40,840 ❤︎ Bài viết: 2293 Tìm chủ đề
Chương 61: Dây leo

Tôi bị cô ta dọa cho giật mình vì thấy cô ta từ từ xoay người lại phía tôi, cái đuôi đỏ dài cũng quay theo. Nhưng đó không phải là đuôi bình thường mà là vô số sợi dây leo màu đỏ, dài và mảnh, quấn chặt vào nhau như giun chỉ, mềm mại nhưng trông rất ghê rợn.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền hở lưng, trên lưng cô ta có một hình xăm đồ đằng rất lớn và chính từ chỗ đó, những sợi dây leo đỏ dài mảnh kia mọc ra!

Tôi hoảng sợ lùi lại mấy bước, da đầu tê dại, toàn thân nổi gai ốc, ngứa ngáy khó chịu.

Cảnh tượng này thật sự quá kinh khủng, không chỉ khiến người ta khó chịu về mặt tinh thần mà ngay cả cơ thể cũng không chịu nổi.

"Sao lại thành ra thế này?" Tôi chợt nhớ ra, hình xăm đồ đằng trên tay của Loan Loan, lần trước hình như cũng từng mọc ra thứ giống như vậy?

Người phụ nữ òa khóc:

"Tôi không biết, tôi thật sự không biết, ngay cả mình chết như thế nào tôi cũng không rõ. Tôi bị chết oan uổng.. Linh hồn tôi cũng không được đầu thai, chỉ có thể lang thang vất vưởng nơi âm phủ."

Tôi thử dùng mấy lá bùa vàng để đối phó với thứ sau lưng người phụ nữ, nhưng những sợi dây leo đỏ đó vô cùng hung mãnh, giống như rắn, có tính tấn công kích rất mạnh. Tôi vừa thi pháp thì ngược lại còn chọc giận nó, khiến nó mọc nhanh hơn, dài hơn.

Tôi thử thêm vài cách nữa nhưng vẫn hoàn toàn không có tác dụng. Cuối cùng tôi châm lửa đốt, những sợi dây leo đỏ lập tức co rụt lại, trở về trạng thái bình thường.

Người phụ nữ như trút được gánh nặng, thở ra một hơi khí lạnh dài, lúc này mới dần bình tĩnh lại.

Thì ra thứ này sợ lửa!

Tôi dẫn người phụ nữ vào trong nhà để trao đổi kỹ hơn, đồng thời quan sát cẩn thận hình xăm đồ đằng trên lưng cô ta. Quả nhiên nó giống hệt hình xăm trên tay Loan Loan, chỉ là lớn hơn rất nhiều.

Người phụ nữ nói mình tên là Điền Văn, đã chết được một thời gian rồi nhưng không hề biết mình chết như thế nào. Cô ta chỉ nhớ rằng trước khi xảy ra những chuyện này từng cùng đồng nghiệp đến một tiệm xăm.

Tôi thật sự không hiểu, đang yên đang lành sao lại nghĩ tới chuyện đi xăm mình?

Điền Văn nói mình bị đồng nghiệp kéo đi, đồng nghiệp đó thất tình, không biết trút nỗi buồn vào đâu. Trên người cô ta lại xăm tên người yêu cũ, sau khi chia tay thì muốn đến tiệm xăm để xóa hoặc che tên đó đi.

Điền Văn không muốn đi nhưng đồng nghiệp liên tục nài nỉ, còn đánh vào tình cảm, nói rằng nếu không đi thì không phải chị em tốt.

Tôi thật sự muốn bổ não cô "chị em" đó ra xem trong đầu đang nghĩ cái gì.

Điền Văn không còn cách nào khác, cũng không tiện từ chối, đành đi theo. Đến tiệm, cô ta bị thợ xăm "tẩy não" giới thiệu, dự định xăm một hoa sen trên lưng.

Lúc mới xăm xong, Điền Văn rõ ràng thấy trên lưng mình là hình hoa sen, nhưng vài ngày sau, cô ta cảm thấy lưng rất ngứa, hình xăm cũng bong tróc, giống như vết thương bị nhiễm trùng. Soi gương thì phát hiện hình hoa sen đã biến mất, thay vào đó là một đồ đằng đỏ ửng mờ mờ, trông như phát ban mọc kín trên lưng.

Thêm vài ngày nữa, đồ đằng hiện rõ hoàn toàn, biến thành một hình lục giác, bên trên còn có những dây leo quấn chằng chịt, dày đặc, chiếm trọn cả tấm lưng, diện tích còn lớn hơn rất nhiều so với đồ đằng trên tay Loan Loan.

Điền Văn thấy quá kỳ lạ nên quay lại tiệm xăm để hỏi cho ra lẽ, không ngờ tiệm đã đóng cửa từ lâu, bên trong còn bốc ra một mùi hôi thối nồng nặc.

Các chủ cửa hàng xung quanh cũng ngửi thấy mùi lạ, cảm thấy không ổn, liền lập tức báo cảnh sát.

Cảnh sát mở cửa tiệm xăm ra xem thì phát hiện ông chủ tiệm đã chết từ lâu, thi thể phân hủy suốt hai tháng vì thời tiết lạnh nên mùi chưa bốc ra, mãi đến khi xác thối rữa nặng mới lan mùi hôi và bị người ta phát hiện.

Điền Văn cũng bị cảnh sát gọi lên lấy lời khai, cô ta nói rõ thời gian mình đi xăm nhưng cảnh sát nhìn cô ta như nhìn người ngốc, cho rằng cô ta bị dọa đến hoảng loạn rồi nói bừa.

Bởi sau đó cô ta nghe được một tin vô cùng đáng sợ: Pháp y xác định chính xác thời điểm ông chủ tiệm xăm tử vong, hoàn toàn không khớp với thời gian mà cô ta nói mình đi xăm.. Bởi lúc đó, ông chủ tiệm đã là một cái xác lạnh ngắt từ lâu rồi.

Vậy thì ông ta làm sao xăm hình cho Điền Văn?

Sau chuyện đó, một thời gian dài Điền Văn sống trong trạng thái mê mê tỉnh tỉnh, tinh thần sa sút, không còn chút sức sống. Trong đầu và trong cơ thể cô ta như có rất nhiều người cùng lúc nói chuyện, cãi cọ với nhau, còn cô thì hoàn toàn bất lực, không chống đỡ nổi.

Những lần suy sụp và rối loạn liên tiếp khiến mọi người đều cho rằng Điền Văn bị điên. Họ đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần và ở đó cô lại bị chẩn đoán là "tâm thần phân liệt".

Điền Văn bị nhốt trong bệnh viện, sau đó mất hết ký ức, đến khi có ý thức trở lại, cô mới phát hiện mình đã chết, biến thành dáng vẻ hiện tại.

Thực ra Điền Văn cũng không hề quen biết tôi, cô ta chỉ tình cờ nghe mấy cô hồn dã quỷ ngoài đường nhắc đến tôi, rồi hỏi thăm mới tìm được đến tôi, cầu xin tôi giúp cô ta.

Tôi thấy cô ta quá đáng thương, lại lặn lội đường xa tìm tới nên quyết định giúp, hơn nữa chuyện của cô ta không hề đơn giản, nếu bên trong có uẩn khúc gì thì Loan Loan chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan.

Nhưng việc này khá rắc rối, phải đi nhiều nơi để điều tra. Một mình tôi thì cũng hơi run, nên vừa đe dọa vừa dụ dỗ, kéo Ngụy Bằng đi cùng.

Ngụy Bằng thì một trăm, à không, một triệu lần không muốn. Thời gian này nó đang định đi du lịch Bali cùng cô bạn gái mới quen, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ ngày xuất phát, vậy mà bị tôi nói một câu liền phải hủy kế hoạch.

Ngụy Bằng tức tối ngồi phịch xuống sofa, quay sang cáu gắt với tôi:

"Chị không biết em đã chuẩn bị cho chuyến đi này bao nhiêu đâu! Đồ đạc, trang bị, em mua hết rồi, chỉ chờ lên đường thôi!"

"Em cần trang bị gì? Có bạn gái là đủ rồi. Lần nào chẳng là con gái người ta bám theo em?"

"Lần này không giống! Em thấy lần này em thật sự động lòng rồi."

Tôi nghe mà tai sắp mọc kén:

"Từ nhỏ tới lớn, con gái theo đuổi em chưa bao giờ thiếu, kiểu con gái em thích cũng đủ loại. Lần nào em chẳng nói là mình động lòng?"

"Lần này là thật mà!"

Ngụy Bằng vốn không phải người xấu, trong lòng nó vẫn còn chút thiện lương, lại chẳng nỡ bỏ mặc tôi, thấy cái bụng tôi ngày một lớn, một mình vừa phải đối phó với ma quỷ, vừa phải dây dưa với người sống, nó thực sự không yên.

Miệng thì hùng hùng hổ hổ, bảo tôi tự tay đuổi Mặc Sâm đi rồi, giờ không còn ai để trút giận nên quay sang hành nó.

Nhưng cũng giống như Mặc Sâm, nó nói thì nói vậy thôi, chứ trong lòng vẫn kỹ càng, để ý từng chút một.

Nghĩ tới đó, tôi lại nhớ tới Mặc Sâm.

Bề ngoài tôi vẫn tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng thì trống trải lạ lùng, như vừa đánh rơi mất thứ gì đó quan trọng mà không sao nhặt lại được.

Tôi còn đang thả hồn theo mớ suy nghĩ rối ren thì Ngụy Bằng bỗng bật cười. Nó cầm điện thoại, hôn chụt mấy cái vào màn hình, miệng gọi "yêu em" liên hồi, rồi vui vẻ cúp máy.

"Gì vậy?" Tôi liếc nó một cái, giọng không mấy dễ chịu. "Bạn gái nhỏ của em có thai rồi à?"

"Em nói với em ấy là chuyến du lịch bị hủy. Em ấy không giận, còn an ủi em nữa. Dễ thương không chịu nổi."

Ngụy Bằng cười tươi rói. "Em ấy còn nói sẽ đi cùng chị. Em thấy hai người chắc chắn hợp nhau."

"Sao lại chắc vậy?"

"Vì em ấy là.. Một vu nữ."

"Vu nữ?" Tôi sững lại. "Vu nữ gì cơ?"

"Em cũng không rõ. Em ấy chẳng nói nhiều. Chỉ nghe đâu trong gia tộc, địa vị của em ấy rất cao, ngay cả đại tế ti cũng phải kính nể. Người ta bảo, sự tồn tại của em ấy là hy vọng của cả làng, cả tộc.."

Ngụy Bằng càng nói càng hăng, nét mặt mỗi lúc một khoa trương. Nhưng điều làm tôi để ý là đây là lần đầu tiên tôi thấy nó mê mệt một người phụ nữ đến vậy. Trong ánh mắt ấy còn lấp lánh thứ gì đó giống như sùng bái, rất khác, rất không ổn.

Điền Văn thì thúc giục không ngừng, nhất quyết đòi sáng hôm sau phải cùng tôi quay lại bệnh viện tâm thần nơi cô từng bị giam giữ để xem cho ra lẽ.

Thời gian gấp gáp, tôi cũng không kịp tìm thêm người đồng hành khác. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành đồng ý để Ngụy Bằng cùng cô bạn gái "vu nữ" kia đi chung.
 
Chia sẻ bài viết
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back