ANH ĐI LÍNH EM CÓ YÊU ANH KHÔNG ANH bỏ cuộc chơi bỏ mái trường ĐI theo tiếng gọi của quê hương LÍNH nghèo có biết đâu mơ tưởng EM không để ý chuyện bình thường CÓ khi anh trực nên anh vướng YÊU rồi em hiểu dạ còn thương ANH gác vui gì đâu chẳng sướng KHÔNG lính như anh trộm lãng thường
BÀI THƠ: ANH LÀ LÍNH Thơ: Sinh Hoàng Anh là lính áo xanh màu cây lá́ Màu biển xanh đẹp hoa sóng anh cài Nhịp quân hành bước chân anh đi mãi Cùng toàn dân mạnh tiến hướng tương lai Anh là lính dẫu ngày đêm gian khó Súng chắc tay cùng nhiệm vụ thiêng liêng Vẫn gởi vào thơ những vần điệu ngọt mềm Chất lãng mạn hòa vui vào chất lính Chiều biên cương núi rừng sương dần xuống Ánh chiều rơi dần tắt phía sau đồi Anh lính trẻ bồi hồi bên công sự Bóng quê nhà bay lả cánh cò ơi! Nơi đảo xa lấp lánh giữa trùng khơi Phía chiều rơi là quê hương ta đó Người lính đảo dãi mủ bay trong gió Thoáng mơ màng nhớ em gái hậu phương Những vần thơ từ cột mốc biên cương Nặng tình yêu quê hương tha thiết Chất lãng mạn nhưng vô cùng kiên quyết Sẳn sàng hy sinh vì Độc Lập Tự Do Những vần thơ ươm khát vọng vô bờ Cùng đất nước tiến lên giàu mạnh Anh là lính là tinh yêu trong sáng Yêu cuộc đời này và anh.. mãi yêu em.
BÀI THƠ: YÊU LÍNH Thơ: Hoa Bất Tử Nhớ ngày tiễn chân anh ra trận Tay trong tay mắt ngấn lệ tuôn Khẻ lời anh bảo đừng buồn Chờ anh em nhé.. nụ hôn tạ từ Trao hoa tím lòng như hẹn ước Hãy an tâm cất bước anh ơi Hậu phương em vẫn nhớ lời Chờ ngày nắng đẹp mùa vơi anh về Dù lời hẹn phu thê chưa trọn Em vẫn lo đúng bổn phận dâu Dù bao mưa nắng dãi dầu Hai bên Cha Mẹ.. em đâu ngại ngần Vẹn tình nước đền ân Tổ Quốc Chốn sa trường tỏ mặt nam nhân Huân chương đỏ thắm sắc thần Thư về anh kể.. bao lần chiến công Em đã biết trao lòng cho lính Thấp thỏm trông.. mặc định xưa nay Nguyện trao anh cả tim này Khải hoàn ca khúc tình say đắm tình.
THƠ VỀ LÍNH: CHỜ ANH NHÉ Thơ: Phạm Hùng Anh đứng giữa đại dương đầy sóng gió Nắng mưa dầm trên những đảo nhỏ Trường Sa Đành lỗi hẹn mà xa người yêu dấu Bởi quê hương gửi tiếng gọi thiết tha. Vì thương Mẹ anh lên đường cầm súng Bởi yêu em nguyện giữ vững ngọn cờ Dù luyện tập đêm ngày không nao núng Vẫn ấp ủ trong lòng cả một mối tình thơ. Giặc hung bạo chỉ chực chờ xâm lấn Chí làm trai, khiến ôm hận bao ngày Thương ngư phủ giữa biển khơi bị ép Đã bao lần rớt giọt lệ đắng cay. Quyết bám biển dù máu loang sóng dữ Dẫu vùi xương gốc Bão Táp chẳng nề Nguyện tiếp bước tiền nhân ghi trang sử Anh tạm thời lấy biển đảo làm quê. Chờ anh nhé rồi đôi mình gặp lại Lúc quê hương liền một dải.. sạch bóng thù Ta sẽ bước chung một đường mãi mãi Anh cấy cày.. Em thỏa sức hát lời ru!
NẾU ANH LÀ BỘ ĐỘI Khi xưa ta dạo chơi Anh vẫn thường hay hỏi Nếu anh là bộ đội Em có yêu anh không? Em nhình anh lạnh lùng Có thế mà cũng hỏi Nếu anh là bộ đội Chắc chắn em không yêu Rất có thể chiến tranh Anh đi không trở lại Cô bé ơi có đợi Có còn yêu anh không? Em yêu đời học sinh Trăng tròn và thơ mộng Chẳng thích mùi khói súng Ùn mờ cả đời em Thế rồi bỗng một hôm Em không còn giận nữa Anh lên đường nhập ngũ Chẳng đợi ngày vào thi Bồi hồi hôm anh đi Thì thầm anh hỏi nhỏ Nay anh là bộ đội Em còn yêu anh không? Một cái nhìn bâng khuâng Xôn xao như vẫy gọi Nay anh là bộ đội Mà sao em vẫn yêu Rất có thể chiến tranh Anh đi không trở lại Em vẫn chờ vẫn đợi Anh bộ đội của em Hãy vui lên anh nhé Ở nơi đây cô bé Vẫn đang chờ đợi anh
TÌNH ANH LÍNH CHIẾN Cuối thu rực rỡ sắc vàng Lá thu xào xạc cùng nàng họa thơ Đông qua xuân tới mấy mùa Người đi đơn lẻ bóng ngồi chơ vơ Cung đàn lỗi nhịp ơ thờ Tình người lính chiến gửi mơ bên nàng Giang san một dải chia ngang Anh đi gìn giữ lòng mang mác buồn Đợi anh lệ thắm hai hàng Quê nhà em vẫn đa mang nỗi sầu Đời lính gió sương dãi dầu Hẹn xuân năm tới chung câu bên mình..
BÀI THƠ VỀ ĐỜI LÍNH GỬI NGƯỜI ANH YÊU Khoác trên mình là chiếc áo màu xanh Nơi biên giới anh canh giữ tổ quốc Nhưng trong lòng vẫn mang một nguyện ước Ngày anh về được sánh bước cùng em Mình cùng nhau xây hạnh phúc êm đềm Trao hơi ấm những đêm trời trở gió Lời yêu thương giờ anh đã bày tỏ Hỏi rằng em có đồng ý không em Anh cũng hứa yêu mãi chỉ mình em Trong tim anh không có thêm ai khác Sẽ chẳng làm em buồn đau tan nát Vậy em ơi em yêu lính nhé em
NỖI LÒNG XA XỨ Thơ: Tùng Trần Xót xa thay những phận đời đen bạc Vì mưu sinh phải lưu lạc xứ người Gắng dằn lòng mà lệ cứ tuôn rơi Thân cút côi nơi phương trời xa lạ Nào oán than sao cuộc đời nghiệt ngã Chỉ tủi thân buồn bã phận bọt bèo Kiếp cơ hàn cứ quanh quẩn mang theo Nên cuộc đời chữ nghèo luôn đeo đuổi Thân viễn xứ mấy ai nào tránh khỏi Ngày qua ngày mắt mòn mỏi đợi mong Như thuyền con theo nước chảy xuôi dòng Về quê hương sao bao ngày trông ngóng Bước đi trên con đê dài ngã bóng Nghe chim chiều ríu rít dưới hoàn hôn Gió vi vu dịu mát tận tâm hồn Quên những ngày đôi chân chồn gót mỏi Ai xa quê mà lòng không khắc khoải Lệ nhạt nhòa khi bóng tối vây quanh Nhưng chỉ vì cuộc sống phải mưu sinh Đành ngậm ngùi gởi thân nơi đất khách.
TÌNH THƠ VIỄN KHÁCH Thơ: Nguyễn Hiếu Lòng khắc khoải.. nhớ đến quê da diết Kể từ ngày.. ta cách biệt người thân Ngày và đêm.. ta luôn mãi chuyên cần Dù gian khó.. cũng chưa lần gục ngã Vì cuộc sống.. vợ con là tất cả Trả nợ tình.. dù vất vả nệ chi Bước chân đi.. rủ bỏ tuổi xuân thì Nơi đất khách.. tâm khắc ghi từng chữ Ai đã biết.. của nỗi lòng lữ thứ Sống xứ người.. luôn mãi giữ chữ nhân Kiếp tha hương.. sớm tối cứ chuyên cần Bao cay đắng.. cũng lần lần trôi mất Đời viễn khách.. với bao năm tất bật Chẳng hề phai.. cái bản chất con người Mỏi mệt nhiều.. mà môi vẫn cười tươi Cứ như thế.. trên biển đời trôi nổi Có mấy lúc.. muốn cho mình được trội Cố vương lên.. nhưng tự hỏi cách nào Biển đời nầy.. nếu muốn được trèo cao Chân phải vững.. vượt qua bao gian khó Đành an phận.. số ai người nấy có Hiểu thân mình.. chỉ chừng đó mà thôi Sống yên vui.. và quyết chẳng đua đòi Đời lữ thứ.. sẽ đến hồi dừng lại..
NGƯỜI VIỄN KHÁCH Thơ: Nguyễn Hiếu Người viễn khách.. ngày đêm vất vả Sống tha phương.. đất lạ quê người Đôi lần khuôn mặt thiếu tươi Vì hoài bận rộn, nụ cười bỏ quên Màn đêm lạnh.. giăng trên đất khách Bình minh buồn.. xóa sạch niềm vui Tha nhân chẳng dám ngủ vùi Mãi lo tìm kiếm, ngọt bùi cho con Đôi khi thấy.. mỏi mòn muốn nghỉ Rồi nhiều lần.. ý chí lung lay Nhưng do phận số kiếp nầy Nào đâu than oán, cùng mây với trời Chân vẫn bước.. những nơi gian khó Tay vững chèo.. sóng gió ngại chi Vượt qua giông bão xá gì Đời người lữ thứ, cứ đi đến cùng Còn hơi thở.. ung dung cứ tiến Lo gia đình.. vĩnh viễn chẳng than Chỉ mong con trẻ thanh nhàn Thân dù có mệt, vẫn càn mà đi Gian truân khổ nhọc lo gì Làm Cha là vậy, có chi phải rầu..