Xuyên Không Tiểu Ngốc Tử, Tôi Muốn Em - M

Discussion in 'Truyện Hay' started by M Writer, Jun 26, 2018.

  1. M Writer

    Messages:
    99
    CHƯƠNG 13-Q3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ăn uống xong, Hoàng tổng bồi hài tử nhỏ của mình ngủ rồi mới an tâm ra ngoài làm việc. Khoảng một lúc y lại đưa mắt nhìn camera một lần, nhìn thấy hắn đá chăn liền trở vào chỉnh sửa rồi mới tiếp tục công việc. Y cảm thấy thời gian này quả nhiên là ân phúc mà ông trời ban cho y, mỗi ngày trôi qua trái tim y đều thật ấm áp.

    Chiều ngày hôm đó, khi Kỳ Quang còn say giấc nồng thì Hoàng Chính Du ra ngoài dự đấu giá, nhưng mắt vẫn không rời khỏi camera quan sát. Sau đó chính là dạ tiệc hóa trang. Buổi đấu giá kéo dài khoảng một giờ, vừa kết thúc Hoàng Chính Du lập tức trở lại Hứa thị, y sau khi chọn mẫu y phục cùng mặt nạ thì gọi bảo thư ký chuẩn bị sẵn. Một giờ sau y mang Kỳ Quang rời khỏi Hứa thị xuất phát đến tiệc đêm.

    Lúc này, cũng có một đoàn xe tiến vào dạ tiệc. Nam nhân cao lớn, vầng trán cao ngất, sống mũi thẳng tắp, gương mặt góc cạnh sắc nét tựa minh tinh màn bạc, làn da nâu nâu khỏe mạnh như báo gấm, hắn trong bộ tây trang xám chuẩn bị bước khỏi xe thì nữ nhân đi cùng một bên lên tiếng.

    "Hạo Phong, dây kéo của em bị lỏng rồi, anh chỉnh lại giúp em một chút!"

    Nữ nhân dùng đôi mắt phong tình vạn chủng của nàng lơ đãng nhìn người trước mặt. Hắn cười cười một cái vươn tay sau lưng nàng thành thục kéo dây lên. Nàng làn môi đỏ thắm, gương mặt thon dài tiêu chuẩn xinh tươi như hoa, mùi nước hoa đẳng cấp phảng phất trong xe. Bộ váy đỏ tươi trễ ngực hở lưng làm nàng triệt để khoe ra đường cong cơ thể cùng làn da trắng tuyết.

    "Dương Hồng Hà, em bớt cái tính của mình lại đi, anh biết sớm đã không mang em theo."

    "Anh họ, không phải anh đổi ý chứ? Em thật muốn nhìn mặt Hoàng Chính Du một chút, thật khó có cơ hội. Qua lần này em nhất định báo đáp anh đi!"

    Hạo Phong nhíu mày nhìn nàng, khàn khàn giọng.

    "Chớ làm mất mặt anh họ em!"

    "Được, Giang tổng, ngài yên tâm, em nhất định ngoan ngoãn, chỉ đứng một góc nhìn người, có được hay chưa?"

    "Rõ ràng là không muốn em đi, nhớ tình nhân của mình chứ gì? Hừ, Giang Hạo Phong coi trọng người ngoài không coi trọng em gái, coi chừng em!"

    Dương Hồng Hà chính là em họ bên ngoại của Giang Hạo Phong, hắn là tổng tài của Giang thị, cũng là người thừa kế thứ hai của tập đoàn kim cương đá quý hùng mạnh. Trước đây mảng làm ăn này chính là giang sơn của Giang thị, tiếc là năm năm trở lại đây, dưới sự dẫn dắt của Hoàng Chính Du, từng chút một thị phần liền chuyển sang Hứa thị. Nói đối thủ lớn nhất của Giang thị hiện nay tại đất nước này phải kể đến Hứa thị. Mà Giang Hạo Phong cùng Hoàng Chính Du cũng vài lần nhận thức nhau, bất quá đó là ký ức không mấy tốt đẹp gì.

    "Ể, Giang tổng, đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?"

    Từ xe bước xuống miệng nói môi cười chính là Kiều Sâm. Hôm nay y cũng đến đây dự dạ tiệc. Bên cạnh y chính là tiểu tình nhân hôm trước đã cùng Hứa Kỳ Quang sơ ngộ tại diễn xiếc nước. Buổi tiệc này chính là dành cho thương nhân hàng đầu của thành phố sau buổi đấu giá mấy lô đất lúc chiều. Hôm nay Kiều Sâm không thuận lợi lắm, miếng mồi của hắn đã bị Hoàng Chính Du cùng Giang Hạo Phong cướp sạch, đành tay trắng ra về. Bất quá cũng không phải chuyện quá lớn. Hai người không nhanh không chậm khách khí chào hỏi, sau đó cùng vào bên trong dạ tiệc.

    "Trẫm không muốn đến chỗ đông người, trẫm muốn về nhà!"

    Hoàng thượng nhỏ đang ngồi trong xe cau có. Hôm nay, hắn như một vị hoàng tử nhỏ bước ra từ truyền thuyết. Toàn thân là tây trang trắng, giày trắng, hai bên cổ áo được cẩn thận phối thêm đường kẻ đen trông thập phần xinh đẹp.

    Hoàng Chính Du chậm rãi chỉnh chỉnh lại chiếc nơ trên cổ Kỳ Quang, lấy mặt nạ chim công đeo vào cho hắn.

    "Bảo bối ngoan, chỉ một lúc thôi, đi bên cạnh tôi, ngoan nào bảo bối! Về nhà sẽ cho em một kinh hỉ!"

    "Gì nga?"

    "Về sẽ biết, đảm bảo vui chết em!"

    Hoàng thượng đảo tròng mắt hết sức vui vẻ. Vừa bước xuống xe lập tức có nhiều phóng viên đến chụp ảnh, đèn liên tục chớp nhoáng khiến hoàng thượng giật mình một cái vùi đầu vào ngực Hoàng tổng.

    "Sấm nga! Trẫm sợ!"

    Hoàng Chính Du liền ôm lấy người vỗ về trấn an.

    "Không phải sấm, đừng sợ, đừng sợ!"

    Hình ảnh này ngay ngày mai chắc chắn lên trang nhất. Hoàng tổng Hứa thị ôm ấp thiếu niên bảo vệ trong lòng. Hoàng Chính Du vừa xuất hiện lập tức thu hút ánh mắt nhiều người. Bên kia chủ nhân bữa tiệc liền bước ra tiếp đãi.

    "Hoàng tổng, hoan nghênh, xin mời vào trong!"

    ".. Sấm.."

    "Không phải sấm, yên tâm!"

    Y khoác tay lên vai hắn, một tay vòng qua eo nhỏ kéo người đi. Bên này một ánh mắt như sói lang sắc lên tia cười quỷ dị.

    "Mỹ nhân, lại gặp em!"
     
  2. M Writer

    Messages:
    99
    CHƯƠNG 14-Q3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người nhanh chóng đi vào dạ tiệc, vì hôm nay là tiệc hóa trang, nên hầu hết mọi người đều đeo mặt nạ. Khách nhân đến đây đi theo cặp, nam nam có, nam nữ có, đối với tính hướng nam nam hiện nay cũng khá thịnh hành, nên người ta cũng không còn nhìn người khác bằng cặp mắt soi mói, kỳ thị như trước kia.

    Người người phủ trên mình gấm vóc lụa là, đều là những thương hiệu đẳng cấp. Khách dạ tiệc đều là doanh nhân, phần đi cùng họ là minh tinh nổi tiếng, hoặc người mẫu hoặc những thành phần có xuất thân xuất chúng. Hoàng Chính Du trước đây rất thường dự những dạ tiệc thế này, và đi cùng y luôn không cố định một người, có khi vừa gặp y tại tiệc trưa đi cùng người này nhưng tối đến thì là một gương mặt khác. Trong giới này, người ta thường nhìn nhau qua đồng tiền, bất quá họ chỉ đánh giá Hoàng tổng là người phong lưu, tuyệt tình chứ cũng không đánh giá gì hơn về nhân cách của y. Có tiền là có tất cả, huống chi thứ Hoàng tổng có không chỉ là tiền. Y chính là đại gia kim cương, bất động sản cùng nhiều thứ khác. Đôi lúc, những tình nhân của người khác gặp y trong dạ tiệc, ngay hôm sau đã muốn bò lên giường y cũng không ít. Cho nên, rất nhiều người ngại phải mang theo tình nhân nếu đụng mặt Hoàng tổng. Cao, phú, suất như Hoàng tổng thì trong thiên hạ cũng không tính là nhiều. Vì vậy, rất nhiều kẻ muốn thông qua những lúc tiệc tùng như thế này để gặp được Hoàng tổng, biết đâu mình sẽ có cơ hội thay đổi số mệnh, nắm trong tay trái tim của Hoàng tổng thì sao?

    Khi Hoàng Chính Du và Hứa Kỳ Quang bước vào dạ tiệc, bên trong đã đông đúc người. Dàn nhạc giao hưởng phục vụ hết công suất, âm điệu du dương cùng hương rượu vang nhè nhẹ làm người ta dễ dàng đắm chìm vào không gian sang trọng cao cấp. Phục vụ điềm đạm đi tới đi lui với những khay rượu trên tay, liên tục phục vụ khách quan. Tuy đông người nhưng không khí thập phần ềm đềm, không xô bồ, thỉnh thoảng chỉ vang lên vài tiếng cười của đại gia cùng nụ cười nhẹ nhàng tinh tế của tình nhân bên cạnh. Những tình nhân này vô cùng phối hợp, kim chủ cười lớn, lập tức họ nở một nụ cười nhẹ tiêu chuẩn, vừa có khí chất vừa điềm đạm.

    Nhưng tuyệt nhiên có một người không phải như vậy, chính là hoàng thượng nhỏ Hứa Kỳ Quang. Hoàng thượng từ khi bước vào buổi tiệc đã bị không khí bên trong làm cho náo loạn thành một đoàn trong bụng. Chiếc đầu nhỏ không ngừng xoay trở liên tục, hết nhìn những ngọn đèn pha lê trên trần nhà, đến nhìn thứ gạch men bóng loáng dưới sàn, rồi nhìn dàn nhạc giao hưởng đến tưởng mình đã sái cổ. Nếu không có Hoàng tổng ôm eo nắm tay kéo đi thì khi nãy giờ chắc hoàng thượng sớm đã va vấp mà nằm xuống sàn.

    "Hoàng tổng, để tôi dẫn một số người giới thiệu với ngài. Họ hôm nay cũng rất mong ngóng Hoàng tổng!"

    Chủ nhân buổi tiệc lên tiếng cùng nụ cười tiêu chuẩn trên môi. Hoàng Chính Du chỉ khẽ gật đầu nhưng liền sau đó vươn tay nắm cằm kéo đầu hoàng thượng đang ngoáy ra sau lưng lại mà hỏi.

    "Có đói bụng hay chưa? Tôi mang em đi lấy thức ăn!"

    Hoàng thượng bị người kéo thì hắn liền bực mình. Hắn còn chưa có nhìn đủ đâu! Tuy bình thường có ham ăn, nhưng mà hôm nay những thứ hắn thấy đều là thứ mà trước đây chưa từng nhìn. Năm xưa, có một lần sứ giả phương Tây đến mang theo nhạc sư muốn biểu diễn dương cầm cho hoàng thượng nghe, bất quá khi đó hắn bị bệnh, hoàng thúc sợ hắn hao tổn sức sức nên nhốt hắn trong phòng dưỡng bệnh, hắn chỉ muốn nhìn thấy cầm sư ngoại quốc một lần cũng không được, sau đó còn nháo loạn hoàng thúc vài ngày.

    "Không ăn!"

    Hoàng tổng nghe mà không khỏi ngạc nhiên, đứa trẻ này cũng có lúc chê đồ ăn hay sao?

    "Hửm, từ trưa đến giờ còn chưa có ăn!"

    "Không muốn!"

    Hoàng thượng bắt đầu giở thói bướng bỉnh, lập tức nhíu mày, hất tay Hoàng tổng khỏi cằm mình rồi tiếp tục xoay đầu nhìn dàn giao hưởng đang chơi bản Virus không ngừng nghỉ. Hoàng tổng cảm thấy lo lắng cho cái dạ dày của hoàng thượng, vì ăn muộn thì sẽ không dễ chịu gì, khi trở về sẽ khó ngủ.

    "Em còn không ngoan tối nay sẽ phải ngủ sớm!"

    Ngủ sớm chính là điều mà hoàng thượng rất ghét, Hoàng tổng liền dùng cớ này trừng mắt răn đe, nhưng hoàng thượng nhỏ không biết sợ lập tức gỡ luôn cánh tay vòng ở eo mình mà tách ra, còn làm mặt quỷ với Hoàng tổng.

    "Trẫm mới không thèm!"

    Vừa dứt lời, liền chạy qua bên kia để nhìn cho rõ, Hoàng tổng nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên hoàng thượng tật xấu không bỏ, vài ngày tưởng đến thế giới xa lạ thì ngoan ngoãn, thật không ngờ biết được chiều liền nhanh chóng thói nào tật đó, quả nhiên hoàng thượng vẫn chính là hoàng thượng!

    "Ưm.."
     
  3. M Writer

    Messages:
    99
    CHƯƠNG 15-Q3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng thượng vừa đi mấy bước liền va vào ngực một người, mũi đau đến lợi hại. Người này rất cao, lồng ngực vững chãi lại thật ấm, trên người hắn phả ra một mùi hương nhàn nhạt nhưng rất quyến rũ. Hoàng thượng theo hướng mắt ngước lên nhìn liền hơi thất thần một chút. Nam nhân cao lớn, khí thế bức người, mái tóc bồng bềnh lãng tử, bất quá trên mặt là một chiếc mặt nạ bạc thiết kế cầu kỳ khiến hoàng thượng nhỏ muốn nhìn lâu thêm một chút.

    Nhưng hoàng thượng cũng không chú ý nhiều, vì trúng đau nên vươn tay gỡ đi lớp mặt nạ, lập tức hiện ra gương mặt trắng nõn, đường nét thanh thoát thập phần liêu nhân. Mắt phượng mày ngài, sống mũi cao nhỏ còn hơi gồ một chút ở giữa níu giữ ánh mắt người nhìn. Môi mọng hồng hồng tự nhiên, căng mịn khiến người ta vừa thấy liền muốn ngậm lấy từ từ thưởng thức, nhất định là rất ngọt đi!

    "Làm gì ở đó?"

    Tiếng nói khàn khàn từ sau lưng vang lên, so với thường ngày có chút lãnh khốc. Hoàng Chính Du mới chớp mắt một cái thì hài tử nhà mình đã ở trong ngực người khác. Mà kẻ đó lại đang nhìn chằm chằm, ánh mắt đầy ý tứ với hài tử nhà y, quan trọng hơn chính là thằng nhóc kia vậy mà cư nhiên lộ ra mặt mình. Mặt của hắn cũng không đến lượt người ngoài nhìn ngó đâu! Càng nghĩ càng tức giận, Hoàng Chính Du bước dài đến nắm lấy tay Kỳ Quang giật mạnh một cái, cả gương mặt hắn liền vùi sâu trong ngực y, y lập tức lấy mặt nạ cẩn thận đeo vào cho hài tử.

    "Sao không nghe lời, hả? Không ngoan tôi sẽ đánh đòn em!"

    "Sao không nghe lời, hả? Không ngoan ta sẽ đánh đòn ngươi!"

    Hứa Kỳ Quang phút chốc sửng người, câu nói này khi xưa hoàng thúc thường mang ra dọa hắn, cũng đã từng đánh hắn, cái này hắn không thể nào quên được. Nhưng vì cớ gì hôm nay lại phát ra từ miệng Hoàng tổng?

    "Hoàng thúc?"

    Hoàng thượng càng nghĩ càng thấy mình hồ đồ, chắc có lẽ chỉ là trùng hợp đi. Vậy ngay cả Hoàng tổng cũng muốn đánh hắn, hắn không thể bảo toàn cho cái mông của mình được, ông trời có còn công lý không chứ? Còn tưởng Hoàng tổng là người dịu dàng, hóa ra cũng thích bạo lực như hoàng thúc nhà hắn. Kỳ Quang nghĩ nghĩ bất giác dùng đôi tay sờ sờ mông mình, đầu khẽ lắc lắc vùi trong ngực Hoàng tổng, làm y một trận buồn cười.

    Đứa trẻ này sợ nhất chính là chiếc roi của y, còn tưởng nay đã không còn biết sợ gì nữa chứ.

    "Em không ngoan, về nhất định ăn đòn, nghe rõ chưa?"

    ".. Ưm.."

    "Hửm?"

    Hoàng thượng nhỏ liền tận lực gật đầu.

    "Mũi có đau hay không?"

    Hoàng tổng nhớ đến phản ứng khi nãy của hoàng thượng thì biết hắn trúng đau, cơn giận lui đi liền nhớ đến chiếc mũi của hoàng thượng.

    "Đau.."

    Hoàng thượng nhớ đến liền đưa tay sờ sờ mũi, giọng ủy khuất, mắt thỏ hồng hồng, môi bĩu bĩu.

    "Đau chết trẫm! Ngươi phải an ủi trẫm, không được đánh trẫm!"

    Rõ ràng là sợ bị đánh như vậy, hoàng thượng ngốc vẫn không biết lời kia bất quá chỉ là hăm dọa, y cũng không nhẫn tâm ra tay với hài tử đáng yêu như mèo con nhà mình. Sao lại nhẫn tâm đánh hắn chứ, bất quá cũng chỉ là roi chạm nhẹ vào da thịt một chút, cũng không lấy mạng hắn đi. Nhìn tình cảnh này thật khiến xung quanh người nhìn muốn mù mắt.

    Hoàng tổng chưa từng trước mặt nhiều người cưng chiều tình nhân như vậy, còn tiểu tình nhân kia lại làm nũng thế kia, cả thân thể như không xương mà vùi trong lồng ngực được nhiều người mơ ước như Hoàng tổng, thật mọi người trong lòng đều đang gào thét. Bất quá, Hoàng tổng xưa nay làm việc gì cũng chưa từng để ý đến ánh nhìn của người khác.

    "Ngoan, tôi mang em đi ăn chút bánh ngọt, có được không?"

    Hoàng thượng trong miệng lí nhí, nhưng Hoàng tổng vẫn nghe thấy những lời nỉ non của ái nhân.

    "Nhưng mà.. nhưng mà trẫm muốn xem cầm sư. Lát nữa ăn xong bọn họ không đi mất chứ?"

    Hoàng Chính Du khẽ câu khóe môi lên thành một gợn sóng nhẹ, nhưng người bên ngoài nhìn không thấy, cũng nghe không biết những gì họ đang nói cùng nhau, Hoàng tổng ở chốn đông người vuốt tóc tình nhân nhỏ nhà mình, không lẽ Hoàng tổng định công khai nga?

    "Không có, nếu em thích, hôm nào tôi sẽ sắp xếp để họ biểu diễn riêng cho em xem. Thế nào?"

    "Ngươi nói là thật?"

    Hoàng thượng liền tựa nửa thân trên trong lòng y, đầu ngẩng lên nhìn, mắt cong cười tựa vầng trăng khuyết. Hại Hoàng Chính Du suýt nữa thiếu kiềm chế.

    "Thật!"

    "Móc ngoéo!"

    "Tôi có bao giờ lừa em?"

    "Không tin, ngươi phải hứa!"

    "Được!"

    Thế là Hoàng tổng trước thanh thiên bạch nhật làm trò con bò với hoàng thượng, hại quần chúng xung quanh được một phen nháo loạn.

    "Đi!"

    Hoàng tổng liền nằm lấy tay hài tử nhà mình đến quầy thức ăn. Nhưng chân chưa kịp dời thì nam nhân nãy giờ đứng trước mặt bọn họ bỗng lên tiếng.

    "Hoàng tổng!"

    Hoàng Chính Du lúc này mới nhìn về phía đối diện, chính là nam nhân khi nãy ôm hài tử của mình đây mà, y nheo mắt một cái.

    "Giang tổng!"
     
  4. M Writer

    Messages:
    99
    CHƯƠNG 16-Q3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Hạo Phong ra hiệu một cái, một phục vụ liền mang rượu đến, Hoàng Chính Du cũng nhận lấy một ly rượu vang. Hạo Phong âm trầm nhìn Kỳ Quang một cái rồi vươn tay lấy ly rượu đưa đến trước mặt hắn.

    "Cậu cũng nâng ly chứ?"

    Kỳ Quang từ nhỏ sống trong cung vốn dĩ cũng chưa từng biết cái gì là mưu mô chước quỷ, toàn bộ những thứ từ nhỏ hắn nhận được đều là vật tốt nhất, an toàn nhất nên hắn vốn chưa học được cách đề phòng kẻ khác. Theo thói quen ai dâng cho liền nhận, nên đưa tay ra định nắm lấy, không ngờ ly rượu nhanh chóng bị Hoàng Chính Du đoạt lấy, hoàng thượng nhỏ nhìn thấy chất lỏng màu vàng nhạt thơm thơm đang bị người khác giật mất mà đầu vô thức di chuyển theo cái ly. Sau đó bị Hoàng tổng trừng một cái, hắn liền rụt đầu lại, bĩu bĩu môi.

    "Người của tôi không uống thứ này. Cảm ơn Giang tổng có lòng đi!"

    Giang Hạo Phong khẽ nhíu mày một cái cảm thấy thú vị, thật không ngờ Hoàng Chính Du tổng tài của Hứa thị còn có thói quen xấu này, chính là bố cáo đất phong, cái gì của y thì đừng hòng đoạt được.

    "Thú vị! Ha ha."

    Giang Hạo Phong cười cười, bỗng nhiên hắn nhớ đến gương mặt xinh đẹp thanh nhã, vừa ngây thơ vừa bướng bỉnh của thiếu niên trước mặt mà không khỏi suy tính trong đầu. Hắn biết vì sao Hoàng Chính Du lại giữ người như vậy, bất quá kiểu người như Hứa Kỳ Quang nay đã gần như tuyệt chủng, giữa thế giới sặc mùi kim tiền địa vị này, tìm không ra một người thanh thuần như vậy. Còn không phải là giả tạo, tất cả chính là từ nội tâm mà bộc lộ. Từ nãy đến giờ hắn hoàn toàn có thể đánh giá được. Bất quá người như vậy mà không ở trên giường của mình rên rỉ thì thật đáng tiếc! Hắn cũng muốn nếm thử một lần, xem thử người này nếu ở dưới thân hắn sẽ dâm đãng cỡ nào, liệu có còn thanh thuần nữa hay không? Bỗng dưng Giang Hạo Phong cảm thấy muốn chà đạp những thứ trong trẻo như vậy, muốn dùng bùn đen mà nhuộm thấm cơ thể kia. Muốn thao lộng, muốn để cúc huyệt của hắn bầy nhầy máu tươi cùng bạch trọc của mình. Muốn trói đôi tay xinh đẹp kia vào xiềng xích, muốn dùng roi quất vào tấm lưng trần trắng trẻo kia, muốn hắn xích lõa cuộn tròn trên nệm giường đỏ thẫm, muốn cơ thể hắn đầy vết hoan ái của mình.

    Giang Hạo Phong càng nghĩ môi càng cong lên lợi hại. Tuy qua lớp mặt nạ nhưng Hoàng Chính Du lập tức phát hiện ra họ Giang kia đang nhìn hài tử nhà mình âm thầm chảy nước miếng, y hận không thể một cước đá văng hắn. Sáng nay còn giành với y lô đất, bây giờ còn giành hài tử của mình, hắn tuổi gì mà dám giành người với y chứ?

    Hoàng Chính Du phút chốc vươn tay choàng qua eo nhỏ, còn cúi đầu xuống hôn một ngụm tại khóe môi Kỳ Quang mà cười cười.

    "Không phiền Giang tổng thưởng thức rượu. Lần khác gặp lại!"

    Dứt lời, y lập tức xách người mang đi, cũng không biết sau lưng Giang Hạo Phong tươi cười đến lợi hại.

    "Hoàng Chính Du, muốn lên mặt với tao? Mày bất quá chỉ là một đứa mồ côi mà nhà họ Hứa nhặt về, muốn đấu với tao? Đợi kiếp sau đi!"

    Kỳ Quang bị Hoàng tổng xách đi cũng líu ríu chân theo y, nhìn quầy thức ăn liền cảm thấy bụng cồn cào đói, cũng không biết rằng nam nhân sau lưng kia trong bụng đang dùng mình đối tượng mặc sức chà đạp. Hắn nhìn thấy thức ăn liền chỉ chỉ vào quầy.

    "Trẫm muốn ăn cái kia!"

    Hoàng tổng bỏ ngoài tai yêu cầu của hắn, cứ đến chỗ nào mình ưng ý thì ghé vào gắp, cứ như vậy đến từng quầy đều bổ sung thêm một miếng, nhưng mà trên đĩa chỉ toàn là đồ Hoàng Chính Du chọn, cũng không phải món Kỳ Quang thích.

    "Trẫm ăn hay ngươi ăn?"

    "Tôi không đói, tất nhiên là em ăn!"

    "Trẫm không ăn mấy cái này, trẫm muốn ăn cái kia.."

    "Món đó rất ngấy, ăn buổi tối không tốt cho dạ dày!"

    "Nhưng mà.."

    "Về sẽ nói với Từ quản gia nấu cho em chút cháo hải sản."

    Hoàng thượng nhỏ bĩu bĩu môi nhưng cũng không có cách cãi lại, bất quá hắn vẫn nhớ rõ người này khi nãy còn dọa đánh hắn, hắn cũng chưa muốn mông mình nở hoa sớm vậy đâu!

    Kỳ Quang nhìn nhìn ngó ngó xung quanh xong lại thì thầm vào tai Hoàng tổng.

    "Trẫm.. có thể cởi mặt nạ ra hay không? Cái này.. trẫm rất là ngứa!"

    Hoàng Chính Du nghe y nói vậy thì một tay mang thức ăn, tay kia kéo y đến chiếc bàn trống trong góc rồi vươn tay khẽ gỡ mặt nạ xuống. Da mặt vẫn bình thường, không có dấu hiệu dị ứng liền đeo trở lại.

    "Một chút sẽ ổn, nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ về. Ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu biết không?"

    "..."

    Hoàng thượng từ lúc ngồi xuống đã bắt đầu cầm đũa lên ăn, cũng không có nghe Hoàng tổng ở một bên làm bà già lắm mồm nhắc nhở. Cảm thấy mình đang nói một mình, Hoàng tổng liền bực mình, dùng hai tay véo vào má hoàng thượng nhỏ một cái, người lập tức kêu oa oa.

    "Đau, đau trẫm nga!"
     
  5. M Writer

    Messages:
    99
    CHƯƠNG 17-Q3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Còn biết đau? Tôi bảo em ngoan ngoãn ngồi đây ăn, tôi lấy bánh ngọt cho em liền quay lại!"

    "Được!"

    Hoàng Chính Du vừa rời đi, đang tay gắp bánh cho Kỳ Quang thì một tiếng nói vọng lại.

    "Hoàng tổng, sớm gặp lại ha!"

    Hoàng tổng khẽ nhíu mày một cái.

    "Kiều Sâm?"

    Kiều Sâm liền nhoẻn miệng cười.

    "Yo, mới liếc một cái đã nhận ra, mắt Hoàng tổng thật sáng hay do hóa trang vô dụng đây?"

    "Không phải hóa trang vô dụng đâu, chỉ là hóa trang vẫn không mất được mùi đặc trưng của Kiều tổng đây!"

    "Hửm? Mùi?"

    Kiều Sâm liền ngửi ngửi y phục mình, hắn rõ ràng còn thấy thơm phức kia mà. Hoàng Chính Du bất giác khom đến thì thầm bên tai Kiều Sâm.

    "Kiều tổng thối lắm, biết không? Ha ha!"

    Dứt lời, y liền mang bánh đến cho hài tử nhà mình, cũng không để ý rằng sau lưng Kiều Sâm đã tức đến nghiến răng nghiến lợi.

    "Hoàng Chính Du, mày được lắm, thằng chó hoang như mày cũng muốn tiến thân vào giới nhà giàu sao? Để coi mày đi được tới đâu!"

    Lúc Hoàng Chính Du trở lại bàn thì ngoài ý muốn xuất hiện thêm ba người nữa ngồi cùng Kỳ Quang, đang nhỏ to cái gì đó, y nhận ra họ đều là tình nhân đi cùng những doanh nhân kia, một người trong đó có tướng mạo rất quen, chỉ là tạm thời không nhớ ra được chính xác là ai.

    "Cậu đó, cái này không ăn như vậy được. Phải cắt ra thế này!"

    Dứt lời, người đó liền dùng dao cắt miếng thịt cho Kỳ Quang rồi đưa nĩa cho hắn. Mấy người đi cùng cười cười mang vẻ cợt nhã, nhưng hoàng thượng nhỏ vẫn không biết mình đang bị kẻ khác nhạo báng, chỉ cảm thấy ăn như vậy cũng không tệ đi.

    "Cậu là người ở đâu? Từ vùng khác đến sao? Đi theo Hoàng tổng được bao lâu rồi?"

    "Chắc chỉ vài ngày thôi, mấy tuần trước tôi còn nhìn thấy người bên cạnh Hoàng tổng là Hoa Thiếu Vinh đi!"

    "A.. phải nha.. bất quá Hoàng tổng khẩu vị mau chán, nếu cậu không tiến bộ thì sẽ bị vứt bỏ khi nào không biết đó nha."

    Kỳ Quang nghe đến đây thì cảm thấy điều khó nghĩ liền ngẩng đầu lên nhíu nhíu mày.

    "Vứt bỏ? Vì sao lại vứt bỏ?"

    "Thì chính là.."

    "CÂM MIỆNG!"

    Hoàng Chính Du từ lúc nào đã tiến đến bên cạnh Kỳ Quang, mày nhíu rất chặt, gương mặt chỉ còn lãnh ý. Những người kia đang nói liền im bặt, vài người còn không khỏi cảm thấy rét run, không khí thập phần căng thẳng.

    "Hoàng tổng!"

    Một người trong đó nhanh chóng mở miệng, nam nhân này da trắng như tuyết, môi đỏ có tô son nhìn căng mượt. Mái tóc bồng bềnh uốn nhẹ ở phần mái, còn nhuộm nâu hạt dẻ. Mùi nước hoa trên người hắn cũng rất đặc trưng. Hắn chính là tình nhân của Kiều Sâm, cũng chính là người cách đây vài ngày chứng kiến Hoàng tổng ra tay đánh Kiều Sâm ngay chốn công cộng vì bảo vệ người tình của mình. Và cũng không kỳ lạ, hắn trước đây gần hai năm từng được Hoàng Chính Du bao dưỡng một tháng. Khoảng thời gian đó còn vênh mặt với người trong giới, một tháng sau liền bị đuổi ra khỏi cửa. Hắn biết rõ Hoàng tổng chưa từng để ý ai như đã từng làm với Kỳ Quang, ánh mắt Hoàng Chính Du như muốn nuốt sống Kiều Sâm ngày hôm đó hắn vẫn còn nhớ rất rõ.

    Khi nãy cùng vài người kia đến đây cũng chính là muốn hạ nhục Hứa Kỳ Quang, nhìn thấy hắn là kẻ quê mùa liền muốn khinh bạc, thật không ngờ Hoàng tổng lại bảo vệ người của mình như vậy.

    "Chỗ này không có chỗ của các người, cút đi!"

    Hoàng Chính Du lạnh lùng phất tay, mấy người kia liền nhìn nhau ái ngại rồi cùng nhau rời khỏi. Rõ ràng ở chỗ đông người không ngờ Hoàng tổng cũng chẳng nể mặt mà hạ lệnh đuổi người như nơi này là giang sơn của y, càng nghĩ càng tức giận. Nhưng biết làm sao được, kim chủ của mình cũng không mạnh bằng y, bất quá nói về xứng tầm đối thủ thì chỉ có thể nói Giang Hạo Phong của Giang Thị. Chỉ có điều Giang tổng cũng chẳng phải là cái cây có thể cho họ bám vào.

    "Em đã nói chuyện gì với bọn họ?"

    "Trẫm? Cũng không có gì, trẫm không để ý lắm, bất quá họ nói ngươi sẽ vứt bỏ trẫm đi?"

    "Em có tin không?"

    ".. Trẫm không biết. Cái này phải hỏi ngươi, sao lại hỏi trẫm? Nhưng ngươi không vứt bỏ trẫm chứ?"

    "Tôi.."

    "Hoàng tổng, chào ngài!"

    Lời nói Hoàng Chính Du định nói ra đã bị đánh gãy, một nhóm người, là đối tác hiện tại hoặc tương lai của y xuất hiện, họ đến đây chào y một tiếng, y nhìn nhìn hài tử nhà mình.

    "Lát về sẽ nói với em!"

    Sau đó đứng dậy bắt đầu nói chuyện với đám người nọ, vừa nói ánh mắt vẫn không quên để ý hài tử nhà mình.

    Không biết đã qua bao lâu, Kỳ Quang cảm thấy bụng mình hơi căng tức, thật muốn tìm nhà vệ sinh, mắt nhìn thấy Hoàng Chính Du, định đến gọi y đưa mình đi thì y liền có điện thoại. Hoàng tổng cầm lên mắt hơi liếc liếc nhìn Kỳ Quang, y liền đến gần hắn nói một câu.

    "Ngồi đây chờ tôi, không được đi đâu, tôi ra ngoài nghe điện thoại, rất nhanh sẽ trở lại!"

    "..."
     
  6. M Writer

    Messages:
    99
    CHƯƠNG 18-Q3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong, y bước dài ra ngoài. Là cuộc gọi của a Tứ, thuộc hạ thân cận của y, bất quá cuộc gọi này không thể để Kỳ Quang nghe thấy nên đành rời khỏi.

    Hoàng thượng lúc này đã nhịn sắp không nổi liền đứng dậy loay hoay nhìn nhìn ngó ngó.

    "Cậu tìm gì đó?"

    Kiều Sâm không biết từ lúc nào đã tiến đến gần Kỳ Quang, hắn nghe giọng y liền xoay đầu nhìn lại.

    "Nhà vệ sinh, muốn đi vệ sinh!"

    Kiều Sâm cười cười, tay nắm lấy cổ tay mềm mại của hắn kéo đi.

    "Tôi dẫn cậu đi!"

    "Nhưng.. Hoàng.. a.. còn chú.."

    "Hoàng tổng?"

    "Phải!"

    "Tôi sẽ nhắn người báo cho hắn biết!"

    "Được, vậy mang ta đi!"

    Kiều Sâm lập tức dẫn hắn lên tầng một, bóng hai người sau ngã rẽ liền biến mất.

    "Bất quá chỉ là một MB, mày chắc không vì nó mà đối đầu với tao đâu nhỉ? Tao thật muốn xem mày sau khi nhìn thấy tao chơi nó rồi có còn muốn dùng nó nữa hay không?"

    Nơi Kiều Sâm dẫn Kỳ Quang vào là một căn phòng có giường đôi thật lớn, bên trong quả thật có nhà vệ sinh. Kỳ Quang sau khi đi xong thì bước ra ngoài, nhìn thấy Kiều Sâm đang ngồi chéo chân trên giường hút thuốc, hắn liền nói.

    "Trở về?"

    Thấy Kiều Sâm không trả lời mà chỉ cười cười, Kỳ Quang liền tiến đến mở cửa, bất quá tay xoay trở vẫn không mở được. Nhìn lại thấy Kiều Sâm đang xoay xoay chìa khóa trên tay, từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng hắn.

    "Chặc chặc, tiểu mỹ nhân, thật không muốn làm đến trình độ này, bất quá thằng họ Hoàng đó thật láo, nhìn nó là anh thấy ghét, còn em.. chặc chặc.. thật xinh đẹp. Tiếc cho em là đi theo nó. Không sao, nó chán ghét em sau này anh sẽ đối với em thật tốt!"

    "Cái gì?"

    Kỳ Quang chưa hiểu gì hết mặt nạ liền bị một tay gỡ ra, sau đó cả người bị ôm lấy ném lên giường.

    "Ngươi làm gì đó?"

    "Còn hỏi tôi muốn làm gì? Tôi muốn làm em, có được không?"

    Dứt lời, Kiều Sâm nhào đến đè lên người Kỳ Quang, xoạc một cái, nút áo Kỳ Quang toàn bộ bung mở liền hiện ra lồng ngực trắng nõn. Kỳ Quang giãy dụa muốn thoát ra nhưng vô lực, sức hắn quá yếu so với y.

    "Hỗn xược, ngươi dám khi quân phạm thượng?"

    Nhưng lúc này Kiều Sâm cũng không rảnh nghe lời hắn mắng chửi, y nhào lên cắn vào ngực Kỳ Quang một cái làm hắn thét lên.

    "A.."

    Kỳ Quang kinh hãi liền cào vào cổ Kiều Sâm, y lập tức dựng người dậy tát một cái như trời giáng vào mặt hắn, Kỳ Quang bị ăn tát liền lệch mặt sang một bên, khóe miệng chảy ra chút máu đau đến muốn bất tỉnh. Kiều Sâm khó tin sờ sờ vào vết máu trên cổ mình, xong giương đôi mắt đầy giận dữ trừng hắn.

    "Mày dám cào tao? Bất quá chỉ là một MB, cũng nằm dạng chân cho người thao lộng, thứ rẻ tiền còn làm ra vẻ thanh cao? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả?"

    Dứt lời, Kiều Sâm trèo lên eo Kỳ Quang, hai chân kẹp chặt bên hông để hắn không cọ quậy, xong, lập tức rút dây nịt kéo tay hắn lên khỏi đỉnh đầu trói chặt lại. Trên mặt là vết thương đau đến Kỳ Quang không thể mở miệng nổi, tay bị trói kéo căng lên siết hắn đau điếng. Kỳ Quang từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng trải qua đau đớn và tủi nhục như vậy, nước mắt đã rơi đầy mặt, bờ môi run rẩy phát ra chuỗi âm thanh mềm yếu.

    ".. Hoàng thúc, cứu trẫm.. hoàng thúc!"

    Kiều Sâm trói hắn xong thì cởi áo của mình ném xuống sàn. Kỳ Quang lúc này mặt nghiêng sang một bên, nước mắt đã thấm đẫm ra trải giường, hai tay bị trói trên đầu không thể kháng cự, cơ thể bị khóa chặt, quần cũng bị Kiều Sâm kéo xuống đầu gối, đôi chân dài trắng nõn toàn bộ bại lộ trong không khí.

    "Nếu mày ngoan thì tao đã cho mày chút hưởng thụ. Thật đáng tiếc, có phúc lại không biết hưởng!"

    Dứt lời, Kiều Sâm cúi đầu xuống cắn vào xương quai xanh của hắn, thô bạo di chuyển sang hai điểm hồng hồng trước ngực ấn mạnh xuống, vừa cắn vừa liếm. Đầu nhũ nhanh chóng bị sưng lên đau đớn, máu tươi cũng rịn ra, Kiều Sâm liếm liếm còn cười cợt như dã thú.

    "Mỹ vị thế này chẳng trách thằng chó Hoàng Chính Du lại giữ bên mình như vậy! Ha ha, hôm nay, tao không chơi mày đến chết thì tao không mang họ Kiều nữa!"

    Y dứt lời, vừa ngắt vừa nhéo trên da thịt Kỳ Quang để lại những vết bầm đỏ ửng.

    "Ưm.. Thả ra, đau quá, thả ra.. ưm.."

    Kỳ Quang bật khóc thành tiếng, mặt hắn đã giàn giụa nước mắt, tóc tai bị mồ hôi bệt lại thành một mớ lộn xộn trên trán. Hắn giương đôi mắt mờ mịt đầy tơ máu đỏ nhìn về ánh sáng lờ mờ bên ngoài khung cửa, chỉ hy vọng người đó nhanh chóng xuất hiện mang mình ra khỏi tên cầm thú này.

    "Ưm.. hoàng thúc.. hoàng thúc.. a.."

    Kiều Sâm từ lúc nào tay đã chui vào quần lót Kỳ Quang nắm lấy tính khí mềm mại của hắn mà thao lộng. Nhưng càng ra sức thân thể Kỳ Quang càng run rẩy lợi hại, thứ trong tay y vẫn mềm nhũn không sức sống.
     
  7. M Writer

    Messages:
    99
    CHƯƠNG 19-Q3 (Nội dung có chứa cảnh bạo lực và rape)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  8. M Writer

    Messages:
    99
    CHƯƠNG 20-Q3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ông chủ, bác sĩ Hoa đã đến!"

    Từ quản gia từ bên ngoài phòng gọi vào thông báo. Y nhìn Kỳ Quang rồi khàn khàn giọng.

    "Tôi mang em ra ngoài để đại phu xem qua vết thương cho em!"

    Bất giác, Kỳ Quang níu giữ lấy cánh tay y, mở mắt ra nhìn, ánh mắt rõ ràng rất yếu ớt lại có vài tia xấu hổ.

    "Không.. không cần! Bảo hắn về đi.. Trẫm.. trẫm không muốn gặp bất kỳ ai!"

    "Nhưng vết thương của em.."

    "Không sao, trẫm không sao!"

    Kỳ Quang không muốn người khác biết hắn bị nam nhân vũ nhục, nếu không hắn không biết những ngày tháng sau này phải sống tiếp như thế nào nữa, hắn không có biện pháp xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Dù bình thường hắn rất lạc quan, nhưng trong tình cảnh này hắn tuyệt nhiên không thể. Là vua một đất nước lại ngu ngốc đến độ để người khác lăng mạ, hắn thấy bản thân mình vô dụng, cảm thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông của Kỳ Quốc.

    "Trẫm buồn ngủ!"

    Hoàng Chính Du bất đắc dĩ để Hoa Thiếu Vinh trở về, nghe giọng nói của hài tử nhà mình liền ôm lấy hắn thì thầm bên tai.

    ".. Được, tôi mang em đi ngủ!"

    Hoàng Chính Du cẩn thận mang Kỳ Quang ra ngoài, lau khô người, mặc quần áo vào cho hắn rồi mang hắn lên giường. Sau đó bản thân y cũng chui vào chăn, ôm người kéo vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.

    "Ngủ đi, có tôi ở đây, sẽ không ai dám ăn hiếp em nữa!"

    Kỳ Quang nhắm mắt lại, nằm sấp mặt trên ngực Chính Du, nước mắt nhè nhẹ chảy ra, một lúc sau đã thấm đẫm ngực áo y. Nhưng hắn hoàn toàn không phát ra bất kỳ âm thanh nào, kể cả tiếng nấc. Trong căn phòng tối, sớm chỉ còn nghe tiếng thở nhè nhẹ cùng tiếng tim đập đều đều trong lồng ngực hai người.

    "Kỳ Quang, những ủy khuất mà em phải chịu ngày hôm nay tôi nhất định sẽ thay em đòi lại. Họ Kiều đó sẽ không thể yên ổn mà vượt qua hết ngày mai!"

    Kỳ Quang đêm đó hoàn toàn không ngủ. Trong màn đêm thăm thẳm, hắn mở to đôi mắt không tiêu cự của mình phóng vào không gian vô định. Thế giới này không phải là chỗ thuộc về hắn, cái gì hắn cũng không biết, cái gì hắn cũng không hiểu. Những thứ như nam nhân cùng nam nhân ở cùng một chỗ cũng vượt xa giới hạn chịu đựng của hắn. Thế giới này cơ bản không chào đón một kẻ yếu nhược như hắn. Hắn phải trở về, không thể chần chờ thêm được nữa.

    "Tôi sẽ giúp cậu. Ngày mai chỉ cần cậu bảo Hoàng tổng mang mình đến khu vui chơi, sau đó nói là đau bụng. Vào nhà vệ sinh tôi sẽ sắp xếp người mang cậu đi!"

    "Có thật sẽ trở về chứ? Cái nơi mà các người đã tìm thấy ta?"

    "Tất nhiên!"

    Những lời Hoa Thiếu Vinh đã nói với Kỳ Quang vào sáng nay hắn vẫn ghi nhớ rõ. Vậy là đã đến lúc hắn phải rời khỏi chỗ này, hắn không thể tiếp tục ở lại đây dưới danh nghĩa Hứa Kỳ Quang thiếu gia được nữa, hắn phải trở về, có lẽ ở thế giới của hắn, mẫu hậu đang chờ đợi hắn đi!

    Kỳ Quang nghĩ nghĩ rồi khẽ ngẩng đầu lên nhìn gương mặt Hoàng Chính Du đang say ngủ ngay trước mắt mình. Bóng trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ làm hắn nhìn rõ được từng đường nét ngũ quan của y.

    "Thật giống hoàng thúc!"

    Kỳ Quang khẽ thì thầm trong bụng. Không phải hoàng thúc nhưng lại giống y đến như vậy, ngay cả tính tình bá đạo cũng rất giống. Hắn nhớ lại những nuông chiều sủng nịnh mà y dành cho hắn mấy ngày qua, tâm tình lại càng thêm chùng xuống. Hắn dùng ngón tay của mình khẽ chạm vào má người kia, y vẫn đều đều ngon giấc.

    "Ngươi cũng không phải thực sự đối tốt với trẫm. Sau này Hứa công tử trở về, ngươi nhất định sẽ vứt bỏ trẫm.. trẫm không thể tiếp tục ở lại đây nữa, thế giới này làm trẫm cảm thấy khiếp sợ.. trẫm phải trở về!"

    Kỳ Quang nghĩ nghĩ rồi úp mặt vào lồng ngực Hoàng Chính Du, ngăn đi dòng cảm xúc đang ùa về. Mấy ngày qua ở bên cạnh y, y bảo vệ hắn, chăm lo mọi thứ cho hắn, hắn đều nhớ rõ. Là con người ai chẳng có cảm xúc, huống chi hoàng thượng nhỏ lại là người đa sầu đa cảm. Hắn chỉ hơi ngốc một chút nhưng hắn tuyệt đối có trái tim nhạy cảm. Nếu như người mà Hoàng tổng đối xử tốt thật sự là hắn thì hắn có thể suy nghĩ mà tiếp tục lưu lại chốn này. Dù gì trở về biết đâu hoàng thúc cũng đuổi giết hắn. Nhưng mà rất tiếc không phải, sự thật hắn chỉ là một kẻ mượn danh kẻ khác mà nương nhờ bên cạnh Hoàng Chính Du. Hoa Thiếu Vinh đã nói Hứa thiếu gia đã sắp trở về, như vậy để tránh phải đối diện với ánh mắt chán ghét của mọi người, nhất là Hoàng tổng, thì hắn phải lập tức rời đi. Kỳ Quang cũng không còn lựa chọn nào khác.

    Nghĩ đến người sau này nằm trên chiếc giường cùng Hoàng tổng không phải là mình, bỗng dưng hắn cảm thấy chua xót ngay sống mũi. Nhưng cái gì không phải của mình thì vĩnh viễn cũng không phải, cưỡng cầu há có được gì đâu? Hoàng thượng tuyệt đối hiểu rõ đạo lý này, huống chi kẻ từng làm vua như hắn thì hơn ai hết, sống danh chính ngôn thuận, minh minh bạch bạch để sau này còn có thể đối diện cùng tiên vương.

    Sáng hôm sau, khi Hoàng Chính Du thức dậy liền nhìn thấy Kỳ Quang đã ngồi chỉnh tề một bên nhìn y, Hoàng tổng hơi giật mình vươn tay ra ý bảo hắn đến đây cùng mình. Hoàng thượng nhỏ liền nhào đến, toàn thân mềm nhũng nằm trong ngực y làm y càng yêu thương không nói nên lời.

    "Còn đau hay không?"
     
  9. M Writer

    Messages:
    99
    CHƯƠNG 21-Q3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng tổng vuốt nhè nhẹ bên gò má y mà ân cần hỏi han. Hoàng thượng nhỏ không trả lời chỉ lắc lắc đầu một cái. Y lại vuốt tóc hắn, vòng tay càng thêm siết chặt lấy người như muốn khảm vào cơ thể mình.

    "Tại sao không ngủ thêm một chút?"

    Hoàng thượng nhỏ không trả lời, thật lâu sau hắn mới rụt rè đưa ra yêu cầu, giọng nói như tiếng muỗi kêu nhưng đủ để y nghe thấy.

    "Trẫm muốn xem xiếc nước. Ngươi mang trẫm đi!"

    "Hửm? Sức khỏe chưa tốt hay là ở nhà nghỉ vài ngày, sau này tôi dẫn em đi!"

    "Không muốn!"

    Hoàng thượng khẽ lắc lắc chiếc mông nhỏ, rõ ràng là đang nũng nịu. Hoàng Chính Du nhớ đến những ủy khuất mà hắn phải chịu ngày hôm qua liền cảm thấy tâm đau một mảng. Được, nếu xiếc nước có thể làm hắn nở nụ cười thì y sẵn sàng mang hắn đi.

    "Được, vậy ăn sáng xong tôi sẽ dẫn em đi chơi!"

    Kỳ Quang không hứng thú như ngày thường, ngược lại ngẩng mặt lên nhìn y, Hoàng Chính Du nhìn gương mặt nhỏ chui ra từ ngực mình mà nhìn xuống. Đôi mắt lưu ly trong sáng thanh tỉnh nhưng vương một nét buồn sâu thẳm. Y không hiểu, đoán là hắn còn bị chuyện hôm qua ám ảnh mình, liền nắm lấy cằm hắn, từ từ vuốt ve bờ môi của hắn khàn khàn giọng.

    "Chuyện như ngày hôm qua sau này sẽ không tái diễn. Tôi đã trừng phạt kẻ làm hại em. Yên tâm, đừng sợ nữa, có được không?"

    Tối hôm qua, Hoàng Chính Du đã phát đi thông báo thu mua Kiều thị, lập tức thông cáo báo chí. Và chỉ trong buổi sáng hôm nay thủ hạ của y không biết bằng thủ đoạn nào, Kiều thị trên giấy tờ thực sự đã sáp nhập cùng Hứa thị. Kiều Sâm giữa khuya đêm qua bị áp tải lên máy bay đưa qua Na Uy, cả đời này cũng đừng hòng trở về đất nước này nữa.

    Kỳ Quang nghe Hoàng Chính Du nói xong cũng không trả lời, chỉ mãi nhìn y, vì giây phút sau này hắn biết là mình sẽ không còn nhìn thấy người này thêm lần nào nữa, cũng không nghe được những lời nói dịu dàng của y. Trái tim hắn rất khó chịu, như ai đó hung hăng chà đạp.

    Hoàng Chính Du thấy hắn vẫn dùng gương mặt đó nhìn mình, bất giác y cúi đầu xuống, từ từ chạm môi vào bờ môi căng mọng kia, khẽ mút vào. Nhấm nháp từng chút từng chút một như thứ mật ngọt ngào len lỏi vào tâm hồn cằn cỗi của y. Chỉ định chạm nhẹ một cái nhưng không biết từ lúc nào đã biến thành nụ hôn sâu. Y cẩn thận chen lưỡi vào quấn lấy lưỡi hắn kéo ra. Từng chút một đoạt lấy hơi thở của hắn, nuốt lấy bờ môi mềm mại thơm tho của hắn. Tay giữ lấy gáy hắn càng lúc càng lấn sâu vào khoang miệng hắn.

    "Tôi sẽ bảo vệ em, cả đời này cũng không bao giờ để ai ức hiếp em nữa, bảo bối của tôi, tâm can của tôi! Tôi yêu em!"

    Kỳ Quang cảm thấy lạ lẫm nhưng không kháng cự như những lần trước, hắn biết đây là lần cuối cùng có thể thân cận cùng người này, nên cũng muốn gần gũi y thêm một chút. Y biết người này sẽ không muốn hại mình, cũng sẽ không làm mình đau.

    "Ưm.."

    Kỳ Quang vô thức phát ra tiếng than nhẹ trong cổ họng, Hoàng Chính Du tách ra, hắn liền gấp gáp thở dốc. Mặt đã hồng hồng thành một mảng, cả tai cũng đỏ lên. Nước miếng từ khóe môi hắn chảy dài một đường xuống cổ, đang định dùng tay lau đi đã bị Hoàng Chính Du nắm lấy đè lên giường. Y cúi đầu xuống hôn liếm một đường từ khóe môi hắn dọc đến cổ. Vừa hôn vừa nhẹ nhàng cắn một miếng.

    "Tôi yêu em, Kỳ Quang! Nếu ai hỏi tôi yêu em nhiều hay ít tôi đều không thể trả lời được. Chỉ biết rằng nếu cuộc đời này không có em thì mọi thứ với tôi đều vô nghĩa, và sống cũng chỉ để hít thở chút không khí mà thôi! Một ngày nào đó khi em đã hoàn toàn chấp nhận tôi, nhìn thấu được trái tim của tôi, khi đó tôi nhất định sẽ nói ra chân tướng sự thật cho em biết. Còn hiện tại tôi chưa đủ can đảm, liệu nói ra em sẽ hận tôi chứ? Một người muốn soán vị em?"

    Hoàng Chính Du liền nhớ đến cuộc gọi lúc tối hôm qua ở dạ tiệc với a Tứ.

    "Ông chủ, đã tìm được tung tích của Hứa Kỳ Quang, có người nhìn thấy hắn hai ngày trước xuất hiện ở Singapore. Vậy có cần ra tay hay không?"

    "Vậy thì khoan, cho người theo dõi hắn, hắn ngoan ngoãn ở yên đó thì mặc kệ hắn. Còn nếu dám trở về, vừa xuống sân bay lập tức khử hắn cho tôi! Nhớ, phải sạch sẽ!"

    "Dạ, ông chủ!"

    Hứa Kỳ Quang, cậu chủ thực sự của Hứa gia từ sau khi mất tích, Hoàng Chính Du đã cho người liên tục tìm kiếm, lật tung mọi ngõ ngách vẫn không tìm ra cậu ta. Nhưng người như bóng chim tăm cá, dường như đã có kẻ khác giúp đỡ, bằng cách nào đó đã rời khỏi đất nước này. Hứa Kỳ Quang và Hoàng Chính Du mối quan hệ này thật ra nhiều năm nay đã âm thầm đấu tranh cùng nhau, chẳng qua nhờ Hoàng Chính Du dàn xếp mà đưa Hứa Kỳ Quang vào bẫy, từng chút một khiến người bên ngoài nghĩ cậu si mê y, còn ngụy tạo hồ sơ bệnh án, đổ lên đầu cậu căn bệnh tâm thần, phải ở nhà điều trị.
     
  10. M Writer

    Messages:
    99
    CHƯƠNG 22-Q3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Suốt ba năm nay, y nhốt cậu trong căn biệt thự này, muốn liên lạc với bên ngoài cũng thực sự khó khăn. Sở dĩ Hoàng Chính Du làm đến trình độ này bởi lẽ Hứa Kỳ Quang không an phận làm thiếu gia hưởng phước, nghe theo sự xúi giục của họ hàng bên ngoại muốn đòi lại Hứa thị, trong khi ngày Hoàng Chính Du nhận lấy Hứa thị thì chẳng qua nó chỉ là một cái thùng rỗng ruột mà thôi. Hứa thị được như ngày hôm nay, toàn bộ đều là do một tay y gầy dựng. Thật ra Hứa Kỳ Quang cũng yêu Hoàng Chính Du, nhưng yêu thế nào thì chỉ mình cậu ta biết mà thôi. Cho nên trong lần xe bị tai nạn, đó chính là cơ hội tốt nhất để cậu trốn chạy khỏi ma trảo của Hoàng Chính Du, nhưng bất ngờ khi mở mắt ra lại nhìn thấy một người có dung mạo giống hệt như mình đang nằm bất tỉnh bên cạnh, Hứa Kỳ Quang lập tức bỏ điện thoại vào túi hắn, để hắn thay mình trở về làm tù nhân bên trong căn biệt thự đó.

    Nhưng điều không ngờ đã diễn ra, kẻ giả danh kia hoàn toàn không phải trở thành tù nhân, ngược lại được Hoàng Chính Du sủng tận trời. Hứa Kỳ Quang thiếu gia cũng không hiểu, vì sao y trở mặt như vậy? Hay chẳng qua là một cái bẫy giăng ra để chờ cậu nhảy vào?

    Hoàng Chính Du trước đây chưa từng có ý định giết chết cậu chủ của Hứa gia, bất quá vì hoàng đế Hứa Kỳ Quang đã xuất hiện, nên y muốn dùng thân phận của Hứa Kỳ Quang thiếu gia cho hài tử nhà mình. Chỉ cần Hứa Kỳ Quang thiếu gia an phận thì y cũng không ra tay. Nhưng nếu manh động, tuyệt nhiên y sẽ tàn nhẫn mà không nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ.

    Hoàng Chính Du sau khi thay đồ cho Kỳ Quang xong liền mang hắn đến xem xiếc nước. Hôm nay trời nóng, người cũng khá đông. Đang ngồi xem bỗng dưng Kỳ Quang một bên lên tiếng.

    "Trẫm muốn đi vệ sinh nga!"

    "Tôi mang em đi!"

    Dứt lời, y dẫn hắn vào nhà vệ sinh còn định vào chung, bỗng dưng bị hắn chặn tay ở cửa.

    "Ngươi nhìn trẫm đi không được!"

    "Hắn nhìn nhìn vào bên trong cũng không có người nào. Liền tằng hắng một cái.

    " Đi đi, nhanh một chút! "

    Kỳ Quang nhìn y thêm một cái nữa, rồi đóng cửa lại. Nhưng liền sau đó cửa lại mở ra, Hoàng Chính Du nhìn hắn khó hiểu. Kỳ Quang bất giác nhào lên ôm cổ y, còn hôn một cái thật kêu vào má y rồi tách ra. Hoàng Chính Du không khỏi cảm thấy thụ sủng nhược kinh, mày cũng dãn ra, khóe môi hơi nhếch lên. Kỳ Quang nhìn sâu vào mắt y rồi cười thật tươi.

    " Trẫm rất thích ngươi! "

    Dứt lời, cánh cửa liền đóng lại, Hoàng Chính Du bên ngoài liền cong môi lên cười. Đây là biểu hiện tình cảm hay sao? Hài tử thích y, vậy thì ngày yêu chắc cũng rất gần đi? Càng nghĩ càng cảm thấy cao hứng.

    Đứng đợi hơn năm phút vẫn không thấy người bước ra. Hoàng Chính Du khẽ gõ cửa.

    " Kỳ Quang, xong hay chưa? "

    Không có tiếng trả lời, y bỗng dưng nhíu mày thật chặt.

    " Kỳ Quang? "

    Bên trong cũng chỉ là một mảng yên lặng. Y liền đẩy cửa vào, bên trong là các gian buồng đóng cửa im ỉm, y gọi lần nữa vẫn không thấy trả lời, lập tức mở từng buồng một, nhưng bóng dáng Kỳ Quang vẫn không thấy đâu. Hoàng Chính Du kinh hãi chạy loạn ra ngoài, cảm thấy ngực mình trở nên tức đau đến khó thở.

    " KỲ QUANG! "

    Không nhìn thấy Kỳ Quang đâu, Hoàng Chính Du lập tức lao ra bên ngoài, đảo mắt tìm kiếm.

    " Kỳ Quang em ở đâu, Kỳ Quang! "

    Y cảm thấy tim mình sắp hỏng đến nơi, nếu không tìm được người, e rằng y sẽ điên mất. Mồ hôi tuôn đầy áo, y lấy điện thoại ra nhưng cánh tay run rẩy đến lợi hại, khó khăn lắm mới tìm được số cần gọi, trí não cũng trở nên trì trệ. Bên kia rất nhanh có tiếng trả lời.

    " Hoàng tổng.. "

    Lời chào hỏi chưa kịp dứt, liền sau đó bị câu nói của Hoàng Chính Du cắt ngang.

    " Tôi đang ở khu giải trí nước của anh. Tôi lạc mất một người, điều bảo vệ đến tìm giúp. Nhanh lên! "

    Lời y như thánh lệnh, làm sao có thể chậm trễ. Chỉ trong vòng một phút, đội bảo vệ liền bung ra khắp nơi tìm người. Thậm chí loa phát thanh cũng được phát lên. Hoàng Chính Du chạy đến toàn thân bốc hỏa, một hồi, khí lực cạn kiệt, đôi chân mỏi mệt lảo đảo trụ vào thân cây thở dốc, thì sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi.

    " Trẫm ở đây! "

    Hoàng Chính Du tưởng mình nghe nhầm, quay đầu lại liền nhìn thấy Hứa Kỳ Quang một thân ẩm ướt nước đang giương đôi mắt to tròn nhìn y. Chính Du cắn khớp hàm nhắm mắt lại hít khí, bỗng dưng tiến đến nắm lấy vai hắn giật mạnh kéo ôm vào ngực mình siết chặt.

    " Em đi đâu? "

    " Trẫm.. trẫm.. "

    " EM ĐI ĐÂU? HẢ? "

    Tiếng gầm vang lên khiến Kỳ Quang giật mình một cái.

    " Trẫm chỉ định hù ngươi một lúc, không ngờ trượt chân ngã xuống hồ.. "

    Lời vừa dứt liền bị Hoàng Chính Du lôi ra, từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt.

    " Có bị thương ở đâu không? "

    " Không có! Chỉ uống một chút nước!"
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...