Kiều Tuyết Nguyệt vẫn chưa hiểu gì cả chỉ biết chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Cung Dương Thái. Nàng vẫn bình thường mà, đầu nàng đâu có sao? Lão Thập thấy nàng như vậy chỉ biết tự đấm mình than thở. Tại sao nữ tử trước mặt hắn đây lại có thể ngốc tới vậy chứ?
"Sao muội lại dám để một cô nương xinh đẹp như vậy ở cạnh lão Thất chứ!"
Lúc này Kiều Tuyết Nguyệt mới hiểu. Trong lòng nàng có chút xao động, có chút sợ, có chút lo lắng. Nàng quay ra nhìn Lưu Nhã Thanh đang cùng Mễ Nhi đi, nàng ta thật sự rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt lúc nào cũng đầy nước khiến ai nhìn vào cũng chỉ muốn bảo vệ nàng. Nhưng những ý nghĩ ấy đều tan biến ngay. Kiều Tuyết Nguyệt quay lại nhìn lão Thập nở một nụ cười như hoa nở:
"Ta tin huynh ấy mà!"
Vỗ vỗ vào vai lão Thập rồi nàng rời đi bỏ hắn ta đang đứng đơ ở đó phân tích câu nói của nàng. Đúng vậy, Kiều Tuyết Nguyệt tin hắn. Nàng tin Cung Dương Thần sẽ mãi chỉ yêu mình nàng. Con người là thế, khi đã yêu ai sẽ tuyệt đối tin tưởng người ấy. Nhiều lúc sẽ ích kỉ cũng chỉ vì lo sợ người mình yêu thương sẽ rời bỏ, sẽ ra đi. Tại sao không thể lựa chọn tin tưởng nhau, không thể tin vào duyên số? Có duyên nhất định sẽ bên nhau, hết duyên có cố giữ cũng chẳng còn gì. Chỉ là trái tim sẽ đau khi bị lừa dối, chỉ là sẽ yếu đuối khi phải lựa chọn buông tay. Hôm nay nàng lựa chọn tin hắn nhưng rồi sau này liệu hắn có tin nàng, có bên nàng như lúc này. Tất cả đều là ý trời, vậy thì cứ theo ý trời mà sống tốt những ngày tháng hiện tại, để rồi tương lai sẽ không khỏi hối tiếc vì quá khứ đã không thể vui vẻ..
Cứ tưởng rằng sẽ được ở lại phủ của Cung Dương Thần chơi một lúc nhưng khi đến nơi lại gặp người của Hoàng Thượng đang đứng đợi ngoài cửa. Kiều Tuyết Nguyệt nhìn người trước mặt với vẻ mặt khó hiểu rồi liền tụt xuống:
"Nô tài tham kiến Thất Vương gia, Bát Vương gia, Thập Vương gia và Tuyết Nguyệt quận chúa!"
Sau khi đỡ nàng xuống xe, Cung Dương Thần mới quay ra nhìn tên công công đang nói:
"Không biết Dương công công đến đây là có việc gì?"
"Nô tài theo ý chỉ của Hoàng Thượng đến mời Quận chúa hồi cung, Hoàng Thượng có việc muốn nói với người?"
Kiều Tuyết Nguyệt nghe vậy mà buồn bã. Khó khăn lắm nàng mới có thể hồi cung ra ngoài chơi một lần, vốn định sẽ ở lại phủ Thất gia ai ngời lại bị Hoàng Thượng gọi về:
"Thần ca, ta phải về rồi!"
Cung Dương Thần nở nụ cười trấn an nàng:
"Nguyệt Nhi đừng lo, sau này muội muốn đến lúc nào cũng được!"
Quá vui mừng, nàng nắm chặt lấy bàn tay hắn mà reo lên:
"Huynh là tốt nhất.. Đúng rồi Thần ca, Thanh tỷ giao lại cho huynh, huynh không được ức hiếp tỷ ấy đâu nhé!"
"Ta biết rồi!"
Quay sang Nhã Thanh đang e thẹn đứng bên cạnh, Kiều Tuyết Nguyệt nháy mắt:
"Thanh tỷ, vậy ta đi nhé!"
Lưu Nhã Thanh vội mỉm cười nhún nhẹ người. Rồi lão Bát cùng lão Thập cũng ra về, giờ đây chỉ còn lại Lưu Nhã Thanh cùng Cung Dương Thần. Hắn nhìn người con gái trước mắt mà ánh mắt trở nên u ám, lãnh lẽo, trong ánh mắt ấy có chút mong chờ, có chút hận, có chút đau.. Nắm chặt lấy tay Nhã Thanh hắn gầm lên:
"Tại sao, tại sao, tại sao lại quay về!"
Lưu Nhã Thanh vì vừa bị dọa sợ, vừa bị hắn nắm tay mà đau, liền rơi nước mắt mà vùng vẫy cố thoát khỏi tay hắn. Đã trốn tránh đến tận bây giờ, đã coi như người dưng, tại sao đến cuối cùng vẫn là quay về đây? Nàng vẫn không trả lời, chỉ biết khóc. Nàng đâu có biết trái tim hắn bây giờ đang dày xé như thế nào. Hai năm trước Lưu Nhã Thanh quyết định rời bỏ hắn, nàng quyết định quay đi bỏ mặc hắn bị trọng thương như sắp chết ở đó. Nàng đi theo người khác, nàng lúc đó thật vô tình, thật vô tâm.
"NÓI!.. Tại sao lại xuất hiện trước mặt ta.. tại sao không đi đi? Tại sao lại quay về?"
Cuối cùng cũng hất được tay hắn ra. Lưu Nhã Thanh lúc này mắt đã đỏ hoe, 2 năm trước hắn đâu có biết, hắn không biết nàng vì hắn đã trải qua những gì, đã sống như thế nào? Lúc này thấy hắn, nàng có vui, có buồn, cũng có đau. Người nàng yêu, người nàng nhung nhớ suốt hai năm qua giờ đây đang đứng trước mặt, vậy mà tại sao nàng vẫn không thể nói ra sự thật để minh oan cho mình, đẻ có thể một lần nữa quay về bên hắn. Khi thấy Kiều Tuyết Nguyệt ôm hắn, nàng nghĩ rằng bản thân mình đã không còn cơ hội nữa rồi, đã quá muộn rồi:
"Vậy ta đi!"
Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo vang lên phá vỡ sự im lặng. Quay lưng định rời đi, cứ nghĩ rằng sẽ lại một lần nữa xa hắn thế nhưng lại có một lực rất mạnh kéo nàng trở lại. Nàng nằm gọn trong vòng tay hắn, úp mặt vào cổ nàng, vẫn là mùi hương dịu nhẹ ấy khiến hắn đã từng rất say mê. Cung Dương Thần ôm nàng thật chặt. Hắn sợ nàng sẽ rời bỏ hắn thêm một lần nữa. Hắn rất sợ cái cảm giác bị bỏ rơi ấy.. thật đáng sợ:
"Ta thật sự rất nhớ nàng. Hai năm qua ta chưa từng ngủ ngon giấc. Ta đi tìm nàng, tìm mãi không thấy. Ta đã từng tuyệt vọng, đã từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ chết. Thấy nàng trước mắt nhưng lại bất lực không thể giữ nàng lại. Ta cũng đã từng rất hận nàng, chỉ muốn giết chết nàng- người phụ nữ đã khiến ta chật vật thế này. Nhưng khi thấy nàng, ta lại không thể. Vì ta yêu nàng, yêu rất nhiều! Đừng đi nữa, đừng rời bỏ ta, ở lại bên ta. Ta sẽ không để ý những chuyện cũ, ta cũng sẽ không nhắc lại chuyện của hai năm trước. Chỉ cần nàng bên cạnh, chỉ cần nàng ở đây."
Cung Dương Thần, sau trận chiến ngoại xâm đã bị thương rất nặng, đã từng chết đi sống lại. Từ khi mất đi Lưu Nhã Thanh, hắn dùng nụ cười giả tạo để giao tiếp, từng ngày, từng ngày hắn cố gắng tập luyện để che đi nỗi đau, rồi trái tim bị phủ băng giá lanh. Một con người lạnh lùng hôm nay lại nói rất nhiều, lại yếu đuối tới vậy. Tình yêu thật sự mạnh tới vậy sao? Khiến một người thay đổi, rồi lại khiến một người cam tâm tình nguyện chết!
Lưu Nhã Thanh bị những lời nói thật lòng này làm cho xúc động, làm cho mềm lòng. Cung Dương Thần vẫn yêu nàng, hắn vẫn đợi nàng. Nàng rời bỏ hắn, nàng mặc kệ hắn, vậy mà hắn vẫn yêu nàng. Lưu Nhã Thanh ôm Cung Dương Thần mà khóc nức nở, bao nhiêu uất ức của hai năm qua dường như đang được tuôn ra hết:
"Dương Thần, ta xin lỗi, ta xin lỗi.."
Hắn vỗ về nàng, nở một nụ cười mãn nguyện.