Chương 30 - Lăng Vân Trấn
Chương 30: Lăng Vân Trấn
Tô Hạo quay đầu lại nhìn Hà Thanh Thanh, cười nói: "Không có gì, chỉ là lần đầu vào thành nên hơi ngạc nhiên thôi!"
Hà Thanh Thanh giật mình vì phản ứng của chính mình, lập tức quay mặt đi.
So với mấy năm trước, Hà Thanh Thanh có vẻ nội tâm hơn rất nhiều, thực sự ra dáng một thiếu nữ. Kể từ sau khi Tô Hạo hạ sát Bích Nhãn Giao Lang ngay trước mặt, nàng dường như trưởng thành trong nháy mắt, cũng không còn rủ Tô Hạo đi chơi cùng mình nữa.
Nhưng cũng bắt đầu từ lúc đó, mối quan hệ giữa Hà Thanh Thanh và Tô Hạo trở nên rất kỳ quái. Không còn là Tô Hạo lẩn tránh Hà Thanh Thanh nữa, mà là Hà Thanh Thanh lẩn tránh Tô Hạo. Khó khăn lắm mới chạm mặt, cũng chẳng nói được mấy câu thì Hà Thanh Thanh đã vội vàng rời đi.
Điều này khiến Tô Hạo buồn bực một thời gian dài, cô nhóc này không phải bị tự kỷ rồi chứ!
Ngược lại là Tiểu Bàn, chẳng khác xưa là bao, vừa mới xuất phát không lâu đã líu ríu hỏi không ngừng ở bên cạnh.
"Ba! Ba nói ba cũng từng học ở học viện võ giả hả? Xạo vừa thôi!" Tiểu Bàn tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cha mình.
Lão Lý trừng mắt: "Xạo? Lão tử đây chưa bao giờ khoác lác! Năm đó cha mày ở học viện cũng là một nhân vật có tiếng tăm đấy, ai mà không biết lão Lý này chứ? Để tao kể cho mày nghe, năm đó.."
Tiểu Bàn và Hà Thanh Thanh nghe đến nhập tâm, mắt tròn xoe nhìn lão Lý. Nghe xong, Tiểu Bàn vẫn có chút không tin tưởng cha mình, lẩm bẩm: "Ba, sao con cứ cảm thấy ba nói toàn là chuyện bịa."
Lão Lý thản nhiên nói: "Tin hay không thì tùy, năm xưa mẹ mày cũng vì thế mà theo tao đấy. Còn nữa, nhóc con mày đến học viện cũng không được làm mất mặt cha mày, đứa nào dám bắt nạt thì cứ đánh trả cho tao."
Tiểu Bàn lập tức vỗ ngực đáp: "Đó là đương nhiên, chắc chắn sẽ không làm ba mất mặt, con nhất định sẽ bảo vệ Thanh Thanh thật tốt. Ai dám bắt nạt chúng ta, con sẽ đánh nó. Phải không Hướng Võ!"
Tô Hạo thuận miệng đáp: "Đúng đúng đúng!"
Tiểu Bàn liếc nhìn Hà Thanh Thanh, đắc ý nói: "Ai nha, tiếc là Sỏa Đào vẫn chưa tìm được huyết khí, nếu không là có thể cùng nhau bảo vệ Thanh Thanh rồi."
Rồi quay đầu nói với Hà Thanh Thanh: "Thanh Thanh cậu yên tâm, cho dù chỉ có một mình tớ, tớ cũng sẽ không để cậu bị bắt nạt đâu."
Hà Thanh Thanh lườm một cái: "Tớ cần cậu bảo vệ chắc?"
Tiểu Bàn không hề tỏ ra lúng túng, lập tức nói: "Đây là tớ đang thể hiện lập trường."
Sau đó chạy đến bên cạnh Tô Hạo, kéo hắn nói: "Hướng Võ lợi hại như vậy, đến lúc đánh không lại thì tìm Hướng Võ giúp."
Hà Thanh Thanh nghi hoặc hỏi: "Chúng ta đi học mà, sao lại có nhiều người xấu chuyên đi bắt nạt người khác như vậy?"
Lúc này, lão Lý đi phía sau đột nhiên cười khà khà: "Chắc chắn là có rồi, nếu không sao lại gọi là học viện võ giả? Chính là dạy các ngươi cách đánh nhau đó, khà khà khà!"
Tô Hạo liếc nhìn Hà Thanh Thanh và Tiểu Bàn, thầm thấy phiền phức: "Nói như vậy chẳng phải từ sáng đến tối toàn mấy chuyện vớ vẩn sao? Còn phải trông hai đứa nhóc này, nghĩ thôi cũng đau đầu! Làm sao bây giờ, hay là vừa đến trường đã đánh cho tất cả bạn học khóc thét nhỉ? Nếu trở thành bá chủ trường học, phiền phức chắc chắn sẽ ít đi nhiều chứ?"
Hà Thanh Thanh đầu tiên là nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Tiểu Bàn lại rất lạc quan, vung vẩy nắm đấm: "Tớ đánh nhau trừ Hướng Võ ra thì có sợ ai bao giờ? Đến một đứa đánh một đứa. Tớ là võ giả Phổ thông sơ giai, chẳng mấy chốc sẽ trở thành võ giả Phổ thông trung giai thôi!"
Rồi quay đầu tò mò hỏi Tô Hạo: "Hướng Võ, cậu bây giờ cấp bậc nào rồi?"
Ngay khi Tiểu Bàn hỏi cấp bậc của Tô Hạo, Hà Kiến Dũng đi đầu tiên nhất thời dỏng tai lên.
Ông thực ra cũng vô cùng tò mò về cấp bậc hiện tại của Tô Hạo, bởi vì với nhận thức nhạy bén của mình, ông có thể mơ hồ cảm nhận được một tia uy hiếp từ trên người Tô Hạo. Điều này không bình thường, rất không bình thường.
Ông chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác này từ một đứa trẻ hay một thiếu niên. Điều này khiến ông vô cùng nghi ngờ có phải mình đã nghĩ nhiều rồi không.
Tô Hạo cười trừ: "Cái này à.. Tớ cũng không rõ lắm, chắc cũng tàm tạm!"
Tiểu Bàn rất không hài lòng với thái độ qua loa của Tô Hạo, bèn suy đoán: "Hướng Võ, không phải cậu đã là võ giả Phổ thông cao giai rồi chứ? Mấy năm trước nghe người ta nói cậu đã gần đạt đến thực lực của võ giả Phổ thông trung giai rồi, bây giờ chắc chắn đã đạt đến võ giả Phổ thông cao giai rồi!"
Tô Hạo cười ha ha: "Ha ha, cũng tàm tạm thôi, tớ cũng không rõ lắm."
Tiểu Bàn ngầm cho rằng Tô Hạo đã thừa nhận, nhất thời thở dài: "Hướng Võ cậu lợi hại quá! Quả nhiên là thiên tài, tớ hoàn toàn không bì được. Nghe nói ở tuổi của cậu mà đã là võ giả Phổ thông cao giai thì đã là thiên tài đỉnh cao nhất trong học viện rồi đó. Đó là nhân vật được bồi dưỡng trọng điểm đấy."
Tô Hạo khen: "Thật không! Tiểu Bàn cậu biết nhiều thật đấy."
Tiểu Bàn đắc ý: "Đó là đương nhiên."
* * *
Trên đường đi không có trắc trở gì, màn hung thú tấn công mà Tiểu Bàn mong đợi cũng không hề xuất hiện.
Đoàn người đi không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến được đích đến của chuyến đi này vào lúc xế chiều - Lăng Vân trấn.
"Đây chính là Lăng Vân trấn sao?" Tiểu Bàn đứng dưới cổng thành Lăng Vân trấn, khoa trương há hốc miệng.
Ngay cả Hà Thanh Thanh cũng phải cảm thán: "Lăng Vân trấn lớn thật, tường thành cao như vậy, thật là đồ sộ!"
Lão Lý cười ha ha: "Không ngờ tới phải không, ha ha! Vào thành rồi các ngươi đừng có bày ra bộ dạng này nữa, không thì người ta sẽ bảo các ngươi là dân quê mới lên, sẽ bị xem thường đó."
Khi nhìn thấy tòa thành này, ngay cả Tô Hạo kiến thức rộng rãi cũng bị chấn động một phen.
Chưa bàn đến cả Lăng Vân trấn chiếm diện tích bao lớn, chỉ riêng tường thành thôi đã trông vô cùng hùng vĩ nguy nga, hai bên trái phải nhìn không thấy đâu là cuối, chiều cao ít nhất cũng bằng tòa nhà mười lăm tầng, mà mười lăm tầng thì cao bao nhiêu chứ?
Ít nhất cũng phải bốn, năm mươi mét, vậy thì có hơi khoa trương rồi.
Một người đứng dưới tường thành trông vô cùng nhỏ bé.
Tường thành cao như vậy, căn bản không giống như được xây để ngăn chặn sự tấn công của con người, mà giống như dùng để phòng ngự những con mãnh thú khổng lồ.
Vậy thì vấn đề ở đây là, loại mãnh thú nào lợi hại đến mức khiến cư dân trong trấn phải xây tường thành cao lớn hùng vĩ đến thế.
Không hiểu thì hỏi, đây là một phẩm chất tốt của Tô Hạo, chỉ nghe hắn tò mò hỏi: "Dũng thúc, tường thành này sao lại xây cao như vậy ạ? Là để chống lại kẻ địch mạnh nào sao?"
Hà Thanh Thanh và Tiểu Bàn cũng tỏ vẻ hiếu kỳ: "Đúng vậy, tại sao lại xây cao thế ạ?"
Hà Kiến Dũng cười ha ha: "Ha ha ha, cách một khoảng thời gian sẽ có một vài con hung thú mạnh mẽ đi ngang qua Lăng Vân trấn của chúng ta, đây là để phòng chúng nó đói bụng vào thành ăn thịt người. Tường thành xây cao một chút là có thể ngăn được một phần hung thú."
Tô Hạo và những người khác đều biết hung thú là gì, hung thú và mãnh thú thông thường không phải là cùng một khái niệm.
Mãnh thú mạnh nhất cũng chỉ là những con dã thú có hình thể to lớn, thực lực đạt đến trình độ võ giả Phổ thông cao giai là cùng.
Nhưng hung thú thì không có giới hạn, hình thù đa dạng, kích thước bất định, nhỏ thì chỉ bằng nắm tay, lớn thì như một ngọn núi, vô cùng đáng sợ.
Một con hung thú mạnh mẽ thậm chí chỉ cần một đòn là có thể hủy diệt cả một thành phố.
Thấy Hà Thanh Thanh và Tiểu Bàn nghe đến hai chữ "ăn thịt người" thì sợ đến run lẩy bẩy, Hà Kiến Dũng lại cười ha hả nói: "Các cháu cũng không cần lo lắng, trong thành an toàn hơn đồn Trà Sơn của chúng ta nhiều, lúc nào cũng có chiến sĩ mạnh mẽ canh gác tường thành, một khi phát hiện hung thú đến gần sẽ lập tức xua đuổi."
Nói xong, ông đi vào cổng thành trước: "Đi thôi! Chúng ta vào thành, nhanh chóng báo danh."
Tô Hạo quay đầu lại nhìn Hà Thanh Thanh, cười nói: "Không có gì, chỉ là lần đầu vào thành nên hơi ngạc nhiên thôi!"
Hà Thanh Thanh giật mình vì phản ứng của chính mình, lập tức quay mặt đi.
So với mấy năm trước, Hà Thanh Thanh có vẻ nội tâm hơn rất nhiều, thực sự ra dáng một thiếu nữ. Kể từ sau khi Tô Hạo hạ sát Bích Nhãn Giao Lang ngay trước mặt, nàng dường như trưởng thành trong nháy mắt, cũng không còn rủ Tô Hạo đi chơi cùng mình nữa.
Nhưng cũng bắt đầu từ lúc đó, mối quan hệ giữa Hà Thanh Thanh và Tô Hạo trở nên rất kỳ quái. Không còn là Tô Hạo lẩn tránh Hà Thanh Thanh nữa, mà là Hà Thanh Thanh lẩn tránh Tô Hạo. Khó khăn lắm mới chạm mặt, cũng chẳng nói được mấy câu thì Hà Thanh Thanh đã vội vàng rời đi.
Điều này khiến Tô Hạo buồn bực một thời gian dài, cô nhóc này không phải bị tự kỷ rồi chứ!
Ngược lại là Tiểu Bàn, chẳng khác xưa là bao, vừa mới xuất phát không lâu đã líu ríu hỏi không ngừng ở bên cạnh.
"Ba! Ba nói ba cũng từng học ở học viện võ giả hả? Xạo vừa thôi!" Tiểu Bàn tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cha mình.
Lão Lý trừng mắt: "Xạo? Lão tử đây chưa bao giờ khoác lác! Năm đó cha mày ở học viện cũng là một nhân vật có tiếng tăm đấy, ai mà không biết lão Lý này chứ? Để tao kể cho mày nghe, năm đó.."
Tiểu Bàn và Hà Thanh Thanh nghe đến nhập tâm, mắt tròn xoe nhìn lão Lý. Nghe xong, Tiểu Bàn vẫn có chút không tin tưởng cha mình, lẩm bẩm: "Ba, sao con cứ cảm thấy ba nói toàn là chuyện bịa."
Lão Lý thản nhiên nói: "Tin hay không thì tùy, năm xưa mẹ mày cũng vì thế mà theo tao đấy. Còn nữa, nhóc con mày đến học viện cũng không được làm mất mặt cha mày, đứa nào dám bắt nạt thì cứ đánh trả cho tao."
Tiểu Bàn lập tức vỗ ngực đáp: "Đó là đương nhiên, chắc chắn sẽ không làm ba mất mặt, con nhất định sẽ bảo vệ Thanh Thanh thật tốt. Ai dám bắt nạt chúng ta, con sẽ đánh nó. Phải không Hướng Võ!"
Tô Hạo thuận miệng đáp: "Đúng đúng đúng!"
Tiểu Bàn liếc nhìn Hà Thanh Thanh, đắc ý nói: "Ai nha, tiếc là Sỏa Đào vẫn chưa tìm được huyết khí, nếu không là có thể cùng nhau bảo vệ Thanh Thanh rồi."
Rồi quay đầu nói với Hà Thanh Thanh: "Thanh Thanh cậu yên tâm, cho dù chỉ có một mình tớ, tớ cũng sẽ không để cậu bị bắt nạt đâu."
Hà Thanh Thanh lườm một cái: "Tớ cần cậu bảo vệ chắc?"
Tiểu Bàn không hề tỏ ra lúng túng, lập tức nói: "Đây là tớ đang thể hiện lập trường."
Sau đó chạy đến bên cạnh Tô Hạo, kéo hắn nói: "Hướng Võ lợi hại như vậy, đến lúc đánh không lại thì tìm Hướng Võ giúp."
Hà Thanh Thanh nghi hoặc hỏi: "Chúng ta đi học mà, sao lại có nhiều người xấu chuyên đi bắt nạt người khác như vậy?"
Lúc này, lão Lý đi phía sau đột nhiên cười khà khà: "Chắc chắn là có rồi, nếu không sao lại gọi là học viện võ giả? Chính là dạy các ngươi cách đánh nhau đó, khà khà khà!"
Tô Hạo liếc nhìn Hà Thanh Thanh và Tiểu Bàn, thầm thấy phiền phức: "Nói như vậy chẳng phải từ sáng đến tối toàn mấy chuyện vớ vẩn sao? Còn phải trông hai đứa nhóc này, nghĩ thôi cũng đau đầu! Làm sao bây giờ, hay là vừa đến trường đã đánh cho tất cả bạn học khóc thét nhỉ? Nếu trở thành bá chủ trường học, phiền phức chắc chắn sẽ ít đi nhiều chứ?"
Hà Thanh Thanh đầu tiên là nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Tiểu Bàn lại rất lạc quan, vung vẩy nắm đấm: "Tớ đánh nhau trừ Hướng Võ ra thì có sợ ai bao giờ? Đến một đứa đánh một đứa. Tớ là võ giả Phổ thông sơ giai, chẳng mấy chốc sẽ trở thành võ giả Phổ thông trung giai thôi!"
Rồi quay đầu tò mò hỏi Tô Hạo: "Hướng Võ, cậu bây giờ cấp bậc nào rồi?"
Ngay khi Tiểu Bàn hỏi cấp bậc của Tô Hạo, Hà Kiến Dũng đi đầu tiên nhất thời dỏng tai lên.
Ông thực ra cũng vô cùng tò mò về cấp bậc hiện tại của Tô Hạo, bởi vì với nhận thức nhạy bén của mình, ông có thể mơ hồ cảm nhận được một tia uy hiếp từ trên người Tô Hạo. Điều này không bình thường, rất không bình thường.
Ông chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác này từ một đứa trẻ hay một thiếu niên. Điều này khiến ông vô cùng nghi ngờ có phải mình đã nghĩ nhiều rồi không.
Tô Hạo cười trừ: "Cái này à.. Tớ cũng không rõ lắm, chắc cũng tàm tạm!"
Tiểu Bàn rất không hài lòng với thái độ qua loa của Tô Hạo, bèn suy đoán: "Hướng Võ, không phải cậu đã là võ giả Phổ thông cao giai rồi chứ? Mấy năm trước nghe người ta nói cậu đã gần đạt đến thực lực của võ giả Phổ thông trung giai rồi, bây giờ chắc chắn đã đạt đến võ giả Phổ thông cao giai rồi!"
Tô Hạo cười ha ha: "Ha ha, cũng tàm tạm thôi, tớ cũng không rõ lắm."
Tiểu Bàn ngầm cho rằng Tô Hạo đã thừa nhận, nhất thời thở dài: "Hướng Võ cậu lợi hại quá! Quả nhiên là thiên tài, tớ hoàn toàn không bì được. Nghe nói ở tuổi của cậu mà đã là võ giả Phổ thông cao giai thì đã là thiên tài đỉnh cao nhất trong học viện rồi đó. Đó là nhân vật được bồi dưỡng trọng điểm đấy."
Tô Hạo khen: "Thật không! Tiểu Bàn cậu biết nhiều thật đấy."
Tiểu Bàn đắc ý: "Đó là đương nhiên."
* * *
Trên đường đi không có trắc trở gì, màn hung thú tấn công mà Tiểu Bàn mong đợi cũng không hề xuất hiện.
Đoàn người đi không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến được đích đến của chuyến đi này vào lúc xế chiều - Lăng Vân trấn.
"Đây chính là Lăng Vân trấn sao?" Tiểu Bàn đứng dưới cổng thành Lăng Vân trấn, khoa trương há hốc miệng.
Ngay cả Hà Thanh Thanh cũng phải cảm thán: "Lăng Vân trấn lớn thật, tường thành cao như vậy, thật là đồ sộ!"
Lão Lý cười ha ha: "Không ngờ tới phải không, ha ha! Vào thành rồi các ngươi đừng có bày ra bộ dạng này nữa, không thì người ta sẽ bảo các ngươi là dân quê mới lên, sẽ bị xem thường đó."
Khi nhìn thấy tòa thành này, ngay cả Tô Hạo kiến thức rộng rãi cũng bị chấn động một phen.
Chưa bàn đến cả Lăng Vân trấn chiếm diện tích bao lớn, chỉ riêng tường thành thôi đã trông vô cùng hùng vĩ nguy nga, hai bên trái phải nhìn không thấy đâu là cuối, chiều cao ít nhất cũng bằng tòa nhà mười lăm tầng, mà mười lăm tầng thì cao bao nhiêu chứ?
Ít nhất cũng phải bốn, năm mươi mét, vậy thì có hơi khoa trương rồi.
Một người đứng dưới tường thành trông vô cùng nhỏ bé.
Tường thành cao như vậy, căn bản không giống như được xây để ngăn chặn sự tấn công của con người, mà giống như dùng để phòng ngự những con mãnh thú khổng lồ.
Vậy thì vấn đề ở đây là, loại mãnh thú nào lợi hại đến mức khiến cư dân trong trấn phải xây tường thành cao lớn hùng vĩ đến thế.
Không hiểu thì hỏi, đây là một phẩm chất tốt của Tô Hạo, chỉ nghe hắn tò mò hỏi: "Dũng thúc, tường thành này sao lại xây cao như vậy ạ? Là để chống lại kẻ địch mạnh nào sao?"
Hà Thanh Thanh và Tiểu Bàn cũng tỏ vẻ hiếu kỳ: "Đúng vậy, tại sao lại xây cao thế ạ?"
Hà Kiến Dũng cười ha ha: "Ha ha ha, cách một khoảng thời gian sẽ có một vài con hung thú mạnh mẽ đi ngang qua Lăng Vân trấn của chúng ta, đây là để phòng chúng nó đói bụng vào thành ăn thịt người. Tường thành xây cao một chút là có thể ngăn được một phần hung thú."
Tô Hạo và những người khác đều biết hung thú là gì, hung thú và mãnh thú thông thường không phải là cùng một khái niệm.
Mãnh thú mạnh nhất cũng chỉ là những con dã thú có hình thể to lớn, thực lực đạt đến trình độ võ giả Phổ thông cao giai là cùng.
Nhưng hung thú thì không có giới hạn, hình thù đa dạng, kích thước bất định, nhỏ thì chỉ bằng nắm tay, lớn thì như một ngọn núi, vô cùng đáng sợ.
Một con hung thú mạnh mẽ thậm chí chỉ cần một đòn là có thể hủy diệt cả một thành phố.
Thấy Hà Thanh Thanh và Tiểu Bàn nghe đến hai chữ "ăn thịt người" thì sợ đến run lẩy bẩy, Hà Kiến Dũng lại cười ha hả nói: "Các cháu cũng không cần lo lắng, trong thành an toàn hơn đồn Trà Sơn của chúng ta nhiều, lúc nào cũng có chiến sĩ mạnh mẽ canh gác tường thành, một khi phát hiện hung thú đến gần sẽ lập tức xua đuổi."
Nói xong, ông đi vào cổng thành trước: "Đi thôi! Chúng ta vào thành, nhanh chóng báo danh."

