CHƯƠNG 3-Q3
Hoa Thiếu Vinh rời đi, Hoàng Chính Du phủi phủi đùi mình một cái, lấy trong hộc tủ một điếu xì gà, châm lửa rồi từ từ đưa lên môi rít một hơi nhẹ. Sau đó từ trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại.
"A Tứ, điều tra cho tôi một người.."
Y ngồi tựa lưng vào ghế khẽ đung đưa, vừa nói vừa gõ gõ ngón tay đều nhịp lên bàn, ánh mắt nhìn vào khung hình gia đình đặt trước mặt, trong đó chính là hình y chụp cùng Hứa gia, Hứa thiếu khi đó đang đứng ở giữa khung ảnh tươi cười ngây ngô, mắt ánh Hoàng Chính Du ánh lên lên một tia quỷ dị.
Khi Chính Du trở lại phòng ngủ thì không nhìn thấy Kỳ Quang đâu nữa, y nhíu mày gọi lớn.
"Người đâu?"
Trần Ổn bên ngoài chạy vào.
"Cậu chủ đi hóng mát dưới nhà!"
"Có ai đi cùng?"
"Dạ?"
"Tôi đã bảo phải trông chừng hắn, các người điếc hết rồi hay sao? Muốn nghỉ việc?"
Dứt lời, y nổi giận đùng đùng bước dài xuống lầu, ánh mắt không ngừng tìm kiếm thân ảnh kia. Trần Ổn ngây ngốc đứng dại người ra.
"Cậu chủ bất quá chỉ trầy xước nhẹ, ông chủ cũng không cần hung dữ vậy đi? Trước đây máu chảy đầu rơi sao không thấy quan tâm?"
Hoàng Chính Du xông ra ngoài liền nhìn thấy Hoa Thiếu Vinh đang nói cái gì đó với Kỳ Quang ở dưới tán cây lớn trước cổng. Y lập tức nhíu mày trừng người kia. Nhìn thấy sự xuất hiện của Hoàng Chính Du, Hoa Thiếu Vinh lập tức cong khóe môi lên cười, khẽ cúi đầu chào rồi rời đi, để lại Kỳ Quang ngốc nghếch đứng một mình dưới đó. Nhìn bóng dáng hắn lúc này có bao nhiêu yếu ớt, mái tóc dài trong gió tán loạn bay bay, Hoàng Chính Du lập tức bước qua.
"Sao khi không lại chạy ra ngoài? Còn đau hay không, cho tôi xem em!"
Kỳ Quang nghe giọng nói của y thì giật mình xoay người lại, hắn hơi nhíu nhíu mày, dưới ánh mặt trời thấy rõ tròng mắt y sóng sánh như thứ rượu vang cất ủ lâu ngày, tuyệt đẹp. Nhưng ánh mắt nhìn Hoàng Chính Du như kẻ xa lạ làm y cảm thấy bất an trong lòng.
"Kỳ Quang?"
".. Không đau, trẫm không còn đau!"
Hắn nói xong liền lảng tránh ánh nhìn của y mà lủi đầu đi mất. Hoàng Chính Du lập tức tối sầm mặt, y đoán có thể Hoa Thiếu Vinh đã nói gì đó với hắn.
"Kỳ Quang!"
Y lập tức sải chân bước theo nắm lấy cánh tay hắn kéo lại đối diện cùng mình.
"Kỳ Quang, người lúc nãy đã nói gì cùng em?"
".. Không.. không có!"
Kỳ Quang lắp bắp trả lời y, rõ ràng là có chuyện giấu diếm trong lòng. Kỳ Quang từ nhỏ đã không quen nói dối, bất quá chỉ giả khóc giả đau để lừa y, chứ chưa từng nói dối y bất luận là chuyện gì. Chân mày Chính Du càng lúc nhíu càng chặt lại.
"Dù bất kỳ ai nói gì đi chăng nữa, em chỉ cần nhớ, tôi mới là người thân duy nhất của em ở đây, cũng là người yêu thương em nhất! Có nhớ hay không?"
Kỳ Quang không nhìn y, hắn chớp chớp mắt bối rối. Chính Du liền kéo mặt hắn lên đối diện cùng mình.
"Nhớ chưa?"
".. Ân!"
Hoàng Chính Du miệng cười tâm không cười nhìn hắn.
"Ngoan!"
Dứt lời y ôm hắn vào lòng thật chặt, còn hôn hôn lên mái tóc hắn. Kỳ Quang cũng không làm ra động tác gì quá lớn, bất quá hắn cảm thấy chân mình có hơi run.
Lát sau cả hai vào nhà, Kỳ Quang liền bò lên giường nằm xuống như muốn ngủ. Hoàng Chính Du rất hiểu hài tử nhà mình, hắn tuyệt nhiên là người thích vui đùa nhảy nhót, hiếm khi buồn bã không nói chuyện như thế này. Sáng nay thức dậy hắn đã khác.
"Trẫm muốn về nhà!"
Câu nói tối qua của Kỳ Quang vang lên trong đầu Hoàng Chính Du khiến y vô cùng khó chịu. Tối nay y có buổi đấu giá phải tham dự. Lát nữa còn đến công ty giải quyết nhiều công việc đang chờ. Nhưng hài tử nhà y lại giấu diếm tâm sự, y tuyệt nhiên không thể an tâm để hắn ở nhà. Y không muốn khi trở về thì không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.
"Bác Từ, gọi bên camera đến lắp toàn bộ hệ thống trong nhà cho tôi. Tôi muốn mọi ngóc ngách mình đều có thể nhìn thấy. Ngay trong hôm nay."
"Nhà tắm có gắn hay không?"
Hoàng Chính Du trừng mắt nhíu nhíu mày làm Từ quản gia giật mình một cái xoay người đi. Lập tức từ phía sau giọng Hoàng tổng khàn khàn.
"Gắn trong phòng Kỳ Quang!"
Từ quản gia không khỏi cảm thấy ông chủ mình có bao nhiêu biến thái. Cậu chủ e là cả đời này cũng không thoát khỏi tầm mắt của ông chủ đây mà. Thật đáng thương nga!
Hoàng Chính Du sau đó cũng nằm xuống giường vươn tay ôm hài tử nhà mình vào lòng, vỗ về.
"Lát nữa ra ngoài cùng tôi."
Hoàng thượng nhỏ đang trịch thượng hờn dỗi trong chăn thì không khỏi khởi động tư duy, tròng mắt đảo vòng tròn. Hắn nhớ rõ mấy ngày trước đi xem xiếc nước rất thú vị, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng nhìn thấy thứ làm hắn trầm trồ như vậy. Quả nhiên ở với Hoàng tổng thì hắn liền được nhìn thấy những thứ hắn chưa từng được nhìn qua. Nhưng bất quá, đi cùng Hoàng tổng nhiều quá hắn sẽ không quên hoàng thúc của mình chứ?
".. Đi đâu?"
"A Tứ, điều tra cho tôi một người.."
Y ngồi tựa lưng vào ghế khẽ đung đưa, vừa nói vừa gõ gõ ngón tay đều nhịp lên bàn, ánh mắt nhìn vào khung hình gia đình đặt trước mặt, trong đó chính là hình y chụp cùng Hứa gia, Hứa thiếu khi đó đang đứng ở giữa khung ảnh tươi cười ngây ngô, mắt ánh Hoàng Chính Du ánh lên lên một tia quỷ dị.
Khi Chính Du trở lại phòng ngủ thì không nhìn thấy Kỳ Quang đâu nữa, y nhíu mày gọi lớn.
"Người đâu?"
Trần Ổn bên ngoài chạy vào.
"Cậu chủ đi hóng mát dưới nhà!"
"Có ai đi cùng?"
"Dạ?"
"Tôi đã bảo phải trông chừng hắn, các người điếc hết rồi hay sao? Muốn nghỉ việc?"
Dứt lời, y nổi giận đùng đùng bước dài xuống lầu, ánh mắt không ngừng tìm kiếm thân ảnh kia. Trần Ổn ngây ngốc đứng dại người ra.
"Cậu chủ bất quá chỉ trầy xước nhẹ, ông chủ cũng không cần hung dữ vậy đi? Trước đây máu chảy đầu rơi sao không thấy quan tâm?"
Hoàng Chính Du xông ra ngoài liền nhìn thấy Hoa Thiếu Vinh đang nói cái gì đó với Kỳ Quang ở dưới tán cây lớn trước cổng. Y lập tức nhíu mày trừng người kia. Nhìn thấy sự xuất hiện của Hoàng Chính Du, Hoa Thiếu Vinh lập tức cong khóe môi lên cười, khẽ cúi đầu chào rồi rời đi, để lại Kỳ Quang ngốc nghếch đứng một mình dưới đó. Nhìn bóng dáng hắn lúc này có bao nhiêu yếu ớt, mái tóc dài trong gió tán loạn bay bay, Hoàng Chính Du lập tức bước qua.
"Sao khi không lại chạy ra ngoài? Còn đau hay không, cho tôi xem em!"
Kỳ Quang nghe giọng nói của y thì giật mình xoay người lại, hắn hơi nhíu nhíu mày, dưới ánh mặt trời thấy rõ tròng mắt y sóng sánh như thứ rượu vang cất ủ lâu ngày, tuyệt đẹp. Nhưng ánh mắt nhìn Hoàng Chính Du như kẻ xa lạ làm y cảm thấy bất an trong lòng.
"Kỳ Quang?"
".. Không đau, trẫm không còn đau!"
Hắn nói xong liền lảng tránh ánh nhìn của y mà lủi đầu đi mất. Hoàng Chính Du lập tức tối sầm mặt, y đoán có thể Hoa Thiếu Vinh đã nói gì đó với hắn.
"Kỳ Quang!"
Y lập tức sải chân bước theo nắm lấy cánh tay hắn kéo lại đối diện cùng mình.
"Kỳ Quang, người lúc nãy đã nói gì cùng em?"
".. Không.. không có!"
Kỳ Quang lắp bắp trả lời y, rõ ràng là có chuyện giấu diếm trong lòng. Kỳ Quang từ nhỏ đã không quen nói dối, bất quá chỉ giả khóc giả đau để lừa y, chứ chưa từng nói dối y bất luận là chuyện gì. Chân mày Chính Du càng lúc nhíu càng chặt lại.
"Dù bất kỳ ai nói gì đi chăng nữa, em chỉ cần nhớ, tôi mới là người thân duy nhất của em ở đây, cũng là người yêu thương em nhất! Có nhớ hay không?"
Kỳ Quang không nhìn y, hắn chớp chớp mắt bối rối. Chính Du liền kéo mặt hắn lên đối diện cùng mình.
"Nhớ chưa?"
".. Ân!"
Hoàng Chính Du miệng cười tâm không cười nhìn hắn.
"Ngoan!"
Dứt lời y ôm hắn vào lòng thật chặt, còn hôn hôn lên mái tóc hắn. Kỳ Quang cũng không làm ra động tác gì quá lớn, bất quá hắn cảm thấy chân mình có hơi run.
Lát sau cả hai vào nhà, Kỳ Quang liền bò lên giường nằm xuống như muốn ngủ. Hoàng Chính Du rất hiểu hài tử nhà mình, hắn tuyệt nhiên là người thích vui đùa nhảy nhót, hiếm khi buồn bã không nói chuyện như thế này. Sáng nay thức dậy hắn đã khác.
"Trẫm muốn về nhà!"
Câu nói tối qua của Kỳ Quang vang lên trong đầu Hoàng Chính Du khiến y vô cùng khó chịu. Tối nay y có buổi đấu giá phải tham dự. Lát nữa còn đến công ty giải quyết nhiều công việc đang chờ. Nhưng hài tử nhà y lại giấu diếm tâm sự, y tuyệt nhiên không thể an tâm để hắn ở nhà. Y không muốn khi trở về thì không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.
"Bác Từ, gọi bên camera đến lắp toàn bộ hệ thống trong nhà cho tôi. Tôi muốn mọi ngóc ngách mình đều có thể nhìn thấy. Ngay trong hôm nay."
"Nhà tắm có gắn hay không?"
Hoàng Chính Du trừng mắt nhíu nhíu mày làm Từ quản gia giật mình một cái xoay người đi. Lập tức từ phía sau giọng Hoàng tổng khàn khàn.
"Gắn trong phòng Kỳ Quang!"
Từ quản gia không khỏi cảm thấy ông chủ mình có bao nhiêu biến thái. Cậu chủ e là cả đời này cũng không thoát khỏi tầm mắt của ông chủ đây mà. Thật đáng thương nga!
Hoàng Chính Du sau đó cũng nằm xuống giường vươn tay ôm hài tử nhà mình vào lòng, vỗ về.
"Lát nữa ra ngoài cùng tôi."
Hoàng thượng nhỏ đang trịch thượng hờn dỗi trong chăn thì không khỏi khởi động tư duy, tròng mắt đảo vòng tròn. Hắn nhớ rõ mấy ngày trước đi xem xiếc nước rất thú vị, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng nhìn thấy thứ làm hắn trầm trồ như vậy. Quả nhiên ở với Hoàng tổng thì hắn liền được nhìn thấy những thứ hắn chưa từng được nhìn qua. Nhưng bất quá, đi cùng Hoàng tổng nhiều quá hắn sẽ không quên hoàng thúc của mình chứ?
".. Đi đâu?"