[Edit] Y Hậu Khuynh Thiên - Tiêu Thất Gia

Discussion in 'Truyện Drop' started by Miuly, Dec 10, 2018.

  1. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Messages:
    276
    Chương 70: Ai đùa giỡn ai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làm sao?

    Bây giờ sợ?

    "Sáu năm trước, ngươi cưỡng gian bổn vương, sáu năm sau, ngươi lại cưỡng hôn bổn vương! Cái này tính thành hai lần nợ, bổn vương phải tính với ngươi như thế nào?"

    "Ta nói, sáu năm trước không phải là ta!"

    Dù sao, đánh chết nàng cũng không có khả năng thừa nhận, sự tình sáu năm trước là nàng làm.

    "Chuyện sáu năm trước tạm thời không nhắc tới, bổn vương sẽ đi điều tra rõ ràng, bây giờ, chúng ta tính trước một chút khoản nợ này!"

    Đế Thương duỗi cánh tay ra, đem Bạch Nhan kéo đến trước mặt, hung hăng đặt ở trên giường.

    Cả thân thể nàng bị Đế Thương ép đến không thể động đậy, ngay cả đùi cũng bị hắn đè chặt xuống.

    "Đế Thương, ngươi.. ngô.."

    Bạch Nhan nổi giận, nàng chưa nói hết lời, liền bị đôi môi đỏ lạnh buốt của nam nhân chặn lại.

    Nụ hôn của hắn, rất thô bạo, cũng rất lạnh nhạt..

    Bờ môi lạnh không ngừng đụng chạm môi Bạch Nhan, môi nàng bị nam nhân làm rách, máu chảy ra, lập tức mùi máu tươi lưu lại trong miệng nàng.

    Tay Đế Thương phủ xuống bắp chân nàng, đầu ngón tay hơi lạnh khiến Bạch Nhan rùng mình, hai tròng mắt hiện lên vẻ giận dữ.

    Hương vị nữ tử phía dưới quá mức tuyệt hảo, tuyệt tới mức Đế Thương không muốn buông ra.

    Trước kia hắn đối với nữ nhân vô cùng chán ghét, nhưng vừa rồi, khi Bạch Nhan hôn hắn, chẳng những hắn không cảm thấy buồn nôn, ngược lại còn muốn xâm nhập tìm tòi, nghiên cứu.

    Bạch Nhan liều mạng muốn tránh khỏi nam nhân, nhưng toàn thân bị nam nhân ép thật chặt, cơ thể nàng nằm trên giường không cách nào nhúc nhích được.

    Cũng may, vì nàng giãy dự phía dưới, nam nhân dời đi một chân chế trụ nàng.

    Trong mắt nàng lóe lên tia mừng rỡ, một cước đạp về phía nam nhân.. Nếu như là lúc trước, nam nhân dễ như trở bàn tay bắt được chân đánh lén hắn, nhưng giờ hắn hôn quá mức nhập tâm, không phát hiện chân nàng không bị hắn chế trụ..

    Thế là..

    Phịch một tiếng, Bạch Nhan đá vào dưới hông nam nhân.

    Một cước này cũng như một chậu nước lạnh dội xuống, để ham muốn của nam nhân như lửa bị dập tắt.

    Sắc mặt nam nhân một mảnh xanh xám, đôi mắt phượng thị huyết đầy lửa giận phun trào: "Bạch Nhan! Có thật là ngươi không muốn chân?"

    Bạch Nhan sửa lại quần áo xộc xệch, từ trên giường ngồi dậy.

    "Đế Thương, đừng cho là ta dễ bị khi dễ! Nếu như không phải ngươi khinh bạc ta, ta sẽ đánh ngươi?"

    "Đừng quên ngươi vừa rồi đùa giỡn bổn vương!" Nam nhân cảm giác được dưới hông đau tới tâm tê phế liệt, sắc mặt càng thêm khó coi.

    Hắn thật hận không thể tiến lên đem nữ nhân ghê tởm này bóp chết!

    Đột nhiên, Đế Thương nở nụ cười, nụ cười yêu nghiệt mà tàn nhẫn, trong mắt tức giận chỉ có tăng chứ không giảm.

    "Bạch Nhan, ngươi tốt nhất nên cầu chuyện sáu năm trước không phải ngươi làm, nếu không thù mời hận cũ.."

    Bạch Nhan từ trên giường ngồi dậy, hỏi: "Ngươi định làm gì?"

    "Bổn vương sẽ để ngươi hàng đêm không xuống giường được!" Đế Thương tiến về phía trước hai bước, ngón tay bóp chặt cằm Bạch Nhan, "Coi như lúc đó ngươi cầu xin cũng vô dụng!"

    Ánh mắt quét qua, hắn lập tức phát hiện trên môi Bạch Nhan có vết máu, lông mày hắn hơi nhíu lại.

    "Ngươi bị thương rồi?"

    Bạch Nhan hất tay Đế Thương ra, trợn trắng mắt, nàng bị thương còn không phải do tên hỗn đản này làm?

    Chỉ là nghĩ đến lời nói vừa rồi, nàng bất giác có chút chột dạ.

    Đúng là ngay từ đầu.. nàng trêu chọc hắn, nhưng lại không nghĩ tới đón lửa giận của hắn, không nghĩ tới nam nhân này tự nhiên bộc phát thú tính..
     
  2. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Messages:
    276
    Chương 71: Bảo Bảo không thích cha

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Đế Thương từ đầu đến cuối dừng ở trên môi Bạch Nhan, đầu ngón tay hắn lạnh buốt khẽ vuốt qua bờ môi nữ tử, thanh âm trầm thấp, có lẽ như đang đè nén tâm tình gì đó.

    "Bị thương, vì sao không nói?"

    Màu máu tươi chói mắt, để lồng ngực hắn như bị xé toạc ra, đau đến mức cau mày.

    "Ngươi cho ta cơ hội nói sao?" Bạch Nhan cười lạnh một tiếng.

    Môi của nàng một mực bị hắn chặn lấy, làm thế nào mà nói?

    Huống chi, dù có nói, nam nhân này cũng sẽ không để nàng..

    "Bạch Nhan!" Đế Thương bước hai bước tới gần Bạch Nhan, cổ họng có chút khàn khàn, "Ngươi còn thiếu ta chín nụ hôn! Ta sẽ từ từ tìm ngươi đòi lại!"

    Bạch Nhan lập tức mở to hai mắt, ngữ khí mang theo phẫn nộ: "Ta chỉ hôn ngươi một chút, ngươi thế mà muốn những mười cái? Ngươi có phải quá phận không?"

    Giống như không nghe được thanh âm của Bạch Nhan, Đế Thương quay người rời đi, thân ảnh trường bào màu tím chợt biến mất dưới bầu trời đêm, chỉ còn sót lại gió lạnh phất qua khuôn mặt Bạch Nhan.

    Chờ cho Đế Thương rời đi, Bạch Tiểu Thần mới từ dưới giường bò ra, hắn vỗ vỗ bụi đất trên áo bào, đi tới bên cạnh Bạch Nhan.

    "Mẫu thân, hắn có phải cha Bảo Bảo hay không?"

    Thanh âm non nớt của tiểu gia hỏa này làm Bạch Nhan tỉnh táo lại, cười ngượng ngùng hai tiếng: "Thần Nhi nhận lầm người, hắn không phải cha ngươi."

    "Mẫu thân gạt người!" Bạch Tiểu Thần tức giận phồng má, "Hắn rõ ràng là cha Bảo Bảo, nhưng mà, Bảo Bảo không thích hắn.."

    Nói xong câu này, biểu tình Bạch Tiểu Thần có chút uể oải.

    Thật vất vả mới biết được lão cha mình là ai, thế nhưng cố tình hắn lại không thích người cha này.

    Bạch Nhan khẽ giật mình, hỏi: "Vì sao?"

    "Hắn thật hung dữ."

    Bạch Tiểu Thần bĩu môi, lão cha trong tưởng tượng của hắn, phải giống như cha nuôi Sở Dật Phong, đối với những người khác lạnh như băng, nhưng đối với hắn và mẫu thân ấm áp như gió xuân.

    "Mẫu thân, người cấp cha nuôi làm tức phụ đi," Bạch Tiểu Thần ôm lấy cổ Bạch Nhan, đôi môi mấp máy, trong mắt có tia giảo hoạt, "Cha nuôi ôn nhu, lại có tiền, so với gia hỏa dữ dằn kia tốt hơn nhiều."

    Nếu như không phải hắn biết nam nhân kia là lão cha mình, thời điểm hắn (ĐT) khi dễ mẫu thân hắn (BTT) liền xông ra.

    Bạch Nhan nghĩ tới nụ hôn kia, có chút xấu hổ: "Cái kia - không tính là khi dễ ta."

    Với lại, nụ hôn kia, là do nàng chủ động.

    "Thần Nhi đều thấy được!" Khuôn mặt nhỏ Bạch Tiểu Thần đỏ bừng, tức giận nói, "Hắn là tên bại hoại cắn mẫu thân, còn đem mẫu thân cắn tới chảy máu, Thần Nhi không muốn hắn làm cha."

    Tuổi Bạch Tiểu Thần còn nhỏ, đương nhiên không biết Đế Thương với mẫu thân rốt cuộc là làm cái gì, hắn chỉ biết là, bờ môi của mẫu thân bị cắn đến chảy máu.

    Cho nên, ấn tượng đầu tiên của hắn với Đế Thương thập phần ác liệt!

    "Mẫu thân, Thần Nhi biết, bởi vì tên bại hoại kia quá mạnh, mẫu thân sợ Thần Nhi bị cướp đi, không cho Thần Nhi xuất hiện," khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thần dán lên mặt Bạch Nhan, "Bất quá, mẫu thân người yên tâm, Thần Nhi rất nhanh sẽ lớn lên, đến lúc đó, tên bại hoại kia dám khi dễ mẫu thân, Thần Nhi liền cắn chết hắn!"

    Trong lòng Bạch Nhan ấm áp, nhi tử như vậy đi chỗ nào tìm?

    "Thần Nhi, trong khoảng thời gian này ta sẽ không trở về, nhưng ta để cho Hoa di ở trong nhà chiếu cố ngươi," Bạch Nhan ôm Bạch Tiểu Thần ngồi trên đùi mình, "Chờ chuyện bên này xử lý xong, mẫu thân đem ngươi cao chạy xa bay, tuyệt đối không để tên hỗn đản kia tìm thấy ngươi!"

    Trong mắt Bạch Tiểu Thần che giấu tia ủy khuất, hắn hiểu chuyển gật đầu: "Mẫu thân yên tâm, Thần Nhi sẽ rất ngoan, sẽ không gây chuyện thị phi, chờ mẫu thân xong việc sẽ đón ta rời đi."
     
  3. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Messages:
    276
    Chương 72: Mùi của nàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn biết, nếu lần này không nghe mẫu thân, để nam nhân kia phát hiện ra, có lẽ..

    Mẹ con bọn họ vĩnh viễn chia cắt!

    Bạch Nhan có chút đau lòng, ôm chặt thân thể Bạch Tiểu Thần: "Ngày mai ta mang cho ngươi một bình đan dược, lúc ngươi muốn tới gặp ta thì ăn đan dược này, đan dược này có thể che giấu mùi của ngươi, hắn sẽ không phát hiện ra ngươi."

    Yêu thú nhận thức bằng mùi, nếu như Bạch Tiểu Thần bị Đế Thương nhìn thấy, lúc đó hắn (ĐT) sẽ nhận ra hắn (BTT).

    Cho nên, Bạch Nhan cố ý dặn Bạch Tiểu Thần, nhất định phải ăn đan dược mới được đến tìm nàng.

    "Mẫu thân."

    Bạch Tiểu Thần rúc vào trong ngực Bạch Nhan, trong mắt ẩn chứa nước mắt, nhưng hắn không kịp buồn dẫu vì tách rời mẫu thân, Bạch Nhan búng một cái trên trán Bạch Tiểu Thần.

    "Bạch Tiểu Thần, ta còn chưa cùng ngươi tính sổ! Ngươi tuổi nhỏ đã tham tài, tham tài còn chưa tính, vì sao còn muốn nhìn chằm chằm bạc của người khác? Chẳng lẽ mẫu thân không có đủ tiền?"

    Nghĩ tới lời Bạch Tiểu Thần vừa mới nói, Bạch Nhan nghiến răng nghiến lợi.

    Cái gì mà Sở Phong Dật ôn nhu lại có tiền?

    Tiểu gia hỏa này vì một ít bạc, liền muốn đem nàng bán đi?

    "Mẫu thân, chuyện không liên quan đến ta, là Sở tỷ tỷ, là nàng để cho ta ở trước mặt mẫu thân nói tốt cho cha nuôi."

    Bạch Tiểu Thần che lấy cái trán bị búng, hắn ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt Bạch Nhan có lửa giận, vội vàng đem người nào đó khai ra.

    "Nàng là muội muội của cha nuôi ngươi, ngươi gọi nàng là tỷ tỷ, vậy cha nuôi ngươi thành cái gì?"

    "Thế nhưng.. Sở tỷ tỷ không cho ta gọi di di, nàng bức ta gọi là tỷ tỷ."

    Bạch Tiểu Thần ủy khuất suýt chút nữa thì khóc, nước mắt đầm đìa chăm chú nhìn Bạch Nhan.

    "Về sau ngươi ít cùng nàng thông đồng làm bậy!" Bạch Nhan quét mắt nhìn Bạch Tiểu Thần cảnh cáo.

    Nha đầu kia là quỷ tinh quái, làm cho các trưởng lão ở thánh địa nhức đầu không thôi, hết lần này tới lần khác Bạch Tiểu Thần cùng nàng ở chung một chỗ.

    "Thần Nhi biết sai rồi."

    Trời đất bao la, mẫu thân lớn nhất.

    Cho nên, lời mẫu thân nói đều đúng.

    "Nhanh đi tắm một chút rồi ngủ, sáng sớm ngày mai chúng ta về cổ trạch."

    Bạch Nhan nói xong, cũng không nhìn Bạch Tiểu Thần mà chậm rãi đi thẳng lên giường nằm..

    * * *

    Ở ngoại ô, Đế Thương một thân tử bào từ trên không rơi xuống, bàn tay hắn nắm chặt thành quyền, oanh một tiếng đập vào thân cây.

    Đại thụ ầm ầm đổ xuống, hắn đem cảm xúc kia phát tiết ra ngoài, như thế mới làm dịu đi cảm giác đau lòng của hắn

    "Vương gia."

    Sau lưng, thị vệ có chút lo lắng bất an quỳ gối trước mặt Đế Thương, bọn hắn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vương gia như thế nào mà nổi giận?

    "Đi thăm dò, đem hết thảy quá khứ của Bạch Nhan, điều tra rõ cho bổn vương!" Ánh mắt Đế Thương tối sầm lại.

    Bạch Nhan, rốt cuộc ngươi là ai?

    Vì sao máu của ngươi.. lại có thể làm cảm xúc của bổn vương bộc phát?

    "Vâng, vương gia."

    Nghe nói như thế, thị vệ kia trong lòng có chút nhẹ nhàng thở ra, hắn đứng thẳng người, lập tức lĩnh mệnh lui ra.

    Nhìn phương hướng thị vệ rời đi, Đế Thương khẽ nheo mắt, ngón tay hắn thon dài khẽ vuốt qua bờ môi mỏng lạnh buốt.

    Trên môi, dường như còn lưu lại hương vị của nữ nhân kia..

    "Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, bổn vương đều nhận định, ngươi là nữ nhân sáu năm trước!"

    Đối với Hồ tộc mà nói, mùi là cảm thụ rõ ràng nhất, một người thế nào mà ẩn tàng, hương vị.. vĩnh viễn không thay đổi!

    Chỉ là..

    Nghĩ đến Bạch Nhan chưa kết hôn mà đã có con, trong mắt Đế Thương chợt lóe lên tia quang mang mù mịt.
     
  4. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Messages:
    276
    Chương 73: Thái hậu triệu kiến (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau.

    Buổi sáng trời nắng.

    Ngoài cửa truyền đến một thanh âm huyên náo.

    Bạch Nhan nhướng mày, hai mắt từ từ mở ra, bỗng nhiên phát hiện Bạch Tiểu Thần ở trong ngực đã rời đi, chỉ là..

    Hơi ấm vương chăn, chứng minh tối qua hắn đã ở đây..

    "Biểu tỷ."

    Ầm!

    Tiếng hô hoán từ ngoài cửa truyền vào, cửa phòng bị đẩy ra, Lam Tiểu Vận tự ý xông vào, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như cười trên nỗi đau của người khác.

    "Đã xảy ra chuyện gì?"

    Trông thấy bộ dáng này của Lam Tiểu Vận, Bạch Nhan liền đoán ra, nhất định tối qua đã có chuyện xảy ra.

    "Biểu tỷ, ngươi còn nhớ thời điểm tiệc tối sau khi ngươi rời đi, để cho cha ta đi tìm biểu ca?" Lam Tiểu Vận cười hì hì nói, "Đêm qua, cha ta và Bạch Chấn Tường liền trở mặt! Cái tên hỗn đản Bạch Chấn Tường ngăn không cho cha ta gặp biểu ca, cuối cùng cha ta nhất quyết xông vào."

    "Ồ?"

    Bạch Nhan nhướng mày: "Chuyện này thì có gì hay?"

    "Chuyện này đương nhiên không tính, ta muốn nói là chuyện khác," đáy mắt Lam Tiểu Vận lộ ra tia âm hiểm xảo trá, "Thời điểm cha ta dẫn một đám người xông vào Bạch gia, nhìn thấy Vu Dung nổi điên! Nàng ta giống như bị trúng tà, không ngừng gãi mu bàn tay của mình, đem mu bàn tay cào rách một lớp da, quan trọng nhất là, nàng ta nhảy ra múa thoát y!"

    Con ngươi Bạch Nhan trầm xuống, không cần nghĩ cũng biết chuyện tốt khẳng định do Bạch Tiểu Thần làm.

    Bất quá, nàng rất muốn nói một câu: Làm rất tốt!

    "Biểu tỷ, ngươi không vui sao? Lúc đó có rất nhiều nam nhân thấy Vu Dung lõa thể," khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tiểu Vận đỏ bừng, hai tròng mắt tràn đầy hưng phấn, chợt lại có chút tiếc hận, "Sớm biết Vu Dung nhảy ra múa thoát y, ta sẽ bảo cha mang nhiều người hơn tới Bạch gia."

    Nghĩ đến Vu Dung chịu tra tấn, khóe môi Bạch Nhan khẽ cong lên.

    "Nàng năm đó làm tổn thương ta, ta sẽ từng bước đòi lại! Đây chỉ là màn đầu tiên thôi."

    Lam Tiểu Vận nghiêng đầu, mắt mở to, nàng sao có cảm giác.. biểu tỷ giống như biết chuyện này do ai làm.

    Hồ ly?

    Đột nhiên, Lam Tiểu Vận nhớ đến lời cha nói, nghe nói lúc hắn vào Bạch gia, người Bạch gia khắp nơi tìm một con hồ ly.

    Mà tối hôm qua..

    Lại thật sự có một con hồ ly từ Bạch gia chạy ra.

    Lam Tiểu Vận nghĩ ra đáp án, lập tức mở to hai mắt: "Biểu tỷ, chẳng lẽ chuyện đó là do ngươi.."

    Bạch Nhan duỗi lưng một cái, chặn lời Lam Tiểu Vận: "Ta muốn rời giường rửa mặt, ngươi đi ra ngoài trước đi."

    "Không!" Lam Tiểu Vận nhếch môi, "Ta còn chưa nói hết, biểu tỷ liền muốn đuổi ta đi."

    "Còn có việc?"

    "Là như này, gia gia để ta tới nói cho ngươi một tiếng, trong cung Thái hậu phái người đến đây, tuyên ngươi tiến cung, vừa rồi gia gia thấy ngươi còn đang ngủ, nên để ta chớ quấy rầy ngươi."

    Thái hậu?

    Bạch Nhan trầm mặc.

    Nàng đối với Thái hậu ấn tượng cũng không sâu, chỉ là trong trí nhớ mà biết, Lam Nguyệt và Thái hậu có quan hệ vô cùng tốt, Thái hậu nhìn nàng lớn lên, năm đó Thái hậu muốn để Lam Nguyệt vào cung làm hậu, lại bị Lam Nguyệt cự tuyệt, ngay cả như vậy, Thái hậu cũng không xa lánh Lam Nguyệt, ngược lại nhận nàng làm nghĩa nữ..

    Lúc còn nhỏ, nàng thường xuyên cùng Lam Nguyệt tiến cung gặp Thái hậu, nhưng từ sau khi Lam Nguyệt qua đời, nàng rất ít ra khỏi Bạch gia, quan hệ với Thái hậu ngày càng xa cách.

    "Ngươi đi nói cho ngoại tổ phụ, ta chuẩn bị một chút, sau đó sẽ tiến cung."

    Trở lại Lưu Hỏa quốc, vào cung là không cách nào tránh khỏi
     
  5. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Messages:
    276
    Chương 74: Thái hậu triệu kiến (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Huống chi, ở trong cung còn có cừu nhân của nàng..

    * * *

    Phượng Loan cung.

    Mỹ phụ lười biếng nằm trên ghế quý phi, váy áo màu vàng nhạt, hiện lên khí chất ung dung cao quý.

    Hai cung nữ quỳ ở bên cạnh phục thị, trong tay một người bưng đĩa trái cây, một người khác bưng chén trà lên trên đỉnh đầu, rất cung kính.

    "Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi cầu kiến." Một cung nữ từ ngoài cửa đi vào hành lễ, tôn kính nói.

    Ninh Đại cầm lấy chén trà trong tay cung nữ, đưa tới bên môi uống một ngụm, rồi chậm rãi đặt xuống.

    "Để cho nàng vào."

    "Vâng, Hoàng hậu nương nương."

    Cung nữ lĩnh mệnh lui ra.

    Không quá lâu, Bạch Nhược được cung nữ này dẫn tới.

    "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."

    Bạch Nhược uốn gối, cúi đầu, thanh âm mềm mại dễ nghe.

    Thần sắc Ninh Đại thư giãn, vung tay lên: "Nhược Nhi nhanh đứng dậy, hôm nay tìm đến mẫu hậu là có chuyện gì?"

    Nghe vậy, Bạch Nhược đứng thẳng người, trên gương mặt tuyệt sắc không có chút vui vẻ nào, từ từ đi tới bên cạnh Ninh Đại.

    "Mẫu hậu, Nhược Nhi tìm đến mẫu hậu, đầu tiên là muốn thỉnh an, thứ hai.. là Nhược Nhi nghe nói Tháu hậu cho người mời tỷ tỷ Nhược Nhi là Bạch Nhan tiến cung." Bạch Nhan?

    Vừa nghe cái tên này, Ninh Đại không nhịn được mà nhíu mày, đáy mắt không giấu được tia chán ghét.

    "Một nữ nhân bất trinh bất khiết, cũng dám bước vào cửa cung của ta? Nhược Nhi, chẳng lẽ ngươi lại muốn gặp nữ nhân kia?"

    Bạch Nhược có chút khó khăn, chung quy là vì Ninh Đại nhìn chằm chằm, nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Dù sao ta với nàng cũng là tỷ muội, nhưng bởi vì ta cướp đi Thái tử của nàng, nàng đối với ta có ý kiến, khẳng định không muốn gặp ta, còn xin mẫu hậu giúp đỡ gọi tỷ tỷ đến một chút, cũng tốt cho tỷ muội gặp nhau."

    "Ngươi cướp đi Thái tử? Bạch Nhan nghĩ như vậy?" Ninh Đại đập tay lên bàn, sắc mặt rất khó coi, "Bản cung cùng Thái tử đều không ngại nàng là phế vật, kết quả phế vật này còn bôi nhọ Hoàng tộc. Dạng con dâu này, bản cung thế nào mà ưng? Bây giờ, rõ ràng là lỗi của nàng, còn muốn đổ lên đầu ngươi?"

    "Xin mẫu hậu bớt giận," Bạch Nhược vội vàng quỳ xuống, khóc không thành tiếng, "Tỷ tỷ năm đó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mới có thể phạm sai lầm, nếu như mẫu hậu trách tội, thì hãy trách tội Nhược Nhi, nếu không phải Nhược Nhi không trông chừng tỷ tỷ tốt, nàng cũng sẽ không.. sẽ không làm ra chuyện nhục nhã như vậy."

    Khuôn mặt Ninh Đại đang tức giận, chợt nhìn thấy Bạch Nhược quỳ gối trước mặt mình, bất đắc dĩ thở dài: "Thôi, bản cung không trách tội, đứng lên đi, ngươi không cần thiết gánh tội thay nàng."

    "Tạ mẫu hậu," Bạch Nhược từ từ đứng lên, "Không quản tỷ tỷ đối với ta có bao nhiêu hiểu lầm, nhưng mẫu thân từ nhỏ đã dạy ta tỷ muội phải yêu thương nhau, cho nên, nàng phạm bất cứ sai lầm nào, ta cũng đều tha thứ."

    Hay cho một bộ dáng tỷ muội tình thâm!

    Năm đó, rõ ràng nàng hãm hại Bạch Nhan, lại được mọi người tán thưởng, Bạch Nhan thì bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió.

    "Với lại.." Bạch Nhược có chút sốt sắng, "Có lời này, Nhược Nhi không biết có nên nói hay không."

    "Nhược Nhi, ngươi có chuyện gì có thể nói thẳng, ở trước mặt mẫu hậu không cần câu nệ."

    Hiển nhiên, đối với người con dâu này, Ninh Đại rất là hài lòng, nếu như năm đó Thái tử thật sự cưới Bạch Nhan, nàng có thể sẽ tức chết!

    Bạch Nhược cắn cắn môi: "Nhược Nhi thỉnh cầu mẫu hậu, để tỷ tỷ trở thành thiếp hầu hạ Thái tử."

    "Cái gì?" Lông mày Ninh Đại dựng lên, tức giận nói, "Một tiểu tiện nhân thất trinh, sao xứng trở thành tiểu thiếp Hoàng tộc?"
     
  6. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Messages:
    276
    Chương 75: Thái hậu triệu kiến (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẫu hậu," Bạch Nhược vội vàng gọi, nói, "Tối hôm qua Thái tử đi tham dự tiếp phong yến của tỷ tỷ, biết được Lam lão gia tử đã khỏe mạnh, nếu Thái tử nạp tỷ tỷ làm thiếp, Lam gia sau này sẽ đứng về phía hắn."

    "Thế nhưng.."

    Bạch Nhan đã thất trinh, Thái tử nạp nàng làm thiếp, không phải là bội nhọ mặt mũi Hoàng tộc?

    Dường như biết Hoàng hậu lo lắng, Bạch Nhược nở nụ cười xinh đẹp: "Mẫu hậu, việc này không truyền ra ngoài là đủ rồi, liền nói là ta nhớ tỷ tỷ, tuyên tỷ tỷ vào phủ Thái tử làm bạn, kỳ thực là để nàng làm thiếp hầu Thái tử, như thế, sẽ không là bôi nhọ Hoàng tộc."

    Ánh mắt Ninh Đại khẽ chuyển, biết Bạch Nhược nói có lý, dù tiểu hoàng tôn thiên mệnh bất phàm, nhưng người để ý vị trí Thái tử rất nhiều, kéo thêm Lam gia, đối với Thái tử có bảo hộ lớn.

    Đương nhiên, ý nghĩ trong lòng Ninh Đại sẽ không biểu lộ ra ngoài, nàng bày ra vẻ mặt đau lòng nhìn Bạch Nhược: "Nhược Nhi, nếu như vậy, chỉ ủy khuất ngươi."

    Giường khác nằm bên cạnh, há để người ngủ say?

    Lại có bao nhiêu nữ tử cam tâm tình nguyện vì phu quân nạp thiếp?

    Bạch Nhược có thể quyết định như vậy, có thể thấy nha đầu này là một nữ tử hiền lương thục đức.

    "Mẫu hậu, Nhược Nhi không ủy khuất," Bạch Nhược lắc đầu, "Chỉ cần có lợi cho Thái tử, dù để Nhược Nhi từ bỏ vị trí Thái tử phi, Nhược Nhi cũng lập tức từ bỏ!"

    Ninh Đại ánh mắt tán thưởng nhìn Bạch Nhược, không chút nào nhận ra thời khắc đáy mắt Bạch Nhược lóe lên tia âm lãnh.

    Bạch Nhan, ngươi thật sự cho rằng có thể đặt vào mắt Thái tử? Không! Ngươi là nữ nhân đã thất trinh, Thái tử tuyệt đối không muốn chạm vào!

    Ta chỉ muốn tiếp tục dẫm đạp ngươi dưới chân mà thôi!

    "Người tới," Ánh mắt Ninh Đại lộ vẻ trấn an nhìn Bạch Nhược, phân phó, "lập tức ra ngoài An Bình cung chờ, Bạch Nhan một khi xuất hiện, lập tức đưa nàng tới gặp bản cung."

    "Vâng, Hoàng hậu nương nương."

    Cung nữ đang quỳ bê đĩa trái cây từ từ hạ xuống, hướng hoàng hậu cúi người chào, sau đó lui xuống.

    Edit: ThienDa

    Từ khi ma ma đưa Bạch Nhan tiến cung, nàng trực tiếp vào trong An Bình cung.

    Khi một tiếng thông báo truyền vào, vải mành bên trong được vén lên.

    Bạch Nhan ngước mắt nhìn, thấy một lão phụ nhân hiền từ được một cung nữ đỡ ra, khuôn mặt già nua trong chốc lát nhìn thấy Bạch Nhan hiện lên nụ cười từ ái.

    "Ngươi là nha đầu Bạch Nhan? Nhiều năm không thấy, thì ra ngươi đã lớn như vậy."

    Thái hậu cầm tay Bạch Nhan, có chút cảm thán nói: "Hài tử, năm đó ngươi đừng trách ta không thể bảo vệ ngươi, kỳ thực Hoàng thượng khăng khăng muốn từ hôn, coi như ta tin tưởng ngươi không phải loại người như vậy, cũng không cách nào thay đổi quyết định của Hoàng thượng."

    Hoàng thượng cho dù rất hiếu thuận, nhưng hắn coi mặt mũi Hoàng tộc là trọng yếu, làm thế nào mà vì một câu của Thái hậu, liền để Bạch Nhan thân bại danh liệt vào Hoàng tộc?

    "Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?" Thái hậu nhìn cung nữ xung quanh đứng một bên, nghiêm nghị nói, "Còn không dọn chỗ ngồi cho nha đầu Bạch Nhan?"

    "Vâng, Thái hậu nương nương."

    Cung nữ khom người lui ra, rất nhanh đem tới một cái ghế, đặt trước mặt Bạch Nhan.

    "Thái hậu, ngươi ngày gần đây có phải hay không cảm thấy thân thể có chút khó chịu?" Bạch Nhan nhìn sắc mặt Thái hậu hơi xanh, sắc mặt nàng trầm xuống.

    Thái hậu sững sờ, cười nói: "Nha đầu ngươi ngược lại là quan tâm ta, không sai, gần đây quả thật ta có chút khó chịu, hẳn là quá mức mệt mỏi, không sao."

    "Chỉ sợ không có đơn giản như vậy.."
     
  7. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Messages:
    276
    Chương 76: Hoàng hậu cho mời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi vào cửa nàng đã nhận ra, Thái hậu nhất định trúng độc!

    Chỉ là độc này phát tác tương đối chậm chạp mới khiến Thái hậu không phát hiện.

    "Bạch Nhan nha đầu, ý của ngươi là.." Thái hậu cũng không ngốc, lập tức hiểu được ý tứ của Bạch Nhan, khẽ cau mày.

    Bạch Nhan mắt nhìn Thái hậu, thản nhiên nói: "Thái hậu tốt nhất tìm một đan dược sư đáng tin đến xem! Nhớ kỹ, nhất định phải là đan dược sư! Ngự y bình thường nhìn không ra bệnh tình của ngươi."

    Thực chất, chỉ cần một viên thuốc, Bạch Nhan liền có thể giải độc của Thái hậu.

    Nhưng nơi này là hoàng cung, nàng cũng không có ý định làm vậy, chỉ nhắc nhở Thái hậu một câu là đủ rồi.

    Quả nhiên, nghe Bạch Nhan nói, Thái hậu trầm tư, giống như nghĩ tới cái gì, ngay cả Bạch Nhan rời đi từ lúc nào cũng không phát hiện..

    * * *

    Thế nhưng, Bạch Nhan vừa ra khỏi An Bình cung, liền bị một cung nữ cản đường.

    Cung nữ mặc cung trang màu hồng, vênh váo nâng cằm đắc ý: "Bạch tiểu thư, Hoàng hậu nương nương mời ngươi đi qua gặp nàng."

    "Nàng gọi ta qua, ta nhất định phải qua?" Bạch Nhan quét mắt nhìn cung nữ, khóe môi giương lên một nụ cười, "Tư cách ở đâu?"

    Cung nữ hô hấp khó khăn, tức giận nói: "Đây là mệnh lệnh của Hoàng hậu, ngươi dám chống lại sao?"

    Con ngươi Bạch Nhan khẽ nheo lại, đáy mặt hiện ra tia lạnh lẽo: "Nàng muốn gặp ta cũng không phải không được. Ta ở ngự hoa viên đợi nàng tới."

    "Ngươi.."

    Từ trước tới nay cung nữ chưa gặp qua người nào chống lại lệnh của Hoàng hậu, sắc mặt bỗng đại biến, nàng tức giận muốn mắng người, thì thanh âm Bạch Nhan lạnh như băng vang lên.

    "Cút!" Bạch Nhan nàng còn không có luân lạc tới mức để qua gặp một Hoàng hậu.

    Muốn gặp nàng? Có thể, nhưng nàng nhất định phải tự mình đến đây!

    Cung nữ hô hấp trì trệ, sắc mặt trắng bệch, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy thân ảnh diễm lệ váy đỏ Cao Dương dưới ánh mặt trời chói chang chậm rãi đi về phía hậu hoa viên.

    Nàng cắn răng, dự định đem chuyện này bẩm báo cho Hoàng hậu nương nương.

    Trong hậu hoa viên, trăm hoa đua sắc.

    Bạch Nhan ngồi nghỉ mát bên trong đình, thân thể lười biếng dựa lưng vào cây cột phía sau, nàng nghiêng chân, thưởng thức mỹ cảnh trong hậu hoa viên.

    Đúng lúc này..

    Phía xa một thân ảnh giận dữ đi tới, gương mặt mỹ phụ rõ ràng tức giận, mà bên cạnh nàng, Bạch Nhược sắc mặt âu lo, đáy mắt cũng là lo lắng.

    Lo lắng?

    Bạch Nhan bật cười thành tiếng, nàng nhìn lại, là cười trên nỗi đau của người khác mới đúng.

    "Bạch Nhan!"

    Ninh Đại liếc mắt thấy nữ tử lười biếng trong đình, tức giận đến lông mày dựng đứng: "Ngươi thật to gan! Bản cung lệnh cho ngươi tới gặp, ngươi lại dám chống lại ý chỉ! Còn dám lớn lối như vậy, người tới, đem bắt nữ nhân này xuống cho bản cung hỏi tội!"

    "Mẫu hậu," Bạch Nhược vội vàng kéo tay Ninh Đại, nhìn nàng lắc đầu, "Tỷ tỷ vì ai oán Nhược Nhi cướp đi vị trí của nàng, lúc này mới không nguyện ý đi gặp mẫu hậu, cũng không phải là cố ý, vậy nên xin mẫu hậu đừng trách tội."

    Dứt lời, nàng nhìn Bạch Nhan, vội vàng hướng ánh mắt tỏ ý nghĩ: "Tỷ tỷ, nhanh chịu nhận lỗi với mẫu hậu, lần này mẫu hậu tuyên ngươi đi gặp, cũng là có chuyện đại hỉ sự muốn thông báo cho ngươi."

    Tại phía trên đình, thân ảnh váy đỏ diễm lệ, cánh hoa vẩy xuống, vì bộ váy đỏ nhiễm lên sắc thái hoa đào.

    "Hỉ sự?" Bạch Nhan nhướng mày, khẽ cười duyên, "Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương muốn tái giá?"
     
  8. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Messages:
    276
    Chương 77: Thái tử phi? Ta không thèm!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi.." sắc mặt Ninh Đại bỗng đại biến, "Bạch Nhan, ngươi không được ở đây hãm hại bản cung!"

    "Ồ? Không phải Hoàng hậu muốn tái giá, vậy Phượng Loan cung có chuyện gì vui? Sẽ không phải Bạch Nhược muốn gả cho người khác đấy chứ? Đây đúng là chuyện đáng mừng, chúc mừng hai vị."

    Bạch Nhan xoay người, khuôn mặt tuyệt mỹ giương lên ý cười, người không biết còn tưởng nàng thực sự vì Bạch Nhược và Hoàng hậu chúc mừng.

    Khuôn mặt Ninh Đại méo mó, nếu không phải vì để Thái tử thu được Lam gia, sáng nay nàng sẽ đem nữ nhân này sống sờ sờ ra đánh chết!

    "Nhược Nhi, ngươi nói cho nàng."

    Nàng sợ nói thêm gì nữa, sẽ bị nữ nhân này làm cho tức chết!

    "Vâng, mẫu hậu," Bạch Nhược cũng không chịu ảnh hưởng từ những lời kia của Bạch Nhan, nàng dịu dàng cười một tiếng, "Tỷ tỷ, đại hỉ sự này có liên quan đến ngươi, ta đã thuyết phục mẫu hậu, để Thái tử nạp ngươi làm thiếp, ngươi tranh thủ thời gian về Lam gia chuẩn bị một chút, hôm nay liền theo ta tới phủ Thái tử."

    Ninh Đại cao ngạo ngẩng đầu, ở trong mắt nàng, Bạch Nhan có thể trở thành thiếp của Thái tử là quá mức trèo cao.

    Bạch Nhan cười.

    Nụ cười này, so với khuynh quốc khuynh thành còn có phần hơn.

    Nàng từ từ từ trong lương đình đứng lên, hướng phía Bạch Nhược chậm rãi đi tới.

    "Lúc trước, Bạch gia các ngươi muốn đem ta bán cho lão đầu tử làm thiếp, bây giờ, giống như thế lại đem ta làm thiếp? Chẳng lẽ trong mắt các ngươi, Bạch Nhan ta chỉ đáng làm thiếp?"

    Sắc mặt Bạch Nhược hơi đổi, cắn chặt môi: "Ta không biết tỷ tỷ ngươi đang nói cái gì, chúng ta lúc nào thì đem ngươi bán cho lão đầu tử làm thiếp? Dù cho ngươi không thích ta, cũng không thể vu hãm ta, ta biết tỷ tỷ oán giận ta, nếu là ngươi có thể tha thứ cho lời nói của ta, ta nguyện ý đem vị trí Thái tử phi tặng cho ngươi.."

    "Nhược Nhi!" Sắc mặt Ninh Đại trầm xuống, nghiêm nghị nói, "Để nàng làm Thái tử phi? Còn ra thể thống gì? Đừng nói trước đó nàng còn mang con hoang. Dù cho không có, phế vật này cũng không thể được trời xanh thương hại, sinh hạ Lân Nhi! Bụng ngươi không chịu thua kém, sinh ra được nhi tử ưu tú như thế, đoán chừng cảnh tượng vạn thú triều tông hôm đó, phế vật này vô duyên nhìn thấy."

    Vạn thú triều tông?

    Ánh mắt Bạch Nhan lộ ra tia cổ quái.

    Nàng đã sớm biết, Bạch Nhược lợi dụng cảnh vạn thú triều tông, nhưng bây giờ chính tai nghe thấy, nàng chút nữa là bị chọc cười to.

    "Nếu như ngươi thích vị trí Thái tử phi, ngươi cứ giữ lấy," Bạch Nhan từ từ đi tới bên cạnh Bạch Nhược, thanh âm trầm thấp, "Ta.. không thèm!"

    Nàng không cố tình đem thanh âm đè thấp, là để Hoàng hậu đứng bên cũng nghe được, lập tức không khí trở nên nặng nề.

    Nhắc tời cũng kỳ, thời điểm Bạch Nhan thăm dò Thái tử, nàng cảm thấy buồn nôn, bây giờ nghe Bạch Nhan tuyên bố không thích vị trí Thái tử phi, nàng cũng rất là phẫn nộ.

    "Bạch Nhan! Ngươi thật to gan! Hoàng nhi của bản cung ưu tú như thế, dù là để ngươi thành nha đầu làm ấm giường, cũng là lợi cho ngươi! Hiện tại, ngươi chẳng những kháng chỉ bất tuân, còn xem thường Hoàng tộc! Hai tội cùng phạt! Người tới, đưa nàng xuống!"

    "Chờ một chút!" Bạch Nhược bỗng nhiên lên tiếng, nhanh chóng đi tới bên cạnh Bạch Nhan, đưa tay muốn kéo tay Bạch Nhan.

    Bạch Nhan trong mắt hiện tia lạnh lẽo, khi Bạch Nhược sắp chạm vào nàng, bỗng nhiên nhấc chân, "phịch" một tiếng đem Bạch Nhược đá văng ra ngoài..

    Đám người sợ ngây người.

    Ngay cả Hoàng hậu đều ngây ngẩn cả người..

    Bạch Nhược được công nhận là thiên tài, thực lực cường đại, nếu không nàng cũng không để Thái tử cưới Bạch Nhược.

    Nhưng hôm nay, chỉ là một cước.. Bạch Nhược liền bị đạp bay?
     
  9. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Messages:
    276
    Chương 78: Không sai, sao phải bao che?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhanh, nhanh đi đỡ Thái tử phi."

    Ninh Đại lấy lại tinh thần, lập tức ra lệnh cho cung nữ đỡ Bạch Nhược, lại đưa mấy nhìn sang Bạch Nhan, tức giận nói: "Bạch Nhan, ngươi thật to gan, uổng cho Nhược Nhi còn nói tốt cho ngươi, ngươi còn dám ở ngay trước mặt bản cung khi nhục Thái tử phi."

    "Ta trời sinh mắc bệnh sạch sẽ, không thích người khác chạm vào, mỗi khi có người muốn đụng vào ta, ta lại không khống chế nổi tay chân." Bạch Nhan nhún vai, mặt mũi giống như bất đắc dĩ, tựa như nàng đá Bạch Nhược không phải là cố ý.

    Mặt Ninh Đại bỗng biến sắc, tức giận nói: "Tốt cho một Bạch Nhan, lần này, ai tới nói giúp ngươi đều vô dụng, người tới, đem nàng dẫn xuống cho bản cung!"

    Ninh Đại vừa nói xong, đám cung nữ thị vệ phía sau liền đi về phía Bạch Nhan.

    Ánh mắt Bạch Nhan lạnh lùng nhìn bọn thị vệ đương muốn động thủ, bên môi khẽ cong lên.

    Đường cong này lộ ra sát khí, ánh mắt nàng sát ý cũng hiện ra..

    Bỗng nhiên, một thanh âm cuồng ngạo khí phách đột nhiên xuất hiện, đinh tai nhức óc.

    "Ai cho các ngươi quyền động vào nữ nhân của bổn vương?"

    Thanh âm quen thuộc làm Bạch Nhan khẽ giật mình, chợt một bàn tay ở phía sau duỗi ra kéo nàng vào trong lồng ngực.

    Cái ôm của nam nhân không giống môi của hắn, bá đạo ấm áp, một khắc làm Bạch Nhan thất thần..

    "Tại sao ngươi lại ở đây?"

    Bạch Nhan lấy lại tinh thần, nàng ngẩng đầu lên nhìn gương mặt yêu nghiệt của nam nhân, đáy lòng không khỏi cảm thán, trên đời sao lại có một nam nhân đẹp tới trình độ này, tuyệt thế vô song, bá khí trương dương.

    "Ngoan," nam nhân cúi đầu cười nhạt, cánh tay hắn ôm chặt eo Bạch Nhan, "Chuyện ở đây giao cho bổn vương xử lý."

    Bạch Nhan nhướng mày: "Ngươi đến cùng là có ý đồ gì?"

    Nếu như nói lần thứ nhất cùng nam nhân này gặp nhau là ngoài ý muốn, những lần sau đó là hắn cố ý! Điều này làm lòng Bạch Nhan có chút thấp thỏm, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Thần Nhi?

    "Tiểu Nhan, ngươi quá tinh nghịch, bổn vương chỉ có thể giúp ngươi giải quyết hậu quả."

    Ngữ khí nam nhân mang theo cưng chiều làm cho Bạch Nhan giống như có luồng điện chạy qua, cả người đều choáng váng.

    "Ngươi uống lộn thuốc?"

    Đêm qua, hắn còn bá đạo như vậy, chỉ trong vòng một đêm, lại chuyển biến to lớn như thế?

    Không phải uống lộn thuốc thì là cái gì?

    Lời này làm ánh mắt Đế Thương xẹt qua tia giận dữ, hắn ngậm chặt môi, đem Bạch Nhan hung hăng ôm vào trong ngực, bàn tay dùng sức bóp vào cái mông của nàng.

    "Tiểu Nhan của bổn vương quả thật là không nghe lời, chờ bổn vương xử lý xong chuyện này, lại cùng ngươi hảo hảo tính sổ!"

    Bạch Nhan như bị sét đánh, chẳng lẽ.. Đế Thương thật sự biết chuyện Tiểu Thần Nhi?

    Nếu như trước, bằng việc Đế Thương sờ mông nàng, nàng liền cùng Đế Thương trở mặt.

    Nhưng hiện tại, Đế Thương làm nàng rơi vài trầm tư.

    Thực lực Đế Thương rất mạnh, đây là sự thật, nếu như hắn đem tất cả thế lực tròn tay xuất động, liệu có thể đối kháng cùng hắn?

    Bất kể như thế nào, Thần Nhi là bảo vật trong lòng nàng, dù cho liều hết sức, nàng cũng sẽ không giao Thần Nhi cho bất kỳ kẻ nào!

    "Thương Vương, Bạch Nhan đả thương Thái tử phi, ngươi còn muốn bao che cho nàng?"

    Đối với nam nhân này, Ninh Đại có chút e ngại.

    Mọi người đều biết, Thương Vương thực lực cường đại, được bệ hạ rất tin cậy, về phần mạnh tới mức nào, đến nay còn chưa có người thăm dò được..

    Nam nhân cười lạnh một tiếng: "Bổn vương cần bao che người khác?"

    Ninh Đại để tâm xuống, chỉ cần Thương Vương không bao che nàng..

    Bất quá, nàng còn chưa kịp mở miệng, thanh âm bá đạo của nam nhân vang lên lần nữa.

    "Người của bổn vương sẽ không phạm sai, nếu đã không sai, sao phải bao che?"
     
  10. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Messages:
    276
    Chương 79: Hoàng hậu phạm sai lầm ngu xuẩn (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Ninh Đại đột nhiên trầm xuống.

    "Thương Vương, bản cung biết Hoàng thượng tín nhiệm ngươi, như tốt xấu gì bản cung cũng là chủ của hậu cung, hiện tại Thái tử phi bị người khi nhục, chẳng lẽ ngay cả quyền giáo huấn người bản cung cũng không có?"

    Đôi mắt Đế Thương khẽ giương lên, từ trên cao nhìn xuống Ninh Đại đang đứng trước mặt.

    "Bổn vương ngược lại không biết, ai cho ngươi cái quyền giáo huấn người của bổn vương?"

    "Ngươi.." Ninh Đại cảm thấy bất lực, trong lúc nhất thời không nói ra được lời nào, phẫn nộ trừng mắt nhìn Bạch Nhan.

    Bạch Nhan quả nhiên giống với mẫu thân nàng, ở khắp nơi câu dẫn mị hoặc nam nhân! Đế Thương ngay cả công chúa hoàng thất đều không để ý, lại có thể che chở cho một nữ nhân không sạch sẽ.

    Cũng may nữ nhân này không gả cho Thái tử, nếu không, hắn sớm tối tìm tới Thái tử vì nàng gây sự.

    "Mẫu hậu," Bạch Nhược ôm bụng, sắc mặt tái nhợt đi tới bên cạnh Ninh Đại, nàng lắc đầu, "Nhược Nhi không sao, tỷ tỷ cũng không phải cố ý, xin mẫu hậu đừng gây khó dễ cho tỷ tỷ."

    Trông thấy đáy mắt Bạch Nhược giấu đi nước mắt, lại như cũ chịu ủy khuất vì giải thích cho Bạch Nhan, trong lòng Ninh Đại rất khó chịu.

    "Nhược Nhi, ngươi yên tâm, mẫu hậu hôm nay nhất định sẽ đòi công đạo cho ngươi," nàng vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Nhược, ánh mắt như nhìn xuyên qua Đế Thương rơi vào thân thể Bạch Nhan, "Đều là nữ nhi Bạch gia, vì sao một người chân thật thiện lương, một người thì.. thì không hiểu cấp bậc lễ nghĩa?"

    Đế Thương không để ý tới Ninh Đại, bàn tay hắn vỗ nhẹ lên đầu Bạch Nhan, thật giống như.. vuốt lông cho nàng?

    "Tiểu Nhan muốn bổn vương xử lý bọn họ như thế nào?"

    "Ta đã giáo huấn Bạch Nhược," một tay Bạch Nhan khẽ vuốt tay Đế Thương, "Cho nên, trước hết lần này như vậy là được rồi."

    Tính toán?

    Đế Thương khẽ híp mắt, ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn nữ tử bị hắn ôm trong ngực, thời điểm trông thấy khóe môi nàng lộ ra nụ cười âm hiểm, môi hắn khẽ giương lên.

    Là hắn biết, tiểu nha đầu này không dễ dàng buông tha địch nhân như vậy..

    "Bạch Nhan, chuyện này ngươi không có quyền quyết định!" Ninh Đại nắm chặt nắm đấm, liếc mắt nhìn những thị vệ đứng bên cạnh, "Lập tức đem nữ nhân này lôi xuống cho bản cung!"

    "Vâng, Hoàng hậu nương nương."

    Lần này, Bạch Nhược không ngăn cản nữa, nàng đứng sau lưng Hoàng hậu, nhìn qua nữ nhân được Đế Thương bảo hộ trong ngực, đáy mắt lộ ra tia âm độc.

    Nàng có Đế Thương bảo hộ thì như thế nào?

    Ở trong Lưu Hỏa quốc, có quyền làm chủ, chỉ có Hoàng thượng và Hoàng hậu.

    Thế nhưng..

    Những thị vệ kia đã biết thanh danh Đế Thương, bây giờ nhìn thấy Đế Thương một mực bảo vệ nữ tử trong ngực, thâm tâm bất giác sợ hãi.

    Nhưng Hoàng hậu đã lên tiếng, bọn hắn cũng chỉ biết kiên trì tiến lên.

    Sát khí từ Đế Thương phát tán ra, tràn ngập bên trong ngự hoa viên.

    Nam nhân tóc bạc áo tím, khí phách bá đạo, hắn giống như đứng giữa cuồng phong, áo bào tung bay, tóc bạc bay múa.

    "Cút!" Một tiếng quát bá đạo, những thị vệ đang xông vào dường như bị một khối đá đập trúng ngực, phịch một tiếng bay thẳng ra ngoài.

    Máu tươi trong miệng không ngừng chảy ra, trên mặt đất sạch sẽ giờ đã nhiễm đầy máu tươi.

    Trong nháy mắt, sắc mặt Ninh Đại một mảnh xanh xám.

    Nàng e ngại Đế Thương, nhưng cũng chỉ e ngại thực lực của hắn, tốt xấu gì nàng cũng là chủ hậu cung, nghĩ rằng Đế Thương nhất định không dám đối địch với nàng.

    Huống chi, đây là vì một nữ nhân không sạch sẽ!

    Nhưng mà, Ninh Đại chưa từng nghĩ đến, Đế Thương có cái gan chống lại hoàng quyền.

    "Xem như Bạch Nhan cao thượng, bổn vương tạm thời cho các ngươi một con đường sống, đợi bổn vương đếm đến ba, các ngươi vẫn còn ở đó.. Vậy thì cả đời này, các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi! Còn không mau cút đi!"
     
Trả lời qua Facebook
Loading...