Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tà Nguyệt Lâu Chủ, Nov 10, 2018.

  1. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 630: Trước ngày đại chiến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vù vù..".

    "Vù vù..".

    Huyết Sát Giáo, một góc trời Tây uyển, gió lúc này đang thổi mạnh. Hoa ở đây, chúng đang nghả nghiêng theo gió, hương bay tán loạn.

    Trong gió, lẫn giữa hương hoa, thấp thoáng có thể nhận ra một phần mộ. Khá là sạch sẽ, mấy thước chung quanh chẳng thấy mọc lên một ngọn cỏ nào. Hẳn ngôi mộ này rất thường được người thăm nom quét dọn..

    Bên phần mộ ấy, Lăng Tiểu Ngư khụy gối, từ từ quỳ xuống. Hắn dập đầu ba cái, bái lạy xong thì nâng tay đặt lên tấm bia trước mặt, sờ từng nét, từng chữ..

    "Yến cô cô, Tiểu Ngư đến thăm người đây".

    * * *

    * * *

    "Soạt..".

    "Soạt..".

    Trong lúc Lăng Tiểu Ngư còn đang quỳ trước mộ Yến cô cô mình tâm sự thì từ phía sau hắn, một bóng người tiến lại.

    Là một nữ nhân. Tương tự Lăng Tiểu Ngư, nữ nhân này cũng mặc hắc y, bề ngoài tuổi tầm hai bảy hai tám, có mái tóc đen tuyền, phần sau búi cao trong khi phần trước thì tóc được rẽ đều sang hai bên. Trên đầu nàng, trái phải đều có trâm hoa đương cài, nhìn rất là quý phái.

    Chẳng phải Đồ Tam Nương thì ai?

    * * *

    Đồ Tam Nương, nàng đi không chậm, chẳng nhanh, cước bộ bình thường. Chừng khi khoảng cách với Lăng Tiểu Ngư chỉ còn tầm độ ba bước chân thì nàng dừng lại.

    Lăng Tiểu Ngư chuyển mình đứng lên, trong tư thế quay lưng cất tiếng: "Ngươi đến thăm Yến cô cô ta, hay là chủ đích muốn tìm ta?".

    Đồ Tam Nương không trực tiếp trả lời mà hỏi: "Ta muốn biết tại sao ngươi phải làm như vậy?".

    "Làm như vậy?".

    "Cách ngươi đối xử với Gia Gia, và cả Tiểu Linh nữa".

    Đồ Tam Nương nói tiếp: "Tại sao ngươi lại giam giữ họ? Ngươi có biết những năm qua bọn họ đều đêm ngày trông ngóng, vì ngươi mà cầu nguyện hay không?".

    "Biết thì thế nào? Không biết lại thế nào?".

    Lăng Tiểu Ngư từ từ quay đầu nhìn lại, tiếp lời: "Đối với ta cũng chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa".

    Đồ Tam Nương nhíu mày, có chút trầm mặc. Nam nhân đang đứng trước mặt đây, nàng không tài nào đoán ra được tâm ý của hắn. Nàng không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì..

    "Ngươi định sẽ làm gì Gia Gia và Tiểu Linh?".

    "Đừng lo." - Lăng Tiểu Ngư đáp, thanh âm vẫn hững hờ như cũ - "Ta sẽ không thương tổn gì đến họ đâu. Ta chỉ đơn giản là không muốn bị phiền nhiễu thôi".

    "Nếu vậy tại sao ngươi không bắt giam luôn ta?".

    Vấn đề này Đồ Tam Nương khá là nghi hoặc. Nàng không rõ vì cớ gì mà Lăng Tiểu Ngư lại còn để nàng tự do đi lại. Huyết Sát Giáo hiện đã nằm trong tay hắn, thế lực tà đạo đã thần phục dưới chân hắn, theo lý thì Lăng Tiểu Ngư hắn đâu cần đến Đồ Tam Nương nàng nữa.

    Lăng Tiểu Ngư đương nhiên thừa hiểu vướng mắc trong lòng Đồ Tam Nương. Dù vậy, hắn không có ý định sẽ giải thích cái gì.

    "Đồ Tam Nương, nếu ngươi chán ghét tự do thì có thể tự mình đi vào trong phòng giam. Sẽ không ai ngăn cản ngươi đâu".

    Vừa nói, chân Lăng Tiểu Ngư vừa tiến sát lại, đến khi thân thể chỉ còn cách Đồ Tam Nương chưa tới một gang tay thì hắn mới dừng lại.

    "Ta khuyên ngươi nên an phận, đừng có hành động ngu ngốc. Nếu không.. Đồ Tam Nương ngươi sẽ phải hối hận đấy".

    Đi kèm với cái nhếch môi ý vị, Lăng Tiểu Ngư vậy mà đặt hẳn bàn tay lên khuôn mặt kiều mị của Đồ Tam Nương. Hắn nhẹ vuốt ve, buông lời đe dọa: "Một vưu vật như ngươi, nam nhân ai cũng đều thèm khát cả. Nên nhớ ta cũng là nam nhân. Tấm thân xử nữ của ngươi thực rất khiến ta động tâm đấy".

    Đồ Tam Nương há hốc, trong lòng hoảng sợ. Cái sợ này, không chỉ đến từ việc tứ chi bị phong bế không thể cử động mà còn đến từ những lời nói của Lăng Tiểu Ngư. Thì ra hắn đều biết rõ..

    Ngó thấy giai nhân đã "hiểu" được, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới đem tay thu về, đồng thời giải khai phong bế.

    "Nếu như không còn chuyện gì khác thì lui xuống đi. Bổn giáo chủ muốn được an tĩnh một mình".

    Đồ Tam Nương không dám nói thêm gì, lặng lẽ rút lui.

    Lăng Tiểu Ngư hôm nay đã không còn là Lăng Tiểu Ngư của ngày xưa nữa, bây giờ hắn đã trở nên rất đáng sợ..

    * * *

    * * *

    Đêm.

    Trên đỉnh Trúc Kiếm.

    Ở đây, trong những năm này hầu như lúc nào cũng tĩnh mịch. Ban ngày còn đỡ, chí ít còn có dương quang chiếu rọi, nhưng khi tà dương khuất bóng.. khung cảnh nhìn đâu cũng thấy vắng lặng, u buồn.

    Cảnh đã như thế, người lại càng buồn hơn..

    Đêm nay, giống như mọi ngày, cơm nước xong Lăng Thanh Trúc lại một mình đi ra nơi vách núi, ngồi đó mà ngẩng đầu xem trăng. Trong lòng nàng có rất nhiều tâm sự, nhưng lại không biết phải san sẻ cùng ai..

    * * *

    "Chẳng phải ta đã bảo ngươi đừng đến tìm ta nữa rồi sao?" Lăng Thanh Trúc ngồi im một lúc thì chợt cất tiếng. Tất nhiên là nàng không nói với cỏ cây hay là một con vật nào đấy. Đối tượng nàng hướng đến là người. Một vị thần nhân.

    "Lăng Thanh Trúc, mỗi người đều có số mệnh của mình, muốn tránh cũng không được".

    Trong bộ hồng y, Chu Tước chậm rãi tiến lại.
     
  2. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 631: Đại Họa Lâm Đầu, Chính Giáo Nguy Nan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Số mệnh?".

    Với hình hài của một đứa trẻ, vẫn bộ tử y tinh kỳ, Lăng Thanh Trúc chuyển mình đứng dậy.

    "Lăng Thanh Trúc ta bất quá chỉ là một nữ nhân bình thường, mệnh phần hẩm hiu. Chuyện gánh vác thương sinh, ta làm không nổi".

    "Lăng Thanh Trúc ngươi vốn không phải nữ nhân bình thường, ngươi chính là Tử Lan tiên tử đầu thai chuyển thế. Sự luân hồi của ngươi chính là để duy trì chính khí thiên địa, bảo hộ thương sinh thiên hạ".

    "Chu Tước, ta đã bảo là ngươi nhận lầm rồi. Ta không phải Tử Lan tiên tử nào kia. Ta chỉ là Lăng Thanh Trúc, một nữ nhân nhu nhược".

    * * *

    "Ngươi thực nhẫn tâm đứng nhìn chính giáo bị diệt, sinh linh lầm than ư?".

    Trước câu hỏi ấy của Chu Tước, Lăng Thanh Trúc có khựng người một chút. Nhưng rồi nàng cũng nhấc chân bước đi.

    "Tâm ta đã nguội, lòng đã mệt, chuyện thế gian ta không muốn quản, cũng không còn sức để quản".

    * * *

    "Xin ngươi tránh đường." Lăng Thanh Trúc nhìn thân ảnh hồng y trước mặt, nói.

    Chu Tước im lặng vài giây, đến lúc Lăng Thanh Trúc sắp lách người bước qua thì nàng chợt chìa tay.

    Trong tay nàng, một chiếc hộp màu đen đang hiện hữu.

    "Ngươi có ý gì?".

    "Vật hoàn nguyên chủ".

    Chu Tước tiếp lời: "Năm đó Tử Lan tiên tử đã giao nó cho ta bảo hộ, đợi ngài ấy chuyển thế trùng sinh. Nay ta giao lại cho ngươi".

    "Ta đã nói rồi, ta không phải..".

    Chu Tước không đợi Lăng Thanh Trúc kịp nói hết câu thì đã chủ động bắt lấy tay nàng, đặt luôn chiếc hộp vào trong tay. Sau đó, nàng biến mất, mặc cho Lăng Thanh Trúc có nguyện hay không.

    "Lăng Thanh Trúc, phong ấn Long Tru chỉ có mình ngươi mới giải được, cũng chỉ khi ngươi thực tâm mong muốn thì mới có thể làm được. Xin ngươi hãy nghĩ đến thương sinh thiên hạ".

    * * *

    "Thương sinh thiên hạ ư?".

    Lăng Thanh Trúc cúi nhìn chiếc hộp màu đen trong tay, thần tình như có chút gì chua xót: "Ngay đến chính đệ tử của mình ta còn không thể bảo hộ thì nói gì thương sinh..".

    * * *

    * * *

    Thiên hạ kinh biến, thương sinh lầm than, đấy là những gì mà thần điểu Chu Tước vẫn lo lắng bấy lâu. Lăng Tiểu Ngư còn sống thì mối họa còn đó. Nàng biết, chính giáo lâm nguy chỉ là sớm muộn.

    Thực ra nếu mà được thì Chu Tước không ngại cưỡng ép Lăng Thanh Trúc, bắt nàng phải tiếp nhận lực lượng từ Long Tru, thức tỉnh tiền kiếp. Đáng tiếc, đó là điều không thể. Phong ấn của Long Tru hết sức đặc thù, trừ phi Lăng Thanh Trúc thực tâm mong muốn, bằng không thì chẳng cách nào giải được. Chu Tước nàng chỉ còn biết trông mong, hy vọng, rằng Lăng Thanh Trúc sẽ sớm hồi tâm chuyển ý, một lần nữa vì thương sinh thiên hạ đứng ra gánh vác.

    Ngặt nỗi.. Lăng Thanh Trúc hồi tâm chuyển ý đâu còn chưa thấy thì tai kiếp, nó đã giáng xuống rồi.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn đã hành động. Lấy thân phận giáo chủ Huyết Sát Giáo, hắn đã dẫn theo thế lực tà đạo tiến đến núi Ngũ Đài, hiện đang chuẩn bị tấn công vào Thiên Kiếm.

    * * *

    Cuộc tổng tiến công của Lăng Tiểu Ngư, đối với thiên hạ chính giáo thật sự là rất bất ngờ. Bọn họ không nghĩ tai họa sẽ ập đến nhanh như vậy. Nhiều người thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị để đương đầu.

    Nhưng, dẫu có kinh, có hãi tới đâu thì hôm nay, tất cả cũng buộc lòng phải nghênh đón. Đây là thời khắc sinh tử. Chính giáo còn mất, hết thảy đều ở tại hôm nay.

    * * *

    Bên ngoài Thiên Kiếm khoảng chừng mười dặm, bầu không khí hiện đang vô cùng căng thẳng. Bên trái là tu sĩ tà đạo, bên phải là môn nhân chính giáo, hai thế lực với quân số tương đương ai nấy đều đã hàng ngũ chỉnh tề, tay lăm lăm pháp khí tùy thời xuất động.

    Chân ngự hư không, Chu Tước - chỗ dựa tinh thần của phe chính giáo - tiến lên trước mấy bước, nhìn về hướng đối diện, nói:

    "Thiên ngoại chí tôn, ngài nhất định phải diệt đi chính giáo ư?".

    Từ trong hàng ngũ tu sĩ tà đạo, Lăng Tiểu Ngư từ tốn bước ra.

    Khác hẳn mọi khi, hôm nay Lăng Tiểu Ngư không mặc hắc y, càng không đeo lên chiếc mặt nạ nào. Y phục trên người hắn, trong ngoài đều giống như nhau, thuần một màu đỏ, đậm hơn của Chu Tước một chút. Một điểm lạ nữa là, tóc trên đầu hắn hôm nay đã chẳng còn được buộc bởi một sợi dây màu tím nào nữa. Thay vì buộc lên thì hắn để xõa, nhìn lại càng tang thương già dặn..

    "Thiên ngoại chí tôn?" - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu - "Chu Tước, kẻ đứng trước mặt ngươi hôm nay không phải chí tôn thiên ngoại. Ta là Lăng Tiểu Ngư - người đã bị chính giáo các ngươi đổ oan ngày đó. Cái ngày mà Yến cô cô ta bị sát hại".

    Không phải chí tôn thiên ngoại?

    Chu Tước nhíu mày, dạ âm thầm nghi hoặc. Tuy nhiên, nghi thì nghi, Chu Tước không truy hỏi ở vấn đề ấy. Khiến nàng quan tâm có chăng là mục đích của Lăng Tiểu Ngư. Hôm nay hắn kéo theo toàn bộ tu sĩ tà đạo đến đây, tuyệt không thể có điểm tốt lành được.

    Là để báo thù cho cô cô hắn sao?

    Dường như cũng hiểu được tâm tư Chu Tước, Lăng Tiểu Ngư chủ động nói ra: "Ngày đó ta bị Quỷ diện nhân vu oan giá họa, bị lũ chính giáo các ngươi hợp sức tru diệt. Yến cô cô của ta cũng bởi vì các ngươi mà chết.. Hôm nay, Lăng Tiểu Ngư ta bắt các ngươi nợ máu phải trả bằng máu!".

    Cùng với câu nói, từ trên người Lăng Tiểu Ngư, một cỗ sát khí kinh khủng cũng bất ngờ bạo phát, khiến cho cả tu sĩ tà đạo lẫn phe chính giáo phải một phen khiếp hãi. Thậm chí, những kẻ có tu vi hơi yếu một chút, dưới cỗ sát khí này ngay lập tức đứt đoạn tâm mạch mà chết.
     
  3. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 632: Vạch trần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mau lui lại!".

    "Mau lui lại!".

    Chính giáo, tà đạo, mỗi bên đều có người hạ lệnh rút lui. Phe chính giáo lên tiếng là Chu Tước, còn phía tà đạo nhắc nhở là Đồ Tam Nương.

    Đúng vậy. Hôm nay trợ thủ mà Lăng Tiểu Ngư mang theo chính là vị giáo chủ tiền nhiệm này. Phần Dương Tiểu Ngọc thì.. không thấy nàng đâu. Có lẽ trận chiến này nàng không muốn tham dự.

    * * *

    "Lăng Tiểu Ngư, ngày đó chính giáo cũng chỉ là bị người lợi dụng, ta xin ngươi hãy mở lượng hải hà..".

    "Câm miệng!".

    Chu Tước nói chưa hết câu thì đã bị Lăng Tiểu Ngư quát thẳng vào mặt.

    "Đừng có nói với ta kẻ không biết thì không có tội! Lũ ngu đần các ngươi đã giết người rồi lại muốn rũ bỏ trách nhiệm hay sao? Đừng hòng!".

    "Tứ đại tông môn, thiên hạ chính giáo! Hôm nay ta bắt các ngươi phải trả nợ!".

    Lăng Tiểu Ngư ngự giữa hư không mà quát tháo, mỗi một câu mỗi một chữ đều ngập tràn sát ý, chẳng cho người có cơ hội thương thuyết gì.

    Trước thái độ hung dữ kia của hắn, Chu Tước chỉ đành im lặng. Nàng biết, trận chiến hôm nay sợ rằng khó tránh.

    Tất nhiên, biết không phải chỉ mỗi mình Chu Tước. Thiên hạ chính giáo ai nấy đều tự mình hiểu lấy. Ngay lúc này có rất nhiều người đang âm thầm hối hận vì đã can dự vào chuyện của Lăng Tiểu Ngư, truy sát hắn, hại chết Yến cô cô của hắn. Nhất là các vị cao tầng tứ đại tông môn.

    Phổ Minh - Phổ Hằng thần tăng của Lam Yên Tự, Trương Dĩnh - Tần Ngọc của Cửu Hoa Cung, Ân Diệt của Tam Tiên Đảo, Cơ Thành Tử của Thiên Kiếm Môn.. Hiện tất cả đều lo, đều sợ.

    Không sao được khi kẻ bọn họ phải đối đầu là hung linh Thái cực, đại họa Song Ngư. Ngày đó, tại Miên Thành, thời điểm Lăng Tiểu Ngư hắn thức tỉnh, sức mạnh bày ra kinh khủng bậc nào, ai cũng đều thấy. Minh Tôn, Chu Tước, Huyền Vũ, cộng thêm cả thiên kiếp địa kiếp cùng hợp lực vậy mà vẫn không thể tiêu diệt được hắn. Nay Minh Tôn đã tan vào thiên địa, Huyền Vũ thì cũng bị Dương Tiểu Ngọc áp chế, chỉ còn lại một mình Chu Tước..

    Rõ ràng, sức mạnh chính đạo đã giảm đi rất nhiều. Một mình Chu Tước liệu có đủ để ngăn chặn tai ương?

    Cơ Thành Tử, Ân Diệt, Trương Dĩnh - Tần Ngọc, Phổ Minh - Phổ Hằng thần tăng, bọn họ rất lo ngại. Bọn họ đang âm thầm cầu mong, rằng Lăng Tiểu Ngư hôm nay chẳng còn được như ngày đó, thực lực đã suy giảm. Có như vậy thì may ra chính giáo mới có thể tiếp tục tồn lưu.

    Thế nhưng.. Chính giáo, bọn họ lầm rồi. So với Miên Thành ngày đó thì thực lực Lăng Tiểu Ngư hôm nay đúng là đã khác đi, nhưng không phải suy giảm mà là gia tăng. Nói cách khác, hiện Lăng Tiểu Ngư còn ghê gớm hơn thời điểm ở Miên Thành rất nhiều. Chiếu theo hoàn cảnh trước mắt mà nói thì chính giáo mười mươi là bại vong rồi. Thời gian bất quá sớm muộn.

    "Miên Thành ngày đó Minh Tôn còn có thể cản được ta, bằng như hôm nay.. Chu Tước ngươi chỉ có một mình, lấy gì để ngăn ta?".

    "Nhưng mà.. Trước khi hủy đi chính giáo, có một chuyện ta vẫn muốn làm rõ, để cho lũ ngu đần các ngươi được sáng mắt".

    Thần thái cao ngạo, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục nói: "Quỷ diện nhân - kẻ chủ mưu năm đó, Chu Tước ngươi khẳng định vẫn còn chưa biết đi?".

    Sắc mặt hơi đổi, Chu Tước im lặng chờ nghe.

    Không để nàng phải đợi lâu, vài giây bất quá thì giọng Lăng Tiểu Ngư đã lại vang lên: "Thật trùng hợp, thời gian trước, khi ta đến Thanh Khâu đã vô tình tóm được Hỗn Độn - kẻ đã ẩn náu trong người Quỷ diện nhân bấy lâu. Từ ký ức của nó, ta cuối cùng cũng đã biết được chân tướng. Thân phận của Quỷ diện nhân, ta đã nắm rõ".

    "Chu Tước, ngươi có biết đó là ai không? Ta dám cá nghe xong danh tự thì các ngươi sẽ bất ngờ lắm đấy".

    "Ngươi nói đi, kẻ đó là ai?".

    Đáp lại Chu Tước là một nụ cười ý vị. Cùng với ngón tay di động, Lăng Tiểu Ngư nói: "Quỷ diện nhân, kẻ đã đứng đằng sau mọi chuyện.. chính là hắn".

    Theo ngón tay Lăng Tiểu Ngư chỉ, Chu Tước, môn nhân chính giáo tất cả cùng nhìn về, chừng nhận ra đối tượng thì ai nấy đều có vẻ "rất ngoài ý muốn". Bởi vì bị chỉ mặt, không ai khác mà chính là.. Cơ Thành Tử - vị chưởng môn hiện thời của Thiên Kiếm, cũng đồng thời là thủ lĩnh trong liên minh chính đạo!

    Chuyện này.. có thể sao? Trong giới tu tiên luyện đạo, xưa giờ ai lại không biết Cơ Thành Tử là bậc quân tử đức cao vọng trọng luôn hết lòng vì chính giáo, vì thương sinh thiên hạ. Một người như thế lại là Quỷ diện nhân - kẻ đã cướp của giết người, thái bổ nữ nhân, làm ra những chuyện độc ác, táng tận lương tâm được ư?

    Quá là khó tin. Nhất là đối với môn nhân Thiên Kiếm.
     
  4. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 633: Đương trường xử tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong hàng ngũ tu sĩ chính giáo, Dịch Bất Dịch - phong chủ Liệt Kiếm Phong đứng ra, có phần tức giận: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi đừng có ngậm máu phun người!".

    "Chưởng môn sư huynh là bậc quân tử quang minh lỗi lạc, há có thể là Quỷ diện nhân?".

    Tiếp sau Dịch Bất Dịch, Cơ Thành Tử cũng lên tiếng vì bản thân thanh minh: "Cơ Thành Tử ta là Quỷ diện nhân? Đây đúng là chuyện hoang đường!".

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi đã kéo quân tới đây, muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết, cho dù đấu không lại Cơ Thành Tử ta cũng tuyệt không lùi bước. Ngươi hà tất phải tạt nước bẩn lên người ta, khiến ta ô danh!".

    "Ô danh? Ha ha ha!".

    Lăng Tiểu Ngư nghe tới đó thì cười phá lên.

    "Cơ Thành Tử à Cơ Thành Tử, ngươi khiến ta quá là tức cười đi.. Một kẻ tiểu nhân như ngươi mà cũng có danh để ô sao? Ha ha ha..".

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư đứng cuồng tiếu một lúc, khi ngưng thì sắc mặt liền đổi hẳn, trở nên lạnh lùng. Hắn hừ khẽ một tiếng, rồi nói: "Cơ Thành Tử, ký ức của ngươi một phần bị xóa, một phần bị sửa, bởi thế nên đã không còn biết mình là Quỷ diện nhân, không còn biết bản thân đã từng bày mưu hãm hại ta như thế nào, lợi dụng thiên hạ chính giáo ra sao. Nhưng còn những việc làm dơ bẩn trong quá khứ, thời điểm ngươi còn chưa gặp Hỗn Độn, thiết nghĩ là Cơ Thành Tử ngươi vẫn chưa quên đi?".

    Khác với ban nãy, lần này Cơ Thành Tử đã hơi biến sắc. Mặc dù hắn trấn định lại rất nhanh nhưng vẫn không qua được mắt của Lăng Tiểu Ngư. Và cả Chu Tước nữa.

    "Việc làm dơ bẩn? Lăng Tiểu Ngư ngươi lại đang tính vu oan giá họa gì lên đầu ta?".

    Lăng Tiểu Ngư khẽ nhếch môi, miệng cười tâm không cười. Hắn bảo, đối tượng chẳng phải Cơ Thành Tử hay Chu Tước mà là một nữ nhân đứng phía sau mình, trong hàng ngũ tu sĩ tà đạo: "Đồ Tam Nương, Cơ chưởng môn đây đã từng làm ra những việc dơ bẩn gì, ngươi hãy nói cho mọi người cùng biết đi".

    Theo lời, Đồ Tam Nương bước lên.

    Nàng nhìn thẳng mặt Cơ Thành Tử, nói: "Tên tiểu nhân ngươi thật không ngờ vẫn có thể an nhàn sống đến tận hôm nay, ông trời đúng là không có mắt..".

    "Năm đó, Huyết Linh Tông vì sao lại bị tiêu diệt? Cơ Thành Tử ngươi hẳn là biết rõ nhỉ?".

    "A di đà phật".

    Chỗ Lam Yên Tự, một lão tăng bước ra, một bàn tay để ở trước ngực, nói: "Năm đó Huyết Linh Tông nhiễu loạn thế gian, tông chủ Âm Thiên Chiếu gây nhiều tội ác. Vì an nguy thiên hạ, thế lực các phương mới họp sức để diệt trừ. Chuyện đó mọi người đều biết".

    "Phổ Minh hòa thượng, ngươi nói không sai, đúng là mọi người đều biết. Thế nhưng..".

    Oán hận trỗi lên, Đồ Tam Nương siết tay tiếp lời: "Những gì mà các ngươi biết, các ngươi cho đó là sự thật sao? Qua chuyện của Quỷ diện nhân, lũ ngu đần các ngươi còn chưa rút ra được bài học ư?".

    "Đồ Tam Nương, như ngươi nói thì chuyện năm đó còn có uẩn khúc?" Bên cạnh Phổ Minh, Phổ Hằng thần tăng lên tiếng hỏi.

    Đồ Tam Nương xác nhận ngay: "Không sai! Huyết Linh Tông năm đó vốn dĩ là bị người ta vu oan hãm hại, cũng bằng phương thức như cái cách mà Quỷ diện nhân đã làm với Lăng Tiểu Ngư! Chủ mưu chẳng phải ai khác, chính là Cơ Thành Tử!".

    "Cơ Thành Tử, tên ngụy quân tử ngươi ngoài mặt thì lúc nào cũng tỏ ra mình là người nhân nghĩa nhưng thực chất bên trong chỉ là phường tiểu nhân xảo trá đê hèn! Năm đó chỉ vì muốn đoạt được bí kíp Huyết Ảnh Tu La Công mà ngươi đi gieo tiếng ác cho Huyết Linh Tông, hãm hại Âm Thiên Chiếu, khiến cho hàng vạn người phải chết oan.. Món nợ máu này hôm nay ta nhất định bắt ngươi phải trả!".

    "Đồ Tam Nương, ngươi ngậm máu phun người! Cơ Thành Tử ta.. a!".

    Cơ Thành Tử đang nói bỗng dừng, cơ thể tự dưng lảo đảo, khoé miệng cũng bất ngờ hộc ngụm máu tươi.

    "Hừ..".

    Ở chiều đối diện, Lăng Tiểu Ngư lạnh lùng cất tiếng: "Đã tới nước này mà ngươi còn già mồm. Cơ Thành Tử, tên ngụy quân tử ngươi cho hôm nay mình còn có cơ hội sống sót sao?".

    Liếc qua Lý Ngọc Thường, Ngọc Vân Tử - hai vị phong chủ mà bản thân cho là có phẩm hạnh nhất ở Thiên Kiếm Môn, hắn nói tiếp: "Lý phong chủ, Ngọc phong chủ, các người có biết Dương Tổ Hiền năm đó vì sao mà chết không?".

    "Cơ Thành Tử nói là y bị Huyết Linh Tông sát hại, tuy nhiên sự thật lại không phải vậy. Kẻ giết Dương Tổ Hiền chả phải người nào của Huyết Linh Tông, ra tay chính là Cơ Thành Tử - vị sư huynh mà các ngươi vẫn tôn kính bấy lâu. Đáng thương cho Thiên Kiếm các ngươi, bao đời thanh bạch lại sản sinh ra một tên cầm thú bại hoại như hắn".

    "Lăng Tiểu Ngư, những lời ngươi nói đều là sự thật?" Sau một hồi lâu im lặng, Lý Ngọc Thường rốt cuộc lên tiếng. Xem ra trong lòng nàng cũng đã có hoài nghi.

    "Lý phong chủ, ngươi cảm thấy ta cần thiết bịa chuyện gạt người sao?".

    Lăng Tiểu Ngư chốt hạ: "Mỗi một câu, mỗi một chữ mà ta nói, Đồ Tam Nương nói, hết thảy đều là sự thật. Các ngươi không tin thì có thể hỏi vị thần nhân của các ngươi".

    "Chu Tước, lấy bản lãnh của ngươi chắc không khó để xác minh đi?".

    Chu Tước không trả lời. Thay vì hồi đáp Lăng Tiểu Ngư thì nàng lại chuyển mắt nhìn sang Cơ Thành Tử.

    "Cơ Thành Tử, những gì Đồ Tam Nương vừa nói có đúng không?".

    "T-Thần nhân, xin ngài minh giám! Cơ Thành Tử tuyệt không phải hạng người ấy!".

    Chu Tước khép mắt, thâm tâm một trận bi ai.

    "Không ngờ chính giáo lại có một tên súc sinh như ngươi".

    "T-Thần nhân, ta.. ta..".

    Cơ Thành Tử thần tình hoảng hốt, hết nhìn Chu Tước lại đến nhìn Lăng Tiểu Ngư. Cuối cùng, hắn cắn răng hóa thành trăm ngàn giọt máu phân ra tám hướng mười phương để trốn chạy.

    "Chạy? Ngươi chạy nổi sao?".

    Lăng Tiểu Ngư nâng lên cánh tay phải, năm ngón tay hướng hư không co lại. Một giây chưa đến, thân ảnh Cơ Thành Tử đã ngay lập tức lộ diện, rơi vào trong tay hắn.

    "Ư.. Tha.. tha cho..".

    "Cầu xin ta?" - Lăng Tiểu Ngư cười gằn - "Cơ Thành Tử cũng có ngày phải lên tiếng cầu xin kẻ khác ư?".

    "Ha ha ha! Ha ha ha ha!".

    Trong tiếng cười, Lăng Tiểu Ngư càng lúc càng bóp chặt cái cổ Cơ Thành Tử hơn. Cũng chẳng rõ hắn đã làm gì, đến chừng buông tay ra thì Cơ Thành Tử đã thoi thóp, thậm chí đến miệng cũng khó khăn lắm mới mở ra được.

    "Đừng.. đừng giết.. ta..".

    "Đồ Tam Nương, hung thủ đã ở trước mặt. Báo thù đi".

    "Đa tạ".

    Đồ Tam Nương thật lòng cảm kích Lăng Tiểu Ngư vì đã nhường lại cơ hội cho mình. Việc tự tay giết Cơ Thành Tử đối với nàng rất có ý nghĩa. Nàng đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.

    "Đừng.. giết..".

    ".. Tha.. Tha..".

    Cơ Thành Tử sợ hãi van cầu, nhưng lời cầu khẩn của hắn, chúng lại không thể chạm đến lòng trắc ẩn của Đồ Tam Nương được. Sự yếu đuối của hắn, tác dụng có chăng chỉ khiến cho nàng càng thêm căm hận.

    Năm đó, trong Huyết Linh Tông có biết bao kẻ yếu. Tất cả bọn họ đều bị thảm sát, sớm trở thành oan hồn.. Là kẻ nào gây ra?

    "Tỷ tỷ, muội báo thù cho tỷ đây".

    Dạ thầm nhắn gửi người đã khuất một câu, Đồ Tam Nương lấy ra loan đao, giơ lên trước mặt Cơ Thành Tử. Rồi.. "Roẹt" một đường, đầu của Cơ Thành Tử đã rơi xuống đất.
     
  5. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 634: Là thần, cũng là ma

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Giết tốt lắm".

    Lăng Tiểu Ngư đi đến bên cạnh Đồ Tam Nương, cúi nhìn thi thể chẳng vẹn toàn của Cơ Thành Tử, thấp giọng nói.

    Một bàn tay đặt lên vai nàng, hắn bảo: "Huyết Linh Tông bị thảm sát năm đó, chủ mưu là Cơ Thành Tử, nhưng trừ bỏ Cơ Thành Tử ra thì thiên hạ chính giáo cũng có phần. Đồ Tam Nương, hãy vì hàng vạn oan hồn đã chết mà báo thù".

    Đồ Tam Nương ngẩng đầu lên, gật liền một cái, tỏ rõ quyết tâm.

    Phải. Một Cơ Thành Tử thôi thì chưa đủ. Hôm nay Đồ Tam Nương nàng phải đại khai sát giới!

    "Lăng Tiểu Ngư, oan có đầu nợ có chủ. Ta xin ngươi hãy..".

    "Bớt nói nhảm!".

    Lăng Tiểu Ngư căn bản không muốn nghe những lời cầu tình của Chu Tước. Cái điệu bộ vì chúng sinh thiên hạ kia của nàng khiến cho hắn cảm thấy rất là chán ghét.

    "Chu Tước, ta nói rồi. Hôm nay ta phải hủy diệt chính giáo, đừng hòng có ai ngăn cản được!".

    "Chúng giáo đồ nghe lệnh!".

    "Lăng Tiểu Ngư..".

    Bỏ hết ngoài tai lời của Chu Tước, Lăng Tiểu Ngư chỉ tay về phía trước hạ xuống mênh lệnh: "Sát!".

    Thanh âm của hắn vừa dứt thì từ phía sau, tương tự hắn, rất nhiều cặp mắt màu đỏ bất thình lình rực sáng. Kế đấy, những tiếng "Sát!" thi nhau cất lên. Cả một biển người lao thẳng về phía trước, bắt đầu tấn công phe chính giáo.

    "Keng!".

    "Keng!".

    * * *

    "Ầm!"

    "Ầm!".

    * * *

    "Giết!".

    "Giết!".

    * * *

    Hàng vạn con người cứ thế lao vào nhau chém giết. Pháp khí, linh phù, độc dược.. đủ hình đủ dạng được xuất ra công kích địch nhân. Hung hãn hơn, có khí thế hơn không nghi ngờ là tu sĩ tà đạo. Phần môn nhân chính giáo.. Bọn họ vốn dĩ là những người bị động, trận chiến này căn bản chẳng hề mong muốn, vừa rồi lại thêm sự thật về Cơ Thành Tử - thủ lĩnh của mình - bị phơi bày, rồi bị giết chết, thử hỏi làm sao mà hăng hái cho được? Nghênh chiến, xét ra cũng chỉ do bất đắc dĩ mà thôi.

    Cầu tình không được, có chạy cũng không xong, lẽ nào đứng yên chịu trận?

    Phải đánh. Dù muốn dù không thì bọn họ cũng phải đương đầu cùng kiếp nạn. Chỉ là.. tai kiếp này thực sự quá lớn. Thế lực tà đạo quá ư hung hãn, nếu cứ theo tình cảnh trước mắt kéo xuống, sợ rằng chính giáo sẽ thảm bại mất.

    * * *

    "Á!".

    "Không!".

    "Cứu!".

    Liên tiếp là những tiếng hét thảm, những lời cầu xin trong vô vọng. Dưới thế công ác liệt của tu sĩ tà đạo mà người dẫn đầu là Đồ Tam Nương, môn nhân chính giáo từng người từng người gục ngã. Kẻ bay đầu, người mất tay chân, tràng cảnh máu me kinh dị vô cùng.

    Thoáng chốc, hơn ngàn nhân mạng đã nằm xuống. Trong số đó, có kẻ thậm chí còn bị diệt cả nguyên thần, vĩnh viễn cũng không thể đầu thai được nữa. Chắc chắn, số người tử trận sẽ còn tiếp tục tăng lên, phe chính giáo sẽ còn bị thiệt hại nhiều hơn nếu như không có dị biến phát sinh.

    Đúng thời điểm tu sĩ tà đạo đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, chuẩn bị càn quét môn nhân chính giáo thì bỗng từ trên trời, một trận hỏa cầu bất ngờ rơi xuống, tốc độ rất nhanh. Chính nó đã lấy đi hàng trăm tính mạng của tu sĩ tà đạo, ngăn cản thế công của Đồ Tam Nương.

    Nhưng nào đã hết. Tiếp sau hỏa cầu, một đợt mưa tên cũng lập tức bắn ra. Tất cả chúng đều rực sáng ánh dương quang, rành rành hỏa tiễn!

    Chu Tước, vị thần nhân bảo hộ chính giáo rốt cuộc ra tay rồi!

    "Lui!".

    Tự biết trước sức mạnh thần nhân, phận phàm nhân như mình căn bản vô phương chống lại, Đồ Tam Nương liền hạ lệnh rút lui.

    Cùng lúc nàng lui thì một thân ảnh nhanh chóng tiến tới. Đúng là Lăng Tiểu Ngư.

    Trường y phiêu động, tóc dài tung bay, Lăng Tiểu Ngư đưa tay phải về trước, năm ngón tay xoè rộng. Tức khắc, hàng ngàn mũi tên rực sáng ánh dương quang kia liền bị ngăn lại. Tiếp đó, theo một tiếng hô khẽ của Lăng Tiểu Ngư, toàn bộ bay ngược trở lại, nhắm đến môn nhân chính giáo công kích, khiến cho đám người Phổ Minh - Phổ Hằng, Trương Dĩnh - Tần Ngọc, Ân Diệt, Lý Ngọc Thường, Ngọc Vân Tử, Dịch Bất Dịch phải một phen khiếp hãi truyền lệnh rút lui.

    May mắn, vị thần nhân của bọn họ đã không nhắm mắt khoanh tay. Nàng đã xuất thần thông đem đòn công kích kia hóa giải hoàn toàn.

    "Hừ..".

    Lăng Tiểu Ngư dành cho Chu Tước một cái nhìn bất thiện, hừ lạnh: "Ta giết môn nhân chính giáo ngươi thì là tội ác, còn ngươi giết giáo đồ của ta thì là phải đạo ư?".

    "Chu Tước, theo ta thấy thì ngươi vốn cũng chả phải thần nhân công tâm gì!".

    Chu Tước chẳng bình, thay vào đó nàng lại nói: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi cũng từng là môn nhân chính giáo, trước mặt ngươi là vạn sinh linh. Ngươi lẽ nào đến một chút xót thương cũng không có ư?".

    "Thương xót?".

    "Ha ha ha.. Chu Tước, ngươi nói chuyện thật là tức cười! Lúc Yến cô cô ta chết thảm, chính giáo các ngươi đã có kẻ nào xót thương? Khi ra tay thảm sát Huyết Linh Tông, chính giáo các ngươi có động lòng trắc ẩn?".

    "Hoàn toàn không có!".

    "Chính giáo? Chính giáo là cái gì? Một lũ ích kỷ, ngu đần, giả nhân giả nghĩa mà thôi!".

    "Hôm nay ta nhất định phải đem chính giáo diệt trừ, Chu Tước ngươi đừng mong cản được!".

    Nói rồi, Lăng Tiểu Ngư đại triển thần thông. Trên lưng thái cực đã hiện, trong mắt hoàng lân đã xuất, hắn chủ động tấn công Chu Tước.

    "Lui lại!".

    Chu Tước một bên nghênh đón Lăng Tiểu Ngư, một bên hạ lệnh bảo phe chính giáo rút lui. Nàng cũng không muốn bọn họ bị liên lụy vào.

    "Tới nước này rồi mà ngươi vẫn còn lo cho an nguy của bọn họ ư? Đúng là ngu xuẩn!".

    Trong con mắt của Lăng Tiểu Ngư, hình ảnh Chu Tước chính là như vậy, vô cùng ngu ngốc, bảo thủ, cố chấp. Vì cái gì chứ? Vì cái gì mà Chu Tước nàng phải khăng khăng thủ hộ cho chính giáo như vậy?

    Thiên không toàn, Địa không vẹn, Nhân Thần hữu khuyết, hà tất còn muốn duy trì?

    Thế gian này ngay từ đầu đã là sai lầm!

    Hủy diệt! Hắn phải hủy diệt!

    "Chu Tước! Đừng hòng cản ta!"

    So với trước Lăng Tiểu Ngư hiện giờ càng thêm hung dữ. Trên mặt hắn gân nổi cuồn cuộn, bên trái thì gân màu trắng, còn bên phải thì gân lại có màu đen. Cặp mắt cũng là tương tự, con bên trái có màu vàng, còn con bên phải lại có màu đỏ. Bộ dáng trông rất là đáng sợ. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã chẳng giống con người nữa rồi.

    Thần?

    Ma?

    Có lẽ là sự trộn lẫn của cả hai.

    * * *

    "Xẹt!".

    "Xẹt!".

    "Xẹt!".

    Sau vài ba lần va chạm với Lăng Tiểu Ngư, thần điểu Chu Tước đột ngột chuyển hướng thoái lui. Thân thể nàng bất ngờ sáng lên, hóa thành những đạo hồng quang giăng khắp bốn phương tám hướng. Rồi, hồng quang vừa tiêu thất, một không gian ngập tràn lửa đỏ bỗng hiện ra, đem Lăng Tiểu Ngư vây giữ ở bên trong.

    "Lĩnh vực?".

    Lăng Tiểu Ngư đảo mắt một vòng đông tây, nhếch môi khinh thị: "Chu Tước, ngay đến phật cảnh của Minh Tôn còn không thể làm gì được ta, hỏa vực của ngươi thì lại có tác dụng gì?"

    "Đừng bảo ta không cho ngươi cơ hội. Có bao nhiêu thủ đoạn Chu Tước ngươi cứ việc thi triển hết đi".

    "Lăng Tiểu Ngư..".

    Chu Tước chân ngự trên lửa đỏ, khuôn mặt trầm trọng nhìn Lăng Tiểu Ngư, nhận xét: "Bộ dạng này của ngươi, xem ra đã nhập Ma rồi".

    "Người hay Ma, còn quan trọng sao?".

    Lăng Tiểu Ngư không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Hắn nói, giọng rất uy nghiêm: "Cái gọi là chính, cái gọi là tà, thế gian hôm nay còn mấy người phân biệt được? Chu Tước ngươi quản được hay sao?".

    "Ngươi không thể." - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu - "Đã vậy hà tất còn phải ra sức sửa đổi, giữ gìn?".

    "Chính giáo, tà đạo, nên xóa bỏ hết đi. Thế gian này.. nên hủy diệt".

    Đối với quan điểm cực đoan của Lăng Tiểu Ngư, Chu Tước rất không tán đồng. Nàng như cũ vẫn giữ vững lập trường: "Cho dù thế đạo suy sụp, nhân tâm bạc bẽo đến đâu thì vẫn có những con người thuần lương, một lòng hướng thiện. Bọn họ không đáng phải chết. Thay vì hủy diệt, tại sao ngươi lại không giúp cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn?".

    "Giúp ư?".

    Lăng Tiểu Ngư nở một nụ cười, có hận có đau: "Không ai có thể giúp được. Thần nhân cũng không thể..".

    "Chu Tước, ngươi không cần phải tốn công vì bọn chúng mà cầu tình. Ta nói rồi, hôm nay ta nhất định phải xóa bỏ chính giáo. Sau đó.. Chu Tước, ngươi biết ta sẽ làm gì không?".

    Lăng Tiểu Ngư hỏi, hỏi xong thì cũng tự mình trả lời: "Hủy đi chính giáo xong ta sẽ tiếp tục xóa bỏ luôn tà đạo. Ta sẽ biến thế nhân thành những con rối, rồi dùng sinh mạng của chúng để khai mở Tiên Môn. Tới chừng đó.. Ha ha ha.. Ta sẽ xông lên Tiên giới, giết đến Tiên đô, đem tất thảy thôn phệ!".
     
  6. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 635: Chu Tước hóa thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thu phục chính giáo, thống nhất tu tiên giới, dùng chính sự cai trị để làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, đấy là những lời Lăng Tiểu Ngư từng nói với Dương Tiểu Ngọc, Tôn Thi Hàn, Tôn Tiểu Yến. Thế nhưng hiện tại, trước mặt Chu Tước, Lăng Tiểu Ngư lại bảo hắn muốn hủy hoại thế gian này, dùng sinh mệnh của mọi người để khai mở Tiên Môn hòng xông lên Tiên giới, giết đến Tiên đô, đem tất thảy thôn phệ.. Đâu mới là thật? Đâu mới là ý nguyện của Lăng Tiểu Ngư?

    Khó mà nói được. Ngay đến chính bản thân Lăng Tiểu Ngư hắn bây giờ còn chẳng rõ là Thần hay Ma nữa là.

    Chu Tước, nàng tất nhiên không biết tới sự mâu thuẫn nọ. Những gì nàng biết chỉ có hiện tại, ở ngay trước mắt. Nói cách khác, nàng cho việc xông lên Tiên giới, giết đến Tiên đô mà Lăng Tiểu Ngư vừa nói là sự thật, rằng hắn định sẽ như thế. Mặc dù nàng chưa rõ phương thức cụ thể khai mở Tiên Môn nó ra làm sao.

    Tiên Môn từ lâu đã đóng, xưa giờ chẳng ai biết phải làm thế nào mới có thể đem nó mở ra lần nữa. Ngay cả Chu Tước nàng, thậm chí đến cả Tử Lan tiên tử năm đó cũng không biết. Nhưng, nàng tin Lăng Tiểu Ngư biết. Đối phương là do một vị chí tôn thiên ngoại chuyển thế trùng sinh, kẻ sinh ra trước cả Trời, trước cả Đất kia mà..

    "Thương sinh thiên hạ thực phải lụi tàn dưới tay người này ư?".

    "Không!".

    Bổn nguyên là ánh lửa Cung Ly thị hiện, là kẻ đại diện cho ý chí thiên địa, Chu Tước làm sao có thể để cho thế giới này bị hủy diệt được. Bằng mọi giá nàng phải ngăn Lăng Tiểu Ngư lại. Cho dù hôm nay có phải tan biến, Chu Tước nàng cũng quyết không để chuyện tồi tệ ấy xảy ra!

    "Hỡi Thiên phụ Địa mẫu!".

    Chân đạp trên lửa đỏ, Chu Tước mở miệng, dùng cổ ngữ nói to.

    "Xin hãy ban cho ta sức mạnh để bảo hộ thương sinh!".

    "U u u.. uu.. u..".

    "U u u.. u u u.. u u..".

    Lời Chu Tước vừa dứt thì cả đất trời liền biến động. Tám hướng mười phương, từ chốn thâm uyên, tận nơi cùng cốc, không quản xa gần, thiên địa linh khí thi nhau hướng về phương vị núi Ngũ Đài, tiến thẳng vào bên trong hỏa vực của Chu Tước, tụ lại nơi thân thể nàng. Cùng lúc, thiên kiếp bắt đầu hình thành, địa kiếp cũng mau chóng khởi sinh.

    Cảnh tượng "Thiên tru địa diệt" ở Miên Thành năm nào một lần nữa lại tái hiện.

    "Lui lại!".

    "Tất cả rút lui!".

    Mắt thấy thiên địa chi uy vừa sinh khởi, cả tu sĩ tà đạo lẫn môn nhân chính giáo đều gấp rút tránh lui. Cỗ lực lượng kinh khủng này, bọn họ thật là không dám đứng gần. Nó quá đáng sợ.

    Hiện vẫn bình thản, họa chăng chỉ có một mình Lăng Tiểu Ngư mà thôi.

    Bên trong hỏa vực, Lăng Tiểu Ngư ngẩng lên nhìn trời, cúi xuống nhìn đất, nhếch môi khinh thị: "Một chút lực lượng này thì làm gì được ta?".

    Nói rồi, hắn giơ tay chỉ lên trời. Từ đầu ngón trỏ của hắn, một đạo hôi quang bay ra, chừng chạm tới kiếp lôi thì nổ "Oành" một tiếng. Nháy mắt sau, ngay vị trí hôi quang phát nổ, một cái hố đen xuất hiện. Lẽ dĩ nhiên là cái hố đen này chẳng hề đơn giản. Hoàn toàn trái lại, nó vô cùng ghê gớm. Chính nó, ngay khi vừa mới xuất hiện thì đã liền đem kiếp lôi nuốt lấy. Không phải một đạo, không phải vài đạo mà là tất cả kiếp lôi!

    Cái gì Tử Tiêu Thần Lôi, cái gì Cửu Thải Ma Lôi, Tử Kim Tà Lôi, hết thảy đều bị hố đen thôn phệ.

    Phía trên là vậy, bên dưới cũng chẳng khá hơn. Vẫn với cách làm tương tự, chỉ một đạo hôi quang bắn ra thì Lăng Tiểu Ngư đã đem toàn bộ địa kiếp giải quyết xong.

    Chứng kiến cảnh ấy, thế nhân một lần nữa phải âm thầm rúng động. Môn nhân chính giáo lẫn tu sĩ tà đạo, ai nấy đối với bổn sự của Lăng Tiểu Ngư đều vô cùng khiếp sợ. Lo lắng nhiều hơn, khỏi phải nói, dĩ nhiên là bên phe chính giáo.

    Lăng Tiểu Ngư tiến đến núi Ngũ Đài này, mục đích là để báo thù. Hắn muốn diệt đi chính giáo kia mà, làm sao mà không lo không sợ cho được. Trước thứ sức mạnh vượt xa tầm hiểu biết của thế nhân kia, bọn họ lấy gì để chống lại?

    Hy vọng duy nhất của chính giáo lúc này chỉ có Chu Tước. Bọn họ cầu mong nàng sẽ ngăn được Lăng Tiểu Ngư.

    Nhưng.. nổi sao?

    Lăng Tiểu Ngư chẳng cho là. Năm đó đến Minh Tôn, kẻ có thể phát ra tử nguyện lực còn không thể đánh bại được hắn thì huống hồ một Chu Tước. Dẫu cho có được thiên địa tăng cường sức mạnh thì nàng như cũ vẫn kém thua. Lăng Tiểu Ngư tự tin khẳng định điều đó.

    "Hừm.. Để xem Chu Tước ngươi có thể làm ra được trò trống gì?".
     
  7. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 636: Thôn phệ Chu Tước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ong!".

    "Ong!".

    "Ong!".

    Được thiên địa tận lực hỗ trợ, sức mạnh của thần điểu Chu Tước không ngừng gia tăng. Từ trên người nàng, thần quang phát ra càng lúc càng thịnh, chốc lát sau thì chuyển hẳn từ đỏ sang thành ngũ sắc. Y phục của nàng cũng là tương tự, đổi từ hồng y sang ngũ thải kim y. Một bộ chiến giáp.

    "Ong!".

    Sau một cái vung tay của Chu Tước thì thần quang liền tán, để lộ ra một dáng hình uy phong lẫm lẫm. Trên tay nắm chặt trường thương kim sắc, nàng chỉa thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư, lao đến.

    "Tới đây!".

    Chẳng những không chút khẩn trương mà còn phấn khích, Lăng Tiểu Ngư hét to một tiếng, xông ra nghênh đón. Ngay quá trình xuất động, từ trong tay hắn, một cây kích màu xám đậm vẻ tang thương cũng cấp tốc thành hình.

    "Keng!".

    "Keng!".

    "Keng!".

    Một thương, một kích, đôi bên liên tiếp đối đầu. Mỗi lần chạm trán thì nơi tiếp xúc ấy, những tia lửa lại sinh ra, thần quang cũng theo đó mà tán loạn, trông rất là đẹp mắt.

    Nhưng thiết nghĩ, trong hoàn cảnh này, sẽ không ai có tâm tư đâu để mà thưởng thức. Môn nhân chính giáo cũng được, tu sĩ tà đạo cũng tốt, hiện tất cả đều đang căng thẳng dõi mắt nhìn vào hỏa cầu khổng lồ lơ lửng giữa không trung. Dù rằng những thân ảnh bên trong, bọn họ thấy không quá rõ..

    * * *

    "Keng!".

    "Keng!".

    "Keng!".

    * * *

    "Keng!".

    "Keng!".

    Bên trong hỏa vực, cuộc chiến vẫn đang còn tiếp diễn. Nhưng khác với ban nãy, từ thế cân bằng, hiện cục diện đã phân rõ cao thấp. Và người áp đảo, chiếm thế thượng phong chính là Lăng Tiểu Ngư. Không có bất ngờ nào xảy ra hết.

    "Keng.. g!".

    Sau một đường kích đánh bật Chu Tước, buộc nàng phải lui về phía sau, Lăng Tiểu Ngư đưa mũi kích chỉ xuống đất, ra chiều thất vọng: "Chu Tước ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lãnh đó thôi sao?".

    Chu Tước lặng im không nói. Nàng biết là Lăng Tiểu Ngư rất mạnh, nhưng đâu lường được là so với Miên Thành ngày đó còn mạnh hơn. Tại sao? Rõ ràng trong trận chiến ấy hắn đã lãnh trọn những đòn sau cùng kia của nàng, Minh Tôn và Huyền Vũ, theo lý cho dù không chết cũng phải trọng thương. Từ đó đến nay, thời gian mới có bao lâu, vậy mà thương tích không những đã khỏi hẳn, thực lực còn tăng lên như vậy..

    Lẽ nào đại kiếp nạn này không cách nào có thể vượt qua ư?

    Chu Tước trong lòng một trận bi ai. Nàng thừa hiểu bản thân khó lòng ngăn nổi Lăng Tiểu Ngư.

    "Tử Lan tiên tử, trách nhiệm bảo hộ thương sinh chỉ đành giao lại cho ngài..".

    Đôi mắt vừa nhắm đã mở, Chu Tước thu hồi trường thương kim sắc, đứng yên bất động. Nơi ngực nàng, một ngọn lửa màu đỏ bỗng rực sáng, đem chính bản thân nàng thiêu đốt.

    Rồi, từ trong lửa đỏ, một tiếng phượng minh cất lên. Kế đấy, một con chim khổng lồ xuất hiện.

    "Hiện nguyên hình rồi sao..".

    Lăng Tiểu Ngư trước dựa vào năng lực thao túng không gian tránh đi đòn công kích đến từ cự điểu, tiếp đó, tại nơi vừa hiện thân, hắn hô lên một tiếng rõ to.

    "Biến!".

    Sau tiếng hô, cơ thể Lăng Tiểu Ngư tức thì biến đổi. Vẫn là dáng hình đó, vẫn là gương mặt gân nổi cuồn cuộn bên trắng bên đen, cặp mắt con đỏ con vàng đó, nhưng kích cỡ thì.. đã lớn hơn gấp những trăm lần, ngàn lần.

    "Cự nhân", đấy là hình ảnh đang nhìn thấy.

    "Keng!".

    Hình tướng dù cao lớn nhưng chuyển động của Lăng Tiểu Ngư thì vẫn không hề chậm đi tí nào. Xách theo đại kích, hắn tung người nhảy lên, hướng cự điểu bổ xuống.

    "Crét!".

    Trước nhát bổ đầy uy lực ấy của Lăng Tiểu Ngư, Chu Tước xem chừng e ngại, lập tức lách mình tránh đi. Vừa tránh xong, nàng liền quay sang phản kích. Từ miệng Chu Tước, một ngọn lửa đỏ được phun ra, bên trong còn kèm theo cả lôi điện lập loè.

    "Hừ!".

    Lăng Tiểu Ngư chẳng hề nao núng, vung đại kích quét ngang một đường.

    Sau khi hóa giải, hắn tiếp tục hướng mũi kích về phía Chu Tước đâm tới.

    "Keng!".

    Lần này Chu Tước đúng là không thể tránh thoát, nhưng nói thế không có nghĩa nàng nhất định sẽ bị thương. Thực tế thân thể nàng đã chẳng tổn hại gì. Mũi kích của Lăng Tiểu Ngư đúng rất ghê gớm đấy, nhưng muốn xuyên qua thần quang hộ thể của nàng thì vẫn còn kém một chút.

    Tất nhiên điều đó chưa đủ để chứng minh cái gì. Đơn giản là bởi Lăng Tiểu Ngư vẫn đang bảo lưu thực lực. Từ nãy giờ, sức mạnh hắn dùng để đối phó Chu Tước, tính ra còn chưa tới một nửa.

    Vui đùa chăng?

    Cho dù thực có thì hiện cũng hết rồi. Lăng Tiểu Ngư đã vừa quyết định sẽ xuất ra bổn sự chân chính của mình.

    Khuôn mặt lạnh lùng, Lăng Tiểu Ngư tay phải cầm đại kích, tay trái thì chỉ về phía trước, cất giọng tang thương: "Ta nói: Thời không ngưng đọng".

    Một câu ngắn gọn, âm điệu thì cũng nhẹ nhàng, thế nhưng.. Chính cái câu nói nhẹ nhàng từ tốn này, nó đã khiến cho thần điểu Chu Tước phải cả kinh thất sắc. Thân thể nàng hiện đã không còn có thể cử động được nữa!

    Đây là chuyện gì? Chu Tước nàng rõ ràng đang ở bên trong lĩnh vực của mình..

    "Chu Tước, ngươi không cần phải ngạc nhiên".

    Trái với Chu Tước bất động treo giữa không trung, Lăng Tiểu Ngư như cũ vẫn có thể tự do đi lại bên trong hỏa vực. Hắn tiến đến trước mặt Chu Tước, nói: "Nơi đây tuy là lĩnh vực của ngươi, nhưng so với ngươi thì năng lực thao túng pháp tắc thời không của ta mạnh hơn rất nhiều. Ta đứng bên trong lĩnh vực của ngươi, dùng chính nó để giam cầm ngươi, kỳ thực vốn là chuyện hết sức bình thường. Lấy tri thức của ngươi có lẽ còn chưa thể thấu hiểu, nhưng ở những vị diện cao cấp hơn, nhất là tại đại thiên thế giới do ta trực tiếp sáng tạo, điều này rất phổ biến".

    "Mà.. ta đâu cần phải nói với ngươi những thứ này nhỉ. Bởi sớm muộn gì thì ngươi cũng phải chết".

    Chu Tước một bên lắng nghe một bên âm thầm thôi thúc thần lực, mong có thể thoát khỏi giam cầm. Chết, Chu Tước nàng không sợ. Nhưng chết đi như vầy, nàng thật chẳng cam. Chí ít nàng phải làm chút gì đó cho thương sinh thiên hạ..

    "Crét!"

    Sau một hồi nỗ lực, Chu Tước rốt cuộc cũng thành công huy động được lực lượng phá tan sự trói buộc của không gian. Hòa trong tiếng phượng minh chói tai, nàng hóa thành một ngọn lửa đỏ đánh thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư, ý đồ xâm nhập thể nội mà hủy hoại thân xác hắn.

    Nàng muốn tự bạo!

    Đồng quy vu tận, không thì chí ít cũng phải khiến cho Lăng Tiểu Ngư trọng thương, tạo tiền đề để sau này Tử Lan tiên tử thức tỉnh có thể dễ dàng tiêu diệt hắn hơn, đấy là ý niệm của Chu Tước. Cho đến tận giây phút sau cùng, Chu Tước nàng vẫn một lòng vì thương sinh thiên hạ mà lo nghĩ.

    Liệu có đáng chăng?

    Riêng Lăng Tiểu Ngư thì.. hắn thấy không đáng. Ở trong mắt hắn, hành vi này của Chu Tước rất là ngu ngốc.

    Đã sớm có chuẩn bị nên khi vừa trông thấy Chu Tước hóa thành ngọn lửa thì bên này Lăng Tiểu Ngư liền nâng cánh tay phải lên, năm ngón tay xoè rộng. Từ bên trong lòng bàn tay hắn, hàng ngàn sợi tơ mảnh phóng ra, vậy mà đem bất tử hỏa của Chu Tước cuộn lại, kéo luôn vào bên trong. Suốt cả quá trình, ngay đến một chút trì hoãn Chu Tước cũng không làm ra nổi.

    Thế mới thấy Lăng Tiểu Ngư ghê gớm tới mức nào. Thần nhân cũng có cao thấp đấy.

    * * *

    Thần điểu Chu Tước bị thôn phệ, hỏa vực do nàng tạo ra hiển nhiên cũng không thể tiếp tục duy trì. Lửa đỏ, nó đang dần tiêu thất. Cùng với đó, thân ảnh Lăng Tiểu Ngư cũng từ từ lộ ra trước mắt thế nhân. Chỉ một mình hắn.

    "Chu Tước bại rồi". Chả cần phải thông minh, ai nấy đều tự mình suy ra được. Tu sĩ tà đạo thì thôi không nói, bọn họ là giáo đồ dưới trướng Lăng Tiểu Ngư, nên đề cập chăng là môn nhân chính giáo.

    Chu Tước chết, chính giáo hiện như rắn mất đầu, lòng người rất loạn.

    "Ta.. Ta không muốn chết..".

    "Ta chưa muốn chết..".

    Từ trong hàng ngũ chính giáo, một vài thanh âm hoảng loạn cất lên. Rồi, những kẻ ấy vội thi triển thần thông, chia nhau trốn chạy.

    "Muốn chạy?".

    Lăng Tiểu Ngư liếc xem cảnh ấy, hừ lạnh một tiếng. Cũng không rõ hắn đã làm gì, chỉ thấy những kẻ đã tháo chạy kia, lúc này toàn bộ đều nổ tan xác, đến cả nguyên thần cũng bị hủy diệt luôn.

    "Kẻ nào muốn giống như chúng thì cứ việc chạy. Ta không ngại giết hết các ngươi đâu".

    Toàn trường nín lặng.

    Tu sĩ tà đạo sợ, môn nhân chính giáo lại càng sợ. Lăng Tiểu Ngư rành rành là một ác nhân, hắn nói được thì tất sẽ làm được.

    * * *

    "Khôn ngoan đấy".

    Chân đạp hư không bước tới, Lăng Tiểu Ngư nhắm thẳng chỗ môn nhân Thiên Kiếm mà đi. Gương mặt kia, ánh mắt ấy, nhìn thế nào cũng thấy rất là bất thiện.

    "Thiên Kiếm Môn, lãnh tụ của chính giáo thiên hạ.. Ta nghĩ sau Cơ Thành Tử, các ngươi cũng nên chịu một phần trách nhiệm về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ chứ nhỉ?".

    "Soạt!".

    Ngay lúc Lăng Tiểu Ngư đang tính tiến thêm thì bất thình lình, trước mặt đám người Lý Ngọc Thường, Ngọc Vân Tử, Dịch Bất Dịch, một thân ảnh hiện ra. Nàng mặc một bộ y phục màu trắng, trên người toát lên một cỗ khí chất cao quý bất phàm.

    Đúng là Dương Tiểu Ngọc.

    "Tiểu Ngư, ngươi tính làm gì?".

    "Tiểu Ngọc, ngươi tránh sang một bên. Không phải chuyện của ngươi".

    Dương Tiểu Ngọc không tránh. Nàng nói: "Ngươi đã hứa sẽ không thương hại môn nhân Thiên Kiếm".

    "Tiểu Ngư, ngươi rốt cuộc là bị làm sao vậy? Bộ dạng bây giờ của ngươi sao lại biến thành thế này?".

    Dương Tiểu Ngọc cảm thấy Lăng Tiểu Ngư bây giờ đang rất không ổn. Nàng sợ hắn đã nhập ma mất rồi.

    "Ta..".

    Lăng Tiểu Ngư đột nhiên lấy tay ôm đầu, tựa hồ đau đớn.

    "Ta đang làm gì vậy?".

    "Ta..".

    "Tiểu Ngư!".

    Ngó thấy Lăng Tiểu Ngư có những hành vi bất thường như vậy, Dương Tiểu Ngọc mới nhanh chân áp sát, lo lắng hỏi han.

    Nhưng, chính tại lúc này, ánh mắt Lăng Tiểu Ngư bỗng loé lên đạo hàn quang. Nhân lúc Dương Tiểu Ngọc không phòng bị, hắn dùng cánh tay phải của mình đâm xuyên qua bụng nàng.

    Máu tươi chảy dài..
     
  8. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 637: Một câu hỏi và một điều kiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không!".

    "Tiểu Ngọc!".

    Gần như đồng thời, hai tiếng hô thất thanh cất lên. Một trong số đó là của Lý Ngọc Thường - sư phụ của Dương Tiểu Ngọc, thanh âm còn lại thì là của Lăng Thanh Trúc - sư phụ Lăng Tiểu Ngư.

    Lăng Thanh Trúc đương nhiên không đứng trong hàng ngũ môn nhân Thiên Kiếm. Thật ra thì nàng vốn ở đỉnh Trúc Kiếm, chỉ bởi lo lắng cho đồng môn thuở trước nên mới chạy đến đây thôi. Nào có ngờ, khi nàng vừa đến, cảnh tượng nhìn thấy lại là như vầy. Lăng Tiểu Ngư, đứa đồ nhi của nàng, hắn đã xuống tay sát hại Dương Tiểu Ngọc.

    Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?

    Dương Tiểu Ngọc là người bạn thanh mai trúc mã của hắn, bằng hữu tốt nhất của hắn kia mà. Trước giờ Dương Tiểu Ngọc nàng đều luôn xem hắn là thân nhân, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng là như vậy, quan hệ vốn dĩ rất tốt..

    Thế thì tại sao?

    Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, toàn thể môn nhân Thiên Kiếm ai cũng đều không thể ngờ được Lăng Tiểu Ngư lại làm như vậy, thậm chí đến Dương Tiểu Ngọc cũng có thể xuống tay sát hại.

    Mà, đâu chỉ bọn họ. Bên phía tà đạo cũng có lắm kẻ giật mình đấy thôi. Điển hình như Đồ Tam Nương chẳng hạn. Hiện nàng vẫn còn đang mở to hai mắt, miệng thì há hốc, bộ dạng chấn kinh thấy rõ.

    Lăng Tiểu Ngư đã không còn giống trước, là một kẻ thiện lương. Hắn đã thay đổi, Đồ Tam Nương nhận thức rõ ràng điều ấy. Nhưng, nàng đâu có ngờ hắn lại thay đổi tới độ này. Ra tay với Dương Tiểu Ngọc? Đồ Tam Nương thật là chưa từng hình dung ra đến.

    Chắc chắn kẻ đang đứng trước mặt nàng đã không phải là Lăng Tiểu Ngư nữa! Khẳng định không phải!

    * * *

    "Hừ..".

    Chẳng màng đến những gương mặt kinh thán của chúng nhân, sau khi đem mấy người Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường chấn bay, Lăng Tiểu Ngư mới hừ lạnh một tiếng, bày ra kết giới ngăn người quấy nhiễu.

    Xong xuôi đâu đấy, hắn chuyển mắt nhìn Dương Tiểu Ngọc..

    Dương Tiểu Ngọc, nàng vẫn chưa lên tiếng. Không phải do nàng không nói được mà là vì.. lòng nàng đang nhói đau, đầu óc nàng đang trống rỗng..

    Nếu Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Đồ Tam Nương, ai nấy đều cả kinh trước việc làm độc ác của Lăng Tiểu Ngư thì Dương Tiểu Ngọc, nàng càng "bất ngờ" hơn nữa. Thú thật là Dương Tiểu Ngọc nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị Lăng Tiểu Ngư đối xử như vầy, muốn đem chính mình thôn phệ.

    Nàng không suy đoán, đấy là sự thật và nó đang diễn ra. Từ cánh tay của Lăng Tiểu Ngư, hàng ngàn sợi tơ màu đen đang tủa ra. Chúng quấn quanh thân thể nàng, muốn đem nàng nuốt chửng..

    Lực lượng đã vô phương điều động, mà Dương Tiểu Ngọc vốn cũng chả muốn huy động làm gì. Khuôn mặt bi thương, ánh mắt đau đớn, nàng nhìn Lăng Tiểu Ngư, khẽ thốt: "Ngươi.. không phải.. Lăng Tiểu Ngư..".

    Thời điểm Dương Tiểu Ngọc nói xong câu ấy thì hắc ti cũng đã quấn quanh hết cổ nàng. Rất nhanh, cả khuôn mặt nàng cũng bị che kín, kế đấy thì.. nàng bị kéo vào bên trong lòng bàn tay của Lăng Tiểu Ngư. Chính thức tiêu biến.

    "Tiểu Ngọc!".

    "Tiểu Ngọc!".

    Liên tiếp là những tiếng kêu bi thương vì Dương Tiểu Ngọc cất lên. Trong số đó, kẻ đau lòng nhất thiết nghĩ không ai khác ngoài Lý Ngọc Thường.

    Mặc dù kể từ sau sự kiện Miên Thành, Dương Tiểu Ngọc đã đoạn tuyệt cùng Thiên Kiếm, cũng không còn nhận Lý Ngọc Thường là sư phụ nữa, thế nhưng với riêng mình, Lý Ngọc Thường chưa một ngày nào nguôi thương nhớ đồ nhi. Ở trong lòng nàng Dương Tiểu Ngọc như trước vẫn là đứa đệ tử mà nàng thương yêu nhất.

    Chỉ là bây giờ..

    "Lăng Tiểu Ngư! Trả đồ nhi lại cho ta!".

    Tựa hồ phát điên, Lý Ngọc thường vừa thấy kết giới chung quanh Lăng Tiểu Ngư được giải trừ thì liền xách kiếm lao đến, ý đồ phanh thây xẻ thịt hắn.

    Lăng Tiểu Ngư thấy thế chỉ nhếch môi xem thường. Hắn co tay lại, rồi búng nhẹ một cái.

    "Ong!".

    Tức thì, thân thể Lý Ngọc Thường bị đánh bật trở về, miệng hộc liền một ngụm máu tươi, ngất luôn đương trường.

    "Ngọc Thường!".

    "Sư tỷ!".

    "Sư tỷ!".

    * * *

    "Một tên chân nhân hậu kỳ cũng nghĩ động đến ta, đúng là không biết sống chết".

    Lăng Tiểu Ngư nhìn đám môn nhân Thiên Kiếm, nói ra.

    "Các ngươi còn có kẻ nào muốn vì đồng môn làm chuyện ngu xuẩn thì cứ việc đứng ra. Ta không ngại giết thêm vài người đâu".

    "Ngươi..".

    Bên cạnh thân thể trọng thương của Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch nghe vậy liền căm phẫn siết tay, đang tính xông ra thì bị một bàn tay níu lại.

    "Bất Dịch, lui xuống!".

    "Sư tỷ!".

    "Ta bảo lui xuống!".

    Khuôn mặt non nớt nhưng thanh âm lại rất đỗi uy nghiêm. Trong bộ tử y tinh kỳ, Lăng Thanh Trúc bước ra, cùng Lăng Tiểu Ngư mặt đối mặt, mắt nhìn tận mắt.

    "Ngươi không phải Lăng Tiểu Ngư".

    "Ta vẫn là Lăng Tiểu Ngư, chỉ không phải Lăng Tiểu Ngư mà Lăng Thanh Trúc ngươi từng biết." Lăng Tiểu Ngư hồi đáp.

    "Ngươi nhập ma rồi." Lăng Thanh Trúc lại đưa ra nhận định.

    "Ma?" - Lăng Tiểu Ngư cười nhạt - "Là người hay ma lại có gì quan trọng?".

    "Hôm nay.. ngươi muốn hủy diệt toàn bộ chính giáo?".

    "Thế nào? Lăng Thanh Trúc ngươi muốn cầu tình?".

    Không đợi Lăng Thanh Trúc trả lời thì Lăng Tiểu Ngư đã nói tiếp: "Thật ra nếu muốn ta tha cho bọn họ cũng không phải không thể, chỉ cần Lăng Thanh Trúc ngươi chịu đáp ứng ta một điều kiện và trả lời ta một câu hỏi".

    * * *

    "Là câu hỏi gì? Điều kiện gì?" Lăng Thanh Trúc hỏi lại. Nàng cảm thấy rất là nghi hoặc, chẳng biết lời Lăng Tiểu Ngư có phải thật hay không.

    Hôm nay Lăng Tiểu Ngư hắn kéo quân đến đây, mục đích chính là để hủy diệt chính giáo. Thông qua những việc hắn làm, dễ thấy hắn đã quyết tâm. Thực chỉ cần Lăng Thanh Trúc nàng trả lời hắn một câu hỏi, đáp ứng hắn một điều kiện thì hắn sẽ liền buông tha cho chính giáo ư?

    Nếu vậy thì câu hỏi và điều kiện khẳng định sẽ không hề đơn giản.
     
  9. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 638: Một câu hỏi và một điều kiện (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lăng Thanh Trúc, trước ngươi có thể dùng chân diện mục mà đối mặt cùng ta được chứ? Cái bộ dạng trẻ nhỏ lên ba này của ngươi, ta không thích lắm." Lăng Tiểu Ngư nhìn Lăng Thanh Trúc, bảo. Hắn thực không muốn chuyện trò với một "đứa trẻ". Cho dù nó có khả ái đến đâu đi nữa.

    Trong lòng dẫu rằng không nguyện nhưng vì muốn bảo vệ mọi người, Lăng Thanh Trúc đành phải làm theo ý của Lăng Tiểu Ngư, biến lại thành một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, bề ngoài tuổi độ hai bốn hai lăm.

    "Thế này tốt hơn nhiều. Rất xinh đẹp".

    Lăng Thanh Trúc chả màng đến ý tứ ngợi khen, lên tiếng yêu cầu: "Giờ thì ngươi nói đi. Ngươi muốn hỏi gì, điều kiện ngươi đưa ra là gì?".

    Chân nhẹ nhích, Lăng Tiểu Ngư bước lên, đi tới trước mặt Lăng Thanh Trúc. Chừng khoảng cách giữa đôi bên chỉ còn bằng vài ba gang tay, có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở của đối phương, lúc này hắn mới nói:

    "Lăng Thanh Trúc, trả lời ta: Ngươi có yêu ta hay không?".

    Lăng Thanh Trúc sửng sốt. Môn nhân Thiên Kiếm tất cả đều im lặng, trên mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên. Bọn họ đã chẳng hình dung ra đến câu hỏi mà Lăng Tiểu Ngư muốn hỏi lại là như vầy.

    Hắn có ý gì? Lẽ nào Lăng Tiểu Ngư hắn đối với Lăng Thanh Trúc - vị ân sư từng nuôi dạy mình..

    Ánh mắt thế nhân Lăng Tiểu Ngư chẳng màng. Hắn chỉ bận tâm đến duy nhất một người. Từng cử chỉ, từng chút thay đổi trên khuôn mặt nàng, trong đáy mắt nàng hắn đều đang để ý. Mãi hồi lâu vẫn chưa thấy nàng hồi đáp, hắn mới nói tiếp: "Ta cảm kích vì những việc ngươi đã làm, càng trân quý khoảng thời gian cùng chung hoạn nạn. Những ngày tháng trú ngụ ở thôn Tô Hạ, nơi trấn Ngọc Hà, mỗi một thời khắc bên cạnh ngươi ta đều luôn gìn giữ..".

    "Lăng Thanh Trúc, ngươi là nữ nhân đầu tiên mà ta yêu. Cho đến tận bây giờ, trong lòng ta vẫn không quên được hình bóng của ngươi. Ta muốn biết ngươi có yêu ta một chút nào không?".

    Thế gian một chữ "tình", bao kẻ đảo điên. Lăng Tiểu Ngư cũng không ngoại lệ. Hắn nắm giữ sức mạnh thần nhân, nhưng tâm cảnh của hắn bất quá cũng chỉ là của một thế tục phàm nhân. Hắn có trái tim, có da thịt, nào phải cỏ cây hay là sắt đá. Hắn biết rung động, biết đau đớn, hiểu rõ thế nào là yêu.

    Trước đây Lăng Thanh Trúc là sư phụ hắn, hắn yêu nàng đấy là bất luân, là trái đạo. Nàng từ chối hắn âu lẽ đương nhiên. Dù sao nàng cũng là phong chủ Trúc Kiếm Phong, một đại nhân vật trong giới chính đạo kia mà, làm sao có thể đáp lại tình cảm của hắn được. Người đời sẽ đánh giá, sẽ thóa mạ nàng.

    Nhưng hôm nay, quan hệ sư đồ đã đoạn, còn chính giáo.. Trong mắt Lăng Tiểu Ngư bây giờ bọn họ không hơn gì con sâu cái kiến, hắn căn bản chả cần bận tâm. Khiến hắn lo, có chăng là Lăng Thanh Trúc..

    Lăng Thanh Trúc nàng tuy bình thường tỏ ra phóng khoáng, lắm khi tùy tiện, nhưng chung quy vẫn tâm niệm mình là người trong chính đạo; những lễ nghi chính giáo, rốt cuộc nàng vẫn không thoát ra khỏi. Tình cảm dẫu có, Lăng Thanh Trúc nàng lại dám thừa nhận sao?

    "Lăng Tiểu Ngư." - Sau một hồi im lặng, Lăng Thanh Trúc cuối cùng đã lên tiếng - "Ta là sư phụ của ngươi".

    Quả nhiên..

    Dù sớm đoán ra nhưng lúc này, khi chính tai nghe được, trong lòng Lăng Tiểu Ngư cũng khó tránh cảm giác thất vọng.

    "Sư phụ? Ta và ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt, quan hệ sư đồ sớm đã cắt đứt".

    Lăng Tiểu Ngư tiếp lời: "Lăng Thanh Trúc, hiện tại ngươi đã không phải sư phụ của ta, Lăng Tiểu Ngư ta cũng không phải đệ tử của ngươi. Ta muốn ngươi dùng tư cách một nữ nhân để trả lời!".

    "Một ngày là sư, suốt đời là sư." Lăng Thanh Trúc như cũ, câu trả lời vẫn là từ chối. Nàng vẫn cho tình yêu của Lăng Tiểu Ngư là bất luân, là trái đạo. Nàng không thể chấp nhận được..

    * * *

    "Một ngày là sư, suốt đời là sư." - Lăng Tiểu Ngư lặp lại câu nói, cười giễu - "Lăng Thanh Trúc, ngươi rốt cuộc vẫn không dám thừa nhận. Ngươi rốt cuộc vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát, cam chịu bị lễ nghi chính giáo ràng buộc".

    "Thôi được. Nếu ngươi không muốn thừa nhận thì ta cũng không ép ngươi".

    Lăng Tiểu Ngư nhẹ thở ra một hơi, chỉnh đốn tâm tình xong thì lần nữa cất tiếng: "Câu hỏi đã hỏi, bây giờ là điều kiện cần ngươi đáp ứng".

    "Lăng Thanh Trúc, bên cạnh ta bây giờ đang thiếu một thị nữ hầu hạ, nếu như ngươi có thể điền vào khoảng trống này, làm thị nữ cho ta ba tháng thì ta sẽ tha cho chính giáo".

    Thêm một lần nữa Lăng Thanh Trúc bị làm cho bất ngờ. Điều kiện của Lăng Tiểu Ngư, nàng thực là không nghĩ đến.

    Bảo nàng - một người từng là sư phụ của hắn - đi làm thị nữ cho hắn? Đây là muốn nhục mạ nàng sao? Bởi Lăng Thanh Trúc nàng đã từ chối tình cảm của hắn?

    "Thế nào? Điều kiện của ta rất đơn giản. Lăng Thanh Trúc ngươi có chấp nhận hay không?".

    Đợi thêm vài giây vẫn chưa nghe hồi âm, Lăng Tiểu Ngư mới quay mặt đi.

    "Ta hiểu rồi".

    Theo sau câu nói, hắn nâng tay chỉ về một góc trong hàng ngũ môn nhân chính giáo.

    "Á!".

    "Á!".

    * * *

    "Á!".

    Tức thì, những tiếng hét thảm cất lên. Trong nháy mắt, cả tá người đã ngã xuống, chết trong đau đớn quằn quại.
     
  10. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Messages:
    28
    Chương 639: Quyết định của Lăng Thanh Trúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lăng Tiểu Ngư! Dừng tay!".

    Lăng Tiểu Ngư xoay mặt lại nhìn kẻ đang nắm giữ cánh tay mình, nhếch môi hỏi: "Sao? Điều kiện của ta, Lăng Thanh Trúc ngươi chấp nhận hay là không chấp nhận?".

    "Ta..".

    Lăng Thanh Trúc trăm lần không muốn, ngàn lần không nguyện, nhưng nghĩ đến hàng vạn tu sĩ chính giáo trước mắt, tâm thật chẳng đành. Nàng cắn răng, nấm tay siết chặt: "Ta.. đáp ứng".

    "Đáp ứng? Đáp ứng cái gì?".

    "Đáp ứng.. làm thị nữ cho ngươi".

    "Tốt".

    Tới lúc này thì Lăng Tiểu Ngư mới tỏ vẻ hài lòng. Đột nhiên, từ trên người hắn, một đám khí đen bay ra, loáng cái đã bao trùm toàn bộ môn nhân chính giáo, khiến cho bọn họ gục ngã tức thì.

    "Lăng Tiểu Ngư, dừng lại!".

    "Soạt!".

    Không như trước, lần này Lăng Thanh Trúc còn chưa kịp níu kéo Lăng Tiểu Ngư thì đã bị hắn đem cánh tay thon mềm bắt giữ.

    "Ta đã chấp nhận điều kiện, ngươi tại sao còn thương hại họ?".

    "Bình tĩnh đi".

    Lăng Tiểu Ngư nói trong khi những ngón tay vẫn cầm giữ Lăng Thanh Trúc: "Bọn họ chỉ ngất đi thôi, chả có thương tích gì đâu".

    "Đồ Tam Nương".

    Đứng phía sau, Đồ Tam Nương nghe gọi thì lập tức đi tới. Nàng vừa tiếp cận thì tiếng Lăng Tiểu Ngư liền vang lên: "Bắt giữ bọn họ, mang hết về Huyết Sát Giáo giam cầm".

    "Tuân lệnh giáo chủ".

    Đồ Tam Nương chiếu theo ý nguyện của Lăng Tiểu Ngư mà tiến hành, không dám hỏi gì. Thú thực là hiện nàng đang rất e ngại con người này. Nàng không nắm bắt được một chút nào cả.

    Trong khi đó, Lăng Thanh Trúc thì lại có vẻ tức giận. Nàng cố sức vùng ra khỏi người Lăng Tiểu Ngư, chất vấn: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi không phải nói chỉ cần ta đáp ứng điều kiện thì sẽ tha cho chính giáo? Tại sao bây giờ ngươi lại lật lọng?".

    "Lật lọng?" - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu - "Ta không có".

    "Lăng Thanh Trúc, đáng ra hôm nay ta sẽ giết hết cái gọi là chính giáo này, nhưng bây giờ ta không giết, chỉ cho người bắt giữ, đây lẽ nào không phải tha?".

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi..".

    "Ta thế nào?" - Lăng Thanh Trúc nói chưa hết câu thì đã bị người cắt ngang - "Lăng Thanh Trúc, ta đâu phải kẻ ngốc. Ta cần sự đảm bảo".

    "Nếu như làm theo ý ngươi, thả tất cả bọn họ đi, như vậy Lăng Thanh Trúc ngươi còn có thể giữ lời hứa sao? Biết đâu chừng khi môn nhân chính giáo đã thành công trốn chạy, Lăng Thanh Trúc ngươi sẽ lật lọng, thậm chí sẽ tự sát luôn cũng không chừng..".

    Nói tới đây thì Lăng Tiểu Ngư khẽ nhếch môi, nụ cười có vài phần đắc ý: "Lăng Thanh Trúc, con người của ngươi thực ra cũng chẳng phải đứng đắn, đàng hoàng. Lắm lúc ngươi tùy tiện, vô sỉ lắm. Vì lẽ đó, ta buộc lòng phải bắt hết đám chính giáo này làm con tin thôi".

    Lăng Thanh Trúc càng nghe trong lòng càng lo, càng tức, nhưng lại không thể phân bua được gì. Lăng Tiểu Ngư nói không sai, bản thân nàng đúng chẳng phải người đáng tin, trong đầu nàng đúng đã nghĩ chuyện bất tuân..

    "Yên tâm. Chỉ cần Lăng Thanh Trúc ngươi ngoan ngoãn làm tròn hứa hẹn, đi theo bên cạnh hầu hạ ta ba tháng, kết thúc kì hạn ta sẽ lập tức đem toàn bộ môn nhân chính giáo thả ra".

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi thật âm hiểm".

    Lăng Thanh Trúc mím môi, cảm thấy đã không còn có thể hiểu được kẻ trước mặt mình nữa rồi. Từ sau lần hắn trở về Trúc Kiếm Phong gặp nàng đến nay mới có bao lâu? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy tại sao hắn lại thay đổi nhiều đến thế? Cường hoành, bá đạo, vô pháp vô thiên..

    "Lăng Thanh Trúc ngươi muốn nói thế nào cũng được".

    Đối với lời nhận xét vừa rồi của Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư chỉ cười nhạt cho qua.

    "Giờ thì nói đi, điều kiện của ta Lăng Thanh Trúc ngươi vẫn chấp nhận chứ?".

    "Ta còn có lựa chọn sao?" Lăng Thanh Trúc cay đắng nói. Tánh mạng của hàng vạn con người đều đang đặt hết lên trên đôi vai của nàng, Lăng Thanh Trúc nàng sao dám nói "không". Lăng Tiểu Ngư hắn là ác ma, hắn chắc chắn sẽ giết sạch mọi người nếu Lăng Thanh Trúc nàng lắc đầu từ chối.

    Dù vậy, nàng cũng có những giới hạn của mình. Hít sâu một hơi, nàng nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiểu Ngư, nói: "Lăng Tiểu Ngư, ta có thể làm thị nữ cho ngươi, có thể để cho ngươi sai khiến, nhưng xin ngươi nhớ rõ, Lăng Thanh Trúc ta không phải nô lệ của ngươi. Ta muốn có sự tôn trọng. Nếu như ngươi dám làm ra những chuyện đồi bại, khiến ta ô uế thanh danh.. ta lập tức sẽ tự mình kết liễu!".

    Khi nói ra những lời này, khuôn mặt Lăng Thanh Trúc rất là nghiêm túc. Không ai hoài nghi nàng thực sẽ làm y như vậy. Lăng Tiểu Ngư, hắn đương nhiên cũng hoàn toàn tin tưởng.

    "Lăng Thanh Trúc ngươi không cần lo, ta sẽ không giở trò hèn hạ gì với ngươi đâu. Dẫu sao ngươi cũng là nữ nhân mà ta thật tâm yêu thích..".

    Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư nhấc chân tiến thêm một bước. Thời điểm bàn chân hắn vừa đặt xuống thì người trước mặt cũng bất ngờ ngã quỵ. Lăng Thanh Trúc, nàng đã ngất đi.

    Ôm lấy giai nhân vào lòng, Lăng Tiểu Ngư dịu dàng nói: "Sư phụ, xin lỗi..".

    * * *
     
Trả lời qua Facebook
Loading...