482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
947 1
Kiếm tiền
dollarupload39 đã kiếm được 9470 đ
Muốn có sức khỏe

Sáng tác: Thành Đô

* * *

Muốn có sức khỏe

Đầu tiên ta phải

Ăn uống điều độ

Thể dục thường xuyên

* * *

Sáng sáng đi bộ

Chiều chiều đi bộ

Đều đặn từng ngày

Chỉ cần chăm chỉ

Là thân thể đẹp.

* * *

Muốn khỏi huyết áp

Và bệnh thận yếu

Thì giảm ăn mặn

Giảm đồ cay nóng.

* * *

Muốn cho đường huyết

Trở lại bình thường

Không ăn đồ ngọt.

Mà nếu có ăn,

Thì ăn ít thôi.

* * *

Nếu muốn giảm béo

Thì ăn ít cơm

Chỉ ăn rau nhiều

Và chăm chỉ tập.

* * *

Bạn ơi nên nhớ,

Ắt có sức khỏe!​

* Đây là một bài thơ nói về sức khỏe.
 
Chỉnh sửa cuối:
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
Tiền là gì vậy mẹ?

- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ 5 chữ - nhiều khổ

* * *^^^* * *


Con hỏi mẹ chiều nay,

Gió lùa qua hiên nhỏ.

Mẹ cười, mắt xa xăm,

Như về miền xưa đó.

* * *

Ngày xưa chưa có tiền,

Người đổi lúa lấy cá.

Muối quý hơn vàng son,

Vỏ sò là quà quý.

* * *

Rồi kim loại ra đời,

Đồng, bạc, vàng óng ả.

Trên đồng in mặt vua,

Lời tin trao cho cả.

* * *

Đến khi giấy ra đời,

Nhẹ hơn mà quý giá.

Ngân hàng mở rộng ra,

Giấy mỏng thay vàng thật.

* * *

Thế rồi đến thời nay,

Tiền thành dòng điện tử.

Chỉ cần quẹt một lần,

Là mua xong cả chợ.

* * *

Mẹ bảo: Tiền – công sức,

Đổi lấy niềm tin thôi.

Dùng đúng – đời nở hoa,

Tham lam – đời khép ngõ.

* * *

Con nghe, chợt hiểu ra,

Tiền không xấu, không tốt.

Quan trọng ở lòng người,

Cầm sao cho không rớt.​
 
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
Nỗi Khổ Của Người Đi Khám

- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ 5 chữ - nhiều khổ

* * *^^^* * *


Khổ thân thức dậy

Xếp hàng thật đông

Chờ đợi mỏi mòn

Hồ sơ rắc rối.

* * *

Lên phòng lại chờ

Bác sĩ hỏi han

Khai bệnh lan man

Tay run cầm sổ.

* * *

Tiền nong lo tính

Thuốc thang đủ loại

Kết quả xét nghiệm

Lòng đầy âu lo.

* * *

Thoát được cửa bệnh

Cảm giác nhẹ nhõm

Mong sao chóng khỏi

Sức khoẻ bình an.

* * *

Đi khám nên nhớ:

Chuẩn bị ở nhà,

Bình tĩnh trả lời,

Mang đủ giấy tờ.

* * *

Tận dụng công nghệ:

Đặt lịch qua mạng,

Đỡ mất thời gian,

Giảm bớt mệt mỏi.

* * *

Điều quan trọng nhất:

Chăm sóc bản thân,

Ăn uống điều độ,

Tập luyện mỗi ngày,

* * *

Phòng còn hơn chữa,

Khỏe mạnh là vàng,

Thường xuyên kiểm tra,

Loại bỏ âu lo!​
 
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề

Con Trai Của Thần Sấm


- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *


Ngày xưa trời cao lắm,

Tây Nguyên rừng núi sâu.

Người chưa biết đốt rẫy,

Săn thú sống qua ngày.

* * *

Năm ấy mưa bão kéo,

Sét giăng kín vòm mây.

Một người mẹ tội nghiệp,

Thương con nhỏ đói gầy.

* * *

Bà đi trong gió lạnh,

Đào củ giữa rừng hoang.

Chợt tia sét vụt xuống,

Bà ngã giữa ánh vàng.

* * *

Khi tỉnh, mây mở lối,

Một vị thần hiện ra.

Thần Sấm nhìn trìu mến:

"Giờ người đã là ta."

* * *

Bà sợ, run mà khóc:

"Con tôi nhỏ chưa khôn.

Xin cho tôi ở lại,

Nuôi nó lớn nên người."

* * *

Thần nghe, lòng thương xót,

Mây động ánh sét vàng.

"Ta cho người một phúc,

Giữ lấy đứa con này."

* * *

Bà ôm con nức nở,

Gió nâng con lên trời.

Từ hôm ấy trong mộng,

Nghe sấm vọng đâu đây.

* * *

Rồi một hôm mang nặng,

Giữa sấm chớp đêm ngày.

Bà sinh ra cậu bé,

Con trai của thần sấm.

* * *

Bệnh nặng không qua khỏi,

Bà dặn trước khi đi:

"Khi sấm nổ con hỡi,

Hãy gọi lớn – Cha ơi!"

* * *

Cây rừng thương mà đậy,

Lá phủ kín thân bà.

Quả chín rơi bên mộ,

Nuôi con giữa rừng xa.

* * *

Cậu bé dần khôn lớn,

Giữa muông thú hiền lành.

Thần Rừng che và dạy,

Không thú dữ nào tranh.

* * *

Một chiều bên khe suối,

Cậu mò ốc, bắt cá.

Trời bỗng sầm, sét nổ,

Cậu giật mình kêu "Cha!"

* * *

Tiếng gọi vang lên núi,

Chạm tới tận mây xanh.

Thần Sấm nghe mà đáp,

Sấm rền khắp trời quanh.

* * *

Giữa rừng sâu bão nổi,

Cha hiện xuống mây vàng:

"Con trai ta đâu đấy,

Ra đây, đừng sợ cha!"

* * *

Giọng rền vang sấm dội,

Cậu bé sợ run người.

Đến khi thần dịu lời,

Mới hé đầu nhìn thấy.

* * *

Thần đưa con về động,

Gió cuốn giữa trời mây.

Cho ăn sữa bắp đầy,

Nướng thịt rừng, sưởi lửa.

* * *

Cậu lớn nhanh, khỏe tựa

Lim rừng, đá núi xanh.

Thần dạy cách đan quanh,

Biết giăng cung, bắn thú.

* * *

Chỉ tên rừng, suối cũ,

Nơi Ê-đê dựng nhà.

Nơi Ba-na gọi cha,

Nơi Mạ, Mơ sống tốt.

* * *

Thần cười vang gió núi:

"Sau này con nhớ nghe,

Giúp người khắp bốn bề,

Cho cuộc đời no ấm."

* * *

Rồi một ngày trăng lặn,

Cha trao trống, búa thiêng:

"Ta về trời, đừng phiền,

Hãy thay cha giúp chúng."

* * *

Từ đó mùa mưa xuống,

Trống nổi "thình thùng" vang.

Sấm rền giữa mênh mang,

Bắp xanh đồng trổ hạt.

* * *

Đến tháng bảy tháng tám,

Hội mừng lúa nảy bông.

Chàng trống vang cuồn cuộn,

Mưa lũ tràn khắp sông.

* * *

Khi xuân về rừng nở,

Chàng thổi kèn gọi thương.

Mây ngừng trôi, gió dừng,

Sấm thôi vang đôi buổi.

* * *

Ngủ quên bên hiên núi,

Đất khô cạn dòng sông.

Tỉnh dậy, trống lại rền,

Mưa về ru ruộng tốt.

* * *

Người Tây Nguyên kể mãi,

Giữa lửa sớm chiều rơi:

"Sấm là cha thương nhớ,

Gọi con giữa mưa rơi."​
 
Chỉnh sửa cuối:
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
Mặt Nạ Đêm Halloween

- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *


Phố đông người rực rỡ,

Ánh đèn lấp lánh bay.

Nàng khoác màu mặt nạ,

Chàng lặng ngắm mê say.

* * *

Một điệu nhạc vang khẽ,

Tay chạm nhẹ bàn tay.

Sau lớp che xa lạ,

Là ánh mắt – ngất ngây.

* * *

Đêm tàn, trăng còn đó,

Chàng ngỏ ý xin tên.

Nàng cười thay câu nói,

"Hẹn gặp mùa sau nhé."

* * *

Phố xưa còn ánh nến,

Gió vẫn hát như xưa.

Chàng quay về lối cũ,

Tìm bóng hình trong mưa.

* * *

Không còn ai đeo mặt,

Chỉ có mắt – thật thôi.

Nàng đứng bên hàng quán,

Rồi mỉm cười nhỏ nhẹ.

* * *

Đêm như ngừng hơi thở,

Tay chạm giữa dòng người.

Halloween năm nay,

Chỉ còn.. Có hai người.

* * *

Phố xưa còn ánh nến,

Người xưa chẳng quay về.

Chàng đi trong gió lạnh,

Nghe tiếng lòng lê thê.

* * *

Nàng đâu rồi – mặt nạ,

Xưa cất giữa tủ mờ.

Chàng vẫn còn giữ lại,

Như giữ chút duyên xưa.

* * *

Tiếng cười vang phố khác,

Người hóa trang đi qua.

Halloween năm ấy,

Chỉ thiếu.. Một người ta.

* * *

Phố quen nay vẫn sáng,

Người lạ giữa đông người.

Nàng đi cùng ai đó,

Chàng khẽ mỉm – không cười.

* * *

Mặt nạ xưa nằm gọn,

Trong ngăn tủ đã mờ.

Chỉ còn hương ký ức,

Thoáng qua như giấc mơ.

* * *

Hai người khẽ nhìn nhau,

Chẳng nói, cũng chẳng chào.

Halloween – lần cuối,

Tim gợn một vì sao.

* * *

Bốn lần lễ hội qua,

Là bốn chặng tình yêu.

Mặt nạ rơi – tình thật,

Chỉ tiếc.. Mình xa nhau.​
 
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề

Sự tích hoa Dã Quỳ


- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *


Ngày xưa trên núi vắng,

K'lang và H'limh yêu nhau.

Nắng vàng như tơ sợi,

Gió hát giữa rừng sâu.

* * *

Một chiều mây kéo đến,

Chàng đi chẳng thấy về.

Nàng qua mười con suối,

Gọi khản giọng sơn khê.

* * *

Giặc vây chàng trói chặt,

Nàng lao đến chẳng sờn.

Tên bay, tình vẫn giữ,

Máu đỏ giữa hoàng hôn.

* * *

Hoa nở nơi nàng ngã,

Sắc vàng rực núi đồi.

Tình yêu như lửa cháy,

Dã Quỳ mãi không phôi.

* * *

Người đời sau vẫn kể,

Giữa nắng sớm, sương chiều,

Hoa vàng nghiêng theo gió,

Như gửi lời tình yêu.​
 
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề

Sự tích hoa Dã Quỳ


- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *


Ngày xưa trên núi vắng,

K'lang và H'limh yêu nhau.

Nắng vàng như tơ sợi,

Gió hát giữa rừng sâu.

* * *

Một chiều mây kéo đến,

Chàng đi chẳng thấy về.

Nàng qua mười con suối,

Gọi khản giọng sơn khê.

* * *

Giặc vây chàng trói chặt,

Nàng lao đến chẳng sờn.

Tên bay, tình vẫn giữ,

Máu đỏ giữa hoàng hôn.

* * *

Hoa nở nơi nàng ngã,

Sắc vàng rực núi đồi.

Tình yêu như lửa cháy,

Dã Quỳ mãi không phôi.

* * *

Người đời sau vẫn kể,

Giữa nắng sớm, sương chiều,

Hoa vàng nghiêng theo gió,

Như gửi lời tình yêu.​

Cụm "sương chiều" có nghĩa là:

Sương: Là hơi nước mỏng trong không khí, khi trời mát thì ngưng tụ lại thành những giọt nhỏ li ti.

Chiều: Là khoảng thời gian gần cuối ngày, khi mặt trời sắp lặn.

Vậy "sương chiều" nghĩa là làn sương buông xuống vào buổi chiều, lúc ánh nắng yếu đi, trời hơi se lạnh, không gian mờ ảo và yên tĩnh.

Cụm này thường dùng trong thơ để gợi cảm giác:​

Buồn, nhớ nhung, man mác (vì là lúc ngày sắp tàn).​

Dịu nhẹ, mờ ảo, gợi cảnh đẹp thiên nhiên.​

Ví dụ:

"Giữa nắng sớm, sương chiều,

Hoa vàng nghiêng theo gió.."

Ở đây có nghĩa là: Dù buổi sáng nắng lên hay buổi chiều sương phủ, hoa Dã Quỳ vẫn nở rực rỡ - tượng trưng cho tình yêu bền bỉ, không phai tàn dù thời gian hay hoàn cảnh có đổi thay.​
 
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề

Chuyện của muôn hoa


- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *


Ở dưới bầu trời xanh,

Hoa nở khắp bốn mùa.

Sắc màu như mộng ảo,

Kể chuyện đẹp muôn phương.

* * *

Giọt sương mai long lanh,

Đính trên cánh hoa xinh.

Lá hoa thêm kỳ diệu,

Lung linh giữa bình minh.

* * *

Mời bạn cùng dạo bước,

Giữa vườn hoa cỏ lạ.

Nghe từng bông khe khẽ,

Kể chuyện của muôn hoa.​
 
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề
Ngày xửa ngày xưa, khi trời đất còn chưa có tiếng nói, vạn vật chỉ biết lặng lẽ thở dài trong sương sớm. Núi nằm im nghe gió thổi, sông uốn mình dưới mây, cỏ cây đung đưa mà chẳng ai hiểu được lòng nhau.

Khi ấy, thế gian yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng lá rơi xuống mặt đất.

Giữa miền đất ấy, có một cô bé tên là Thơ. Cô sinh ra từ một giọt sương trên cánh hoa dại, trong trẻo và mỏng manh như hơi thở ban mai. Mỗi ngày, Thơ đi dọc cánh đồng, lắng nghe những điều thầm thì của gió, của mây, của đất.

Một hôm, khi mặt trời vừa hé, Thơ nhìn thấy những hạt nắng đầu tiên rơi xuống bờ cỏ. Cô khẽ cúi xuống, nhặt từng hạt nắng, bỏ vào chiếc túi nhỏ đan bằng sợi tơ trời.

Mỗi khi cô gieo một hạt xuống đất, đất lại rung lên khe khẽ – và rồi, từ nơi ấy, vang lên những âm thanh lạ lắm: Tiếng ngân nga, tiếng ngân của cỏ, của sông, của gió hòa lại thành lời.

Từ đó, người ta gọi đó là "lời thơ" – là tiếng nói của lòng người hòa cùng hơi thở đất trời.

Còn cô bé Thơ, sau khi gieo hết những hạt nắng cuối cùng, tan vào trong mây trắng, để lại cho nhân gian món quà diệu kỳ – khả năng biết cảm, biết nói bằng thơ.

Người xưa truyền nhau câu chuyện ấy, và từ đó mà có bài thơ này:​

Sự tích cất lời thơ

- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *


Ngày xưa, trời chưa sáng,

Đất còn ngủ trong sương.

Chưa ai biết tiếng nói,

Chỉ nghe gió tìm đường.

* * *

Một cô bé nhặt nắng,

Rải xuống cánh đồng xa.

Mỗi hạt vàng khẽ vỡ,

Hóa thành tiếng ngân nga.

* * *

Tiếng theo mây đi hát,

Lượn qua núi, qua đồi.

Vào lòng hoa, lòng cỏ,

Thành hơi thở con người.

* * *

Người nghe trong mơ mộng,

Gom ý tứ nên hồn.

Từ đó thơ cất tiếng,

Bay qua những hoàng hôn.

* * *

Ai thương trời, thương đất,

Cũng nhặt gió, nhặt mây.

Thì thầm bên trang giấy,

Lời thơ lại bay bay..​
 
482 ❤︎ Bài viết: 596 Tìm chủ đề

Sự tích Ông Ba Mươi


- ✒ Sáng tác: Thành Đô -

Thể thơ 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * * ^^^ * * *


Ngày xưa nơi trời rộng,

Có vị thần oai linh,

Tên gọi là Phạm Nhĩ,

Tài phép thật phi thường.

* * *

Sức mạnh hơn muôn vạn,

Thần thánh phải né xa,

Kiêu căng sinh tự phụ,

Chẳng kính trọng Ngọc Hoàng.

* * *

Ngọc Hoàng bao dung mãi,

Nhưng Phạm Nhĩ ngông cuồng,

Kéo quân làm phản loạn,

Đòi chiếm ngôi cửu trùng.

* * *

Thiên binh vang tiếng sấm,

Thiên tướng rợp mây bay,

Đều không ai địch nổi,

Oai lực Phạm Nhĩ này.

* * *

Ngọc Hoàng lo sợ quá,

Cầu cứu tận cõi Phật,

Như Lai nghe tin dữ,

Gọi Chuẩn Đề cứu nguy.

* * *

Chuẩn Đề phép cao cường,

Tay cầm hoa sen báu,

Đến đánh kẻ phản trời,

Nhưng phép kia không thắng.

* * *

Phật đành thân hạ giới,

Xuất hiện giữa trời mây,

Tiếng gọi vang như sấm:

– "Phạm Nhĩ, mau dừng tay!"

* * *

Nghe tiếng Phật, Phạm Nhĩ,

Chợt run rẩy trong lòng,

Thân hình liền hóa nhỏ,

Bị thu vào túi thiêng.

* * *

Phật dâng lời Ngọc Đế:

"Tội ấy nên phạt nặng,

Nhưng hãy cho hắn sống,

Lập công mà chuộc thân."

* * *

Ngọc Hoàng nghe lời dạy,

Đày Phạm Nhĩ trần gian,

Thành loài thú trong núi,

Mang lông vàng, nanh dài.

* * *

Từ đó làm Chúa thú,

Oai nghi lắm, mạnh thay!

Tên gọi là Chúa sơn,

Cả rừng đều khiếp vía.

* * *

Ngọc Hoàng sợ hắn nhớ,

Lại hóa phép thêm răn,

Bịt tai cho chẳng nghe,

Lời bàn nơi cõi trời.

* * *

Dẫu mất đôi cánh lớn,

Sức mạnh vẫn còn nguyên,

Gầm vang trong sấm sét,

Rung chuyển cả núi rừng.

* * *

Người đời nghe tiếng dữ,

Ai nấy đều kinh hồn,

Thấy hổ thì quỳ lạy,

Kêu "ông Ba Mươi ơi!"

* * *

Khi ai trừ được hổ,

Vua thưởng ba mươi quan,

Nhưng phải đánh ba chục,

Cho vong hồn khuất an.

* * *

Từ đó lưu truyền mãi,

Tên gọi "ông Ba Mươi",

Chúa sơn lâm hùng dũng,

Mà cũng từng kiêu ngông.

* * *

Lời xưa còn vang vọng,

Dạy người biết khiêm nhường,

Đừng vì tài phép lớn,

Mà quên mất chữ "nhân".​
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back