Chương 1300: Chăm chỉ
Mãn Bảo cảm thấy, lý do nàng thấp hơn Bạch Thiện và Bạch nhị lang là vì nàng cần phải nhớ nhiều thứ hơn hai người họ.
Đương nhiên, Bạch Thiện không đồng ý với điểm này, vì những thứ hắn cần nhớ cũng không ít.
Đặc biệt là sau khi học ở Quốc Tử Học, các khóa học của họ tăng lên nhiều, một số khóa học ngay cả Trang tiên sinh cũng không dạy được, chỉ có thể học với các tiến sĩ trong Quốc Tử Học.
Mà kỳ thi sắp đến, số lượng thứ cần nhớ càng nhiều hơn, ngay cả Bạch nhị lang sau khi tan học cũng phải ở lại trường ôn tập thêm, huống chi là Bạch Thiện.
Ân Hoặc chỉ hao tâm tổn trí một chút mà đã ngã bệnh, lần này Mãn Bảo phải đến tận nhà khám bệnh, nàng châm cứu cho hắn, rồi nói: "Đừng hao tâm tổn trí quá nhiều."
Ân lão phu nhân lập tức khuyên nhủ: "Đúng vậy, thất lang, con có thể đi học đã là rất tốt rồi, gia đình cũng không cần con phải giành công danh, không cần phải hao tâm tổn trí như vậy."
Nghe tin đệ đệ bị bệnh, đám Ân đại tỷ vội vã chạy về nhà mẹ đẻ liên tục gật đầu, nhao nhao khuyên nhủ, ý tứ rất rõ ràng: Nếu đệ lại ngã bệnh thì họ phải làm sao đây?
Mà Ân tứ tỷ, Ân ngũ tỷ đã bắt đầu xem mắt, sắp định hôn sự, lúc này hắn ngã bệnh cũng không tốt cho họ.
Ân Hoặc im lặng không nói gì, Mãn Bảo cảm thấy hắn cũng rất lợi hại, ồn ào như vậy mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Nàng không thích dài dòng khuyên nhủ, nàng kê đơn thuốc, lúc thu dọn đồ đạc rời đi chỉ nói đúng một câu: "Đừng được Lũng ngóng Thục*."
* Đừng được Lũng ngóng Thục: Thành ngữ này xuất phát từ việc Hán Cao Tổ Lưu Bang đã chiếm được Lũng Tây nhưng vẫn tham muốn đất Thục.
Ân Hoặc im lặng nãy giờ suy nghĩ rồi gật đầu, sau khi dưỡng bệnh ở nhà ba ngày đến trường thì không còn liều mạng như Bạch Thiện nữa.
Hắn chỉ chăm chỉ lên lớp, sau khi làm xong bài tập tiên sinh giao thì đi đọc những cuốn sách mình thích, còn việc có thể học thuộc lòng toàn bộ bài giảng hay không thì hắn cũng không miễn cưỡng nữa.
Thỉnh thoảng hắn còn ra vườn dạo một vòng, bẻ cành cây hoặc ngắt những chiếc lá còn mọc trên cây.
Đợi hắn đi một vòng trở lại lớp thì Bạch Thiện vẫn đang ôm một quyển sách, khép hờ mắt lẩm bẩm đọc thuộc lòng. Liếc mắt nhìn quanh, người trong lớp đã về gần hết, hắn liền đi tới gõ lên bàn của Bạch Thiện, hỏi: "Trước đây khi còn ở trường phủ, mỗi khi đến kỳ thi ngươi cũng chăm chỉ như vậy sao?"
Bạch Thiện thầm lẩm nhẩm hai lần, xác nhận mình đã thuộc lòng đoạn này rồi mới ấn quyển sách xuống, ngẩng đầu lên đáp: "Cũng chăm chỉ, nhưng không chăm chỉ đến vậy. Vì khi ở trường phủ, ta không cần như này cũng có thể đứng đầu lớp."
Ân Hoặc rất tò mò: "Đứng đầu lớp quan trọng lắm sao?"
Bạch Thiện nghiêng đầu: "Đứng đầu lớp không quan trọng sao?"
Ân Hoặc nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: "Hai ngày nay ta đã suy nghĩ kỹ rồi, cảm thấy hình như cũng không quan trọng đến vậy."
Vậy nên hắn không tranh giành với họ nữa.
Bạch Thiện nhắm mắt dưỡng thần: "Quan trọng chứ, dù sao ta không muốn thua kém người khác. Ta cũng không ngốc hơn họ, hơn nữa ta còn muốn nhanh chóng tham gia kỳ thi tiến sĩ nữa."
Ân Hoặc nói: "Gấp gáp như vậy làm gì, ngươi còn nhỏ mà."
"Không nhỏ nữa rồi, chẳng phải Dương đại nhân mười bảy tuổi đã tham gia kỳ thi tiến sĩ rồi sao?"
Ân Hoặc cười: "Ngươi so với Dương học trưởng? Ngươi có biết hắn là tài tử nổi tiếng ở kinh thành không?"
"Biết. Đúng rồi, ngày mai nghỉ, Đường đại nhân mở tiệc chiêu đãi chúng ta ở trong vườn nhà hắn. Dương đại nhân cũng sẽ đến, ngươi có muốn đi không?"
Ân Hoặc ngẩn người rồi hỏi: "Đột nhiên đến nhà có phải không hay không?"
Bạch Thiện nói: "Dương đại nhân và Đường đại nhân đều biết ngươi, không sao đâu, nếu ngươi muốn đi, bọn ta dẫn ngươi đi."
Ân Hoặc liền trầm tư suy nghĩ.
Nếu Hướng Minh Học là thần tượng sau này, thì Dương Hòa Thư chính là người mà Ân Hoặc vẫn luôn kính phục, còn Đường huyện lệnh là người mà hắn luôn ngưỡng mộ.
Đương nhiên, trước đây thể chất Ân Hoặc yếu, hắn chỉ gặp họ hai lần từ xa, ngay cả một câu cũng không nói. Nhưng hắn đã nghe không ít chuyện về họ từ các tỷ tỷ của mình.
Đặc biệt có hai tỷ tỷ của hắn đều trạc tuổi họ, cũng từng xao xuyến trước họ.
Đáng tiếc, ngoại trừ đại tỷ, họ đều là thứ xuất, cũng chỉ dám lén lút tụ tập lại thảo luận, không dám đề cập đến chuyện hôn sự này.
Trước đây hắn bị bệnh, các tỷ tỷ thích tụ tập bên cạnh hắn nói chuyện, hắn đã nghe không ít lời họ khen ngợi hai người đó.
Vì vậy Ân Hoặc do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Bạch Thiện cũng sảng khoái, gật đầu nói: "Được, vậy ngày mai bọn ta rẽ qua nhà ngươi đón ngươi? Hay là ngươi tự đi?"
"Ta tự đi, chúng ta hẹn giờ gặp nhau ở ngoài cửa."
Bạch Thiện gật đầu.
Đường Hạc và Dương Hòa Thư đã trở về được một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa có thời gian tụ tập với họ, chủ yếu là họ bận, mà bọn Bạch Thiện cũng không rảnh.
Lần này thu xếp được thời gian là vì cuối cùng họ cũng không bận rộn như vậy nữa, hai là họ đoán chừng không bao lâu nữa bọn Bạch Thiện cũng phải về quê, nên mới tìm một khoảng thời gian mà mọi người đều rảnh để tụ tập với nhau.
Buổi tối, kinh thành lại đổ một trận tuyết lớn. Mãn Bảo đẩy cửa ra, cảm nhận được không khí lạnh lẽo ập đến, không khỏi nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Nàng xoa xoa tay rồi tự mình vui vẻ nhảy vào tuyết dẫm vài vòng, nghe thấy tuyết phát ra tiếng "rắc rắc", lúc này mới vui vẻ ôm chậu gỗ đi ra sau bếp lấy nước nóng rửa mặt.
Sau khi nàng đi, Bạch Thiện cũng ngáp dài bước ra, hai người rửa mặt thay quần áo, một người đi gõ cửa phòng Bạch nhị lang, một người thì đi lấy nước hầu hạ Trang tiên sinh rửa mặt.
Đợi bọn họ ăn xong bữa sáng, lại đọc một đoạn sách, thấy thời gian hẹn sắp đến, bọn họ mới chạy về phòng lấy áo khoác lông cáo mới làm, khoác lên rồi vui vẻ chạy ra khỏi nhà.
Trang tiên sinh nhìn ba người bọn họ tung tăng chạy xa, cười lắc đầu, lớn tiếng dặn dò một câu: "Về sớm đấy."
Ba người đáp lại một tiếng từ xa, đã chạy đến tiền viện ngồi lên xe ngựa.
Áo khoác lông cáo của Mãn Bảo là màu trắng, dùng lông cáo mà hoàng hậu ban cho, Bạch Thiện và Bạch nhị lang thì là màu xám. Mãn Bảo cũng có một chiếc giống vậy, có điều không phải là dùng chất liệu của Chu tứ lang mua, mà là do Lưu lão phu nhân mua cho bọn họ làm.
Chất liệu cũng rất tốt, tốt hơn nhiều so với lô da mà Chu tứ lang mua.
Bạch nhị lang nhìn thấy chiếc áo màu trắng trên người nàng thì có chút ghen tị: "Sao ngươi không mặc chiếc giống của bọn ta?"
Mãn Bảo nói: "Ngày tuyết mặc màu trắng đẹp hơn."
Bạch Thiện liếc nhìn nàng một cái, dời mắt đi, rồi lại không nhịn được liếc nhìn thêm cái nữa. Trên mặt hắn mang theo ý cười không thể kìm nén, gật đầu nói: "Đúng là đẹp."
Bạch nhị lang liếc hắn, chướng mắt quay đầu đi: "Nhưng ba chúng ta đi cùng nhau, ngươi nên mặc giống bọn ta mới đúng, giống như khi bọn ta đi học, mọi người đều mặc quần áo giống nhau."
Mãn Bảo nói: "Ta đâu có đi học, đợi đến khi ta về quê thì ta sẽ khoác chiếc màu xám, cái đó đỡ bẩn."
Bạch Thiện gật đầu: "Không sai."
Bạch nhị lang trừng mắt nhìn hắn, quyết định không nói nữa, dù sao hiện tại Chu Mãn nói gì Bạch Thiện cũng bảo đúng.
Tới Đường phủ, xe ngựa Ân gia đã chờ ở đó, nhìn thấy bọn họ xuống xe, Ân Hoặc cũng dẫm ghế xuống dưới.
Hắn cũng khoác áo lông, trùng hợp cũng là màu xám.
Hắn dẫm tuyết tiến lên, Đại Cát đã cầm thiệp đi gõ cửa. Hạ nhân Đường phủ ra mở cửa rất nhanh, đón bọn họ đi vào, nói: "Dương công tử và Dương phu nhân cũng tới rồi, mời khách quý vào trong."
Đương nhiên, Bạch Thiện không đồng ý với điểm này, vì những thứ hắn cần nhớ cũng không ít.
Đặc biệt là sau khi học ở Quốc Tử Học, các khóa học của họ tăng lên nhiều, một số khóa học ngay cả Trang tiên sinh cũng không dạy được, chỉ có thể học với các tiến sĩ trong Quốc Tử Học.
Mà kỳ thi sắp đến, số lượng thứ cần nhớ càng nhiều hơn, ngay cả Bạch nhị lang sau khi tan học cũng phải ở lại trường ôn tập thêm, huống chi là Bạch Thiện.
Ân Hoặc chỉ hao tâm tổn trí một chút mà đã ngã bệnh, lần này Mãn Bảo phải đến tận nhà khám bệnh, nàng châm cứu cho hắn, rồi nói: "Đừng hao tâm tổn trí quá nhiều."
Ân lão phu nhân lập tức khuyên nhủ: "Đúng vậy, thất lang, con có thể đi học đã là rất tốt rồi, gia đình cũng không cần con phải giành công danh, không cần phải hao tâm tổn trí như vậy."
Nghe tin đệ đệ bị bệnh, đám Ân đại tỷ vội vã chạy về nhà mẹ đẻ liên tục gật đầu, nhao nhao khuyên nhủ, ý tứ rất rõ ràng: Nếu đệ lại ngã bệnh thì họ phải làm sao đây?
Mà Ân tứ tỷ, Ân ngũ tỷ đã bắt đầu xem mắt, sắp định hôn sự, lúc này hắn ngã bệnh cũng không tốt cho họ.
Ân Hoặc im lặng không nói gì, Mãn Bảo cảm thấy hắn cũng rất lợi hại, ồn ào như vậy mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Nàng không thích dài dòng khuyên nhủ, nàng kê đơn thuốc, lúc thu dọn đồ đạc rời đi chỉ nói đúng một câu: "Đừng được Lũng ngóng Thục*."
* Đừng được Lũng ngóng Thục: Thành ngữ này xuất phát từ việc Hán Cao Tổ Lưu Bang đã chiếm được Lũng Tây nhưng vẫn tham muốn đất Thục.
Ân Hoặc im lặng nãy giờ suy nghĩ rồi gật đầu, sau khi dưỡng bệnh ở nhà ba ngày đến trường thì không còn liều mạng như Bạch Thiện nữa.
Hắn chỉ chăm chỉ lên lớp, sau khi làm xong bài tập tiên sinh giao thì đi đọc những cuốn sách mình thích, còn việc có thể học thuộc lòng toàn bộ bài giảng hay không thì hắn cũng không miễn cưỡng nữa.
Thỉnh thoảng hắn còn ra vườn dạo một vòng, bẻ cành cây hoặc ngắt những chiếc lá còn mọc trên cây.
Đợi hắn đi một vòng trở lại lớp thì Bạch Thiện vẫn đang ôm một quyển sách, khép hờ mắt lẩm bẩm đọc thuộc lòng. Liếc mắt nhìn quanh, người trong lớp đã về gần hết, hắn liền đi tới gõ lên bàn của Bạch Thiện, hỏi: "Trước đây khi còn ở trường phủ, mỗi khi đến kỳ thi ngươi cũng chăm chỉ như vậy sao?"
Bạch Thiện thầm lẩm nhẩm hai lần, xác nhận mình đã thuộc lòng đoạn này rồi mới ấn quyển sách xuống, ngẩng đầu lên đáp: "Cũng chăm chỉ, nhưng không chăm chỉ đến vậy. Vì khi ở trường phủ, ta không cần như này cũng có thể đứng đầu lớp."
Ân Hoặc rất tò mò: "Đứng đầu lớp quan trọng lắm sao?"
Bạch Thiện nghiêng đầu: "Đứng đầu lớp không quan trọng sao?"
Ân Hoặc nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: "Hai ngày nay ta đã suy nghĩ kỹ rồi, cảm thấy hình như cũng không quan trọng đến vậy."
Vậy nên hắn không tranh giành với họ nữa.
Bạch Thiện nhắm mắt dưỡng thần: "Quan trọng chứ, dù sao ta không muốn thua kém người khác. Ta cũng không ngốc hơn họ, hơn nữa ta còn muốn nhanh chóng tham gia kỳ thi tiến sĩ nữa."
Ân Hoặc nói: "Gấp gáp như vậy làm gì, ngươi còn nhỏ mà."
"Không nhỏ nữa rồi, chẳng phải Dương đại nhân mười bảy tuổi đã tham gia kỳ thi tiến sĩ rồi sao?"
Ân Hoặc cười: "Ngươi so với Dương học trưởng? Ngươi có biết hắn là tài tử nổi tiếng ở kinh thành không?"
"Biết. Đúng rồi, ngày mai nghỉ, Đường đại nhân mở tiệc chiêu đãi chúng ta ở trong vườn nhà hắn. Dương đại nhân cũng sẽ đến, ngươi có muốn đi không?"
Ân Hoặc ngẩn người rồi hỏi: "Đột nhiên đến nhà có phải không hay không?"
Bạch Thiện nói: "Dương đại nhân và Đường đại nhân đều biết ngươi, không sao đâu, nếu ngươi muốn đi, bọn ta dẫn ngươi đi."
Ân Hoặc liền trầm tư suy nghĩ.
Nếu Hướng Minh Học là thần tượng sau này, thì Dương Hòa Thư chính là người mà Ân Hoặc vẫn luôn kính phục, còn Đường huyện lệnh là người mà hắn luôn ngưỡng mộ.
Đương nhiên, trước đây thể chất Ân Hoặc yếu, hắn chỉ gặp họ hai lần từ xa, ngay cả một câu cũng không nói. Nhưng hắn đã nghe không ít chuyện về họ từ các tỷ tỷ của mình.
Đặc biệt có hai tỷ tỷ của hắn đều trạc tuổi họ, cũng từng xao xuyến trước họ.
Đáng tiếc, ngoại trừ đại tỷ, họ đều là thứ xuất, cũng chỉ dám lén lút tụ tập lại thảo luận, không dám đề cập đến chuyện hôn sự này.
Trước đây hắn bị bệnh, các tỷ tỷ thích tụ tập bên cạnh hắn nói chuyện, hắn đã nghe không ít lời họ khen ngợi hai người đó.
Vì vậy Ân Hoặc do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Bạch Thiện cũng sảng khoái, gật đầu nói: "Được, vậy ngày mai bọn ta rẽ qua nhà ngươi đón ngươi? Hay là ngươi tự đi?"
"Ta tự đi, chúng ta hẹn giờ gặp nhau ở ngoài cửa."
Bạch Thiện gật đầu.
Đường Hạc và Dương Hòa Thư đã trở về được một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa có thời gian tụ tập với họ, chủ yếu là họ bận, mà bọn Bạch Thiện cũng không rảnh.
Lần này thu xếp được thời gian là vì cuối cùng họ cũng không bận rộn như vậy nữa, hai là họ đoán chừng không bao lâu nữa bọn Bạch Thiện cũng phải về quê, nên mới tìm một khoảng thời gian mà mọi người đều rảnh để tụ tập với nhau.
Buổi tối, kinh thành lại đổ một trận tuyết lớn. Mãn Bảo đẩy cửa ra, cảm nhận được không khí lạnh lẽo ập đến, không khỏi nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Nàng xoa xoa tay rồi tự mình vui vẻ nhảy vào tuyết dẫm vài vòng, nghe thấy tuyết phát ra tiếng "rắc rắc", lúc này mới vui vẻ ôm chậu gỗ đi ra sau bếp lấy nước nóng rửa mặt.
Sau khi nàng đi, Bạch Thiện cũng ngáp dài bước ra, hai người rửa mặt thay quần áo, một người đi gõ cửa phòng Bạch nhị lang, một người thì đi lấy nước hầu hạ Trang tiên sinh rửa mặt.
Đợi bọn họ ăn xong bữa sáng, lại đọc một đoạn sách, thấy thời gian hẹn sắp đến, bọn họ mới chạy về phòng lấy áo khoác lông cáo mới làm, khoác lên rồi vui vẻ chạy ra khỏi nhà.
Trang tiên sinh nhìn ba người bọn họ tung tăng chạy xa, cười lắc đầu, lớn tiếng dặn dò một câu: "Về sớm đấy."
Ba người đáp lại một tiếng từ xa, đã chạy đến tiền viện ngồi lên xe ngựa.
Áo khoác lông cáo của Mãn Bảo là màu trắng, dùng lông cáo mà hoàng hậu ban cho, Bạch Thiện và Bạch nhị lang thì là màu xám. Mãn Bảo cũng có một chiếc giống vậy, có điều không phải là dùng chất liệu của Chu tứ lang mua, mà là do Lưu lão phu nhân mua cho bọn họ làm.
Chất liệu cũng rất tốt, tốt hơn nhiều so với lô da mà Chu tứ lang mua.
Bạch nhị lang nhìn thấy chiếc áo màu trắng trên người nàng thì có chút ghen tị: "Sao ngươi không mặc chiếc giống của bọn ta?"
Mãn Bảo nói: "Ngày tuyết mặc màu trắng đẹp hơn."
Bạch Thiện liếc nhìn nàng một cái, dời mắt đi, rồi lại không nhịn được liếc nhìn thêm cái nữa. Trên mặt hắn mang theo ý cười không thể kìm nén, gật đầu nói: "Đúng là đẹp."
Bạch nhị lang liếc hắn, chướng mắt quay đầu đi: "Nhưng ba chúng ta đi cùng nhau, ngươi nên mặc giống bọn ta mới đúng, giống như khi bọn ta đi học, mọi người đều mặc quần áo giống nhau."
Mãn Bảo nói: "Ta đâu có đi học, đợi đến khi ta về quê thì ta sẽ khoác chiếc màu xám, cái đó đỡ bẩn."
Bạch Thiện gật đầu: "Không sai."
Bạch nhị lang trừng mắt nhìn hắn, quyết định không nói nữa, dù sao hiện tại Chu Mãn nói gì Bạch Thiện cũng bảo đúng.
Tới Đường phủ, xe ngựa Ân gia đã chờ ở đó, nhìn thấy bọn họ xuống xe, Ân Hoặc cũng dẫm ghế xuống dưới.
Hắn cũng khoác áo lông, trùng hợp cũng là màu xám.
Hắn dẫm tuyết tiến lên, Đại Cát đã cầm thiệp đi gõ cửa. Hạ nhân Đường phủ ra mở cửa rất nhanh, đón bọn họ đi vào, nói: "Dương công tử và Dương phu nhân cũng tới rồi, mời khách quý vào trong."

