghỉ sẽ làm được nhiều thời gian hơn! Bố mẹ cô cũng đỡ đi một phần nào! Chẹp miệng, thôi mai cũng là ngày nghỉ cô về cũng được đã lâu rồi không về rồi!

    Đi làm về cô có nói với Như Quỳnh, nhưng cô gái này vốn không muốn về đấy! Cô quyết định ở lại đi làm kiếm tiền! Vậy là một mình Tiểu Hà cùng "con của bạn mẹ cô sẽ về nhà thăm bố mẹ với cô"!

    Sáng ngày chủ nhật dậy từ rất sớm, cô được Như Quỳnh trở ra bến xe chờ người! Vì còn có việc nên Như Quỳnh đã về trước phụ quán cùng bà Cúc!

    Một mình Tiểu Hà đứng chờ người, hơn một tiếng sau vẫn không thaya người đang chuẩn bị bước nên chuyến xe cuối cùng về nhà thì.. hình như người cô chờ đã đến chỉ có điều:

    - Này, nên xe!

    Là Thất Tùng đang gọi cô! Cô không muốn gặp lại con người thô lỗ này! Nên cô coi như không biết gì!

    - Cô mà không nên tôi cho cô không về được với mẹ cô luôn đấy!

    Vẫn không trả lời! Anh đã bắt đầu tức giận! Xuống xe đến gần cô quát lớn:

    - Là mẹ cô nhờ tôi đưa cô về, cô có nên xe không thì bảo?

    - Tôi chả có lí do gì phải tin anh cả! Loại người như anh không đáng để tin!

    - Vậy giờ cô muốn sao? Muốn làm tiếp tục chuyện hôm trước chúng ta chưa làm xong à?

    - Đúng là thần kinh! Anh tránh ra cho tôi! Này.. này.. anh định làm gì hả?

    Anh bực mình đi tới sát gần cô còn cô thì sợ hãi lùi lại đằng sau!

    Lại một màn hôm trước anh bế ngang cô vất thẳng vào xe rồi phóng như bay ra khỏi bến xe!
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...