6,452 ❤︎ Bài viết: 376 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 272:

Phương Mặc mới đem người ôm đến cửa thang lầu, liền nhìn thấy Lục Cảnh Cường chạy xuống, hắn nhìn thấy em trai bị ôm sắc mặt lập tức liền trắng bệch, khẩn trương hỏi:

- Xảy.. Xảy ra chuyện gì?

Lục Cảnh Đường nằm trong lòng Phương Mặc, nghiêng đầu hướng bọn họ mở trừng hai mắt. Sợ hai người bị dọa hỏng, còn dùng một bàn tay ôm ngực không khỏe nói:

- Tứ ca, Lý Phán Đệ ở trước cửa nhà vệ sinh cởi quần áo, muốn đùa giỡn lưu manh với em. Em liền đột phát bệnh tim. Ai u, Dương Dương, em thật khó chịu a.

Lục Cảnh Cường ngây người tại chỗ, gì? Đường Đường bị bệnh tim hồi nào? Sao mình không biết!

Sắc mặt Phương Mặc cũng khó xem, nhưng hắn biết nếu hôm nay không phải Đường Đường đùa giỡn chiêu thức lừa dối này, nói không chuẩn thật sự sẽ bị bò lên. Tuy nói hiện tại đại vận động kết thúc, nhưng với việc xử trí tội lưu manh vẫn thực nghiêm trọng.

Hắn ra dấu bằng mắt cho Lục Cảnh Cường, lại xốc nhẹ thân thể người trong lòng lên một chút:

- Tứ ca, Lý Phán Đệ còn ở nhà vệ sinh. Anh đi trói cô ta lại, đừng cho cô ta chạy trốn.

Nói xong nhân lúc nơi này không ai, từ không gian xuất ra sợi dây thừng ném cho Lục Cảnh Cường.

Lục Cảnh Cường tiếp nhận dây thừng nói:

- Yên tâm đi, cho ai chạy cũng sẽ không để cô ta chạy trốn. Cậu nhanh mang Đường Đường đi phòng y tế, tôi lập tức tới.

Phương Mặc ôm Lục Cảnh Đường đi phòng y tế, trên đường gặp được bạn học còn nhờ bọn họ đi tìm giúp Trình bà. Dù sao trong trường học có người quen vẫn dễ làm việc.

Lúc sắp đến phòng y tế, Phương Mặc từ không gian xuất ra bệnh án của Đường Đường mà năm xưa nhờ mẹ hắn làm giúp vì không muốn để Đường Đường phải đi ra ngoài làm việc.

Hắn biết bác sĩ trong phòng y tế trường học vẫn không thể kiểm tra được Đường Đường rốt cục có thật sự sinh bệnh hay không, cho nên mới dám làm như vậy.

Lục Cảnh Cường đi tới nhà vệ sinh, liền phát hiện Lý Phán Đệ đang kéo quần áo che thân thể, đứng chỗ đó không nhúc nhích, không ngừng run rẩy đôi môi.

Lý Phán Đệ nhìn thấy Lục Cảnh Cường, hoảng sợ khiến tim muốn ngừng đập. Nước mắt nước mũi không thể khống chế tràn ra:

- Ô ô, tôi không có giết người. Tôi chỉ muốn làm đối tượng với hắn, tôi không giết người.

Lục Cảnh Cường đương nhiên biết em trai không có chuyện gì, nhưng đối diện với kẻ vô sỉ như vậy, hắn cũng không muốn bỏ qua, liền cầm dây thừng đem Lý Phán Đệ trói tại nhà vệ sinh.

Xong việc còn không quên cảnh cáo cô ta một phen:

- Nếu em trai tôi xảy ra chuyện gì, cô đợi dùng mạng của mình đền bù đi.

Người bao quanh càng ngày càng nhiều.

Lý Phán Đệ thực không nghĩ đến sẽ biến thành như vậy, nhất là nghĩ tới sắc mặt trắng bệch của Lục Cảnh Đường, cô ta nằm dưới đất cầu xin tha thứ:

- Ô ô ô.. Tôi nhầm, tôi không biết hắn có bệnh.

Lục Cảnh Cường chỉ cô ta mắng to:

- Cô mới có bệnh, cả nhà cô đều có bệnh!

Lúc này đã có giáo viên nghe tin tức chạy tới, nhìn thấy nữ sinh bị trói dưới đất liền vô thức hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Lục Cảnh Cường đen mặt nói:

- Thầy muốn biết là chuyện gì sao? Hỏi cô ta đi, cô ta đem bệnh tim của em trai em đều dọa phát bệnh rồi.

Chỉ mới chốc lát Lục Cảnh Cường đã biết Lý Phán Đệ là một cô nàng không đầu óc. Phàm là cô ta có chút can đảm, trong miệng cũng sẽ không luôn miệng hô mình không có giết người.

Hắn hoàn toàn không lo lắng Lý Phán Đệ sẽ đem lỗi lầm đổ lên người bảo bối nhà hắn. Chỉ đứng nguyên tại chỗ đen mặt nhìn chằm chằm cô ta.

Lý Phán Đệ nước mắt nước mũi nói:

- Lão sư, em không giết người, em.. Em chỉ là muốn làm đối tượng với Lục Cảnh Đường, em mới cởi quần áo hắn liền ngất xỉu, em không có đụng vào hắn.

Bạn học cùng giáo viên đứng bao quanh nghe xong lời này liền lộ ra biểu tình chán ghét.

Nguyên lai là muốn cởi ra để người ta gánh tội danh rồi bị ép cưới cô ta đâu, cô nàng này thật sự là buồn nôn.

Sở dĩ Lý Phán Đệ sợ hãi như vậy, hoàn toàn là bởi vì năm thiên tai trong thôn bọn hắn có người trộm lương thực không cẩn thận đem người đẩy ngã, vừa lúc đem đầu đập lên hòn đá, lập tức chết ngay tại chỗ.

Kẻ trộm là một tên lưu manh, sau khi bị bắt trực tiếp phán quyết tội chết, là xử quyết ngay trong trấn của bọn hắn.

Ngày đó cô ta vốn không muốn đi, là em trai nhao nhao đòi đi xem nhiệt náo. Kết quả làm cho cô ta nhìn thấy một màn kia.

Hiện tại Lý Phán Đệ nghĩ đến việc Lục Cảnh Đường ngất xỉu, lập tức nhớ tới người chết trong thôn. Hoảng sợ mình cũng trở thành kẻ giết người, nghĩ cũng không kịp suy nghĩ, đem toàn bộ sự tình đều nói ra.

Lục Cảnh Cường hừ lạnh một tiếng:

- Lão sư, em muốn báo cảnh. Phiền toái thầy giúp em báo cảnh, em muốn đi phòng y tế xem em trai của em.

Lục Cảnh Cường nói xong cũng không quay đầu rời đi, nhà vệ sinh có nhiều người bao quanh như vậy, hắn tin tưởng giáo viên nhất định sẽ không mặc kệ chuyện này, hiện tại vẫn là Đường Đường quan trọng.

Lúc này Lục Cảnh Đường đang kiểm tra trong phòng y tế, cũng luôn ôm ngực nói đau. Dù sao trong bệnh án của hắn chính là viết có bệnh tim.

Tuy nói như vậy chính là lừa thầy cô cùng bác sĩ, nhưng vì tuyệt hậu hoạn, hắn chỉ có thể ra hạ sách này.

Bởi vì nếu hắn có bệnh tim, sau này dự đoán sẽ không còn ai muốn làm đối tượng với hắn. Vốn thân thể hắn đã nhỏ gầy hơn những người khác, hơn nữa còn mang theo một thân bệnh.

Cho dù có thích hắn, cũng không dám tìm hắn thổ lộ.

Một mũi tên hai con chim, chủ ý thật tốt quá!

Bác sĩ phòng y tế nhìn thấy sinh viên bị đưa tới vừa mới bắt đầu cũng hoảng sợ. Nhất là sau khi nhìn thấy bệnh án, nếu quả thật đứa bé này xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong trường học, sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt.

Cũng may Lục Cảnh Đường nghỉ ngơi một lát nhỏ giọng nói:

- Hiện tại không còn khó chịu như vậy, có lẽ vừa rồi là em bị hù sợ.

Bác sĩ phòng y tế xử lý vết thương bên ngoài thì sở trường, nhưng xem bệnh án bệnh tim thì không hiểu bao nhiêu, cũng không dám khám bệnh, đang định nhắc nhở học sinh đi bệnh viện.

Cửa phòng bị đẩy ra, nhìn thấy là Trình giảng dạy, hắn vội vàng đứng dậy hỏi:

- Giảng dạy, đây là học sinh của ngài sao?

Khuôn mặt Trình bà lo lắng hỏi:

- Đây là cháu trai của tôi, tình huống của hắn làm sao vậy?

Lục Cảnh Đường kéo tay bà an ủi:

- Bà nội, hiện tại con không sao, bà đừng lo lắng.

Trình bà không biết là Lục Cảnh Đường giả bệnh, nhưng bà nghe lão Vương đầu nói qua Đường Đường sinh non. Thân thể không tốt lắm, còn không thể làm việc. Có chút bụi trần đều làm cho hắn phải nằm viện thật lâu.

Năm ấy ở tây bắc, nhóm người già như bọn họ toàn bộ đều dựa vào Lục gia mang đến lương thực cùng bông, còn có thuốc men tiếp tế mới có thể tiếp tục sống sót.

Hiện tại ngày trôi qua tốt lắm, sao có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn nhi đồng của ân nhân cứu mạng xảy ra sự cố, càng huống chi là cháu ngoan bảo bối mà bọn họ chứng kiến hắn lớn lên.

Phương Mặc đem sự tình trải qua giảng lại cho Trình bà nghe, cũng ý muốn nói cho bác sĩ nghe được.

Trình bà nghe được nhíu mày tức giận nói:

- Đúng là làm càn, người này lại có thể cũng thi đậu đại học. Trong đầu óc chỉ chứa phân sao? Không biết liêm sỉ bốn chữ này không biết cô ta có học hiểu được hay không.

Nói xong kéo tay Lục Cảnh Đường an ủi:

- Cháu ngoan, đừng sợ. Bà nội tuyệt đối không cho phép trường học lưu trữ u ác tính như vậy tiếp tục vào học.

Nói xong ánh mắt của bà xoay chuyển, xem ra về nhà cần cùng lão Lý đầu bọn họ gọi điện thoại.

Kể từ sau khi bọn họ trở lại J thị, trừ bỏ tặng đồ cho Lục gia, còn thật chưa từng giúp gì được cho Đường Đường.

Ngược lại Đường Đường liên tục bị khi dễ trong J thị, bà chỉ là giáo viên, không có bao nhiêu bổn sự, nhưng lão Lý đầu bọn họ thì khác.
 
6,452 ❤︎ Bài viết: 376 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 273:

Lục gia không cần báo đáp, nhưng bọn họ không thể làm như chưa từng có việc gì phát sinh.

Suốt vài năm nay, tuy nói bọn họ luôn tặng quà cho Lục gia, nhưng người ta trả lễ cũng chưa từng ngừng qua. Phía trước ở huyện thành xa xôi thì cũng thôi, nhưng đến J thị rồi mà còn để Đường Đường bị ủy khuất, đây là bọn họ không đúng rồi.

Hai người Lục Cảnh Đường cũng không biết Trình bà nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy hôm nay không thích hợp tiếp tục lưu lại trong trường học.

Phương Mặc nói:

- Trình bà, phiền ngài nói giúp với thầy cô dùm tụi con một tiếng, chiều nay tụi con sẽ không tiếp tục ở lại học. Con mang Đường Đường về nhà nghỉ ngơi một ngày.

Trình bà cũng là nghĩ như vậy, vội vàng đáp ứng:

- Được, chuyện trong trường hai đứa không cần lo lắng. Đi về nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối bà với Lý ông bọn họ qua nhà thăm tụi con.

Phương Mặc như hiểu được ý tứ của bà, gật đầu nói:

- Dạ, vậy con mang Đường Đường về nhà trước. Có việc gì, buổi tối chúng ta gặp mặt tiếp tục nói. Vừa lúc Trần mẹ cùng cô hai cũng đến J thị, mọi người đã có đoạn thời gian không gặp, có thể ôn chuyện.

Trình bà cười nói:

- Được, buổi tối gặp. Trên đường tụi con nhất định phải chú ý an toàn. Bà đi tìm thầy cô của tụi con nói rõ sự tình hôm nay.

Phương Mặc ôm Đường Đường rời khỏi phòng y tế, gặp phía sau không ai mới đem người ôm trong lòng nói:

- Đường Đường, lần sau nếu tiếp tục xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, em nhất định phải trước tiên nói với anh một tiếng, vừa rồi anh đều bị hù chết.

Lục Cảnh Đường rúc vào trong lòng hắn, vỗ sau lưng hắn:

- Hôm nay không kịp, anh không biết Lý Phán Đệ cầm chặt tay em không cho em đi, em còn chưa kịp kêu lên đâu, cô ta đã tự cởi quần áo của mình, ngô..

Hắn vươn tay đỡ mặt Phương Mặc, quyệt miệng rầm rì:

- Quá cay đôi mắt, em phải nhìn kỹ bạn trai của em. Bằng không buổi tối em sẽ thấy ác mộng.

Trước kia trên màn ảnh, Lục Cảnh Đường cũng nhìn thấy nhiều cô gái mặc áo tắm hai mảnh.

Nhưng hôm nay lúc Lý Phán Đệ tự cởi áo của mình, lộ ra bộ ngực lớn đen tuyền, làm cho hắn buồn nôn không dứt.

Chẳng thể trách lúc trước hắn luôn cảm thấy trên người Lý Phán Đệ có mùi vị, hiện tại rốt cục hiểu được mùi vị kia từ đâu mà có.

Cô nàng này không có tắm rửa!

Hắn lắc đầu, trong miệng than thở:

- Ngô, không thể nghĩ tiếp, không thể nghĩ tiếp. Nếu còn nhớ tới tối nay ăn cơm cũng không vô.

Phương Mặc nhìn thấy hắn như vậy, bật cười, kéo tay hắn đi lên phía trước:

- Được rồi, đừng nghĩ cô ta nữa. Trình bà hẳn sẽ không để cho em tiếp tục nhìn thấy cô ta nữa.

Lục Cảnh Đường nghiêng đầu hỏi:

- Sẽ sao? Em chỉ sợ kết quả xử lý không dứt khoát. Dù sao hiện tại có thể thi đậu đại học thật không dễ dàng.

Phương Mặc im lặng không lên tiếng, thi đậu không dễ thì thế nào, cũng không phải bọn họ đi trêu chọc cô ta.

Lý Phán Đệ ngu ngốc như vậy, thật sự là cố ý chạy tới tặng đầu người.

Hai người không đi bao xa, liền gặp Lục Cảnh Cường.

Lục Cảnh Cường biết Trình bà sẽ xử lý, cũng biết Đường Đường giả bệnh, liền đi theo bọn họ cùng nhau về nhà.

Trên đường Lục Cảnh Đường còn lo lắng Lý Phán Đệ sẽ chạy trốn, hỏi:

- Tứ ca, anh xác định Lý Phán Đệ sẽ không chạy trốn đi? Thầy giáo kia có đáng tin không?

Lục Cảnh Cường nhướng mày:

- Chạy? Anh buộc nút thắt dây thừng là học từ đồ tể giết heo trong thôn. Nếu không phải người ngoài giúp cô ta tháo ra, chính cô ta giãy dụa càng giãy càng buộc chặt.

Lục Cảnh Đường cười híp mắt nói:

- Quả nhiên, luận làm chuyện xấu không ai so được với tứ ca.

Lục Cảnh Cường giận mà cười, hừ một tiếng:

- Luận khen người, ai cũng kém hơn bảo bối nhà chúng ta.

Lục Cảnh Đường cười kéo cánh tay Phương Mặc:

- Chúng ta về nhà đi, em nghĩ tắm rửa. Vừa nghĩ tới Lý Phán Đệ thiếu chút nữa cọ vào em, toàn thân em liền không thoải mái.

Phương Mặc nghĩ tới bảo bối của mình bị người đàn bà khác bò lên dính líu, nhất thời đen mặt.

Lục Cảnh Cường nhìn ra được sắc mặt của Phương Mặc, cũng không lo lắng vì chuyện Lý Phán Đệ mà hắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn với Đường Đường.

Đổi thành ai dự đoán trong lòng cũng không chịu nổi đi. Cho dù là mình, cũng sẽ cảm thấy Lý Phán Đệ làm như vậy chính là vũ nhục bảo bối nhà bọn họ.

Nghĩ đến lúc mình dùng dây thừng trói người, nhìn thấy vùng cổ đen tuyền của Lý Phán Đệ, có thể biết được người đàn bà này nếu chịu đi tắm rửa kỳ cọ cũng sẽ gầy được hai cân!

Lục Cảnh Cường đưa tay ngửi ngửi, chợt rùng mình, đi càng nhanh hơn:

- Nhanh nhanh nhanh lên, về nhà! Anh cũng muốn tắm rửa! Kháo! Người đàn bà kia rốt cục có phải là phụ nữ hay không, sao dơ bẩn tới như vậy!

Lục Cảnh Đường vừa nghe lời này, đột nhiên nhớ lại vòng đen tuyền.. Lập tức chạy đuổi theo Lục Cảnh Cường.

Giống như chậm một bước bản thân cũng sẽ bị ô nhiễm.

Lục Cảnh Đường vừa chạy vừa cười, nhìn thấy tứ ca luôn vung vẩy tay, càng cười không cách nào ngừng lại.

Tốt xấu hắn chỉ bị Lý Phán Đệ làm cay mắt, tứ ca liền thảm, hắn thật sự không nhịn được liền cười ha ha.

Lục Cảnh Cường liếc hắn:

- Em lại còn cười được, trong chúng ta em không lương tâm nhất.

Lục Cảnh Đường hừ nói:

- Em cũng không muốn cười, ai bảo tứ ca luôn trêu chọc em. Anh chạy thì chạy nha, còn vung tay làm gì. Người không biết còn tưởng anh bị điện giật rồi sao.

Lục Cảnh Cường vừa mở miệng, sợ nếu mình nói ra Đường Đường còn chưa có gì bản thân mình liền ói ra trước, lập tức ngậm miệng đi nhanh về phía trước.

Chờ bọn họ về tới trong nhà, Lục Cảnh Đường chỉ kịp chào mẹ cùng cô hai một tiếng liền vội vàng chạy về phòng, Lục Cảnh Cường cũng thế.

Trần Quế Hoa nghi hoặc hỏi:

- Xảy.. Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hai đứa nó lại cãi nhau?

Phương Mặc đem chuyện phát sinh trong trường học hôm nay thuật lại một lần cho hai người nghe qua. Trần Quế Hoa giậnh dữ vỗ bàn bật dậy:

- Con nhỏ chết tiệt, thím vốn biết nó không phải thứ gì. Lại còn dám đem chủ ý đánh lên người con ngoan của tôi!

Lục Tú Phân cũng giận mà cười:

- Chỉ với thủ đoạn này của nó, cho dù ở trong thôn làm thành công, thật sự buộc người ta cưới về, tới nhà chồng cũng là thứ chịu mẹ chồng tha mài mà thôi. Thật sự dám làm như vậy, nhà chồng còn chịu để ý cô ta sao, còn ở trong thôn. Chị cũng không tin cô ta không hiểu đạo lý này.

Trần Quế Hoa nói:

- Còn không phải sao, thật có can đảm làm như vậy, đừng nói ở nhà chồng bị coi thường, cột sống nhà mẹ đẻ cũng bị người trạc gãy.

Ngay lúc hai nàng còn đang mắng Lý Phán Đệ, Lục Cảnh Hoa đi vào nhà.

Thấy hắn nhăn mày, Trần Quế Hoa hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Là chuyện gì sao?

Lục Cảnh Hoa híp mắt nói:

- Vừa rồi con ở ngoài cửa nhìn thấy có người lén lút, còn chưa thấy rõ mặt hắn thì hắn thấy con liền bỏ chạy.

Trần Quế Hoa hoảng sợ ôm ngực:

- Sẽ là ai? Nhà chúng ta sẽ không bị người theo dõi đi. Chẳng lẽ là người nhà trong bệnh viện?

Lục Cảnh Hoa lắc đầu, hôm nay hắn đi ra ngoài là vì xử lý chuyện trong bệnh viện, chủ nhiệm xưởng sắt thép vì tham ô nhận hối lộ đã bị bắt.

Nhà bọn hắn hiện tại đã loạn thành một nồi cháo nấu nhừ, càng huống chi với thực lực gia đình bọn họ cũng không tra được địa chỉ nhà mình ở đâu, cho nên không thể nào là bọn hắn.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back