TÌNH MẸ TÌNH QUÊ Thơ: Diệp Ly Trong trái tim những con người xa xứ Quê hương còn trăn trở những đêm mơ Hàng dừa xanh che mát khoảng trời thơ Làn khói bếp lửng lơ trên mái lá. Quê hương ơi bao ngày xa xôi quá Nhớ thương từng gốc rạ với bờ tre Tiếng võng đưa kẽo kẹt những trưa hè Trên vòm lá nhạc ve ru rộn rã. Giữa đồng xa có đàn cò bay lả Con trâu già gặm cỏ dưới triền đê Tiếng sáo diều hay khúc nhạc tình quê Nghe lắng đọng đê mê niềm mong nhớ. Đêm trăng sáng gái trai làng gặt lúa Điệu hò khoan chan chứa giữa mênh mông Giọt sương đêm thấm đôi má ửng hồng Cô thôn nữ nghe lòng xao xuyến lạ. Quê hương ơi dẫu đường đời muôn ngã Đêm tha phương lã chã lệ sầu vương Lòng mẹ hiền là lòng dạ quê hương Đang rộng mở yêu thương và chờ đợi.
QUÊ HƯƠNG CÒN MÃI TRONG TIM Thơ: Diệp Ly Trong trái tim những người con viễn xứ Gánh hành trang trĩu nặng chữ quê hương Dù xa xôi dù cách trở dặm trường Đêm trở giấc tình thương không phai nhạt. Ký ức khơi những đêm trăng bàng bạc Hương ân tình ngào ngạt khắp không gian Mùi đất nồng mùi rạ mới tỏa lan Sương lay động bên đàng ai tát nước. Vị phù sa đẫm hồn không quên được Con cua đồng lội ngược nước về sông Cánh cò chao giữa đồng rộng mênh mông Con đò nhỏ giữa dòng câu khoan nhặt. Bóng quê hương trọn đời còn ghi khắc Lời mẹ ru dào dạt giữa trưa hè Con trâu nằm nhai cỏ cạnh bờ tre Cha cất giọng hò vè bên ruộng lúa. Tình quê hương vẫn đong đầy muôn thuở Chẳng phụ ai dù ai nỡ phụ mình Vẫn đợi chờ từng bước nhỏ phiêu linh Về sưởi ấm ân tình qua dông bão. Về đi anh một lần cho trọn đạo Để quê mình thôi sầu não chờ trông.
MÙA ĐÔNG XA XỨ Thơ: Quốc Phương Nơi quê nhà.. có lạnh lắm không em Anh nghe báo.. gió về thêm đợt mới Nếu có thể.. lòng anh đây xin gởi Chút nắng hồng.. về với cả quê hương Nơi quê nhà.. vẫn còn những vấn vương Anh nhớ mãi.. bao đêm trường giá lạnh Nơi ấy có.. dáng hình em mỏng mảnh Vẫn đợi chờ.. từng ánh nắng mùa đông Nơi xa xôi.. anh chỉ có tấm lòng Gởi về em.. đỡ nhớ mong một thuở Ở nơi ấy.. có bao điều nhung nhớ Quê hương mình.. ở đó thật yêu thương.
LẠI MỘT MÙA THU VIỄN XỨ Thơ: Nguyễn Hiếu Thu cũng đã sắp về trên đất lạ Mỗi lá vàng thường mang cả niềm đau Chốn quê xưa cảnh sắc chẳng đậm màu Sao nhớ quá đến nát nhàu tâm khảm Chiều Thu vắng áng mây vàng như thảm Khiến nỗi buồn như muốn chạm vào tim Lối xưa ơi sao cứ mãi đến tìm Làm đau nhói giống dao ghim vào thịt Rồi những lúc khóm mây đen mù mịt Cơn mưa chiều như chăm chít lòng ai Khiến con tim rêm rĩ kéo thêm dài Làm vết cứa vẫn chưa phai màu nhớ Chiều Thu ấy vẫn trong tim muôn thuở Nhớ thêm nhiều thì vết lở càng sâu Cố quên đi những giây phút u sầu Mà năm tháng mưa ngâu thời son trẻ Tìm giây phút lặng yên cho tâm nhẹ Giữ phận mình cho sức khỏe bền lâu Sống an vui cho đến tuổi bạc đầu Quên đi hết những nỗi sầu bi thảm Ngồi đây ngắm áng mây chiều ảm đạm Nên chạnh lòng và chạm đến hồn thơ Nhớ chuyện xưa theo ta mãi từng giờ Mùa Thu hỡi sao ngẩn ngơ trôi biệt.
NỖI LÒNG NGƯỜI VIỄN KHÁCH Thơ: Nguyễn Hiếu Năm tháng rộng sống nơi miền đất lạ Mỗi ngày qua thường gói cả tâm tư Có những khi thần trí cũng mệt nhừ Rồi lại nghĩ chuyện thật hư thuở trước Trong thực tế đã bao người hiểu được Nơi xứ người cũng vẫn ước điều may Vẫn mơ hoang trong cuộc sống mỗi ngày Cũng khao khát nhìn mây bay lúc sáng Luôn cố gắng cho con thơ chói rạng Đừng như mình cứ cày hãng mỗi đêm Để vợ con hay đợi ngóng bên thềm Vào những lúc trời đổ thêm tuyết lớn Bao kẻ nghĩ tánh tôi hay nói giỡn Nhưng thiệt tình chẳng đùa cỡn gì đâu Lắm khi vui cũng đôi lúc héo sầu Vì cuộc sống luôn có câu hư, thật Người Viễn xứ ai chẳng mơ vật chất Nhưng phải cày và cũng thật là chăm Muốn tương lai đẹp như ánh trăng rằm Luôn chịu khó với hàng trăm vất vả Nay mới thấu sống ở bên xứ lạ Không gì bằng vốc tất cả bình sinh Để ngày sau ngó lại bản thân mình Đừng hối tiếc những lộ trình đã trải Thân viễn xứ nào có chi quản ngại Lo gia đình và con cái thành nhân.
THU THA HƯƠNG Thơ: Nguyễn Hưng Ôi mùa thu trong hồn người lữ thứ Trĩu bàn chân viễn xứ đến nao lòng Vọng cố hương biền biệt cánh nhạn mong Đâu một thuở bên dòng sông ký ức? Lá vàng rơi ngập từng đêm thao thức Khúc Tiêu Tương nức nở ánh trăng tàn Lả cung sầu tiếng dế khóc than van Đầy tâm tưởng gió ngàn thêm giá buốt. Bao tủi hận vẫn nghẹn ngào cố nuốt Thu hoang liêu trên suốt tháng năm dài Màu kỷ niệm đã nhuốm ánh vàng phai Nơi bến cũ có ai còn ngóng đợi? Đây nỗi niềm trong lòng ta vời vợi Thời gian trôi đâu đợi khách ngập ngừng Kìa sỏi đá mà sao thấy rưng rưng Ngỡ mộng lòng đã ngưng thành giọt lệ. Nơi đô thành như tựa miền hoang phế Ngẫm cũng vì dâu bể bước chân đi Bao nhiêu năm giờ có được những gì? Bao phù hoa cũng chỉ là gió thoảng. Thu đâu chỉ mùa lá vàng lãng đãng Khi hồn ta quá vãng một thuở xưa Nơi tha hương buồn đếm mấy cho vừa Sầu giăng lối.. đường thưa đầy lá trút.
TIỄN MỘT NGƯỜI ĐI Mai đi rồi về phương trời xứ lạ Ta ngậm ngùi đưa tiễn bước chân nhau Câu từ tạ nghe đau nhói dâng trào Lời yêu đó lùi sâu vào ký ức. Rồi mai này nơi phương trời xa khuất Vẫn đợi chờ hình bóng ấy không phai Đời là thế như một khúc sông dài Tan rồi hợp như nước ròng nước lớn.
THƠ NGƯỜI ĐẾN SAU: THÔI.. ANH HÃY VỀ ĐI Thơ: Thiên Gia Bảo Vâng.. em hiểu như thế đủ rồi anh Gương đã vỡ làm sao lành được nữa Mình cũng nào có phải đâu chồng - vợ Anh về đi nối lại mộng lỡ làng.. Em đã sai khi làm kẻ chen ngang Thật ích kỷ chỉ muốn mình hạnh phúc Nhưng cuộc đời làm sao ai biết được Bến dừng em là cay đắng đọa đày.. Mệt mỏi rồi thì anh cứ buông tay Đừng hờ hững lạnh lùng thêm đau khổ Em bây giờ chỉ như mùa đã cũ Cánh hoa tàn sao thắm nở vườn xuân.. Mọi người khuyên nhắc nhở cũng bao lần Vì yêu anh em không màng chi hết Nhưng hôm nay cả hai đều mỏi mệt Đến lúc rồi nên giải thoát cho nhau.. Vẫn biết rằng em là kẻ đến sau Từng một thời đã yêu anh đắm đuối Bởi trái ngang nên Cao Xanh trách tội Em cam đành chấp nhận chẳng oán than.. Duyên không thành nên phận kiếp ly tan Trả anh về bên tình yêu thương ấy Là con gái em tin ai cũng vậy Ngã một lần sẽ mạnh mẽ đứng lên.. Anh hãy xóa những kỷ niệm êm đềm Tháng năm rồi cũng đi vào quá khứ Cuộc tình này chỉ mình em dang dở Phút mặc lòng đừng gọi nữa.. tên em.
BÀI THƠ: KẺ THỨ 3 Thơ: Thủy Tiên Em giận lắm mình là kẻ thứ ba Nên mãi gọi.. người đàn bà hư đốn Em giận lắm mình chẳng sao lựa chọn Một tình yêu, một chốn của riêng mình. Mong vén vun hạnh phúc ấy cho anh Để nhận lại phía mình cô đơn lắm Anh xa khuất lòng em là trống vắng Là tủi hờn là mặn đắng giọt tuôn Em giận mình sao cứ nhớ luôn luôn Chỉ Biết yêu anh, biết buồn và biết khóc. Là gì đâu thoáng qua đường lướt dọc Mong đợi chi cho lòng xót xa thêm. Em giận mình cứ thao thức đêm đêm Gói nhớ thương miên trường không tĩnh lặng Ở ngoài kia tiếng côn trùng xướng nhạc Nức tủi hờn bản hòa tấu u mê Anh đi rồi về với ánh trăng thề Còn mình em tái tê thân loi lẻ Dế ơi cứ khóc hoài da diết thế Để tim em vỡ bể mất còn gì. Em đau nhiều nhưng anh cứ đi đi Đừng dừng lại xin đừng vì em nữa. Tình chúng mình chỉ hương thừa hoa úa Hãy quay về với chọn lựa đầu tiên. Dĩ nhiên là em đang khóc như điên..
BÀI THƠ: GỬI ANH.. CHỒNG CỦA NGƯỜI TA Thơ: Thiên Gia Bảo Bên người ấy có hạnh phúc không anh Mà đang tâm đẩy duyên mình hai lối Phải chăng em làm điều gì nên tội Để vô tình anh rẽ bến sang ngang.. Cô ấy đẹp còn xuân trẻ dịu dàng Và cháy bỏng đã làm anh thay đổi Em cũ rồi cũng như cây già cội Sao nồng nàn tha thiết phải không anh? Bỏ con thơ anh cất bước sao đành Lệ bao đêm ứa tràn đôi mắt nhỏ Em không khóc khi mộng lòng dang dở Chỉ buồn thương cho thế thái nhân tình.. Anh quay lưng tìm vui mới cho mình Vùi chôn hết tháng năm dài hai đứa Dù đúng sai cũng là anh chọn lựa Nhẫn tâm đành buông bỏ hết yêu thương.. Tim đã chết em cũng sẽ thôi buồn Chấp nhận sống không có anh.. vẫn sống Chúc anh vui trên bước đường hoa mộng Cả cuộc đời cúi mặt mãi nhé anh.. Hãy mong rằng người ấy có chân thành Đừng như anh khi cuộc đời vay trả Bởi nếu không sẽ là một cái giá Cũng đủ vừa người vong phụ phải mang.. Trách hận gì tình ấy cũng lỡ làng Em chẳng muốn mình vấn vương chi hết Những ngày qua đã đủ rồi mỏi mệt Anh hãy về.. thôi anh hãy về đi.