Nhật ký diễn đàn

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Admin, 25 Tháng mười một 2015.

  1. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Bài viết:
    4,093
    Nhật ký VNO

    Là nơi bạn có thể chia sẻ mọi cảm xúc, buồn vui, tâm sự của chính bản thân về cuộc sống hàng ngày và cũng là nơi để mọi người thêm gắn bó, hiểu thêm về nhau nhiều hơn.

    Nào mình cùng chia sẻ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. hungcong2468

    Bài viết:
    0
    Cái Tuổi Gần 20, Biết Lựa Chọn Phải Chăng Mình Đã Lớn?

    Một thằng nhóc đang chênh vênh ở cái tuổi gần 20, một thằng nhóc xa gia đình để đi học đại học, một thằng nhóc mà trong mỗi giấc ngủ đều bị ám ảnh bởi mọi thứ ùa đến từ chính cuộc sống của mình. Mệt mỏi?

    Có chứ. Hôm nay, vẫn như những ngày khác. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ trằn trọc như bao giấc ngủ khác. Khoác tấm áo blouse đi thực hành cái môn Giải phẫu khó nhằn và rồi kết thúc một ngày vẫn ôm cái laptop đọc hết trang tin này đến trang tin khác.

    Mỗi ngày, mỗi giấc ngủ, bản thân đều đều đặt dấu hỏi về tương lai bản thân, rồi sau mình sẽ thế nào, tiền? Cuộc sống? Bố mẹ? Cảm giác mình chẳng khác nào một đóm lửa leo lắt cháy qua ngày, chẳng có quyền để tắt ngóm mà cũng chẳng biết làm thế nào để rực lên. Qua cái tuổi 19 cập kê cái tuổi 20, người người đều bảo cứ làm điều mình thích điều mình đam mê nhưng sao cảm thấy như mình chẳng biết đi con đường nào là đúng vậy. Như một thằng mù đang đi qua những bãi cỏ giữa các con đường phân vân đâu mới là hướng đi tới đích của mình vậy.

    Luôn bảo người khác sống tích cực lên nhưng bản thân lại lo âu, tiêu cực hơn ai hết. Đôi lúc còn không hiểu được chính bản thân mình nghĩ gì, muốn gì và làm gì. Bản thân thì vốn đã cô đơn nhưng lại yêu cái cảm giác cô đơn mới đáng buồn, đôi lúc nhìn người ta có đôi có cặp cũng muốn mình có ai đó để âu yếm chuyện trò nhưng rồi bất giác lại nhớ tới cô đơn, phải chăng nó hợp với mình hơn. Vì mình sợ trách nhiệm với người khác? Có thể.

    6/11/2018.2 ngày trước sinh nhật 19 tuổi

    Một ngày chẳng vui chẳng buồn~Trống rỗng
     
    Quả dưa hấu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng tám 2020
  4. Sói

    Bài viết:
    314
    15/12/2018:

    Hôm nay là đầy tháng tình yêu to bự thứ 2 của cuộc đời nhưng lại không thể về nhà, có 1 chút buồn :)

    Đi qua 1/3 cuộc đời, vẫn cảm giác mình như 1 đứa trẻ ngây thơ chưa từng lớn.

    Bao giờ tôi mới lớn?
     
  5. Hareal

    Bài viết:
    0
    13: 04 _ 26/12/2018

    Ngày nắng.

    Chuyện từ tối hôm qua, như bao buổi tối khác ngồi lục Internet và phát hiện ra vài món hay ho.

    Quyết định đầu tiên là làm cộng tác viên cho một trang mạng. Vẫn chưa copy bài dịch nhưng chắc sẽ được thôi, nếu không, cứ tiếp tục tìm một nơi phù hợp với mình vậy.

    Quyết định thứ hai là tạo account ở forum này. Ờm.. Nhận xét một cách khách quan, nó không bằng Trại, nhưng đủ để thấy thoải mái, dù PR hơi nhiều, nhưng ổn.

    Lớp học thì đang bàn chuyện hội trại với hướng nghiệp, bản thân hôm nay hơi khó ở vì sự ồn ào của tụi bạn nhưng đến cuối giờ vẫn còn kiềm chế được, nên cũng ổn.

    Cuộc sống hiện tại đang rất ổn, nhưng một thời gian ngắn sau sự ổn đó sẽ biến mất. Vì sao à..

    Đang yên đang lành tự nhiên tới tết chứ sao nữa :)
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng năm 2022
  6. Hareal

    Bài viết:
    0
    23: 04 29/12/2018

    Ngày có mưa rào và giông rải rác.

    Thứ 7. Hậu xài tiền ngu. Nhưng chắc đó là một kỉ niệm đáng nhớ cho một ngày kết thúc một tình bạn.

    Cũng đáng.

    Và sau đó phải tự giải quyết hậu quả mình gây ra đây :))

    Đúng là mình rất tàn nhẫn, và cũng không có ý định ngừng. Nhưng tôi ơi, biết bao lần bản thân mất đi ai đó cũng vì sự tàn nhẫn của mày. Nhưng tôi không hối hận, nếu trở về những thời điểm ấy, tôi vẫn sẽ chọn điều đó. Vì có khi ở cạnh nhau sẽ chỉ lỡ đi duyên, ở cạnh nhau chỉ đem đến mệt mỏi, và quan trọng nhất là cảm giác_ cảm giác kém mãnh liệt đủ để giữ chân lại.

    Đây là lần cuối cùng đi cạnh nhau, nhé?

    ForN.
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng năm 2022
  7. Trang Anh 9797

    Bài viết:
    0
    14/2

    4 năm chúng ta bên nhau, đã trải qua 6 ngày 14/2

    Valentine thứ 6 anh đã tiến bộ hơn valentine đầu. Cũng chỉ những socola đồng tiền thôi nhưng cái em nhìn vào không phải là socola, cũng không phải là hình trái tim anh xếp, mà là cách anh tỉ mẩn ngồi xếp hình trái tim, anh không khéo. Anh xếp đi xếp lại, xếp tới xếp lui cho ra hình trái tim đẹp. Chỉ thế thôi cũng khiến em rung cảm như lúc ban đầu rồi.

    Yêu anh!
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười 2022
  8. Sune Trần

    Bài viết:
    8
    Cho nhiều nhận lại bao nhiêu

    Tôi thất vọng với chính mình trong hôm nay. Sở dĩ tối qua tôi chẳng hề làm bài cho người khác mà thay vào đó siêng năng chạy đi học thêm thì kết cục đã khác. Nhưng chẳng may tôi vùi đầu vào chiếc máy tính đến tận 11 giờ đồng hồ mới thong thả leo lên giường ngủ, bài vở chưa ôn ra trò trống để làm bài thuyết trình cho nhóm, Và bạn biết không? Sáng nay tôi phải tự mình đứng lên thuyết trình, cả nhóm không một ai giúp tôi trong khi đó tôi giành được thành tích thì cả nhóm đều hưởng lợi. Có bất công quá không? Một người làm cả nhóm hưởng? Tôi kỳ vọng bài thi toán lần này điểm sẽ cao, vì quá đặt hy vọng niềm tin nên tôi đã thất vọng rồi. Tôi thất sự thất vọng trong chính bản thân mình.

    Nhưng dù thế nào đi nữa tôi vẫn một mực tin rằng sẽ có ánh sáng chói lòe chờ tôi phía trước, Đã bao lần tôi tự hành hạ bản thân không ăn cơm, buồn suy nghĩ hóa nỗi đau liệt giường. Có lẽ tôi nhạy cảm và sống tốt với người khác quá chăng? Mà thôi, tôi là con gái mà, là người phải xinh đẹp mạnh mẽ, cười thật nhiều. Cuộc sống không cho ta biết trước điều gì, hay một lúc nào đó bạn nhận ra thất bại trong quá khứ là thành công trong tương lai. Dằn vặt bản thân rồi cũng không giúp ta sửa chữa lỗi lầm đã phạm được. Thế thôi bơ đi mà sống, mọi chuyện trên đời ắt có nhân có quả, hôm nay bạn không hài lòng nhưng lỡ như ngày mai là ngày bạn tỏa sáng nhất, ánh sáng ấy đi đâu cũng thấy..

    Tôi buồn tôi viết tạm lên đây!

    Xem như gửi những dòng chữ này cho gió cuốn đi lên bầu trời xa xôi ấy, Màu xanh dịu êm, trong xanh, hòa bình. Thanh tịnh đến nỗi tôi muốn bỏ cuộc sống tạm bợ nơi đây để an lạc hưởng thụ đất khách vắng vẻ xứ người..
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười 2022
  9. Sweet Lemon

    Bài viết:
    12
    11 trưa ở Việt Nam

    Nhỏ nhận được tin nhắn từ người nó thương. Nhỏ rất vui, nhưng chỉ trong tích tắc. Bởi lẽ người ta nói với nhỏ "anh lại được tỏ tình, và em gái anh giải thoát giúp anh". Tại sao vậy? Anh có em, không đủ sao. Anh hết yêu em rồi nhỉ? Lại là em gái mưa sao? Muôn vàn câu hỏi chiếm lấy tâm trí non nớt của con bé.

    Nó lấy hết can đảm hỏi anh còn yêu nó không. Câu trả lời của anh, còn đau hơn một câu chia tay. "Anh không còn cảm thấy gì nữa", vâng, làm gì có ai yêu được một con bé như em. Một con bé vô tích sự, cái gì cũng làm không tốt, tính tình thất thường, đôi lúc còn vô tâm.

    Nhưng tới bây giờ, khi anh không còn nhiều thời gian cho nó, nó mới nhận ra tình cảm của mình với anh. Nhưng tại sao, khi nó yêu anh nhất, lại là lúc anh nhẫn tâm với nó nhất. Nó đau, nó khóc, nó tự làm khổ mình. Lúc này thật cần một ai đó, có thể bất chấp mọi thứ, mà che chở cho nó.
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tư 2019
  10. Phoenixfire Silence is the most powerful scream!

    Bài viết:
    287
    Tình yêu to bự luôn ở trong tim sf cũng ấm áp bớt phần nào. Từ 2/9 đến giờ e k thể cho con gái về nhà, cũng ít gặp được nó, e nghĩ đến lại muốn khóc đây, cũng may có con trai bên cạnh, ít nữa chúng nó đi hết chắc e tủi thân lắm luôn.
     
    Heo Đất, AdminMinh Nguyệt thích bài này.
  11. Lulu Zhang

    Bài viết:
    0
    Lâu lâu ngồi lục lại album ảnh cũ không hiểu sao lại phát hiện những tấm ảnh hồi xưa mình ghét bỏ cũng đẹp một cách lạ lùng. Thế là đột nhiên muốn khoe một xíu với mọi người và cũng ngồi ngẫm nghĩ thiệt lâu tại sao lại thấy nó đẹp? Do hoài niệm? Có lẽ, nhưng không hoàn toàn. Là do nụ cười. Không biết đã bao lâu tôi không còn cười được một cách vui vẻ vô tư hồn nhiên như thế. Hình như là từ lúc rời khỏi ghế nhà trường, không còn là cô gái nhỏ được cha mẹ bảo bọc kỹ càng, mà bắt đầu bươn chải vì cuộc sống, biết suy nghĩ lo âu đến những vấn đề nhân sinh lớn lao như cơm áo gạo tiền. Từ lúc ấy trên môi tôi cũng không bao giờ thiếu nụ cười nhưng lại có gì đó không giống. Tôi cười vì xã giao, vì để những người quan tâm tôi không phải lo lắng, vì để chứng minh với xã hội rằng tôi vẫn thật hạnh phúc. Vậy đó đều là nụ cười giả tạo? Không hẳn. Nụ cười ấy vẫn xuất phát từ chân tâm nhưng có lẽ theo thời gian tâm tôi cũng thay đổi rồi.

    Nhiều lúc tự hỏi đến khi nào mình có thể tìm lại được nụ cười thế này? Là khi tìm thấy một mái ấm gia đình đủ để che mưa chắn gió như cha mẹ đã từng hay khi có thật nhiều thật nhiều tiền? Hay có lẽ đây chính là những hồi ức đẹp một đi không trở lại mà mọi người từng nói? Hi vọng một ngày không xa tôi có thể tự trả lời được câu hỏi này. Và cũng thật hi vọng câu trả lời này sẽ không khiến tôi phải thất vọng. ^^
     
    Khôi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng sáu 2019
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...