Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tà Nguyệt Lâu Chủ, 10 Tháng mười một 2018.

  1. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 610: Vương vạn tuế!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phanh thây xẻ thịt ta? Nguyệt sao?".

    Thiên Hồ Bắc Gia cười to: "Ha ha ha! Xá Nị à Xá Nị, ngươi thật là biết pha trò..".

    "Ha ha ha..".

    Thiên Hồ Bắc Gia cuồng tiếu, cái đó ai cũng thấy được, thế nhưng bảo tận tường thì lại chẳng có ai. Việc Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ bị bắt giữ, hiện vẫn chưa có ai hay.

    "Nguyệt sẽ phanh thấy xẻ thịt ta sao?".

    Sau một hồi cuồng tiếu, Thiên Hồ Bắc Gia dần trấn tĩnh lại. Hắn nhẹ lắc đầu, đáp lại Xá Nị - vị cao tầng đã can đảm lên tiếng: "Ta e là vị thân muội này của ta đã chẳng còn cơ hội nữa rồi".

    Không còn cơ hội? Là ý gì?

    Đang đứng bất động vì bị lực lượng của Hỗn Độn phong bế, Thiên Hồ Đại Mi âm thầm lo lắng. Vốn từ nãy giờ nàng đã nghi hoặc sẵn rồi. Ở đây phát sinh động tĩnh lớn tới như vậy, theo lý nhi nữ Thiên Hồ Nguyệt của nàng phải sớm chạy tới rồi mới phải. Thế mà không, nó vẫn chưa xuất hiện.

    "Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, hai tỷ muội sớm đã ra khỏi Thanh Khâu", Thiên Hồ Đại Mi nghĩ, hay đúng hơn là nàng thầm mong như vậy. Sức mạnh của Thiên Hồ Bắc Gia quá ghê gớm, nàng thừa hiểu cho dù hai đứa nhi nữ kia của mình có đến thì cũng sẽ không giúp ích được gì, trái lại còn gánh tai ương. Nàng hi vọng chúng thực đã rời đi, dù rằng điều đó nghe có phần vô lý.

    "Ồ, mẫu thân, người có vẻ cũng đang lo lắng nhỉ?".

    Thiên Hồ Bắc Gia trông thấy ánh mắt lo âu của Thiên Hồ Đại Mi thì oán niệm càng tăng. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là như vậy, mẫu thân hắn chỉ thực sự yêu thương Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ, còn Thiên Hồ Bắc Gia hắn.. có những lúc ngay đến nhìn nàng cũng không muốn nhìn. Tại sao chứ..

    Miệng cười tâm không cười, Thiên Hồ Bắc Gia trầm giọng: "Mẫu thân, người không cần phải lo lắng như vậy đâu. Bởi vì.. Nguyệt, Cổ Cổ, chúng nó là thân muội của hài nhi mà. Hài nhi sao nỡ tổn thương".

    "Mẫu thân chắc cũng đang muốn biết tung tích của chúng nó nhỉ? Yên tâm, mẫu thân sẽ được gặp chúng liền thôi".

    Nói đoạn, Thiên Hồ Bắc Gia lấy từ trong người ra một chiếc bình màu xám. Hắn lắc lư mấy vòng rồi mới đem nắp bình mở ra, miệng lẩm nhẩm pháp quyết.

    Rất chóng vánh, từ bên trong bình, một đạo hắc quang bay ra, sau đó hoàn toàn tiêu tán, để lộ ra hai thân ảnh nữ nhân.

    Không phải hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ thì ai?

    "Nhị công chúa! Tiểu công chúa!".

    Xá Nị nhìn rõ diện mạo hai nữ nhân vừa xuất hiện, kinh hô lao đến, cố lay gọi. Nhưng mặc cho Xá Nị có lay, có gọi thì người nằm trên thảm, các nàng vẫn cứ hôn mê như cũ. Rõ ràng là các nàng đã trúng phải thủ đoạn gì đó rồi.

    "Ngươi đã làm gì công chúa.. ư..".

    Xá Nị nói còn chưa hết câu thì cổ họng đã bị người vươn tay bóp lấy.

    Thiên Hồ Bắc Gia nghiêm giọng mà rằng: "Làm gì? Ngươi chất vấn ta?".

    "Loại gà đất chó sảnh như ngươi cũng dám chất vấn ta?".

    Theo mỗi chữ nói ra, lực đạo trên những ngón tay Thiên Hồ Bắc Gia cũng càng lúc càng được đề thăng. Cứ như vậy, trong sự bất lực của Xá Nị, hắn đem nàng bóp nghẹt.. cho tới chết.

    "Bịch!".

    Thời điểm Thiên Hồ Bắc Gia buông tay thì Xá Nị chỉ còn là một cái xác không hồn, theo đà ngã xuống. Thiên Hồ Bắc Gia chỉ vào thi thể của nàng, hướng các tộc nhân nói: "Thấy chứ? Đây chính là kết cục của những kẻ dám chống lại ta".

    "Ngươi, các ngươi, các ngươi, còn có ai phản đối ta trở thành Vương?".

    Tộc nhân trên dưới cả đám im thin thít, không dám hó hé nửa lời.

    Thiên Hồ Đại Mi bị khống chế, cao tầng trưởng lão kẻ chết người trọng thương, nay ngay đến hai vị công chúa cũng đã nằm bất động.. Thanh Khâu bây giờ còn ai đủ sức đối chọi với Thiên Hồ Bắc Gia được nữa?

    Không một ai hết.

    "Khôn ngoan đấy".

    Đối với sự lựa chọn của tộc nhân, Thiên Hồ Bắc Gia rất vừa ý. Hắn chỉ vào một tên trong đám người, ngoắc tới: "Ngươi, qua đây".

    Người vừa được Thiên Hồ Bắc Gia gọi tên Thiên Tứ, vốn dĩ là phó thống lĩnh Ngoại vệ, cũng là thuộc hạ thân tín của Thiên Hồ Bắc Gia. Dạ khá khẩn trương, Thiên Tứ bước lại..

    "T-Thống lĩnh..".

    "Thiên Tứ, ngươi sợ cái gì? Chẳng phải ta đã nói là hôm nay sẽ thay đổi trật tự Thanh Khâu rồi sao..".

    Thiên Hồ Bắc Gia đặt tay lên vai Thiên Tứ, nói tiếp: "Ngươi thấy rồi chứ? Bây giờ Thanh Khâu đã là của ta".

    "Huynh đệ. Trước đây chúng ta đã từng vào sinh ra tử, chiến đấu để bảo vệ, để bồi đắp Thanh Khâu này. Nhưng chúng ta đã được đền đáp lại những gì?".

    "Chẳng gì cả." - Thiên Hồ Bắc Gia lắc đầu - "Thứ chúng ta nhận được chỉ có khinh thường. Không ai coi trọng chúng ta. Ở trước mặt cái đám trưởng lão này, chúng ta luôn phải khép nép cúi đầu. Tại sao? Hết thảy chỉ vì bọn họ là nữ nhân còn chúng ta là nam nhân".

    "Ngươi thấy như vậy có công bằng không? Trả lời ta".

    Thiên Hồ Bắc Gia đã yêu cầu, Thiên Tứ dám đâu không nghe. Hắn gắng kìm chế nỗi sợ, đáp: "K-Không công bằng".

    Thiên Hồ Bắc Gia gật đầu, rồi quay sang hỏi tiếp những tộc nhân nam tính khác: "Các ngươi thấy có công bằng hay không?".

    "Không công bằng!".

    "Không công bằng!".

    * * *

    "Đúng vậy! Rất không công bằng!".

    Thiên Hồ Bắc Gia đề cao giọng nói: "Nữ nhân bọn họ là tộc nhân Thanh Khâu, nam nhân chúng ta cũng là tộc nhân Thanh Khâu, dựa vào cái gì mà nữ nhân bọn họ thì được nắm giữ quyền lực còn nam nhân chúng ta thì phải cúi đầu thần phục chờ nghe sai khiến?".

    "Hôm nay ta muốn thay đổi tất cả. Kể từ bây giờ, ta chính là Vương! Từ đây về sau nam nhân Thiên Hồ tộc ta sẽ là chủ nhân của Thanh Khâu!".

    "Vương vạn tuế!" Tiếng Thiên Hồ Bắc Gia vừa dứt chưa lâu thì trong đám nam nhân Thiên Hồ tộc, một tên bất ngờ quỳ sụp xuống tung hô.

    Hiệu ứng lan truyền, những tên nam nhân khác trong tộc cũng nối nhau quỳ xuống, tỏ lòng thần phục trước Thiên Hồ Bắc Gia.

    "Vương vạn tuế!".

    "Vương vạn tuế!".

    * * *

    "Thiên Hồ vong rồi.." Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, khi toàn bộ tộc nhân đã quỳ phục dưới chân Thiên Hồ Bắc Gia, Thiên Hồ Đại Mi cảm thấy vô cùng chua xót.

    Thiên Hồ tộc truyền lưu bao đời, tự cổ chí kim vẫn luôn do nữ nhân thống lĩnh, đấy là quy định bất di bất dịch. Hôm nay Thanh Khâu rơi vào tay Thiên Hồ Bắc Gia - một tên nam tính, điều đó cũng có nghĩa rằng Thiên Hồ tộc đã không phải là Thiên Hồ tộc nữa. Nó vong rồi..

    Thiên Hồ mất, chủ nhân chân chính của Thiên Hồ là Đại Mi nàng đây, kết cục sẽ ra sao? Thiên Hồ Nguyệt, Thiên Hồ Cổ - hai đứa con gái của nàng, chúng sẽ thế nào?

    * * *

    "Mẫu thân, người dường có điều muốn nói?".

    Thiên Hồ Bắc Gia vẫn rất chú tâm quan sát, thấy biểu tình chua xót, lo âu của Thiên Hồ Đại Mi thì đi qua hỏi. Hỏi xong, hắn điểm lên người nàng một cái, giúp nàng có thể tự do mở miệng.

    Trái với tưởng tượng của Thiên Hồ Bắc Gia, Thiên Hồ Đại Mi không la hét, không quá kích động. Dù vậy, trong đôi mắt nàng vẫn chứa đầy căm phẫn.

    "Súc sinh.. Ta thật hối hận vì đã sinh ra ngươi..".

    "Hối hận sao?" - Thiên Hồ Bắc Gia cười lạnh - "Mẫu thân, trước giờ người nào có thương yêu hài nhi. Ở trong lòng của mẫu thân người có từng xem hài nhi là con sao?".

    Thiên Hồ Bắc Gia dời bước, tay chỉ xuống hai cô gái đang nằm mê man trên thảm: "Con của mẫu thân chỉ có chúng nó. Từ nhỏ đến lớn, được mẫu thân người nâng niu chiều chuộng cũng chỉ có chúng nó. Chưa bao giờ là hài nhi..".

    Thần tình oán độc, Thiên Hồ Bắc Gia nhấc chân giẫm lên trên mặt Thiên Hồ Nguyệt, bắt đầu giày xéo..
     
  2. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 611: Thanh Khâu có hỷ sự

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi muốn làm gì? Mau dừng lại!".

    "Dừng lại! Ta cấm ngươi thương tổn Nguyệt Nhi!".

    * * *

    Thiên Hồ Đại Mi rốt cuộc đã không thể giữ được trấn định thêm nữa. Nàng bắt đầu la hét. Nhưng tiếng kêu la của nàng, chúng lại chả nghĩa lý gì với Thiên Hồ Bắc Gia. Tác dụng nếu có, thiết nghĩ cũng chỉ theo chiều hướng tiêu cực thôi.

    "Sao? Mẫu thân người đau lòng ư?".

    Thiên Hồ Bắc Nha nhếch mép: "Mẫu thân yên tâm, hài nhi nói rồi. Chúng nó là thân muội của hài nhi, cốt nhục tương liên, hài nhi sao đành tâm tổn hại".

    Những lời kia, Thiên Hồ Đại Mi tất nhiên chẳng hề tin. Nàng nghiến răng căm hận: "Bắc Gia.. Rốt cuộc thì ngươi còn muốn cái gì nữa?".

    "Hài nhi chẳng phải đã nói rồi sao. Hài nhi muốn mẫu thân thần phục".

    "Ngươi..".

    Thiên Hồ Đại Mi vì quá kích động mà hơi thở cũng trở nên gấp gáp: ".. Được, ngươi muốn làm Vương ta cho ngươi làm Vương. Hãy thả Nguyệt Nhi và Cổ Cổ..".

    "Ha ha.. Ha ha ha.." Thiên Hồ Bắc Gia nghe tới đó thì bật cười.

    "Mẫu thân à mẫu thân, người nói là" cho "sao? Mẫu thân nghĩ người bây giờ vẫn còn là Vương ư?".

    Chỉ những tộc nhân đang quỳ phục, hắn nói tiếp: "Mẫu thân nhìn kỹ đi. Tất cả tộc nhân đều đã thần phục hài nhi. Hiện tại hài nhi mới là Vương của Thiên Hồ tộc, chủ nhân của Thanh Khâu!".

    Như để chứng minh cho mẫu thân mình thấy, Thiên Hồ Bắc Gia hướng các tộc nhân đang quỳ ra lệnh: "Đứng lên!".

    Ngay lập tức, toàn bộ nam nhân trong tộc đứng lên. Phần nữ tính trong tộc, tuy cũng có người tỏ ra chần chừ, nhưng rốt cuộc thì vẫn lựa chọn tuân theo mệnh lệnh.

    "Tộc nhân Thiên Hồ! Các ngươi nói cho ta biết, Vương của các ngươi là ai? Thiên Hồ Đại Mi hay Thiên Hồ Bắc Gia?".

    "Thiên Hồ Bắc Gia!".

    "Là Thiên Hồ Bắc Gia!".

    "Là Thiên Hồ Bắc Gia..".

    Môi cười đắc ý, Thiên Hồ Bắc Gia gật đầu, nhìn Thiên Hồ Đại Mi nói: "Mẫu thân, người nghe rõ rồi chứ?".

    Thiên Hồ Đại Mi im lặng. Nàng còn có thể nói gì đây?

    Thực lực của Thiên Hồ Bắc Gia quá ghê gớm, thủ đoạn lại tàn độc như vậy, tộc nhân ai còn dám phản kháng. Can Lão, Nhị Lão, Xá Nị, máu thịt của bọn họ vẫn còn bày ra đấy..

    "Mẫu thân, người hiểu được như thế thật là rất tốt.. rất tốt".

    Nội tâm ít nhiều thỏa mãn, Thiên Hồ Bắc Gia đưa tay phủi đi da thịt người chết còn dính trên áo, công bố: "Mọi người nghe đây, ba ngày sau ta sẽ chính thức đăng quang. Ta muốn lễ tiết phải được chuẩn bị đầy đủ và long trọng. Ngoại nhân thì không cần mời, nhưng tộc nhân trong tộc, ta muốn tất cả đều phải có mặt, từ già đến trẻ".

    "Còn nữa, ta muốn các ngươi phải trang hoàng động phủ thật lộng lẫy, hoa đăng phải treo khắp lối, hỷ tự phải được dán ở mọi phòng..".

    Lời Thiên Hồ Bắc Gia nói, khúc đầu thì mọi người đều hiểu, nhưng khi đến đoạn "hoa đăng, hỷ tự".. Bọn họ thật là không rõ ràng lắm.

    Trang hoàng động phủ, giăng lối hoa đăng, cái này coi như cũng hợp lẽ thường, thế nhưng còn hỷ tự.. Theo như tục lệ thế nhân từ xưa tới giờ thì hỷ tự chỉ được dán lên trong duy nhất một lễ, đó là lễ thành hôn. Thiên Hồ Bắc Gia muốn dán hỷ tự, đây là định thành hôn sao? Nhưng mà với ai?

    Nhận ra những ánh mắt nghi hoặc, Thiên Hồ Bắc Gia lúc này mới giải đáp: "À, quên nói với các ngươi.. Ba ngày sau, thời điểm ta đăng quang cũng chính là lúc ta cử hành hôn lễ. Nữ nhân mà ta muốn lấy, tất thảy hai người".

    Vừa nói, Thiên Hồ Bắc Gia vừa cúi nhìn hai cô gái đang nằm bất động ngay bên dưới. Ý tứ kia như thể đang muốn nói rằng hai nữ nhân mà Thiên Hồ Bắc Gia hắn muốn lấy chính là hai vị thân muội của mình: Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ.

    Nhưng.. chuyện này có thể sao? Đấy là bất luân!

    Chuyện huynh muội lấy nhau, trong giới tu tiên xưa giờ không phải không có, nhưng hầu hết đều xảy ra ở phía tà đạo, đối tượng là tà tu. Tới nay, duy nhất cũng chỉ tà đạo mới chứa chấp hạng người này. Chính giáo ư? Đừng nói quyến thuộc, cho dù là sư đồ tương ái bọn họ cũng tuyệt đối không dung. Đạo nghĩa luân thường là chuẩn mực chính giáo kia mà, há có khả năng đem phá vỡ?

    Huynh muội lấy nhau, đó là bất luân, là đi ngược với đạo lý, sẽ bị thế nhân khinh khi, thóa mạ, bị thiên hạ chính giáo xem là súc sinh, là tà ma ngoại đạo mà thẳng tay diệt trừ!

    Thanh Khâu không phải chính giáo, nhưng lại càng không phải tà đạo. Bọn họ cũng có những chuẩn mực của mình. Trật tự, đấy là một trong những điều Thiên Hồ tộc rất coi trọng. Trên phải ra trên, dưới phải ra dưới, tuyệt đối không có chuyện trên dưới hỗn tạp, lại càng không có chuyện gian dâm bất chính. Quyến thuộc loạn luân, đấy là trọng tội, chiếu theo tộc quy sẽ phải chịu cực hình thảm khốc, sau đó là bị giết chết.

    Thiên Hồ Bắc Gia thân là huyết mạch hoàng tộc lại dám có ý định này, muốn lấy thân muội của mình, thật.. đáng bị phanh thây ngàn mảnh. Chỉ có điều là.. ai sẽ đứng ra phanh thây hắn đây?

    Không ai cả. Cao tầng trưởng lão cũng tốt, tộc nhân tầng lớp trung - hạ cũng được, giờ phút này tất cả đều câm như hến. Cho dù có không ít kẻ trong dạ bất bình, phẫn nộ..

    Âu khó trách. Những người ở đây, đầu óc của bọn họ còn chưa hỏng. Lợi - hại thế nào, ai nấy đều phân biệt rõ ràng.

    Hiện tại, không ai dám lên tiếng. Duy nhất biểu lộ căm phẫn cũng chỉ có mình Thiên Hồ Đại Mi. Nàng nói, mặt hồng như gấc: "Bắc Gia, ngươi điên rồi.. ngươi điên rồi.. Cổ Cổ, Nguyệt Nhi là thân muội của ngươi, ngươi làm sao có thể.. khục khục..".

    "Mẫu thân, đừng quá kích động".

    Thiên Hồ Bắc Gia nào phải đứa nhi tử nhất mực trung tâm, cốt chỉ ngóng trông được Thiên Hồ Đại Mi ban phát chút ân tình như trước nữa mà thương, mà xót cho nàng. Thần thái điềm tĩnh, hắn tiếp lời: "Hài nhi nghĩ là mẫu thân đã hiểu lầm rồi. Mẫu thân, để hài nhi nói rõ cho người nghe".

    "Hai nữ nhân mà hài nhi muốn lấy, người thứ nhất thì đúng là Nguyệt, nhưng người thứ hai lại không phải Cổ Cổ.. Mẫu thân, nữ nhân thứ hai mà hài nhi muốn lấy, cũng là nữ nhân mà hài nhi luôn hết lòng yêu quý, đó.. chính là người".

    Thiên Hồ Đại Mi trợn mắt há mồm. Nàng như chết lặng.

    * * *

    * * *

    Kể từ lúc Thiên Hồ Bắc Gia công bố hôn sự, đến nay đã qua được ba ngày. Điều đó có nghĩa rằng: Lễ thành hôn đã tới rồi.

    Hôm nay Thanh Khâu khác hẳn mọi khi, quang cảnh trông rất tươi sáng, rực rỡ. Nhất là ở Động Kỳ Bàn. Trong động, ngoài động, hỷ sắc phủ giăng khắp lối, nổi bật cả một góc trời Thanh Khâu.

    Nhưng.. lạ lùng làm sao. Khung cảnh rõ ràng vui tươi như vậy, khắp nơi đều được trang hoàng lộng lẫy như vậy, thế mà những con người ở đây, trên mặt bọn họ lại khan hiếm nụ cười. Nữ tính thì thôi, địa vị đã bị lật đổ, âu sầu vốn dĩ tất yếu; đáng để ý đây là nam nhân trong tộc, những người vừa được đề thăng phẩm vị..

    Đáng ra, cùng với sự lên ngôi của Thiên Hồ Bắc Gia, bọn họ phải vui mừng mới đúng. Bởi lẽ kể từ đây về sau, nam nhân bọn họ đã chân chính nắm giữ thực quyền. Ấy vậy mà không. Kẻ vui cười rất ít, người trầm mặc lo âu lại nhiều.

    Có lẽ bọn họ cũng không tán đồng cuộc hôn sự trái đạo luân thường này chăng?

    * * *

    "Thanh Khâu đang có hỷ sự ư?" Trên núi Thanh Khâu, cách động Kỳ Bàn khoảng độ năm dặm, một giọng nam nhân chợt cất lên.

    Chủ nhân thanh âm, hắn cũng không ai xa lạ, đúng là Lăng Tiểu Ngư - kẻ vừa chia tay Dương Tiểu Ngọc ban nãy. Lúc này trong lòng hắn đang có điều nghi hoặc.

    Theo như pháp nhãn hắn vừa quan sát thấy thì rõ ràng Thanh Khâu đang có hỷ sự. Chiếu theo mức độ trang hoàng cùng nhân số tộc nhân tới lui chuẩn bị, dễ thấy người thành thân nhất định phải có địa vị cực cao, mười mươi thành viên hoàng tộc.
     
  3. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 612: Gặp lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong động Kỳ Bàn, một góc nhỏ.

    Chỗ này thì đúng phòng ốc, nhưng không như những phòng ốc khác, ở đây rất trống trải, bốn phía tường đá bao quanh, nền cũng bằng đá, lắm chỗ mấp mô ghồ ghề. Thêm nữa thì chỗ này lại còn có cấm chế bày bố trước sau, có người canh giữ.. Rõ ràng, cái chỗ này vốn dĩ là một phòng giam. Và người đang bị giam giữ, nàng cũng không ai khác, đích xác thân muội của Thiên Hồ Bắc Gia: Thiên Hồ Cổ.

    Lúc này, Thiên Hồ Cổ chính là đang hướng người canh giữ bên ngoài cầu xin. Hoàng y vấy bẩn, giọng điệu khẩn thiết, nàng nói: "Thiên Tứ, ta cầu xin ngươi. Làm ơn hãy thả ta ra.. Cho ta gặp hắn..".

    "Thiên Tứ, ta xin ngươi mà..".

    Thiên Tứ - kẻ từng là phó thống lĩnh Ngoại vệ, một trong những huynh đệ thân thiết với Thiên Hồ Bắc Gia - xem bộ dạng Thiên Hồ Cổ, nhìn nàng quỳ gối cầu xin, trong lòng cảm thấy có phần bất nhẫn. Không như mẫu thân và tỷ tỷ mình, luôn giữ khoảng cách với tộc nhân, Thiên Hồ Cổ nàng là người rất phóng khoáng, cởi mở, thường xuyên giao giao du với mọi người, thậm chí kể cả tầng lớp trung đẳng, hạ đẳng trong tộc. Vị tiểu công chúa này chưa bao giờ tỏ thái độ chê bai, giễu cợt hay là khinh khi người khác. Cũng vì lẽ đó, Thiên Tứ và hầu hết tộc nhân ai nấy cũng đều rất cảm mến nàng. Nay nhìn nàng quỳ xin, van khóc, Thiên Tứ thực chẳng đành tâm. Nhưng..

    "Tiểu công chúa." - Thiên Tứ áy náy hồi âm - "Bắc Gia đại nhân đã căn dặn phải canh giữ người, cũng nói là không muốn gặp người. Đại nhân bảo sau hôn lễ sẽ tự khắc đến trả lại tự do cho người".

    "Không được! Hôn lễ này không thể tiến hành!".

    Thiên Hồ Cổ nghe Thiên Tứ nhắc đến hôn sự thì càng trở nên kích động. Nàng cố sức nắm lấy song sắt hòng lay: "Hắn sao có thể làm như vậy! Hắn sao có thể lấy tỷ tỷ và mẫu thân được! Như thế là bất luân, là trái đạo!".

    "Ta nhất định phải ngăn hắn lại.. Thiên Tứ, ta xin ngươi! Hãy thả ta ra! Ta muốn gặp hắn! Ta nhất định phải ngăn hắn!".

    Thiên Tứ cúi đầu thở dài.

    Ngăn ư? Tiểu công chúa lấy gì để ngăn đây?

    Thiên Hồ Bắc Gia hôm nay đâu phải Thiên Hồ Bắc Gia hôm qua. Hắn đã thay đổi rồi. Cả thực lực lẫn tính tình. Ngay đến mẫu thân và thân muội của mình mà cũng muốn lấy, lại còn muốn tổ chức thật long trọng, trước sự chứng kiến của toàn thể tộc nhân.. Hành vi này, nó nào phải của con người. Thiên Hồ Bắc Gia bây giờ, ở trong mắt Thiên Tứ thật không khác gì cầm thú cả. Việc hắn đang làm, không xứng với thân phận tộc nhân Thiên Hồ. Buồn thay, Thiên Hồ tộc hôm nay lại chẳng ai đủ sức ngăn cản..

    "Tiểu công chúa, người không ngăn được đâu".

    "Thiên Tứ, ta xin ngươi..".

    "Tiểu công chúa, xin lỗi".

    Dường như không đành chứng kiến dáng vẻ bất lực thương tâm của Thiên Hồ Cổ thêm nữa, Thiên Tứ xoay người bước đi. Có lẽ hắn cho nên giữ một chút khoảng cách thì tâm trạng mình sẽ tốt hơn chăng?

    "Soạt.. Soạt..".

    Đôi chân rảo bước, Thiên Tứ rất nhanh đã đi qua hết đoạn hành lang. Chừng tới ngã rẽ, hắn đang toan rẽ vào thì.. một khuôn mặt vô cảm màu xám bỗng hiện ra.

    Đó là một chiếc mặt nạ, Thiên Tứ nhận thức được. Nhưng những gì hắn nhìn thấy, tất cả chỉ có bấy nhiêu. Bởi ngay sau đó, khi miệng còn chưa kịp tri hô, tay còn chưa kịp chuyển động thì thân hình hắn đã đổ gục rồi.

    Đánh hạ xong Thiên Tứ, Lăng Tiểu Ngư - kẻ đeo mặt nạ - lúc này mới tiếp tục tiến vào bên trong. Chả mấy chốc, một thân ảnh thân quen đã liền hiện rõ trong tầm mắt hắn.

    "Ngươi.. ngươi là ai?".

    Trước sự xuất hiện bất ngờ của Lăng Tiểu Ngư, bởi do hắn đang đeo mặt nạ nên Thiên Hồ Cổ không cách nào nhận biết được, vì vậy mà trong lòng nàng phát sinh nghi hoặc, tất nhiên là cả lo lắng nữa.

    Đứng bên ngoài phòng giam, Lăng Tiểu Ngư chưa vội lên tiếng. Hắn quan sát Thiên Hồ Cổ một chút rồi mới từ tốn nâng tay đem chiếc mặt nạ tháo ra.

    Một khuôn mặt phong trần lộ rõ.

    "Lăng Tiểu Ngư?".

    Thiên Hồ Cổ mở to hai mắt, chừng không dám tin. Lăng Tiểu Ngư, người nàng đã âm thầm tìm kiếm bấy lâu, khiến nàng phải dằn vặt, hắn rốt cuộc trở về rồi sao..

    "Ngươi.. ngươi là?".

    Lời tuy không nhiều nhưng ý tứ thì Lăng Tiểu Ngư hiểu được tận tường. Hắn biết, Thiên Hồ Cổ đang muốn hỏi hắn là ai, vẫn là Lăng Tiểu Ngư ngày xưa hay đã trở thành thiên ngoại chí tôn như thời điểm thức tỉnh ở Miên Thành năm ấy.

    "Ta.. vẫn là Lăng Tiểu Ngư".

    Mặc dù Lăng Tiểu Ngư đã xác nhận nhưng trong lòng Thiên Hồ Cổ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng được. Nàng hỏi lại: "Ngươi.. ngươi thật sự là Lăng Tiểu Ngư? Là người năm đó?".

    "Cổ Cổ, muội không cần hoài nghi. Ta đúng vẫn là Lăng Tiểu Ngư, chẳng phải thiên ngoại chí tôn kia".

    Lăng Tiểu Ngư dừng một chút để cho Thiên Hồ Cổ có thời gian tiếp thu sự thật, vài giây sau hắn mới lại lên tiếng: "Cổ Cổ, tại sao muội lại bị giam giữ ở đây? Thanh Khâu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".

    Những câu hỏi chẳng khác nào lời nhắc nhở, ngay lập tức làm thay đổi chiều hướng suy nghĩ của Thiên Hồ Cổ. Nàng như vừa nắm được cộng rơm cứu mạng, vội nói: "Lăng Tiểu Ngư, ta cầu xin ngươi hãy cứu mẫu thân và tỷ tỷ ta!".
     
  4. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 613: Hôn lễ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cổ Cổ, muội bình tĩnh. Đầu đuôi câu chuyện là thế nào, muội tóm lược cho ta nghe".

    "Ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là ba hôm trước ca của ta là Thiên Hồ Bắc Gia đột nhiên phản bội. Hắn bắt giữ ta và tỷ tỷ, sau đó bắt giữ luôn mẫu thân.. Hắn nói hắn muốn làm Vương, hôm nay chính thức đăng quang. Chưa hết, hôm nay hắn còn muốn thành thân. Hắn muốn lấy mẫu thân và tỷ tỷ ta..".

    "Lăng Tiểu Ngư, ta cầu xin ngươi! Ngươi hãy ngăn hắn lại, hãy cứu mẫu thân và tỷ tỷ ta!".

    Lăng Tiểu Ngư nhíu mày trầm mặc. Trừ bỏ ngạc nhiên ra thì trong lòng hắn còn có điều nghi hoặc..

    Thấy hắn lặng im không nói, Thiên Hồ Cổ tưởng rằng hắn vì chuyện xưa mà không muốn giúp, liền quỳ sụp xuống, khẩn thiết cầu xin: "Lăng Tiểu Ngư, ta van ngươi! Xin ngươi hãy cứu mẫu thân và tỷ tỷ.. Chỉ cần ngươi cứu mẫu thân và tỷ tỷ, ngươi bắt ta làm gì ta cũng chịu..".

    "Thật là làm gì cũng được?" Lăng Tiểu Ngư cúi nhìn, hỏi.

    Chẳng chút do dự, Thiên Hồ Cổ đáp ngay: "Phải, bất kể cái gì!".

    "Vậy nếu ta muốn muội làm lô đỉnh để thái bổ thì sao?".

    Lần này thì Thiên Hồ Cổ đã không thể trả lời ngay. Nàng.. rất bất ngờ. Nàng không nghĩ Lăng Tiểu Ngư lại đưa ra điều kiện như thế, muốn nàng làm lô đỉnh. "Lô đỉnh", hai chữ này có ý nghĩa gì, Thiên Hồ Cổ nàng hoàn toàn hiểu rõ. Trong giới tu tiên luyện đạo này, lô đỉnh có thể nói là tầng lớp thấp kém nhất, cũng bi ai nhất. Bọn họ không khác gì hàng hóa để cho người sử dụng, chừng đã mất đi hết thảy giá trị, kết cục chính là cái chết. Là bị thái bổ đến chết!

    Lăng Tiểu Ngư hắn thật muốn nàng làm lô đỉnh cho hắn ư?

    Bất giác Thiên Hồ Cổ thấy lòng nhói đau.

    "Muội không đồng ý? Vậy thì quên đi".

    Lăng Tiểu Ngư quay lưng, chân giả vờ bước, trông như thể sẽ rời khỏi khu vực giam giữ tội nhân này.

    "Ta đồng ý!".

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư xoay người nhìn lại, hỏi: "Cổ Cổ, muội chắc chứ?".

    Thiên Hồ Cổ cắn răng, cố kiềm nước mắt: "Chỉ cần ngươi cứu mẫu thân và tỷ tỷ ta, ta sẽ làm lô đỉnh cho ngươi, mặc tình ngươi sai sử".

    "Muội chắc là mình sẽ không hối hận?".

    Thiên Hồ Cổ siết chặt bàn tay, nuốt lệ vào tim: "Cứu mẫu thân và tỷ tỷ ta".

    * * *

    "Đứa trẻ năm nào hôm nay đã trở thành một thiếu nữ kiên cường rồi." Lăng Tiểu Ngư lặng im quan sát người quỳ bên dưới, âm thầm đánh giá. Biểu hiện của Thiên Hồ Cổ lúc này khiến cho hắn cảm thấy rất hài lòng.

    "Được. Thỏa thuận như vậy. Muội tạm ở đây, đợi ta cứu người xong sẽ quay lại".

    * * *

    * * *

    Đại sảnh.

    Đông, tây, nam, bắc, bốn phía sảnh đường hiện giờ rất là đông đúc. Tộc nhân Thiên Hồ, nam tính nữ tính, cao tầng, hạ tầng hết thảy đều có đủ. Quang cảnh trông có phần chật chội.

    Nhưng, nhân số dù đông, khoảng trống dù ít, thanh âm phát ra lại không nhiều. Mọi người ai cũng đều rất trật tự. Duy nhất lúc này, lớn tiếng nói cười chỉ có một mình Thiên Hồ Bắc Gia.

    Trong bộ hỷ phục, Thiên Hồ Bắc Gia mặt tươi như hoa, đứng trên bục cao nhìn xuống. Tay trái cầm bình, tay phải cầm ly, hắn tự rót rượu cho mình, nâng lên nói:

    "Mọi người! Hôm nay là ngày vui của bổn Vương, hãy cùng chung vui với bổn Vương!".

    "Nào! Tất cả nâng ly!".

    Thiên Hồ Bắc Gia ngửa đầu uống cạn ly rượu đang cầm trong tay, ngó xuống thấy một số người còn chần chừ, mới nhíu mày: "Sao các ngươi còn không uống? Lẽ nào trong lòng có điều bất mãn với bổn Vương?".

    Nghe Thiên Hồ Bắc Gia hắn nói như vậy, tộc nhân nào còn dám chần chừ thêm nữa, lập tức nâng ly uống cạn.

    "Ừm, phải như thế chứ".

    Thiên Hồ Bắc Gia tỏ ra vừa ý. Hắn đặt mông ngồi trên vương vị, đảo mắt một vòng đông tây.

    "Ta muốn các ngươi nhớ kỹ. Kể từ hôm nay ta chính thức là Vương của các ngươi, mỗi một lời ta nói chính là mệnh lệnh. Kể từ hôm nay, Thiên Hồ tộc sẽ thay đổi. Những quy định cổ hủ, hết thảy đều phải bị xóa bỏ. Chi tiết cụ thể ta sẽ công bố sau, còn bây giờ..".

    Liếc qua một vị nữ trưởng lão kề bên, Thiên Hồ Bắc Gia bảo: "Giờ lành đã tới, Tô trưởng lão, nên bắt đầu đi".

    "Vâng".

    Kẻ đứng dưới mái hiên thấp sao không phải cúi đầu, Tô Tử Tinh - người có uy vọng cao nhất trong hàng ngũ trưởng lão còn sống - bắt đầu cho tiến hành nghi thức hôn lễ.

    Chẳng mất bao lâu, hương nến rượu trà đã sẵn sàng, hai vị tân nương hiện cũng vừa mới được người đưa tới. Phía trước là Thiên Hồ Đại Mi, còn phía sau là Thiên Hồ Nguyệt. Tất nhiên các nàng chẳng tự đi, đều là có người cõng cả.

    Giống như Thiên Hồ Bắc Gia, y phục trên người Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt cũng là hỷ y. Khác có chăng nằm nơi hoa văn, họa tiết. Quần áo của các nàng có nhiều hoa văn, họa tiết hơn, đường kim mũi chỉ cũng tinh tế hơn. Diện mạo của các nàng cũng là như vậy, được chải chuốc, điểm tô hết sức kì công..

    Không thể không nói, so với ngày thường, hôm nay Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt càng thêm xinh đẹp bội phần. Đặc biệt là Thiên Hồ Đại Mi. Trâm phượng cài đầu, má đỏ hây hây, môi đào tươi thắm, thật dụ nhân vô cùng. Sức hấp dẫn lớn tới nỗi khiến cho toàn thể tộc nhân trên dưới ai nấy cũng đều thất thần.

    Thiên Hồ Bắc Gia ư?

    Hắn đang chăm chú nhìn nàng, thần tình mê đắm.

    Đây chính là nữ thần của hắn, người mà hắn đã ngày đêm tơ tưởng. Bao nhiêu năm qua Thiên Hồ Bắc Gia hắn đã khao khát nữ nhân này biết nhường nào. Từng giây từng phút, hình ảnh của nàng đều luôn ngự trị trong tim hắn, chi phối thần trí hắn. Hắn ước mong được chạm vào thân thể của nàng, chiếm lấy đôi môi nàng, từng tấc da thịt trên người nàng.. Dẫu chỉ một lần, hắn chết cũng cam.

    Trước đây, Thiên Hồ Bắc Gia hắn chỉ có thể mơ, chưa bao giờ dám biểu lộ rõ ràng. Thế nhưng hôm nay.. mọi chuyện đã khác rồi. Không còn là mơ ước hão huyền nữa, hôm nay Thiên Hồ Bắc Gia hắn đã thật sự đạt thành tâm nguyện.

    Mà không, còn hơn là đạt thành tâm nguyện nữa. Bởi lẽ kể từ hôm nay, mẫu thân hắn, nữ thần của hắn, nàng sẽ là thê tử của hắn. Nói cách khác, không phải chỉ một, Thiên Hồ Bắc Gia hắn có thể vuốt ve cơ thể nàng, chiếm lấy đôi môi nàng bao nhiêu lần tùy thích, chỉ cần hắn muốn.

    "Mẫu thân.. À không, bây giờ ta phải gọi nàng là Đại Mi mới đúng".

    Thiên Hồ Bắc Gia nhìn Thiên Hồ Đại Mi không chớp mắt, thật tâm ca ngợi: "Đại Mi, hôm nay nàng thật xinh đẹp. Trên thế gian này không một nữ nhân nào có thể sánh được với nàng. Nàng chính là nữ thần..".

    Được ngợi ca là vậy, nhưng Thiên Hồ Đại Mi lại chẳng thoải mái gì. Hoàn toàn trái lại, nàng cảm thấy buồn nôn, rất là ghê tởm.

    Đứa con do mình sinh ra bây giờ lại đứng ở trước mặt mình, dùng cặp mắt dâm ô nhìn mình, buông lời tán thán vẻ đẹp của mình, thử hỏi Thiên Hồ Đại Mi nàng có thể không ghê tởm được sao?

    Ca ngợi ư? Đối với nàng thì đây là xúc phạm, một sự sỉ nhục nặng nề chưa từng biết tới, khiến nàng căm phẫn.

    Càng đáng hận hơn nữa là tên súc sinh này, hắn còn muốn nàng làm nữ nhân của hắn, cùng hắn chung chạ..

    Chỉ nghĩ tới thôi thì khí huyết trong người Thiên Hồ Đại Mi đã liền nhộn nhạo, thân thể phát run. Là phẫn hận mà run, cảm thấy kinh tởm mà run. Nếu mà có thể, Thiên Hồ Đại Mi chắc chắn sẽ chẳng chút do dự đem tên nghịch tử không khác gì cầm thú này xé ra thành ngàn mảnh ngay. Đáng tiếc.. nàng không thể.

    Toàn bộ lực lượng đều đã bị phong bế, tay chân cũng vô phương cử động thì còn làm được gì nữa đây?
     
  5. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 614: Âm dương hòa hợp tán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chấp nhận số mệnh sao?

    Thiên Hồ Đại Mi thật là không cam. Nàng thà là chết. Nàng thà bản thân hồn phi phách tán vĩnh bất siêu sinh cũng không muốn bị tên súc sinh Thiên Hồ Bắc Gia kia làm ô nhục.. Chết, Thiên Hồ Đại Mi nàng chưa bao giờ mong cầu hơn lúc này. Bây giờ, nếu có ai đó giết nàng, nàng thật là mang ơn lắm.

    Nhưng.. ai đây?

    Thiên Hồ Đại Mi nàng bất lực rồi.

    "Đại Mi, ta biết bây giờ trong lòng nàng đối với ta rất oán hận, nhưng mà ta tin, chỉ cần có thêm thời gian, sau khi chúng ta thành hôn, Đại Mi nàng sẽ từ từ chấp nhận thôi. Bởi vì ta đối với nàng là thật tâm. Bao nhiêu năm qua ta đều chỉ dành tình cảm cho duy nhất một mình nàng..".

    Thiên Hồ Bắc Gia thâm tình nói, đưa tay cầm lấy bàn tay của Thiên Hồ Đại Mi. Rồi hướng Tô Tử Tinh bảo: "Tô trưởng lão, tiến hành nghi thức đi".

    Tô Tử Tinh hữu ý liếc qua khuôn mặt Thiên Hồ Đại Mi, nhưng chỉ dừng một chút liền quay đi. Thú thật là trong tình cảnh này, nàng không dám đối diện với ánh mắt của Thiên Hồ Đại Mi. Trong lòng nàng cảm thấy rất hổ thẹn.

    Vì bảo vệ tính mạng của mình mà phải phủ phục trước những điều trái tai gai mắt, là đúng hay sai?

    "Tô trưởng lão, sao còn chưa bắt đầu?".

    Tô Tử Tinh nghe thanh âm có vài phần bất thiện của Thiên Hồ Bắc Gia thì đáy lòng run lên. Nàng nhanh chóng đưa ra lựa chọn. Và dĩ nhiên điều nàng chọn chính là phục tùng. Tô Tử Tinh nàng còn chưa có muốn chết.

    Đem cái thẹn với Thiên Hồ Đại Mi trấn áp, Tô Tử Tinh bắt đầu cho tiến hành các nghi thức. Trước bái thiên địa, sau bái tổ tiên, cuối cùng là các lễ tiết phu thê..

    Chừng xong xuôi hết thảy, đợi Tô Tử Tinh tuyên bố xong, Thiên Hồ Bắc Gia lúc này mới thỏa mãn cười tươi lấy từ trong giới chỉ ra một chiếc lọ nhỏ màu xanh.

    "Tô Tử Tinh, đây là quà của bổn Vương, cầm lấy".

    "Vương, Tử Tinh không dám nhận".

    Bản thân đã làm việc trái với lương tâm, Tô Tử Tinh nàng sao còn mặt mũi mà nhận thêm lợi ích.

    "Thế nào? Ngươi chê quà của bổn Vương?".

    Tô Tử Tinh không muốn nhận Thiên Hồ Bắc Gia lại càng ép nàng phải nhận. Đã thần phục hắn rồi thì chỉ có thể nghe theo hắn, sống trong khuôn khổ hắn định ra. Dám chống đối ư? Hậu quả khó gánh đấy.

    Trước sự thúc ép cùng thần tình dọa dẫm kia của Thiên Hồ Bắc Gia, rốt cuộc Tô Tử Tinh cũng đành phải đưa tay tiếp nhận. Thôi thì.. sống nhục còn hơn chết vinh.

    "Nên như thế.. Nên như thế.." Thiên Hồ Bắc Gia ngó thấy Tô Tử Tinh đã ngoan ngoãn đưa tay tiếp nhận lọ linh đan thì liên tiếp gật đầu, tỏ ra vừa ý.

    Trao lọ đan dược cho Tô Tử Tinh xong, hắn cũng không quên phần những người khác. Từ bên trong giới chỉ, hắn tiếp tục lấy ra thêm nhiều đồ vật khác nữa. Nào pháp khí, nào đan dược, nào nội đan, tài liệu các thứ, số lượng rất nhiều.

    Hiển nhiên, những kẻ được Thiên Hồ Bắc Gia hắn ban quà, hết thảy đều tạ ơn tiếp nhận, chẳng ai từ chối. Chần chừ cũng không có.

    "Được rồi. Hôm nay bổn Vương cảm thấy rất vui, cho nên quyết định sẽ ban thưởng cho tất cả. Những người đang có mặt, toàn bộ đều có phần." Đứng trên bục cao, Thiên Hồ Bắc Gia nhìn xuống các tộc nhân bên dưới, có hơi phấn khích nói.

    Hắn gọi Tô Tử Tinh và một vị trưởng lão khác nữa tới, đưa cho mỗi người một chiếc túi rồi phân phó.

    ".. Linh thạch bên trong số lượng không ít, các ngươi đem chia cho mọi người. Toàn bộ".

    "Vâng".

    "Vâng".

    * * *

    Bởi do số lượng tộc nhân hiện diện vốn rất nhiều nên quá trình ban phát đã tiêu tốn kha khá thời gian. Nhưng mà chẳng sao, Thiên Hồ Bắc Gia không vội. Mọi nghi thức cần thiết của hôn lễ đều đã tiến hành xong rồi, hắn còn gì phải vội nữa chứ? Đáng bận tâm bây giờ có chăng là động phòng hoa chúc. Nhưng chuyện này.. Thiên Hồ Bắc Gia hắn cho là mình nên từ tốn. Cái gì càng ngon thì càng phải để đến cuối, như thế khi tận hưởng mới càng thú vị. Trước mắt, cứ uống thêm chút rượu, rồi xem thêm chút ca vũ..

    Dời mắt ngó qua Thiên Hồ Đại Mi, Thiên Hồ Bắc Gia nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống ghế. Thiên Hồ Nguyệt cũng vậy, được hắn kéo đến bên người.

    Bên phải một mỹ nhân khuynh quốc, bên trái một tiên tử hạ phàm, Thiên Hồ Bắc Gia ngồi ở chính giữa, trong dạ đắc ý cực kỳ. Sống bao nhiêu năm, hôm nay chính là ngày mà hắn vui nhất. Giây phút này, hắn cảm thấy mình mới đúng là đang sống.

    "Đại Mi, Nguyệt, từ đây về sau các nàng chính là nữ nhân của Thiên Hồ Bắc Gia ta. Ta sẽ hết lòng yêu thương, bảo hộ cho các nàng".

    "Nào, đợi Tô Tử Tinh ban phát xong cho mọi người, chúng ta sẽ cùng xem ca vũ. Ta đã ra lệnh cho bọn họ chuẩn bị những ca khúc hay nhất, những vũ điệu đẹp nhất..".

    * * *

    "Thiên Hồ Bắc Gia ngươi quả nhiên không bình thường." Trong lúc Thiên Hồ Bắc Gia đang nắm tay giai nhân ngồi xem ca vũ thì tại một góc nhỏ, có một đôi mắt cũng đang âm thầm dõi theo hắn. Đúng là kim nhãn của Lăng Tiểu Ngư.

    Thật ra thì chẳng phải mới đây mà đã từ nãy giờ rồi, Lăng Tiểu Ngư vẫn một mực chú tâm quan sát. Và càng quan sát thì hắn lại càng phát hiện ra thêm nhiều điểm bất thường. Ở bên trong cơ thể Thiên Hồ Bắc Gia, Lăng Tiểu Ngư nhìn thấy còn tồn tại thêm một "thứ" khác nữa. Mặc dù hình dáng chưa rõ nhưng chiếu theo sự sai biệt khí tức, Lăng Tiểu Ngư dám chắc "thứ đó" thuộc về viễn cổ xa xưa, còn rất âm tà.

    Âm tà, lại xa xưa cổ lão, những đặc điểm này..

    "Không lẽ lại trùng hợp như vậy sao..".

    Lăng Tiểu Ngư chưa vội ra tay, tiếp tục ẩn nặc tiềm hành, đứng một bên quan sát Thiên Hồ Bắc Gia. Thực ra trong lòng hắn cũng có chút hiếu kì muốn biết đến cùng Thiên Hồ Bắc Gia kia sẽ làm gì Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt, liệu cứ thế ra tay cưỡng đoạt hay sẽ dùng thêm loại thủ đoạn dơ bẩn nào nữa.

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư đã rất kiên nhẫn chờ đợi, ước tính cũng gần hai canh giờ chứ chả ít. Nhưng lâu thì lâu, hiện tại quãng thời gian nhàm chán ấy cũng đã trôi qua rồi. Bây giờ, những cái "thú vị" đã chính thức bắt đầu.

    Bên trong hỷ thất, Thiên Hồ Bắc Gia chờ cho thị nữ đem Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt để xuống rồi mới phẩy tay ra hiệu bảo bọn họ lui hết ra ngoài.

    Cửa phòng vừa đóng, hắn liền tiếp cận thân thể giai nhân. Bên chiếc bàn tròn có vải đỏ phủ lên, hắn tự tay rót ba ly rượu, một ly cho mình, một ly cho Thiên Hồ Nguyệt, ly cuối cùng thì đặt lên tay Thiên Hồ Đại Mi.

    "Đại Mi, Nguyệt, đây là ly rượu giao bôi. Uống xong ly rượu này, từ đây về sau chúng ta sẽ mãi mãi gắn bó cùng nhau".

    Chẳng màng đến vẻ căm phẫn lộ rõ mồn một qua ánh mắt của Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt, Thiên Hồ Bắc Gia vẫn giữ thái độ tươi cười, lấy từ trong tay áo ra một chiếc lọ nhỏ màu đen.

    "Đại Mi, Nguyệt, có biết đây là gì không?".

    Thiên Hồ Bắc Gia hỏi, hỏi xong thì tự mình trả lời: "Lọ thuốc này là độc dược. Một loại độc chỉ có thể thông qua hoan ái mới có thể hóa giải. Tên của nó, ta gọi là.. Âm Dương Hòa Hợp Tán".
     
  6. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 615: Cuồng hoan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Âm Dương Hòa Hợp Tán".

    Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt nghe được danh tự đó thì cõi lòng bất giác run lên, biểu tình có chút kinh hãi. Rõ ràng thứ mà Thiên Hồ Bắc Gia đang cầm, nó chính là xuân dược. Cái tên súc sinh này, hắn đang muốn mê gian các nàng.

    Cưỡng đoạt vốn đã đáng ghê tởm, mê gian mà nói.. Nghĩ đến cảnh tượng mình thần trí mê man, dưới tác dụng của xuân dược chủ động đi ôm hắn, hôn hắn, cùng hắn mây mưa, trái tim Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt như muốn ngừng đập. Thật quá tởm lợm..

    Mà, không riêng Thiên Hồ Đại Mi, không riêng Thiên Hồ Nguyệt, ở đây còn có thêm một người nữa cũng rất phản cảm trước hành vi dâm ô bỉ ổi của Thiên Hồ Bắc Gia: Lăng Tiểu Ngư. Lạ là.. hắn vẫn chưa ra tay.

    * * *

    "Đại Mi, Nguyệt, đêm nay là lần đầu tiên của ta và các nàng, ta không muốn phải thô bạo. Có Âm Dương Hòa Hợp Tán này, chắc chắn các nàng sẽ" tự nguyện "thôi".

    Nói đoạn, Thiên Hồ Bắc Gia đem nút lọ mở ra. Rồi, hắn đổ thuốc vào hai ly rượu của Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt, riêng ly của mình thì giữ nguyên không bỏ.

    "Nào. Đại Mi, để ta giúp nàng uống." Vừa nói Thiên Hồ Bắc Gia vừa cầm ly rượu có độc đưa lên miệng Thiên Hồ Đại Mi, ép nàng uống hết.

    Tiếp đấy, hắn làm tương tự với Thiên Hồ Nguyệt.

    "Xoảng!".

    "Xoảng!".

    Đem ly tách vứt hết sang một bên, Thiên Hồ Bắc Gia môi nở nụ cười, cúi người đem giai nhân trước mặt bế đến bên giường. Sau đó, hắn lấy ra hai sợi dây đã chuẩn bị sẵn, lần lượt trói chặt đôi tay của Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt. Chưa hết, trói tay xong, hắn còn dùng khăn bịt kín miệng các nàng, rồi dùng thêm một sợi vải hồng cố định lại, ngăn không để các nàng đẩy chiếc khăn ra khỏi miệng.

    "Đại Mi, Nguyệt, đừng trách ta. Ta cũng chỉ là sợ sau khi giải khai phong bế cho các nàng, các nàng sẽ loạn động thôi. Yên tâm, đợi lát nữa dược lực phát huy tác dụng, ta sẽ lập tức cởi trói ngay".

    "Ưm.. ưm!".

    "Ưm!".

    Được trả tự do, Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Đại Mi liền vùng vẫy. Hai cánh tay bị trói ở sau lưng thì thôi, đã không dùng được, nhưng các nàng vẫn còn đôi chân. Trái phải bất chấp, các nàng ra sức hướng Thiên Hồ Bắc Gia đạp mạnh, ngăn không cho hắn tiếp cận mình.

    Chỉ là.. Lực lượng của các nàng, toàn bộ đều đã bị phong tỏa hết, sức thường nhân lại lớn được bao nhiêu?

    Mặc cho các nàng gắng sức vẫy vùng, Thiên Hồ Bắc Gia vẫn chẳng chút suy suyển. Được một đỗi, hắn bất ngờ phản kích, dùng một chân đè lên đôi chân Thiên Hồ Nguyệt, trong khi tay thì vươn ra bắt lấy đôi chân của Thiên Hồ Đại Mi.

    "Ưm!".

    Đôi chân bị bắt giữ, Thiên Hồ Đại Mi kinh hãi, khẩn trương muốn rút về. Nhưng, nàng rút không được. Thiên Hồ Bắc Gia cầm giữ rất chặt.

    "Đại Mi, thật không ngờ nàng còn có một dáng vẻ như vầy. Trước nay ta cứ tưởng nàng sẽ chẳng bao giờ biết khẩn trương lo sợ..".

    "Đừng lo. Ta sẽ nhẹ nhàng với nàng. Sẽ rất nhẹ nhàng".

    Miệng thì bảo nhẹ nhàng nhưng hành vi của Thiên Hồ Bắc Gia thì lại không hề giống như vậy. Hắn đem thân thể Thiên Hồ Đại Mi lật úp, rồi dùng sức kéo y phục của nàng xuống.

    Hỷ y bên ngoài cởi xong, hắn tiếp tục cởi xuống trường y, rồi trung y. Tất nhiên, nói là cởi cho dễ nghe vậy thôi chứ thực tế, Thiên Hồ Bắc Gia đã có xé đi một ít. Lúc này, còn sót lại trên thân thể Thiên Hồ Đại Mi duy cũng chỉ hai mảnh nội y, một trên một dưới. Phần còn lại, hết thảy đều đã phơi bày lồ lộ dưới con mắt dâm ô, thèm khát của Thiên Hồ Bắc Gia.

    "Đại Mi, nàng.. thật xinh đẹp".

    "Ưm!".

    Ngó thấy mẫu thân bị Thiên Hồ Bắc Gia đụng chạm, nằm bên cạnh, Thiên Hồ Nguyệt căm phẫn bật người lên, chồm tới như thể muốn đem Thiên Hồ Bắc Gia ăn tươi nuốt sống luôn vậy.

    Hiển nhiên là Thiên Hồ Nguyệt nàng đã không thể làm được, như những gì mà nàng mong muốn. Miệng còn chả mở ra được thì ăn tươi nuốt sống cách nào đây?

    "Chậc chậc..".

    Thiên Hồ Bắc Gia thành công né tránh, ngay lập tức quay lại phản kích. Hắn nắm lấy mái tóc của Thiên Hồ Nguyệt, tặc lưỡi mà rằng: "Nguyệt, muội hà tất phải nôn nóng như vậy?".

    "Thôi được. Nếu như muội đã không muốn đợi, vậy thì ta sẽ chiều".

    Dứt câu, Thiên Hồ Bắc Gia bắt đầu đem quần áo của Thiên Hồ Nguyệt cởi ra. Hoặc nên gọi là xé.

    "Rẹt!".

    "Rẹt!".

    "Rẹt!".

    Dưới những động tác thô bạo của Thiên Hồ Bắc Gia, y phục trên người Thiên Hồ Nguyệt cứ thế vơi dần vơi dần, tính tới hiện tại thì cũng chỉ còn lại duy nhất hai mảnh nội y, giống mẫu thân của nàng.

    "Chậc chậc.. Không nghĩ vóc dáng của muội cũng mê người như vậy".

    Thiên Hồ Bắc Gia lướt những ngón tay trên bụng Thiên Hồ Nguyệt, vẻ mặt ba phần say mê, bảy phần âm độc: "Trước đây, ở trong mắt của muội hẳn chưa bao giờ xem ta là huynh trưởng, hẳn chưa bao giờ xem trọng ta. Muội luôn cho rằng thân phận mình cao quý hơn ta, có phải vậy không?".

    "Muội muội à, hôm nay ta sẽ cho muội biết ai mới là kẻ ở trên cao, ai mới là người phải đứng dưới thấp!".

    Tiếng cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc Thiên Hồ Bắc Gia vươn tay, ý tứ muốn đem nội y trên người Thiên Hồ Nguyệt cởi xuống. Nhưng chính lúc này, một tiếng hừ lạnh chợt cất lên.
     
  7. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 616: Cuồng hoan (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thanh âm không lớn nhưng thời điểm lọt vào tai Thiên Hồ Bắc Gia liền khiến hắn cả kinh. Bởi lẽ, trước khi tiếng hừ lạnh này cất lên, Thiên Hồ Bắc Gia hắn đã không hề cảm nhận được bất cứ một sự hiện diện nào.

    Thiên Hồ Bắc Gia hôm nay đâu phải là Thiên Hồ Bắc Gia hôm qua, thực lực của hắn đã tăng tiến rất nhiều. Theo lý, cho dù có là tu sĩ chân nhân hậu kỳ ẩn nặc tiềm hành tiến đến hắn cũng có thể dễ dàng phát hiện ra được, vậy mà.. Hắn không nhận ra, một chút cũng không.

    Mà, đâu phải chỉ mình hắn, ngay đến kẻ đang ẩn náu bên trong hắn cũng thế, chẳng hề nhận ra. Lúc này Hỗn Độn cũng giống như hắn, đang khẩn trương tìm kiếm hành tung chủ nhân tiếng hừ lạnh kia.

    Điều này có ý nghĩa gì? Lẽ nào thực lực đối phương còn cao hơn cả Hỗn Độn và Thiên Hồ Bắc Gia hắn?

    "Không cần tìm".

    Trong lúc Thiên Hồ Bắc Gia đang khẩn trương truy tìm tung tích của vị khách không mời thì giọng nói trầm thấp kia lại một lần nữa vang lên. Và lần này, đi kèm với thanh âm còn có thêm một bàn tay nữa. Cái bàn tay này, nó không như bình thường, không phải bằng da bằng thịt. Bàn tay này, nó đơn thuần chỉ là một bộ phận riêng biệt, màu đen, do đạo thuật hiển hóa thành. Hiện, nó chính là đang hướng tới chỗ Thiên Hồ Bắc Gia, năm ngón tay vươn ra hòng muốn nắm lấy cổ hắn.

    Tốc độ rất ư kinh khủng!

    "Nguy!".

    Nội tâm thầm hô bất ổn, Thiên Hồ Bắc Gia vội vàng huy động lực lượng, vung tay đánh ra một chưởng.

    "Ong!".

    May thay, một chưởng này của hắn hoàn toàn đủ lực để đẩy lui bàn tay màu đen nọ. Nhưng, nguy cơ nào đã hết. Hắc thủ phía trước vừa mới bị Thiên Hồ Bắc Gia hắn đánh tan thì ngay lập tức, ở sau lưng hắn, một đạo hôi quang đã bay tới. Khoảng cách quá gần, tốc độ lại quá nhanh, thành ra lúc Thiên Hồ Bắc Gia phát hiện thì cũng đã quá muộn. Đạo hôi quang, nó đã đi xuyên qua người hắn.

    "Ư!".

    Chẳng để cho Thiên Hồ Bắc Gia có một giây suy nghĩ, làm ra phản ứng, tiếp sau đạo hôi quang, Lăng Tiểu Ngư đã liền áp sát rồi bồi thêm mấy chưởng.

    "Ba!".

    "Ba!".

    "Ba!".

    Trước sau gộp lại tất thảy là ba chưởng, lực đạo thì.. Đối với Lăng Tiểu Ngư có lẽ nhẹ, nhưng đối với người trực tiếp hứng chịu là Thiên Hồ Bắc Gia.. thực chẳng nhẹ tí nào. Nếu mà nhẹ, khí huyết của hắn sao lại hỗn loạn, miệng sao lại hộc máu tươi?

    Không ngoa khi nói bây giờ, Thiên Hồ Bắc Gia đã bị tổn thương trầm trọng. Thảm bại là thế, phủ tạng vỡ nát là thế, vậy mà Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn chưa có ý định dừng lại. Một trong hai cánh tay hắn lúc này đang vươn ra bắt giữ cái cổ của Thiên Hồ Bắc Gia, đem nó siết chặt.

    Cũng chính khoảnh khắc này, một chút dị biến bất ngờ nổi lên. Từ bên trong lỗ mũi Thiên Hồ Bắc Gia, một đám khí đen chợt bay ra, đánh thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư, buộc hắn phải lách người né tránh.

    Nhân cơ hội đó, khi mà Lăng Tiểu Ngư đã tạm lui, trong trạng thái vô hình vô ảnh, Hỗn Độn mới âm thầm trốn chạy. Phải, là chạy. Nó không dám đối đầu với Lăng Tiểu Ngư. Một đòn tập kích vừa rồi, bất quá cũng chỉ để đánh lạc hướng chú ý mà thôi.

    Hỗn Độn nó đâu có ngu. Chân diện Lăng Tiểu Ngư thì nó đúng chưa thấy thật (bởi lúc này Lăng Tiểu Ngư đang đeo mặt nạ), nhưng thực lực của Lăng Tiểu Ngư, Hỗn Độn nó ít nhiều đã nhận ra. Thủ đoạn của đối phương rõ ràng rất đỗi khó lường, vượt qua tầm phản ứng của nó. Nó tự hiểu bản thân căn bản không thể nào chống lại được. Chạy, đấy mới là phương án an toàn nhất.

    Thiên Hồ Bắc Gia ư? Sống chết của gã này thì can hệ gì tới nó. Bất quá cũng chỉ là con rối giống như Cơ Thành Tử mà thôi.

    Suy nghĩ của Hỗn Độn là như vậy. Có thể nói nó rất khôn ngoan. Nhưng.. sống ở trên đời, đôi lúc khôn ngoan thôi thì chưa đủ. Trong trường hợp này lại càng không. "Vô hình vô ảnh" của Hỗn Độn, kẻ khác có thể không nhìn ra, tuy nhiên, Lăng Tiểu Ngư thì thấy rất rõ. Dưới kỳ lân kim nhãn của hắn, hết thảy thần thông ẩn nặc đều vô dụng!

    Chạy sao? Để ta xem ngươi có thể chạy được đi đâu!

    Kim sắc loé lên, Lăng Tiểu Ngư không tiến hành truy đuổi mà đứng yên một chỗ, mở miệng hô lên một tiếng: "Tỏa!".

    Tiếng hô vừa dứt, tức thì, một tiếng hét thảm vang lên. Kế đấy, nguyên hình Hỗn Độn liền lộ ra. Lúc này nó chính đang bị cố định tại không trung, ngay sát cửa phòng.

    "K-Không gian pháp tắc! Làm sao có thể?".

    "Không thể nào! Không thể nào!".

    Hỗn Độn liên tục kêu gào. Nó không dám tin vào những gì mình đang thấy, chính mình trải qua.

    Lấy kiến thức của nó, sao lại không nhìn ra sự ghê gớm của địch nhân. Có thể thao túng không gian pháp tắc tới trình độ này, một chữ vừa thốt liền phong tỏa bốn hướng chung quanh.. cho dù là tiên nhân cũng khó làm nổi!

    Lẽ nào kẻ đeo mặt nạ này chính là một vị tiên tôn?

    Nhưng.. là ai?

    Thương Long - Bạch Hổ tan vào thiên địa, Tử Lan tiên tử còn chưa thức tỉnh, Tiên Môn từ lâu đã đóng, thần phật sớm đã rời đi, ở trong cái thế giới bị bỏ rơi này, hôm nay cấp bậc tiên tôn hiện hữu, duy cũng chỉ có hai người mà thôi: Người thứ nhất là thần điểu Chu Tước, người thứ hai là Dương Tiểu Ngọc. Thế nhưng kẻ đeo mặt nạ xám này, hắn lại không phải một trong hai người ấy.

    Rốt cuộc thì hắn là ai?

    Giữa phút giây kinh hoảng, trong đầu Hỗn Độn chợt loé lên một thân ảnh. Đó chính là kẻ mà Hỗn Độn nó từng bày mưu hãm hại: Lăng Tiểu Ngư.
     
  8. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 617: Cuồng hoan (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi.. Ngươi là thiên ngoại chí tôn!" Hãi càng thêm hãi, Hỗn Độn nhìn Lăng Tiểu Ngư, thốt ra điều mình đang nghĩ.

    Bên này, Lăng Tiểu Ngư có vẻ lạnh lùng. Hắn đưa tay đem chiếc mặt nạ đang đeo tháo xuống.

    "Thiên ngoại chí tôn? Ta không phải. Ta.. là Lăng Tiểu Ngư".

    "Lăng Tiểu Ngư.. Ngươi là Lăng Tiểu Ngư?".

    "Phải, ta là Lăng Tiểu Ngư".

    Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư bước tới gần Hỗn Độn. Sâu trong đôi mắt hắn lúc này oán hận bắt đầu nổi lên.

    ".. Ta chính là kẻ đã bị các ngươi vu oan giá họa. Yến cô cô của ta chính là bị các ngươi hại chết".

    "Lăng Tiểu Ngư, ta không liên quan gì tới chuyện đó cả! Tất cả đều là mưu đồ của Cơ Thành Tử!".

    Cơ Thành Tử?

    Trong lòng máy động, Lăng Tiểu Ngư truy hỏi: "Ý ngươi nói chủ nhân của ngươi, quỷ diện nhân chính là Cơ Thành Tử?".

    "Đúng vậy, chính là Cơ Thành Tử!".

    Bộ dáng rất chi thành khẩn, Hỗn Độn khai báo sự tình: "Cơ Thành Tử vì muốn chiếm lấy thân xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng để nâng cao tu vi, nhất cử đột phá vào tiên nhân chi cảnh cho nên mới bày mưu hãm hại ngươi. Hắn cải trang thành ngươi đi gây án khắp nơi, rồi sau đó bằng vào thân phận chưởng môn Thiên Kiếm Môn kêu gọi thiên hạ chính giáo truy lùng ngươi. Hắn thao túng tứ đại tông môn, lợi dụng việc bọn họ thúc ép mà danh chính ngôn thuận đem Lăng Ngọc Yến bắt giữ, hòng dẫn dụ ngươi ra..".

    "Lăng Tiểu Ngư, mọi chuyện từ đầu đến cuối đều là do Cơ Thành Tử làm, vì chính hắn mưu lợi, không liên quan gì đến ta cả. Xin ngươi hãy tha cho ta!".

    Quan sát thấy những điều mình nói đã tác động không ít đến biểu cảm của Lăng Tiểu Ngư, Hỗn Độn tiếp tục lựa lời: "Lăng Tiểu Ngư, xin hãy tin ta. Thời điểm Cơ Thành Tử gieo tiếng ác cho ngươi, ta vốn đã không còn ở cùng hắn nữa. Chuyện hắn làm, ta thật sự chẳng can hệ gì".

    Lăng Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn lên: "Không ở cùng? Ta tưởng ngươi và hắn là một?".

    "Không phải. Lăng Tiểu Ngư, xin ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm".

    Hỗn Độn thanh minh: "Kề từ sau lần đụng độ cùng ngươi ở Cửu Cung Sơn thì ta và Cơ Thành Tử đã tách ta. Nhân lúc hắn lơ là, ta đã liều mạng để giành lấy tự do cho mình".

    "Ngươi nói là giành lại?" - Lăng Tiểu Ngư có lý do để nghi ngờ điều đó - "Hỗn Độn ngươi đường đường là một trong tứ đại hung thú - sinh linh nắm giữ sức mạnh thần nhân - mà lại chịu bị một phàm nhân thao túng ư?".

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi có điều không biết. Cơ Thành Tử kia không hề đơn giản, trong người hắn có bảo vật".

    "Là bảo vật gì?" Lăng Tiểu Ngư thực thấy tò mò. Hắn không biết rốt cuộc là loại bảo vật gì mà ghê gớm tới như vậy, có thể hàng phục cả Hỗn Độn.

    Hỗn Độn tuy rằng nay không bằng xưa, thân thể đã mất, nhưng thần uy ít nhiều vẫn còn đó, há có thể dễ dàng bị một phàm nhân sai khiến?

    Bảo vật, Lăng Tiểu Ngư hiếu kì muốn biết, tiếc rằng.. Hỗn Độn, nó lại không rõ ràng đáp án.

    "Lăng Tiểu Ngư, thú thực là ta cũng không nhận thức được bảo vật kia cụ thể là gì. Ta chỉ biết nó là một chiếc vòng màu đen, có thể trói giữ bản nguyên này của ta".

    "Trên đời còn có loại bảo vật như vậy?".

    Lăng Tiểu Ngư trầm mặc suy tư, lát sau thì tiếp tục truy vấn: "Hỗn Độn ngươi nói mình bị bảo vật kia của Cơ Thành Tử thao túng, vậy.. ngươi làm thế nào mà thoát ra được?".

    "Sự thể là như vầy..".

    Cứ thế, Hỗn Độn bắt đầu kể. Tất nhiên là những lời của nó, hết thảy đều do nó bịa đặt. Cơ Thành Tử căn bản không hề có bảo vật giống như nó nói, càng không đủ bản lãnh để sai khiến nó. Từ đầu đến cuối, chủ nhân thực sự vẫn luôn là Hỗn Độn nó. Cơ Thành Tử bất quá cũng chỉ là một con rối của nó thôi. Thời điểm âm mưu thất bại, vô tình "đánh thức" Lăng Tiểu Ngư, dẫn động ra Minh Tôn, Chu Tước, Huyền Vũ, vì để bảo vệ bản thân mình, nó đã đem mối liên hệ với Cơ Thành Tử cắt đứt, đồng thời xóa luôn ký ức về sự tồn tại của nó trong đầu Cơ Thành Tử. Tóm lại thì mọi dấu vết, toàn bộ đều bị Hỗn Độn nó xóa hết cả. Và đó cũng là lý do vì sao mà Chu Tước, Dương Tiểu Ngọc và Lăng Tiểu Ngư đều chẳng thể điều tra ra được gì.

    * * *

    "Theo lời ngươi nói thì tất cả mọi chuyện đều là do Cơ Thành Tử chủ mưu?".

    Hỗn Độn lập tức gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, hết thảy đều là Cơ Thành Tử quyết định".

    Nó nói thêm: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi không tưởng tượng nổi những sự việc mà Cơ Thành Tử đã làm đâu. Hắn vốn chẳng phải bậc quân tử như thế nhân vẫn nghĩ, thực chất hắn là một tên tiểu nhân bỉ ổi hèn hạ. Vì muốn xưng bá, bao năm qua hắn âm thầm nhẫn nhục, ngoài mặt thì chủ trì chính nghĩa nhưng bên trong, hắn luôn bày mưu tính kế nhằm chiếm đoạt lợi ích của người khác".

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi hẳn cũng đã từng nghe qua chuyện Huyết Linh Tông năm xưa đi?".

    Lăng Tiểu Ngư gật đầu: "Đã từng nghe. Thế nào? Có liên quan đến Cơ Thành Tử?".

    "Đâu chỉ liên quan." - Hỗn Độn kể ra - "Năm đó Huyết Linh Tông bị thảm sát, toàn bộ đều là âm mưu của Cơ Thành Tử cả. Cũng giống như những gì đã làm với ngươi, Cơ Thành Tử hắn cải trang đi gieo rắc tội ác, sau đó vu oan giá họa cho Huyết Linh Tông, rồi dùng bộ mặt nhân nghĩa của mình thống lĩnh tu sĩ chính giáo trong thiên hạ tiến đánh Huyết Linh Tông, giết chết Âm Thiên Chiếu, từ đó cướp lấy tuyệt học Huyết Ảnh Tu La Công".

    "Nếu ngươi nghi ngờ lời ta nói thì có thể tự mình đi kiểm chứng. Huyết Ảnh Tu La Công hiện Cơ Thành Tử hắn cũng đã rất thành thục..".

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư lại cúi đầu suy tư. Nhưng cũng chẳng quá lâu. Chưa đến một phút thì hắn đã lại ngẩng đầu nhìn lên.

    "Hỗn Độn, tất cả những lời ngươi nói đều là thật chứ?".

    "Toàn bộ đều là sự thật!" Hỗn Độn đáp, giọng như đinh đóng cột.

    Lăng Tiểu Ngư nhẹ gật đầu: "Xem ra ngươi cũng thành khẩn..".

    Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư quay lưng lại, nhưng ngay lập tức hắn liền trở mình, chỉ sát na ngắn ngủi thì năm ngón tay đã vươn ra nắm lấy đầu của Hỗn Độn.

    "Không g g!".

    Dường như cũng hiểu Lăng Tiểu Ngư đang muốn làm gì, Hỗn Độn hét lên một tiếng thất thanh, cố gắng vùng vẫy. Chỉ là.. thân thể đã bị không gian giam cầm rồi, còn có thể chạy được đi đâu?

    Hỗn Độn bất lực, chẳng làm ra thêm được gì nữa. Sau tiếng hét thảm thì nó đã im bặt. Thần trí hoàn toàn bị thao túng.

    * * *

    Một lúc sau.

    Vẫn bàn tay đang bắt giữ đầu của Hỗn Độn ấy, Lăng Tiểu Ngư thi triển thần thông, đem Hỗn Độn cắn nuốt. Vài ba hơi thở, thân ảnh Hỗn Độn đã triệt để tiêu thất, biến thành nguồn lực lượng chí âm chí tà chờ bị luyện hóa.

    "Hừm.. Muốn dựa vào chút khôn ngoan đó để qua mặt ta? Đúng là không biết sống chết".

    Lăng Tiểu Ngư thở ra một ngụm trọc khí, nét mặt trở nên âm trầm: "Hỗn Độn ngươi không ngờ lại tồn tại đến ba phân thân. Hai cái còn lại, cũng không rõ hiện đang ở đâu".

    Lăng Tiểu Ngư không thể không công nhận là hung thú này vô cùng xảo quyệt. Theo những thông tin hắn vừa thu thập được thì Hỗn Độn không chỉ có một mà tồn tại đến ba phân thân. Căn nguyên là bởi trước đây, trong thời đại xa xưa, khi bị Tử Lan tiên tử và tứ linh đánh bại, Hỗn Độn nó trong quá trình trốn chạy vậy mà đã đem bản nguyên của Cùng Kỳ và Đào Ngột thôn phệ, luyện thêm được thần thông, dưỡng ra thêm hai phân thân..

    "Cơ Thành Tử bất quá cũng chỉ là con rối để nó dùng làm nơi trú ẩn, hôm nay Thiên Kiếm Môn lại có Chu Tước tọa trấn, nó chắc chắn sẽ không tìm về nữa..".

    "Không sao. Chỉ cần vẫn ở trong cõi này thì sớm muộn ta cũng sẽ lần ra. Hỗn Độn, ngươi đừng hòng chạy thoát.. Cứ đợi đi, sau khi ta hỏi tội thiên hạ chính giáo xong sẽ tới lượt ngươi".

    Tuy nói tất cả mọi chuyện đều là do Hỗn Độn chủ mưu nhưng thiên hạ chính giáo cũng không phải những người vô tội. Chính bọn chúng đã ngu ngốc tin tưởng, để bị lợi dụng. Ngày đó, vì sự ngu ngốc của bọn chúng mà Yến cô cô của hắn phải chết, còn hắn..

    Trước đây Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ có duy nhất một tâm nguyện, đó là được ở bên cạnh Yến cô cô, sớm hôm bầu bạn với người. Vậy mà.. Hỗn Độn, chính giáo, thế nhân, bọn họ lại nhẫn tâm đem vùi dập.

    Chính giáo, thế nhân, chúng nhất định phải đền tội!

    Cơ Thành Tử, hắn cũng nhất định phải chết!

    Lòng căm phẫn, nỗi oán độc mỗi lúc một dâng cao. Ý nghĩ báo thù ngập tràn trong tâm trí Lăng Tiểu Ngư. Trông bộ dạng hắn bây giờ.. thật là có phần bất ổn. Nhất là đôi mắt. Sau khi chuyển từ vàng thành đen thì bây giờ, nó lại bắt đầu đổi sang màu đỏ..
     
  9. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chuong 618: Cuồng hoan (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khục khục..".

    Trong căn phòng vốn dĩ không hề yên lặng. Trước đó lẫn bây giờ. Trừ bỏ giọng nói oán độc của Lăng Tiểu Ngư ra thì còn có sự cựa quậy của Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt, còn có tiếng nấc, và mới đây nhất là tiếng ho của Thiên Hồ Bắc Gia.

    Có lẽ bị tiếng ho của kẻ nằm trên sàn nhà tác động, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới cúi mặt nhìn xuống.

    Bên dưới, Thiên Hồ Bắc Gia nằm đấy, phủ tạng vỡ nát, cổ bị bẻ gãy, miệng trào máu tươi, tình trạng chẳng khác nào chỉ mành treo chuông, đèn treo trước gió.

    "Ồ, còn sống sao?".

    Lăng Tiểu Ngư có chút ngoài ý muốn, hẳn chỉ cố tình biểu lộ. Nhưng sự vờ vịt này cũng chẳng duy trì lâu. Sau câu nói, Lăng Tiểu Ngư đã nhanh chóng hành động. Giống như những gì đã làm với Hỗn Độn, hắn đem Thiên Hồ Bắc Gia thôn phệ. Thậm chí đến nguyên thần cũng không tha.

    "Rất là tàn độc", Thiên Hồ Đại Mi nhận định như thế. Hành vi của Lăng Tiểu Ngư, theo nàng thấy thì rành rành là của một ác nhân. Nhìn xem, Lăng Tiểu Ngư hắn đem người khác cắn nuốt như vậy mà trên mặt một tia chần chừ cũng không có..

    "Hắn sẽ làm gì ta và Nguyệt Nhi đây?".

    Thiên Hồ Đại Mi hiện rất khẩn trương, vô cùng lo lắng. Phải biết, sự kiện Miên Thành ngày đó, trong cái chết của Lăng Ngọc Yến, Thanh Khâu nàng cũng có dính líu.

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư tiến từng bước về phía chiếc giường, đôi mắt màu đỏ vẫn đang còn hiện hữu, bên trong oán độc, ý nghĩ báo thù vẫn chưa hề thuyên giảm.

    Xem khuôn mặt hắn, và nhất là đôi mắt ánh lên màu máu của hắn, Thiên Hồ Đại Mi càng thêm lo sợ, theo bản năng thoái lui, mãi khi lưng đụng vách tường mới dừng lại.

    "Ta nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên ta và ngươi gặp nhau, đúng chứ Thiên Hồ Đại Mi?".

    Thiên Hồ Đại Mi giữ im lặng. Nàng chưa rõ ý tứ của nam nhân trước mặt. Nàng nghĩ mình nên đợi nghe tiếp.

    Chẳng để giai nhân phải chờ lâu, sau vài giây, tiếng Lăng Tiểu Ngư lại lần nữa cất lên: "Thiên Hồ Đại Mi, ngươi thật sự vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng.. tâm của ngươi, nó lại không tốt đẹp như vậy".

    "Ngày đó, Thanh Khâu ngươi rõ ràng biết ta bị người vu oan giá họa, quỷ diện nhân kia chính là muốn dùng Yến cô cô ép ta ra mặt hòng chiếm đoạt thân xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng, hòng cướp lấy những bí mật trên người ta.. Thiên Hồ Nguyệt biết, Thiên Hồ Đại Mi ngươi chắc chắn cũng biết, vậy mà các ngươi đều im lặng..".

    "Các ngươi muốn để ta và chính giáo thiên hạ đánh nhau, muốn làm ngư ông đắc lợi? Thanh Khâu các ngươi có phải cũng muốn chiếm lấy những bí mật trên người ta?".

    Lăng Tiểu Ngư hỏi, hỏi xong, khi mà Thiên Hồ Đại Mi còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã vươn tay ra nắm lấy chân nàng, đem nàng kéo đến ngay trước mặt.

    "Ưm!".

    Chân bất ngờ bị kéo mạnh, Thiên Hồ Đại Mi cả kinh, theo bản năng vùng vẫy. Nhưng, đó là sai lầm. Vừa thấy chân nàng giãy đạp thì Lăng Tiểu Ngư đã lập tức đem nó bẻ gãy luôn.

    "Crắc!".

    * * *

    Hai chữ "tàn độc" mà trước đó Thiên Hồ Đại Mi âm thầm nhận định về Lăng Tiểu Ngư quả chẳng ngoa tí nào. Hắn ra tay cực kỳ dứt khoát, một chút do dự cũng không có. Tiếc thương, lại càng không. Dung nhan tựa thiên tiên của Thiên Hồ Đại Mi, ở trong mắt Lăng Tiểu Ngư hắn hình như cũng chả đáng bao nhiêu cân lượng.

    "Thiên Hồ Đại Mi, ta khuyên ngươi đừng có loạn động. Nếu không.. ta không ngại bẻ luôn cái chân còn lại của ngươi đâu. Hiểu rồi chứ?".

    Thiên Hồ Đại Mi nén đau, nhẹ gật. Nàng thực đã biết sợ con người này rồi.

    "Tốt lắm." Ngó thấy đối phương đã chịu nằm yên, Lăng Tiểu Ngư ra vẻ vừa ý. Hắn buông đôi chân Thiên Hồ Đại Mi ra, giúp nàng có thể tự do nói chuyện. Dù vậy, dây trói ở hai cánh tay nàng thì hắn vẫn để nguyên.

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi.. ngươi muốn gì?".

    Nếu là bình thường, Thiên Hồ Đại Mi có lẽ đã không hỏi câu này. Nhưng trong trường hợp hiện tại, khi cơ thể bị Âm Dương Hòa Hợp Tán khuấy động, cộng thêm những hình ảnh đã tận mắt chứng kiến, sự đau đớn mà bản thân mới vừa trải qua, chúng khiến Thiên Hồ Đại Mi chẳng cách nào còn trấn định nổi. Sự khôn ngoan, nó cũng theo đó giảm đi nhiều.

    "Ta muốn gì?".

    Lăng Tiểu Ngư không đáp mà hỏi lại: "Thiên Hồ Đại Mi, ngươi nghĩ Thanh Khâu của ngươi có thể bù đắp được cho ta cái gì?".

    Thiên Hồ Đại Mi một bên ra sức kiềm chế cảm giác rạo rực, toàn thân ngứa ngáy bởi do tác dụng của Âm Dương Hòa Hợp Tán, một bên cố tìm lời biện minh. Nhưng có lẽ bởi do đầu óc đã không còn ổn định nên rốt cuộc, thay vì khôn ngoan nói theo lí trí thì ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại thành thật làm theo cảm xúc.

    "Lăng Tiểu Ngư." - Hơi thở bất ổn, mặt hồng như gấc, Thiên Hồ Đại Mi nói - "Ngày đó.. Thanh Khâu của ta.. cho dù có ra mặt thì thế nào chứ? Tứ đại tông môn chính giáo sẽ chịu tin chúng ta sao?".

    "Sau trận đại chiến, ta cũng đã đem sự thật nói ra, nhưng chính giáo bọn họ cũng đâu có tin. Nếu không phải Chu Tước đứng ra xác thực.. thì chỉ sợ bọn họ đến giờ vẫn chưa chịu tin..".
     
  10. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 619: Cuồng hoan (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thiên Hồ Đại Mi, tới lúc này rồi mà ngươi còn chưa chịu hối cải sao?".

    Lăng Tiểu Ngư dường như cũng đã chẳng còn bao nhiêu lý trí nữa. Hắn đem Thiên Hồ Đại Mi dựng dậy, quát vào mặt nàng trong khi tay thì vươn ra bóp lấy cổ nàng, mãi một đỗi mới chịu buông ra.

    "Khục khục..".

    Thần trí vốn đã chẳng còn được mấy phần tỉnh táo, cơ thể bị độc dược hành hạ vốn đã vô cùng khó chịu, nay lại bị Lăng Tiểu Ngư liên tiếp đối xử thô bạo, Thiên Hồ Đại Mi cuối cùng đã không chịu thêm được nữa. Sợ hãi bỗng chốc thay bằng oán hận, nàng hét lên: "Ta không sai!".

    "Nhân sinh vi kỷ, thiên kinh địa nghĩa! Nhân bất vi kỷ, thiên tru địa diệt!".

    "Những gì ta làm đều là vì Thanh Khâu, vì tộc nhân Thiên Hồ! Lăng Tiểu Ngư ngươi là gì của ta? Ngươi không là gì của ta cả! Yến cô cô ngươi cũng không là gì của ta cả! Thiên Hồ Đại Mi ta không có nghĩa vụ phải vì các ngươi thanh minh! Chuyện năm đó ta vốn không sai!".

    "Chát!".

    Một cái tát vang dội được người đánh ra.

    Giống như Thiên Hồ Đại Mi, Lăng Tiểu Như cũng hét: "Ngươi không sai? Ngươi dám nói là ngươi không sai?".

    "Chát!".

    Lại thêm một cái tát nữa giáng thẳng vào mặt Thiên Hồ Đại Mi, lực đạo lớn tới nỗi khiến miệng nàng rỉ máu.

    "Nữ nhi của ngươi nếu không có ta bảo hộ thì còn sống tới hôm nay sao? Thiên hạ chính giáo không phải tất cả đều ngu ngốc! Nếu ngày đó Thanh Khâu ngươi chịu đứng ra nhất định sẽ có người tin tưởng, chí ít cũng có thể kéo thêm thời gian, như vậy thì ta đã đến kịp để cứu Yến cô cô!".

    "Ta khinh!".

    Liên tiếp hứng chịu hai cái bạt tai của Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Đại Mi triệt để bạo phát. Có thể nói lúc này nàng đã không còn biết sợ là gì nữa. Bao nhiêu phẫn uất dồn nén nay nhất tề xông phá.

    "Nữ nhi của ta còn không phải bị ngươi đem bắt giữ? Chúng nó gặp họa còn không phải do ngươi?".

    "Lăng Tiểu Ngư! Không cứu được Lăng Ngọc Yến đó là bởi ngươi vô năng! Chuyện vốn không can hệ với Thiên Hồ tộc ta!".

    "Thiên Hồ Đại Mi!".

    "Ngươi có giỏi thì giết ta đi!".

    Chuyện đã đi tới nước này, Thiên Hồ Đại Mi không cho rằng mình còn có thể sống, cũng không nghĩ Thanh Khâu có thể tiếp tục tồn lưu. Lăng Tiểu Ngư chẳng phải loại thiện lành, hắn rành rành là một ác nhân. Nỗi oán hận của hắn đối với Thanh Khâu rất lớn, căn bản sẽ không thể nào hồi tâm chuyển ý được.

    Nếu như đã vô phương thay đổi, vậy chi bằng cứ làm hắn điên tiết, để hắn giết đi. Ít ra còn tốt hơn là bị hắn từ từ hành hạ.

    "Chết", "vong", Thiên Hồ Đại Mi ngàn vạn lần không muốn. Nhưng.. nàng còn lựa chọn tốt hơn sao?

    Hãy xem dáng vẻ của Lăng Tiểu Ngư đi. Hắn đến đây vốn đâu phải để cứu giúp gì, rõ ràng là muốn báo thù cho cái chết của Yến cô cô hắn. Thêm nữa.. Ở trong người Thiên Hồ Đại Mi nàng bây giờ, xuân dược đang hoành hành. Nàng đã sắp không trụ nổi nữa rồi. Nữ nhi Thiên Hồ Nguyệt của nàng còn tệ hơn, hiện đã mê man, thân thể vô thức uốn éo, miệng rên rỉ nỉ non.. Thiên Hồ Đại Mi nàng thực rất sợ mẫu tử các nàng bị chà đạp, ô nhục mà chết đi.

    Cho dù có phải chết thì Thiên Hồ Đại Mi vẫn muốn giữ cho mình và nữ nhi được trong sạch. Phẫn uất cùng một chút lý trí sau cùng còn sót lại đã khiến nàng mạnh mẽ phản bác, thậm chí sỉ nhục Lăng Tiểu Ngư, mục đích hòng muốn hắn lập tức xuống tay hạ sát. Nàng không thể chờ đợi thêm nữa. Nếu kéo dài thêm, nàng sẽ biến thành bộ dạng dâm đãng giống nữ nhi mất.

    "Lăng Tiểu Ngư! Yến cô cô của ngươi chết là đáng kiếp! Ngươi bị nhân thần tru diệt là đáng kiếp!".

    "Crắc..".

    Trước những lời thóa mạ của Thiên Hồ Đại Mi, Lăng Tiểu Ngư vô cùng phẫn nộ. Hắn siết tay đến rớm máu..

    Yến cô cô hắn chết là đáng kiếp sao?

    "Thiên.. Hồ.. Đại.. Mi.." Sắc đỏ trong mắt càng lúc càng thịnh, Lăng Tiểu Ngư gằn từng tiếng một.

    Hắn nói, hơi thở khá là bất ổn: "Ngươi.. Thiên Hồ Đại Mi ngươi.. Ta muốn ngươi phải trải qua cảm giác đó.. Cái cảm giác bất lực đứng nhìn người mà ngươi yêu quý nhất bị tổn thương, bị chà đạp trước mặt ngươi..".

    Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư quay sang nhìn Thiên Hồ Nguyệt hiện đã hoàn toàn mất đi lý trí, đang nỉ non như khóc như than bên cạnh.

    "Thiên Hồ Đại Mi ngươi rất thương yêu đứa con này phải không?".

    Dự cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, Thiên Hồ Đại Mi kinh hoảng, nỗi sợ một lần nữa quay về: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi.. ngươi muốn làm gì? Ngươi không được động đến Nguyệt Nhi!".

    "Không được? Ha ha ha! Ha ha ha ha!".

    Lăng Tiểu Ngư cười phá lên, thần tình càng thêm hung ác, càng khiến người ghê sợ: "Thiên Hồ Đại Mi, ngươi đã bắt đầu cảm nhận được rồi sao?".

    "Lăng Tiểu Ngư! Ta cấm ngươi!".

    Bản năng của người làm mẹ trỗi lên, Thiên Hồ Đại Mi bất chấp đau đớn bật người dậy, thân thể lao về phía trước.

    "Phốc!".

    Nhưng.. cũng chả để làm chi. Thiên Hồ Đại Mi nàng còn chưa kịp làm ra trò trống gì thì đã bị Lăng Tiểu Ngư phong bế lại rồi.

    "Thiên Hồ Đại Mi, ngươi hãy nhìn cho rõ. Xem xem ta hành hạ nữ nhi ngươi thế nào!".

    Lăng Tiểu Ngư không nói chơi, hắn làm thật. Câu nói vừa dứt thì hắn liền vươn tay đem chiếc áo lót màu xanh của Thiên Hồ Nguyệt xé rách.

    Một cặp tuyết lê trắng muốt theo đó mà bạo lộ ngay.

    Tất nhiên là chuyện sẽ không dừng lại chỉ ở bấy nhiêu. Áo lót vứt đi, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục đem quần nhỏ xé rách.

    Một cánh rừng u minh tức thì hiện rõ. Thấp thoáng còn thấy được vùng đào nguyên ẩm ướt. Xem ra dưới tác dụng của Âm Dương Hòa Hợp Tán, Thiên Hồ Nguyệt sớm đã động tình rồi.

    * * *

    "Cho ta!".

    Vừa được Lăng Tiểu Ngư trao trả tự do, Thiên Hồ Nguyệt liền sà vào lòng hắn. Nàng vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, liên tục hôn hít. Trên má, trên mũi, vành tai, cái cổ, chỗ nào cũng bị nàng hôn qua.

    Lăng Tiểu Ngư để yên cho nàng hôn, một lúc sau, khi đôi môi sớm dính đầy nước bọt của nàng đặt lên môi hắn, lúc này hắn mới bắt đầu đáp lại.

    Rốt cuộc cũng nhận được sự hồi đáp, Thiên Hồ Nguyệt mạnh mẽ cho lưỡi tiến vào bên trong miệng Lăng Tiểu Ngư, chủ động tìm lấy chiếc lưỡi của hắn mà quấn quýt, tham lam mút lấy.

    "Soạt!".

    Hôn mút một hồi, Thiên Hồ Nguyệt bất ngờ đem Lăng Tiểu Ngư đẩy ngã xuống giường. Rồi, nàng đem y phục hắn cởi ra. Có điều, trong cơn mê tình, nàng đã không được kiên nhẫn lắm, sau khi cởi được thắt lưng, thay vì cởi tiếp thì nàng lại ra sức muốn đem y phục Lăng Tiểu Ngư xé rách.

    "Rẹt!".

    "Rẹt!".

    Lực lượng dù còn đang bị phong bế nhưng lấy thể chất cường đại của tộc nhân Thiên Hồ, Thiên Hồ Nguyệt chẳng chút khó khăn, vài ba giây bất quá đã liền thành công xé bỏ trường y của Lăng Tiểu Ngư. Dù sao cũng chỉ là vải vóc bình thường, nào phải bảo y gì, trụ làm sao được.

    "Cho ta..".

    "Cho ta..".

    Thân thể đã nóng rực, Thiên Hồ Nguyệt khó có thể chờ đợi thêm nữa, nàng nhanh tay nắm lấy lớp trung y trên người Lăng Tiểu Ngư, đang toan xé bỏ thì.. Tay nàng, cả trái lẫn phải đều bị người cầm giữ lại.

    "Cho ta..".

    "Cho ta..".
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...