CHƯƠNG 20 Bấm để xem Từ lúc rời khỏi văn phòng của Hiệu Trưởng, hai chị em như người mất hồn, im lặng thay áo, rồi đút nước, chỉnh nhiệt độ, kéo rèm cửa. Hành động như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng nước mắt thì cứ thay phiên nhau rơi ướt cả mặt. Mạch Hảo tay nắm chặt góc mền nức từng đoạn, Mạch Kỷ không nói gì chỉ ngồi xuống cạnh ba cô, dùng chiếc khăn ướt lướt nhẹ trên gương mặt hóc hác. "Ngươi muốn sức mạnh, có nó ngươi sẽ làm gì?" "Ta muốn bảo vệ những người mà ta yêu thương" "Ngươi không thể một lúc bảo vệ hết bọn họ, ngươi sẽ phải lựa chọn" "Vậy ta chọn giết chết kẻ nào cản đường ta" Cuộc đối thoại ngắn thoáng qua, chỉ kịp nhìn thấy hai bảo bối đang đứng trước ba thành thú khổng lồ ẩn ẩn hiện hiện trong làn khói trắng xóa, hai người chưa kịp định thần thì trước mắt đã thấy cả Hàn Gia chìm trong biển lửa, người người chạy khắp nơi như ong vỡ tổ. Những cái xúc tu ngoi lên từ dưới đất bao lấy cả gia trang rộng lớn, lôi toàn bộ từ già trẻ lớn bé, từ gia nhân đến hộ vệ xuống dưới đáy biển sâu hút không chừa một ai. Xa xa là Hàn Phu Nhân với trang phục rách nát cầm kiếm chắn trước Hàn Lân thân bị dập tơi tả không ra hình người nằm bất động trên đất. Trong mắt hai người hiện tại, đó không phải là con gái của họ, mà là hai đại ma đầu, một trong lớp áo đen với cặp sừng nhọn hoắc trên đầu, đôi mắt đỏ rực, lạnh lẽo. Người còn lại mang sắc vàng như kim quang trên trời nhưng lại đầy hơi hám chết chóc, đôi mắt vàng kim rực rỡ như mặt trời với cái nhìn thấu tâm can vạn vật. Trên tay là thanh kiếm đã nhuộm đỏ một màu máu, và nòng súng nghi ngút khói. "Hai người thấy rồi chứ. Đó là Vương của bọn ta và họ không thuộc về hai ngươi" "Không.. chúng không" – Hai người như sợ hãi trước hình ảnh mới của hai bảo bổi nhà mình, chúng lãnh lẽo, tàn nhẫn và không sự sống. Chúng không còn là một Mạch Kỷ hay cằn nhằn cố chấp, một Mạch Hảo tươi cừoi hiền hòa mà họ quen biết mười mấy năm qua. Cảm nhận được cái nhìn từ phía sau, hai người quay lại thì thấy hai phiên bản nhí đã hóa thành cái hình dạng kinh khủng đó. Hai người theo bản năng lùi lại, chỉa mũi dao mà hét lớn. "Không được qua đây" Hai thân ảnh dừng lại, ngơ ngác nhìn nhị vị. "Hai ngươi thấy đây, hai ngươi không xứng với bọn họ, hai ngươi đã chối bỏ bọn họ khi thấy hình dạng thật sự của bọn họ, hành đồng này quá rõ ràng" Con yêu quái khi nãy biến thành dạng khói, bao quanh cổ nhị vị mà thì thầm. Tay nó miết nhẹ trên mũi dao kéo dài lên tay hai người. "Ta không.. ta không" – Hai người ngay lập tức bỏ dao, hoang mang nhìn con dao găm nằm trên đất, không hề để ý rằng sợi chỉ đỏ đang biến mất dần, ngày càng mờ đi. "Ba mẹ, không được bỏ cuộc, ba mẹ có nghe không?" – Bên ngoài, Mạch Hảo gần như không thể trụ thêm được nữa, cô dựa vào người Mạch Kỷ thở hồng hộc, trong khi Mạch Kỷ nắm sợi chỉ đỏ của Mạch Hảo tiếp tục truyền ma lực vừa gào lên. Nhưng chẳng khá hơn, sợi chỉ đỏ vẫn đang dần mất đi. "Không.. không thể mà, đừng mà" – Mạch Kỷ run rẩy tiếp tục truyền ma lực, giọng cô lạc đi, bắt đầu nức lên từng hồi. * * * "Sao nào, các ngươi thấy đấy, chúng thật dị, làm sao người như các ngươi có thể hạ sinh được hai quái nhân như vậy đúng không?" Con yêu bên trái áp tay lên bụng bà, thỏ thẻ "Đúng, tôi không.. tôi.." "Phải, đây chỉ là ác mộng tồi tệ, chỉ cần các ngươi quay lưng đi, và nói rằng tôi không nhận chúng và cơn ác mộng sẽ chấm dứt" – Con bên phải nắm chặt lấy vai ông, ép ống nhìn đối diện với hai người bọn họ. "Nhưng.. tôi.. không thể.. con.. chúng là con" "Không, con của các ngươi là bên này" – Hai con yêu vẽ nên một ảo ảnh cả nhà 4 người đang quay quần bên nồi lẩu vào ngày mưa đầu mùa lạnh. Bà đang ngồi cho nước dùng vào cài nồi điện nhỏ, trong khi hai bảo bối nhỏ mang rau và soạn chén đũa bày ra bàn, chống bà thì đang hí hoáy dầm chén mắm ớt vừa chắt lưỡi. "Đói quá, nước sôi chưa?" – Mạch Kỷ than thở nhìn nổi lẩu chưa sôi "Từ từ, đổ nước ngọt ra chưa? Đá đâu rồi?" "Đây, mấy mẹ con ngồi đó, để ba phục vụ" Khung cảnh ấm áp làm hai người như bị mất đi lý trí, vô thức tiến lại gần cái ảo ảnh mà không hay biết rằng sợi chỉ đỏ đã biến mất từ bao giờ. "Ba, mẹ" – Một tiếng gọi làm hai người khựng lại, là hai thân ảnh kì lạ kia đang gọi họ. "Hai ngươi vừa gọi cái gì?" – Chồng bà lên tiếng "Ba, mẹ.. đừng.. đi" – Mạch Hảo "Đừng.. đi" – Mạch Kỷ "Không, chúng không phải, bên này mới đúng thật là con các ngươi" – Hai tên yếu quái nhanh tay che mắt nhị vị phụ huynh lại, ép hai người nhìn về cái ảo ảnh do chúng tạo nên. Bây giờ càng nhìn càng thấy nó thật giả tạo, hai đứa chúng nó sẽ không bao giờ như vậy, đây không phải, bất ngờ viên ngọc trên cán dao găm sáng lên, ánh sáng chói lóa làm chúng bị phỏng phải ẩn mình vào bóng tối. "Cái.. chúng sáng lên rồi" Viên ngọc rọi thành một con đường lớn, cuối con đường cửa ra và Mạch Kỷ đang trụ đỡ Mạch Hảo khóc đến sưng hai mắt, bản thân thì không ngừng truyền ma lực vào sợi chỉ đang dần mỏng đi, trên gương mặt thì dàn dụa nước mắt nước mũi, miệng không ngừng hét lên. "Ba mẹ, bọn con chờ ngoài này, không được bỏ cuộc, bọn con cần hai người" "Đừng đi" – Bên trong thì góc áo bị một bàn tay nắm chặt lại. "Hai đứa.." Chưa kịp hết câu, hai đứa nhỏ đã bị hai tên yếu quái tóm lấy, bịt miệng lôi về sau. "Hai ngươi đã thua, hai ngươi đã chọn cuộc sống bình thường, bây giờ chúng thuộc về bọn ta" "Thả hai đứa nhỏ ra" "Không, hai ngươi đã từ bỏ tụi nó, hai ngươi không xứng đáng, hai ngươi đã chĩa mũi dao về phía chúng, nếu sau này có sự việc như vậy xảy ra, hai ngươi có chắc chắn sẽ không như vậy một lần nữa?" "Bọn ta.." "Hai ngươi không thể vừa mong muốn một cuộc sống như người bình thường, vừa muốn có được hai đứa con này, hai ngươi phải chọn" "Nhìn đi, hai ngươi đã hết thời gian, ở lại cứu hai đứa trẻ, và chết tại đây hay từ bỏ" – hai tên yếu quái chỉ vào con đường đang biến mất và đôi chân của hai người đang có dấu hiệu mờ dần. Hai người hết nhìn hai đứa nhỏ ngoài kia la hét, vừa nhìn hai đứa bị kẹp chặt trong này, lại nhìn lại bản thân rồi lại nhìn nhau. "Trả con lại cho chúng ta" – hai người năm chặt tay nhau cùng hét lớn. "Hai ngươi.." "Trả lại đây" – Hai người nhan chóng nhặt con dao lên hướng hai con yêu mà lao vào. Dao chưa kịp chạm đến người thì một đòn sét đánh thẳng xuống tách hai bên văng ra xa. Người phụ nữ với mái tóc củ tỏi lúc trước xuất hiện. Cô ta cười nhẹ, tiến đến đỡ hai người ngồi dậy. "Được rồi, hai vị không cần phải làm khó họ nữa, bao nhiêu đây cũng đủ rồi" "Ngươi xuất hiện quá sớm" "Không, nếu như tôi đến trễ, họ sẽ liều mạng của mình mất, họ sắp hết thời gian rồi" – Cô ta nhìn xuống hai đôi chân đang dần biết mất cười nhẹ. "Chuyện.. chuyện gì" "Đây là thử thách cuối cùng của hai vị thần Giấc Mơ, họ muốn hai người phải thông suốt lựa chọn của mình" "Lựa chọn của bọn tôi" "Phải, trong cuộc chiến sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, mới vừa nhìn thấy chúng tươi cười ngay đây nhưng chỉ chớp mắt một cái, chúng đã không còn trở về được nữa, tôi đã mất đi hai đứa con của mình bởi cuộc chiến, bởi vì tôi không đủ mạnh mẽ, tôi đã khiến chúng phải trả giá bằng mạng sống của mình, vì vậy tôi đã xin Hiệu Trưởng cho tôi được làm người chỉ dẫn cho các vị, để các vị không phải sai lầm như tôi trước kia" "Chúng tôi rất tiếc" "Không sao, điều quan trọng tôi muốn nhắn đến các vị rằng, hãy tin tưởng chúng và trở nên mạnh mẽ hơn các vị của hiện tại" "Chúng tôi sao có thể, bọn tôi còn không có ma lực" "Sao lại không, chẳng phải các vị đã đi được đến đây và thách đấu với hai vị thần Giấc Mơ bất chấp bản thân là một người thường, thậm chí là các vị hiện tại chỉ có nữa cái mạng sao?" "Hai ngươi có thể không biết, vì hai ngươi chúng có thể làm tất cả mọi thứ và cái ảo ảnh khi nãy hai ngươi cũng đã thấy, chúng đã san bằng một gia tộc lớn chỉ vì hai ngươi bị người khác khi dễ, vì vậy hãy tin tưởng chúng và mạnh mẽ lên" – Một trong hai vị thần lên tiếng. "Chúng đã giết người sao?" – lúc này bà mới chợt nhớ "Không, bọn nhóc đó chỉ là đập nát cái nhà của Hàn Gia, trấn nước toàn bộ người làm trong đó, và đập cho tên nhóc kiêu ngạo kia thành ăn mày theo đúng nghĩa" – Vị thần còn lại vừa kể vừa khoái chí nhếnh môi. "Tôi chắc là Hiệu Trưởng đã có nói qua việc nắm bắt điểm yếu rồi nhỉ? Hai vị chính là điểm yếu lớn nhất của chúng và chúng sẽ làm mọi thứ để hai vị được an toàn kể cả tự kết liễu bản thân. Chính vì vậy, hai vị phải bình tĩnh trong mọi tình huống và tin tưởng chúng như vậy mới không đẩy chúng chết nhanh một chút" "Vậy lựa chọn của hai ngươi là gì?" – Người phụ nữ hỏi lại lần nữa Hai người im lặng tiến tới hai bảo bối, ám bàn tay lên mặt chúng, xoa nhẹ hai cái má bầu bĩnh, cười thật tươi. "Bọn ta chọn con" "Được" – Ngừoi phụ nữ vung một lớp bột trên tay vào không trung rồi thổi một hơi vào chiếc đèn lồng, một ngọn lửa cháy xém lên tạo thành một chiếc cổng lớn màu trắng, không gian theo đó cũng chuyển màu thành màu trắng, mọi ngừoi lúc này từ từ biến mất, hai bảo bối nhỏ đã trở lại như cũ và biến mất theo cùng họ. * * * "Ba, mẹ" – Chào đón hai người sau khi bước ra khỏi cửa là gương mặt đẫm nước mắt của hai bảo bối nhỏ. "Hai người không sao chứ, có bị gì không, có bị lạnh không? Con đã dặn rồi mà, sao không chịu bình tình gì hết vậy?" "Không, ba mẹ không sao" "Ba, mẹ không được rời tụi con nữa bước nữa" Phải, đây mới chính là gia đình của họ, một Mạch Kỷ hay cằn nhằn cố chấp, một Mạch Hảo hiền lành, biết lo cho ngươi khác, và đặc biệt chúng là những chiến binh giỏi nhất trong mắt hai ngừoi.
CHƯƠNG 21 Bấm để xem "Không thể tin.. được là chúng ta sẽ bị đẩy ra tới tận.. đây chì vì.. cái con thằng lằng.. hai đầu đó" "Sương Nguyệt.. mày sẽ không chết nếu như nói ít đi một chút" Trên sườn núi phía Đông của Thế Giới Thứ 4, năm thân ảnh nhỏ lưng mang balo cố lết lên từng bậc thang của sườn núi cao. Người nào cũng thở hồng hộc như hết hơi đến nơi, nhưng vẫn không ngưng được cái miệng, không mắng chửi thì cũng than vản. Vào cái thời gian chuyển mùa này, không khí xung quanh núi luôn trong tình trạng ẩm thấp, đường xá trơn trượt, lại rất nhiều muỗi, nhiệt độ về đêm càng lạnh hơn, chỉ mới có ba giờ chiều nhưng mặt trời đã bị khuất bóng kèm theo lượng sương mù dày che chắn tầm nhìn. Chỉ có năm thân ảnh nhỏ, đầu đội nón bảo hộ gắn đèn rọi cho nhau mà đi. Quay lại hai hôm trước, sau khi cuộc tuyển chọn kết thúc, những người thi sau nhị vị nhà Võ – Mạch kia thuận lợi qua ải, cứ tưởng nhà nhà sẽ được yên ổn mở tiệc ăn mừng thì lập tức hôm sau trời chỉ vừa mới đổi màu đôi chỗ, đại sảnh lớn của Phong Vân liền dấy lên tiếng trống vang xa cả vạn dặm, các Kira nhanh chóng lăn ra khỏi giường, chỉnh trang lại quấn áo, tập trung tại sảnh đường. Góp mặt cho cuộc họp lần này có cản các hia chủ của từng gia tộc lớn nhỏ, ngay cả các nhân vật được cho là bận đến sức đầu mẻ trán cũng bỏ lại sau lưng mà dùng liên lạc hình ảnh công nghệ 10.0 để trực tiếp tham dự cuộc họp. Vậy thôi cũng đủ thấy chuyện lần này không nhỏ chút nào. "Xin lỗi vì làm lỡ giấc của mọi người, nhưng tình báo của ta vừa nhận được một hung tin, vậy nên tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề" – Hiệu Trưởng vỗ tay, một thứ ánh sáng xanh hiện lên như một cái tivi màn hình rộng đủ cho toàn bộ con người tại đây. Trên đó là hình ảnh của năm người mặc áo blue trắng đang bu quanh khối băng lớn giữ chặt con Godon, chỉ chừa lại một cái đầu đang bị giữ bởi một người đàn ông trung niên, nhìn sơ qua chính là người của Gia Tộc Bắc Kiều, Gia tộc này xuất thân gốc là người Hoa, mấy đời của họ nổi tiếng nhờ vào tài ngoại cảm xuất chúng, giúp phá rất nhiều vụ án lớn nhỏ, dần dần về sau khi xã hội phát triển, các vấn đề như bối toán, mê tín đã không còn được xem trọng như trước, chính vì vậy họ đã lui về sau, chuyên tâm phát triển kinh doanh riêng, mặc khác họ còn làm hậu phương trong tối hỗ trợ cho các Kira khám phá các dị tượng, nhờ vào khả năng ngoại cảm nên việc thấy và chạm không khác các Kira là mấy, chính vì vậy gia tộc Bắc Kiều nhanh chóng tiến thân vào Phong Vân và chiếm vị thế quan trọng. Người đang chạm vào đầu của con Godon khi nãy là Bắc Kiều Đôn, gia chủ hiện tại của Bắc Kiều gia. Ngoài việc có thể đi vào kí ức của người khác, họ còn có thể tác động đến thần kinh của não bộ, làm não bộ tạm thời rơi vào trạng thái ngủ sâu. Mọi người im lặng quan sát sự tình, thì đột nhiên ông ói ra máu, toàn thân mềm như cọng bún ngã ra sau, bất tỉnh. Mọi người lâp tức đưa ông về bện xá thì cánh cửa đã bị khóa chặt, không một ai có thể mở, họ liên tục đập cửa kêu cứu nhưng cũng chẳng ai nghe thấy, dù có tận hai người đang đứng ngoài cửa, rõ ràng là đã bị phong ấn nhốt từ bên trong. "Ầm.." – Con Godon ngã nghiên đứng dậy giữa khối băng đã bị phá thành vụn nhỏ. Mọi người nhanh chóng thủ thế, trong phòng chỉ có ba người là Kira nhưng lại Kira của vùng Trung Lập và thế mạnh của ba người chỉ là Y Thuật, nếu đem ra đánh trực diện với con Godon bình thường đã là một thử thách lớn, đằng này lại là một Godon biến hóa, cả ba nhanh chóng dựng một lá chắn thủ, nhằm câu giờ thoát khỏi đây, con Godon gầm lên tiếng, toàn bộ đèn trong phòng bị vỡ, chỉ còn ánh sáng nhỏ do tấm khiên tạo ra. "Rầm" – Một chiếc bàn nghiên cứu, bay trực diện vào tấm khiên vỡ làm đôi, cứ thế, tất cả đồ đạt trong căn phòng lần lượt nhắm đến điểm khi nãy mà liên tục bị ném vào. Sẽ vô ít nếu mấy món đồ đó chỉ là món đồ, khi phát hiện ra bên trên chúng có dính nước bọt của Godon, một lớp dịch của Địa Giới, khi gặp một hệ khác đối nghịch lập tức sẽ sinh ra sản ứng áp đảo, nhưng ba người này thuộc hệ Trung Lập, vậy nên lớp dịch không thể phát huy toàn bộ khả năng của chúng, chính vì vậy con Godon liên tục ném những gì có thể ném vào một điểm của tấm khiên, khi nhận ra được điều này, cũng là lúc tấm khiên bị vỡ. Toàn bộ năm con người bị bóng tối nuốt chửng. "Aaaaaa.." "Roẹt.." "Keng.." "Cứu với.." "Nó bên này.. Không bên này" "Mày đâu rồi" Trong bóng tối chỉ còn tiếng la và tia lửa lóe lên khi thi triển ma pháp, tiếng rống của Godon lần nữa vang lên rồi mọi thứ bỗng im lặng đến lạ thường. Ánh áng lần nữa trở lại, nhưng lần này, căn phòng được điểm thêm một màu đỏ của máu, cả năm người không ai sống xót. Thân be bét máu, tứ chi hoặc nửa người đều cắn mất một nửa. Con Godon tiến lại gần Bắc Kiều Đôn, nó dùng chiếc đuôi dài xỏ xuyên qua ngực ông, kéo lê một đoạn ra giữ phòng. Cả sảnh đường dường như nính thở khi thấy nó dùng cái đuôi khi nãy, chém đứt cái đầu của Bắc Kiều Đôn và nhai nó như thể chết đói lâu ngày. Sau khi nuốt xuống miếng cuối cùng, nó quay lại nhìn vào cái camera được đặt trên góc tường. "Chủ.. nhân.. đã.. trở lại" – Sau câu nói đó, cả người con Godon tan chảy, máu của nó biến thành nhung nham nhấn chìm toàn bộ căn phòng cùng năm cái xác. "Chuyện xảy ra sau một ngày khi đội của Thế Mạnh đưa cho ta phong ấn của nó" – Hiệu Trưởng lên tiếng phá tan sự im lặng. "Tại sao bây giờ ngài mới nói" –Một bị gia chủ lên tiếng. "Ta hỏi liệu các ngươi có để cha mẹ mình biến đến sự tồn tại của Thế Giới Thứ 4 nếu các ngươi biết thứ mà các ngươi đang đánh nhau ngày một ngày mạnh hơn, hung bạo hơn? Chưa nói đến, nếu cha mẹ các ngươi chỉ vì lo cho các ngươi mà mù quáng đi vào, các ngươi có chắc họ không vì các ngươi mà sẽ làm điều sẽ khiến họ sau này phải hối hận? Việc đi vào cánh cổng cũng vậy, sở dĩ ta lựa chọn hạ sách này, để họ tin tưởng các ngươi, không chỉ vì vài vết thương bé tẹo hay những trò hù dọa nhỏ nhặt mà lung lay.. Lại nói thêm đó cũng chính là cách họ có thể bảo vệ các ngươi, chỉ có sự tin tưởng mới có thể kết nối được tất cả. Những ai không thể trụ lại, không phải vì họ không tin các ngươi, họ chỉ không tin vào chính mình, họ sợ hãi bản thân sẽ yếu đuối và đẩy các ngươi đến chỗ chết nhanh hơn, chính vì vậy họ lựa chọn quên đi và chờ đợi những đứa con xa nhà quay trở lại. Những lời này, ta thay mặc cha mẹ những người không vượt qua truyền lại với các ngươi." "Ngài nói với nó giúp tôi, tồi đợi nó trở về" "Nói với nó tôi xin lỗi, và con nữa.. tôi đợi nó về".. Lần lượt những ký ức từng vị phụ huynh lựa chọn sự ra đi cùng lời dặn dò hiện lên và nhanh chóng tan biến. Mọi thứ lần nữa chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng nấc nhẹ cùng sự thở dài nặng trĩu. "Việc ta gọi tất cả đến đây không chỉ để nói những lời này, ta muốn các ngươi từ bây giờ phải cận thận, từng bước mà hàng động, kẻ thù của chúng ta đã mạnh hơn trước rất nhiều, cuộc chiến sau này có thể sẽ xảy ra những chuyện không mong muốn, đừng làm gì để khiến bản thân mình sau này phải hối hận." "Chúng ta hiện tại không nắm rõ mục tiêu hắn muốn nhắm đến là gì, nhưng chúng ta cũng không ngồi chờ chết cả lũ, trên bàn là danh sách những dị tượng, ta muốn các ngươi đi điều tra, ngăn chặn mọi kế hoạch của Khashan, và hơn hết đừng có mà chết trước khi chạm mặt hắn." Và nhiệm vụ mà nhóm của Mạch Kỷ nhận được là điều tra về vụ việc của Hoa Chu, kết quả là năm đứa phải lội bộ lên ngọn núi cao chót vót vào Yêu Giới, mà phía Đông là nơi dành cho giam giữ yêu ma, nên nơi đây phủ đầy kết giới khóa chặn toàn bộ ma lực không thể một bước bay lên đỉnh núi, chỉ có thể lết bộ từ từ mà lên. Lên được đến trên đỉnh đã là tối khuya ngày hôm sau, cả bọn quyết định ngủ một giấc rồi sáng sớm hôm sau sẽ vào cửa. * * * Đi cả ngày, cả bọn chẳng hỏi được gì đành ngồi lại một quán nước nhỏ bên vệ đường nghỉ chân. Nói là Yêu Giới nhưng mọi thứ xung quanh cứ như ở Nhân Giới, các yêu quái vẫn đi chợ, vẫn buôn bán, vẫn nấu nướng, như bao người bình thường, thậm chí là nơi đây tuy không phát triển như Nhân Giới nhưng lại có mức sống của người dân nơi đây cực kì sung túc và giàu có, nhìn đi nhìn lại nãy giờ cũng chẳng có lấy một tên ăn xin nào cả. "Không thể tin được, chỉ có mấy năm không đến lại sôi nổi như vậy" "Nghe nói, Hiệu Trưởng tiến hành cải cách lại, mặc dù vẫn hạn chế cho yêu quái đi lại trong nhân giới nhưng ông ta vẫn cung cấp nhu yếu phẩm, cũng như hỗ trợ nuôi trồng, công nghệ của nhân giới, tránh cho việc các yêu quái vì sự phân biệt đối xử nãy sinh làm loạn" "Mà rốt cuộc là tụi mình đang tìm kiếm cái gì vậy, đi cả nữa ngày trời mà hỏi tới đâu cũng không ai biết gì hết" Số là cả bọn đến Yêu Giới để tìm kiếm nơi cư trú của Chu Tộc, nhưng hỏi đến ai cũng lắc đầu bảo không có nghe qua bao giờ khiến cả bọn rơi vào bế tắc. "Năm đứa từ nơi nào tới, ta chưa thấy qua bao giờ" – Ông chủ quán nước già nua, tay bưng mâm đựng bình trà nheo mắt hỏi. "Bọn con đến tìm một bạn thất lạc năm xưa, nghe tin người đó ở cùng với Chu Tộc, nhưng đi cả ngày cũng chẳng hỏi được gì? Ông cho tụi con hỏi là ông biết Chu Tộc ở đâu không?" – Mạch Kỷ "Chu Tộc sao, đã lâu rồi ta chưa nghe cái tên đó, cũng hơn 10.000 năm rồi, vẫn là Thánh Mẫu Dị Tượng tốt nhất" – Ông chủ quán tặc lưỡi lắc đầu. "Thánh Mẫu Dị Tượng? Ông ơi, ông nói rõ hơn được không ạ" "Chuyện này xảy ra đã từ rất lâu, Chu Tộc bấy giờ là một yêu tộc rất nhỏ ẩn sâu trong rừng Ngọc Trúc của Phía Bắc Thuận An, lúc đó chiến tranh xảy ra liên tiếp, không chỉ Nhân Giới mà Yêu Giới cũng rơi vào tình trạng hỗn loạn, lương thực khắp nơi trở nên khan hiếm, các yêu quái vì không đủ thịt các động vật lại quay ngược về ăn thịt con người và dần chuyển sang đồng loại, số lượng các loài yêu quái nhỏ và yếu thế hơn giảm nhanh chóng và mất đi lãnh thổ, Chu tộc cũng không tránh khỏi đại cuộc, mãi đến khi Chu Sa Thánh Mẫu lên ngôi, bà đã mang dân của mình di tản vào Miền Nam và định cư ở rừng Sầm Sơn. Nơi đây, bà đã cùng thần dân của mình tạo ra những tuyệt kĩ ma pháp lưu truyền đến ngày nay, và dùng nó để bảo vệ Chu Tộc, dần về sau, danh tiếng của bà lan rộng ra khắp nơi, các yêu tọc khác ngỏ lời lập thành liên minh Ngũ Hùng, gồm Minh Tộc, Hầu Tộc, Khiết Tộc, Mộc Tộc và Chu Tộc, bọn họ đã biến rừng Sầm Sơn từ một cánh rừng tăm tối thành nơi sầm uất tấp nập giao thương và cũng là nơi các yếu quái không nơi nương tựa tìm đến sinh sống. Không dừng lại ở đó, Chu Sa Thánh Mẫu đã hiện thân, cưu mang loài người, bảo hộ họ như chính thần dân của mình. Những ngày tháng đó thật sự rất bình yên." – Ông chủ quán vừa kể vừa nhăm nhi tách trà, ý cười hiện lên trong mắt. "Nhưng tụi con có nghe qua Chu Sa Thánh Mẫu đã phạm vào đại tội sát sinh, bà đã bị xử tử đúng không ạ" – Tố Liên tò mò. ".. Cái này, ta không muốn nói" – Ông chủ quán im lặng đi vội vào trong. "Sương Nguyệt.." – Hạ Kiều ngăn không cho Sương Nguyệt bám theo. "Vậy giờ tính sao?" – Sương Nguyệt. "Thì ổng cho mình manh mối rồi đó, đi thôi" – Mạch Kỷ. "Có hả?" "Nè, rốt cuộc làm thế nào mà mày qua được môn Giác Quan hay vậy? Chả phải ông ấy nói là năm xưa Hoa Chu ở rừng Sầm Sơn sao, lại còn có Ngũ Hùng nữa, tụi mình sẽ chia hai nhóm một đội sẽ sang bên đó dò thông tin, còn lại sẽ tìm manh mối về Chu Tộc bên này" – Tố Liên. "Nhưng mà Ngũ Hùng bây giờ không phải muốn tìm là được, nghe nói họ đã đưa dân của mình mỗi người một hướng mà biến mất rồi, chỉ có Hầu Yêu là còn lưu lại ở Sầm Sơn nhưng không biết là vị trí nào?" - Yến Phi. "Vậy, tao, Sương Nguyệt sẽ đi Sầm Sơn, vừa lục lọi thông tin của Hoa Chu, sẵn ghé luôn chỗ của Hầu Yêu, tao biết ngừoi có thể giúp tụi mình, tụi bây ở lại, hai ngày nữa gặp ở khách sạn" – Tố Liên. "Ok, vây tụi bây về coi dọn đồ rồi đi sớm, nhớ cận thận chút" – Mạch Kỷ.