Có Một Loài Mưa Có loài mưa mang tên người em gái Đã mấy mùa rơi mãi chẳng hề thôi Gió lặng rồi mà mây vẫn cứ trôi Loài mưa ấy buồn tháng năm nức nở Đôi khi nhớ những buổi đầu gặp gỡ Nước mắt rơi trong nuối tiếc âm thầm Và đôi khi giữa hai đầu nỗi nhớ Khóc chia lìa ướt đẫm tự trong tâm Mưa tháng năm như rất đỗi nhẹ nhàng Mà phố ướt trong tâm hồn lầy lội Chút yêu thương nấp sau làn gió thổi Có loài mưa than thở tận chân trời Mưa chiều nay luyến nhớ thuở ban xa Gợi năm tháng cô đơn đời vồn vã Hạt mưa rơi ướt áo người xa lạ Dìu ta đi những bước chẳng yên bình..
Đà Lạt Mùa Không Em Hoàng hôn vắng lạnh phía chân mây Cánh nhạn sa đàn chốn nào đây? Đông đến bơ vơ miền giá lạnh Tìm nhau mấy thuở được xum vầy! Anh thích lang thang những nẻo đường Chiều buồn lặng lẽ ánh tà dương Khói thuốc bâng khuâng rơi nhung nhớ Khẽ hát vu vơ nơi phố sương Đà Lạt mùa này vẫn mưa bay Đỏ tía hồng phai hương hoa say Vẫn những đêm trăng nghe mưa đổ Nhưng chẳng còn em vãng chốn này Đà Lạt mùa này nhớ dáng em Nhớ bờ tóc rối ngát hương đềm Vai gầy, ánh mắt, bàn tay nhỏ Hồn em có phải quyện vào đêm? Thôi rồi Đà Lạt đẫm hồn thơ Ánh đèn phố thị át trăng mơ Ngàn hoa sao vẫn còn lạt lẽo Để phố bơ vơ, phố thẫn thờ
Người Không Về Nữa Đường nắng cũ phố rũ vàng nỗi nhớ Ráng hồng trôi lơ lửng bóng chiều buông Trời hạ buồn gieo mấy nhịp yêu đương Anh đi tìm dáng người xưa xa mãi Trong yên ắng của hoàng hôn sầu dại Anh đợi chờ giữa lòng phố chợ đông Người không đến và cô đơn ghé đến Khói thuốc anh bay hoang hoải trong lòng Ở nơi này buồn hiu em biết không Mây lạnh lẽo buồn trôi che bóng sông Hạ kéo khói bâng khuâng buồn sắc tím Nhớ thương rơi những góc phố im lìm Anh không đợi và người không về nữa Chiều thôi buồn bẽn lẽn bước vào đêm Anh không tìm và người không còn nhớ Lá thu rơi đưa hạ khóc bên thềm..
VIẾT CHO NGƯỜI TÌNH XA Thơ: Quý Phương Yêu xa xôi nhớ nhung là vậy Chẳng được gần mong hãy hiểu nhau Đừng hờn ghen để nước mắt trào Không bên cạnh thõa bao nhung nhớ Người thương ơi nhiều đêm trăn trở Mơ vòng tay ấm áp vỗ về Nụ hôn nồng khao khát đam mê Đêm cháy bỏng cận kề môi mắt Biết yêu xa nhớ nhung quay quắt Nhưng cũng đành nén chặt nhớ thương Giữ trong lòng hình bóng vấn vương Đêm mộng mị canh trường thao thức Muốn gần bên trao người hạnh phúc Nhưng địa hình ngăn cách xa xôi Đành nhủ lòng chờ đợi mà thôi Yêu xa cách cả trời mong nhớ
DẪU CÁCH XA Thơ: Trang Kiệt Hạnh phúc làm sao mỗi sớm chiều Nghe em rót giọng lắm thương yêu Dù xa mãi nhớ về phương đó Có vợ hiền ngoan dáng mĩ miều. Cách biệt bao ngày mãi nhớ thương Về bên chốn ấy những canh trường Vui khi mỗi sớm từng liên lạc Nhắn gọi nghe lòng thỏa vấn vương Dẫu cách đôi đường tận chốn xa Nhưng lòng nguyện mãi vẫn yêu à Mai chiều rộn rã dòng tin nhắn Sớm tối vui cười điện thoại nha.
TÌNH XA Thơ: Phương Tâm Em đang sống hay là đang tồn tại? Mà mỗi ngày lại cảm thấy chênh chao Nỗi nhớ anh như sóng biển thét gào Cứ trào dâng trong lòng cao chất ngất Em vẫn biết yêu xa là buồn nhất Là mỏi mòn là thấp thỏm lo âu Là niềm vui là cả những u sầu Là hạnh phúc ngập trong màu hy vọng Nhưng lòng em, em luôn mơ luôn mộng Ước một lần thỏa khoảng trống khát khao Được bên anh trong cảm xúc dâng trào Nguyện gom hết cho một lần yêu đắm!
NHỚ NGƯỜI YÊU Tác giả: Nguyễn Thị Liên Anh có biết em yêu anh nhiều lắm Lúc đêm về thăm thẳm nỗi nhớ nhung Gió heo may mà sao quá lạnh lùng Đàn ai gãy, từng cung buồn thê thảm Em rất sợ những chiều mưa ảm đạm Không có anh em cảm thấy cô đơn Muốn được anh năn nỉ lúc em hờn Và sưởi ấm khi cơn mưa vừa tới. Nhớ anh lắm.. Thật nhiều người yêu hỡi! Và đau buồn cũng bởi quá yêu anh Tình yêu ơi! Sao chẳng chút ngọt lành Mà cứ mãi mong manh như sắp vỡ. Xin đừng để duyên đôi mình dang dở Suốt đời này ta nhớ mãi về nhau Dù hoa kia có đổi sắc thay màu Tình ta vẫn trước sau không phai nhạt Đêm trở giấc nghe lòng buồn man mác Bên nhà ai tiếng nhạc cứ du dương Một mình em thao thức giữa đêm trường Mang nỗi nhớ niềm thương nào ai biết! Tình ta đó, muôn đời câu bất diệt! Đêm thu dài em viết những vần thơ Gởi về anh nơi chốn ấy xa mờ Bao ngày tháng ước mơ còn xa quá. Trời đã sáng mà còn mưa rỉ rả Gió từng hồi buốt giá cả tâm can Nỗi nhớ nhung dâng lên mắt lệ tràn Bao ước vọng chứa chan mà chưa tỏ. * * *Ngoài trời vẫn lạnh lùng cơn mưa gió Ở nơi nào anh có hiểu lòng em?
YÊU XA MÀ GẦN Thơ: Hoa Chu Văn Xa thật vậy nhưng gần em nhỉ Ngày nào mình cũng nghĩ đến nhau Tình yêu xa đẹp sắc màu Lên phây gặp gỡ chuyển câu tâm tình Nhìn thấy cả bóng hình người đẹp Đứng làm duyên dáng khép môi chờ Nụ hôn gió gửi vào thơ Đến bên nhau để bây giờ nhớ thương Xa thật vậy vấn vương trong dạ Để đêm về buồn bã khóc thầm Thương cho một mối tình câm Ngày nào cũng gặp mà tầm với xa Thôi đành vậy đôi ta nguyện ước Đừng như Ngâu ngày trước em à Tình yêu dù ở cách xa Nhưng trong tâm trí đôi ta xum vầy Lời gửi gió theo mây mang đến Nhắn người yêu thuyền bến vẫn chờ Em ơi đừng có bao giờ Để tình yêu đó phai mờ trong nhau
YÊU XA TÌNH NỒNG Thơ: Hoa Chu Văn Yêu xa lắm.. để trong dạ nhớ Cất nỗi buồn.. dấu ở trong tim Không gian xa cách im lìm Ước có đôi cánh bay tìm tới nhau Cứ chờ đợi.. một màu hy vọng Cho tình ta mau chóng xanh tươi Để em rạng rỡ nụ cười Nhìn trên nét mặt lòng người hân hoan Muốn gần lại cho loan bên phượng Để đôi mình được hưởng niềm vui Yêu xa cứ phải ngậm ngùi Mà thời gian chỉ tiến, lùi được đâu Xuân đã đến hai đầu xa ấy Trong lòng anh trỗi dậy tình nồng Đào mai khoe sắc thắm hồng Gửi vào nỗi nhớ mênh mông tình buồn Em có biết anh luôn hy vọng Tình yêu mình mau chóng lại gần Như chim én gọi mùa xuân Vòng tay ôm trọn ái ân nồng nàn.
EM BIẾT PHẢI LÀM SAO Thơ: Phương Tâm Em phải làm sao cho vơi nỗi nhớ? Mỗi chiều buông chân bỡ ngỡ lối về Hai đứa mình ở cách biệt sơn khê Trái tim lạnh thèm vai kề nức nở Em phải làm sao cho vơi nỗi nhớ? Đêm thị thành, phố rực rỡ đèn giăng Chỉ mình em với góc nhỏ bâng khuâng Mơ anh đến.. lâng lâng hòa nhịp thở Em phải làm sao cho vơi nỗi nhớ? Tơ trong lòng sao khó gỡ vấn vương Em mong chờ ngày ta bước chung đường Mà e thẹn.. làm má hường chín đỏ Anh yêu ơi sao còn nơi xa đó? Về đi anh cho tim nhỏ đập cùng!