Bạn được jangbeuuu mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
31,343 ❤︎ Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Gả Cho Bệnh Kiều Ngốc Vương Hậu, Y Phi Ngược Biến Toàn Kinh Thành

Chương 20: Cãi nhau, nàng chưa bao giờ thua

Editor: Lacvuphongca

Giọng nữ thanh lãnh vang lên, gương mặt Bình Yên lập tức đỏ bừng, đầy phẫn nộ: "Ai!"

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhưng người nọ không nói một lời, chỉ thong dong từng bước đi tới, ánh mắt thanh nhã, thong dong như gió.

Là Tạ Dư Âm!

Bình Yên vốn dĩ định thốt ra mấy câu châm chọc, nào ngờ vừa đối diện với dung nhan minh diễm, thần thái xuất chúng kia, cả khí thế lẫn tư dung đều bị đè bẹp đến không còn sót lại chút gì. Thần sắc thoáng chốc cứng đờ.

Lời khiêu khích ban đầu vốn định nói ra, toàn bộ nghẹn lại trong cổ.

Ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng nàng mới miễn cưỡng phun ra một câu:

"Chưa nói cái gì. Chỉ cảm thấy.. Có người vừa được bay lên đầu cành liền quên mất thân phận Tai Tinh, lại còn dám trang điểm hoa hòe lộng lẫy, hoàn toàn không biết giữ bổn phận."

Tạ Dư Âm khẽ gật đầu, khóe môi cong lên: "Lời này quả thật không sai."

"Chẳng hạn như cái kim thoa trên đầu ngươi đây." Nàng thản nhiên liếc qua trang sức lấp lánh trên đầu Bình Yên, chậm rãi nói: "Chỉ e còn quý hơn cả y phục, hẳn là một trăm lượng bạc đi? An tiểu thư thật tốn tâm tư. Dù sao, nữ nhi thương hộ vốn không có tư cách được dự yến tiệc, phụ thân ngươi cũng phải cực khổ lắm mới tranh thủ được cơ hội này. Ngươi đương nhiên phải trang điểm thật đẹp rồi, có khi cơ hội này chính là duy nhất."

"Không đúng, khả năng một lần cũng không có. Nếu chẳng may chọc phải hoàng thất nào đó không cao hứng, không chừng bị tra xét rồi đuổi ra ngoài."

Bình yên lui về phía sau một bước, hoảng hốt: "Ngươi có ý tứ gì?"

"Xem thường ngươi, chính là ý tứ đó." Tạ Dư Âm vươn tay phải, Phong Huyền Ca cho rằng nàng lạnh, vội vàng che lại.

"..."

Khóe mắt Tạ Dư Âm khẽ giật giật, song vẫn thản nhiên tiếp tục nói: "Đường đường là một thiên kim, vậy mà đối nhân xử thế toàn là âm dương quái khí, ác ý tràn ngập với một người xa lạ. Quả thật là An gia giáo dưỡng tốt."

Nàng nhớ không lầm, Bình Yên chính là nữ nhi của An gia, nhà kia mở hiệu thuốc, buôn bán phát đạt, mới chen được một vị trí nhỏ ở kinh thành.

Bình Yên nghẹn lời, đang định tranh luận thì một vị quý nữ bên cạnh đã vội nhéo ống tay áo nàng, thấp giọng khuyên: "An tỷ tỷ, ngươi bớt tranh cãi đi!"

Quý nữ kia lại càng nhỏ giọng dặn dò: "Ngươi theo cha mẹ học quản lý cửa hàng nên không biết. Mấy hôm trước, gã sai vặt nhà ta đi mua thuốc, tận mắt thấy Tạ gia cùng Tiết gia công tử đều phải quỳ ở hiệu thuốc! Lại còn là vì vương phi mà bị phạt quỳ. Ngay cả điện hạ cũng lấy lệnh bài Vương phủ ra che chở nàng.

" Còn nói y thuật của Tạ tiểu thư.. Rất có không gian phát triển. Tóm lại, ngươi nên giữ quy củ trước thì hơn! "

Tạ Tiêu Tuyết đã xuất hiện nơi này, vốn đã khiến các nàng giật mình. Đã bị thương như vậy còn không biết che giấu. Nàng còn không biết xấu hổ xuất hiện.

Vừa rồi lúc hai người bắt chuyện, xuất phát từ giáo dưỡng, các nàng cũng không tiện vạch trần.

Chỉ là nếu lại không nói lời nào, chỉ sợ vương phi sẽ giận chó đánh mèo lên bọn họ!

Bình Yên càng nghe càng biến sắc, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm Tạ Dư Âm, cứ như đang nhìn một người xa lạ. Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

Tạ Dư Âm đợi một lát, không vui mà nheo lại mắt:" Xem ra, An tiểu thư thật sự.. Cần người dạy lại thế nào mới gọi là quy củ. "

" Nguyệt Chiếu.. "

" Thần, thần nữ tham kiến vương phi! "

Bóng dáng Nguyệt Chiếu vừa đến gần, hơi thở Bình Yên như bị ghìm lại, liền lập tức" phịch "một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Trước chịu thua một lần này, về sau thì tốt rồi!

Một kẻ sát thần, đi đến đâu cũng khiến người ta kinh sợ, nào ai dám không cúi đầu?

Những nữ quyến khác cũng vội vàng lấy lại tinh thần, rối rít cúi thân hành lễ.

Trong thoáng chốc, mặt đất quỳ đầy người, khí thế quả thật có phần khoa trương.

" Đứng lên đi. "Tạ Dư Âm nhếch môi, nụ cười lạnh như sương:" An tiểu thư tuy rằng không tình nguyện, nhưng bổn phi xưa nay không thích làm khó dễ người. Hôm nay.. Tạm bỏ qua cho người. "

Nghe thế, Bình Yên nhẹ nhõm thở ra, vậy là nàng có thể tiến vào yến hội rồi, đang định mừng thầm thì đối diện lại thong thả lên tiếng:" Dâng lễ xong thì trực tiếp về nhà. Trước học cho đủ quy củ, đừng ở nơi này ngột ngạt. "

" Vương phi, ngài.. "

" Ngươi muốn nói bổn phi quá mức sao? "Tạ Dư Âm cười khẽ, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua:" Khi bổn phi vui, cho phép ngươi xưng tỷ tỷ. Lúc bổn phi không vui, ngươi chỉ đáng xưng nô tỳ. Vậy thì quá mức chỗ nào? Tiễn khách. "

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Bình Yên nghẹn họng, ngực phập phồng mà không thốt nổi lời nào.

Trong mắt Tạ Dư Âm thoáng hiện tia chán ghét: Cùng nàng cãi nhau ư? Chuyện buồn cười!

Từ trước tới nay, bất kể là giọng điệu ngọt ngào hay âm dương quái khí, nàng chưa từng chịu thua.

Nguyệt Chiếu giơ tay:" Mời đi. "

" Ngươi.. Một vừa hai phải! Chẳng qua là chỉ là.. "

Bình Yên nghiến răng, hận không thể xé nát Tạ Dư Âm. Nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt không nóng không lạnh của Phong Huyền Ca.

Lời đến bên môi liền nghẹn lại.

Một câu:" Chẳng qua là chỉ là.. Vương phi ", mắc kẹt trong cổ họng, nuốt không xong, nhả chẳng được.

Đáy mắt dâng lên hơi nước, tất cả ủy khuất hóa thành tiếng khóc, nàng nắm chặt nắm tay, dậm chân căm giận rời đi!

Quả nhiên, làm Vương phi.. Ghê gớm hơn nàng tưởng!

Đám quý nữ chung quanh thở phào một hơi, vừa muốn đi, nhưng lòng bàn chân lại giống như mọc đinh, không ai dám cử động.

Bởi lẽ ngay lúc đó, Thần Vương phi tiến lên vài bước, thình lình vươn tay, nhấc khăn che mặt của Tạ Tiêu Tuyết ra.

Tạ Tiêu Tuyết lập tức run rẩy dữ dội, không biết còn tưởng rằng nàng bị nhục nhã.

" Tỷ tỷ, ta biết ngươi hiểu lầm ta.. Ta không trách ngươi. Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không? "

Nàng rưng rưng nước mắt, bộ dáng yếu ớt như ngay sau đó liền phải ngã xuống.

Thiếu nữ váy hồng cắn môi dưới, giống đóa hoa trắng mảnh mai run rẩy trong gió.

" Tỷ tỷ, ta biết ngươi chỉ giận dỗi. Kỳ thật ta rất muốn về nhà.. Ta sẽ nói với các ca ca, bảo bọn họ tha thứ cho ngươi.. "

" Ít lôi bọn họ ra làm bình phong! "Tạ Dư Âm lạnh giọng, từng chữ như tát thẳng vào mặt:" Rác rưởi thì nên ở trong đống rác. "

Âm cuối hơi nhấn giọng, Tạ Dư Âm nghiêng đầu nhìn thẳng:" Còn nữa, vừa rồi ngươi nói cứu người bị lây bệnh sao? "

"... "

Tạ Tiêu Tuyết không nói chuyện, môi anh đào tái nhợt.

" Gần đây ngươi ngày nào cũng chỉ biết đến Thần Vương phủ khóc lóc, các thủ hạ đều có thể làm chứng, ngươi định ám chỉ Điện hạ nhà ta không may mắn sao? Hay ngươi vẫn cảm thấy ta đánh chưa đủ? "

Không khí vốn đã căng như dây đàn, nếu không có thêm chút kịch tính, e rằng khó mà đẩy lên cao trào.

" Không.. Không phải! "– Tạ Tiêu Tuyết quýnh quáng, nước mắt long lanh mà chưa kịp rơi:" Tỷ tỷ, giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm thôi! "

Nàng mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, giọng run rẩy:" Huống hồ, ngươi đã gả vào vương phủ, điện hạ chính là tỷ phu của ta, ta sao có thể nói hắn không may mắn được? Thật sự là ta lúc khám bệnh sơ ý, không chiếu cố tốt chính mình.. "

Lời còn chưa dứt, ông trời như cũng muốn phơi bày sự thật, một cơn gió mạnh bất ngờ quét qua, thổi rơi chiếc khăn mỏng manh trên mặt nàng.

Thời gian thực đoản, nhưng mọi người vẫn là thấy được.

"... "

Tạ Tiêu Tuyết kêu khẽ, vội vàng đưa tay kéo lại, song vẫn muộn, vẫn để lộ ra một chút.

Thời gian chỉ như một cái chớp mắt, nhưng đủ để tất cả mọi người nhìn rõ.

Đây nào phải là" cảm nhiễm "gì?

Tuy rằng đã bôi thuốc, sưng đỏ có giảm đôi chút, nhưng hai má vẫn hồng rực khác thường.

Trước kia Tạ Tiêu Tuyết là mặt nhỏ, cằm nhọn, nay hay má sưng tấy lên, khiến cả gương mặt biến dạng, suýt nữa nhận không ra.

Rõ ràng chính là bị đánh!

Vậy mà, Tạ tiểu thư còn dám mở miệng nói do" cứu người mà bị lây bệnh "? Quá giả tạo!

Các nữ quyến thoáng chốc đều biến sắc, tay siết chặt khăn lụa, rồi bất giác lùi ra xa vài bước, sợ vạ lây.

Tạ Tiêu Tuyết run rẩy cắn môi dưới, dáng vẻ yếu ớt lung lay trước gió. Tạ Dư Âm khẽ nhướng hàng mi dài, khóe môi cong nhẹ, giọng lạnh như băng:" Tạ tiểu thư đừng không cẩn thận té xỉu, làm chính mình bị thương chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu lây bệnh cho trưởng công chúa.. Chỉ sợ tội không nhỏ. "

" Tỷ tỷ, ta luôn coi ngươi như người nhà, vì sao ngươi cứ phải nhằm vào ta.."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Tiêu Tuyết trắng bệch, thật sự ngã xuống.
 
31,343 ❤︎ Bài viết: 65 Tìm chủ đề
Gả cho bệnh kiều ngốc vương hậu, y phi ngược biến toàn kinh thành

Chương 21: Lúc hắn khóc thật là đẹp

Editor: Lacvuphongca

Phong Huyền Ca khẽ xoay người, mang theo Tạ Dư Âm tránh ra, nhường một chỗ để nàng ta giả vờ té xỉu.

Tạ Dư Âm hơi nhíu mày. Nàng ta vốn chỉ bị thương ở mặt chứ đâu phải ở đầu, sao có thể dễ dàng ngã xuống như thế? Chẳng lẽ..

Quả nhiên, không ngoài dự đoán chưa kịp nghe tiếng "đông" khi Tạ Tiêu Tuyết té xuống vang lên, đã thấy một bóng dáng kim sắc bước nhanh tới, vững vàng đỡ lấy nàng ta.

"Tuyết Nhi!"

"Hoàng thượng giá lâm!"

Mọi người thoáng nhìn nhau, lập tức đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

Người đàn ông mặc long bào vàng rực ôm chặt lấy Tạ Tiêu Tuyết, gương mặt tràn đầy đau xót.

"Ngũ tiểu thư, nàng thế nào rồi?"

"Hoàng thượng.. Thần nữ chỉ là thân phận ti tiện, sao có thể để ngài vì ta mà lo lắng như vậy.. Khụ khụ.." Đôi mắt Tạ Tiêu Tuyết ngấn lệ, yếu ớt cất giọng.

"Ngũ tiểu thư, nàng tạm thời đừng nói gì cả!"

Hoàng đế tên là Phong Thanh Khi, hắn mặc một bộ long bào vàng rực, tướng mạo đường đường, mặt mày như đao khắc. Nhìn qua quả thực cũng khá anh tuấn bất phàm.

Nhưng ở trong mắt nàng, vẫn kém xa Phong Huyền Ca, thậm chí còn chẳng thể sánh với phụ thân nàng.

Hắn khẽ liếc về phía Tạ Dư Âm: "Đều đứng lên cả đi. Thần Vương phi, ngươi.." cứ tiếp tục quỳ..

Lời còn chưa dứt, hoàng đế đã nhìn rõ dung nhan thiếu nữ trước mặt.

Hoàng đế vừa liếc qua, tầm mắt liền cứng lại.

Đó rốt cuộc là dung nhan thế nào? Từ chân mày trở xuống, ánh mắt như băng tuyết trên đỉnh cao, lạnh lẽo mà kiêu ngạo, lại ẩn ẩn khí thế hiên ngang, phong tư tuấn dật. Nàng khác hẳn dáng vẻ mềm yếu của Tạ Tiêu Tuyết, nơi đáy mắt còn ẩn chứa vài phần quật cường, khiến cho lòng người bất giác rung động.

Trong nháy mắt, trong đầu hoàng đế vang lên ba chữ: Tạ Dư Âm.

Khóe môi hắn giật nhẹ, con ngươi thâm thúy thoáng hiện một tia kinh ngạc, giống như lần đầu tiên nhìn thấy một báu vật bị phủ bụi lâu ngày.

Hoàng đế nhìn đến ngẩn người, câu kế tiếp "cứ tiếp tục quỳ" còn chưa kịp thốt ra đã nuốt ngược trở lại.

Khi mở miệng, đã là một câu khác: "Đứng lên đi."

"Tạ Hoàng thượng." Tạ Dư Âm thản nhiên đáp, cũng không hề khách sáo.

Phong Huyền Ca lặng lẽ nhích lại gần, kéo tay nàng nắm chặt trong tay mình.

Hoàng đế lập tức nhận ra bản thân không thể cứ nhìn nàng chằm chằm, liền quay sang hỏi han Tạ Tiêu Tuyết: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tạ Tiêu Tuyết khẽ cắn môi anh đào, giọng nghẹn ngào: "Vừa rồi tỷ tỷ khuyên bảo thần nữ, nói thần nữ sinh bệnh thì không nên tham dự yến hội này. Tuyết Nhi không dám trái lời.."

Càng nói, vành mắt nàng càng ngấn lệ, thủy quang lay động, dường như sắp ngất đi bất cứ lúc nào.

Hoàng đế nhìn mà đau lòng, vội ôm nàng ta vào trong lòng.

Thiếu nữ áo hồng phấn mềm yếu như chiếc lá rụng trong gió, thuận thế ngã vào lòng ngực hắn, ho khan liên hồi, tựa hồ ngay sau đó sẽ mất mạng ngay vậy.

"Thần nữ cũng biết mình không nên tới, nhưng cho dù sinh bệnh, thần nữ cũng rất nhớ Hoàng thượng ca ca, lại muốn làm chút việc vì Trưởng công chúa.."

"Đều là thần nữ không tốt, thần nữ.. Không thể cứu tỉnh điện hạ, tuy rằng thần nữ thật sự đã tận lực.."

Hoàng đế nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng: "Ngũ cô nương, chuyện này không trách nàng."

Ngay sau đó, oán niệm lại dồn hết về phía Tạ Dư Âm.

"Thần Vương phi, ngươi thật quá đáng! Dẫu nàng có bệnh, cũng là trẫm cho phép nàng đến đây!"

"Đều là người một nhà, ngươi cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy?"

"Ngũ tiểu thư nếu có sai sót đôi chút, cũng chỉ là lầm lỗi nhỏ. Ngươi đối xử với một người bệnh thế này, chẳng lẽ muốn bức nàng đến đường cùng sao?"

Hoàng đế thầm so sánh, dung mạo Thần Vương phi dẫu có phần nhỉnh hơn, nhưng tâm địa vẫn kém xa Tuyết Nhi. Làm nam nhân, ai cũng biết nên chọn thế nào.

Hôm nay Tuyết Nhi ra nông nỗi này, rõ ràng là do Thần Vương phi bức bách!

Tuyết Nhi ra nông nỗi hôm nay, rõ ràng là do Thần Vương phi bức bách!

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

"Thần Vương phi, nghe nói y thuật của ngươi không tệ." – Hoàng đế ôm lấy Tạ Tiêu Tuyết đã xụi lơ trong ngực mình, ánh mắt thoáng trầm xuống: "Thái y nhất thời không tiện đến đây, muội muội ngươi thân thể suy yếu, mau tới đây khám bệnh cho nàng."

* * * Nếu không phải hắn là Hoàng đế, Tạ Dư Âm đã sớm vung một bạt tai qua rồi.

Nàng khẽ liếc sang, đầu ngón tay nhanh chóng viết mấy chữ vào lòng bàn tay Phong Huyền Ca:

"Hoàng thượng.. Ý ngài là muốn thần nữ chữa cho nàng?"

"Đúng vậy, đây là thánh chỉ!" Hoàng đế nheo mắt, giọng đanh lại: "Ngươi còn dám kháng chỉ sao?"

Trong lòng ngực hắn, khóe môi Tạ Tiêu Tuyết khẽ nhếch lên một tia đắc ý.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều thầm kinh hãi, đã nghe nói Hoàng thượng sủng ái Tạ Tiêu Tuyết, không nghĩ tới lại đến mức này.

Cập kê vừa qua, e rằng chẳng bao lâu nữa nàng sẽ trực tiếp tiến cung, ngồi vào vị trí Hoàng phi!

"Hoàng thượng đã hạ chỉ, thần nữ đương nhiên không dám kháng mệnh."

Tạ Dư Âm khẽ gật đầu, đang định bước tới thì bỗng cảm thấy tay áo bị kéo khẽ.

"Vương phi."

"Ta.. Khó chịu.."

Giọng nam mát lạnh truyền đến, mọi người nhìn lại, thấy là Phong Huyền Ca.

Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tái nhợt, hơi thở dồn dập. Thiếu niên giữ chặt ống tay áo của Tạ Dư Âm, giọng thấp trầm yếu ớt: "Nàng đừng đi.. Ta không muốn sinh bệnh.."

Mọi người: "..."

Tạ Dư Âm suýt chút nữa thì bật cười ra tiếng. Ai bảo hắn là kẻ ngốc? Phối hợp đến mức này, quả thực quá nhanh trí!

Nàng lập tức hiểu ý, chau mày tỏ vẻ khó xử: "Nhưng Hoàng thượng bảo ta đi xem Tạ Tiêu Tuyết, thánh ý không thể trái. Nếu không.. Ngươi gọi người đi mời thái y đến đi?"

"Hoàng huynh đã ban thánh chỉ? Ta.." Hàng mi Phong Huyền Ca khẽ run, rồi hắn thấp giọng, dáng vẻ ủy khuất: "Vậy, nàng cứ xem cho Tạ tỳ nữ kia đi, ta.. Không sao cả."

"Hoàng huynh thực thích Tạ tỳ.. Tạ tiểu thư kia đến thế, so với nàng, ta.. Ta tình nguyện chịu bệnh."

Đuôi mắt hắn thoáng đỏ, bộ dáng đáng thương vô cùng. Đối diện ánh mắt ấy, hô hấp Tạ Dư Âm như khựng lại, nàng phải lặng lẽ dời mắt đi chỗ khác.

Muốn hắn diễn, nhưng không làm hắn khóc nha! Nàng không chịu nổi. Nam nhân rơi lệ, mà còn đẹp đến thế, thật khiến người khác mềm lòng.

Không chỉ Tạ Dư Âm, ngay cả các nữ quyến xung quanh cũng đều thương tiếc không thôi.

"Tạ Tiêu Tuyết chỉ là một thứ nữ, làm sao có thể so sánh với thân phận hoàng thất?"

"Tạ tiểu thư đã có thể tới dự tiệc, nói vậy hẳn là cũng không có việc gì. Tìm một y giả trong phủ chẩn trị là được rồi. Điện hạ bị bệnh mới là chuyện không thể chậm trễ!"

Không ai mắng hoàng đế, nhưng che giấu hàm nghĩa chính là: "Hoàng thượng, ngươi hồ đồ đi!"

"Xem Vương gia như vậy, quả thật không thể rời Vương phi nửa bước nha."

Không ai dám trực tiếp chỉ trích Hoàng đế, nhưng hàm ý ẩn trong câu nói kia chẳng khác nào: "Hoàng thượng, ngài hồ đồ rồi!"

Lời nghị luận truyền vào tai, sắc mặt Hoàng đế thoáng chốc bị phủ một tầng âm u.

Trong ngực dường như có vật gì nghẹn lại, nuốt không trôi, mà phun ra cũng chẳng xong.

Đôi môi đỏ mọng của Tạ Dư Âm khẽ run rẩy, nàng gần như nhịn không được sắp bật cười, vội vàng đỡ lấy Phong Huyền Ca, rồi hành lễ với Hoàng đế:

"Hoàng thượng, thần nữ cũng không dám cãi lời thánh chỉ. Nhưng điện hạ bệnh tình tái phát, chỉ có thần nữ mới dỗ dành được. Xin Hoàng thượng minh giám.."

Hoàng đế không nói chuyện.

Rõ ràng cả hai người kia đều chưa hề kháng chỉ. Hắn hoàn toàn có thể tiếp tục ép họ tuân mệnh, nhưng nhìn bộ dáng của Thần Vương lúc này, hắn còn mặt mũi nào tiếp tục cưỡng bách chứ?

Nếu việc này truyền ra ngoài, thiên hạ chẳng phải sẽ cho rằng chính hắn là hôn quân, vì nữ sắc mà tổn hại tình thân sao?

Nhiều năm trước, Thần Vương đã khiến hắn phải chịu áp chế. Hắn đã mong chờ ngày đối phương suy yếu, cuối cùng cũng đợi được.. Vậy mà hiện giờ, cho dù có lấy một nữ tử Tai Tinh để nhục nhã hắn, vẫn chẳng thể nào khiến Thần Vương thật sự chịu khuất phục!

Trong ngực Hoàng đế nghẹn lại một mảnh phiền muộn, cảm xúc đau lòng cũng chẳng thể nào vơi sạch.

"Được rồi! Ngươi cứ lo cho Thần Vương trước đi. Có điều, dáng vẻ này của tứ đệ còn có thể dự yến tiệc mừng sinh nhật sao?"

Tạ Dư Âm khẽ cúi đầu, giọng cười trong trẻo: "Hồi bẩm Hoàng thượng, tất nhiên là có thể. Chỉ cần thần nữ kê chút dược, lát nữa điện hạ sẽ khỏe lại. Chẳng qua, nói đến Tạ tiểu thư.. Gương mặt bị cảm nhiễm, lại thiếu mất hai chiếc răng có thể tổn hại đến thân phận dự tiệc. Điện hạ còn khỏe mạnh hơn nhiều, tất nhiên không có gì đáng ngại. Hoàng thượng ngài nói có đúng không?"

"..."

Khóe miệng Hoàng đế giật giật, nửa chữ cũng không thốt ra nổi.

Hắn có thể lợi dụng quyền thế để ép, nhưng thế này chẳng phải là tự vả mặt mình hay sao!

Nén giận nửa ngày, cuối cùng tràn ngập buồn bực hóa thành một câu: "Đều đi dự tiệc cả đi! Trưởng tỷ hẳn đã sốt ruột chờ."

"Đa tạ Hoàng huynh."

Phong Huyền Ca khẽ gật đầu, rất có dáng vẻ ốm yếu của mỹ nhân bệnh tật.

Tạ Dư Âm khẽ nhếch môi đỏ: "Đa tạ Hoàng thượng, thần nữ liền biết Hoàng thượng là người thấu tình đạt lý."

Sắc mặt Hoàng đế xanh mét, phất tay áo bỏ đi, ngay cả liếc Tạ Tiêu Tuyết một cái cũng không thèm. Mọi người hành lễ tiễn bước, rồi rục rịch tản đi.

Phong Huyền Ca không nói một lời, môi mỏng mím chặt, ngón tay thon dài nắm chặt tay thiếu nữ bên cạnh.

Đợi khi xung quanh đã vắng hẳn, Tạ Dư Âm mới khẽ đỡ hắn, nhỏ giọng nói: "Được rồi, đừng giả vờ nữa, bọn họ đi cả rồi."

"Ta không giả vờ." Phong Huyền Ca hừ nhẹ một tiếng: "Thật sự, vừa rồi ta thấy bọn họ liền khó chịu. Hiện tại mới thấy đỡ hơn một chút."

Dứt lời, hắn vân đạm phong khinh* ngồi dậy, kéo tay Tạ Dư Âm: "Đi thôi. Ta nói rồi, sẽ không để ai khi dễ nàng."

* vân đạm phong khinh (云淡风轻) : Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Ngay từ lúc thấy hoàng huynh xuất hiện, hắn đã biết không ổn.

Hắn không nghĩ ra được cách ứng đối, nhưng Vương phi đã viết hai chữ "Sinh bệnh" trong lòng bàn tay hắn.

Vương phi nói, hắn nhất định sẽ nghe theo!

Tạ Dư Âm bật cười, khẽ gật đầu, sóng vai cùng thiếu niên cất bước rời đi.

Lúc hai người đi ngang qua Tạ Tiêu Tuyết, thấy nàng ta mặt mày tái nhợt, được một thái giám dìu đỡ, dáng vẻ thê thảm vô cùng.

Phong Huyền Ca bỗng dừng chân: "Từ từ."

Thiếu niên dừng lại bước chân, sờ soạng nửa ngày, lấy ra một cái khăn che mặt đưa tới.

"Tạ tiểu thư, cho ngươi khăn che mặt nè! Cái khăn này kín hơn, có thể che khuất cả chỗ thiếu răng của ngươi."

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lần này nhất định phải giữ cho chặt, nếu không Hoàng thượng sẽ không nhận ra ngươi đâu."

Dứt lời, bóng dáng hắn cùng Tạ Dư Âm rời đi, tựa như một cơn gió thoảng.

Sắc mặt Tạ Tiêu Tuyết lập tức xanh lét, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.

Thần Vương cũng thật là, Tạ Dư Âm cũng thế, vì sao ai ai cũng nhằm vào nàng vậy?

Nàng cũng không làm gì, chẳng qua chỉ lỡ lời nói sai một câu, nói điện hạ thành người chết thôi sao?

Đợi đến ngày nàng qua cập kê, được sắc phong Hoàng phi, nàng sẽ không cần phải chịu nỗi nhục này nữa!
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back