Chương 10: Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 11 Bấm để xem Khuân mặt căng cứng của Hứa Khả sau câu tỏ tình kia của Tôn Kỷ liền như được kéo dãn ra. Cô bật cười thành tiếng, không rõ là đang vui hay đang cười nhạo anh? - Cậu ấy à, haha. Hứa Khả đứng dậy, hai tay đặt ngược lên vai Tôn Kỷ, đẩy anh ngồi xuống ghế rồi vỗ nhẹ vài cái lên vai, cao giọng nói: - Bao giờ lớn rồi hãy nói yêu đương với tôi nhé! Tôn Kỷ xám mặt lại, dường như mây đen trên trời đều bay đến quấn quanh đầu anh. Thế này là bị người ta từ chối rồi đúng không? Hừ, cảm giác không thoải mái chút nào. Khi cánh tay Hứa Khả còn chưa kịp dời vai liền bị anh một tay nắm chặt kéo vào lòng mình. Tư thế hiện tại của hai người phải nói là vừa khó coi vừa mờ ám. - Em có chắc là thực sự không có cảm tình với tôi không? Tôn Kỷ hơi cử động chuyển cả người Hứa Khả ngồi trên đùi mình. Ánh mắt sắc bén không bỏ xót bất kì biểu cảm nào trên mặt Hứa Khả. Ở khoảng cách gần đến như vậy nhịp thở của cô không cách nào giữ ổn định, mặt nóng bừng, con ngươi đen co rút khi bị bàn tay đang giữ ở cổ ép phải nhìn thẳng mặt đối phương. - Tôi.. Có thì sao? Cậu cho rằng cứ có cảm tình thì là yêu sao? Hứa Khả cựa mình thoát khỏi vòng ôm của Tôn Kỷ, anh cũng không buồn giữ lại mặc cô làm theo ý mình. Trên đôi môi mềm mỏng nở một nụ cười bát quái, anh nhìn cô đầy yêu chiều nói: - Có cảm tình cộng thêm có quan hệ thân xác còn không phải là yêu? Hứa Khả nhíu mày, cảm thấy định nghĩa tình yêu của Tôn Kỷ thật là nực cười vì thế giọng nói của cô cũng pha lẫn vẻ nhạo báng. - Tôi không biết cuộc sống của cậu tùy tiện thế nào lại có được cái suy nghĩ như vậy. Thế nhưng, tôi và cậu không cùng chung một quan điểm. Vậy nên, cậu hãy từ bỏ đi. Ngừng một lát, nghĩ đến chuyện của tối hôm ấy khuân mặt khả ái hơi xám lại, cô cất giọng đều đều: - Chuyện tối hôm ấy, sau này đừng nhắc lại. Nói đoạn cũng không đợi Tôn Kỷ đáp lời liền một mạch dời đi. Cô đi quá nhanh nên khi cánh tay anh đương đưa ra níu lại hụt hẫng giữa không chung, cũng chẳng nghe được câu nói cuối cùng của anh. Tôi sẽ thay đổi, em có thể suy nghĩ lại không? Trời về khuya, tầng sương mỏng bắt đầu giăng mắc khoảng không, bấy giờ Tôn Kỷ mới nặng nề cất bước dời khỏi viện dưỡng lão. Trên gương mặt tinh xảo ánh lên nét khổ tâm, nụ cười nơi khóe miệng cũng vì tâm trạng khó chịu mà trở nên ảm đạm. - Tôn thiếu? Ồ, có phải Tôn thiếu không? Phía sau vang lên tiếng nói mềm mại của một người con gái. Tôn Kỷ dừng bước nghiêng nửa người cất giọng hờ hững: - Đúng, có gì sao? - A, đúng là anh rồi. Cô gái kia lập tức bước đến trước mặt anh, vui vẻ nói: - Tôi là Doãn Tư Châu, anh còn nhớ không? Tôn Kỷ khẽ nhíu mày, quan sát cô gái tên Doãn Tư Châu kia một hồi rồi khẽ nhoẻn miệng cười. Tâm trạng có phần thả lỏng hơn: - Tôi nhớ rồi, cô gái mít ướt. Doãn Tư Châu thẹn thùng cúi mặt xuống đất, lí nhí nói: - Tôi đâu có như anh nói. Tôn Kỷ bật cười, theo thói quen đưa tay xoa đầu Doãn Tư Châu: - Dễ đỏ mặt như vậy, cô đúng là đặc biệt. Tôi với cô cũng xem như là có duyên nhỉ? Có muốn cùng tôi đi uống vài ly không? Doãn Tư Châu nhìn ngắm dáng vẻ câu hồn đoạt phách của Tôn Kỷ đến thất thần, nghe anh nói vậy thì tròn mắt kinh ngạc: - Hả.. à được. Tôi cũng mới xong việc. - Xe tôi ở phía trước. Đi thôi. Tôn Kỷ gặp Doãn Tư Châu trong một chiều mưa, cả người cô bị mưa làm ướt hệt như một chú mèo con nép dưới hiên nhà, trên gương mặt thanh tú còn vương vấn hơi ấm của dòng nước mắt nóng hổi. Lúc ấy vô tình thấy một cảnh hoa lê đái vũ, lòng thương hoa tiếc ngọc nảy sinh, không đành lòng để mỹ nữ cứ vậy mà đứng đấy thế nên anh khẽ cười rồi tiến lại đưa cho cô cái ô của mình: - Cầm đi. Chẳng biết là Doãn Tư Châu nghĩ cái gì mà ngẩn ra một hồi lâu mới phản ứng lại, cô đẩy lại cái ô phía anh mà nói rằng: - Không cần, cảm ơn. Tôn Kỷ không nghĩ nhiều liền đặt ô vào tay cô rồi chạy vào màn mưa trắng xóa. Một lần phong lưu lại khiến mỹ nhân ghi nhớ đến khắc cốt ghi tâm. Link [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Tiểu Nhan