DẤU CHẤM HỎI Thơ: Ngọc Hân Ta là gì.. trong ký ức của nhau? Là đớn, là đau.. hay là gì anh nhỉ? Nhớ khi xưa.. bao lần anh thủ thỉ.. Tiếng yêu thương.. em giữ mãi bên mình! Trăn trở hoài mỗi buổi sáng bình minh.. Không ngủ được.. vì nhớ anh thao thức Bao lần nhớ anh là bao lần hậm hực Nhớ anh nhiều.. anh có nhớ em không? Em là gì trong suy nghĩ của anh? Người dưng thôi.. phải thế không anh nhỉ? Tình ta trao.. chắc là không bền bỉ.. Nên bây giờ mãi mãi lạc mất nhau!
KẾT THÚC Thơ: Tùng Trần Cơn gió chiều đã nhè nhẹ cuốn trôi Đám mây đen nơi bầu trời cuối nẽo Mang nỗi đau nơi con tim dày xéo Bởi tình đời nhạt nhẽo chữ dối gian Nín đi em đừng để mắt tuôn tràn Giọt lệ cay vươn mang bao sầu khổ Bởi tình kia như thuyền xa bến đỗ Người dối lừa đâu còn chỗ cho em Dẫu biết rằng em tan nát con tim Khi tiếc thương mộng êm đềm vụt mất Bởi tình kia em trao người chân thật Nhưng cuối cùng lại chồng chất niềm đau Tự vấn mình duyên phận bởi trời cao Tình ra đi thì làm sao níu giữ Nín đi em học hai từ tha thứ Bởi tương lai còn những thứ đang chờ Hãy mở lòng đừng lạnh nhạt thờ ơ Khi quay lại là bến bờ hạnh phúc Tự nói rằng.. tôi ơi thôi đừng khóc Đến lúc rồi.. kết thúc một niềm đau.
THÀ RẰNG NHƯ THẾ! Thơ: Ngọc Hân Em đã thấy hương tình yêu nhạt bớt Chuyện vui buồn không chia sớt cùng nhau Chẳng thiết tha như thuở mới bắt đầu Và khoảng cách cứ thẳm sâu.. lặng lẽ Nếu thực sự tình mong manh nhỏ bé Cứ hững hờ như thế để rồi xa Một mai kia nỗi nhớ sẽ nhạt nhòa Niềm đau cũng đâu thể là mãi mãi Ký ức xưa nay đành xin gói lại Chuyện tình buồn.. ngang trái với đau thương Em sẽ chôn theo cuộc sống vô thường Thà như thế.. rồi đường ai nấy bước Dẫu chẳng muốn nhưng làm sao khác được Trái tim hồng chẳng còn thuộc về nhau Nghĩa lý không khi chung một nhịp cầu Mà hạnh phúc lại nhuốm màu dối trá Thà xem nhau như hai người xa lạ Lạc lối đường chung một ngả vậy thôi Có gì đâu mà tim phải ngậm ngùi Rồi đau xót cả đời ôm nuối tiếc!
KHÚC TÌNH SẦU Thơ: Song Linh Gió thì thầm lay nhẹ những hàng cây Lá xào xạc rơi đầy con ngõ vắng Bên song cửa một tâm hồn trĩu nặng Tiếng tơ lòng văng vẳng khúc sầu đau Đêm khuya rồi mây tím phủ một màu Không gian lặng.. tìm nhau trong nỗi nhớ Bên ngực trái dường như đang loạn thở Cứ dập dồn muốn bung vỡ làm đôi Kỷ niệm yêu dâng cảm xúc bồi hồi Hai miền nhớ thúc thôi vòng tay xiết Muốn ôm trọn trái tim khờ mãnh liệt Như Ngọc Lan tinh khiết tỏa hương nồng Đêm khuya rồi sao vẫn cứ ngóng trông Trăng rọi khắp.. cô phòng.. thêm hiu quạnh Khung trời thẳm ngàn sao đang lấp lánh Sương đọng dần buốt lạnh nụ cười hoa Mắt lim dim nghe những bản tình ca Dòng lệ thắm nhạt nhòa theo lời hát Mùi Hoa Sữa thoảng về thơm ngào ngạt Nhớ thương người.. mặn chát cả bờ môi.
GIỌT NƯỚC MẮT Thơ: Hoàng Lan Giọt nước mắt em dành cho anh đó Thấm vào đâu anh có biết hay không Tháng với năm cứ mãi mãi xuôi dòng Cả bốn mùa xoay vòng thương và nhớ Giọt nước mắt âm thầm rơi duyên nợ Theo dòng đời trăn trở nhịp thời gian Nguyệt tơ sao gieo cay đắng bẽ bàng Để đôi tim ngỡ ngàng trong tiếc nuối Giọt nước mắt, nụ cười xen hờn tủi Ngọt, mặn, cay đôi môi đỏ hương nồng Ngày anh về còn xa lắm phải không? Đừng trả lời, để em mong em đợi Giọt nước mắt theo tháng ngày mong mỏi Dành cho anh khi mỗi độ trăng tròn Lúc anh buồn nhìn trăng ở đầu non Nụ cười em còn long lanh ngấn lệ!
NGẢ RẼ NGÀY MAI Thơ: Vũ Thắm Em rất sợ ngày mai mình gục ngã Cách xa rồi cũng là phút chia phôi Con tim em nó sẽ rất chơi vơi Và đau đắng giữa dòng đời nghiệt ngã Ngày xưa ấy xem nhau là tất cả Mà giờ đây hình như đã.. người dưng Giữa hoài - quên ta cứ ở lưng chừng Để trăn trở đêm khuya cùng nỗi nhớ Em hiểu rằng khi không còn duyên nợ Chữ dở dang níu kéo đâu được gì Thôi cũng đành bởi phận số thiên di Chẳng thể xiết níu ghì ta quay lại Anh và em mình xa nhau mãi mãi Đừng gặp lại để đỡ phải đau thêm Gió ngoài kia dù có buốt lạnh mềm Đừng lo lắng ai ở bên ai nữa Hãy quên hết những gì mình đã hứa Bởi yêu thương do chọn lựa khôn cùng Khi hai ta chẳng bước lối đi chung Buông tay ngược, thôi chớ dừng ngả rẽ!
MÙA GIÓ NGƯỢC Thơ: Diệp Ly Con đường tình thăm thẳm mịt mờ xa Ai chia cắt duyên ta thành đôi mảnh Nửa góc biển chơi vơi từng đêm lạnh Nửa chân trời cô quạnh giữa màn sương. Gió ngược mùa cho héo hắt lời thương Làn tóc rối sầu vương trên khóe mắt Đếm thời gian bằng tiếng lòng se sắt Đong ân tình quặn thắt cả buồng tim. Gió ngược mùa cho mòn mỏi cánh chim Chân lê bước đi tìm trong cõi mộng Mơ vỡ tan khi sương mai lắng đọng Trĩu nặng sầu ước vọng chỉ mình ta. Gió ngược mùa hương tình cũng phôi pha Kỷ niệm cũ nhạt nhòa trong tiềm thức Còn đọng lại bao nỗi niềm day dứt Gió ngược mùa thao thức nhớ người dưng.
EM MÃI ĐI TÌM Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn Vượt đường dài lặn lội kiếm tìm anh Bởì nhung nhớ đã dành cho nhau cả Ngày chưa quen chúng ta cùng xa lạ Nhưng lâu dần tình đã thấm vào tim. Thuở vắng anh.. em mãi miết đi tìm Nén nỗi nhớ vào buồng tim cháy bỏng Cứ ngẩn ngơ đợi mong nhiều hi vọng Bởi tình này mình sống hết cho nhau. Em vắng anh đôi phút đứng khóc sầu Xin trời đất đừng đau thương ập đến Dù đôi chân giữa dốc đời khập khễnh Nhưng tiếng yêu vẫn gọi đến cuối đời. Anh không về nước mắt mãi thầm rơi Bên khung cửa em mượn lời nhắn gió Người thương ơi! Hẹn hò đừng bỏ ngỏ Mãi gần nhau.. như bóng có bên mình.
YÊU LẦM Thơ: Hoàng Yến Chuyện tình mình ngắn ngủi vậy sao anh Sao nỡ đành coi nhau như xa lạ Đến rồi đi âm thầm.. vội vã Lời hứa hôm nào sao anh đã vội quên Phải chăng người lừa dối tình em Coi tình cảm là trò đùa giải trí Đến rồi đi chẳng bận tâm.. suy nghĩ Anh giống như một kẻ chỉ qua đường Em dại khờ nên cứ nhớ.. cứ thương Cứ tin tưởng tình của anh là thật Để đến khi người lạnh lùng đi mất Mới nhận ra mình quá nhẹ dạ.. cả tin Trót trao anh tất cả con tim Nguyện yêu người trọn đời chung thủy Tình của em chân thành là thế Sao người nỡ đành để cho nó vỡ tan Anh cứ vui.. cay đắng để em mang Chúc anh luôn bình an.. vui vẻ Yêu thật nhiều người đến sau.. anh nhé Đừng giống như em.. người ta sẽ thiệt thòi Dù sao em cũng xin cám ơn người Đã cho em một thời gian hạnh phúc Cho em thêm một lần hiểu được Lòng dạ con người trong đục có ai hay Yêu sai người.. em đành chịu đắng cay.
VẦN THƠ TÌNH DANG DỞ Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn Ngày mai này dù lặn biển trèo non Anh vẫn nhớ lúc còn nhau sớm tối Kỷ niệm xưa một thời đâu thay đổi Luôn bên anh chẳng lạc lối bao giờ. Xa nhau rồi muôn thuở sống bơ vơ Chiều lặng lẽ ngồi chờ xem sóng vỗ Mãi ước ao mong sao không bão tố Để bèo trôi theo nước đổ xuôi dòng. Nhưng hết rồi hi vọng chỉ hoài công Tim lạnh buốt nỗi lòng đang rên xiết Những vần thơ nay viết lời chia biệt Bởi yêu thương tha thiết đã khép rồi. Cuộc đời mình ngược lối phải lìa đôi Anh đau xót lòng bồi hồi thương nhớ Mãi mất như những vần thơ dang dở Nên trả người tình không nợ từng vay.