Truyện Teen Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ! - Cỏ

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Meimeii23, 2 Tháng năm 2019.

  1. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 20: 1-4 "may mắn"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Dạ Vũ 1102Hà Dương thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2019
  2. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 21: Đau chân thế này cũng được..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi học nhanh chóng kết thúc, nó và Thu Hà đang xoay sở để cho nó lết xác về kí túc thì tụi Gia Khanh đã xuống lớp nó, cũng may trong lớp còn nó và Thu Hà

    - Đan em có làm sao không? _ Minh Hoàng và Minh Anh hỏi nó

    - Không thấy mà còn hỏi_ Gia Khanh đá mỗi đứa một cái rồi.

    Hai đứa kia phụng phịu làm nó phì cười

    - Hemmmm em không sao cả đâu. Mọi người về đi. Bây giờ em với Thu Hà về cũng được.

    - Hà em đừng giúp nó xem có bò về được kí túc không nào. Sướng à không biết đường hưởng_ Gia Khanh lườm nó

    - Chị độc ác thế_ Nó bĩu môi

    - Bà lại ăn hiếp vợ tương lai của người ta đi_ Khánh Minh nãy giờ lên tiếng, vừa nói xong làm tất cả ồ lên trừ nó

    - Hai đứa không cần thiết thế đâu nhé. Chị đang FA nhé, mình Hoàng với Minh Anh chị cũng mệt rồi hen_ Gia Khanh nói

    - Đan bà bỏ tôi ư_ Thu Hà trưng bộ mặt đáng thương nhìn nó

    Nó chỉ cười từ đầu đến cuối vì nó với Khánh Minh đang diễn cho hết ngày hôm nay mà.

    - Hai chị em muốn thì tự đi kiếm gấu nhé. Nào vợ lên anh đưa em về nào

    - Aaaaaaaa.. đừng có mà như thế_ Minh Anh cười: Ngọt ứ chịu được

    - Vợ ghen với nó à. Hay anh bế vợ ra xe nhé_ Minh Hoàng cười cười nhìn Minh Anh

    - Tao nghĩ chơi với bốn đứa chúng mài luôn. Giờ chị với em cùng hội độc thân vui vẻ nhỉ_ Gia Khanh quay qua nói với Thu Hà, nhỏ cười tít cả mắt

    - Thế mà Đan em cứ chối mãi đi_ Minh Anh nói

    - Sao em cứ để chúng nó lừa nhỉ? _ Minh Hoàng khoác vai Minh Anh nói

    - Ừ nhỉ.. quên mất hôm nay là ngày Cá. Cơ mà hai người cứ đùa đùa thành thật giờ

    - Ơ vốn dĩ nó là sự thật mà em nhỉ_ Khánh Minh quay qua nhìn nó cười. Nó chết luôn với anh quá. Suốt ngày thả thính nó ngập tràn thế là thế nào.

    Nó chỉ cười không nói gì vì biết nói gì bây giờ đây.

    - Hay hai người yêu nhau luôn đi_ Minh Anh nói

    - Chị phản đối_ Gia Khah đập bàn

    - Sao ạ? _ Minh anh ngây mặt hỏi

    - Hai đứa chúng mày tao đã phát điên giờ còn đến hai đứa này sao chị sống nổi

    - Vậy chị kiếm anh nào yê đại đi_ Minh Anh cười khì

    - Vợ quên là trai thấy bà Khanh là chạy mất dép à. Ai mà thèm yêu bả_ Minh Hoàng đứng nghịch điện thoại nãy giờ lên tiếng

    - Thằng mất dại này. Muốn chết hả_ Gia Khanh lườm Minh Hoàng

    Nó chỉ cười mãi, Thu Hà thì nhìn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Không đúng như mọi người nói là họ là playboy èn playgirl cả nên không thân thiện với người bình thường, nhỏ thấy họ thân thiện quá đi ý chứ.

    Mãi một lúc sau nó mới được anh cõng về kí túc, Gia Khanh biết nó không đi lại được nhiều nên mua cho nó rất nhiều đồ ăn, có thể để nó làm đại lí bán đồ ăn cũng nên.

    Thu Hà đi ăn với Yến Anh và Hà Anh còn mình nó nằm trên giường ngủ. Nó đổi giường với Hà Anh ở dưới cho tiện việc đi lại. Nó gọi cho mẹ kể lễ không được an ủi xíu nào còn bị mẹ nó chửi cho vì tội hậu đậu mãi không chừa. Mẹ nó said: Con gái lớn ngần ấy rồi mà chẳng bao thay đổi chút nào. Ra thành phố ở mà chẳng khôn hơn được. Không biết bao giờ mới lớn ra được đi chứ. Như chị sau chẳng ma nào thèm nhìn, cứ ở đấy mà mơ đại gia nha con. Vừa lười nhác vừa vụng về hậu đậu đã thế lại còn suốt ngày ngủ. Sau không biết mày làm gì mà ăn hả con. Mẹ không nhận nuôi mày đâu nhá."

    [- Mẹ suốt ngày thế. Trước ở nhà cũng bị la bây giờ cũng bị la. Mẹ cứ đợi xem con sắp kiếm được thằng người yêu vừa đẹp trai còn tốt bụng, tóm lại là vô cùng perfect cho mẹ xem

    - Coi lại bị lừa nha con. Ở đấy mà mơ. Giờ mà yêu đương mẹ cho con về luôn à ha.

    - Sao trước mẹ bảo là không cấm con còn gì.

    - Nói thế thôi chứ mẹ đang sợ cho cũng không ai thèm rước mày cơ

    - Suốt ngày mẹ dìm con là sao

    - Ờ bởi vì mẹ thích thế

    - Con gọi mách ba à hen

    - Ok con yêu, gọi được mẹ cho mày thêm tiền cơ. Mà thôi bây giờ mẹ còn phải đi dọn cơm cho trai cưng của mẹ đây nhé.

    - Mẹ ơi.

    - Gì nữa? Đừng xin thêm tiền mẹ không có cho đâu nhá

    - Lúc nào cũng nghĩ xấu về con không à

    - Thế sao?

    - Mẹ ơi.. con nhớ mẹ quá

    - Hơ.. có điên mới tin mài nha con. Tưởng mẹ không biết hôm nay là ngày Cá ư?

    - Tính lừa mẹ mà..

    - Con nghĩ mẹ là ai đấy hả. Mà thôi ăn uống gì đi nhé. Ốm ra đấy mẹ không có tiền thuốc thang đâu. Giờ mẹ đi ăn cơm đây]

    Nói xong mẹ nó tắt luôn không kịp để nó nói thêm câu nào. Suốt ngày khinh thường nó đi. Hứ.. nó chưa thấy ai giống mẹ luôn mất.
     
    Hà Dươnglinhmeii thích bài này.
  3. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 22: Sinh nhật đáng nhớ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày thi học kì vô cùng bận rộn, nó học bù đầu bù tóc cả lên. Do lâu nay chỉ yêu thích mỗi tiếng anh nên nó bị học lệch môn và bây giờ thi thì nó khổ vô bờ bến. Phải học lại từ hồi đầu năm, nhờ Gia Khanh giảng mấy môn tự nhiên, mượn vơ của Hà Anh để tham khảo văn. Suốt mấy ngày thi nó lăn vào học đến quên cả ngủ. Nó đang hạ quyết tâm lấy học bổng cao quý vậy nên bằng mọi giá nó phải học. Mẹ nó còn nói nếu không được học sinh giỏi mẹ nó cho về quê học luôn. Mà ở cái trường lớp toàn những người học giỏi như thế, nó bon chen thế nào đây.

    Ra khỏi phòng thi, nó thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy không khí trong lành hơn bao giờ hết, thế là cuối cùng cùng cũng xong nhưng ngày vất vả nhất với nó.

    - Tôi tìm lại được bình yên rồi_ Nó ngồi ở ghế đá tận hưởng không khí trong lành

    - Thấy bà học tôi cũng phát sợ luôn. Tội học lệch môn là thế mà_ Thu Hà mệt mỏi ngửa cổ dựa vào thành ghế bên cạnh nó nói

    - Haizzzz.. lần nay mà trớt mất cái xuất sắc chắc về nghỉ hè chẳng yên mất

    - Gì mà không được. Lớp có mình bà với Gia Bảo học tốt mà ổng bị yếu mất văn thì còn làm ăn gì được nữa

    - Như nó hơn tôi lí với hóa. Ôi tại sao sinh ra mình lại còn sinh ra lí với hóa làm gì để rồi phải ghét nhau thế không biết

    - Tôi đang lo không trong top 5 cũng ăn cám này

    - Haizzzz_ Nó thở dài: Về ngủ nào. Buồn ngủ quá_ Nó kéo Thu Hà đứng dậy

    - Nghe nói bà Hà Anh lần này thủ khoa bên Văn rồi

    - Nó môn gì cũng giỏi lại bảo. Hơ hơ buồn ngủ quạ_ Nó vừa đi vừa lấy tay che miệng ngáp ngủ

    Hai đứa đi về kí túc, mỗi đứa mỗi giường và ngủ không quan tâm gì bên ngoài cả, không ăn uống gì luôn. Nó lúc này chỉ muốn ngủ thôi.

    Mấy nay nó còn chẳng thèm chú ý đến ngoại hình nữa, do không quen thức khuya nên trên mặt nó xuất hiện kẻ thù của nó là mụn. Đau lòng ngắm dung nhan trước gương, nó khóc không ra nước mắt mất. Hic.. xấu hết mặt nó rồi còn đâu nữa

    - Hic hic_ Nó soi soi cái mụn

    - Trài ai, một hai cái làm gì đâu mà than thế_ Hà Anh đang xem phin trên giường nó lắc đầu

    - Xấu hết mặt rồi còn đâu_

    - Này_ Yến Anh nâng tóc mái lên cho nó nhìn

    - Khiếp thế

    - Thế nên bà than nữa tôi cho bà ra khỏi phòng luôn đấy

    Nó gật gật nhưng trong lòng thì khóc ròng. Lâu nay có bao giờ nó lên mụn đâu chứ.

    Thi xong rồi làm gì đâu, nó ôm cái latop của Thu Hà xem phim trên gác. Nó thấy Thu Hà nghe điện thoại xong nói với Yến Anh và Hà Anh gì đấy rồi ra ngoài

    - Ơ đi đâu đấy_ Nó tò mò

    - Lên trường, hình như thông tin của tôi bị sai. Cô gọi_ Thu Hà nói

    - Ơ thế hai bà_ Nó nhìn Yến Anh và Hà Anh

    - Lớp người ta đi chơi. _ Yến anh cười cười nhìn nó ngáy mắt rồi kéo Hà Anh đi

    - Bảo sao_ Nó bĩu môi rồi quay lại xem phim

    - Chắc tối tôi mới về. Mình bà ở phòng đấy nhé. Xong đi chơi với hội bạn cũ hen_ Thu hà nói

    - Nài nài.. không đâu, tôi không chịu đâu đấy. _ Nó phẫn nộ

    - Sorry mà_ Thu Hà trưng bộ mặt cún con nhìn nó rồi chạy mất

    Mấy nhỏ này bỏ rơi nó một mình thế à. Cơ mà hôm nay Gia Khanh hay Minh Anh cũng chẳng gọi cho nó nhỉ? Bơ nó hết rồi à. Còn bạn trai tin đồn của nó nữa. Đâu hết rồi. Chẳng ai quan tâm nó rồi à.

    Đang xem phim đến đoạn gay cấn thì mẹ nó gọi

    [ - Con nghe ạ

    - Chị Đan ạ. Em đây

    - Hôm nay mẹ có cho ăn nhầm gì không tự nhiên gọi cho chị cơ

    - Tại em thích gọi cho chị. Em nhớ chị quá khikhi

    - Hôm nay hem phải ngày cá nha cưng

    - Biết rồi mà. Hôm này em yêu về

    - Thằng kia.. tao chị mài nha. Muốn chết hả

    - Haizz vẫn như ngày nào. Chẹp chẹp em chắc chắn là bị vẫn bị ế chẳng ai thèm nhìn đến chứ gì

    - Cho nói lại hen.. chị mài nhiều không đến nổi. Nhưng chẳng qua là chị không thích thôi. Hiểu chứ?

    - Mẹ bảo là chị vừa lười vừa hậu đậu chẳng ai dám yêu chị đâu

    - Lại được mẹ đầu độc hết cái xấu về chị vào đầu mài rồi còn đâu..

    - Thật ra thì em nói này..

    - Nói gì nói lẹ đi

    - HAPPY BIRTHDAY TO MY BABY

    - Hả.. hôm nay ngày mấy nhỉ?

    - 28/4 hí hí

    - Ồ nay nhóc nhớ luôn xinh nhật chị cơ. Then kiu baby

    - Ơ thế chị không nhớ à

    - Chị vừa thi xong lúc sáng này. Ngủ dến giờ mới dậy ý

    - Haizz thế thôi em tắt nhé. Chị yêu sinh nhâth vui vẻ. 30/4 về em với mẹ tặng quà cho. Bật mí là nó vô cùng đặc biệt luôn

    Nó chẳng dám nói gì nữa luôn. Cảm động quá ý chứ. Không ngờ thằng em suốt ngày cải cọ đánh nhau với nó lại tình cảm như vậy. Tự nhiên nó lại nhớ nhà, chẳng hiểu nước mắt ở đâu tự nhiên tuôn ra. Nó ngả người xuống giường ôm gối khóc.

    Gối của nó ướt đẫm luôn. Nó đầu tóc bù xù lết xuống dưới kiếm gì ăn. Chẳng nhẽ sinh nhật nó lại buồn thế ư? Nhạt nhẽo quá. Tầm giờ năm trước mà ở nhà thì mẹ nó tổ chức sinh nhật cho nó này, bạn học cùng lớp này, bố mua tặng nó cả đôi giày hàng hiệu mà nó mơ ước mãi này. Hic giá như lúc này nó được ở nhà. Ôm mấy gói snack lên gác thì lại có điện thoại_ Là Phương Vy bạn thân ở quê của nó

    [- Happy birthday to you

    Happy birthday to you

    Happy birthday happy birthday

    Happy birthday to Đan. Hem bayby sinh nhật vui vẻ. Thật ra thì tao định chúc mài từ lúc 00h cơ, nhưng mày bảo mày đang ôn thi nên thôi. Hí hí

    - Tao nhớ mày quá

    - Ai kêu bỏ tao lên đấy học làm gì giờ kêu nhớ với nhung

    - Tao muốn về nhà cơ

    - 30/4 chắc về. Chúng mình đập phá. Thi cứ kiểu gì rồi. Cả ngày nay chẳng thấy mày onl

    - Tao ngủ từ lúc thi về

    - Đồ con lợn. Thế ăn uống gì chưa. Rồi anh bạn trai của mài mua bánh kem cho mài chưa

    - Chẳng ai biết cả. Bơ tao hết rồi. Tao chỉ yêu mỗi mày thôi

    - Lại giở cái màn sến súa của mày ra đây đi. Hứ

    - Ahyhy

    - Quên kể mài nghe. Cái thằng thầm thương trộm nhớ mài suốt 4 năm cấp hai bây giờ nó có người yêu rồi nhé. Xinh cực

    - Mặc dù tao chưa nhìn thấy nhỏ đấy nhưng tao nghĩ cả trường mài làm gì có đứa nào nào đẹp bằng tao

    - Thế bố mày đây là cái gì

    - Ọe ọe..

    - Đoconcho này

    - Cơ mà thằng nào cơ. Tao nhiều người thích thế ai mà nhớ thằng nào hí hí

    - Ơ thế không nhớ anh "Đan yêu dấu" của mài ư hahaha

    - Nhắc đến thấy sợ. Thằng cha khùng khùng đó mà cũng có người thích cơ

    - Hơ.. mài vừa phải thôi chứ

    - Kệ tao..

    * * *]

    Nhận ra thì sau tất cả chỉ có mỗi bố mẹ, em trai và Phương Vy tốt với nó thôi. Cơ mà bố nó quên mất sinh nhật hay sao ý nhỉ. Nó nằm lăn ra giường vừa ăn snack vừa nghịch điện thoại. Đến facebook còn nhớ sinh nhật cớ sai nó lại quên sinh nhật mình không biết. Công đi rep lại lời chúc sinh nhật nó cũng mất cả tiếng đồng hồ. Haizzz được nhiều người quan tâm cũng khổ mà.

    Điện thoại phòng nó reo chuông. Lại phải lật đật chạy xuống nghe điện thoại.. hemmm nó có bưu phẩm gì đấy. Ai tặng quà cho nó chắc

    Nó nhanh chân chạy xuống công quên luôn là hiện tại nó đang mặc đồ ngủ và đầu tóc thì rối. Mặc kệ, nó kí tên nhận rồi ôm hộp quà phòng

    Vừa mở ra.. nó ôm há miệng ngạc nhiên một cách tột độ: Một đôi nike màu đỏ nó "thầm thương trộm nhớ" bấy lâu nay mà không có tiền để mua. Cầm tờ giấy dưới lên đọc. Mới dòng đầu nó đã muốn khóc mà. Bố nó tận bên úc còn gửi quà về cho nó cơ mà. Yêu bố quá. Cơ mà sao bố biết nó thích đôi này cơ. Ahyhy chỉ có bố hiểu nó nhất thôi

    Nó muốn hét lên luôn quá. Đi thử vừa chân luôn, cũng đúng thôi, bố nó toàn đi mua giày với nó mà.

    Ôm đôi giày chạy lên gác gọi cho bố để cảm ơn nhưng thấy quái nào bố bận mất rồi.

    Điện thoại bàn lại kêu nó lại có bưu phầm lại lật đật chạy xuống. Lần này nó đơ đơ trước đống quà. Nó kí kí mỏi cả tay luôn mới xong, nó phải nhờ người ôm lên phòng dùm. Bao nhiêu là hoa với quà. Nó còn chẳng biết của ai luôn. Toàn không có tên, lần mãi mới được cái có tên, chắc toàn fan của nó mất ahyhy.

    Cớ sao ai cũng biết mà tụi Gia Khanh và mấy đứa cùng phòng nó lại không biết nhỉ. Buồn ghê

    Nó lăn ra ngủ tiếp. Tối mà tụi kia vẫn chưa về. Nó cũng chẳng muốn xuống cantin ăn tối nên nằm luôn ra đấy. Điẹn thoại nó lại reo chuông_ là Gia Khanh gọi. Nó còn tưởng chị không nhớ gì đến nó rồi chứ

    [ - Em nghe ạ

    - Nàng đang làm gì thế.

    - Em đang ngủ

    - Xuống dưới cổng đi. Chị đang đợi

    - Đi đâu ạ

    - Thì xuống đi.

    - Dạ]

    Nó tắt điện thoại rồi xuống thay đồ. Mặc cái áo ngang vai màu trắng, để vai trần, với quần baggy đen rộng bó gấu. Đi luôn đôi giày bố nó vừa tặng, bỏ điện thoại vào balo đi chơi rồi đóng cửa chạy xuống dưới.

    Xuống đến nơi nó đã thấy có xe oto ở đấy nhưng không thấy chị đâu cả. Nhìn thấy bác tài xế nhà Gia Khanh quen thuộc nó mới dám lên xe

    Rồi chiếc xe dừng lại ở đâu ý. Nó cũng chẳng biết nữa. Có khi nào.. nó kéo balo đao lại rồi xuống xe. Tối om thế này, rồi bác tài xế lái xe đi mất chẳng để nó kịp nói gì cả. Nó định bật đen flash thì "tách" một tiếng nhỏ hàng loạt bóng đèn nhỏ được bật lên, một con đường trải đầy cánh hoa, hai bên trang trí vô cùng tuyệt vời. Một cảnh tượng tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt khiến nó đơ toàn tập.

    Nó còn ngơ ngác nhìn xung quanh.. tò mò đi theo con đường đã trải sẵn hoa:

    "Tách."

    Lại một tiếng nhỏ nữa

    - HAPPY BIRTHDAY TO YOU_ Tất cả đồng thanh. Nó vỡ òa trong hạnh phúc, tụi chị Gia khanh nayg và con ba đứa cùng phòng nó nữa. Thế mà giấu nó mãi

    - Ơ hay.. sinh nhật em mà khóc thế kia à_ Minh Anh cười nó

    - Muội thổi nến đi kìa_ Minh Hoàng nói.

    Nó nhìn Khánh Minh anh đang cầm bánh kem, có in 3D hình nó, và anh đang cười nhìn nó. Nó cảm động chết mất. Nó thổi nến xong tất cả vỗ tay xong dẫn nó đi vào chỗ khác. Bây giơd nó mới biết đây là biệt thự nhà Gia Khanh. Nó cũng chỉ nghĩ nhà chị rất giàu nhưng không nghĩ là lại tới mức này. Nó thấy lạc lỏng quá

    Quay lại với bừa tiệc mà tự tay mọi người chuẩn bị cho nó, tuyệt với lắm luôn. Nó yêu mọi người quá, thế mà suýt nữa trách nhầm mọi người rồi.

    Chắc nó sẽ nhớ mãi ngày hôm nay luôn. Tuyệt vời lắm. Đôi lúc nó cảm thấy nó vô cùng hạnh phúc ý vì quen được những người bạn tốt bụng, nhừng người thân thiết như anh chị em ruột.

    Bữa tiệc xong, mỗi người một việc xong rồi chụp bao nhiêu là ảnh. Nó đi chụp với từng người một cho đến Khánh Minh thì nó gãi đầu nhìn anh cười

    - Sao tự nhiên nhìn anh cười thế kia. Đừng nó là em định tỏ tình với anh đấy nhé_ Khánh Minh bỏ điện thoại xuống nhìn nó

    - Giờ mới biết anh anh ảo tưởng vậy đấy_ Nó bĩu môi

    - Thế sao? _ Anh cười

    - Hì_ Nó gãi đầu

    - Ơ hay.. tự nhiên nhìn anh cười kia. Nếu muốn bày tỏ tình cảm thì cứ nói đi. Có khi anh còn suy nghĩ lại cũng nên

    - Không phải. Hay bây giờ em với anh chơi trò chơi. Anh sẽ ngồi yên nghe em thả thính anh.. ahyhy. Nếu anh bình thường thì anh thắng còn nếu anh có lỡ say nắng em rồi thì anh phải chịu phạt đấy

    - Nhưng anh đổ mất rồi

    - Còn chưa bắt đầu. Cấm lừa em. Rồi bây giờ anh sãn sàng chưa

    - Ok_ Anh nháy mắt

    - Ơ.. trong mắt anh có gì kìa

    - Hả.. có gì đâu

    - Có.. rõ ràng là có hình bóng của một người thích anh mà

    Khánh Minh phì cười, không biết bao nhiêu lần anh được con gái tỏ tình rồi nhưng chưa thấy anh dễ thương như nó

    - Anh đổ chưa?

    - Chưa

    - Haizzzz.. _ Nó thở dài

    - Sao?

    - Anh thích xem 10 vạn câu hỏi vì sao không? _ Nó tò mò

    - Không.

    - Em cũng không. Vì trong đó nó chẳng giải thích được vì sao em thích anh cả_ Nó cười dễ thương chết người

    Đơ.. thật sự Khánh Minh đơ toàn tập trước nó. Nhưng vẫn cố tỏ ra rất bình thường

    - Tiếp đi

    - Thế anh vẫn chưa đổ à.. _ Nó lại thở dài

    - Lại thở dài

    - Anh có bị cận không vậy? _

    - Không_ Khánh Minh ngây thơ trả lời

    - Vậy tại sao anh vẫn không nhìn ra là em thích anh hả?

    Một lần nữa Khánh Minh bị đơ toàn tập. Ôi sao nó dễ thương thế này chứ

    - Anh không chơi nữa đâu

    - Không được bỏ cuộc

    - Nhưng cứ tiếp tục không biết anh sẽ làm gì em đâu đấy_ Khánh Minh cười gian

    Nhìn mặt anh nguy hiểm quá. Nó đá chân anh một cái

    - Thật ra thì em chỉ định xin chụp ảnh thôi.

    - Em fan anh ư?

    - Không_ Nó lắc đầu

    - Thế thôi..

    - Thế thôi_ Nó tỏ vẻ giận dỗi quay đi

    - Này_ Anh kéo tay nó lại, bất ngờ nó ngã vào người anh, khoảng cách chạm môi 1cm vô cùng mờ ám. Nó đơ mặt nhìn anh chưa kịp định hình thì anh đã chụp ảnh bằng điện thoại của anh. Bắt chọn khảnh khắc. Lúc này nó mới giật mình đẫy anh ra. Nó đỏ mặt ngại quá bỏ ra ngoài kia. Khánh Minh cười nhìn nó.

    Anh không thích giống người khác, anh luôn độc và lạ hơn. Vậy nên anh chụp ảnh cũng không thể giống ai từng chụp với nó được. Thế thì nhạt lắm. Bởi có người đẹp, điện thoại đẹp và app chụp ảnh đẹp suy ra là bức anh vô cùng đẹp.

    Nó ra bảo với Gia Khanh xin về trước vì đau đầu. Xong Gia Khanh gọi xe đưa nó và ba đứa cùng phòng về. Nó còn ôm theo đống quà tặng về. Hôm nay nó thích lắm. Nhưng nó ghét anh
     
    Hà Dươnglinhmeii thích bài này.
  4. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 23: Đi chơi nào..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm lớp 10, quả thực trôi qua rất nhanh. Nó còn chưa kịp làm gì mà đã hết năm học rồi. Nhìn đi nhìn lại thì nó cùng xinh xắn dễ thương lắm chứ, thế mà đến giờ vẫn chưa mối tình vắt vai là thế nào nhỉ? Mấy đứa bạn trai lớp nó thì cũng ít dám nói chuyện với nó, hỏi bài thì cũng tỏ vẻ sợ sợ, nó có làm gì đâu cơ chứ. Hỏi ra mới biết là người ta cứ tưởng nó có gấu rồi cơ, nên mới không dám lại gần, đã thế gấu lại còn là hội trưởng nữa. Hzzzz nó oan quá mà. Năm học này thì quả thực với nó là một điều tuyệt vời, đúng hơn là được học ở ngôi trường này với nó là một điều vô cùng hạnh phúc. Nó quen được nhiều người bạn tốt, nhiều người mà thân thiết như anh chị em chẳng hạn như tụi Gia Khanh, và.. nó còn tìm ra ý trung nhân của nó nữa chứ. Ahyhy

    Trước ngày tổng kết năm học

    - Haizzzz sắp xa nhau rồi. Nhớ quá_ Nó ôm gấu than thở

    - Biết làm gì với 3 tháng hè không có tụi bà đây_Thu Hà chống tay thở dài

    - Ồ mấy đứa này, thích thì ở lại trường luôn đi. Than với thở_ Hà Anh đang xem phim quay lại nói

    - Đồ ác ma, máu lạnh, đồ không có lương tâm_ Yến Anh ném Hà anh cái gối

    - Ờ.

    - Haizzzz.. Nghỉ hè sẽ đi đâu được nhỉ? Cơ mà năm nay chắc tôi ở nhà ngủ quá_ Nó chống hai tay ôm mặt

    - Đi du lịch hem. Tôi bao bà đi luôn_ Thu Hà khoác vai nó

    - Mày dám rủ mình Đan sao. Dám phân biệt đối sử ư?

    - Nhà tụi bay chừng không đi đây đó sao_ Thu Hà

    - Ơ thế là mày đang tưởng tao nghèo rồi mày thương hại tao ư? _ Nó trừng mắt nhìn Thu Hà

    - Không dám. Tao chỉ rủ thế thôi mà, có thật lòng đâu_ Thu Hà

    - Àaaaaaa_ Cả ba đứa còn lại đồng thanh

    - Tao nghỉ chơi mày luôn_ Nó đứng lên tỏ vẻ giận dỗi nhưng thực ra là có điện thoại.

    Nó chui lên gác nghe máy_ là Minh Anh gọi nó

    [- Em xinh đẹp nghe đây chị

    - Baby đang làm gì thế?

    - Ngồi nhớ chị nãy giờ

    - Lại bắt đầu đi. Đi ra phố đi bộ chơi hem?

    - Này hay à nha. Em chưa được đi luôn

    - Vậy thay đồ đi. Chị với chị Khanh qua đón, có 3 chúng mình thôi

    - Ơ thế Hoàng huynh đâu

    - Ghét cái mặt rồi. Ổng với anh Minh đang chơi game

    - Ok baby. Đợi em xíu hen]

    Tắt điện thoại nó nhảy xuống dưới nhà, nhanh chóng thay đồ

    - Lại đi hẹn hò ư?

    - Chứ sao? Ai ế như mấy đứa đâu_ nó cười

    - Hứ.. tự an ủi bản thân chứ gì_ Yến Anh bĩu môi

    - Mày bỏ bạn ở nhà theo trai à_ Hà Anh

    - Đừng có về nữa, đi luôn đi_ Thu Hà

    - Hoi mà.. xíu về mua kem cho nà. Yêu nhiều lắm ý_ Nó nháy mắt tinh nghịch đi giày rồi chạy mất

    Nó mặc quần jeans lửng rộng bó gấu quá đầu gối, với áo phông trắng rộng thêm đôi giày thể thao màu trắng và balo nhỏ đeo sau. Tóc cột đuôi ngựa và để mái thưa. Lâu lắm nó mới xuất hiện với style như vậy nên vừa ra đến cổng kí túc đã là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

    Nhanh chóng Gia Khanh với Minh anh đi oto tới, nó leo lên xe mặt thì cứ tươi như hoa

    - Ahyhy chúng mình đi hẹn hò ư? _ Nó tí tửng

    - Chuẩn luôn, nay thông minh quá_ Minh Anh xoa đầu nó

    Nó cười, Gia Khanh lắc đầu nhìn nó, dễ thương thế này ai mà không yêu cho nổi

    - Huzaaaa hẹn hò cùng mấy người xinh đẹp cảm giác thật là yomost_ Nó lấy điện thoại ra chụp ảnh: Nào mấy cưng.. cười lên nào.. bác tài ơi cho cháu ít ánh sáng đi

    Cả tài xế nhà Gia Khanh và hai người kia đều cười lăn ra với nó.

    Chiếc xe dừng tại phố đi bộ. Nó nhảy xuống thật nhanh

    - Huzaaaaa đẹp quá_ Nó cứ tí ta tí tửng

    Không ngoại lệ mọi người ai nấy đều ngoảnh lại nhìn tụi nó. Nó thấy là lạ.

    - Ủa chị.. em có dị lắm hơm_ Nó ngẩng mặt nhìn Gia Khanh

    - Có đấy, như con hâm ý

    Nó xụ mặt

    - Mấy người đó cứ nhìn hoài, mòn hết nhan sắc của em mất

    Gia Khanh và Minh Anh ôm bụng cười

    Mua vé vào trong, nó muốn hét lên luôn quá nhưng phải thật quý's tộc's nên chỉ cắn răng chịu đựng. Tóm lại không gì diễn tả nổi được.

    Đi đến đâu nó chụp ảnh đến đó, lần đầu tiên nó vào đây mà, nó còn nhớ gọi video về khoe với mẹ và Phương vy bạn thân nó. Nó đang tạo dáng chụp ảnh vô cùng dễ thương thì.. không phải là.. xa xa.. nó đâu bị cận đâu, rõ ràng là Minh hoàng và Khánh Minh mà. Đi đâu cũng gặp anh được.

    Minh Anh thì giận dỗi Minh Hoàng làm cậu phải năn nỉ mãi còn nó và Gia Khanh thì mặc kệ cả thế giới để chụp ảnh. Nó sẽ là người mẫu còn Gia Khanh là phó nháy

    - Chị hạnh phúc lắm mới được chụp cho em đấy nhé_ Nó cầm điện thoại lướt lại "thành quả" nói

    - Sau không có cơ hội nữa đâu. Chị qua Mỹ rồi ai chụp cho em này

    Nói mới nhớ, nó vô tâm quá. Haizzz

    - Em quên mất, chị đi rồi em chơi với ai đây_ Nó tự nhiên ôm Gia Khanh than thở

    - Nhỏ này

    - Em sẽ nhớ chị lắm đấy

    - Chị còn chưa đi mà. Trước khi đi chị sẽ xuống nhà em một chuyến. Okey chứ. Đón tiếp chị cho tốt vào đấy

    - Em sẵn sàng đón chị bất cứ khi nào mà

    Gia Khanh cười rồi kéo nó vào quán kem trong khu phố, nào ngờ Khánh Minh đã vào đó từ lúc nào

    - Mày ở đâu ra đây vậy, chị tưởng đi kiếm em nào xinh xinh rồi chứ

    Khánh Minh đang nghịch điện thoại ngẩng mặt lên nhìn

    - Hết hứng rồi_ Anh thản nhiên: Cơ mà có crush rồi ai lại làm thế_ Khánh Minh cười

    - Ờ mài thì hay rồi

    Khánh Minh cười cưởi nhìn nó còn nó thì đang bận xem ảnh

    - Mày dụ dỗ thằng Hoàng đi đâu để Minh Anh nó giận thế

    - Nó rủ em đi mà_ Anh thanh minh

    - Hai đứa thật là_ Gia Khanh kéo ghế cho nó ngồi, cái bàn cũng không rộng suy ra là nó ngồi cạnh Khánh Minh, nay nó với anh thân hơn rồi nên nó thấy bình thường. Khánh Minh nhìn nó cười cái, nó cũng cười lại

    - Nài nài.. chị Fa nhé hai đứa, mình hai đứa kia là đã không được rồi nhé

    - Ơ chị.. lại giống chị minh Anh rồi cứ hiểu nhầm là thế nào _ Nó

    - Hahahaha.. nghĩ sao chị gả em cho nó.

    - Này bà chị_ Khánh Minh lườm Gia Khanh

    Gia Khanh lăn ra cười

    - Em ăn gì? _

    - Vani ạ_ Nó và Khánh Minh đồng thanh

    Nó quay qua nhìn anh cười

    - Chị hỏi Đan em nha, em tự đi mà lấy phần của em NHA_ Gia Khanh lườm Khánh Minh

    - Mất công thì lấy luôn cho em đi_ Khánh Minh xụ mặt đáng yêu làm nó suýt ngã xuống đất. Anh cũng có lúc dễ thương thế này á.

    - Dẹp ngay cái mặt của mày đi cho tao nhờ_ Nói rồi Gia Khanh đi lại quầy mua kem

    Nó đang ngắm nghía cái menu thì tự nhiên Khánh Minh hỏi nó

    - Mai tổng kết xong em về à?

    - Dạ.. à vâng ạ_ Nó cười

    - Đừng cười nữa..

    Nó ngây người

    - Dạ..

    - Từ hôm sinh nhật em tới giờ toàn tránh mặt anh

    - Đâu có_ Nó chối

    - Còn không à. À cho em xem này

    Anh chìa cái điện thoại của mình cho nó xem. Là cái ảnh mà chụp hôm sinh nhật nó anh cài làm ảnh nền điện thoại. Ôi giết nó đi cho rồi

    - Ơ.. anh_ Nó lườm Khánh Minh

    Khánh Minh phì cười nhìn nó. Nó đang muốn bóp cổ anh luôn quá thì Gia Khanh mang kem lại. Nó ngồi thưởng thức kem rồi cũng quên luôn

    - Ơ thế hai đứa kia đi đâu luôn rồi_ Gia Khanh lấy điện thoại gọi cho Minh Hoàng

    - Đi mảnh rồi_ Anh vừa nghịch điện thoại nói

    - Hừm.. được lắm.

    Ở quầy kem xong Gia Khanh còn dẫn nó và Khánh Minh đi đủ nơi gần 10h mới về. Nó phải về trước khi kí túc đóng cửa chứ. Nhớ lời hứa phải mua kem cho tụi kia về nó mới được an toàn đi ngủ

    Haizzzz lại hết một năm học.. nó sắp già thật rồi. Nhanh quá
     
    Hà Dươnglinhmeii thích bài này.
  5. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 26: Tổng kết năm học

    Bấm để xem
    Đóng lại
    25/5

    Hôm nay có lẽ là một ngày khá đặc biệt với tất cả các học sinh trường quốc tế X- ngày mà với nó là tuyệt vời nhất: Tổng kết năm học. Sáng sớm nó dậy sớm hơn mọi ngày làm tất cả mấy đứa cùng phòng ngạc nhiên tột độ

    - Liệu hôm nay có biến gì không đấy? _ Hà Anh nghịch điện thoại nhìn nó ngạc nhiên

    - Có khi hôm nay mưa to cũng nên_ Yến Anh chạy ra ngoài cửa nhìn trời rồi nói

    - Chẹp chẹp_ Thu Hà vừa đi từ trong nhà tắm ra nhìn nó lắc đầu

    Nó cau mày:

    - Mấy đứa này. Dậy muộn thì bảo ngủ như heo, dậy sớm thì ngạc nhiên thế

    - Tao đoán có biến_ Thu Hà nhún vai

    - Cược đi, tao cũng nghĩ thế_ Hai đứa còn lại đồng thanh

    - Mấy đứa này_ Nó dậm chân giận dỗi

    - Hahahaha

    - Yến Anh tết tóc cho tôi nào, không cười nữa

    - Hóa ra nó dậy sớm để makeup à_ Hà Anh chép miệng

    - Kệ người ta đi_ Nó ném cái gối vào người Hà Anh: Bà không nhớ tôi đại diện lớp chuyên Anh tặng hoa cho thầy hiệu trưởng để cảm ơn ư?

    - Ra là vậy. Yến Anh đâu, makeup cho nó thật xịn đẹp vào để cho người ta thấy gái phòng mình toàn gái xinh nào_ Thu Hà gật đầu

    - Chẳng cần makeup tôi cũng đẹp_ Nó cầm gương soi mình tự sướng

    - Thôi má_ Hà Anh ngăn cản cơn ảo tưởng của nó

    Chỉ sau vài phút tóc nó đã được Yến Anh tết vô cùng cẩn thận, nó chỉ tô thêm một chút son dưỡng ẩm, nhìn vào gương nó thấy yêu nó quá. Với bộ đồng phục thường ngày và giày thể thao nhưng hôm nay trông thần thái tốt hơn nên đương nhiên nhìn nó xinh hơn

    - Người ta bảo quan trọng là thần thái vẫn cứ bị đúng_ Yến Anh nhìn thành phẩm của mình tấm tắc khen

    - Căn bản là người ta đẹp sẵn rồi_ Nó cầm điện thoại chụp ảnh nói

    Mấy đứa cùng phòng quá quen với kiểu tự khen mình xinh đẹp của nó rồi nên thấy rất bình thường. Nó chỉ có ai thân thiết mới biết cái con người thật của nó mà.

    Nó và tụi kia đến trường, có lẽ đây là dịp vô cùng hiếm khi nó đi cùng với tụi kia bới nó luôn là người đi học muộn.

    Bước vào công trường nó thu hút mọi ánh nhìn, cũng quen với việc suốt ngày bị nhìn và bị soi nên nó cũng quen luôn rồi

    - Ủa mặt tôi có dính gì ư? _ Yến anh ôm mặt

    - Sao người ta cứ nhìn gì thế nhờ_ Thu Hà thắc mắc

    - Kìa_ Hà Anh chỉ vào nó

    - Hả_ Nó ngơ ngác còn tụi kia cũng kiểu ra vấn đề

    - Đi với người nổi tiếng nó cứ bị khác

    - Nài_ Nó lườm tụi kia

    Tụi nó đi vào trong nơi diễn ra buổi lễ thì đụng mặt tên học chuyên lí hôm rồi. Không ai nói ai cả bốn đứa nhìn hắn nhếch môi đầy nguy hiểm.

    Tự nhiên nó thấy mấy người kéo nhau chạy ra phía cổng trường rồi cười rất tươi chỉ trỏ gì đấy, tụi nó tò mò quay lại nhìn

    Nó thốt lên

    - Ôi mẹ ơi, tao đau tim

    - Anh Khánh Minh đẹp trai quá_ Thu Hà ngẩn người nhìn

    - Tiếc là anh Hoàng đã có gấu đã thế lại còn xinh nữa_ Yến Anh chép miệng

    - Trời ơi.. cứu.. mất máu chết mất_ Nó muốn điên lên quá

    Hôm nay đúng là thần thái vô cùng quan trọng, cũng chẳng khác mọi ngày là bao sao hôm nay nó nhìn Khánh Minh và Minh Hoàng cứ thấy đẹp trai kiểu gì luôn.

    - Cảm giác như có ánh hào quang bao quanh người hai anh ấy ý_ Yến Anh bình luận

    - Cực phẩm_ Thu Hà gật đầu

    - Thôi tôi không nhìn nữa_ Nó nói rồi kéo tụi kia đi vào phía tòa nhà, lúc này mới nhận ra là Hà Anh đã đi vào từ lúc nào, bởi nhỏ không thuộc type giống tụi nó, và đặc biệt không bị hấp dẫn trước trai đẹp.

    - Đẹp trai quá_ Yến Anh ôm mặt

    Tụi nó đi vào phía phong lại một lần nữa ngẩn người trước vẻ đẹp kiêu sa của Thiên Kim trước mắt

    - OMG.. ngày quái quỷ gì thế này, tao thấy mình lạc lỏng quá_ Thu Hà

    - Trời ơi.. đẹp dã man_ Yến Anh

    - Người gì đâu mà đẹp thế này. Quyến rũ thế, đường cong lại còn chuẩn_ Nó bình luận

    - Thế này mà còn bị anh Khánh Minh từ chối, không biết tiêu chuẩn của ảnh như thế nào nhỉ? _ Thu Hà

    - Ừ.. công nhận_ Yến Anh gật đầu

    Tự nhiên nó lại lấy tủi thân ghê gớm, Thiên Kim xinh đẹp đến thế còn chẳng ăn thua gì chứ đừng nói là nó, body quá bình thường, gia đình còn không có điều kiện nữa chứ. Ôi trời.. không muốn nghĩ đến nữa luôn. Giá như nó thật xinh đẹp và quyến rũ, nó sẽ cua anh công khai cho xem, tiếc là.. nỏ đi

    Haizzz..

    Buổi lễ tổng kết bắt đầu, từ đầu đến cuối chỉ thấy nhắc tên Hoàng Khánh Minh với nhiều thành tích xuất sắc từ thể thao cho đến học tập, là tấm gương đáng để noi theo. Cả buổi không biết anh được lên nhận không biết bao nhiêu là phần thưởng để mà nói. Cứ mỗi lần anh xuất hiện là dư luận lại xôn xao. Cho đến khi anh trình diễn bản hòa nhạc với Thiên Kim, nó thấy tủi thân ghê gớm. Sao nó lại không biết chơi nhạc cụ gì nhỉ? Mọi người còn khen họ đẹp đôi nữa. Ôi thật là.. nó không muốn nhìn lên sân khấu luôn, tại nó ghen tị quá mà.

    Buổi tổng kết nhanh chóng kết thúc. Nó đi gặp Gia Khanh

    - Giờ em phải về rồi, trước hôm chị đi xuống nhà em chơi nhé. Rồi hôm chị đi em sẽ ra sân bay tiễn chị. Chị à.. cảm ơn chị thời gian qua đã dối sử với em vô cùng tốt, ban đầu khi em lên đây còn chưa quen ai chị đã giúp đỡ em nhiều thứ, hướng dẫn và dạy em nhiều điều em không biết. Giờ chị đi rồi ai giúp em đây_ Nó ôm Gia Khanh than thở

    - Đi rồi chị về chứ có đi luôn đâu. Hay giờ chị đưa nàng về rồi hôm sau xuống cho tiện đường.

    - Thật không ạ? _ Nó cười

    - Sao lại không nhờ_ Gia Khanh cười nhìn nó

    - Thế thì còn gì bằng nữa_ Nó nhảy cẫng lên

    - Ở lại xem trận bóng rổ tổng kết cuối năm của Hoàng với Minh rồi về nhé

    - Thế cũng được ạ_ Nó cười

    - Bây giờ đi ăn nhé_ Gia Khanh kéo nó đi

    Bây giờ nó mới gặp Minh Anh

    - Oaaaa thần thái quá tốt. Xinh quá_ Nó chạy lại chỗ Minh Anh

    - Thế bình thường xấu lắm ư? _ Minh Anh nghiêng đầu nhìn nó cười

    - Nay đẹp hơn. Hoàng huynh đâu?

    - Kệ ổng đi. Chúng mình đi ăn nào

    - Lại đi hẹn hò nào.. _ Nó đi ở giữa Minh Anh và Hia Khanh mặt thì hớn hở

    Trên xe

    - Nay Đan muốn ăn gì nào? _ Minh Anh hỏi nó

    - Đi ăn món Hàn đi_ Nó cười

    - Hay này. Chị cũng đang định thế_ Minh Anh bắt tay nó như người đồng cảnh

    - Chị quyết định à nha_ Gia Khanh ngồi ghế trên quay xuống nói

    - Hem chịu đâu_ Nó và Minh Anh trưng bộ mặt cún con nhìn Gia Khanh

    - Minh Anh gọi Hoàng đưa đi ăn nhé. Còn Đan em nhờ Khánh Minh ok mình chị đi ăn món pháp cơ

    - Em quen gì anh Khánh Minh_ Nó

    - Thế không phải hai đứa ngầm công khai ư?

    - Hem phải mà_ Nó trưng bộ mặt đáng thương nhìn Gia Khanh

    - Thế bây giờ đi ăn gì_ Gia Khanh hỏi

    - Món pháp ạ_ Không ai rủ ai nó và Minh Anh đồng thanh

    - Hai đứa.. _ Gia Khanh lườm nó và Minh Anh. Còn hai đứa nó thì nhìn nhau cừi..

    Đến nhà hàng, nó và Minh Anh cầm tay nhau tí tửng đi vào. Nó ra vẻ thật quý tộc, giống quý bà, ngồi vắt chân cầm cuốn menu xem, mặc dù vừa nhìn vào thì đã đau tim khi thấy giá tiền. Buông thỏng cuốn menu xuống bàn. Nó chép miệng cầm cốc nước trên bàn uống cho bỏ tức, cớ sao nó lại nghèo thế này

    - Aiguuu.. Đan em đấy là nước rửa tay mà_ Minh Anh gàn nó

    - Phù_ Nó tròn mắt quay qua phù hết nước gọi là nước rửa tay ra ngoài. Đâu ai ngờ rằng.. nó một lầm nữa tròn mắt nhìn cái người hứng trọn nước nó phù ra. Còn ai ngoài anh bạn trai tin đồn của nó nữa. Ôi giờ phải làm sao đây. Nó biết chui đi đâu bây giờ. Phải làm sao đây, thật quá mất mặt mà. Ôi xấu hổ quá. Nó vội bịt mắt mình lại, chắc mặt anh đáng sợ lắm. Nghe Gia Khanh kể anh là người vô cùng sạch sẽ, lại còn không thích ai đúng vào đồ hay người mình. Chết chắc nó rồi, giờ anh mà nổi giận nó phải làm sao. Mất hết cả hình tượng dịu dàng thục nữ mà bấy lâu nay nó gây dựng. Hicccc

    Không gian vô cùng yên tĩnh, nó chẳng dám hé mắt ra nhìn cũng không ai nói gì cả. Nó sợ quá.. tất cả là tại cái nhà hàng này quá vớ vẩn, đáng nhẽ ra phải viết gắn lên đó là nước rửa tay chứ. Ai mà biết được. Cơ mà tại Minh Anh ai kêu không nói trước cho nó làm gì để rồi bây giờ.. huhu

    Anh mà đánh nó thì sao, chắc anh cũng không làm vậy đâu nhưng nhỡ may giận nó rồi sao..

    Nó suy đi nghĩ lại rồi, định xin lỗi nhưng sao tình hình căng thẳng quá..

    - Em xin lỗi mà. Em không cố ý đâu. Tại em không biết đó làm nước rửa tay nên uống. Rồi chị Minh anh nói rồi em.. thật ra em không biết anh ở đấy. Thật sự em xin lỗi. Anh đừng giận em nhé. Em không hề có ý gì đâu_ Nó tuôn một tràng, tay còn bịt chặt mắt

    Không gian vẫn vô cùng yên tĩnh,

    - Ai làm gì em mà bịt chặt mắt lại thế_ Gia Khanh nói

    Lúc này thấy tình hình có vẻ khả quan hơn nó mới mở mắt ra.

    Ủa Khánh Minh đâu rồi?

    Nó ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ thấy Minh Anh và Minh Hoàng nhìn nó cười cười

    - Ủa? _ Nó ngơ ngác

    - Nó đi ra ngoài rồi _ Minh Hoàng hất mặt ra cửa

    - Chắc nãy ảnh đáng sợ lắm. Chị Minh anh.. tất cả là tại chị. Không nói cho em sớm

    - Ơ chị tưởng em yêu biết chứ

    - Huhu.. em mà có mệnh hệ gì chị đừng hối hận

    - Ôi chắc không sao đâu_ Minh hoàng kéo Minh Anh và nó ngồi xuống ghế

    - Thôi em đi kiếm anh xin lỗi đây_ Nói rồi nó lao luôn ra ngoài vừa hay Khánh Minh đi vào và.. nó ngã ngửa ra sau rồi ngã xuống đất

    - Uizaaaa_ Nó suýt xoa

    Khánh Minh đỡ nó dậy. Chưa kịp để ai nói gì nó đã kéo anh ra ngoài

    - Sao vậy?

    - Thật sự em không có ý gì đâu. Tại không biết anh ở đấy với lại tại chị minh Anh không nói cho em biết đấy là nước rửa tay rồi em uống vào. Anh đừng giận em nhé. Thật sự xin lỗi_ Nó cúi đầu nói

    - Hâm nào. Anh có nói gì đâu_ Khánh Minh xoa đầu nó

    - Em tưởng lúc đấy anh đáng sợ lắm làm em chẳng dám mở mắt ra nhìn

    - Anh có ăn thịt em đâu mà sợ. Thôi vào ăn đi.

    - Đừng giận em đấy

    - Này phải để anh suy nghĩ đã_ Khánh Minh nhún vai

    - Đừng giận em mà_ Nó trưng bộ mặt đáng thương nhìn anh

    - Hôn anh đi rồi anh hết giận_ Khánh Minh cười gian

    - Này thì hôn này_ Nó đá Khánh Minh cái

    - Em thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc

    Nó bĩu môi rồi đi vào trong để tận hưởng món ăn sa hoa và trước giờ nó chưa dám nghĩ đến còn mặc kệ Khánh Minh có giận hay không
     
    Hà Dươnglinhmeii thích bài này.
  6. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 25: Về nhà nào..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau bữa ăn vô cùng tuyệt vời đối với nó thì nó được trở về kí túc lấy đồ rồi tụi Gia Khanh đưa nó về. Trận đấu bóng rổ chiều bị hủy do chiến tranh nội bộ của lớp chuyên lí. Nó được về nhà rồi, nghĩ đến cảnh được ngủ rồi đánh nhau với em trai nó cũng thấy vui rồi. Cơ mà về rồi thì nó sẽ không được gặp tụi Gia Khanh và bạn trai tin đồn của nó nữa.. còn mấy đứa bạn cùng phòng nó nữa, là hơn 2 tháng hè chứ đâu ít ỏi gì. Năm nay Gia Khanh còn qua Mĩ học rồi thì nó biết chơi với ai, lấy ai bênh vực nó, lấy ai đưa nó đi chơi. Lâu nay Minh Anh vói Minh Hoàng chơi trò tình củm trước mặt tụi nó thì còn có Gia Khanh độc thân cùng, bây giờ thì nó biết sao đây. Về phòng nó tâm sự một lúc với mấy đứa cùng phòng rồi tất cả đều cùng ra về một lúc. Nó nhiều đồ nhất bởi khi đi nó cũng mang nhiều giờ về cũng thế. Nó lại còn ôm theo con gấu bông mẹ nó tặng sinh nhật, không có gấu nó sẽ khó ngủ lắm nên cứ phải mang đi mang về.

    Nó phải nhờ Hà Anh mang dùm nhưng vừa ra đến cửa đi được một đoạn thì Khánh Minh và Gia Khanh lên khiêng vali dùm nó làm tụi kia ghen tị la hét ầm lên. Nó chỉ biết cười cười. Ra ngoài xe còn ôm ấp các kiểu với Thu Hà và Yến Anh nữa.

    Lần này về khác với mọi lần trước là bởi vì có cả Gia Khanh này, Khánh Minh này, Minh Hoàng này, rồi cả Minh Anh đưa nó về, đi cái oto 7 chỗ do tài xế nhà Gia Khanh lái. Nó với Gia Khanh ngồi cùng chỗ ở hàng giữa, Minh Hoàng và Minh Anh ngồi ghế sau cùng, còn một mình Khánh Minh đơn độc ngồi trên với ông lái xe. Anh tỏ ra không bằng lòng

    - Đan là của chị_ Gia Khanh tựa đầu vào vai nó cười cười

    - Hừ_ Khánh Minh hừ lạnh rồi cúi xuống nghịch điên thoại làm Gia

    Khanh cười ầm lên

    Nó ôm chị kể chuyện rồi lại nghe chị kể chuyện.

    - Nhà Hoàng huynh giàu thế cơ á chị_ Nó ngạc nhiên khi nhe Gia Khanh nói về gia thế nhà Minh Hoàng

    - Nói xấu gì người ta đấy_ Minh Hoàng ngồi dưới nhổm người lên hóng

    - Tốt đẹp gì đâu mà_ Gia Khanh lườm Minh Hoàng

    - Chị.. _ Minh Hoàng ấm ức ngồi xuống kể khổ với Minh Anh

    Nó chỉ cười rất tươi

    - Nhà em xa nhỉ? Tháng về mấy lần được? _ Gia Khanh hỏi nó

    - Tháng nào không có lịch học phụ đạo thì em về, nhưng hai tháng vừa rồi em chẳng về luôn.

    - Học xa nhà là thế mà. Không nhớ ư?

    - Hồi đầu hôm nào em cũng khóc ý, nhưng dần thấy quen luôn_ Nó cười

    - Haizzzz.. tháng nữa chị đi rồi_ Gia Khanh thở dài nhìn nó

    - Sao chị không học ở Việt Nam đi, đi đâu cho xa chứ_ Nó buồn buồn

    - Biết sao giờ

    - Qua đó rồi học xong mới về. Tức tận 5 năm lận, lúc đấy chị quên em rồi cũng nên

    - Nếu chị nhanh thì cũng hơn 3 năm thôi

    - Vậy nhanh về với em chứ

    - Sợ nàng quên chị luôn ý chứ

    - Em chỉ yêu mỗi chị thôi_ Nó cười cười ôm Gia Khanh

    Có người ngồi trên vừa ho, tỏ ra không hề vui chút nào, mặt từ lúc bắt đầu lên xe đã lạnh tanh không cảm xúc rồi.

    Từ trường về đến nhà nó chắc tầm 2 tiếng, ngồi oto nó cũng muốn buồn ngủ nên tựa đầu vào Gia Khanh ngủ trước đó còn không quên đọc địa chỉ cho bác lái xe định vị.

    Trong khi nó còn mơ màng thì ngồi sau Minh Anh đã háo hứng hóng ra ngoài, đây có lẽ là lần đầu tiên về quê của nhỏ cũng như hai người kia nữa

    Gia Khanh gọi nó dậy chỉ tiếp đường vì đã về đến nới nó nói.

    - Bác đi thẳng đi ạ. Cái nhà hai tầng màu xanh xanh trên nóc có cái tròn tròn xoay xoay ý ạ.

    - Em chỉ đường thế ai mà định hình ra_ Gia Khanh cười

    - Khu đây có mình nhà em kiểu đấy thôi à. Với lại để em gọi mẹ ra đã_ Nói rồi nó lục balo tìm điện thoại gọi cho mẹ kêu mẹ ra đón

    Nhanh chóng chiếc xe đã dừng trước cổng nhà nó, mẹ nó đã đứng trước cổng đợi. Nó nhanh xuống xe chạy lại chỗ mẹ, Gia Khanh và tụi kia cũng xuống xe, lại chỗ mẹ nó lễ phép chào hỏi rồi còn biếu quà mẹ nó nữa. Nhìn toàn trai xinh gái đẹp thế này mẹ nó ưng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Với lại, mẹ nó còn lạ gì những con người này nữa

    - Cháu là Nguyễn Gia Khanh à_ Mẹ nó cười nhìn Gia Khanh

    - Cô biết cháu ạ? Cháu thấy cô quen lắm nhưng không nhớ là ai cả_ Gia Khanh cười

    - Lần trao giải giáo viên và học sinh giỏi quốc gia cô cháu cháu mình gặp nhau rồi mà

    - Là cô ạ. Ơ.. thật sự cháu không nghĩ là cô luôn ý_ Gia Khanh cười rất tươi

    Mẹ nó cười rồi nhìn qua Khánh Minh và Minh Hoàng

    - Thần đồng toán olympia: Hoàng Khánh Minh và Nguyễn Minh Hoàng đây sao

    - Cô biết tụi con luôn_ Minh Hoàng cười hí hửng

    - Sao lại không nhỉ. Thôi mấy đứa vào nhà đi. Nhà em Đan nghèo lắm mấy đứa thông cảm nhé

    - Cô đừng nói thế chứ ạ_ Cả bọn đồng thanh còn nó nãy giờ thì cứ đơ đơ. Vẫn không hiểu tại sao mẹ nó lại quen họ cơ

    Khánh Minh giúp nó mang vali vào nhà, nó để ở chân cầu thang rồi ngồi xuống chỗ cạnh Gia Khanh

    - Con vẫn thắc mắc sao mẹ lại quen được anh chị ấy nhỉ?

    - Không phải hôm trước mẹ bảo đọc bài báo thì con bảo mấy người không bình thường còn gì

    Nó nhìn nhìn xung quanh, thấy có sát khí

    - Sorry tại em không biết là mọi người_ Nó cười cười xua tay: Cơ mà mẹ còn lâu mới biết chị Minh Anh

    - Con của giáo sư nổi tiếng mà mẹ không biết á? Con nghĩ mẹ là ai vậy?

    - Thế có mỗi con là không biết à_ Nó xụ mặt đáng yêu làm tất cả phì cười

    - Thật sự cảm ơn các con đã giúp đỡ Đan nhà cô trong thời gian qua. Lúc nào gọi về nó cũng kể hết á.

    - Đan em ngoan lắm cô ạ. Học cũng tốt nữa_ Gia Khanh nói

    - Mong bằng một chút xíu của tụi con mà không được ý chứ.

    - Cô đừng nói thế ạ

    Mẹ nó cười,

    - Đan nó vụng lắm, lại còn hậu đậu nữa, chẳng làm được cái gì cả

    - Đan thông minh và dễ thương lắm mà cô_ Minh Anh cười

    - Mẹ lúc nào cũng nói xấu con hết á_ Nó giận dỗi làm mọi người lại cười.

    Mọi người nói chuyện với mẹ nó rất hợp trừ nó. Đôi lúc nó còn chẳng biết nó có phải con của mẹ nó không nữa

    Nói chuyện mãi tụi kia cũng nhận lời ở lại ăn tối. Còn bác lái xe thì đi về quê thăm lại anh em gì đấy ở cùng huyện với nhà nó.

    Em trai nó đi chơi về nhìn thấy Khánh Minh và Minh Hoàng đang ngồi câu cá bố nó nuôi thì nhanh chân chạy vào bếp chào Minh Anh và Gia Khanh rồi thì thầm vào tai nó

    - Hai anh ngoài kia là ai vậy ạ? _

    - Bạn chị, sao hả đẹp trai không? _ Nó cũng nói nhỏ

    - Suýt nữa em tưởng mấy anh đẹp trai trên tv cơ. Cuối cùng cũng tìm được đối thủ

    - Haha_ Nó ôm bụng cười

    Mẹ nó lườm nó cái, con gái con nứa mà như thế à.

    Em trai nó không nói gì rồi mượn điện thoại nó ra ghế ngồi nghịch.

    Nó mang tiếng vào bếp phụ nấu ăn nhưng thực chất là vào phá thì đúng hơn

    - Có lẽ cô nuông chiều nó quá rồi mà nên bây giờ mới không biết làm gì mà_ Mẹ nó chép miệng.

    - Nàng nhà mình tiểu thư lắm cô ạ_ Gia Khanh cười

    - Haizzzz nó chẳng biết làm gì luôn. Trước ở nhà suốt ngày chỉ ăn với học, giờ lên đấy ăn cũng chẳng phải nấu rồi sau không biết lấy chồng rồi sao nữa_ Mẹ nó thở dài

    - Cô cứ lo xa. Đan thông minh thế học xíu là xong ý mà. Con cũng có biết làm gì đâu. Giờ học rồi mới biết ý chứ_ Gia Khanh cười

    - Khổ nỗi Đan nó còn chẳng muốn học cơ, nó suốt ngày chỉ ăn với ngủ thôi.

    - Con cũng chăm mà mẹ_ Nó xụ mặt

    - Chăm lắm

    Gia Khanh với Minh Anh lăn ra cười với mẹ con nhà nó

    - Con thích về quê quá cô ơi. Lại càng thích ở nhà cô nữa. Vui quá đi mất_ Minh Anh cười chun mũi

    - Thế sau lại xuống chơi tiếp chứ sao. Cô luôn chào đón mấy đứa mà_ Mẹ nó cũng cười

    - Con nói thật đấy. Sau sẽ làm phiền cô dài dài rồi

    - Thì cô nói thật mà. Nhà có 3 mẹ con, ba của Đan thì đi công tác có ở nhà đâu. Về đây chơi với cô cho vui

    - Con chỉ chờ cô nói câu đấy_ Minh anh cười tít mắt

    Mọi thứ đang diễn ra hết sức bình thường, nó vẫn đang ngồi "đếm" rau, Minh Anh và Gia Khanh thì giúp mẹ mó cuốn nem còn mẹ nó thì nấu, Khánh Minh và Minh Hoàng đi vào

    - What.. Minh Anh với bà Khanh cũng biết nấu ăn cơ á_ Minh Hoàng đứng tựa vào tủ lạnh nhìn thắc mắc

    - Bớt khinh nhau đi_ Gia Khanh lườm Minh Hoàng

    - Nấu ăn à một nghệ thuật và chỉ có những nghệ nhân với biết nấu thôi nhé

    - Minh anh chìa thành phẩm của mình làm nãy giờ lên khoe

    - Ơ thế Đan muội nhặt rau ư?

    - Nó đang đếm rau thì có ấy. Mấy tiếng rồi chị_ Mẹ nó lườm nó

    - Tại..

    - Nhanh lên tôi nhờ cái

    Nó thở dài. Nó đã bảo rồi còn, ai cũng hợp với mẹ nó trừ nó mà. Cái số nó kiểu gì ấy.
     
    Hà Dươnglinhmeii thích bài này.
  7. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 26: Vui ghê..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhanh chóng bữa ăn cũng được dọn ra. Tuy nó không sa hoa như những lần ăn nhà hàng với tụi Gia Khanh của nó nhưng vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng như nó nhận xét, so với bừa ăn thường ngày nhà nó thì thực sự hơn nhiều. Do nó có gọi trước nên mẹ nó cũng đi chợ mua được ít đồ.

    - Huzaaaa ngon quá_ Minh Anh nhìn bàn ăn đầy thích thú hét lên

    - Cô khéo tay quá, chứ mẹ con còn chẳng biết nấu ăn luôn_ Gia Khanh cưởi nói chuyện với mẹ nó

    - Em phát hiện ra, tất cả đều hợp với mẹ trừ em. Tất cả thứ mẹ em làm trong mắt ai cũng ngưỡng mộ hết á. Mà cơ sao.. cứ như kiểu con không phải con đẻ của mẹ ý_ Nó tỏ ra bất bình

    - Đúng rồi đấy, mẹ lượm mày ngoài bãi rác về đấy_ Mẹ nó cưởi cười nguy hiểm

    - Khikhi_ Em trai nó che miệng cười

    Nó trừng mắt nhìn thằng em dám bán đứng nó

    - Xem kìa, cái mắt kìa_ Minh Hoàng phì cười nhìn nó

    Nó cười cười rồi thu cái ánh mắt hình viên đạn ấy

    Suốt cả buổi ăn cơm, tất cả mọi người đều trò chuyện vô cùng vui vẻ trừ nó lặng lẽ ăn và ăn.

    Xong nó phải đi nghe điện thoại của Thu Hà gọi đến, nó nói chuyện như kiểu nghìn năm xa cách. Buôn đủ thứ chuyện trên trời xuống đất mà khi tất cả mọi người ăn xong, dọn dẹp các kiểu xong nó vẫn chưa xong

    - Đannnn_ Mẹ nó lườm nó

    - Dạaaaaaaaaaaa_ Nó kéo dài ra rồi quay lại nói tiếp với Thu Hà mấy câu rồi mới tắt.

    - Con hay quá nhỉ_ Mẹ nó lườm nó cái

    - Tại lâu ngày quá không gặp mà_ Nó xụ mặt đáng thương nhìn mẹ

    - Mấy nghìn giây rồi?

    Nó cười miễn cưỡng cái rồi quay qua nhìn bàn rồi nhìn nơi để bát

    - Ủa.. xong hết rồi ạ

    - Để đợi chị đến bao giờ mới xong

    Nó cười cười với Minh Anh và Gia Khanh,

    - Cuối tuần chị qua Mĩ làm thủ tục các thứ để nhập học rồi, xong nếu còn thời gian thì về chúng mình đi du lịch _ Gia Khanh nhìn nó

    - Dạaaaa thật ạ_ Nó nhảy cẩng lên

    - Ơ kìa thế tưởng chị đùa à?

    - Ahyhy_ Nó cười cười nhìn mẹ nó

    - Nhìn cái gì?

    - Thế nàng thích đi đâu nào? _ Minh Anh hỏi nó

    - Dạ.. em thích đi Hàn Quốc

    - Hàn Quốc ư?

    - Dạ.. cơ mà chị có thích Hàn Quốc đâu_ Nó tru môi

    - Đi châu phi đi_ Minh Hoàng từ đâu ra phán câu bị Gia Khanh đá cho phát

    - Huynh đi một mình đi_ Nó lườm Minh Hoàng cái

    - Hay đi Nhật_ Thêm một ý kiến nữa của Minh Hoàng

    - Eo ơi người Nhật biến thái lắm_ Nó bĩu môi

    Vừa nói xong tất cả mọi người cười ầm lên trong đó có cả Khánh Minh

    - Sao cười em_ Nó nhăn mặt

    Không ai nói gì cả chỉ cười thôi

    - Cho em quyết định đấy_ Gia Khanh cười

    - Em muốn đi Hàn Quốc thôi. Đó là mục tiêu nhất định em phải làm trước khi em lấy chồng

    - Hahaha

    Một lần nữa mọi người lại cười ầm lên

    - Ơ kìa_ Nó phụng phịu

    - Thôi đùa đấy. Theo ý em vậy. Nhưng phải xem chị có được về không đã_ Gia Khanh cười xoa đầu nó

    - Giờ muốn ở đây luôn quá. Con chẳng muốn về đâu_ Minh Anh nhìn mẹ nó cười

    - Em nuôi chị_ Nó vỗ vai Minh Anh mặt vô cùng nghiêm túc làm Minh Anh phì cười

    - Cô luôn chào đón các con mà. Nếu có thể thì cứ xuống đây chơi. Cô chỉ sợ các con bận thôi ý chứ

    - Con rảnh lắm cô ơi_ Minh hoàng cười cắn miếng táo nhìn mẹ nó

    - Kệ con_ Gia Khanh nhìn Minh Hoàng

    - Ơ kìa.. suốt ngày ăn hiếp người ta_ Minh hoàng lườm Gia Khanh

    - Đập cho cái bây giờ

    Rồi.. không biết nói chuyện gì nữa, chỉ biết là mãi mãi.. tối khá muộn tụi Gia Khanh mới trở về thành phố

    - Cuối tháng con xuống thăm cô_ Trước khi lên xe Minh Hoàng còn lại chỗ mẹ nó cười nói

    - Cô luôn chào đón mấy đứa mà. Thôi về đi kẻo muộn, ba mẹ lại lo đấy. Đi đường cẩn thận nhé

    - Con chào cô con về ạ. Bai Đan muội huynh về nhé

    - Nhanh lên tao cho mài ở đó luôn giờ. Con chào cô ạ_ Gia Khanh đá Mimh Hoàng rồi nhìn mẹ nó cười. Khánh Minh cúi đầu chào mẹ nó. Rồi cười với nó cái.

    Chiếc xe đã bắt đầu lăn bánh, vào nhà.. nó uể oải cả người. Nằm luôn ra sopha, cũng lâu lắm nó không ngủ trên đây rồi

    - Mẹ không nghĩ con có thể chơi được với tụi nhỏ

    - Nhiều lúc con thấy lạc lỏng lắm ý chứ, toàn con người quá perfect_ Nó nhún vai nằm sấp xuống ghế nghịch nghịch cái điện thoại.

    - Nhưng mà.. mẹ cũng hiểu cảm giác của con. Con không hợp với tụi nhỏ chút nào

    - Con cũng thấy vậy. Nhưng mà thôi kệ đi. Anh chị ấy tốt với con lắm.

    - Con thích Khánh Minh đúng chứ

    Mẹ nó vừa nói xong làm nó suýt bị sặc khí

    - Mẹ lại đoán linh tinh rồi

    - Chẳng bao giờ mẹ nhìn nhầm đây con gái. Mẹ không cấm con nhưng mà.. nếu.. chỉ nếu thôi nhé. Hai đứa không hợp nhau đâu. Không phải lúc nào cùng dìm con này nọ nhưng mà Khánh minh không phải xuất thân bình thường đâu. Vả lại là con nhà giàu, sống sung sướng từ nhỏ như vậy, con nghĩ nó có thật lòng với con không. Những người như vậy, con không yêu được đâu. Đây là ý kiến của mẹ. Còn nếu mà con cảm thấy mình thích cậu ta thật, thì cân nhắc, không lại đến lúc khóc lóc hiểu không

    - Con biết lâu rồi.

    - Hiểu thì tốt. Còn việc đi du lịch, mẹ không cấm con đâu. Nhưng mà đi nước ngoài, con biết chi tiêu nó kinh khủng thế nào rồi mà. Nhà ta không có điều kiện như vậy. Mẹ biết là tụi nhỏ sẽ lo toàn bộ cho con nhưng thế cả mẹ và con đều thấy áy náy đúng chứ

    - Con cũng đang định nghĩ vậy. Cơ mà ai biết có đi không.

    - Thì mẹ nói vậy. Cơ mà Khánh Minh nhìn cứ như mĩ nam hàn Quốc thế

    - Thấy chưa? Đến mẹ còn thích chả là con

    - Thì mẹ có nói gì đâu.

    - Phương Vy mà nó còn hét ầm lên khi con cho xem ảnh chẳng là. Nó mà gặp ngoài đời chỉ có đứng hình thôi

    - Thôi.. trai đẹp chỉ nên ngắm thôi con, không nên yêu, vì không phải của mình đâu. Rồi bây giờ mang vali lên phòng rồi đi tắm để ngủ.

    - Trài.. mang từ kí túc xuống anh Minh còn phải mang giúp con, mẹ nghĩ sao mà con có thể mang lên phòng được. Người ta còn biết nâng niu con, mẹ thì.. _ Nó chép miệng

    Mẹ nó lườm nó rồi cùng nó mang hai cái vali lên trên phòng giúp nó. Phòng nó vẫn rất sạch sẽ vì ngày nào mẹ nó cũng lau giọn mà. Nó nhảy một cái lên giường dang tay ôm lấy cái giường ngừi mùi nước xả vài thơm ơi là thơm.

    - À tối qua bố mới gọi cho con

    - I know_ Mẹ nó treo quần áo vào tủ cho nó nói

    - Sao mẹ biết

    - Tại sao mẹ lại không biết nhỉ?

    - Haizzzz..

    - Mang làm gì nhiều đồ thế này. Hử.. mới mua đồng hồ mới à. Hoang phí quá đi mất. Nhìn cái đồng hồ biết chẳng rẻ gì rồi

    - Khánh Minh tặng sinh nhật con đấy.

    - Trời ơi.. max tiền thế này cơ á. Thế mà con cũng nhận à

    - Chẳng nhẽ lại từ chối. Mẹ hỏi hay

    - Đắt thế này, đúng con nhà giàu có khác

    - Con kể với mẹ rồi mà.. bọn chị ý đã tổ chức sinh nhật cho con rồi mà còn tặng toàn quà max tiền.

    - Thế lúc sinh nhật tụi nó thì con sao

    - Lúc đó con nghĩ_ Nó nói tay đang còn thoăn thoát nhắn tin với Khánh Minh

    - Haizzzz

    - Chưa gì người ta khen mẹ rồi kìa_ Nó chìa cái điện thoại đang nhắn tin với Khánh Minh cho mẹ nó xem.

    - Thế mẹ chả không quá xinh đẹp và tốt bụng sao

    - Hừm.. mẹ lại nhiễm của con rồi_ Nó lắc đầu. Không phải tự nó hay ảo tưởng mà là do nhiễm của mẹ ý chứ

    - Mà cái gì my world cơ_ Mẹ lườm nó

    - Từ cái hồi 1-4 cơ nhưng quên chả đổi luôn

    - Bố mẹ nuôi mười mấy năm chả thấy đâu, cái đứa mới quen mà "my world" cái gì?

    - Căn bản là người ta đẹp trai thôi khikhi_ Nó ôm miệng cười

    - Tao cho mày ra đừng ở bây giờ. Dậy xếp lại đống giày dép của mày đi tao nhờ

    - Thôi mà mẹ yêu_ Nó nhìn mẹ nó bằng cái mặt cún con

    - Dẹp cái mặt đấy đi. Con nghĩ con đủ xinh đẹp để dùng mĩ nhân kế với mẹ ư? Dậy nhanh

    Nó phụng phịu xuống xếp lại đống giày của nó mang về.

    Cơ mà nhiều lúc, nó cứ thấy mẹ nó teen teen như kiểu trẻ như tuổi bọn nó ý. Đấy là điều mà nó ngưỡng mộ mẹ nó nhất, là luôn tôn trọng ý kiến của con, luôn lắng nghe con và vô cùng tâm lí. Chỉ mỗi cái suốt ngày dìm nó là giỏi
     
    Hà Dươnglinhmeii thích bài này.
  8. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 27: Nghỉ hè thật tuyệt vời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghỉ hè đối với nó mà nói là kì ngủ hè dài dằng dẵng mà nó yêu nhất. Với con người lười nhác chỉ đặt ngủ lên trên hết như nó thì nghỉ hè là lúc phát huy khả năng ngủ tối đa của nó. Nó nghỉ hè, mẹ nó cũng được nghỉ, em nó cũng được nghỉ nhà nó chỉ có bố nó là không được nghỉ. Nó đã lên kế hoạch cả rồi, sẽ ngủ và ngủ.

    Mẹ nó bảo, năm nay chắc chẳng đi du lịch ở đâu đâu vì bố nó không có nhà, vả lại điều kiện kinh tế năm nay hơi khó khăn. Hic.. nghỉ hè mà không đi du lịch thì nhàm chán lắm.

    15h30' trong khi nó còn nằm ngủ dưới điều hòa mát vô cùng thì dưới nhà mẹ nó đã gọi

    - Đan ơi.. dậy nhanh, Phương Vy qua kìa

    - Dạ.. _ Nó ngồi dậy vò đầu tóc, mở mắt nhìn ra cửa, Phương Vy đang đứng ở đấy

    - Lúc quái nào mày cũng ngủ được thế con kia

    - Không ngủ thì làm gì

    - Người chẳng như con nhợn ý.. _ Phương Vy ngồi xuống ngả lưng ra giường

    - Mài không đi chơi đâu à?

    - Đi đâu giờ. Hôm qua crush của mài xuống, sao không nói tao kiếm cớ qua ngắm mặt

    - Haha.. giờ tao mới nhớ sao lúc đấy sao tao không gọi cho mài qua chiêm ngưỡng

    - Nghe mẹ mày khen đẹp chắc đẹp lắm

    - Mẹ tao nói khi nào

    - Lúc sáng mẹ tao với mẹ mày tám ở nhà tao

    - Aiguuuu.. mẹ tao còn biết tao crush anh ý

    - Hứ..

    - Cơ mà tao cho mày xem ảnh con gì

    - Ai biết có photoshop không

    - Mé.. crush của tao đẹp trai nguyên chất luôn

    - Haha..

    - Cười gì mài.. haizzz tao sắp đi du lịch Hàn Quốc mài ậ

    - Mài vừa ngủ dậy mà chưa tỉnh ử?

    - Không tin à. Tụi chị Gia Khanh cho tao đi

    - Khoe à..

    - Chớ sao.. haha

    - Tụi lớp cũ nó bảo nay mày lên thành phố rồi quên chúng nó rồi

    - Có đứa nào nhớ tao đâu mà. Cơ mà lâu lắm tao chẳng thấy đứa nào

    - Mài về thì ít, về thì ngủ như mày thì ai thấy và thấy ai. Cơ mà.. khikhi quên nói mài nghe. Kiên nó vẫn còn thích mài đấy

    - WHAt? _ Nó tròn mắt nhìn Phương Vy

    - Khikhi.. hôm rồi ngồi nói chuyện với tụi nó, mới khai. Haha.. nó chung thủy thế còn gì, 4 năm rồi. Tao thấy nó cũng đẹp trai con nhà cũng có điều kiện, học hành cũng tạm sao ngày đấy mày phũ với nó thế nhỉ? Nó chẳng không hơn cái bạn đẹp đẹp kia của nài à haha

    - Căn bản là tao không thích nó

    - Chảnh mài

    - Crush của tao bây giờ á, cái gì cũng gấp nó chục nghìn lần, vừa đẹp trai vừa học giỏi, nhà max có điều kiện, ga lăng vô cùng, lại còn lạnh lùng, đã thế auto giỏi thế thao. Tóm lại bằng một từ perfect.

    - Ờ.. nhưng người ta làm gì thích mày hahaha

    - Con chó_ Nó cầm gối ném Phương Vy

    - Lê Trang nó chuẩn bị cưới rồi mày ơi

    - Hả_ Nó tròn mắt nhìn Phương Vy

    - Thằng đấy 19t ẻm ý trót dại nên phải cưới gấp

    - Sao nó ngu thế nhờ

    - Thế mà nó có người yêu còn mài thì làm gì có

    - Đã bảo là tao tôn thờ chủ nghĩa độc thân mà_ Nó vênh mặt nhìn Phương Vy

    Đúng lúc đấy điện thoại nó reo chuông, là Gia Khanh gọi nó

    [- Em nghe ạ

    - Nay quên chị rồi cơ à

    - Đâu có, em tưởng bị bận thủ tục visa các kiểu nên đâu dám gọi

    - Xong hết rồi, cuối tuần chị về ý mà..

    - Ôi thật ư?

    - Ừ.. Nghỉ hè rồi đi đâu chưa

    - Em đi ngủ

    - Thật là.. đợi chị xíu nhé.. chị nghe điện thoại của mẹ

    - Dạ]

    Nó tắt điện thoại rồi lại nằm ngả lưng ra giường giống Phương Vy

    - Tối mày uống trà sữa không? _ Phương Vy tay cầm điện thoại nhắn tin với ai đó hỏi nó

    - Hỏi hay

    - Haha.. có đứa mời tao đi

    - Mày lại lừa con nhà lành đi. Nhưng nó mời mày chứ đâu mời tao

    - Ahyhy, tao bảo t kêu cả bạn thân của tao, nó bảo ok.. mày cứ đi đi thằng này không cần nể mặt làn gì. Nó cứ làm như tao với nó thân lắm ý, suốt ngày rủ tao đi ăn uống các kiểu mà tao ứ đi. Hôm nay có mày tao mới nhận lời

    - Không thích phũ nó đi

    - Bố mày không thiếu cách phũ nó mà nó cứ bán lấy ý chứ

    - Con người..

    - Tối nay tao cho nó sạt nghiệp rồi từ bỏ ý định cưa tao này_ Phương Vy mỉm cười nguy hiểm

    - Nay mài còn ác hơn cả tao rồi

    - Sống là phải thật tàn nhẫn mài ơi..

    Nó và Phương Vy nói đủ thứ chuyện, nói mãi không hết chuyện, cho đến khi mẹ nhỏ gọi về mới về. Lúc này nó mới bước xuống giường để xuống dưới nhà

    - Hai đứa nói gì mà lắm chuyện thế_ Mẹ nó hỏi

    - Lâu ngày không gặp mà cô. Con về đây ạ_ Nói xong Phương Vy chạy về luôn

    - Ngủ sướng ha con

    - Không ngủ giờ làm gì mẹ_ Nó gãi đầu

    - Đan xinh đẹp cho em mượn điện thoại_ Em trai nó trưng bộ mặt cún con nhìn nó

    - Trên giường ý_ Nó nói rồi đi xuống bếp mở tủ lạnh kiếm gì đấy ăn

    - Tắm đi rồi ăn cơm nào. Tối nay mẹ phải dậy thêm

    - Đang hè mà học gì

    - Ôn cho tụi lớp 9 thi vào THPT chứ gì. Mà ăn xong chấm tập bài thi thử cho mẹ với.

    - Mẹ lại lợi dụng con đi_ Nó đứng dựa vào cửa ăn cam nói

    - Cho mài nhịn cơm bây giờ

    - Xíu con đi chơi với Vy xong về con chấm

    - Về rồi mày đi ngủ luôn

    - Mẹ yên tâm mai có bài mẹ trả cho học sinh là được chứ gì. Sao mẹ không dạy văn đi, dạy tiếng anh làm gì cho con phải khổ thế này.

    - Đi tắm để ăn cơm. Cả ngày chỉ có ăn với ngủ mà còn than khổ à_ Mẹ lườm nó

    - Lại ăn hiếp con đi

    - À trước khi tắm đi quét phòng học lau bảng luôn cho mẹ luôn. Chiều nay tụi nó học xé giấy bẩn quá

    - Vầng_ Nó uể oải đi ra lấy chổi quét phòng dạy thêm của mẹ nó

    Tắm, ăn uống xong xuôi, nó với em trai ngồi xem TV èn ăn trái cây còn mẹ nó phải dậy học.

    Phương Vy qua gọi nó, nó đi thay cái bộ đồ ở nhà ra, mặc phông trắng có mũ với quần baggy, đi thêm đôi giày lười, nó thả tóc do mới gội đầu.

    Nó chạy xuống phòng dạy của mẹ nó, vừa xuống tụi nhỏ đã bắt đầu khen nó xinh các kiểu

    - Mẹ.. con đi chơi xíu_ Nói xong nó quay qua cười với mấy đứa học sinh của mẹ rồi chạy luôn.

    Phương Vy chở nó đi bằng xe điện của nhỏ, học sinh nghiêm túc đương nhiên phải đội mũ cài quai rất cẩn thận

    - Xa không?

    - Gần trường

    - Lâu lắm tao chẳng ăn ở đấy

    - Quán mới mở nhiều đồ ăn ngon cực, mài ăn không phải kiêng nể cho tao

    - Ít ra phải giữ hình tượng cho tao chứ. Nhanh về còn chấm bài cho mẹ tao nữa kìa

    - Ôi trài, bài thi thử chứ gì? Tao vừa chấm lúc chiều. Mẹ tao lười kinh khủng, suốt ngày nhờ tao chấm

    - Sao mẹ tao với mẹ mài không dậy văn lại đi dậy toán với anh làm gì nhẩy?

    - Hôm nay tao chấm cho một đứa, nó làm chả đúng câu nào, tao hỏi mẹ tao nó có đẹp trai không, mẹ tao bảo tạm, kèm theo tên nó cũng hay hay thế là tao cho nó 1d

    - Giỏi ghê, trắc nhiệm sai hết cũng giỏi phết

    - Nhiều câu tìm x dễ không tưởng được mà nó còn tô sai

    - Mài thấy dễ nhưng nó không thấy dễ

    Nhanh chóng nó và Phương Vy đã đến cái quán đồ ăn vặt èn trà sữa

    - Đẹp ghê

    - Nhiều quán đẹp nữa. Hết hè tao sẽ cho mài thử hết. Nhưng chỉ dẫn đi thôi chứ mài trả tiền ăn

    - Con chó.

    Nó và Phương Vy bước vào trong quán gây sự chú ý của tất cả mọi người, Phương Vy ở đây thì quá thân quen rồi, nhỏ còn thân luôn với cô chủ quán luôn. Mọi người cứ nhìn nhìn nó làm nó thấy ngại, xinh quá cũng khổ mà

    - Ai đây nhỉ? Cô nhìn quen quen_ Cô chủ quán nhìn nó hỏi

    - Hoa khôi của trường năm ngoái ý cô, con gái cô Hà dạy tiếng anh ấy ạ

    - À.. Linh Đan à. Nay lớn xinh gái thế. Thế cháu học ở đâu?

    - Cháu học quốc tế X ạ_ Nó mỉm cười thân thiện

    - Giỏi thế này lại còn đẹp gái thế mẹ có nhờ

    Nó cười cười, khen thế này nó bối rối quá.

    Xong Phương Vy kéo tay nó đẫn đến cái bàn có bạn nhỏ đợi sẵn, ai cũng cứ nhìn nó.

    - Hi.. đây bạn tôi. Linh Đan

    - Chào Đan_ Người đấy vẫy tay chào nó: Ngồi đi

    - Ông đi một mình ư?

    - Ừ.. bà với Đan ăn gì

    - Hai trà sữa sôcalo với dâu cỡ lớn, hai sữa chua nếp cẩm, hai xoài lắc, hai bánh tráng trộn, hai cá viên, hai bắp xào, hai bánh sữa, hai sưqx chua hoa quả, À còn hai kem merino nữa nhé, với lấy cho tôi vài gói sanck nhé. Ông thông cảm Đan nó không quen ăn chung với ai cả nên tôi phải gọi hai phần cả_ Phương Vy cười cười nhìn người trước mặt

    - Không sao_ Cậu bạn cũng cười cười

    - Ông đi lấy dùm tôi được chứ?

    - Ok.. hai bà đợi tôi xíu

    Nói rồi cậu bạn đứng lên đi lấy đồ ăn. Vừa đi xong nó ôm bụng cười lăn lộn

    - Mài gọi để làm gì mà gọi ghê thế

    - Ơ thế mà nhiều á. Xong tao ăn hết cho xem

    - Cơ mà cái gì mà Đan nó không quen ăn chung, mày thật là. Tao thấy tên đó cũng đâu xấu lắm đâu mà mài ác thế

    - Tao không thích.

    Nó cạn lời với Phương rồi quay qua cười cười rep tin nhắn của Khánh Minh

    - Ghê ghê, nói chuyện ngọt như người yêu ý

    - Kệ tao mài

    Nhanh chóng đồ ăn được mang lên, nhiều quá cậu bạn phải đi lấy gần chục lần, Phương Vy dùng mĩ nhân kế, nhờ vả đi lấy dùm cái này cái kia làm cậu bạn đấy không được ngồi yên 5'

    - Mày ác thế

    - Hết lần này ứ dám mời tao đi nữa đâu. Nên mài tận hưởng đi

    - Haizzz thằng đấy thật có vấn đề mới thích mài mà

    - Nói nữa tao đá mài ra ngoài giờ

    Nó cười cười không nói gì cả
     
    Hà Dương thích bài này.
  9. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 28: Nhập viện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồ ăn được mang ra xếp đầy bàn, nó chẳng buồn quan tâm gì cả chỉ ăn và ăn, ăn hết cái này đến cái kia đến khi nó không thể ăn gì nữa mới thôi. Biết trước đi ăn nên nó đã ăn vô cùng ít cơm nhưng mà vẫn cứ bị no quá. Nó gọi hai sữa chua mít mang về cho mẹ và em trai, Phương Vy cũng thế. Và đương nhiên là cậu bạn kia vẫn trả tiền tiếp. Chắc cũng hết kha khá. Nó cười cười rồi cùng Phương Vy đứng lên đi về. Vừa ra cửa, một top thanh niên cũng hơn tuổi tụi nó một xíu bắt đầu gây chuyện với tụi nó.

    - Em cho anh xin số điện thoại được không? _ Tên đó nhìn nó hỏi

    - Anh lấy số mẹ em không? _ Nó nói với thái độ hửng hờ

    - Ò.. em thú vị thật

    - Anh quá khen_ Nó cười, cười nguy hiểm

    - Nhà em ở đâu?

    - Anh tính ăn trộm gì ư?

    - Em vui tính thế

    Phương Vy chỉ đứng nhìn nó cười cười, quá rõ con bạn thân mình mà. Bình thường thì dễ thương ngây ngất, một khi không vừa ý thì.. chẹp chẹp, đại nâu karate đấy anh ơi

    Nó không nói gì cả cười nhếch cái rồi kéo tay Phương Vy ra xe

    - Anh đang nói chuyện với em mà_ Tên đó kéo tay nó lại

    - Em có bạn trai rồi anh ơi_ Nó quay lại kéo tay ra

    - Anh không tin

    - Kệ anh_ Điện thoại nó reo chuông, đúng lúc đó Khánh Minh gọi cho nó, nó lưu danh bạ của anh là "Anh❤". Nó chìa điện thoại ra cho tụi kia nhìn rồi nghe máy. Đương nhiên với cái tên như vậy cộng với cái bản mặt đẹp trai của Khánh Minh thì tụi kia không trêu nó nữa

    - Anh có muốn nói nói chuyện với người yêu em không? _ Nó cười cười

    Không nói gì mấy tên kia đi vào trong. Người ta bảo rồi, đừng đụng vào gái xinh, đặc biệt những người như nó mà

    Nó nói vài câu với Khánh Minh rồi lên xe về.

    - Ra thành phố ở có khác, nói chuyện thật quý sờ tộc haha

    - Im đi mài.

    - À.. ghê công khai người yêu luôn cơ

    - Kệ tao. Haizzz tao no quá mài ơi

    - Tao cũng thế

    Về đến nhà mới có 8h50' còn thừa thời gian cho nó chấm bài. Đưa đồ ăn cho em trai nó rồi nó ngồi ra bàn chấm bài dùm mẹ nó

    Nó phận nỗ với nhưng câu sai của học sinh của mẹ nó. May chấm trắc nhiệm nên nhanh. Gần 100 bài nó chấm có hơn 1 tiếng là xong, nó được mẹ nó đào tạo chấm bài từ cái hồi nó học lớp 6 đương nhiên giờ phải lên tay nghề rồi

    - Nhanh thế. Mẹ phải chấm cả ngày mới xong

    - Con thuộc đáp án nên chỉ cần đánh dấu và đếm thôi mà. Dù sao thì cũng là học sinh của quốc tế X đẵng cấp cứ khác chứ hihi

    - Sữa chua mít đâu đây

    - Của chùa ý mà mẹ. Không có độc đâu mẹ lo

    - Mai không làm gì ở nhà dậy sớm lau nhà đi nhé. Mai mẹ về muộn đấy, nấu cơm đi. Rồi rủ Phương Vy đi chợ mua đồ nấu ăn. Phương Vy nó toàn phải nấu ăn đấy

    - Dạ.. cơ mà con mà nấu đừng có mà chửi con đấy. Mà con không thích lau nhà đâu

    - Gia Bảo mai nhớ nhắc chị Đan đâu là muối đâu là đường nhé con. Không lại bỏ đường vào canh lại mệt lắm

    - Dạ_ Em trai nó gật đầu

    - Lại bắt đầu bôi bác con ra đi_ Nó chép miệng: Mẹ ghi ra giấy đi con không nhớ đâu, ghi thật đầy đủ mua những gì và mua thế nào èn nhớ để tiền lại cho con đấy

    - Biết rồi

    Nó chẳng nói gì đứng lên đi lên phòng ngủ. Ngồi nghiêm túc chấm bài cả tiếng nó mỏi hết cả cổ rồi còn đâu. Nó lên phòng nằm trên giường nghịch điện thoại. Nó còn đang nhắn tin với Khánh Minh, đamg cười vì nó vừa lừa anh

    Nó: Anh có cần nước để sống không "

    Anh: Có chứ

    Nó: Woaaaa vậy anh đang cần 75% trên con người của em rồi"

    Anh: Lại thả thính

    Nó: Khikhi.. anh dễ bị lừa quá

    Anh: Em bị nhiễm ngôn tình nặng rồi

    Nó: Hừm.. nay vừa đi uống trà sữa xong

    Anh: Có gì liên quan đến anh

    Nó: Em có một thắc mắc

    Anh: Sao nào

    Nó: Anh ơi.. em không hiểu là khi pha trà sữa ý..

    Anh: Anh đổ em lâu rồi

    Nó: Ơ kìa em chưa kịp nói mà

    Anh: Lại lừa người ta đi. Nhưng mà cái này anh suốt ngày được nghe rồi

    Nó: Hứ..

    Anh: Giận à

    Nó: Thấy em rảnh không?

    Anh: Ngủ đi. Anh bận xíu nhé. Ngủ ngon mơ anh đấy

    Nó: Em mơ hoàng tử của em chứ mơ anh làm gì.

    Anh:

    Nó cười cười

    Một lúc sau thì

    "Chết rồi.. đau bụng quá."

    Nó gắng cắn răng chịu đau một chút sẽ khỏi, nhẩm nhẩm ngày, lắc đầu không phải. Cơ mà sao lại đau bụng thế này. Nó nằm co người như con tôm trên giường, đang tgan thầm sao số nó khổ thế này thì thấy tin nhắn của Phương Vy

    PV:

    "Mài ơi tao bị đau bụng."

    Nó lấy cái điện thoại rep lại

    Nó:

    "Hic.. tao cũng thế."

    PV:

    "Không phải ngộ độc chứ. Chết rồi.. mẹ tao mà biết chỉ có đường bầm đập thôi."

    Nó:

    "Hic.. tao đau sắp chết rồi, tao gọi mẹ tao đây chứ thế này làm sao tao sống qua tối nay đây."

    PV:

    "Có biết tao ăn ít ít thôi. Đã thế lại còn ăn hỗn hợp nữa chứ. Mé ơi tao không sống nổi nữa rồi."

    Nó:

    "Tại mài đấy. Hic gọi mẹ tao cho tao đi bệnh viện đây. Tao thấy không ổn."

    Nó cố gắng thêm lúc nữa nhưng không ổn chút nào, vừa đau bụng vừa buồn nôn. Chắc nó chết quá. Nhìn đồng hồ, gần 11h rồi. Nhưng mà nhỡ mẹ mà biết nó ăn nhiều thứ để bị bội thực thế này mẹ đánh nó mất. Nhưng mà cứ thế này nó chết mất. Nó thấy thở cũng đau nữa

    Với lấy cái điện thoại gọi cho mẹ nó lên.

    Chưa đầy 1' mẹ nó đã chạy lên phòng nó. Đau khổ hơn khi nó khóa cửa trong mẹ nó thì không tài nào mở được. Lết cái thân dậy mở cửa, nó đau sắp chết mất rồi. Mở xong cửa nó ngồi sụp luôn xuống đất, cả người nó mềm nhũn cả ra, mặt thì trắng bệch ra, không một chút sức sống. Nó không nói được gì nữa, thêm một chút nữa nó chết luôn ở đây mất. Mẹ nó hốt hoảng gọi cho bác nó đưa nó đi cấp cứu.

    Nó được đưa vào phòng cấp cứu, mẹ nó và các bác nó ngoài này còn không biết chuyện gì đã xảy ra với nó, chỉ biết là lúc đưa đi cấp cứu, mặt nó cắt không giọt máu. Nó ngất luôn từ lúc trên phòng.

    Cũng may cô nó là bác sĩ của bệnh viện nên thủ tục các thứ làm nhanh hơn, mọi thứ chắc sẽ tốt hơn

    Mãi một lúc sau bác sĩ mới đi ra

    - Cháu sao rồi?

    - Chắc hôm qua nàng ăn gì vào rồi bị ngộ độc. Ăn quá nhiều thú dẫn đến bội thực chứ gì. Nhìn mặt mà em suýt hết hồn

    - Con bé này_ Mẹ nó thở phào nhẹ nhõm

    Nó xác định rồi, lần này mà tỉnh đậy kiểu gì cũng bị te tua cho xem

    Nó được chuyển vào phòng nghỉ ngơi, chắc cũng phải nằm viện vài hôm.
     
    Hà Dương thích bài này.
  10. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 29: Nằm viện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nó tỉnh dậy, chưa mở mắt đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện. Vừa mở hé mắt đập ngay vào mắt nó là mẹ nó đang ngồi cùng với cô nó. Thôi thì giả ngủ còn hơn chứ mở mắt ra là không ổn, kiểu gì cũng bị tra hỏi

    - Còn giả vờ ngủ cái gì_ Giọng mẹ nó vang lên

    Hic.. sao mẹ cứ như thần thánh ý. Cái gì gũng biết thế này. Thôi thì cũng đã lộ rồi thì mở mắt ra vậy.

    - Tại con chói mắt_ Nó vờ lấy tay che mắt

    - Nắng đâu ra mà chói

    - Hicccc mẹ chẳng thương con oa oa.. con bệnh mà mẹ còn ăn hiếp con. Con méc ba, méc bà nội, méo ông nội, méc bà ngoại, méc ông ngoại, méc bác cả, bác hai, méc cả Phương Vy, cả chị Khanh, chị Minh Anh rồi anh Minh Hoàng, con méc cả anh Khánh Minh cả Thu Hà cả Yến Anh cả Hà Anh đấy_ Nó xụ mặt giận dỗi

    - Xong chưa? _ Mẹ lườm nó

    Nó chẳng nói gì cả, quay sang nhìn cô nó cầu cứu

    - Rồi nói đi. Làm gì để ra nông nổi này. Mẹ để tự khai, đừng có mà nói dối

    - Chết rồi, không nhớ gì cả, bị mất trí nhớ nhớ rồi. Cô là ai? _ Nó giả vờ mất trí nhưng mẹ nó đâu phải trẻ lên 3 đâu.

    - Rồi trước sau gì thì cũng phải nói thôi mà.

    Nói xong mẹ nó đứng lên đi ra ngoài, chắc đi mua cho nó ít đồ ăn vặt ý mà.

    Cô nó kể lại lúc nó cấp cứu đáng sợ đến mức nào, nó kể cho cô nó nghe cái lịch sử ăn uống huy hoàng của nó ngày hôm qua

    - Ăn cho nhiều vào rồi bội thực chứ sao. Phải rửa ruột cho con vì ngộ độc đấy

    - Bảo sao giờ con đói muốn chết

    - Nào, ăn chút này đi. Chắc mẹ về nấu cháo cho con đấy

    - Cô đừng kể cho mẹ con đấy không con chết chắc

    - Mẹ chẳng không hỏi Phương Vy rồi

    - Hơ hơ thế nó có bị sao không ạ?

    - Cũng đau bụng nhưng không như con đâu. Ăn với uống cho nhiều vào, mới nghĩ hè chưa được tháng mà béo lên xem kìa, mặt như cái bánh bao rồi

    - Hử? Con giờ xấu lắm rồi sao? _ Nó giật mình đưa tay sờ sờ mặt đầy lo lắng làm cô nó phì cười

    - Bụng đã yếu còn ăn vớ vẩn vào.

    - Tại..

    - Không lí do

    Xong cô nó đi khám cho bệnh nhân còn mình nó ở đấy, nó phải nằm viện vài ngày. Như người thường thì không sao nhưng nó vốn bị đau đại tràng vả lại nó có khỏe như người ta đâu. Đấy là lí do mà ở nhà mẹ nó chẳng bao giờ cho nó ăn nhiều thứ đồ ăn vặt.

    Mới nhớ, cái điện thoại của nó đây rồi.. chắc còn trên phòng mất. Giờ đóng đô trong bệnh viện thế này chán muốn chết.

    Đang than trời than đất thì cửa phòng nó mở ra, ai kia.. nó tròn mắt nhìn mấy người trước mặt nó còn ai nữa ngoài Gia Khanh chị về lúc nào thế này, Minh Anh nhìn nó cười cười còn Minh Hoàng thì tay cầm bao nhiêu là đồ nhìn nó tí ta tí tửng. Ờ.. không có Khánh Minh đâu, nó ban đầu vui ơi là vui nhưng tự nhiên bị tụt cảm xúc.

    - Xem kìa.. sao nhìn em tàn ra nông nổi này rồi_ Gia Khanh bật cười nhìn nó trong bộ quàn áo của bệnh nhận, tóc còn rối mù nhưng dù sao vẫn đẹp mà

    - Chị về khi nào. Sao mọi người biết em trong đây_ Nó ngây thơ nói

    - Thật ra chị về từ hôm qua cơ. Lúc gọi cho em là chị đang ở nhà rồi còn. Sáng nay gọi cho em thấy nhóc Gia Bảo nghe máy nói rồi bọn chị xuống đây luôn

    - Muội vẫn ổn chứ? _ Minh Hoàng để bao nhiêu là thuốc bổ hoa quả èn bánh lên tủ cho nó hỏi

    - Hôm qua hơi không ổn nhưng nay ổn rồi_ Nó cười

    - Nay em béo hơn cả chị rồi. Về mẹ chăm tốt quá à. _ Minh Anh ngồi xuống giường cạnh nó nói

    - Hôm qua em còn tưởng không được gặp bọn chị nữa ý chứ. Em đau bụng quá rồi ngất luôn giờ nghĩ lại còn thấy sợ_ Nó rùng mình

    - Ăn uống kiểu gì thế không biết

    - Tại ăn ở độc ác theo con bạn em nên mới bị thế.

    - Ơ thằng kia đâu_Gia Khanh ngó ngang dọc

    - Nó về rồi_Minh Hoàng xoay xoay cái điện thoại nói thản nhiên

    - Sao thế? _ Gia Khanh ngạc nhiên

    - Ba nó cho người xuống hộ tống nó về rồi_ Minh Hoàng nhún vai tay vẫn xoay xoay điện thoại

    - Hai bác khó tính thế nhờ. Ba mẹ em chẳng bao giờ ép được em đâu_ Minh Anh tỏ ra bất bình nói

    - Haizzz nó không thích có ép kiểu gì nó cũng không đi đâu mà_ Gia Khanh chép miệng

    - Học đây cũng ổn mà sao cứ phải qua đó cơ_ Minh Hoàng nói

    - Nó qua thì mày và Minh Anh cũng chằng thoát đâu. Mà thôi kệ đi_ Minh Anh quay qua cười với nó

    Nó nãy chừ nghe mà chưa hết họ đang nói gì chỉ là nó biết được là

    Khánh Minh đang bị ba mẹ ép làm một việc gì đấy anh không hề thích

    - Gì chứ lại bị nhốt cả tháng trời trong phòng như tù không tv, không máy tính không điện thoại, không gặp bất cứ ai, quá hiểu rồi mà_ Minh Hoàng nhún vai

    - Khổ thân anh Minh. Hừm thế nên anh ý mới học giỏi anh đấy_ Minh Anh qua lườm Minh Hoàng

    - Anh cũng kém gì nó đâu nào

    - Thôi cơ mà_ Gia Khanh lườm Minh Hoàng

    Mặt nó buồn buồn, chẳng biết chuyện gì xảy ra với Khánh Minh nữa, hôm qua nói chuyện nó có nhận ra thái độ của Khánh Minh rất khác, nó có hỏi nhưng mà anh bảo không có gì. Haizzzz..

    Một lúc sau mẹ nó đưa cả em trai vào cùng. Thằng bé vừa thấy nó đã chạy lại, nó cứ tưởng lại hỏi han cái gì ai ngờ

    - Khikhi.. hôm nay chị không ở nhà en chơi điện thoại của chị sướng lắm

    Nó đơ mặt, mọi người thì cười ầm lên. Mẹ nó thì nói chuyện với tụi Gia Khanh nó thì ôm điện thoại xem tin nhắn rồi cuộc gọi nhỡ từ hôm qua tới giờ. Nó nhận ra.. anh gọi cho nó rất nhiều lần nhưng chỉ một lần nghe máy và gặp em trai nó. Nó mở xem tin nhắn từ "my world" 9+ tin nhắn liền.

    "Anh xin lỗi nhé. Xuống đến nơi mà không vào thăm em được. Anh có chút việc riêng. Em cố ăn uống vào cho khỏe đấy nghe chưa. Chắc anh cũng không đi du lịch cùng với em rồi, nay chắc cũng không được nói chuyện với em nữa. Chán quá nhỉ?

    Thôi thì.. biết sao giờ được. Anh còn không được gặp em, không được nói chuyện với em, không được thấy em.. haizzz chán quá.

    Nhớ em quá."

    Nó mặt buồn buồn, buồn, thấy anh đang online, chắc anh còn đi xe

    "Em làm phiền anh rồi."

    Khánh Minh: "Hâm nào

    Khỏe chưa bảo bối của anh"

    "Em khỏe rồi. Anh chưa về đến nhà à."

    "Sắp rồi nhưng anh không muốn về. Anh muốn gặp em."

    "Em không biết chuyện gì xảy ra nhưng mà anh có thể nghe theo ba mẹ anh mà."

    "Anh sẽ kể cho em nghe. Còn bây giờ thì hết thời gan nói chuyện với em rồi."

    "Anh có thấy em làm phiền anh quá không?"

    "Lại thế rồi, anh đã bảo là.. chỉ là chuyện riêng của anh thôi mà. Em ăn uống nghỉ ngơi cho tốt vào. Đừng ăn uống vớ vần vào rồi đau bụng nữa. Đừng làm anh lo nữa. Nhé.. bai bayby."

    "Có chuyện gì cũng đừng có cứng đầu quá rồi người thiệt cũng là anh đấy. Em sẽ không sao đâu."

    "Yêu."

    Nó cười cười không thấy anh nói gì nữa theo như Minh Hoàng nói chắc anh đã về đến nhà và bị nhốt rồi cũng nên. Haizzz xuất sắc quá cũng đâu vui gì đâu nào. Cứ bình thường như nó có khi dễ sống hơn cũng nên.
     
    Hà Dươnglinhmeii thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...