Bạn được Dodonguyen mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
40,879 ❤︎ Bài viết: 1888 Tìm chủ đề
Chương 51: Hồ sơ

Sau khi đốt xong số vàng mã kia, nghiệp của những người đó vẫn chưa được xóa sạch hoàn toàn. Dù giữ được mạng, họ vẫn phải chịu trừng phạt và báo ứng. Từ đó, trên người họ bắt đầu xuất hiện những căn bệnh lặt vặt, tai họa lẩn khuất không rõ nguyên do.

Một số ít người nghiệp quá nặng đã chủ động ra đầu thú, họ gọi báo công an, thú nhận tất cả những chuyện làm ăn mờ ám trước kia và cuối cùng cũng nhận lấy hình phạt đáng có.

Vết bỏng nước trên lưng tên đao sẹo tuy biến mất nhưng hễ trong lòng hắn nảy sinh ý đồ xấu, muốn làm điều ác thì những mụn nước ấy lại điên cuồng mọc lên.

Hắn sợ lắm, thề sẽ sống cho tử tế, làm người đàng hoàng.

Đống vàng mã cháy suốt hai ngày một đêm, đến nỗi bùn dưới ao nhỏ cũng khô cạn, biến cả ao thành một hố đen sì.

Cả thôn Đào Hoa đều sững sờ, ai nấy nhìn cái hố đen ấy mà hồn xiêu phách lạc, tưởng đâu thọ mệnh của mình cũng đến cùng rồi.

Thế nhưng mươi lăm phút sau, giữa hố đen ấy bỗng vang lên tiếng "ọc ọc" của nước sôi sục. Dân thôn nhìn theo âm thanh, kinh ngạc thấy trong hố khô kia, từng dòng nước trong vắt đang tuôn trào lên.

"Ọc ọc ọc ọc.."

Tiếng nước càng lúc càng mạnh, chẳng mấy chốc thành lũ dâng, ào ào dâng lên, nhanh chóng lấp đầy lại cái ao.

Dân thôn òa lên vui mừng, vui đến khóc, tên đao sẹo cũng hưng phấn chạy đến, kích động quá mà suýt ôm lấy tôi liền bị Mặc Thâm dùng một chân đá văng ra.

"Cút xa một chút, còn dám đụng vào người của tôi à?"

Hắn sợ hãi, dứt khoát tự tát vào mặt mình hai cái:

"Là tôi hồ đồ, quên mất quy củ, dám mạo phạm nữ thần tiên!"

Hắn đã cạo trọc đầu, ăn mặc chỉnh tề, nói năng cũng lễ độ, thật tâm muốn hoàn lương.

"Thưa nữ thần tiên," hắn hỏi, "Có phải đây chính là 'nước sống trong ao', là dấu hiệu bùn độc tan hết? Vậy là kiếp nạn của thôn Đào Hoa chúng tôi đã qua rồi phải không?"

"Tạm thời xem như qua," tôi đáp, "Âm khí trong thôn này đã tiêu tán nhiều nhưng tôi khuyên một điều: Năm nay trong thôn chớ vội sinh con, đợi thêm một năm nữa cho yên."

Lúc đó, tôi mới hiểu ra chuyện cái hôm mà tôi và Mặc Sâm vừa đến thôn Đào Hoa, ba người đàn bà kia nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ là ý gì..

Họ định bắt tôi, còn nói bụng tôi mới mang chưa lâu, hóa ra muốn phá thai, moi cái thai hồ ly trong bụng tôi đem bán kiếm tiền!

Nghĩ lại mà rợn người!

Nếu là cô gái bình thường khác, e giờ đã thành nạn nhân rồi.

Tôi mô tả dung mạo và y phục của ba người đàn bà ấy cho tên đao sẹo, nhờ hắn tìm giúp. Không lâu sau hắn đã tìm được, mặt tái mét nói ba bà đó đều chết cả rồi.

Một người nhảy xuống hầm phân nhà mình chết đuối.

Một người tự thiêu trong nhà.

Người cuối cùng cắt cổ tay rồi treo cổ ngược trên xà nhà.

Cái chết nào cũng ly kỳ mà làm lòng người ta thấy hả hê.

Tên đao sẹo nói đúng là ba bà đó buôn người: Đàn bà, đàn ông, trẻ con.. Thứ gì cũng đã bán qua, giết hại không biết bao nhiêu mạng.

Tôi đoán chắc oán khí của nữ quỷ đã dẫn họ đi cũng coi như bịt miệng họ, để những kẻ bị bán mãi mãi chẳng thể trở về nhà.

Sau cùng, dân thôn bàn nhau, mỗi nhà góp chút tiền, gói thành phong bao lớn đưa cho tôi, gọi là tạ ơn đã cứu, giữ lại sinh khí cho thôn Đào Hoa.

Trước nay, nếu tôi nhận được phong bì dày như vậy thì thường mừng lắm. Nhưng lần này thì không bởi vì cha tôi vẫn chưa được tìm.

Mẹ gọi điện hỏi nhiều lần, không chỉ hỏi về cha, mà còn lo tôi có an toàn không. Từ giọng bà, tôi nghe rõ nỗi sợ hãi với nơi này, với cái thôn này.

Tại sao bà lại sợ đến vậy?

Và cả Ngụy Miễu Miễu kỳ quái kia, dẫn tôi cùng Mặc Sâm tới đây, lại mãi chẳng thấy xuất hiện!

Tôi lập tức gọi điện cho cô ta, cô ta tắt máy, rồi nhắn lại bằng WeChat:

"Tới Ủy ban thôn Đào Hoa!"

Tôi và Mặc Sâm liền đến đó. Ủy ban thôn là tòa nhà khang trang nhất, cạnh đó có trường tiểu học Đào Hoa, chung quanh là trụ sở công an, đội phòng cháy.. Là con phố sầm uất nhất vùng.

Bên trong vắng tanh. Sau vụ rối ren vừa rồi, nơi này coi như tạm đóng cửa. Nên chúng tôi cứ thế nghênh ngang bước vào.

Lúc này sắc trời đã tối, ánh đèn xanh lục trong phòng phản chiếu lên cửa kính như ma trơi, dường như có thứ gì đó đang ẩn nấp và dõi theo chúng tôi.

Mặc Sâm hừ lạnh, chỉ một tiếng mà tòa nhà vang lên lách cách lang cang. Hàng chục con rắn bò ra, bị hắn chém đôi trong nháy mắt.

Hắn nổi giận, đã quá chán cảnh bị Ngụy Miễu Miễu giấu diếm, đùa bỡn.

Hắn quát to:

"Còn không ra đây, chán sống à?"

Ngụy Miễu Miễu cũng sợ, từ phòng tư liệu ở lầu 3 xuất hiện. Cô ta đứng bên khung cửa sổ, lạnh lùng nói:

"Lên đây đi. Ở đây có bí mật mà các người muốn biết."

Chúng tôi bước lên lầu ba. Ngụy Miễu Miễu lục trong đống hồ sơ cũ, rút ra một tập tài liệu từ hơn hai mươi năm trước. Trên bìa dán niêm phong, đề bốn chữ lớn: "Hồ sơ tuyệt mật".

Cô ta bảo tôi mở ra xem.

Trang đầu tiên, đập vào mắt tôi là một cái tên quen quen, "Thẩm Kiều Lan?"

Tôi ngạc nhiên:

"Cô ấy là ai? Sao tên lại giống mẹ tôi thế? Mẹ tôi tên Thẩm Kiều Cầm, mà năm tháng sinh cũng trùng hệt.. Trùng đến lạ!"

Ngụy Miễu Miễu lạnh giọng:

"Không chỉ giống đâu. Xem kỹ phần dưới đi."

Hồ sơ ghi rằng hai mươi mấy năm trước, Thẩm Kiều Lan bị buôn bán vào thôn Đào Hoa. Ở đây suốt một năm, sau đó người nhà cô tìm thấy, báo công an, rồi đưa cô về.

Phải biết, hồi đó công an còn yếu, án buôn người hiếm khi phá được. Người thất lạc mười mấy, hai chục năm mới gặp lại thân nhân là chuyện thường. Thế mà cô được cứu trong vòng một năm, đúng là may mắn hiếm có.

Thẩm Kiều Lan là người phụ nữ đầu tiên bị bán đến thôn này, nhờ được cứu nên giữ được mạng, còn hồ sơ thì lập tức bị niêm lại.

Nhưng trong hồ sơ còn chép, năm ấy, khi bị giam ở thôn, cô sinh một bé gái, đến nay không rõ tung tích!

Thẩm Kiều Lan kể rằng đã đặt đứa bé lên chiếc thuyền tre, thả xuôi theo dòng nước, sống chết không ai biết.

Sau khi được đưa về, chẳng bao lâu cô qua đời. Lúc ấy, cô đã hứa gả cho một nhà họ Ngụy nên từ đời đó trở đi, hai họ Thẩm – Vệ lập lời thề: Đời nào cũng phải có một người kết duyên với bên kia, bất kể nam hay nữ, trưởng hay thứ, tuyệt đối phải giữ lời.

Để hoàn thành lời nguyền đó, chị sinh đôi của Thẩm Kiều Lan, là Thẩm Kiều Cầm đã thay em mình xuất giá, gả cho Ngụy Duệ, cũng chính là cha tôi!

Tôi sững người đọc đến đây cũng hiểu được.

Không ngờ lại có chuyện như vậy..

"Vậy ra," Tôi thì thầm, "Thẩm Kiều Lan.. Là dì ruột tôi?"

Tôi nhìn chằm chằm Ngụy Miễu Miễu:

"Cô đưa tôi đến đây rốt cuộc là để làm gì? Muốn tôi nhận dì à? Vậy cha tôi đâu? Ông ấy ở đâu? Gọi ông ấy ra nói rõ đi!"
 
Chia sẻ bài viết
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back