ĐỪNG TRÁCH BIỂN NHÉ ANH Thơ: Phú Sĩ Đừng trách biển vì sao không nổi sóng Nắng nhạt nhòa buồn vọng nỗi đơn côi Bởi trùng khơi bến đợi đã xa rồi Biển đau lắm ôm nỗi lòng sầu mãi Đừng trách biển sao phai rồi thương nhớ Hàng phi lao réo vỡ tiếng xác xơ Bờ cát xưa in dấu mối tình chờ Như tình mình vẫn thờ ơ tĩnh lặng Chỉ có biển hiểu lòng em sầu lắng Đón chờ anh trống vắng lúc chiều trôi Đếm cô đơn trong thương nhớ bồi hồi Thương nhớ ai em ngày mong đêm đợi Biển chơi vơi sầu theo câu tình lỡ Bởi thương em con sóng thủy triều vơi Đêm cô đơn biển chạnh lòng than thở Vỗ về em đêm thao thức đợi chờ Đừng trách biển đã yêu là thương nhớ Dẫu cuộc tình chẳng đẹp mãi như mơ Bởi tình yêu khi ta đã đợi chờ Đời biển lặng hãy thôi đừng nức nở..
Xin Lỗi Cha Cha ơi! Con đã nhiều đêm thức trắng Viết những bài thơ sâu lắng yêu đương Con vô tâm không biết những đêm trường Mùanắnghạn.. Cha nai lưng kéo nước.. mặc gió sương Cho vụ mùa xanh tốt.. Con vô tình ước những điều ngu dốt Rằng thời gian hãy không ngớt trôi nhanh Đâu biết rằng cha đã quá tuổi xanh Tóc muối tiêu đời tô thành bạc trắng.. Vai quần quật trong nắng trưa thầm lặng Đôi chân gầy bước nặng gánh mưu sinh Lo cho con mà quên mất thân mình Con lại bận với mối tình dang dở.. Con đã buồn khi người yêu hờn dỗi Con dại khờ với mơ mộng xa xôi Mùi đất – khét nắng – giọt mồ hôi Mùi thân thương đã làm con chợt tỉnh Ơi cha ơi! Biết bao giờ cha hỡi! Con đáp đền được ơn nghĩa đời cha Khi biển sâu và trời rộng bao la Chẳng đo được công lao cha vun đắp..
Mẹ! Mẹ ơi hôm nay ngày của mẹ Viết tặng bài thơ thỏa nỗi lòng Nơi con xứ khách trời nắng nhẹ Quê mình đã hết đợt đông phong? Bỗng nhớ những ngày con bé thơ Vòng tay, tiếng hát, nhịp ầu ơ Chạnh lòng con muốn mình đừng lớn Thời gian hờ hững chẳng đợi chờ Rồi khuôn mặt mẹ lắm vết hằn Bàn tay gầy guộc mấy nếp nhăn Mái tóc pha sương màu đã ngả Vì con, bao đêm mẹ trở trăn Hôm nay bên bờ sông vắng lặng Lưu vong đất khách chẳng cạnh người Vì ai đời mẹ bao gánh nặng Người con xa xứ nhớ khôn nguôi Mẹ ơi! Hôm nay ngày của mẹ Chẳng đỡ đần chi, chẳng giúp gì Chỉ có nỗi lòng thương khôn xiết Ơn mẹ đời này con khắc ghi
ĐỐT VỘI THỜI GIAN Thơ: Tùng Trần Bật que diêm đốt thời gian cháy vội Cho nỗi buồn tắt lụi hóa tàn tro Của tháng năm tim quặn thắt dày vò Kiếp nổi trôi như con đò không bến Cảm ơn ai vì một lần đã đến Dù giấc mơ không đến hết quãng đường Cảm ơn đời cho tôi kiếp gió sương Để biết rằng mình kiêng cường mạnh mẽ Cảm ơn nhé năm canh tà lặng lẽ Đã bên tôi chia sẻ những đau sầu Của tháng ngày mang cuộc sống bể dâu Đã cưu mang mảnh thân tàn nương náo Nắng sẽ lên sau ngày dài giông bão Cho bước đường thôi nghiêng ngã chênh chao Muốn chôn vùi tất cả những niềm đau Đốt thời gian.. nhanh trôi vào quá khứ Thứ đã qua thôi không còn níu giữ Mượn diêm tàn.. đốt cháy chữ thời gian.
THAO THỨC Tác giả: Đức Nguyên Thức mãi đêm nay với giọt sầu Cô đơn lạnh lẽo suốt canh thâu Lòng buồn chất chứa niềm hiu quạnh Cứ mãi theo ta đến bạc đầu Cứ mãi đêm dài ngủ được đâu Sao lòng thổn thức suốt đêm sâu Nghe tim rỉ rả từng giây phút Mệt mỏi trong ta tháng ngày sầu Suốt mãi canh dài thức trắng đêm Mơ buồn khắc khoải gợi lòng thêm Ca phê vị đắng từng giọt nhỏ Khói thuốc mơ màng quyện bóng đêm Có biết từng đêm tối thật buồn Ngồi nhìn hút mắt ánh đèn buông Tâm tư trĩu nặng từng ký ức Thao thức đêm trường dạ vỡ tuông!
ĐÊM LANG THANG Thơ: Tùng Trần Bước lang thang giữa đêm hè phố vắng Cho tâm hồn một khoảng lặng bình yên Vơi bớt đi những suy nghĩ muộn phiền Và khỏa lấp.. quên đi miền ký ức Muốn chôn hết tất cả vào tiềm thức Của một thời đau nhức tận trong tim Con phố buồn chân vẫn bước mỗi đêm Cứ lanh thang kiếm tìm ta ngày ấy Tuổi đôi mươi trắng như màu trang giấy Không ưu phiền chẳng lệ chảy bờ môi Dù một mình trên phố vắng đơn côi Vai chẳng lạnh sương trời đêm bao phủ Bước lang thang trên con đường năm cũ Ký ức buồn.. theo mây vũ cuốn trôi Nên bây giờ đôi chân bước lẻ loi Nhưng ấm êm.. khi xa rời dĩ vãng.
THƠ TÌNH ĐÊM BUỒN Tác giả: Người Mang Tâm Sự Thức đêm mới biết đêm dài Xa nhau mới biết nhớ hoài tình ai Yêu người chưa thắm đã phai Con tim đau nhói đắng cay cõi lòng Người ơi có biết hay không Nơi đây em vẫn ngóng trông đợi chờ Dù cho người có hững hờ Con tim ngây dại vẫn mơ chung tình.
THƠ BUỒN ĐÊM KHÔNG NGỦ Ta trở về, một đêm đông giá lạnh Không ai mong, không kẻ nhớ, người chờ Con phố nhỏ và cơn mưa bất chợt Quá thân quen, sao bỗng hóa lạ lùng? Con đường vắng, một mình ta, một bóng Tìm nơi đâu, một bóng dáng thân tình? Một ánh mắt, bờ vai gầy trong gió Ta si mê, hay cố chấp mong chờ? Ta đã chọn, một con đường cô độc Sao vẫn mong một ảo ảnh xa vời? Ta buông bỏ, kỷ niệm đau năm ấy Sao vẫn mang, hồi ức nặng vai này? Ta vẫn biết, sự đời không như mộng Sao lại buồn, lại nhớ, lại vẫn vơ? Mưa ướt mắt, hay mắt nhòa ngấn lệ Giọt lệ này, ta khóc vì ai đây?
CÓ NỖI BUỒN Thơ: Tùng Trần Có nỗi buồn.. chẳng biết gởi vào đâu Đành câm nín chôn sâu vào tâm khảm Cố giả vờ như người không lãnh cảm Cho cuộc đời bớt ảm đạm thê lương Có nỗi buồn.. khiến lòng mãi vấn vươn Vẫn trong tim mỗi đêm trường giăng lối Như giọt sương buông rơi về thật vội Phủ che mờ ướt đẫm cả mi môi Có nỗi buồn.. chỉ biết giả vờ vui Vì chẳng muốn thốt ra lời bài giải Gắng mỉm cười mà hồn như ngây dại Có nỗi buồn đâu phải dễ sớt chia Có nỗi buồn.. mà mắt lệ đầm đìa Người chẳng hiểu thì buông lời mai mỉa Thà một mình ôm nỗi buồn lặng lẽ Tự nhủ rằng như thế sẽ tốt hơn.
ĐẾN BAO GIỜ? Thơ: Tùng Trần Đến bao giờ đêm trường thôi trăn trở Cho lời thơ không nức nở lệ sầu Mùa hạ về chẳng rớt giọt mưa ngâu Đón bình minh với bao niềm hi vọng Đến bao giờ được tìm trong giấc mộng Nụ cười tươi cùng cuộc sống an lành Dẫu cơ hàn chỉ áo vải mong manh Tuy nhỏ nhoi nhưng sẽ thành hiện thực Đến bao giờ những ưu tư chồng chất Sẽ ngủ yêu chôn cất tận đáy mồ Con thuyền đời êm ả chẳng nhấp nhô Của tháng năm sóng xô ngoài biển cả Đến bao giờ không còn từ nghiệt ngã Cơn gió xuân mang trả những nụ cười Để bước đường không hoang vắng lẻ loi Chỉ thế thôi chẳng mong thêm gì nữa Đến bao giờ thơ không còn lệ ứa Câu từ kia chan chứa nỗi đong đầy Bình yên về xin ghé lại nơi đây Để xua đi những tháng ngày hỗn độn.