Hai người mẹ Sáng đưa con đến lớp Cho con ăn, rồi đi Gửi con cho cô giáo Chiều mẹ đón con về Sáng sớm và chiều, tối Mẹ là mẹ của con Cả ngày trên lớp học Mẹ là cô giáo hiền Phải thật ngoan con nhé! Phải biết vâng lời cô Bao nhiêu điều mới mẽ Trong câu hát lời thơ.. Con mang về tặng mẹ Con mang về tặng ba Và bao câu chuyện kể Con tặng ông tặng bà Ngoan và ngoan con nhé! Ở lớp như ở nhà Con có hai người mẹ Đều yêu con thiết tha.
Về lại trường xưa Con về thăm lại trường xưa Các em áo trắng ngây thơ nói cười Từ đâu hàng lệ tuôn rơi Con nghe vang vọng nụ cười ngày xưa Con xa ngày ấy đến giờ Con xa xa tiếng thầy cô giảng bài Giờ về thăm lại trường ơi Tóc thầy đã bạc điểm ngôi trên đầu Xây bao nhiêu những nhịp cầu Giờ đây cô cũng mái đầu pha sương Cô thầy là những tấm gương Hướng cho tuổi trẻ con đường mình đi.
Về thăm cô Bao năm lên phố, xa làng Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê Nhớ bài tập đọc a ê Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em. Vở ngày thơ ấu lần xem Tình cô như mẹ biết đem sánh gì. Tờ i nghệch ngoạc bút chì Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề Thương trường cũ, nhớ làng quê Mơ sao được một ngày về thăm Cô!
Hoài niệm áo trắng ngày xưa Thả trôi cánh phượng ngày hè Trên cành khản giọng con ve kêu buồn Ngày xưa mơ ước chuồn chuồn Tiếng cười khúc khích tâm hồn bổng bay Thòm thèm những túi ô mai Học trò đùa cợt tương lai mong chờ Áo trắng tung một trời thơ Bao nhiêu hoài niệm giấc mơ xếp hàng Sân trường còn mãi nắng vàng Thầy cô ngày ấy muôn vàn nhớ nhung Tìm về ký ức bâng khuâng Bạn bè nhắc nhớ những lần chia tay Màu mực lưu bút dần phai Vọng về bạn cũ trường đây kiếm tìm Vỉa hè thánh thót tiếng chim Khát khao cười nói nỗi niềm cố nhân.
Tặng thầy cô Cảnh sắc trường em buổi tà chiều Nắng vàng gió nhẹ lá đùa reo Dòng sông uốn khúc ôm làng xóm Rồng cuộn mây bay giữa suối đèo Sinh nhật nhà giáo đã đến rồi Em viết vần thơ tặng mỗi người Kính chúc thầy cô vui mạnh khỏe Bạn bè học giỏi lắm điểm 10 Chiều đông nắng nhẹ phủ đầy cây Ơn nặng xiết bao với cô thầy Đã chỉ cho em điêu khôn lớn Đi tới tương lai nghĩa cáng dày Mái trường thân yêu xiết bao tình Tỏa sáng muôn phòng vạn học sinh Lông cánh đủ đầy xây tổ ấm Cất bước ra bước trưởng thành. Em viết vần thơ tặng mái trường Là nơi ấp ủ vạn tình thương Sáng sáng chiều chiều bao kỷ niệm Gần xa nghĩa cũ vạn nẻo đường.
Lời cuối cho anh Nói thế nào cũng khiến trái tim đau Thôi cứ thế chia tay nhau lặng lẽ Kỷ niệm xưa hãy quên đi người nhé Yêu thương nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai Tình đôi mình chẳng thể có ngày mai Mong gì nữa chuyện tương lai hạnh phúc Nói thế nào cũng không sao thuyết phục Tranh luận rồi lại ấm ức được thua Cắt nghĩa thế nào cũng nhận lấy xót chua Tổn thương nhau liệu có vừa tâm ý Trót vấn vương đừng làm nhau khó nghĩ Nhận được gì hay cũng chỉ đắng cay? Chẳng còn gì thôi cứ thế chia tay Thứ hạnh phúc đi vay thì nên trả Kể từ đây mình thành người xa lạ Bước ngược đường nên hóa những người dưng!
Góc nhỏ cho anh Anh quay về với góc nhỏ nơi tim Bới kỷ niệm đi tìm hình bóng ấy Trong ký ức còn đâu anh được thấy Ánh mắt ai ướt vậy tím hoàng hôn Hàng mi cong hứng giọt lệ tủi hờn Chưa một lần nắm tay em thật chặt Đôi vai gầy dưới chiều mưa cong vắt Giờ chia tay.. ai quặn thắt con tim Anh quay về căn gác nhỏ ngủ im Con đường vắng hàng cây buồn rủ lá Có lẽ nào tình chúng mình vội vã Để bây giờ đôi ngả đã chia ly Bước lên xe em không nói câu gì Anh lặng lẽ nhìn xe đi lần cuối Màn đêm buông như là đang xua đuổi Sợi nắng chiều về tận phía chân mây
Khúc tự tình Từ độ em đi nắng cũng buồn Mi tình luôn ướt nhạt nhòa sương Có khi một mình cười đau khổ Người tưởng kẻ điên ở bên đường.. Bàn tay năm ngón mộng còn đan Chợt thấy lẻ loi đến ngỡ ngàng Hồn không vẽ nổi hình dung cũ Nên nhớ trong tim đã dần tàn.. Con đường kỷ niệm vẫn quanh co Nay cứ nằm im muốn đợi chờ Chẳng biết người đi mùa thu ấy Sẽ trở về không.. hay hững hờ.. Trước ngõ hàng cây tím bông rồi Người còn cách biệt mãi xa xôi Phải thêm bao nhiêu tình xuân lại Thì tim mới nở đóa hoa cười.. Bàn chân muốn bước ngập ngừng buông Để xóa ưu tư mộng vô thường Nhưng mỗi đêm về nghe mưa khóc Còn hoài da diết nặng tâm hồn.. Đông về lành lạnh gió heo may Chở nỗi niềm thương đến nơi này Kìa ai khoác cả mùa nhung nhớ Qua cánh đồng yêu dáng hao gầy.. Có một kẻ điên đứng làm thơ Nhặt lá vàng rơi lúc chuyển mùa Xếp lên hàng chữ ngàn năm đợi Cố nhân nẻo ấy đẹp lòng chưa?
Lỡ một chữ tình Em cứ tưởng tình mình là muôn thuở Nào hay đâu duyên nợ lỡ giữa đường Kỷ niệm này vẫn luôn mãi vấn vương Giờ thầm trách đời vô thường bão nỗi. Đường vào yêu muôn đời không có tội "Lá rớt nhiều.. chẳng phải lỗi mùa Thu" Nhìn khói sương giăng phũ kín mịt mù Thầm lặng bước.. khóc ru tình đã chết. Mộng trăm năm ôm vết đau thấm mệt Tình yêu buồn đoạn kết cũng về không. Đứng bên anh.. em bỗng thấy nát lòng Buồn man mác đếm đong từng giọt lệ. Khi còn thương đường về đâu nghĩ thế? Đang ngọt ngào không dễ nói lời quên Nhưng nay như bèo bỏ bến bồng bềnh Theo con nước lênh đênh không trở lại. Rồi mai đây tháng ngày dài khắc khoải Lỡ chữ tình.. đành phải khóc sầu duyên
Hoài niệm buồn Em vẫn biết chúng mình không duyên nợ Đêm trăng tàn dang dỡ cuộc tình đau Mộng ngày xưa như nước chảy qua cầu Cơn Sóng giữ vùi cát sâu đáy biển Lòng đau nhói lệ rơi chiều đưa tiễn Kỉ niệm buồn từng chuyện cũ trôi qua Dẫu trong tim hình bóng ấy chưa nhòa Gạt nước mắt tháng ngày qua cay đắng Anh nào biết ân tình em sâu nặng Bởi em buồn chỉ thinh lặng mà thôi Tự dối lòng trái tim hóa mồ côi Rồi gục ngã giữa đôi dòng lệ đổ Em lê bước chân buồn về cuối phố Cành hoa vàng mấy độ đã tàn bông Con đường xưa bia đá phủ rêu phong Mưa rơi rớt nghe lòng đau tan vỡ Thầm an ủi thôi từ đây đừng nhớ Gửi u buồn hoang hoải với vần thơ Bước qua nhau trên lối nhỏ tình cờ Đành thinh lặng giấu giọt sầu li biệt