Truyện Ngắn Chuyện Xích Mích Giữa Hai Cô Bạn - Hồng Hải

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hồng Hải, 17 Tháng mười hai 2018.

  1. Hồng Hải Nếu cuộc đời này đáng sống thì cũng đáng để viết

    Bài viết:
    95
    Chuyện xích mích giữa hai cô bạn

    Hồng Hải

    Từ ngoài chạy vào trong lớp, nó nhìn thấy trên bàn học của nó, chính xác là trên bàn chỗ cái H, có một cành hoa phượng khá to, nó vội chụp lên, giứt từng cánh hoa cho vào miệng nhai ngấu:

    - Đúng là đã khát thật! Ăn không T? - nó quay sang hỏi cái T, nhưng thật thất vọng vì cái T đã không thèm ăn đồng lõa với nó. Đã vậy còn càm ràm:

    - Tao chưa kịp cản mày đã ăn rồi! Hoa của người ta mày lấy ăn như thế rồi cái H nó nói cho xem.

    Thấy vậy, nó lại đặt cành phượng đã bị ăn mất vài bông, nhìn một nửa cành phượng giờ trơ ra một khoảng toang hoác, nó hơi ngượng, nhưng vẫn vớt vát vài câu tự bào biện cho hành động của mình:

    - Chỉ là ăn mất vài bông hoa phượng chứ có ăn hết đâu chứ, mà nó cầm tềnh hềnh làm sao được cả cành phượng này ra khỏi cổng trường?

    Vừa lúc cái H bước vào, nó giật cành phượng từ trên bàn, mạnh đến nỗi cành phượng lướt qua tay nó còn để lại một vết sước nhỏ, cành phượng lướt qua ngang mặt nó, rồi lao qua cửa sổ lớp học bay ra ngoài.

    Nó giận tím mặt, quay sang cái H hét toáng:

    - Sao mày lại ném cành phượng đi!

    - Sao mày lại tự tiện động vào đồ của người khác như thế, cành phượng đó mày ăn gần hết rồi thì chả vứt đi.

    Nó không thèm nói gì nữa, mà biết nói cái gì bây giờ, rõ ràng là nó đã sai mà, nhìn mặt con H cũng đang đỏ lựng lên - chắc cũng đang tức giận nó.

    Bàn học có bốn đứa con gái, cái L ngồi đầu bàn kiêm bàn trưởng, tiếp đến là cái T, rồi nó, cái H ngồi trong góc gần cửa sổ. Cũng từ hôm đó nó với cái H như hai pho tượng ngồi bên nhau, tuy không dùng cái bút để kẻ vạch ranh giới chia địa phận trên bàn và dưới ghế, nhưng tuyệt đối nó không bao giờ chạm cái vạt áo sang địa phận của cái H. Không có gì để hỏi nhau, có lẽ vì biết về nhau quá rõ rồi, cũng ba năm cấp ba ngồi cùng bàn nhau còn gì, bài vở càng chẳng có gì để trao đổi vì cả hai đứa đều học lực trung bình.

    Một tháng trôi qua, ngày liên hoan chia tay cuối cấp biết bao ồn ào náo nhiệt. Tất cả mọi người tíu tít quét lớp, kê bàn ra thành một dãy chạy dọc giữa lớp, đám con gái trổ tài gọt tỉa trái cây và bày biện bánh kẹo, đám con trai lo viết chữ lên bảng và trang trí căn phòng bằng những quả bóng bay hình trái tim màu tím và trắng. Song xuôi chúng tôi hò nhau bê ghế nhựa ra sân xếp hình chữ:

    - Thợ ảnh đến rồi, chúng mình ra chụp ảnh kỷ niệm thôi!

    Chia tay.. những dòng lưu bút đủ mặt bạn bè trong lớp, trừ cái H, H cũng không hề đưa sổ lưu bút của mình cho nó viết hay kí tên gì cả. Nó ngồi từ bên này bàn tiệc nhìn sang bên kia, cái H đang cụng bia với đám bạn, nhìn điệu cười của nó, thấy thật ngả ngớn đáng ghét, nó thầm nghĩ "thế cũng tốt, xem như chưa hề quen một đứa như nó, chỉ vì một cành hoa phượng mà trở mặt với người bạn cùng bàn". Cả hai đứa kết thúc 12 năm đèn sách, kết thúc 3 năm cùng bàn trong im lặng, không ai nói câu nào, không lời từ biệt nào dành cho nhau.

    Rất nhiều lần Nó muốn biết cái H giờ như thế nào, cuộc sống, chồng con ra sao nhưng vẫn cố chấp ôm khư khư lòng tự ái năm nào không chịu mở miệng hỏi thăm bạn bè cũ.. Không biết H có cùng suy nghĩ như nó không? Cũng gần 10 năm rồi! Lẽ nào mâu thuẩn vớ vẩn này không thể giải tỏa..
     
    Tố Văn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng một 2019
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...