Bài viết: 4 

Chương 20: Đừng Đùa Với Tỷ
Haizz.. không biết có phải là do ân điển trời ban, hay cái gì gọi là hồng phúc.. mà giờ Nguyệt Minh được chiểm chệ cùng đám người "Trong gia đình" dùng bữa cơm thân mật. Bình phi ngồi ở vị trí chủ tọa, bên tay trái Túc Thiên Tuệ, cạnh hắn là Đổng Trắc phi, rồi đến Từ thị, Văn thị, kẻ làm thê tử đến muộn như nàng đành ngồi bên cạnh Tưởng Ngọc, cách xa tướng công thân yêu một chút.
Thức ăn được lần lượt mang vào, tay ghì chặc đôi đũa, nàng mãn nguyện nhìn một bàn đầy ắp toan gắp, lại nghe từ ngoài cửa tỳ nữ vội vàng bẩm báo:
- Bẩm Bình phi nương nương, bẩm vương gia có Tân Khoa Trạng Nguyên cầu kiếng "
Túc Thiên Tuệ chau đôi quang mao ra vẻ thắc mắc:" Đinh Liễn? Hắn tới đây làm gì? "
Bình phi nương nương quơ tay, cất giọng nói:" Cho hắn vào đi!'
- Là ta đã mới hắn, năm xưa ta cùng phu phụ Đinh gia có chút giao tình, nhưng Đinh thái y lại từ quan quá sớm, còn đi đến tận biên ải xa xôi, nay hài tử của họ đỗ đạt trạng nguyên, ta cũng nên mời hắn đến dùng bữa cơm, coi như là chúc mừng.
Nguyệt Minh không quan tâm đến câu chuyện, chỉ mong bữa ăn mau mau kết thúc để nàng còn về phòng, nàng chán nản, kiềm chế cái sự sung sướng, chớp mắt vài cái nhìn ra cửa, một thân ảnh nho nhả từ tốn đi vào, Đinh Liễn có thân hình hơi gầy, dáng người dong dỏng cao, gương mặt tuy không anh tuấn ngời ngời, nhưng đường nét lộ rõ sự phúc hậu thông minh, hai tay chấp trước ngực, hắn cung kính hành lễ:
- Hạ quan tham kiếng Bình phi nương nương, Túc vương gia, Túc vương phi, Tưởng Ngọc Công chúa cùng các vị phu nhân.
Nâng tầm mắt hiền từ Bình phi ra hiệu cho hắn miễn lễ:
- Đinh trạng nguyên không cần đa lễ, Đinh thái y và phu nhân vẫn khỏe chứ?
- Đa tạ Bình phi nương nương quan tâm, phụ mẫu sức khỏe đều tốt, gia phụ có mở một y quán nhỏ ngày ngày chuẩn bệnh cho dân chúng.
Khẽ gật đầu, mím nhẹ làn môi, Bình phi nước mắt lưng tròng hồi tưởng quá khứ:
- Ta còn nhớ ngày đó khi ta sinh Nhân Hòa nếu không có ông ấy thì khó lòng qua khỏi, với Đinh thái y mà nói, ta quả thật nợ một ân tình không nhỏ.
- Mẫu phi, người không cần quá đau lòng. (Túc Thiên Tuệ ôn tồn an ủi bà)
Chấn tỉnh tinh thần, gật đầu với hài tử tốt, thở ra một hơi, Bình phi ân cần ra lệnh: "Thôi được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta dùng bữa thôi."
Đinh Liễn vâng lệnh ngồi xuống, đây vốn dĩ là một chiếc bàn tròn, chỗ thì cũng đã cố định, nên hiển nhiên hắn ngồi cạnh Nguyệt Minh. Không có thời gian chú ý nhiều thứ, mắt Nguyệt Minh giờ đây chỉ tập trung đến thức ăn trên bàn, mùi thơm ngát của vô số món ngon tỏa ra khiến bụng nàng đánh trống không ngừng. Chỉ nhìn thôi, không cần đếm cũng biết trên bàn có đến tầm mười mấy món, nào là bào ngư, vi cá, hải sản cũng ba bốn món so với bữa ăn hàng ngày chỉ có những món chay của nàng đúng là đáng thương đến đau lòng.
Nhanh tay, Tưởng ngọc gấp món ngỗng quay bỏ vào chén, Bình phi chau mày nhắc nhở:
- Thân là nhi nữ không nên ăn quá nhiều dầu mỡ (vì bình thường Tưởng Ngọc rất thích những món chiên xào)
- Không sao, không sao, con chỉ ăn 1 ít thôi (nàng ta cũng không chịu nghe lời, Bình phi nuông chiều nàng ta từ bé, nên chỉ chắc lưỡi, cười lạnh một tiếng rồi mặc nàng)
Vừa thấy Tưởng Ngọc gấp đùi ngỗng, Nguyệt Minh nóng lòng khuyên can, mà quên mất tình cảnh trước mắt, buộc miệng ngăn cản:
- Không được, một ít cũng không được, bệnh mới khỏi nếu không giử sẽ tái phát, đến khi ấy thần y cũng không cứu được muội.
Câu nói của Nguyệt Minh khiến đám thê thiếp của Túc Thiên Tuệ đắc ý, cả bọn giương mắt nhìn Tưởng Ngọc, đợi xem kịch hay vì dám ngang nhiên làm mất mặt Bình phi nương nương và nàng ta, mà còn là trước mặt khách nhân.
- Ta biết rồi (Tưởng Ngọc bỏ cái đùi ngỗng xuống, đưa ánh mắt luyến tiếc nhìn, những chẳng hề lớn tiếng với Nguyệt Minh, cả bọn thê thiếp tròn mắt trăn trối, tức nghẹn cả họng)
Quan sát thấy biểu hiện của một lớn một nhỏ quan tâm lẫn nhau, Đinh Liễn tâm đắc khen ngợi: "Thật hiếm thấy, tình cảm của Vương phi và công chúa quả thật rất tốt."
Không nhịn được, Đổng Trắc Phi quyết tâm lôi chuyện lúc sáng ra tiếp tục công kich:
- Những chuyện Đinh đại nhân chưa thấy vẫn còn rất nhiều. Ví như sáng nay, hai con chó dữ từ đâu xông vào, không ngừng tấn công đến chỗ Vương phi. Cũng rất "trùng hợp" là Vương phi đang ở gần công chúa, kịp lúc ra tay che chắn, bảo vệ cho muội ấy, càng "kỳ lạ" Vương phi vô tình vấp ngã lại kéo cả khăn che mặt của muội muội. Nhờ vậy, tất cả gia quyến đều biết muội muội bệnh cũ đã lành, Vương phi thì nhanh chóng lập được đại công.
- Ý ngươi là thế nào, chẳng lẽ muốn ám chỉ tỷ tỷ sắp đặt mọi thứ? (Tưởng Ngọc tức giận trừng mắt quát)
- Công chúa bình tĩnh! Ta đã nói gì đâu nào, chỉ là cảm thấy người đông như thế không biết hai con chó dữ sao lại xông đến chỗ Vương phi. Có chăng không phải ngẫu nhiên.
Đặt đũa xuống bàn, ánh mắt Nguyệt Minh dần thay đổi, so với vẻ ngây ngô, vô tội lúc sáng quả thật khác xa. Ngay đến cả tên mặt lạnh như Túc Thiên Tuệ cũng cảm giác có điều không đúng, bởi lẽ ngoại hình có thể thay đổi, nhưng thần khí, sát khí là thứ không phải ai muốn cũng có:
- Sắp xếp? (Nguyệt Minh cười khinh bỉ) Đúng như Trắc phi nói, ta cũng cho rằng những việc này là được người ta dày công chuẩn bị. Chỉ có điều thế này, hai con chó đó là đặc cảnh của thị vệ huấn luyện dùng để bảo vệ Vương phủ, chúng vốn dĩ nên bị nhốt lại, sao có thể ngang nhiên phóng mình vào khách nhân. Ta thiết nghĩ không biết là ai đù khả năng điều động thị vệ thả chó làm loạn. Trắc phi cần hay không cử người điều tra một chuyến.
- Lời này của tỷ là đang đổi trắng thay đen, có hay không tỷ đã chuẩn bị sẵn một tên thị vệ từ đâu để vu khống ta. (Đổng Uyển Thanh thần sắc đại biến, nóng lòng phân giải)
- Muội muội không ám chỉ nữa, giờ lại khẳng định là ta là sao? Ta không tin ở trước mặt Mẫu phi và Vương gia có kẻ nào dám nói dối nữa lời. Xuân Phúc! (Nguyệt Minh lớn tiếng gọi quản gia).. Ngươi cho người gọi tất cả thị vệ đến đây làm rõ chuyện sáng nay.
Không chỉ những thê thiếp còn lại và gia nhân mà ngay cả Bình Phi cũng cảm thấy Nguyệt Minh toàn thân tỏa ra khí tức bức người, như loài mãnh hổ áp đảo Đổng Trắc phi hoàn toàn.
- Không cần tra nữa. (Đổng Trắc phi vội vàng quỳ xuống, nét mặt ủy khuất, nước mắt từ lúc nào đã tràn ra, thấm ướt cả gương mặt hoa lệ) Bẩm Bình Phi nương nương, xin người hãy làm chủ cho thần thiếp, là thần thiếp đã sai thị vệ mang chó cảnh đến vốn dĩ là để bảo vệ Vương phủ và khách nhân, không hề có ý làm loạn. Huống hồ.. thiếp làm sao có thể điều khiển những con vật đó chạy đến chỗ Vương phi chứ.
- Thôi được rồi, chuyện này dừng ở đây, bản cung nghe cũng mệt rồi.. Vương phi! Những chuyện vô căn cứ sau này đừng nói nữa (Với kinh nghiệm tranh đấu nhiều năm trong cung, Bình Phi hiển nhiên biết rõ chuyện này sẽ đi đến đâu, hơn nữa bà cũng chẳng muốn mất mặt trước Đinh Liển)
- Mẫu phi, những điều thần thiếp nói không phải là không có căn cứ. "Chó" là loại động vật rất thông minh, chúng sẽ điên cuồng tấn công khi bị kích động hoặc bị xâm chiếm lãnh thổ. Nếu bây giờ chúng ta ra hoa viên làm một thí nghiệm, thần thiếp sẽ chứng minh..
- Thôi đủ rồi, ngươi nháo đủ chưa? Ngươi không thấy Mẫu Phi mệt mỏi sao? Suốt ngày chỉ biết làm loạn, vừa khen ngươi một câu, ngươi lại cho rằng chính mình tài giỏi? Câm miệng lại! Cút về Lãnh Vân Uyển cho bổn Vương.
Nguyệt Minh kiềm chế tức giận, đứng ngay dậy, thỉnh an Bình phi nương nương lui về, trước khi đi, nàng không quên mỉm cười nói với Đổng Uyển Thanh:
- Muội muội không cần ủy khuất như vậy, cái gọi là: "Người đang làm, trời đang nhìn", không phải chỉ là nói cho vui! (Ánh mắt nàng sắc bén nàng quét qua Lâm mama cùng Ngọc Quyên khiến hai kẻ tôi tớ lạnh đến tận xương)
Nguyệt Minh rời khỏi, Tưởng Ngọc cũng vội vàng đứng dậy: "Mẫu phi, thần nhi no rồi, thần nhi về trước đây!"
Sau cơn thỉnh nộ của Túc Thiên Tuệ, những kẻ còn lại chẳng dám làm càn, chỉ biết im lặng cắm cúi ăn, ngay đến loại không biết suy nghĩ, thường hay xin sự như Từ Tâm Quyên cũng chỉ lẳng lặng suốt buổi không nói lời nào.
* * *
Sáng hôm sau, toàn phủ có mặt thỉnh an Lão phu nhân hồi cung. Riêng chỉ có chủ tử của Đổng Trắc phi là không xuất hiện. Lúc rời đi Tưởng Ngọc ôm trầm Nguyệt Minh khóc nứt nở: "Tỷ tỷ, lúc rãnh rỗi phải vào cung thăm ta đó."
- Uhm!
Nguyệt Minh cũng chỉ đáp lại một từ, chờ đoàn người đi mất thì thong thả trở về biệt uyển, những kẻ còn lại thấy nàng cũng tránh xa ra một chút, bởi câu nói đêm qua của Nguyệt Minh "cái gì mà người đang làm, trời đang nhìn" thực sự đã báo ứng lên người chủ tử Đổng Trắc phi. Thị vệ canh gác đêm qua kinh hoàng kể lại, hai con chó dữ vốn bị nhốt trong lồng, không biết tại sao thoát khỏi, cắn chết Lâm mama ở chỗ Trắc phi, tỳ nữ Ngọc Quyên sợ hãi đến mức phát điên, nói năng lung tung lộn xộn. Đổng Trắc phi cũng vì thế ngất sỉu đến giờ chưa tỉnh.
Nghe thấy lời xì xầm quanh tai mình, Nguyệt Minh cũng chỉ cười trừ, chẳng để trong mắt, con bé Xuân Hoa sợ hãi, lãi nhãi bên cạnh chủ tử:
- Vương phi, sao người biết Lâm mama sẽ ra nhà kho nhốt hai con chó mà phá khóa thả bọn chúng ra vậy?
- Lâm mama tâm địa độc ác, chột dạ trong lòng đương nhiên sẽ tìm đến chỗ hai con chó, ý định diệt tích. Ta chỉ là dùng lại kế của bà ta mà thôi, chỉ khác ở chỗ hai con chó sau khi làm loạn ban sáng, đã bị thị vệ mang về đánh cho một trận giáo huấn, lại còn bị bỏ đói đến phát điên so với hồi sáng đương nhiên hung hãn hơn nhiều. Ai bảo bà ta đi vào lãnh thổ của chúng, nên bọn chúng mới nhào tới xâu xé, lại thêm dùng dao chống trả lại làm chúng càng phát điên hơn.
- Nếu Vương gia biết được chuyện này, em và người chắc khó lòng qua khỏi (nước mắt đã lưng tròng, Xuân Hoa chỉ trực chờ trao ra, nhưng chưa kịp đã bị nụ thản nhiên của Nguyệt Minh làm cho khiếp vía)
- Thế em nghĩ Vương gia không biết chúng ta làm sao?
* * *
Trong đình đường, thị vệ Viễn Tranh sau khi bẩm báo tất cả mọi việc, vẫn kiên trì im lặng chờ phân phó, nhưng một lúc lâu, cũng không nghe chủ tử đáp lời hắn liền nói:
- Bẩm Vương gia, nhân lúc Vương phi chủ quan, chúng ta đến hỏi một phen chắc chắn Vương phi sẽ khó lòng chối cải.
Đặt bút vào nghiên, Túc Thiên Tuệ chỉ buộc miệng nói một câu:
- Thế ngươi nghĩ Vương phi là chưa biết chúng ta đã tra ra được?
Trước thần sắc bất ngờ của thuộc hạ, làn môi anh tuấn mím nhẹ, lộ ra nụ cười đẹp đến mê người, nhìn vào khoảng xa xăm vô định, Túc Thiên Tuệ hé mở vài lời ẩn ý:
- Dám ở trên đầu bản Vương tính kế, nữ nhân này gan đã lớn hơn rồi.
Đón xem chương 21: Tiến Cung
Thức ăn được lần lượt mang vào, tay ghì chặc đôi đũa, nàng mãn nguyện nhìn một bàn đầy ắp toan gắp, lại nghe từ ngoài cửa tỳ nữ vội vàng bẩm báo:
- Bẩm Bình phi nương nương, bẩm vương gia có Tân Khoa Trạng Nguyên cầu kiếng "
Túc Thiên Tuệ chau đôi quang mao ra vẻ thắc mắc:" Đinh Liễn? Hắn tới đây làm gì? "
Bình phi nương nương quơ tay, cất giọng nói:" Cho hắn vào đi!'
- Là ta đã mới hắn, năm xưa ta cùng phu phụ Đinh gia có chút giao tình, nhưng Đinh thái y lại từ quan quá sớm, còn đi đến tận biên ải xa xôi, nay hài tử của họ đỗ đạt trạng nguyên, ta cũng nên mời hắn đến dùng bữa cơm, coi như là chúc mừng.
Nguyệt Minh không quan tâm đến câu chuyện, chỉ mong bữa ăn mau mau kết thúc để nàng còn về phòng, nàng chán nản, kiềm chế cái sự sung sướng, chớp mắt vài cái nhìn ra cửa, một thân ảnh nho nhả từ tốn đi vào, Đinh Liễn có thân hình hơi gầy, dáng người dong dỏng cao, gương mặt tuy không anh tuấn ngời ngời, nhưng đường nét lộ rõ sự phúc hậu thông minh, hai tay chấp trước ngực, hắn cung kính hành lễ:
- Hạ quan tham kiếng Bình phi nương nương, Túc vương gia, Túc vương phi, Tưởng Ngọc Công chúa cùng các vị phu nhân.
Nâng tầm mắt hiền từ Bình phi ra hiệu cho hắn miễn lễ:
- Đinh trạng nguyên không cần đa lễ, Đinh thái y và phu nhân vẫn khỏe chứ?
- Đa tạ Bình phi nương nương quan tâm, phụ mẫu sức khỏe đều tốt, gia phụ có mở một y quán nhỏ ngày ngày chuẩn bệnh cho dân chúng.
Khẽ gật đầu, mím nhẹ làn môi, Bình phi nước mắt lưng tròng hồi tưởng quá khứ:
- Ta còn nhớ ngày đó khi ta sinh Nhân Hòa nếu không có ông ấy thì khó lòng qua khỏi, với Đinh thái y mà nói, ta quả thật nợ một ân tình không nhỏ.
- Mẫu phi, người không cần quá đau lòng. (Túc Thiên Tuệ ôn tồn an ủi bà)
Chấn tỉnh tinh thần, gật đầu với hài tử tốt, thở ra một hơi, Bình phi ân cần ra lệnh: "Thôi được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta dùng bữa thôi."
Đinh Liễn vâng lệnh ngồi xuống, đây vốn dĩ là một chiếc bàn tròn, chỗ thì cũng đã cố định, nên hiển nhiên hắn ngồi cạnh Nguyệt Minh. Không có thời gian chú ý nhiều thứ, mắt Nguyệt Minh giờ đây chỉ tập trung đến thức ăn trên bàn, mùi thơm ngát của vô số món ngon tỏa ra khiến bụng nàng đánh trống không ngừng. Chỉ nhìn thôi, không cần đếm cũng biết trên bàn có đến tầm mười mấy món, nào là bào ngư, vi cá, hải sản cũng ba bốn món so với bữa ăn hàng ngày chỉ có những món chay của nàng đúng là đáng thương đến đau lòng.
Nhanh tay, Tưởng ngọc gấp món ngỗng quay bỏ vào chén, Bình phi chau mày nhắc nhở:
- Thân là nhi nữ không nên ăn quá nhiều dầu mỡ (vì bình thường Tưởng Ngọc rất thích những món chiên xào)
- Không sao, không sao, con chỉ ăn 1 ít thôi (nàng ta cũng không chịu nghe lời, Bình phi nuông chiều nàng ta từ bé, nên chỉ chắc lưỡi, cười lạnh một tiếng rồi mặc nàng)
Vừa thấy Tưởng Ngọc gấp đùi ngỗng, Nguyệt Minh nóng lòng khuyên can, mà quên mất tình cảnh trước mắt, buộc miệng ngăn cản:
- Không được, một ít cũng không được, bệnh mới khỏi nếu không giử sẽ tái phát, đến khi ấy thần y cũng không cứu được muội.
Câu nói của Nguyệt Minh khiến đám thê thiếp của Túc Thiên Tuệ đắc ý, cả bọn giương mắt nhìn Tưởng Ngọc, đợi xem kịch hay vì dám ngang nhiên làm mất mặt Bình phi nương nương và nàng ta, mà còn là trước mặt khách nhân.
- Ta biết rồi (Tưởng Ngọc bỏ cái đùi ngỗng xuống, đưa ánh mắt luyến tiếc nhìn, những chẳng hề lớn tiếng với Nguyệt Minh, cả bọn thê thiếp tròn mắt trăn trối, tức nghẹn cả họng)
Quan sát thấy biểu hiện của một lớn một nhỏ quan tâm lẫn nhau, Đinh Liễn tâm đắc khen ngợi: "Thật hiếm thấy, tình cảm của Vương phi và công chúa quả thật rất tốt."
Không nhịn được, Đổng Trắc Phi quyết tâm lôi chuyện lúc sáng ra tiếp tục công kich:
- Những chuyện Đinh đại nhân chưa thấy vẫn còn rất nhiều. Ví như sáng nay, hai con chó dữ từ đâu xông vào, không ngừng tấn công đến chỗ Vương phi. Cũng rất "trùng hợp" là Vương phi đang ở gần công chúa, kịp lúc ra tay che chắn, bảo vệ cho muội ấy, càng "kỳ lạ" Vương phi vô tình vấp ngã lại kéo cả khăn che mặt của muội muội. Nhờ vậy, tất cả gia quyến đều biết muội muội bệnh cũ đã lành, Vương phi thì nhanh chóng lập được đại công.
- Ý ngươi là thế nào, chẳng lẽ muốn ám chỉ tỷ tỷ sắp đặt mọi thứ? (Tưởng Ngọc tức giận trừng mắt quát)
- Công chúa bình tĩnh! Ta đã nói gì đâu nào, chỉ là cảm thấy người đông như thế không biết hai con chó dữ sao lại xông đến chỗ Vương phi. Có chăng không phải ngẫu nhiên.
Đặt đũa xuống bàn, ánh mắt Nguyệt Minh dần thay đổi, so với vẻ ngây ngô, vô tội lúc sáng quả thật khác xa. Ngay đến cả tên mặt lạnh như Túc Thiên Tuệ cũng cảm giác có điều không đúng, bởi lẽ ngoại hình có thể thay đổi, nhưng thần khí, sát khí là thứ không phải ai muốn cũng có:
- Sắp xếp? (Nguyệt Minh cười khinh bỉ) Đúng như Trắc phi nói, ta cũng cho rằng những việc này là được người ta dày công chuẩn bị. Chỉ có điều thế này, hai con chó đó là đặc cảnh của thị vệ huấn luyện dùng để bảo vệ Vương phủ, chúng vốn dĩ nên bị nhốt lại, sao có thể ngang nhiên phóng mình vào khách nhân. Ta thiết nghĩ không biết là ai đù khả năng điều động thị vệ thả chó làm loạn. Trắc phi cần hay không cử người điều tra một chuyến.
- Lời này của tỷ là đang đổi trắng thay đen, có hay không tỷ đã chuẩn bị sẵn một tên thị vệ từ đâu để vu khống ta. (Đổng Uyển Thanh thần sắc đại biến, nóng lòng phân giải)
- Muội muội không ám chỉ nữa, giờ lại khẳng định là ta là sao? Ta không tin ở trước mặt Mẫu phi và Vương gia có kẻ nào dám nói dối nữa lời. Xuân Phúc! (Nguyệt Minh lớn tiếng gọi quản gia).. Ngươi cho người gọi tất cả thị vệ đến đây làm rõ chuyện sáng nay.
Không chỉ những thê thiếp còn lại và gia nhân mà ngay cả Bình Phi cũng cảm thấy Nguyệt Minh toàn thân tỏa ra khí tức bức người, như loài mãnh hổ áp đảo Đổng Trắc phi hoàn toàn.
- Không cần tra nữa. (Đổng Trắc phi vội vàng quỳ xuống, nét mặt ủy khuất, nước mắt từ lúc nào đã tràn ra, thấm ướt cả gương mặt hoa lệ) Bẩm Bình Phi nương nương, xin người hãy làm chủ cho thần thiếp, là thần thiếp đã sai thị vệ mang chó cảnh đến vốn dĩ là để bảo vệ Vương phủ và khách nhân, không hề có ý làm loạn. Huống hồ.. thiếp làm sao có thể điều khiển những con vật đó chạy đến chỗ Vương phi chứ.
- Thôi được rồi, chuyện này dừng ở đây, bản cung nghe cũng mệt rồi.. Vương phi! Những chuyện vô căn cứ sau này đừng nói nữa (Với kinh nghiệm tranh đấu nhiều năm trong cung, Bình Phi hiển nhiên biết rõ chuyện này sẽ đi đến đâu, hơn nữa bà cũng chẳng muốn mất mặt trước Đinh Liển)
- Mẫu phi, những điều thần thiếp nói không phải là không có căn cứ. "Chó" là loại động vật rất thông minh, chúng sẽ điên cuồng tấn công khi bị kích động hoặc bị xâm chiếm lãnh thổ. Nếu bây giờ chúng ta ra hoa viên làm một thí nghiệm, thần thiếp sẽ chứng minh..
- Thôi đủ rồi, ngươi nháo đủ chưa? Ngươi không thấy Mẫu Phi mệt mỏi sao? Suốt ngày chỉ biết làm loạn, vừa khen ngươi một câu, ngươi lại cho rằng chính mình tài giỏi? Câm miệng lại! Cút về Lãnh Vân Uyển cho bổn Vương.
Nguyệt Minh kiềm chế tức giận, đứng ngay dậy, thỉnh an Bình phi nương nương lui về, trước khi đi, nàng không quên mỉm cười nói với Đổng Uyển Thanh:
- Muội muội không cần ủy khuất như vậy, cái gọi là: "Người đang làm, trời đang nhìn", không phải chỉ là nói cho vui! (Ánh mắt nàng sắc bén nàng quét qua Lâm mama cùng Ngọc Quyên khiến hai kẻ tôi tớ lạnh đến tận xương)
Nguyệt Minh rời khỏi, Tưởng Ngọc cũng vội vàng đứng dậy: "Mẫu phi, thần nhi no rồi, thần nhi về trước đây!"
Sau cơn thỉnh nộ của Túc Thiên Tuệ, những kẻ còn lại chẳng dám làm càn, chỉ biết im lặng cắm cúi ăn, ngay đến loại không biết suy nghĩ, thường hay xin sự như Từ Tâm Quyên cũng chỉ lẳng lặng suốt buổi không nói lời nào.
* * *
Sáng hôm sau, toàn phủ có mặt thỉnh an Lão phu nhân hồi cung. Riêng chỉ có chủ tử của Đổng Trắc phi là không xuất hiện. Lúc rời đi Tưởng Ngọc ôm trầm Nguyệt Minh khóc nứt nở: "Tỷ tỷ, lúc rãnh rỗi phải vào cung thăm ta đó."
- Uhm!
Nguyệt Minh cũng chỉ đáp lại một từ, chờ đoàn người đi mất thì thong thả trở về biệt uyển, những kẻ còn lại thấy nàng cũng tránh xa ra một chút, bởi câu nói đêm qua của Nguyệt Minh "cái gì mà người đang làm, trời đang nhìn" thực sự đã báo ứng lên người chủ tử Đổng Trắc phi. Thị vệ canh gác đêm qua kinh hoàng kể lại, hai con chó dữ vốn bị nhốt trong lồng, không biết tại sao thoát khỏi, cắn chết Lâm mama ở chỗ Trắc phi, tỳ nữ Ngọc Quyên sợ hãi đến mức phát điên, nói năng lung tung lộn xộn. Đổng Trắc phi cũng vì thế ngất sỉu đến giờ chưa tỉnh.
Nghe thấy lời xì xầm quanh tai mình, Nguyệt Minh cũng chỉ cười trừ, chẳng để trong mắt, con bé Xuân Hoa sợ hãi, lãi nhãi bên cạnh chủ tử:
- Vương phi, sao người biết Lâm mama sẽ ra nhà kho nhốt hai con chó mà phá khóa thả bọn chúng ra vậy?
- Lâm mama tâm địa độc ác, chột dạ trong lòng đương nhiên sẽ tìm đến chỗ hai con chó, ý định diệt tích. Ta chỉ là dùng lại kế của bà ta mà thôi, chỉ khác ở chỗ hai con chó sau khi làm loạn ban sáng, đã bị thị vệ mang về đánh cho một trận giáo huấn, lại còn bị bỏ đói đến phát điên so với hồi sáng đương nhiên hung hãn hơn nhiều. Ai bảo bà ta đi vào lãnh thổ của chúng, nên bọn chúng mới nhào tới xâu xé, lại thêm dùng dao chống trả lại làm chúng càng phát điên hơn.
- Nếu Vương gia biết được chuyện này, em và người chắc khó lòng qua khỏi (nước mắt đã lưng tròng, Xuân Hoa chỉ trực chờ trao ra, nhưng chưa kịp đã bị nụ thản nhiên của Nguyệt Minh làm cho khiếp vía)
- Thế em nghĩ Vương gia không biết chúng ta làm sao?
* * *
Trong đình đường, thị vệ Viễn Tranh sau khi bẩm báo tất cả mọi việc, vẫn kiên trì im lặng chờ phân phó, nhưng một lúc lâu, cũng không nghe chủ tử đáp lời hắn liền nói:
- Bẩm Vương gia, nhân lúc Vương phi chủ quan, chúng ta đến hỏi một phen chắc chắn Vương phi sẽ khó lòng chối cải.
Đặt bút vào nghiên, Túc Thiên Tuệ chỉ buộc miệng nói một câu:
- Thế ngươi nghĩ Vương phi là chưa biết chúng ta đã tra ra được?
Trước thần sắc bất ngờ của thuộc hạ, làn môi anh tuấn mím nhẹ, lộ ra nụ cười đẹp đến mê người, nhìn vào khoảng xa xăm vô định, Túc Thiên Tuệ hé mở vài lời ẩn ý:
- Dám ở trên đầu bản Vương tính kế, nữ nhân này gan đã lớn hơn rồi.
Đón xem chương 21: Tiến Cung
Chỉnh sửa cuối: