Bạn được datcompa1 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
840 ❤︎ Bài viết: 216 Tìm chủ đề
Tác giả: Vong Thư

Editor: HuỳnhAnhTử

E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

CHƯƠNG 35.2: Sinh tồn (11) - Châm ngòi

Cùng lúc đó, ba tổ khách mời trong rừng dừa vẫn bận rộn đến tối mặt tối mày.

Phương châm của ekip là đói ai cũng không thể đói bé con, cho nên ngoại trừ sữa bò Bách Nhuận ra, họ còn cung cấp cho mỗi bé một phần bánh mỳ dừa nạo.

Đến nỗi quý vị phụ huynh, cơm trưa chính là tùy ý, cơm dừa và nước dừa luôn sẵn sàng.

Dừa tuy rằng có thể đỡ đói, nhưng không ăn đầy đủ các món thì lúc nào cũng cảm thấy thiếu thốn, chẳng qua điều kiện có hạn, họ cũng chẳng còn biện pháp gì, suy nghĩ của các gia đình đều như nhau, đều cảm thấy bất kể thế nào cũng phải ưu tiên dựng được lều trại trước, sau đó có thể đến bờ biển bắt hải sản, nhìn xem có thu hoạch được gì hay không.

Chẳng qua tuy rằng ba tổ gia đình đều ôm lòng nhiệt tình với thủ công, nhưng nhiều lúc chỉ là hai mắt biết làm mà thôi, tay lại vụng về đến mức chẳng khác gì móng heo, đặc biệt là đối với những ai không có kinh nghiệm.

Năng lực học tập và bắt chước của Khang Phỉ Nhi rất tốt, ảnh hậu Minh Ngọc khéo tay, Ông Khải có kinh nghiệm đan cỏ, ba người họ còn xem như khả quan, Sở Thành Bằng và Bành Lị lại thuộc về nhóm móng heo, một ngày cũng chưa chắc làm xong một lá, cũng may tổ của họ còn có một vị bug tồn tại, chính là William, lính đặc chủng đã giải nghệ.

Bất kể là từ phía tây bắc hòn đảo kéo về trúc thô làm cột chống và mái lều, hay bò lên bò xuống dùng đinh gỗ đơn giản cố định đỉnh lều, cũng hoặc là thuần thục nhanh chóng bện lá dừa, William đều xem như giúp đỡ tám chín mươi phần trăm lượng công việc cho các khách mời.

Bằng không chỉ dựa vào nỗ lực của khách quý, đến tối cũng không nhất định có thể dựng được một tấm lều có khả năng che chắn.

Mấy tiếng đồng hồ qua đi, ba tổ gia đình đều hết sức có thiện cảm với Willam, thường thường phải khen gã hai ba câu, Ông Khải thậm chí còn đem 'anh em tốt' treo ở bên miệng.

Cám ơn là thật, cổ vũ gã không ngừng cố gắng cũng là thật, William cũng rõ ràng trong lòng, cho nên nỗ lực gấp đôi đẩy nhanh tốc độ. Điều mà gã muốn chính là mọi người, bao gồm khán giả xem chương trình, đều sẽ có thiện cảm đối với mình, như vậy nếu tiếp theo xảy ra chuyện gì gã mới có thể tự bao biện, dễ dàng xóa bỏ mọi nghi ngờ.

William liên tục làm việc với cường độ cao mấy tiếng đồng hồ, trong lòng chắc mẩm thắng lợi.

Đúng lúc này, một mùi hương thơm ngọt từ nơi xa không ngừng truyền đến, mọi người gần như đồng thời ngẩng đầu cùng một lúc, thứ đầu tiên đập vào mắt họ chính là nồi to trong tay Hàn Trình.

Ông Khải đứng dậy giúp anh đỡ lấy:

"Đây là?"

Hàn Trình giải thích:

"Là thiết bị lọc nước biển đổi từ ekip, có thể tạm sử dụng như nồi nấu."

Khang Phỉ Nhi thả lá dừa xuống, bế con gái lên vọt lại đây, từ cao đến thấp dùng sức nhìn mặt của ba người một vòng, sau đó giật mình thở dài:

"Ba người thế mà lại thật sự lấy được 100ml nước ngọt!"

Hàn Trình gật nhẹ đầu, Quý Nặc lên tiếng gọi mọi người đi gom sọ dừa lại để ăn canh, vừa ăn vừa nói.

Quý Nặc ôm bé con đang gà gật, thay phiên bổ sung với Hàn Trình về tình hình trên đảo mà họ thăm dò được, nói tóm lại, không mấy lạc quan.

Các loại ốc sò biển trên bờ là thứ dễ dàng đạt được nhất, chẳng qua quá nhỏ, chỉ có thể nấu chút canh cho ngọt nước.

Tuy rằng họ may mắn nhờ Ngao Ngao mà ăn được ốc dừa và cua dừa, nhưng đương nhiên không thể ôm cây đợi thỏ vào những bữa cơm kế tiếp, chờ đêm đến khi cua ra khỏi hang kiếm ăn có thể thử bắt một ít nhốt lại.

Đến nỗi xuống biển bắt cá, hôm nay nước biển chảy xiết, lúc xuống nước đi bắt ốc dừa ở bãi đá, Hàn Trình đã cảm nhận được, anh cảm thấy lấy đại đa số trình độ bơi lội của các khách mời ở đây đều không thích hợp.

Lúc này họ nhất định phải tìm ra một phương thức ổn thỏa thu hoạch thức ăn mới được.

Hàn Trình nói:

"Cho nên bọn tôi muốn đan hai cái lung làm bẫy cá tôm."

Mặc dù không bắt được cua, cũng có thể có chút tôm con cá nhỏ nấu cho ngọt nước.

Các tổ khách quý khác cũng rất tán đồng. So với tổ của Hàn Trình Quý Nặc, họ tốn quá nhiều thời gian và công sức để dựng nơi ở, chờ họ làm xong việc trong tay, xuống biển bắt cá làm thức ăn lại quá khó khăn, chính họ mới càng thêm cần lung bẫy cá, không cần tốn công tốn sức tự mình xuống nước.

Nói đến việc này, đây cũng là một vấn đề lớn, nếu rác thải trên đảo có thể tùy ý lấy dùng, dùng chai nhựa hay thùng nhựa chế tạo lung bắt cá bản đơn giản hiển nhiên càng thêm dễ dàng.

Nhưng nghe nói ekip muốn nhặt 10 kí rác thải nhựa mới có thể đổi được một tiếng thời hạn sử dụng công cụ, Ông Khải là người đầu tiên bùng nổ:

"Bạch Dung ông điên rồi sao!"

Ngay cả vị tiền bối luôn bình tĩnh như Sở Thành Bằng cũng rất khó tiếp thu:

"Chai nhựa nhẹ như vậy, 10 kí phải nhặt đến ngày tháng năm nào."

Quý Nặc điều chỉnh một chút tư thế của bé con đã ngủ mơ màng trong lòng mình, gật đầu tán thành:

"Cho nên bọn em cũng nghĩ, có thời gian nhặt 10 kí này chằng bằng tự mình dùng dây cỏ chế tạo lung cá, hiệu quả bắt cá còn tốt hơn cả chai nhựa."

Những người khác nghe xong đều tỏ vẻ đồng ý, vừa vặn Ông Khải trước kia tham gia một chương trình vừa vặn học được cách đan lung cá hình nón, mọi người đều tán thành ý kiến nay, đều buông lá dừa trong tay, mỗi người đan một cái lung cá bỏ vào nước trước rồi bàn sau.

Một nồi canh thịt ốc hải sản thật to chẳng mấy chốc đã bị mọi người chia nhau ăn sạch, chiếc nồi lại tiếp tục trở thành trang bị chưng cất nước ngọt.

Ăn uống no đủ, nhóm em bé được thống nhất sắp xếp ở cùng một chỗ, dùng xơ dừa làm đế, để tăng độ mềm mại, nhóm người lớn còn lót đến mười lớp lá dừa đan sẵn, trải thêm hai lớp quần áo của ba mẹ, làm thành một chiếc giường tập thể siêu to, Quý Nặc thả bé con bánh mật nhỏ đang ngủ đến thơm ngọt trong lòng mình xuống.

Các gia trưởng ngồi chung quanh một vòng, học cách đan lung cá với Ông Khải.

Thứ này tuy rằng khó hơn đan lá dừa một chút, cũng may một người chỉ cần một cái, một gia đình hai cái cũng đã đủ dùng.

Lúc trước gia đình Quý Nặc nhặt rác rưởi thấy được vải bạt cũ cũng được tận dụng, xé thành từng dải từng dải xem như dây thừng.

Các khách mời đan xong nhanh chóng tìm vị trí đặt lung cá, lung tung nhét đầy vỏ hàu sống ốc biển vào, mỗi gia đình còn làm đánh dấu lung cá của mình trước khi bỏ xuống nước.

Thả xong lung cá, Quý Nặc Hàn Trình mang theo bé con đã tỉnh ngủ đặt chân lên hành trình khám phá hoang đảo phần 2.0, các khách mời còn lại trong lòng đều cảm thấy an tâm, hơn nữa vừa lấp đầy bụng với canh ốc thơm ngọt, đan mành dừa càng thêm hăng say.

William lại một lần nữa bị cướp đi sự chú ý từ mọi người, thấy cảm xúc của họ đã thả lỏng lại, bắt đầu nói giỡn cười đùa, gã cũng thử gia nhập đề tài.

Dùng Trung Anh hỗn loạn hỏi mọi người đã từng ăn cua dừa chưa, trước đây lúc làm nhiệm vụ gã đã từng may mắn được ăn một lần, còn nhấn mạnh hình thể cua dừa lớn đến dường nào, gạch cua màu mỡ thịt còn nhiều, nướng than xong hương vị thơm ngon ra sao.

Khang Phỉ Nhi giúp gã phiên dịch, nghe nghe, nước miếng đều chảy ròng ròng:

"Nếu chúng ta cũng bắt được cua dừa thì tốt rồi, không thì những loại cua lục địa khác cũng được a."

Các khách mời nghe xong đều cảm thấy hâm mộ, loại cua dừa giá cả đắt thế này, đổi lại ngày thường họ cũng muốn ăn, huống chi là lúc lưu lạc đảo hoang ăn ở đều không đảm bảo.
 
840 ❤︎ Bài viết: 216 Tìm chủ đề
Tác giả: Vong Thư

Editor: HuỳnhAnhTử

E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

CHƯƠNG 36.4: Sinh tồn (17) - Thay thế

Cho nên nhóm đầu tiên lựa chọn hẳn là nhóm thực lực mạnh nhất, chẳng qua William chủ động đưa ra ý làm Khang Phỉ Nhi xuống nước trước, lý do là sợ các khách mời khác sẽ cảm thấy không công bằng, dù gì gã cũng là lính đặc chủng xuất ngũ, không dễ dàng nhường các khách mời, tránh cho mang tiếng xấu 'lính đặc chủng lại thua cả người thường', nhưng gã cũng đảm bảo bất kể Khang Phỉ Nhi thu hoạch thế nào, gã đều nắm chắc làm cho tổ gia đình họ trở thành người chiến thắng.

Suy nghĩ chu đáo đến mọi mặt như vậy, Khang Phỉ Nhi đương nhiên đồng ý, thậm chí còn cảm thấy may mắn khi Hứa Thành Dực tìm cớ không tham gia chương trình đợt hai.

Trong khoảng thời gian này, cô và chồng càng ở chung càng cảm thấy xa lạ, cũng không biết năm đó do cô bị tình yêu làm mờ mắt hay do kĩ thuật diễn của đối phương quá tốt mà mù quáng kết hôn, hiện giờ hắn cảm thấy hai người có con chung, có thể lấy con cái để trói buộc cô, hơn nữa do ba năm nay không xuất hiện trước công chúng nên sự nghiệp của cô xem như không còn hi vọng, hắn mới lộ bộ mặt thật..

Khang Phỉ Nhi vứt phiền não trong đầu sang bên, bế con gái thơm tho mềm mại lên hôn một cái thật kêu.

Bé con Trăn Trăn lập tức cười cong mắt, đem mặt xoay sang một bên khác chủ động dâng ra bánh bao của mình đến miệng của mẹ yêu:

"Bên này nữa bên này nữa!"

Khang Phỉ Nhi lại cười hôn hôn gò má béo phính, hút con gái một trận kịch liệt xong, cô cũng thấy mình đầy máu sống lại, nhìn về phía bạn nhỏ Lục Ngao Ngao đang nâng cằm suy tư gì đó, tâm tư xoay chuyển một hồi, đột nhiên nhào lên như hổ đói vồ mồi, suýt nữa đã ôm được bé con vào lòng.

Kết quả Lục Ngạo Thiên đã sớm đề phòng, hai mẹ con Khang Phỉ Nhi đều được hắn xếp vào danh sách đen, một cái lắc mình xê dịch nhẹ nhàng đủ để khiến Khang Phỉ Nhi vồ hụt.

Khang Phỉ Nhi vồ hụt quá nhiều, hoàn toàn không xấu hổ, cười chào tạm biệt một đống bé con, nhét túi lưới vào dây lưng xong mới xoay người đi về phía dải đá ngầm.

Nhóm đầu tiên xuống nước, nhóm thứ hai cũng đến bờ đá ngầm khởi động, luyện tập cách dùng cung nỏ.

Lúc này đại bộ phận cameraman đều đã xuống nước, trên bờ chỉ có một máy phát sóng trực tiếp, đồng thời quay chụp khu vực các bé con đang ngồi chờ và khu vực các tuyển thủ tập nỏ.

Lục Ngạo Thiên nhìn chằm chằm, thấy William cầm nỏ ra vẻ tập luyện, trên thực tế lại lơ đãng dựa càng lúc càng gần vị trí của Quý Nặc, khóe môi gợi lên nét cười lạnh lẽo.

Nhóc mập mạp đứng bên cạnh tuy không biết kế hoạch cụ thể của William, nhưng hắn cũng biết hôm nay chính là ngày mà William hứa hẹn với mình.

Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn vẫn luôn bị Lục Ngạo Thiên phá rối, mất mặt không biết bao nhiêu lần, việc này khiến hắn không thể chịu đựng được nữa, vì thế bắt đầu lộ ra chút ít manh mối tổng tài bá đạo cố chấp, đến gần Lục Ngạo Thiên, há miệng bắt đầu lặp lại vài câu mấy ngày nay vẫn luôn nói chẳng khác nào một cái máy đọc:

"Chú của tui là lính đặc chủng giỏi nhất, hôm nay chắc chắn chú ấy sẽ.."

Lần này không chờ tiểu mập mạp nói xong, Lục Ngạo Thiên đã nhấc chân rời khỏi khu vực chờ, đi đến bên cạnh chiếc bàn đặt lưới đánh cá, dưới ánh mắt hoang mang của nhân viên công tác, nhảy dựng lên kéo xuống một chiếc túi màu dạ quang, không để lại một lời giải thích nào, xoay người bước đi, chỉ để lại một bóng lưng thấp bé nhưng lãnh khốc khí phách.

Chẳng qua chiều cao hạn chế không chỉ mang đến một điểm bất lợi, túi lưới treo bên hông người trưởng thành nhiều nhất chỉ đến đầu gối, hoàn toàn không ảnh hướng đến hoạt động bình thường.

Nhưng Lục Ngạo Thiên không những phải quấn hai vòng mới có thể cột chặt túi lưới vào bên hông, túi lưới còn sẽ rũ xuống phết đất, Lục Ngạo Thiên nhìn chẳng khác nào đang mặc một chiếc váy đuôi cá màu huỳnh quang, cuối cùng hắn không thể không cột túi lưới vào trên cổ làm thành áo choàng, ít nhất như vậy sẽ không ảnh hưởng đến hành động dưới nước của hắn.

Lục Ngạo Thiên đi đến bên cạnh Quý Nặc, hai người thì thầm một phen, Quý Nặc dựa theo kịch bản đã định sẵn sáng sớm nay hỏi:

"Con thật sự muốn xuống nước thay chú sao?"

Vừa dứt câu, không chỉ William vẫn luôn chú ý bên này kinh ngạc, ngay cả Bành Lị và Minh Ngọc đang luyện tập bắn nỏ cũng tụ tập lại đây:

"Không được, quá bậy bạ, em bé sao có thể xuống nước lặn được?"

Quý Nặc cũng nói theo:

"Ekip sẽ không đồng ý đâu."

Nhưng tổ chương trình đã được nháy trước từ sớm, nhân viên cứu hộ cũng đã thí nghiệm xem trình độ bơi lội của Lục Ngạo Thiên đến đâu, Bạch Dung cũng đồng ý đứa nhỏ mồ côi tự xưng lớn lên ven biển này thay thế người cha thực tập đang bị trật hông của mình xuống nước bắt cá.

Tránh cho khán giả hiểu lầm đây là kịch bản dàn dựng từ trước, họ mới diễn một màn này trước màn hình, cho nên khi Quý Nặc nói ra ekip sẽ không đồng ý, giọng nói tràn ngập hương vị Hoàng Thế Nhân[1] của Bạch Dung lập tức từ loa cầm tay vang lên:

"Tôi đồng ý."

Bành Lị và Minh Ngọc nghe đến không hiểu ra sao, Quý Nặc tiếp tục ra vẻ tượng trưng mà ngăn cản:

"Nhưng con không cầm nổi nỏ và mũi tên đâu."

Lục Ngạo Thiên dùng khóe mắt liếc một cái sang phía William vốn định cản lại nhưng lại bị vốn tiếng Trung sứt sẹo của mình làm đau đầu mẻ trán, Lục Ngạo Thiên méo miệng cười (aka nhếch mép) :

"Chú phải nhớ kĩ, kẻ mạnh chân chính, vĩnh viễn không cần công cụ."

Quý Nặc: "..."

Lục Ngạo Thiên nói xong vung áo choàng về phía sau, đón bọt sóng mãnh liệt bước lên bờ đá ngầm, chuẩn bị làm một cú thật hoành tráng.

Nếu bỏ qua áo choàng xuất phát từ chiếc túi lưới đánh cá màu huỳnh quang quá khổ làm thành, phối hợp tầng mây dày nặng phía chân trời và gió biển gào thét, thật sự có vài phần ý vị mây đen đè thành, đại tướng quân của vương quốc Chu Nho một mình thủ thành, gánh nặng ngàn cân.

Thần thái, ngữ khí, động tác, tràn đầy long khí, thành công làm một đám người lớn chung quanh một giây trước còn đang lo lắng, một giây sau đồng thời co giật khóe miệng.

* * *

[1] Hoàng Thế Nhân: Nhân vật địa chủ trong "Bạch Mao Nữ" của TQ. Câu chuyện kể về Hỉ Nhi, một cô gái con nông dân nghèo. Cha cô là tá điền Dương Bạch Lao không trả nổi nợ cho địa chủ Hoàng Thế Nhân, làm việc kiệt sức rồi chết, Hoàng Thế Nhân bắt cô gán nợ. Lúc đó Hỉ Nhi và Đại Xuân đang yêu nhau, sau khi bị chia rẽ, Đại Xuân tham gia bộ đội đả đảo địa chủ, còn HỈ Nhi tìm cách trốn thoát lên núi ăn nhờ quả dại cây rừng, tóc vì thế mà biến thành trắng xóa nên được người dân trong vùng gọi là Bạch Mao Tiên Cô (tiên nữ tóc trắng). Sau này khi quân đoàn của Đại Xuân đến thôn của họ, bắt Hoàng Thế Nhân đền tội ác và chia lại ruộng đất cho dân nghèo, anh và Hỉ Nhi tái ngộ, sống cuộc sống hạnh phúc. Drama về cái này nhiều khủng khiếp. Ai có đọc qua hẳn cũng biết cuộc Cách Mạng Văn Hóa và Cải Cách Ruộng Đất của TQ hồi mới giải phóng là một vết nhơ của Trung Cộng (Đảng Cộng Sản Trung Hoa) vì nó gây ra quá nhiều tội lỗi, đánh đồng tất cả mọi địa chủ hoặc giai cấp tư sản là làm giàu bất chính, là tư bản bóc lột dân nghèo, tội lỗi thì phải trả giá nên có rất nhiều hành động dẫn đến thảm kịch, đến mức tàn hại cả một gia đình dòng tộc vì tài sản mà họ có dẫn đến một cuộc đại di dân thời đó. Có rất nhiều người cửa nát nhà tan vì cuộc cách mạng văn hóa này. Bộ phim/kịch "Bạch Mao Nữ" được sáng tác để dấy lên nỗi căm hận cho người dân, nó được chiếu nhiều đến mức khiến dân chúng in sâu trong đầu tư tưởng tư sản là tội ác, địa chủ là tội ác, đến mức diễn viên đóng vai Hoàng Thế Nhân suýt nữa bị bộ đội đi xem phim rút súng bắn chết. Sau đó thì t đọc được một bài viết về cái này trên trang tinhhoa.net, web này bị chặn, vật vã lắm mới xem được, xem xong t mới hiểu. Các nhân vật trong bộ truyện này đều có thật ở vùng Tấn Sát Kí, nhưng nội dung lại hoàn toàn không thật. Hoàng Thế Nhân đúng là địa chủ, nhưng ông được hưởng đất từ cha, ông để lại. Cha và ông của ông là nông dân nghèo, nhưng chăm chỉ làm ăn nên gây dựng được cơ ngơi sự nghiệp ngày càng lớn, đến đời của ông thì trở thành địa chủ nức tiếng một vùng, nhưng ông lại là người hiền lành, chuyên làm từ thiện, xây cầu lót đường, ủng hộ dân nghèo, là nhà từ thiện được người dân cả vùng tôn kính. Dương Bạch Lao là bạn thân của Hoàng Thế Nhân, trong nhà cũng phát đạt từ nghề làm đậu hũ. Nhưng Dương Bạch Lao lại nghiện cờ bạc nên bại hết sản nghiệp mà thế hệ trước để lại, cuối cùng không sống nổi còn phải mượn 1000 đồng bạc từ Hoàng Thế Nhân. Nhưng do không trả nổi, ông ta quá hổ thẹn mà hậm hực ôm bệnh chết. Bạch Mao Tiên Cô cũng có thật, là một vị thần linh được người dân địa phương thờ cúng trong núi, khuyên người hướng thiện tâm từ với người khác. Tác giả của câu chuyện Bạch Mao Nữ đến vùng này sống một thời gian, kết hợp các thứ lại với nhau và nhiệm vụ đến từ Đảng, cuối cùng cho ra đời tác phẩm này.
 
Chỉnh sửa cuối:
840 ❤︎ Bài viết: 216 Tìm chủ đề
Tác giả: Vong Thư

Editor: HuỳnhAnhTử

E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

CHƯƠNG 37.1: Sinh tồn (18) - Kịch bản

Tuy rằng Lục Ngạo Thiên ghi âm lại được mưu đồ bí mật của William, nhưng sự việc vẫn chưa xảy ra, mặc dù trực tiếp phơi bày cũng không uy hiếp được William và chủ mưu sau lưng gã là nhà họ Hứa.

Cũng giống như âm mưu giết người nhưng chưa thực hiện được thì sẽ không bị định tội, hình pháp không trừng phạt phạm tội trong tư tưởng, William thậm chí có thể lấy cớ nói mình bị mộng du, hoặc thậm chí cắn ngược lại nói mình bị Quý Nặc mua chuộc để marketing danh tiếng, bằng không sao lại dễ dàng bị phát hiện một cách trùng hợp đến như thế?

Để chứng thực tội trạng của William, Hàn Trình và Lục Ngạo Thiên thương lượng cách giải quyết, đương nhiên muốn cho gã 'thực thi' âm mưu ngay trước màn ảnh, sau đó mới phơi ghi âm ra, hoàn toàn ấn chặt tội trạng này lên đầu hắn.

Vì muốn tính kế ngược lại William, cho nên Hàn Trình, Lục Ngạo Thiên, và Quý Nặc tránh đi máy quay bàn bạc, lúc tìm Bạch Dung nháy trước cũng là lén lút tìm.

Tuy là phát sóng trực tiếp toàn show, nhưng Quý Nặc lấy lí do dẫn bé con đi vệ sinh, biến mất một lúc cũng không khiến ai chú ý, rốt cuộc hiện giờ bé con vẫn đang còn gánh kịch bản tiêu chảy tối qua.

Một nhà ba người vờ như không có chuyện gì xảy ra, trên bờ chỉ chừa lại một máy quay chính, Hàn Trình lặn biển bắt cá cũng khiến William giảm bớt đề phòng, Lục Ngạo Thiên đột nhiên yêu cầu đổi người thành công làm gã không kịp quay xe.

Chẳng qua, khán giả trong phòng livestream cũng chẳng hề hay biết gì, nghe được bé con nói đều cực kỳ khiếp sợ:

[Bạch Dung điên rồi? Bé con mới 4 tuổi! Chẳng lẽ ông vì thu hút lượt view mà không màng đến tính mạng người khác!]

[Quý Nặc có phải ăn vận may của bé con ăn đến mụ mị đầu óc không, bé con cẩm lý còn chưa đủ, muốn chơi ra một cái bé con binh vương? ]

[Cái này liên quan gì đến Quý Nặc nha? Chẳng qua đích xác không nhìn ra được hông Quý Nặc trật chỗ nào a, tối hôm qua không phải còn này này nọ nọ với Hàn Trình nhân lúc bé con ngủ say sao..]

[Comment trên nói cho rõ ràng coi, này này nọ nọ gì cơ, a? Chẳng là là thứ tui đang nghĩ sao? Mèn tuôi, tui mới nhợt nhạt đi làm một chút, CP nhà tui đã thực chiến rồi? ]

[Sao có thể không liên quan gì đến ổng, ổng là bố thực tập của bé con, vào những lúc thế này sao có thể cho phép bé con muốn làm gì thì làm!]

[Cái gì? Quý Nặc Hàn Trình xxx trong show sao? ]

[Đã gọi điện đến viện phúc lợi và tổ chức bảo vệ bà mẹ trẻ em của thành phố Vân. Bạch Dung ông chờ bị kiện đi, trước kia ông làm trò với những minh tinh khác thì còn thôi, ít nhất họ đều là người trưởng thành, lần này lại ra tay với một bé con như vậy, thật là, nắm tay tui cứng lên rồi nhen. Bạch Dung Quý Nặc hai người đều chờ xin lỗi đi!]

[Dung cẩu cuối cùng phải lật xe? Khắp chốn mừng vui! Nhưng không hi vọng bé con xảy ra chuyện a! Trên bờ nhiều đá ngầm đến như vậy, không cẩn thận sẽ vỡ đầu chảy máu đó..]

Thực hiển hiên, Bạch Dung vì thế mà đã gánh quá nhiều tội lỗi.

Đây cũng là chuyện ông đoán trước, chẳng qua ông cũng thật là kẻ vì thu hút độ chú ý công chúng mà hoàn toàn không từ thủ đoạn.

Tạo ra mâu thuẫn tranh chấp giữa các khách mời đã hết thời, lúc này đây ông tự mình ra trận làm mối tranh luận, một giây bị mắng lên hot search, Bạch Dung cơ tim tắc nghẽn còn cảm thấy vui rạo rực trong lòng, thậm chí còn thương lượng với trợ lý tổ truyền thông: [Cậu nói xem tôi có cần tìm thêm vài trang báo tự truyền thông làm một cái tập hợp hành động tà ác mấy năm nay của tôi không? Cũng muốn làm một đợt chê trước khen sau, chờ chân tướng hiện ra làm một hồi xoay ngược ván cờ có phải cũng có thể ngược fan thu lấy một trận hồi báo đậm không nha? ]

Trợ lý sợ ông sẽ làm thật, lập tức trực tiếp can gián: [Khụ.. Bạch đạo, ngược fan tiền đề là phải có fan cái đã, anti không tính là fan a..]

Bạch Dung: [A (mỉm cười. Emo) (mỉm cười. Emo) (mỉm cười. Emo) ]

*

Bất kể tiếng nói trên mạng sôi trào ra sao, tại hiện trường quay, Quý Nặc đã bị thay thế, hiện giờ đứng trước bãi đá ngầm chuẩn bị xuống nước chính là bé con chưa đến một mét.

Những người khác còn muốn nói gì đó, Bạch Dung đã một lần nữa dùng loa rời phát ra tiếng thúc giục vô tình:

"Xin mời tổ lặn thứ hai lập tức tiến hành khởi động chuẩn bị, sau khi xuống nước nhớ hãy làm tùy theo sức mình, gặp được vấn đề gì phải kịp thời ấn nút kêu cứu.."

Khi nhóm đầu tiên bơi trở về bờ, nhóm thứ hai có thể xuống nước, thay phiên cắt lượt ai và muốn bắt loại hải sản nào đều là trong tổ tự thương lượng với nhau.

Suy xét đến thể lực và kĩ năng bơi của các khách mời hiển nhiên không so được với dân bản xứ lớn lên bên bờ biển, Bạch Dung cũng không định ra giới hạn thời gian, nếu có thể quay được cảnh tượng các khách quý mệt đến le lưỡi lại còn phải xuống nước bơi như vịt đương nhiên càng tốt.

Đến nỗi William không kịp quay xe bên kia, trước đây khi gã cho rằng Quý Nặc sẽ là người thứ hai xuống nước, bãi đá dưới chân gã dường như mọc ra đinh, thường thường phải vờ như vô tình dịch lại gần Quý Nặc hai bước.

Chờ vị trí của Quý Nặc đổi thành Lục Ngạo Thiên, bé con còn chủ động bước đến gần William, hai người gần như kề sát vào nhau.

William cười một cái nhìn Lục Ngạo Thiên, sắc mặt cứng đờ, mở miệng dùng tiếng Trung sứt sẹo của mình hỏi:

"Bạn nỏ, con, thư xư, xun nứt xao?" [Bạn nhỏ, con thật sự xuống nước sao? ]

Lục Ngạo Thiên dùng đôi mắt xanh xám trong veo như thấu tỏ tất cả âm mưu của mình, lẳng lặng mà nhìn gã.

William gắng sức duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, tay tiếp tục lặp lại động tác trước đây, chẳng qua độ linh hoạt của ngón tay lại hạ thấp, vài lần thử móc dây đàn hồi vào mũi tên trên lao bắn cá đều thất bại.

Xem độ chột dạ của gã, Lục Ngạo Thiên có lí do hoài nghi rằng âm mưu của tên này chính là vờ như làm ra hành động sai lầm lúc đang luyện tập với lao bắn cá, không cẩn thận làm dây đàn hồi bắn lên người mình, nương lực đẩy này nhào về hướng Quý Nặc, đâm người té xuống biển, mặc dù không phải hẳn cũng xấp xỉ như vậy.

Đến lúc đó cả William lẫn Quý Nặc đều tẽ xuống bãi đá ngầm, hai người đều bị thương, William thậm chí còn có khả năng bị thương nặng hơn, nhưng vết thương trên mặt Quý Nặc, dù nhẹ cũng có thể hủy diệt giấc mơ làm diễn viên của cậu.

Như vậy nhất định sẽ dẫn ra tranh luận, đau lòng Quý Nặc sẽ cảm thấy vết thương trên mặt nghiêm trọng, nhưng công bằng mà nói, William lại không phải cố ý, thậm chí thương tình cũng nặng hơn Quý Nặc, thật sự lên tiếng chỉ trích sẽ có khả năng bị chụp mũ bạo lực tinh thần khách mời bình thường.

Xong việc William nhất định sẽ bày ra thái độ tốt nhất của mình, chủ động đem mọi tội lỗi ôm lên người, càng thêm đáng thương, dư luận sẽ phát triển thế nào thật đúng là không nói trước được.

Lui một bước mà xem, mặc dù động tác của William quá mức rõ ràng bị netizen soi ra lên án lại có thể làm được gì?

Chỉ cần thành công hủy diệt Quý Nặc, Hứa Thành Dực sẽ trả cho gã một số tiền lớn, gã tiếp tục rời khỏi màn hình máy quay về làm vệ sĩ, một người bình thường chỉ lên sóng truyền hình một lần chẳng mấy chốc sẽ mất đi giá trị thảo luận.

Suy nghĩ trong đầu Lục Ngạo Thiên xoay chuyển không biết bao nhiêu lần, mỗi một hậu quả đều khiến đáy mắt hắn càng thêm lạnh lẽo, xem đến William có chút kinh hãi.

Thân là một người lính đặc chủng giải ngũ, William vẫn có chút bản năng né tránh nguy hiểm, nhưng đồng thời gã lại cho rằng mình suy nghĩ nhiều, trước mắt gã chỉ là một đứa bé bốn tuổi, mặc dù là những đứa bé làm bom thịt người trên chiến trường cũng chẳng qua là bị người khác lừa gạt lợi dụng, chẳng lẽ trên đời này còn thật sự có một đứa trẻ bốn tuổi tâm cơ thâm trầm đến mức xuyên thấu được âm mưu của gã, còn lập kế phản kích?

William càng nghĩ càng thấy thái quá, gã ra vẻ thoải mái thuận miệng hỏi:

"Bạn, bạn nỏ, tren no cụa chiu, có thu gì, dơ, sao? [Bạn nhỏ, trên nỏ của chú có thứ gì dơ sao? ]

Lục Ngạo Thiên dùng khóe mắt quan sát động tác trên tay William, tránh đi máy quay ngửa đầu cười ngọt ngào với gã, miệng nhỏ mấp máy, phát ra một từ tiếng Đức chửi bậy cực kỳ tiêu chuẩn:

" Arschloch[1] ! "

Sau khoảnh khắc ngây ngẩn, sắc mặt William biến đổi đột ngột, dây thằng đàn hồi trong ngón tay vì bị thả lỏng mà bung mạnh, khiến toàn bộ cánh tay đều vung về hướng Lục Ngạo Thiên đang đứng.

Chẳng qua trước khi bị đâm văng, hắn đã nhanh chân lấy đà nương tư thế này nhảy xuống biển, trước khi rơi vào trong nước còn không quên lớn tiếng hô lên thoại của mình:

" Ông muốn làm gì tôi đây! Cứu.. "

Lời còn chưa dứt, hắn đã" tùm "một tiếng hoàn toàn rơi vào trong nước.

Quý Nặc đã đứng ở khu vực có 'tầm nhìn xem diễn' tốt nhất lộ ra vẻ mặt hoảng loạn nội tâm run rẩy.

Tuy rằng lúc dẫn bé con đi tìm Bạch Dung, cậu đã được chứng kiến cảnh tượng bé con bốn tuổi thuần thục bơi ếch, bơi bướm, bơi tự do, bơi ngửa, lặn sâu.. Thậm chí còn thấy bé con chơi một đoạn ba lê dưới nước, nhưng trước khi sự tình chưa thuận lợi kết thúc, trong lòng Quý Nặc khó tránh lo sợ bất an.

Mãi đến khi nhìn thấy bé con ăn vạ lao vụt ra ngoài như một viên pháo nhỏ, cùng với William đứng tại chỗ mặt mày ngây ngẩn, Quý Nặc ngược lại suy nghĩ bé con có phải đã diễn quá khoa trương rồi không.

Cái này đâu giống bị người khác cố ý đâm xuống biển, quả thực giống như ngồi lên nỏ được bắn ra ngoài mới đúng.

Nhưng trong lòng nghĩ thì nghĩ, Quý Nặc đương nhiên không thể lãng phí cơ hội Lục Ngạo Thiên và Hàn Trình vất vả sắp xếp, mặt mày hoảng hốt vội vàng nhào tới:

" Nhân viên cứu hộ đâu! Mau cứu người! "

Nói xong tự mình cũng muốn lao xuống biển, lại bị Minh Ngọc và Bành Lị cản lại:

" Không được, hôm nay nước biển rất lạnh, cậu không khởi động mà đi xuống sẽ xảy ra chuyện! "

" Chờ một chút, nhân viên cứu hộ đã xuống rồi, Tiểu Nặc cậu bình tĩnh một chút! "

Quý Nặc vẫn vô cùng suy yếu mà bị giữ chặt, khóe mắt liếc qua William, một nắm tay vung qua đi:

" Vì sao anh lại đẩy Ngao Ngao xuống biển? Tôi đều thấy cả rồi!"

Một nắm tay có vẻ nhẹ nhàng này, vừa vặn đánh vào phía dưới xương ngực William hoàn toàn không hề phòng vệ.

Vị trí này không dễ để lại dấu vết, hơn nữa hiệu quả rất lớn, Quý Nặc dùng đến trăm phần trăm sức lực, một quyền đánh ra thiếu chút nữa khiến vị lính đặc chủng giải ngũ này lăn quay trên đất, một hơi không kịp đi lên, suýt thì dẩu qua đi.

* * *

[1] Arschloch: A*shole =))
 
Chỉnh sửa cuối:
840 ❤︎ Bài viết: 216 Tìm chủ đề
Tác giả: Vong Thư

Editor: HuỳnhAnhTử

E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

CHƯƠNG 37.2: Sinh tồn (19) - Kịch bản thành công

Diện mạo của Quý Nặc yếu đuối mong manh, ngày thường tuy rằng làm việc nhanh nhẹn, nhưng mọi người đều cảm thấy là do quen tay hay việc, chỉ có Hàn Trình Lục Ngạo Thiên biết rõ sức lực kinh người của cậu.

Cho nên một quyền của cậu đả đảo lính đặc chủng, trong mắt người ngoài là hoàn toàn không có khả năng, Quý Nặc đánh xong người lập tức lên tiếng:

"Anh đừng giả vờ, đứng lên! Bây giờ anh muốn ăn vạ sao! Anh mau giải thích vì sao ngay cả một đứa nhỏ anh cũng không buông tha!"

Quý Nặc mấy năm nay tuy rằng không có cơ hội xuất hiện trên màn ảnh, nhưng chút ít kĩ thuật diễn này vẫn phải có, chẳng mấy chốc đã hoàn mĩ mà bày ra kịch bản được Hàn Trình sắp xếp từ sáng sớm nay.

Bờ biển tưng bừng khói lửa, bình luận trực tiếp trong phòng livestream nhiều đến không thể đọc nổi.

Quý Nặc nhanh tay nhanh miệng chụp xong mũ cố ý hành hung lên đầu William, dưới sự trấn an của Minh Ngọc, thuận lợi mà "bình tĩnh" lại, ngồi bên cạnh dãy đá ngầm, sắc mặt tái nhợt nhìn về mặt biển, trông ngóng các nhân viên cứu hộ mặc áo phao màu cam đang bận rộn tìm kiếm đằng xa.

Nước biển đục ngầu, nước lại sâu, đứng bên bờ hoàn toàn không thấy được gì dưới nước.

Lại thêm Lục Ngạo Thiên vào nước giãy giụa một chút bỗng mất tăm, trong lúc nhất thời, tim ai nấy đều treo lơ lửng.

Cùng lúc đó, Ông Khải thuộc nhóm đầu xuống biển nhanh chóng bắt được một con cá chình và cá mú nhỏ.

Hắn thấy hai con này nhỏ ít thịt, nghĩ muốn lấy nó giành trước cơ hội đổi nhiều một ít vật tư, kết quả bơi lên bờ mới biết đã xảy ra chuyện như vậy.

Trong lúc nhất thời không ai không rảnh lo đổi vật tư, rốt cuộc ngay cả các nhân viên trong ekip đều nôn nóng đứng bên bờ biển chờ đợi, tất cả mọi người đều sợ bạn nhỏ kia thật sự gặp chuyện gì.

Thời gian từng giây trôi đi, trong lúc đó còn có hai nhân viên cứu hộ ngoi lên mặt nước để thở, đều tỏ vẻ không phát hiện tung tích của bé, Quý Nặc lúc đầu lo lắng là diễn xuất, hiện tại lại biến thành thật sự lo lắng, không màng người khác ngăn trở tự mình khởi động muốn xuống nước.

Không có nhân viên công tác quản lý, một đám bé con đang ở khu nghỉ ngơi chờ đợi cũng chạy tới, Minh Ngọc một mình giữ hai bé gái, Duệ Duệ thì được Bành Lị ôm lên.

Chỉ có một mình tiểu mập mạp linh hoạt như cá chạch còn không hề nghe lời né tránh nhân viên ekip đuổi bắt mà đi đến bên bờ biển, nhìn Quý Nặc, cười rộ lên, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa:

"Lâu như vậy còn tìm không ra chắc chắn là chết đuối rồi.."

Hứa Tiêu Lân vừa nói dứt lời, ai nấy đều bất mãn, đứa bé này ngày thường hư đốn thế nào, mọi người đều cảm thấy dù gì cũng không phải con cháu nhà mình, họ không có quyền quản thúc, nhịn được thì cứ nhịn cho qua chuyện.

Nhưng vào lúc một bạn nhỏ khác gặp nguy hiểm, sống chết chưa biết, hắn lại nhảy ra bỏ đá xuống giếng, một đứa nhỏ mới sáu tuổi lại nói ra lời khiến ai nấy đều lạnh sống lưng, phẩm tính phải gọi là hư đến làm người sợ hãi.

Minh Ngọc ra hiệu cho Ông Khải đi ngăn Quý Nặc lại, lúc nghe câu này, tính tình cô vốn ngay thẳng, ngay lập tức mở miệng trách mắng:

"Con không có một chút lòng đồng tình nào cả sao! Ngao Ngao là bạn bè chung một nhóm với con, là người em mà con nên bảo vệ mới đúng."

Tiểu mập mạp từ nhỏ đến lớn đều là đối tượng được người khác nịnh bợ bảo bọc, người duy nhất có thể nặng lời với hắn chỉ có ông nội mà thôi, chẳng qua hắn rất biết nhìn sắc mặt người khác mà làm, mỗi lần xuất hiện trước mặt ông nội mình đều vô cùng ngoan ngoãn.

Cho nên đây chính là lần đầu tiên hắn bị người khác mắng nặng đến như vậy, kẻ này còn là một nữ minh tinh, chẳng khác nào người mẹ kế khiến hắn khinh thường.

Tiểu mập mạp nháy mắt giống như pháo đốt bị châm lửa, bật lại một cách mỉa mai:

"Tui mới không cần loại em út như vậy! Tui ước gì nó chết quách đi! Bà là cái thá gì mà dám nói tui?"

Hắn tức giận đến mức nói mà không kịp suy nghĩ, thiếu chút nữa lại quăng câu "Bà biết ông nội của tui là ai không" ra.

Quý Nặc phẫn nộ đến phát run, nhưng trước mắt cậu không có thời gian để lãng phí trên người một đứa trẻ hư đốn, cậu vội vàng khởi động mười phút chuẩn bị cho việc xuống nước, vào lúc Quý Nặc chuẩn bị nhảy xuống, một khúc gỗ mục dài chừng cánh tay đột nhiên phi vèo lên bờ, vừa vặn nện lên chân Hứa Tiêu Lân.

Cách một lớp giày, đau đớn không đáng là bao, nhưng tiểu mập mạp luôn được lão phu nhân nhà họ Hứa nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối, một chút xíu đau đớn này cũng khiến hắn cảm thấy như bị rạch bụng đổ ruột.

Rốt cuộc, chỉ cần hắn há miệng khóc la, một đám người chung quanh đều sẽ lập tức vây lại dỗ dành lấy lòng hắn, ngoan ngoãn phục tùng, nói gì đều đồng ý, lúc này đây, tiểu mập mạp lại tính toán làm lại trò cũ, sau khi bị ném trúng lập tức ngã xuống đất thét chói tai:

"..."

Hắn kêu đau lăn lộn, chính là muốn người ném khúc cây trúng hắn phải trả một cái giá thật đắt, lại không biết đá ngầm bên bờ biển vốn dĩ không phải chỗ có thể tùy ý lăn lộn, làn da non nớt ma sát chung quanh chẳng khác nào lăn một vòng trên đinh, ban đầu vốn đang giả khóc, hiện giờ lại đau đến nước mắt nước mũi giàn giụa, quỷ khóc sói gào đòi gọi cảnh sát bắt người.

Chẳng qua trước mắt nơi nào còn có ai rảnh rỗi lo lắng cho hắn, ánh mắt mọi người đều tập trung hướng về phía khúc gỗ bay qua, một thân hình nho nhỏ lấp lánh màu huỳnh quang đang linh hoạt mà đạp lên bờ đá ngầm chênh vênh để vào bờ, đúng là bạn nhỏ Lục Ngao Ngao đã biến mất bốn năm phút trước.

Quý Nặc bước nhanh đến xách bé con ướt dầm dề kéo lên, nước biển xôn xao chảy xuống, một tay Quý Nặc ôm lấy bé con:

"Thật may mắn quá Ngao Ngao! Con hù chết chú rồi!"

Nói xong lại lập tức thả bé con ra, từ trên xuống dưới cẩn thận kiểm tra xem trên người bé có vết thương nào hay không, thấy bé con không sao, trái tim treo lên cao cao bấy giờ mới thả lỏng lại, cậu nhận lấy một chiếc khăn tắm lớn phủ bé con lại.

Quý Nặc vừa hít sâu vừa lải nhải:

"Ngao Ngao lần sau con đừng dọa chú như vậy, chú thật sự sợ con sẽ xảy ra chuyện.."

Xảy ra chuyện? Chỉ thế mà sợ á? Có cái gì mà phải lo xảy ra chuyện? Không phải hắn đã nói cho đàn em chuyện này hắn chắc chắn thành công trăm phần trăm sao.. Lục Ngạo Thiên nghe đến không hiểu ra sao, theo bản năng muốn mở miệng nói vài câu kiêu ngạo.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Quý Nặc, hắn cuối cùng vẫn nuốt vào trong, ngược lại biến thành một câu oán trách, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Đã nói với chú là không sao hết rồi.. Thiệt là.. Phiền mà.."

Xác nhận bé con không sao, mọi người lúc này mới dời lực chú ý đến sự việc đã xảy ra.

"Rốt cuộc vừa nãy có chuyện gì? Chú William đẩy con phải không?" – Minh Ngọc dẫn đầu hỏi ra.

Cô đứng gần hơn những người khác, thời điểm bé con rơi vào trong nước cô đang tập trung mân mê cung nỏ trong tay, mơ hồ nghe được một ít thanh âm.

Lục Ngạo Thiên nhăn nhó gương mặt nhỏ, không chút nào do dự gật đầu.

Đối diện William muốn ra tay độc ác với đàn em của mình, Lục Ngạo Thiên đứng ra làm nhân chứng chỉ điểm không hề có chút áp lực tâm lý nào:

"Chú này bất mãn con và Quý Nặc.. Chú Quý Nặc, chú này đổi vị trí, cố ý đẩy con."

Người chung quanh đồng loạt lộ ra sắc mặt khó hiểu, bất mãn Quý Nặc và Ngao Ngao nên đổi vị trí cố ý đẩy một đứa nhỏ xuống nước? Tên William này điên rồi hay có bệnh đây? Việc này trái ngược một trời một vực so với ấn tượng tốt đẹp ban đầu mà William để lại cho mọi người, nhưng Ngao Ngao đích đích xác xác rơi vào trong nước..

William bị một loạt thao tác đầy hoang dã của Lục Ngạo Thiên làm sợ ngây người, đặc biệt là từ thô tục nhất trong tiếng Đức còn được hắn phát âm tròn vành rõ chữ ra ngoài lúc chuẩn bị rơi xuống, làm hắn lập tức liên tưởng đến cuộc trò chuyện với chủ thuê vào nửa đêm.

Gã vốn là đuối lý, trong lúc nhất thời hệ thống ngôn ngữ hỗn loạn, không thể dùng tiếng Trung biện hộ cho bản thân, tiếng Đức và tiếng Anh trộn lẫn vào nhau nghe như gã đang nói bậy bạ một hồi.

Nét trào phúng dưới đáy mắt Lục Ngạo Thiên càng sâu, tố chất tâm lý yếu kém như vậy còn có thể làm bộ đội đặc chủng? Chẳng lẽ quá phế vật nên mới bị giải ngũ sớm đi? Đúng là quá vô dụng!

Sự việc xảy ra giữa William và Lục Ngạo Thiên, trên người hai người đều không có GoPro quay lại quá trình, máy phát sóng trực tiếp chỉ có thể quay được bóng dáng của cả hai từ phía xa, đây cũng hoàn toàn là việc nằm trong âm mưu ngay từ ban đầu của William, nhằm xóa bỏ mọi dấu vết.

Suy tính của gã chính là không để lại đủ chứng cứ chứng minh mình cố ý, chỉ có thể dựa vào lời nói của hai bên đương sự để quyết định, mà thương tích của gã nặng hơn Quý Nặc, chỉ cần bán thảm đúng cách, sự thật thế nào cũng quan trọng gì đâu? Phát luật và dư luận đều sẽ nghiêng về phía gã.. Nhưng gã lại không thể nào ngờ rằng sự tình thay đổi trong nháy mắt, vừa quay đầu, những tội lỗi gã dự tính sẽ chụp lên đầu người khác nay bỗng xoay ngược chụp lên đầu mình.

Hơn nữa đương sự cũng từ gã và Quý Nặc – hai người đàn ông thành niên, biến thành gã và một đứa nhỏ bốn tuổi, đối phương lại còn một mực chắc chắn mình đẩy nó xuống biển, bất kể trong lòng gã có bao nhiêu oan uổng, cũng sẽ không có ai tin tưởng đứa nhỏ này tự mình nhảy xuống, ăn vạ lên gã!

Nghĩ đến đây, William chỉ có thể dùng mấy câu tiếng Trung ngắn ngủn yếu ớt phủ nhận:

"Không phải tôi! Tôi không làm! Tôi thật sự không làm! Nó đang nói dối!"

Sự tình cũng như những gì William đã nghĩ, ánh mắt mọi người có mặt ở hiện trường nhìn gã đều rất khó xem, đặc biệt những tổ có con nhỏ đều theo bản năng kéo con cái ra sau lưng che lại, sợ tên William này lại làm ra việc gì đó phát rồ.

Bình luận trực tiếp cũng càng ngày càng gió tanh mưa máu:

[Đệt mợ cái tên mũi lõ này đúng là ghê tởm, tui nhìn chằm chằm vào bé con trong màn hình máy chủ phát sóng trực tiếp, lại phải trơ mắt nhìn bé con bị hất ra sau khi tên này vung cánh tay lên!]

[Đây là tội giết người chưa đạt đúng không! Báo cảnh sát liền, đem cái tên William này nhốt lại trước rồi bàn sau! Thật là đáng sợ!]

[William có bao nhiêu đáng chết tui không nói, nhưng vì sao Ngao Ngao và Quý Nặc đổi vị trí lại chọc giận William để bị tên này đẩy ra? Logic này lạ quá, tui cảm thấy hình như còn thiếu gì đó nữa..]

[Bạch Dung đâu rồi? Đi ăn cớt rồi sao! Xảy ra chuyện lớn như vậy bây giờ còn không chịu xuất hiện? ]
 
Chỉnh sửa cuối:
840 ❤︎ Bài viết: 216 Tìm chủ đề
Tác giả: Vong Thư

Editor: HuỳnhAnhTử

E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

CHƯƠNG 37.3: Sinh tồn (20) - Bé con thần kỳ

* * *[Bạch Dung đâu rồi? Đi ăn cớt rồi sao! Xảy ra chuyện lớn như vậy bây giờ còn không chịu xuất hiện? ]

Bình luận trực tiếp mới vừa mắng đến Bạch Dung, Bạch Dung đã đỡ hông nhe răng trợn mắt đi tới, ông cũng cực kỳ hoang mang, tuy rằng đồng ý để Lục Ngao Ngao xuống nước thay cho Quý Nặc, nhưng ông cũng không nghĩ tới bé con sẽ bị người khác đẩy xuống biển.

So với bất kỳ ai khác, ông mới là người sợ hãi quá trình thu chương trình xảy ra chuyện như vậy, vừa vứt loa xuống đã co giò chạy đuổi sang đây, kết quả chạy quá nhanh trượt chân trên bãi đá ngầm trơn ướt té lăn quay, cả người đều phải nằm một lúc lâu mới hết choáng váng để đứng lên.

Bạch Dung dẫn William đi trước hỏi chuyện, Lục Ngạo Thiên tiếp tục kiêu ngạo nói:

"Con bị ông này đẩy xuống xong sặc một ngụm nước, cũng may không nghiêm trọng mấy, sau khi phun ra ngoài vừa vặn gặp được một bầy cá, nên con dùng túi lưới bắt một ít mang về."

Mọi người ở đây: "?"

Lúc này ánh mắt mọi người mới từ gương mặt xinh xẻo của hắn chuyển đến 'áo choàng dạ quang' nặng trĩu được treo trên lưng.

Sự tình tiến triển quá mức khiến người không ngờ đến, thấy bé con bình an quay về bờ, tất cả mọi người đều chú ý đến bé con có bị thương hay không, có phải William cố ý gây ra tội ác hay không, lại hoàn toàn bỏ qua khả năng đứa nhỏ này mang con mồi trở về..

Ánh mắt Lục Ngạo Thiên xoay một vòng chung quanh, nhanh chóng tìm được nhân viên phụ trách đổi vật tư.

"Tôi muốn đổi vật tư."

Cô gái cột tóc đuôi ngựa một giây trước còn đang hóng hớt xem náo nhiệt, một giây sau đột nhiên hoảng sợ vì bị Lục Ngạo Thiên điểm danh, hốt hoảng, cô nàng vội vàng nhận lấy túi lưới bạn nhỏ treo trên người trở lại trước quầy.

Tuy rằng nhìn không được bao nhiêu, nhưng cũng đã đủ làm rớt cằm mọi người ở đây, bao gồm Quý Nặc.

Khán giả trong phòng livestream cũng xem choáng váng:

[A? ]

[Bé con bị xô xuống biển tự mình bơi trở về bờ đã đủ thái quá, đã vậy không nói còn xách theo một túi cá? ]

[Đây thật sự không phải chương trình bé con đặc nhiệm hạng nhất ba tuổi rưỡi sao? ]

[A ư hư ô..]

[Tuy rằng nhìn chỉ có một túi cá, hẳn là không bao nhiêu.. Được rồi được rồi tui đây lớn lên bên bờ biển còn cảm thấy thái quá nữa là..]

[Lau lau lau lau mẹ tuôi hỏi tuôi vì sao lại quỳ xem show con nít..]

[Ngao Ngao, con đúng là quá thần!]

Nhân viên tóc đuôi ngựa hồi thần lại, động tác nhanh nhẹn gỡ xuống rong rêu treo trên túi, rốt cuộc có công tác trên người, hơn nữa cô cũng cực kỳ tò mò bạn nhỏ thần kỳ này trên con đường chết đuối còn rảnh rỗi nhặt cá về.

Túi lưới dạ quang vừa bị kéo ra, một đám người đều châu đầu vây quanh, chiếc cằm mới vừa miễn cưỡng khép lại một lần nữa rớt xuống, mấy chữ 'một ít' nhẹ như trang giấy trắng của đứa nhỏ này, lại ý nghĩa đến tám loại hải sản!

Các khách quý khác đều chẳng khác nào Quý Nặc, hàng năm sinh hoạt ở khu vực đất liền, đều không có yêu thích gì đặc biệt đối với các loại sinh vật biển. Ngoại trừ những loại có hình dạng khác biệt chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra như cá ngựa những loại khác đều chỉ có thể phân chia dựa theo màu sắc: Cá đen, cá hoa vàng, tôm cầu vồng, vỏ sò lấm tấm..

Ông Khải xem qua một lượt, đánh giá trực quan nhất chính là mấy thứ này đều không lớn, nhưng chủng loại rất nhiều, mỗi một con đều thuộc về một chủng loại khác nhau, không hề trùng lặp.

Ngoại trừ cá ngựa, hắn chỉ nhận ra hai con giống với hai con mà hắn bắt, một con là cá lạc bạc, một con là cá mú, chẳng qua so với hai con mà hắn bắt còn mini hơn nhiều, ít nhất cá của hắn còn xem như 'lao động trẻ em', mà Lục Ngao Ngao bắt được hoàn toàn là 'lao động sơ sinh'.

Ông Khải vẫn luôn đi theo xem náo nhiệt chợt vỗ trán:

"Tiêu rồi! Tui và Ngao Ngao bị trùng cá, tui lên bờ trước.."

Lục Ngạo Thiên đứng bên cạnh túi lưới huỳnh quang nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa màu xanh xám cực kỳ sắc bén:

"Ekip bên này yêu cầu lấy thời gian đổi vật làm chuẩn."

".. Con nói rất đúng." – Ông Khải co rụt bả vai, tủi thân dựa vào người bà xã – "Tiểu Ngọc, em mau đến an ủi người ta được hông."

Minh Ngọc liếc xéo hắn một cái, Ông Khải cực kỳ biết điều mà đưa hai con cá cho vợ, chuẩn bị tiếp tục xuống biển vớt cá.

Bạch Dung đi mà quay lại vừa vặn đuổi kịp hiện trường khoảnh khắc Lục Ngao Ngao chui lỗ trống quy định chương trình, vốn dĩ ông thấy trạng thái tinh thần William không quá ổn định, muốn hỏi bé con chuyện gì xảy ra trước, nào ngờ thấy được cảnh tượng này.

Nhìn đến túi lưới chứa đầy một đống cá mini, ông giận đến mức nổ tung đầu óc.

Không nói đến việc có đủ nhét kẽ răng hay không, ekip nếu thật sự dám ăn loại cá con nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ bị dân mạng mắng chết.

Ông lập tức vỗ vỗ ngực tự an ủi: Không sao, chỉ là hai con cá mà thôi, sáu con kia cũng không nhỏ, đứa bé này hẳn là không phải cố ý, nếu Lục Ngao Ngao còn biết chỗ hổng trong quy định này, vậy đã là ranh mãnh đến biến thái..

Bạch Dung nghĩ vậy, lập tức khẩn cấp bổ sung chỗ hổng trong quy định đổi vật tư:

"Ngoại trừ thành viên nhóm đầu còn chưa lên bờ, những người sau nếu bắt hải sản quá nhỏ đều không được tính, ít nhất phải là hình thể trung bình hoặc hơn! Sau khi nhóm gần đây nhất trở về, mọi người nhớ truyền đạt lại cho họ."

Lời này vừa ra, các khách quý nhìn hai con cá mini trong túi lưới, tất cả đều cười rộ lên.

[Ha ha ha ha ha ekip hố người khác không thành còn bị người ta hố lại, quá đã quá đã!]

[Tui khờ.. Tám loại.. Đây là chuyện đụng phải bầy cá thì làm được? Quả thật thái quá, Lục Ngao Ngao con thiệt sự chỉ mới bốn tuổi sao! Tui bốn tuổi còn chưa biết bơi nữa là!]

[Từ từ sao tui cứ thấy con cá đen thui xấu xấu kia nhìn quen mắt quá, hình như lúc xem phổ cập khoa học đã từng thấy rồi..]

[Nói thiệt nha, lúc còn nhỏ tui cũng biết bơi rất siêu, ông bà hay nói hình như là trẻ con trôi nổi trong nước ối trời sinh biết bơi, chẳng qua sau khi sinh thiếu đi hoàn cảnh thuận lợi nên sẽ dần dần mất đi kĩ năng này.]

[Chỉ có tui cảm thấy không được tốt sao? Tám loại hải sản không chấn động đến tui bằng ngọc ốc giác mấy triệu đô la a (mỉm cười suy yếu. Jpg) ]

Nhân viên tóc đuôi ngựa dựa theo quy trình bỏ tám loại hải sản trong túi lưới của Lục Ngạo Thiên vào trong lu pha lê chụp ảnh đăng kí.

Tuy rằng cô chỉ nhận ra cá lạc bạc, cá mú, cá ngựa, nhưng những loại khác rõ ràng đều không phải cùng một loài, xác nhận số lượng xong cô đều nhịn không được mà khen lấy khen để:

"Tám loại đều không giống nhau, bạn nhỏ Ngao Ngao quá là giỏi luôn! Nào, Tiểu Quý lão sư, đây là mười sáu thẻ đổi vật tư, ngài cầm cẩn thận nha."

Ngoại trừ gạo mì dầu ăn, ekip còn cung cấp muối tương dấm rượu gia vị, vân vân và vũ vũ, mỗi loại khác nhau cũng có số lượng khác nhau, Lục Ngao Ngao một lần đổi về mười sáu thẻ vật tư, cũng đủ cả nhà họ thoải mái vượt qua một ngày rưỡi còn lại.

Quý Nặc nhận lấy mười sáu tấm thẻ, nhân viên công tác tiếp tục giới thiệu:

"Ngài có thể chọn đổi ngay bây giờ, cũng có thể chờ đến khi nào cần thì đổi, chẳng qua lượng hương liệu mà ekip chuẩn bị có hạn, kiến nghị ngài đổi cái này trước."

Quý Nặc gật đầu nói cám ơn, nếu nhân viên công tác đều đã đề nghị như vậy, cậu chắc chắn phải đi đổi sớm, bé con đang ôm trong lòng tự nhiên cũng giơ hai tay đồng ý.

Hắn đều đã mạo hiểm lo cho cả nhà nhiều đến mức này, dư lại giao cho Hàn Trình hẳn là không có vấn đề gì đi?

Thật ra lúc Lục Ngạo Thiên xuống nước, Hàn Trình cách hắn không xa, xác định hắn an toàn mới lặn sâu, hai người đã thương lượng từ trước Lục Ngạo Thiên phụ trách vật tư, Hàn Trình thì tranh thủ bắt nhiều hải sản bình thường một chút để cả nhà cùng ăn.

Chờ Hàn Trình mang theo một túi lưới tràn đầy hải sản lên bờ, nhân viên công tác còn đang chụp ảnh nhận diện số hải sản mà Lục Ngạo Thiên bắt được.

Phần mềm nhận diện sinh vật không hiệu quả lắm, Bạch Dung gọi tới dân bản xứ dò hỏi, cuối cùng còn tìm tòi một phen mới xem như rõ ràng năm loại hải sản còn lại, chúng lần lượt là: Sam đuôi tam giác, cá sủ vàng, cá sú mì, tôm hùm bông, ốc sứ vân hổ.

Ngoại trừ cá sủ vàng, bao gồm con cá ngựa không kể tên, đều là động vật bảo hộ bậc hai của quốc gia, đến nỗi con cá sủ vàng, nó lại là bảo hộ bậc một..

Bạch Dung nào đâu biết rằng, từ lần nhặt xác xà cừ lúc trước ông lấy cớ làm khó làm dễ người khác, Lục Ngạo Thiên đã sớm đem danh sách động vật biển bảo hộ ra tra xét hết một lượt.

Bạch Dung nghe được đều là động vật sách đỏ xong sắc mặt đại biến, lập tức bảo nhân viên cứu hộ đưa một đám tổ tông này về lại biển cả.

Vốn dĩ tưởng chui lỗ trống phần kích cỡ đã quá đủ, nào ngờ Lục Ngao Ngao còn có thể chuẩn xác mà tìm được một đám động vật nằm trong danh sách bảo vệ của quốc gia..

Lí trí Bạch Dung cảm thấy không nên thái quá đến mức này, chuyện như vậy dù nói ra cũng chưa có người tin, nhưng trực giác ông mách bảo Lục Ngao Ngao cố ý làm thế!

Bạch Dung suýt nữa bị tên nhóc quỷ tinh này làm hỏng mất, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi tê dại, trạng thái cũng không tốt hơn William che đầu phủ nhận là bao, ông sờ sờ tay vào trong túi quần, vừa lục tìm dầu cù là vừa thống khổ tự hỏi: Lục Ngao Ngao rốt cuộc là cố ý trả thù ông sao? Hay là cố ý muốn tức chết ông đây?

Tám loại.. Thế mà không có con nào là ăn được, tay không bắt lấy mười sáu tấm thẻ vật tư của họ, cái này còn không thái quá thì còn cái nào thái quá?

Hàn Trình cố ý về bờ muộn một chút, từ miệng Quý Nặc 'biết được' bé con nhà mình suýt nữa bị William hại chết, lập tức hùng hổ đi tìm Bạch Dung.

Bạch Dung còn chưa hoãn lại tinh thần từ 'nỗi bất ngờ lớn' mà Lục Ngao Ngao mang đến, giờ lại nghe xong Hàn Trình nói, suýt nữa ném bay dầu cù là trong tay:

"Cái gì? Cậu đã báo cảnh sát rồi sao?"
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back