Bạn được quynh85 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
823 ❤︎ Bài viết: 216 Tìm chủ đề
Tác giả: Vong Thư

Editor: HuỳnhAnhTử

E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

CHƯƠNG 32.1: Sinh tồn (1)

Tuy rằng sau khi giải nghệ William lập tức đến Trung Quốc ngay để làm việc, nhưng tiếng Trung của gã còn chưa giỏi đến mức có thể lưu loát giao tiếp, nghe hỏi như vậy lập tức dùng tiếng Anh nhanh nhẹn trả lời:

"Để tôi thử xem."

Vỏ cây dừa có in lại dấu vết hình vòng cung quanh thân cây do tàu lá già bóc ra để lại, cây dừa càng cao lớn, vỏ cây càng có nhiều dấu vết tương tự.

Tuy đây không phải ý đồ tiến hóa của nó, nhưng những dấu vết này đích xác có thể hạ thấp độ khó cho nhân loại khi leo cây. William đến gần thân dừa cao lớn, bật nhảy lên đồng thời dùng hai chân cường tráng kẹp lấy thân cây, thử vài lần, gã nhìn mọi người làm ra thủ thế 'OK'.

Sau đó gã bắt đầy ở chung quanh xé nát cỏ dại, tìm nhiều loại chất lỏng sền sệt đủ để làm dính tay, sau đó cởi bỏ dây giày tiến hành bôi tẩm, cuối cùng cột hai sợi dây vào nhau.

Chuẩn bị xong, gã mỉm cười nhìn về phía mọi người giải thích:

"Dây giày căng như vậy móc chung quanh thân cây có thể cung cấp lực cản lớn hơn, giúp cho việc leo lên trở nên dễ dàng hơn.."

Nói xong gã còn làm mẫu động tác cụ thể cho mọi người xem.

Ông Khải trước nay đều là người hoạt náo, nhìn thấy vị William thân là "hi vọng của toàn thôn" này tự nhiên càng thêm phối hợp, chụp hai bàn tay vỗ đến vang trời, cố sức nghẹn ra mấy cái từ đơn cũng phải nhiệt tình cổ vũ:

"Smart! Good! My bro! Wow! So cool!"

Bình luận trực tiếp vốn dĩ đều đang cảm thán khả năng hành động siêu quần của bộ đội đặc chủng, nghe được tiếng Ông-English cũng bị chọc cười:

[Ha ha ha ha ha Khải ca quả thực chính là tui mỗi khi gặp người nước ngoài. Hello, hao a du? Am phai, then cù. Èn du..]

[Cảm ơn Phỉ Phỉ đồng bộ phiên dịch (chua xót. Emo) ]

[Bộ đội đặc chủng giải nghệ quá soái rồi nha, phải tốn bao nhiêu tiền mới mướn được bảo tiêu như vậy a! (chảy nước miếng. Emo) ]

Một mình Ông Khải có thể quấy động cả chương trình, những người khác vốn đang nhíu mày chăm chú học tập thấy vậy cũng phối hợp vỗ tay.

Quý Nặc nhìn William làm mẫu chi tiết từng động tác, vừa vỗ tay vừa nhỏ giọng nói với Hàn Trình:

"Hình như người này thật sự muốn dạy cho tụi mình làm được luôn ấy."

Chẳng qua lấy kinh nghiệm leo cây từ nhỏ đến giờ của Quý Nặc mà xem, loại cây thân dọc không có chạc cây cành cây này muốn leo lên leo xuống phải có sự phối hợp thuần thục giữa lực eo và các búi cơ khắp cơ thể. Lúc còn nhỏ, cậu vừa nhẹ kí tay chân vừa lanh lẹ linh hoạt, còn có thể thử một chút, hiện giờ đừng nói trói dây giày lên cây tăng lực cản, dù có cột dây giày lên chân lực cản cũng chẳng đủ dùng.

Hàn Trình nhẹ giọng cười, anh chưa bao giờ thôi nghi ngờ vị bảo tiêu Hoa kiều thoạt nhìn có vẻ cực kỳ thân thiện này, cho nên rất dễ dàng phân tích mỗi một hành vi của đối phương theo chiều hướng tiêu cực. Chẳng qua sự tình vẫn chưa xảy ra, suy đoán của anh cũng không thích hợp nói ra ngoài miệng.

Nhưng anh nhìn chung quanh, cảm thấy dựa vào lời nhắc nhở của Bạch Dung không lâu trước đây, cảm thấy ông ta hẳn là sẽ không chỉ để một mình tuyển thủ đặc thù như William tỏa sáng.

Quý Nặc nghe xong, hơi suy tư một chút cũng gật đầu, kỳ đầu tiên cậu và Ngao Ngao không lọt hố theo mong muốn của Bạch Dung, ông ta đều tức đến mức suýt biến thành cá nóc cỡ lớn, tình hình hiện giờ rõ ràng không hề phù hợp với mục đích ban đầu của ông ta khi quay chương trình chút nào.

Hai người vừa nhìn quanh quất khắp nơi vừa nhỏ giọng thì thầm, giọng nói có thể miễn cưỡng lọt vào máy thu âm giắt bên cổ áo, nhưng bé con đứng chính giữa với chiều cao dừng dưới đầu gối hai người thì nửa chữ cũng chẳng nghe được.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nghe hai người nói nhỏ, lại nhìn hai má Ngao Ngao từng chút từng chút một phồng lên, cười đến vui vẻ cực kỳ:

[Cặp đôi thối tha này nói nhỏ không cho bảo bối của tụi mình nghe, hư muốn chết! Ngao Ngao mau tới đây, mau tới chỗ các dì nè (giũ bao tải ra. Emo) ]

[Quá đáng na, vì sao không nói cho Ngao Ngao của tụi tui nghe với, không biết Ngao Ngao của tụi tui còn chưa cao được một mét sao!]

[Ngao Ngao: Chú lùn tức giận! Nhảy dựng lên đánh vào đầu gối nhà mi!]

Vào lúc William lấy khả năng leo cây siêu cường và thân hình dẻo dai như liệp báo bò đến phần giữa cây dừa, duỗi tay là có thể chạm vào trái dừa, từ trong rừng cây, một nhóm ba bốn người đàn ông làn da ngăm đen đột nhiên vụt ra.

Có người hát lên ca dao mang phong cách nguyên thủy, có người vỗ trống, còn có người đều nhịp mà run rẩy cơ bắp toàn thân.. họ đều dùng lá cây và cỏ dại đan thành quần áo treo trên cổ trên eo, phóng đại vận động cơ thể đến mức tận cùng.

Mấy người này chỉ kém khắc mấy chữ "thổ dân bản địa" vào trên trán, làm ra động tĩnh lớn như vậy, nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của mọi người từ phía William sang họ.

Trong đó người cao lớn nhất, cơ bắp khỏe nhất, màu da cũng đen nhất, đỉnh đầu cột một chiếc khăn đặc biệt được đan bằng cỏ trừng lớn hai mắt bước về phía Điềm Điềm.

Ông Khải theo bản năng che trước mặt con gái, nào ngờ tên cao to đen hôi kia trước một giây còn mặt mày ác sát như muốn ăn thịt người đột nhiên biến ra một đóa hoa nhỏ màu trắng từ hai bàn tay trống không.

Người nọ nửa quỳ đưa bông hoa tới trước mặt cô bé, cười ra một ngụm răng cửa to như răng thỏ trắng tinh, dùng tiếng phổ thông còn sứt sẹo hơn cả William nói:

"Hơi cô be xinh tẹp, tôi có the dòng toa hoa nài toi lài sưa bò tron tai cô be sao?" (Hỡi cô bé xinh đẹp, tôi có thể dùng đóa hoa này đổi lấy sữa bò trong tay cô bé sao)

Từ lúc người nọ bắt đầu nói tiếng Trung, các khách quý phản ứng chậm một chút cũng ý thức được đây là do ekip sắp xếp, nhưng chờ nghe người này nhắc đến sữa bò Bách Nhuận Điềm Điềm đang cầm, vẫn không tránh khỏi co giật khóe miệng.

──Bạch Dung, ông còn có thể lại làm ra vẻ hơn thế nữa sao!

Đây là đại đa số tiếng lòng của mọi người.

Bạch Dung tuy rằng không nghe được, nhưng ông đã dùng hành động thực tế trả lời họ, hiển nhiên ông đây có thể, thậm chí là hơn cả có thể.

Ông Khải vừa nghe lập tức phản ứng lại đây, con gái mình hẳn là đã kích hoạt mấy trò ruồi bu mà Bạch Dung thiết kế.

Nghĩ vậy mới thấy càng hợp lý, bảo tiêu nhà họ Hứa lại không phải khách mời mà ekip muốn lăng xê. Chương trình hẳn cũng không khác gì những show thực tế mà anh từng tiếp xúc, chẳng qua bàn tay vàng mà Dung cẩu người này cung cấp cho các khách quý cũng thật sự rất "Bạch Dung".

Ông Khải gật đầu với con gái, Điềm Điềm có chút sợ hãi, nhưng phần nhiều là mờ mịt, cô bé cũng không hiểu vì sao mình cắm ống hút vào hộp sữa lại hấp dẫn đến nhiều người kỳ kỳ lạ lạ như vậy?

Nhưng thấy ánh mắt ám chỉ của ba, cô bé mặt không hiểu ra sao mà đưa sữa bò cho đối phương, người nọ mặt đầy mừng rỡ nhận lấy, đưa đóa hoa màu trắng nở rộ cho Điềm Điềm, sau đó nữa chính là hiện trường live nhạc kịch quy mô lớn.

Vị cao lớn nhìn có vẻ giống tù trưởng này, mặt đầy say mê tới gần sữa bò, ngửi nhẹ một chút ở vị trí ống hút, sau đó trên mặt như nở rộ quang mang vạn trượng.

Tiếp theo sau chẳng khác gì kích trống truyền hoa, một hộp sữa bò sáu tệ truyền đến truyền đi một vòng, mỗi người đều ngửi một chút, sau đó say mê phóng ra quang mang.

Sau khi truyền hết toàn bộ thổ dân, tù trưởng mới một phen kéo ra ống hút, ngửa đầu đổ sữa trắng thơm nồng vào miệng, sau đó lại là một vòng tỏa sáng chiếu rọi.

Phảng phất như họ uống không phải sữa bò, mà là quỳnh tương ngọc lộ có thể khởi tử hồi sinh.

Chờ các thổ dân mỗi người một ngụm uống sạch 200ml sữa bò, sáu người họ thuần thục mà duỗi tay ra tạo thành pose sao sáu cánh hot trend, đặt hộp sữa Bách Nhuận rỗng ruột ở ngay chính giữa, sáu người cùng nhau dùng tiếng Trung không chút tiêu chuẩn hướng về phía màn ảnh vừa run cơ ngực vừa hô to:

"Bai Nhon thơn nòn, tu dan đieo thít ún sưa bò! Oh la!" (Bách Nhuận thơm nồng, thổ dân đều thích uống sữa bò)

Một bộ quảng cáo làm xong, đừng nói các khách mời có mặt ở hiện trường, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng choáng váng:

[Phải hô một tiếng đệt..]

[Dung tử ông giỏi thiệt, không hổ là ông, thần mệ nó oh la, tìm ở đâu ra Tây đen thui thế này? ]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết, Dung cẩu, giới quảng cáo thiếu ông đúng là tổn thất lớn, ông tìm linh cảm từ trẻ châu Phi chúc mừng sinh nhật gọi phục vụ sao? ]

[Người khác xem bên A là cha, Bạch Dung xem bên A là tổ tông, xứng đáng ổng kiếm được tiền..]

Một đám thổ dân chỉnh xong dây nút thòng lọng, tù trưởng lại đi tới, dùng tiếng Trung không quá tiêu chuẩn nói:

"Xin cam on moi nươi ta man tên lay sưa bo ngon nư vai, tôi, tôi.." (Xin cám ơn mọi người đã mang đến loại sữa bò ngon như vậy, tôi, tôi.)

Nói đến một nửa đã quên từ, chỉ thấy tù trưởng móc một quyển note nho nhỏ từ dưới váy ra, vừa vật xem phát âm mình ghi chú vừa gập ghềnh nói:

"Tôi, có thể, cung cấp, một, sự, trợ giúp, cho, mọi, người!"

Thật vất vả nói xong, tù trưởng lau một phen mồ hôi hột, nương cơ hội che miệng ho khan nhỏ giọng "Shit" một cái.

Mọi người lập tức đẩy Khang Phỉ Nhi ra tới, hỏi tù trưởng có thể dùng tiếng Anh giao tiếp sao.

Tù trưởng lập tức mặt mày hớn hở đồng ý.

Bên này mọi người đều nghiên cứu một chút, ăn ở đối với họ đều rất quan trọng, chẳng qua cách lúc mặt trời lặn còn rất lâu, họ đương nhiên muốn nghĩ cách hái được dừa.

Khang Phỉ Nhi thay họ giao lưu với tù trưởng:

"Bọn tôi muốn hái dừa, muốn hái thật nhiều dừa."
 
823 ❤︎ Bài viết: 216 Tìm chủ đề
Tác giả: Vong Thư

Editor: HuỳnhAnhTử

E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

CHƯƠNG 32.2: Sinh tồn (2)

.. Khang Phỉ Nhi thay họ giao lưu với tù trưởng:

"Bọn tôi muốn hái dừa, muốn hái thật nhiều dừa."

Sau khi nói xong, tù trưởng nhẹ nhàng "Ok" một cái, tiếp đó anh ta đổi sang tiếng địa phương bô lô ba la một đống lớn nói với năm người đàn ông phía sau.

Tù trưởng gỡ vòng cổ đan bằng cỏ xuống, thứ này thoạt nhìn giống như rơm rạ xoa thành dây thừng, chẳng qua có màu kim hoàng rất xinh đẹp.

Tù trưởng đi đến cây dừa cách mọi người gần nhất, vừa vặn là cây mà William leo lên cách đây không lâu, mọi người lúc này mới nhớ tới lúc đám thổ dân này nhảy ra William còn đang treo ở trên cây, hiện giờ quay đầu lại mới thấy người ta đã xuống dưới từ lúc nào.

Tức khắc ai nấy đều ngượng ngùng quan tâm vài câu, William cũng chỉ có thể cười nói không có gì, trên thực tế trong lòng lại buồn bực không thôi.

Gã vốn tính toán dùng cách này để lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người, có như vậy hành động sau này của gã mới không dễ bị người khác nghi ngờ, gã còn cố ý thả chậm động tác, làm căng cơ bắp, khiến cho quá trình hái dừa thoạt nhìn có vẻ gian khổ vô cùng, cũng là để các khách mời càng thêm cảm thấy cảm ơn gã, nào ngờ vào lúc gã sắp chạm đến trái dừa, đột nhiên một đám người rừng ở đâu vụt ra chen ngang.

Nếu chỉ là hiệu quả do ekip tạo ra chưa nói, đằng này màn biểu diễn của họ còn kéo dài lâu đến vậy, kéo toàn bộ sự chú ý của các khách mời đi theo, ngay cả cậu chủ nhỏ luôn luôn xem gã như thần tượng cũng tập trung tinh thần xem đám người rừng kia biểu diễn, gã chỉ phải xám xịt mà leo xuống.

Vào lúc William mặt mang mỉm cười lòng chứa bất mãn nhìn chằm chằm tù trưởng, hi vọng đối phương tốt nhất là trượt chân ngã xuống, tù trưởng dùng chiếc vòng cổ làm bằng rơm vàng của mình cột lên mắt cá chân, nguyên lý mượn lực cũng tương tự với việc William cột dây giày, hơn nữa nhờ vòng cổ càng thêm thô ráp mà có hiệu quả tốt hơn nữa.

Chỉ thấy sáu người gần như thả người nhảy cùng một lúc, sau đó họ lấy tư thế nhẹ nhàng đến mức khó có thể tưởng tượng, chân dẫm thân cây, hai tay ôm chặt, theo thân thể không ngừng hướng về phía trước nhích lên, chẳng đến mười giây đã chạm đến ngọn cây.

Sau đó họ cắt bỏ nguyên một buồng dừa lớn, buộc vào dây thừng chầm chậm thả xuống, sau đó người cũng theo sát mà dựa theo phương pháp nhích nhảy như khi leo lên dần dần đi xuống.

Năm người khác động tác cũng vô cùng nhanh chóng, trước mặt họ chẳng mấy chốc đã có sáu buồng dừa, mỗi buồng đều có mười mấy trái, các khách quý dù cho không tìm được bất cứ thứ gì để ăn, chỉ cần ăn cơm dừa uống nước dừa cũng có thể bình an vượt qua ba ngày trên đảo.

Cơ bắp sung huyết sau khi vận động càng thêm phồng lên, một đám thổ dân cơ bắp cù kết cục cục toàn thân đứng chung quanh, các khách quý ngoại trừ lớn tiếng trầm trồ khen ngợi vỗ tay cũng không biết nói gì cho phải.

William không lâu trước đó còn bị mọi người sùng bái lên trời, lúc này có các thổ dân làm đối lập, bỗng chốc trở nên hào hoa phong nhã hẳn lên. Nhìn đám người không ngừng hoan hô cổ vũ cho một lũ người rừng, William đã lùi về phía sau càng thêm tức tối trong lòng.

Các khách mời có được sáu buồng dừa nháy mắt thỏa mãn, Ông Khải lập tức nói với Khang Phỉ Nhi:

"Họ có thể giúp tụi mình chặt dừa sao?"

Tù trưởng xua tay:

"Mot hop sưa chi tưt toi mot sư tơ dup." (Một hộp sữa chỉ được đổi một sự trợ giúp)

Bành Lị lập tức lấy một hộp khác trong ba lô ra, tù trưởng nhận lấy sữa bò, cười đến tít cả mắt, chẳng qua lần này họ không biểu diễn phương thức kích trống truyền hoa chuyền sữa cho nhau uống, mà là đưa sữa ra phía sau cho một thanh niên nhỏ tuổi cầm lấy.

Họ thì tìm hai cây gậy gỗ được vót nhọn, đầu tiên là cắm xuống đất cố định, sau đó cầm trái dừa lên, nện xuống mũi nhọn thật mạnh, một tay ép xuống một tay tách xé, chẳng mấy chốc lớp vỏ dày bên ngoài đã bị xé sạch sẽ, chỉ còn lại lớp sọ màu nâu bên trong.

Tù trưởng xé xong vỏ dừa, đưa trái dừa lên đi một vòng cho mọi người đều thấy, ý bảo bước đầu tiên đã xong, sau đó ông nhận lấy một viên đá từ tay một thổ dân khác, ngoại trừ có chút mỏng, thoạt nhìn chẳng khác nào một viên đá bình thường tiện tay nhặt trên mặt đất.

Tù trưởng cho mọi người xem ba chấm tròn trên một đầu quả dừa, sau đó ông điều chỉnh quả dừa để hai chấm chĩa xuống một chấm quay lên, nhìn có vẻ giống gương mặt người ngoài hành tinh, ngay sau đó chặt thật mạnh vào đoạn giữa lớp sọ cứng, nước dừa tức khắc bắn tung tóe, trái dừa đã tách làm hai, tù trưởng dựng thẳng tay lên phòng ngừa nước dừa đổ ra ngoài, sau đó tách hẳn hai nửa này ra, ngửa đầu xử lý một chén, một chén khác thì đưa cho Bành Lị vừa cung cấp sữa bò.

Các khách mời và khán giả xem phát sóng trực tiếp đều một trận kinh hô, quá trâu bò!

Tù trưởng hiển nhiên không chỉ đang biểu diễn, nhiệm vụ mà ông nhận được từ Bạch Dung chính là bày cho các khách mời cách chặt dừa, cho nên vừa tách xong trái đầu tiên, ông lập tức xách Ông Khải – người thoạt nhìn là thích hợp công tác thể lực nhất lên – ý bảo anh làm thử.

Chẳng mấy chốc, các khách mời đều học xong cách dùng mũi nhọn của gậy gỗ tách mở lớp xác ngoài dày nhất, chẳng qua ở bước tách mở sọ dừa lại gặp rất nhiều khó khăn.

Tù trưởng gõ lớp sọ rất chuẩn, gõ cái nào lớp sọ sẽ nứt ra đến đó, nhìn như chẳng cần dùng sức mấy, nhưng các khách mời đứng hàng phía trước gõ xong sọ dừa lại chẳng hề sứt mẻ, bao gồm William với một thân cơ bắp phập phồng xinh đẹp.

Mọi người đều cảm thấy gõ trái dừa hẳn là cần sự khéo léo, biết đâu là chỗ thích hợp dùng sức, cuối cùng cầm một trái dừa đã được lột vỏ chuyền tay nhau mỗi người thử vài lần, xem ai có thể get được kĩ xảo tách sọ dừa trước nhất.

Quý Nặc dựa gần gia đình Duệ Duệ. Sở Thành Bằng gõ mười lần cũng chẳng ăn thua, cuối cùng đành đưa trái dừa nguyên và viên đá cho Quý Nặc.

Vốn dĩ cậu tính toán tùy ý gõ một chút để đối phó, nhưng tù trưởng rất nghiêm túc mà giúp cậu điều chỉnh vị trí quả dừa, còn chỉ cho cậu vị trí gõ ở đâu.

Quý Nặc cũng chỉ đành gật gật đầu, ngắm ngay trung gian quả dừa đập xuống, "crack" một tiếng, trái dừa vỡ ra trong lòng bàn tay, vào khoảnh khắc nước dừa trào ra, Quý Nặc lập tức nâng tay lên, một đám thổ dân dùng ngôn ngữ dân tộc mình mà các khách mời không sao hiểu được kêu lên đầy vui mừng.

Quý Nặc đại khái có thể đoán được, hẳn là vui vẻ, rốt cuộc cũng có người học được, họ xem như hoàn thành nhiệm vụ từ ekip.

Tù trưởng lại lần nữa đưa cho Quý Nặc một quả dừa đã được lột vỏ, Quý Nặc đưa trái dừa vừa rồi cho Ngao Ngao đang đứng cạnh nghiêm túc quan sát.

Một đám người lớn đều xem Quý Nặc tách dừa, mà khi màn ảnh hạ xuống khoảng cách mặt đất tầm một mét, một đám các bạn nhỏ đều ôm gương mặt hâm mộ nhìn Lục Ngao Ngao.

Lục Ngao Ngao học động tác của tù trưởng, nhanh chóng phân trái dừa làm hai, hơi hơi giương cằm nhỏ lên:

"Mấy người muốn uống không?"

Trước kia hắn đương nhiên khinh thường kết bạn với một đám nhãi ranh, nhưng nhìn tiểu mập mạp ghen tị đến đỏ mắt, đột nhiên cảm thấy rất hứng thú, khó trách tiểu mập mạp chết tiệt kia thích khiêu khích hắn đến như vậy.

Lục Ngạo Thiên vừa dứt lời, ngoại trừ Duệ Duệ vừa rồi nhận được một nửa trái dừa từ tay Bành Lị, ba bạn nhỏ khác đều hai mắt tỏa sáng, tiểu mập mạp thì phức tạp hơn một chút, ngoại trừ khát vọng ra thì còn chứa đầy không cam lòng và ghen ghét.

Lục Ngạo Thiên nâng tay húp một ngụm nước dừa, chép chép miệng:

"Ai, ngọt thiệt nha!"

Sau đó đong đưa tay nhỏ đang nâng một nửa quả dừa còn lại, từ trước mắt tiểu mập mạp dạo qua một vòng, chậm rãi đưa đến trước người Điềm Điềm:

"Hai bạn nữ cùng nhau uống đi."

Trăn Trăn và Điềm Điềm lập tức tạch một cái hai mắt tỏa sáng như đèn pha:

"Cám ơn em Ngao Ngao!"

"Cảm ơn anh Ngao Ngao!"

Lục Ngạo Thiên liếc bé con Điềm Điềm một cái, thầm nghĩ người không biết không có tội, đường đường Long Ngạo Thiên ta đây đại nhân có đại lượng, không thể so đo với một đứa bé năm tuổi..

Tiểu mập mạp đứng nhìn thấy mọi người đều đã được uống nước dừa, chỉ có mình hắn không có, lại liên tưởng đến chú William trước đó không lâu còn đảm bảo tất cả dừa đều là của một mình mình, nhất thời tức giận đến mức lỗ mũi đều phình lên.

Lục Ngạo Thiên vừa uống vừa chậm rì rì nói:

"Ông cũng muốn uống sao? Tìm chú của ông đi, cầu xin tui.. cũng vô dụng."

Một câu này hoàn toàn chọc trúng điểm yếu của tiểu mập mạp, Hứa Tiêu Lân nháy mắt tức lên thành một chú nghé con phẫn nộ, xoay người chạy về phía chú bộ đội đặc chủng của mình húc đầu lên người gã:

"A a a mau tách dừa ra cho tui! Tui cũng muốn! Ông không phải là bộ đội đặc chủng sao! Vì sao thằng ma ốm Quý Nặc kia đều làm được, ông còn làm không được! Ông đúng là thứ vô dụng mà!"

Bình luận trực tiếp một giây trước còn đang sung sướng nhìn tiểu mập mạp bị Ngao Ngao trả đũa, nghe xong những gì hắn nói, nụ cười sung sướng trên môi nháy mắt cứng lại:

[Nắm tay tui căng căng rồi à, không phải chính đứa nhỏ này trước tiên tới trước mặt Ngao Ngao khoe ra chú mình hái được dừa sao? Còn muốn Ngao Ngao cầu xin nó nữa chớ? ]

 
823 ❤︎ Bài viết: 216 Tìm chủ đề
Tác giả: Vong Thư

Editor: HuỳnhAnhTử

E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

CHƯƠNG 34.2: Sinh tồn (8) - Triệu phú

Lều trại do chương trình cung cấp là phần thưởng cho tổ quán quân trong "Hành trình sông núi", nếu ông đã sắp xếp cho ba tổ khác bận rộn công tác dựng nơi ở, sau đó sắp xếp cho gia đình Ngao Ngao làm nhiệm vụ lọc nước ngọt để đổi lấy thiết bị lọc nước biển, mà hiện giờ họ đã hoàn thành, ông cũng không có lý do gì từ chối yêu cầu nhiệm vụ đổi công cụ cắt gọt của họ.

Bạch Dung hít sâu một hơi, nhìn lên bầu trời xanh 45 độ, một lát sau mới suy yếu nói với phó đạo:

"Chú đi nói với họ, nhặt mười ký rác thải nhựa sẽ được đổi một tiếng quyền sử dụng công cụ cắt gọt."

Phó đạo thành thật hỏi:

"Đạo diễn Bạch, anh nhớ nhầm phải không? Lần trước không phải nói là năm ký sao?"

Bạch Dung trừng mắt liếc phó đạo một cái:

"Ông là đạo diễn hay tui là đạo diễn?"

Không thể sửa quy tắc, nhưng ông vẫn có thể nhảy nhót một chút trong giới hạn phạm vi cho phép nha.

Bạch Dung nhìn phần cơm nhạt nhẽo đạm bạc mà ekip chuẩn bị cho mình, ông tuyệt đối sẽ không để tiệc tối hải sãn dã ngoại của gia đình Quý Nặc đến tay dễ dàng như vậy được!

Quý Nặc nghe xong nhíu mày, không phải cậu cảm thấy ekip sắp xếp như vậy không tốt, rốt cuộc rác plastic hiện giờ không chỗ không ở, tiểu đảo xinh đẹp như thế ngoại đào nguyên này thật sự không nên bị rác rưởi phá hủy.

Ekip đưa ra nhiệm vụ như vậy rất có giá trị, họ cũng không xem như đến không một hồi, nhưng loại rác thải này rất nhẹ, mười ký cũng không phải số lượng nhỏ, hơn nữa chỉ có thể đổi được một tiếng..

Quý Nặc cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ của Lục Ngạo Thiên đều phải đói gầy, trong lòng tính toán xem phải mất bao lâu mới nhặt đủ mười ký.

Quý Nặc nghĩ nghĩ, hỏi phó đạo diễn nhìn có vẻ thành thật:

"Có thể cho tôi mượn thanh đao xem sao?"

Phó đạo gật đầu, nhân viên công tác mới lấy ra một thanh đao mới tinh từ trong thùng dụng cụ, nhãn hiệu dao cũng là nhãn hiệu nổi tiếng lâu đời, Quý Nặc sờ sờ lưỡi dao, gật gật đầu, trả lại dao.

"10 ký, đổi một tiếng?" – Quý Nặc hỏi phó đạo – "Lần sau cần dùng còn phải tiếp tục nhặt rác đổi lấy đúng không?"

Phó đạo gật đầu:

"Đúng vậy, chính là như vậy."

Quý Nặc tiếp tục hỏi:

"Rác trên đảo không đủ nhặt thì phải làm sao? Một tiếng dùng không hết có thể phân thành hai lần không?"

Hàn Trình ngay lập tức hiểu được dụng ý của Quý Nặc, phó đạo đương nhiên dễ nói chuyện hơn Bạch Dung rất nhiều.

Nhân lúc đối phương bị Quý Nặc liên tiếp oanh tạc bằng một đống câu hỏi dẫn xoay vòng vòng, Hàn Trình làm ra vẻ bất chợt hiểu ra:

"Tiểu Nặc, ý của đạo diễn Hà là có thể sử dụng tỷ lệ để quy đổi, dùng một tiếng đổi lấy 10 ký rác thải nhựa, vậy dùng 0.1 tiếng sẽ cần 1 ký rác đổi, vậy thì vấn đề sẽ lập tức được giải quyết."

Nói xong không đợi đối phương đáp lại, Hàn Trình đã cười nhẹ vỗ vỗ bả vai phó đạo diễn:

"Vẫn là ekip chương trình suy xét chu đáo."

Phó đạo chỉ là một người làm công bình thường, không giống Bạch Dung vào chảo dầu còn có thể bơi bướm, đối diện một minh tinh siêu hạng vượt cấp ở trình độ quốc tế như Hàn Trình sẽ căng thẳng vô cùng, đầu óc như rỉ sắt, nghe anh nói thế nào đều cảm thấy có đạo lý.

Hơn nữa khí chất anh lại thuộc về dạng trầm ổn, tự phụ, nội liễm, giọng nói trầm thấp phối hợp với ngữ khí khẳng định khen ngợi, khiến cho mức độ tin cậy lập tức tăng lên một bậc thang. Phó đạo diễn Hà cũng chỉ có thể gật đầu liên tục:

"Đúng đúng đúng, haizz, đều là bọn tôi nên làm.."

Quý Nặc cười gật đầu:

"Được rồi, vậy bọn tôi mượn 0.1 tiếng đồng hồ, vậy là đủ rồi!"

Hà phó đạo hai mắt bỗng đăm đăm:

"Gì cơ?"

Lục Ngạo Thiên mặt đầy khen ngợi nhìn Quý Nặc một cái, đàn em tốt, rất có 0.1% phong thái của đường đường Long Ngạo Thiên hắn đây!

Chờ tầm mắt chuyển về phía gương mặt tuấn tú giống y hệt mình của Hàn Trình, mắt đào hoa mượt mà một giây biến hình thành dao nhỏ, hầy, quả là lão tặc nham hiểm thâm độc!

Tên minh tinh rác rưởi dám trộm tạo hình của ta, có được vài phần giống ta đã là phúc khí mấy đời nhà mi, tâm tính phẩm chất rốt cuộc không thể so sánh được với bản thân Long Ngạo Thiên ta đây!

Lục Ngạo Thiên nghĩ vậy, đôi tay nhỏ chắp sau người, tay trái giơ bốn, tay phải giơ chín, sau đó dùng sức nắm chặt lại, âm thầm dán thêm cho Hàn Trình một cái tag mới là 'âm hiểm xảo trá'.

*

Ba người nhận nhiệm vụ nhặt một ký rác thải nhựa, bổ sung thêm nước biển vào nồi chưng cất xong, cả ba nhanh chân đi đến vị trí vừa nhặt chai nhựa lúc sáng.

Đổi xong cho ekip, số rác kia xem như có đi không có về, cho nên cả nhà họ đều chọn mấy thứ rách nát không còn dùng được trước, những thứ còn có thể tận dụng như chai lọ vại bình thì đều giữ lại, về sau có lẽ có thể dùng để làm bình nước hoặc dựng bẫy rập đơn giản.

Hai lớn một nhỏ tách ra hành động, lấy bạn nhỏ Lục Ngao Ngao làm trung tâm, Quý Nặc Hàn Trình nhanh chóng gom xong một ký rác nhựa.

Bạn nhỏ Lục Ngao Ngao thì lại đang chọn lựa một vài loại chai bình có thể tích lớn để tận dụng, hắn thậm chí còn tìm được một hộp cơm chịu được đun nóng, đáy hộp có khắc số 5, là dạng plastic nhịu nhiệt có thể dùng cho lò vi sóng, hơn nữa thân hộp không hao tổn gì, rửa sạch sẽ là có thể sử dụng.

Cái này làm Lục Ngạo Thiên hí hửng, đem những chiếc bình khác cho vào túi lưới kéo mà Quý Nặc đưa mình, bé con nhảy nhót đến bờ biển lấy nước mặn rửa sạch hộp cơm.

Lúc trở về, hắn lại khoe ra một trận với Hàn Trình và Quý Nặc, chủ yếu nhằm vào Hàn Trình.

"Ai nha, tui cũng chưa nhìn thấy nó, nhưng mà dẫm nó thật là cộm chân, ai ngờ vẫn là nhựa PP, có thể chịu được nhiệt độ cực nóng đến tận 1300C cơ đấy!"

Quý Nặc cười phối hợp:

"Bé Ngao Ngao của chúng ta đúng là cá chép nhỏ, quá may mắn rồi nha, chú thiệt là hâm mộ con!"

Lục Ngạo Thiên cũng không kiềm được mà giương cằm càng cao, từ 45 độ, đến 60 độ, rồi đến 90 độ.. Dưới từng lời tán dương bay bổng hoa mĩ của Quý Nặc, Lục Ngạo Thiên đều sắp lạc mất bản ngã, suýt tí nữa giương cằm đến 180 độ.

Nếu không phải Hàn Trình kịp thời duỗi tay đỡ lấy sau đầu hắn, Lục Ngạo Thiên thiếu chút nữa đã ngã ngửa ra sau.

Hàn Trình nhân cơ hội này vò vò một phen phần tóc mềm mại sau gáy hắn, bắt chước giọng điệu của Quý Nặc:

"Ừm, hôm nay Ngao Ngao là cá chép may mắn trên bãi rác."

Vừa nghe đến hai chữ rác rưởi, Lục Ngạo Thiên đột nhiên trợn to hai mắt.

Đúng vậy, nhặt chút rác thải mà thôi, nơi nào đáng giá cho hắn vui vẻ chứ!

Hắn chính là Long Ngạo Thiên a! Hu tôn hàng quý nhặt chút rác đã là thái quá rồi! Vì sao hắn còn vì vậy mà cảm thấy sung sướng thỏa mãn?

Tròng mắt xanh xám của hắn trừng lên:

"Chú đừng nói chuyện với tôi!"

Nói xong hắn thở phì phì đi rồi.

Hàn Trình bất đắc dĩ buông tay, Quý Nặc cười đến ngửa tới ngửa lui, cảm thán một lớn một nhỏ này chỉ cần đối mặt không đến hai giây đảm bảo sẽ có chuyện.

Bình luận trực tiếp cũng vì thế mà "xé" lên:

[Đây là do Hàn lão sư không đúng nha, cái gì gọi là cẩm lý bãi rác chứ? Tên này không hay ho chút nào. Bé con đáng yêu nhất vũ trụ sao có thể liên quan đến rác rưởi? ]

[9494[1] làm gì có ai khen ngợi lại khen như vậy nha? Chẳng trách Ngao Ngao nhà chúng ta tức giận đi rồi. Đổi một chút cách gọi tên xem, Hàn Trình siêu sao đống rác.. Cũng không dễ nghe chút nào đúng không? ]

[Hàn Trình chỉ ăn ngay nói thật thôi à, xác thật là nhặt rác rưởi nhặt đến vô cùng hăng say nha~Ngao Ngao thiệt sự càng lúc càng mở lòng, lúc xem trailer tui còn cảm thấy bé con này sẽ rất khó ở, nào ngờ hiện giờ nhặt chút rác thải đều có thể nhặt đến vui vẻ như vậy ha ha ha ha.]

[Em bé ngạo kiều thích nhặt rác rưởi~quả nhiên vẫn là một bé con nha~]

*

Vì thời gian đổi dụng cụ quá ngắn, Quý Nặc quyết định xử lý ốc dừa trước.

Hàn Trình tìm một khối đá dạng hình chữ nhật khoảng chừng một gang tay, Quý Nặc điều chỉnh xong góc độ, cảm thấy nó hoàn toàn có thể thay thế thớt.

"Ốc dừa nấu chín rất khó lấy ra, phải nhân lúc ốc còn sống moi ra ngoài..

Hàn Trình nói xong còn làm mẫu một chút, trước đây anh từng nhìn thấy thao tác người khác xử lý.

Không ngừng cào ngứa ở phần miệng ốc, sau đó nhân lúc ốc dừa thả lỏng nhất lập tức kéo mạnh lôi nó ra khỏi vỏ.

Hai người phối hợp, một người cào ngứa một người tìm cơ hội kéo thịt, đầu gần như dán sát vào nhau, Lục Ngạo Thiên lúc này cũng không rảnh lo mặt khác, ghé vào thớt đá trước mắt trông mong mà nhìn con ốc thịt mình tìm được.

Hắn đã thấy được, phần thịt gần miệng ốc đích xác rất thô ráp, nhìn là biết không ngon, nhưng khi ốc dừa sắp ló đầu ra, một đoạn ngắn bên trong thoạt nhìn trắng nõn nà mềm mại, chỉ nhìn thôi đã khiến hắn ứa nước miếng, đặc biệt lúc này bụng hắn đã xẹp lép.

Vào thời điểm Quý Nặc và Hàn Trình cùng nhau nỗ lực, ốc dừa vừa sơ sẩy đã bị Quý Nặc hoàn toàn kéo ra khỏi lớp vỏ dày.

* * *

[1] 9494: Từ đồng âm của từ" đúng vậy, chính là"
 
823 ❤︎ Bài viết: 216 Tìm chủ đề
Tác giả: Vong Thư

Editor: HuỳnhAnhTử

E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

CHƯƠNG 34.3: Sinh tồn (9)

* * *Vào thời điểm Quý Nặc và Hàn Trình cùng nhau nỗ lực, ốc dừa vừa sơ sẩy đã bị Quý Nặc hoàn toàn kéo ra khỏi lớp vỏ dày.

Nhìn có vẻ thịt rất nhiều, trên thực tế phần lớn bộ phận đều không thích hợp dùng ăn, Quý Nặc tính toán bỏ hết đầu đuôi và nội tạng, tránh cho ăn xong xảy ra vấn đề.

Lục Ngạo Thiên nhìn ốc dừa lộ phần thịt non mềm mại trắng nõn như cơm dừa phía sau đuôi, cả người hắn đều hưng phấn lên, xoa xoa đôi bàn tay màu lúa mạch, hai mắt xanh xám sáng lấp lánh.

Quý Nặc lại dùng đầu ngón tay chọc chọc vào thịt ốc, ý muốn dùng tay đào ra phần ruột, đúng lúc này, một hạt ngọc màu cam sáng ngời bỗng lộp cộp một tiếng rơi ra, lăn một vòng chung quanh thớt đá mới dừng lại.

Quý Nặc ngây ngẩn, cậu hỏi bé con vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thịt ốc:

"Nó rơi ra từ trong ốc sao con?"

Lục Ngạo Thiên chớp chớp mắt, xác nhận:

"Dạ đúng, đây là.. Ngọc ốc giác[1] ?"

Kiếp trước hắn không mấy hứng thú với châu báu trang sức, nhưng cũng đã từng nhìn thấy, chẳng qua trong ấn tượng của hắn ngọc ốc giác đều có màu hồng phấn phơn phớt, sao viên này lại có màu cam?

Chẳng lẽ con ốc màu gì sẽ có hạt ngọc màu đó? Hắn không rõ ràng lắm điểm này.

Dưới ánh nắng mặt trời, hạt châu óng ánh màu vàng cam sáng ngời, hơn nữa có hoa văn uốn lượn rất rõ ràng tựa như hình dạng ngọn lửa, Hàn Trình cầm lấy xác nhận một chút, ánh mắt nhìn về phía bé con càng thêm phức tạp:

"Đây là một loại ngọc ốc cực kỳ quý hiếm, gọi là ngọc ốc giác[2], dựa vào tỉ lệ và chất ngọc mà xem, cái này ít nhất cũng đạt đến tiền triệu."

Hàn Trình thân là một thành viên thành công của tổ đầu thai khiến người người hâm mộ cũng không thể không thừa nhận vận may của Lục Ngạo Thiên thật sự tốt đến mức thái quá.

Bình luận trực tiếp trong phòng livestream nháy mắt tràn ngập dấu chấm hỏi:

[Vài triệu tệ? Đây thật sự là tình tiết bình thường của một chương trình thực tế dành cho con nít sao!]

[Nói thằng ku không phải tổ đạo cụ, ẻm lại chỗ nào cũng nhặt được đạo cụ, nếu nói ẻm thuộc về tổ đạo cụ, ai mà bỏ được xếp đạo cụ vài triệu tệ ra ngoài để người khác nhặt a..]

[Tui mới search xong, mức tiền mà Hàn Trình nói ra đã xem như quá bảo thủ rồi, lúc trước có một viên ngọc ốc giác một trăm cara đã được bán với giá 30 triệu nhân dân tệ[3].. Tui thấy viên này nhìn cũng không nhỏ chút nào..]

[Hoặc cũng có thể, đơn vị Hàn lão sư đang nói là đô la.. Ô ô ô vài triệu đô la, tui nằm mơ cũng không dám mơ như vậy nữa là! A!]

[Mệ ôi tui ghen tị chết mất, tui thật sự sẽ chết vì ghen ghét hâm mộ, không tính tình yêu tình ơ, không chiếm được Hàn Trình cũng chẳng hề gì, nhưng vì sao hôm ngày qua tui ăn ốc dừa lại không có ngọc ốc giác a!]

[Bé con à, lại tiếp tục như vậy nữa, mẹ của con đây trèo cao không nổi QAQ!]

[Chia sẻ bé Ngao Ngao một cái, cọ một chút vận may cẩm lý của bé con, một năm tới đây may mắn sẽ luôn mỉm cười với bạn~]

Quý Nặc nghe xong giá cả, ngây ngẩn cả người:

"Đáng giá đến như vậy sao?"

Hàn Trình hơi hơi gật đầu:

"Ngọc ốc giác còn thường được gọi là ngọc rồng, đến hiện giờ vẫn chưa thể tạo ra ngọc ốc nhân tạo, số lượng cực kỳ thưa thớt."

Ốc dừa có thêm một viên ngọc, Lục Ngạo Thiên cũng rất vui vẻ, nhưng không vui vẻ bằng lúc phát hiện ra đồ ăn ngon.

Rốt cuộc hắn bấm tay tính toán, tuy rằng vị cha mà hiện giờ hắn chưa từng gặp mặt kia vẫn chưa phải là nhà giàu số một, nhưng so với tài sản kếch xù của nhà họ Lục, hắn vẫn chướng mắt hạt châu nho nhỏ này.

Hoa văn ngọn lửa tuy rằng rất đẹp, nhưng hắn lại không quá thích, cảm thấy nó không rực rỡ bằng màu huỳnh quang, nếu thật sự có thể hiện ra màu sắc sáng ngời như bị lửa thiêu đốt thật sự thì hay biết mấy.. Lục Ngạo Thiên táp táp miệng nhỏ, mặt chứa đầy tiếc nuối.

Phòng livestream lại vì một viên ngọc bùng nổ danh tiếng, bên phía Quý Nặc Hàn Trình thì nhanh chóng nhét hạt châu vào túi nhỏ trước ngực Lục Ngạo Thiên kéo khóa lại, sự việc kết thúc.

Thịt ốc đã được tách bỏ nội tạng, rửa sạch sẽ nhiều lần, dịch nhầy bên ngoài không còn nữa. Trước khi dùng nhựa tái chế đổi dụng cụ, Quý Nặc bảo Hàn Trình bỏ con cua đực mất mạng vì yêu đương kia cho vào nồi lọc nhiều công năng dùng lửa lớn hấp chín trước.

Lần này người tiếp đãi cả gia đình họ vẫn là phó đạo diễn, đối phương tuy rằng mặt đầy đau khổ, nhưng vẫn cực kỳ phối hợp đổi đao cho họ.

Chờ phó đạo diễn trở lại gian lều tạm Bạch Dung đang ở, bất ngờ bị Bạch Dung giận đến điên lên quét ra ngoài:

"Mau biến biến biến, hễ thấy ông là tui lại muốn bùng cháy!"

Đuổi cấp dưới đi, Bạch Dung nhấn huyệt thái dương gọi điện thoại cho trợ lý ở thành phố Vân, dù cho ông không muốn đối mặt, cũng phải cho thằng bé con ruột của ông trời kia một cái hot search ngọc ốc giác a!

Hiện giờ cảm xúc trong ông không chỉ là vô lực khi một nhà sản xuất thất bại trong việc khống chế tiết mục của chính mình, mà đơn thuần xuất phát từ một người làm công cao cấp, ông cũng ghen ghét muốn chết a! Vì sao cái gì ông cũng nhặt, lại nhặt không ra một viên ngọc ốc giác có thể sánh vai kim cương như vậy a?

*

Không chỉ Bạch Dung, các nhân viên trong ekip mỗi khi nhìn về phía chiếc túi nhỏ trước ngực Ngao Ngao, hai mắt đều tự động trở nên xanh lè.

Chỉ có Quý Nặc Hàn Trình thản nhiên tiếp thu việc ngoài ý muốn này, suy nghĩ của Quý Nặc rất đơn giản, lại không phải cậu tìm ra, kích động làm gì, cậu vui vẻ thay cho Ngao Ngao, vậy là đủ rồi.

Đến nỗi Hàn Trình, suy nghĩ của anh tương tự như của Ngao Ngao, ghét bỏ màu sắc của ngọc ốc giác quá nhạt nhẽo, nếu có thể tươi sáng hơn một chút thì tốt rồi, châu báu không đúng thẩm mỹ, cũng chỉ là châu báu bình thường mà thôi.

Quý Nặc gắt gao canh thời gian sử dụng dụng cụ cắt gọt, cắt dứa dại đã ngâm nước hồi lâu ra trước, sau đó mới đi cắt ốc.

Khán giả trong phòng livestream còn chưa kịp hoãn lại đây từ cơn đả kích của viên ngọc phú quý trời giáng, lại tiếp tục bị tốc độ dùng đao như tua nhanh gấp ba lần của Quý Nặc kinh sợ:

[Mèn tui.. Phát sóng trực tiếp hình như không thể điều chỉnh tốc độ phát đúng không? Tui chỉ nhìn thấy bóng bàn tay xẹt qua..]

[Đúng zậy, nếu tui sử dụng tốc độc này, chiều nay là có thể đi lãnh giấy chứng nhận tàn tật.]

[Tuy rằng tốc độ của Quý Nặc rất nhanh nhưng ảnh cũng cắt rất mỏng a. Mảnh thịt ốc Hàn Trình đang cầm đều trong suốt đến mức nhìn thấy được chữ xuyên thấu, quá trâu bò a! Anti đâu hết rồi mau ra đây vả mặt coi! Đao công này là thứ kịch bản có thể sắp xếp ra được sao? ]

[Đệt đệt đệt, thiệt ra nghề chính của Quý Nặc là đầu bếp mới đúng đi? ]

[Thật lòng mà nói Quý Nặc đã chọn sai nghề, lấy đao công này, lấy tay nghề nấu ăn này, lấy gương mặt này, đến chỗ nào chẳng thành đầu bếp danh tiếng đứng đầu a!]

[Ha.. Ha.. Tui khờ.. Tui nói cho mấy người biết một sự thật dọa người, tui từng cắt ốc dừa rồi, nó cứng phải gọi là sư phụ, nhất là chỗ gần miệng ốc, chẳng khác nào một miếng cao su..]

Quý Nặc hoàn toàn không biết đao công của mình kinh người cỡ nào, trong đầu chỉ có một tâm niệm, đó là nhanh nữa, nhanh hơn nữa, tranh thủ tiết kiệm được vài phút thời gian, lần sau tiếp tục dùng.

Đến nỗi cảm giác lúc cắt, ốc dừa đích xác cứng, nhưng tay cậu có lực a, cắt lên cũng rất nhẹ nhàng.

Không đến năm phút, Quý Nặc đã cắt xong mảnh thịt nặng chừng một kí này thành vô số mảnh mỏng như cánh ve, mỗi một mảnh đều chẳng khác nào giấy nến, hoàn toàn có thể nhìn xuyên thấu.

Lục Ngạo Thiên ngồi quỳ trước thớt đá, xem cực kỳ nghiêm túc, theo bản năng để hai cổ tay chụm lại một chỗ, bàn tay mở ra hướng ra ngoài, cằm nhỏ đặt ngay chính giữa hai bàn tay, lập tức biến thành một đóa hoa mặt trời bé con đáng yêu đầy sức sống.

Lông mi dài thường thường run run, do chấn động với đao pháp của Quý Nặc, khuôn miệng hồng như lau phấn hơi hơi mở ra.

Quý Nặc dừng đao, Lục Ngạo Thiên mới bừng tỉnh, vươn tay nhỏ nhanh chóng lau một phen khóe miệng.

Ngẩng đầu đối diện Hàn Trình cũng mặt đầy ngẩn ngơ, bàn tay lau nước miếng của Lục Ngạo Thiên còn chưa kịp buông đã bắt đầu lớn tiếng ra vẻ đại ca:

"Chú ngẩn người làm gì! Mau đi trả dao!"

Gương mặt lạnh nhạt kiêu hãnh của Hàn Trình hiếm khi lộ ra biểu cảm câm nín, lúc đứng dậy anh còn cực kỳ muốn cho đứa nhỏ thiện biến này một cái kí đầu.

* * *

[1] Ngọc ốc: Là hạt ngọc từ ốc biển. Ngọc trai đến từ con trai, nhưng trai sống trong sông, có thể bồi dưỡng. Còn ngọc ốc thì chỉ sinh trưởng trong ốc biển, mà ở biển rộng thì việc sử dụng nhân công tạo ốc khó khăn hơn rất nhiều nên ngọc ốc đắt hơn ngọc trai và ít thấy hơn ngọc trai, đặc biệt là ngọc ốc tự nhiên. Ngày xưa một hộp 10 viên ngọc ốc có thể sánh ngang với một rương ngọc trai.

[2] Ngọc ốc giác (Melo pearl) : Nó đến từ con ốc giác sống trong biển. Nó có một số màu như đỏ, vàng cam, vàng nhạt và trắng, nhưng màu đáng giá nhất là màu cam sáng, ốc càng lớn tuổi, ngọc bên trong sẽ càng to, vân càng đẹp và đậm màu. Đến tận nay ngọc ốc giác vẫn chưa thể nuôi cấy nhân tạo như ngọc trai nên nó ít thấy và quý hiếm hơn rất nhiều. Đặc biệt loại ốc này được đánh bắt nhiều để phục vụ nhu cầu ẩm thực nên số lượng đã giảm đi rất nhiều. [Cre: FB Bảo Tàng Hải Dương Học – Museum of Oceanography]

[3] 30 triệu RMB~hơn 111 tỷ VND~hơn 4 triệu đô la Mỹ
 
823 ❤︎ Bài viết: 216 Tìm chủ đề
Tác giả: Vong Thư

Editor: HuỳnhAnhTử

E/N: Tiêu đề chương do editor tự đặt

CHƯƠNG 35.1: Sinh tồn (10) - Tiệc hải hản

Ốc biển, đặc biệt là loại ốc lớn nặng đến ba bốn kí cỡ này, đều không thể tránh khỏi bị giun tròn kí sinh, đây là sự thật khách quan, nhưng Lục Ngạo Thiên vẫn cực kỳ ghét bỏ.

Cũng may Quý Nặc cắt đến đủ mỏng, giun tròn giấu trong thịt ốc cũng không còn chỗ ẩn nấp.

Hơn nữa thịt của ốc dừa cũng tương đối nhiều, lại sạch sẽ hơn con ốc trước đây Hàn Trình từng ăn, Quý Nặc chọn phương pháp thô bạo nhất xử lý, trực tiếp cắt bỏ vị trí phát hiện giun tròn, Lục Ngạo Thiên nhìn một đống thịt ốc sạch sẽ trắng nõn đáng yêu màu mỡ, má lúm đồng tiền hai bên má lại càng sâu thêm.

Hàn Trình trả đao xong, Quý Nặc đã vớt con cua dừa vừa chưng chín bỏ lên một tảng đá để nguội, sau đó nhanh nhẹn nấu một nồi nước sôi, nhanh tay trụng thịt ốc rửa sạch chất nhầy.

Hàu ốc nghêu sò đã phun cát xong, Hàn Trình nghe theo chỉ dẫn của Quý Nặc ném chúng vào trong nồi nấu canh, nước sôi thì vớt bọt, tiếp nữa cho phần thịt cứng gần miệng ốc vào trong, hạ nhỏ lửa tiếp tục nấu.

Kế tiếp là gỡ thịt cua, không có dụng cụ gì, Quý Nặc lấy một hòn đá gõ nát một quả dừa rỗng, chọn một mảnh thích hợp làm muỗng, ba người cùng moi thịt cua.

Quý Nặc thấy Lục Ngạo Thiên liên tục nuốt nước miếng, cười một tiếng, dùng đá đập vỡ vỏ một càng cua, đưa tới bên cái miệng nhỏ đã bị liếm đến bóng loáng:

"Vất vả bạn nhỏ nhà chúng ta, thưởng Ngao Ngao ăn trước một miếng."

Lục Ngạo Thiên nháy nháy đôi mắt như nho đen, hàng mi dài còn có chút ngượng ngùng.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn đã từng bước tiếp thu gia đình tạm bợ này, cũng sẽ không cảm thấy chính hắn phát hiện cua dừa thì cua dừa là của riêng một mình hắn (ngoại trừ lúc dỗi Hàn Trình nha), một món ăn mỹ vị xuất hiện đều không thể không kể đến nỗ lực của mỗi thành viên trong nhà, hắn sao có thể không biết xấu hổ mà ăn trước một mình đâu..

Lục Ngạo Thiên nhận lấy càng cua, ngao ô một miệng to, nháy mắt thịt cua đã lấp đầy khoang miệng, hai mắt đào hoa cũng híp lại một độ cung hạnh phúc.

Một con cua nặng gần bốn kí, cũng được xem như khổng lồ trong họ hàng cua dừa, kích cỡ càng cua đương nhiên không thể khinh thường.

Hàn Trình tuy rằng còn đói bụng, nhưng không đến mức giống con mèo nhỏ thèm thuồng như Lục Ngao Ngao, vừa nhìn thấy thịt cua đã chịu không nổi. Anh ngồi bên cạnh gỡ thịt cua, nhìn bé con ăn như cuồng phong, trong lòng lo lắng miệng hắn há quá to, đều sắp rách da.

Lục Ngạo Thiên là đói thật, trước nay hắn đều chướng mắt món ăn mất tiêu chuẩn như vậy, tuy rằng dai ngọt, nhưng không đủ thơm ngon, vị cũng hơi khô, không có mùi dừa thơm mát như lời đồn.

Nhưng hiện giờ đói bụng, ăn cái gì đều cảm thấy đang ăn quỳnh tương ngọc lộ, hắn thậm chí cảm thấy không cần lại chế biến thêm gì nữa hắn cũng có thể một hơi ăn hết sạch.

Quý Nặc Hàn Trình nhìn Lục Ngạo Thiên tự mình ăn cua làm cả gương mặt lem luốc như mèo, nhìn nhau mỉm cười, sau đó lại ăn ý mà tiếp tục đập vỏ cua cứng rắn.

So với hình thể khổng lồ của nó, thịt cua dừa xác thật không xem như nhiều, nhưng dù gì nó cũng nặng đến bốn kí, dưới sự nỗ lực của cả nhà, họ vẫn gỡ được một đống thịt cua trắng muốt, thoạt nhìn rất giống một ngọn núi tuyết nho nhỏ.

Cua dừa có phần bụng to bằng nắm tay người trưởng thành, xé mở bên trong sẽ lộ ra mỡ cua và gạch cua, toát ra một mùi hương cực kỳ đặc biệt.

Chất thịt của cua dừa tương đối khô, xứng với thức ăn béo hoặc nấu chung với nhiều dầu mới là hợp nhất, cũng vì vậy mà phần bụng của cua dừa được gọi là nước chấm tự mang.

Quý Nặc múc ra một nửa gạch cua, quấy chung với thịt, sau đó cho hỗn hợp này lại vào bên trong phần mai khổng lồ, đặt lên bếp lửa tự chế làm thành cua nướng, nhiệt độ cao sẽ khiến thịt và gạch cua dung hợp tốt hơn, thậm chí đem lại mùi hương đặc biệt cho món này, xem như lấy thừa bù thiếu, mỹ vị tăng lên gấp bội.

Đến nỗi gạch cua còn dư lại, lúc trước Quý Nặc cố ý để lại phần thịt non mềm mại nhất ở tận cùng bên trong của con ốc dừa khổng lồ, cậu lật ngược nắp nồi chưng lại làm thành một cái chảo xào giản dị, cho gạch cua vào làm trơn chảo, sau đó lửa lớn xào sơ ốc dừa, chỉ đảo hai lần rồi nhấc xuống, giữ lại vị giòn tươi đặc trưng của thịt ốc.

Nắp nồi đã rửa sạch một lần nữa được đưa lên bếp để nấu canh, Quý Nặc chọn phần thịt ốc dai nhất để nấu canh nên có thể nấu thêm trong chốc lát. Hai lớn một nhỏ đều đã rất đói bụng, nhất trí quyết định vừa ăn vừa chờ canh thịt ốc chín.

Dùng ba nửa sọ dừa làm chén, một phần dứa dại giàu chất xơ và nhiều đường làm món chính, hàu sò nướng to chừng nắm tay người lớn, vỏ ốc giác màu cam sáng ngời được rửa sạch sẽ dùng để làm đĩa chứa một phần ốc xào tươi mới, một nhà ba người xem như chính thức bắt đầu bữa ăn đầu tiên kể từ khi đặt chân lên hoang đảo.

Cũng không biết có phải là camera man ác ý hay không, hai món chính là hàu sò nướng hỗn hợp và ốc thái mỏng xào giòn được cho đến mười mấy giây đặc tả HD full không che, bối cảnh là biển rộng xanh thẳm và cát trắng rừng dừa, mỹ vị hải đảo đặc sắc, nóng hầm hập khói trắng lượn lờ, mỗi một mảnh ốc xào đều được thấm đẫm gạch cua vàng ruộm, ánh lên màu mật mê người mỗi khi được đưa đến ánh nắng, cách màn hình vẫn khiến người khác thèm nhỏ dãi..

Người xem trong phòng livestream thật sự rất khó không bị thèm chết:

[A a a a quá mức quá mức rồi! Bạch Dung! Đây là hoang đảo cầu sinh mà ông nói sao? ]

[Ô ô ô mấy người mau nói cho tui ốc dừa và cua dừa đều cực kỳ dở! Nhanh lên! Nước miếng của tui sắp vỡ đê rồi..]

[Tui cảm thấy lấy tay nghề của Quý Nặc mà nói, dù không có gia vị gì, có gạch cua phụ trợ, xào cái lốp xe cũng còn ngon chứ nói chi.]

[Tui ghen ghét nhưng mà tui không nói! Ngao Ngao nhặt được một viên ngọc ốc giác tui cũng chưa ghen tỵ đến như vậy! Tui quá quá muốn ăn hải sản mỹ vị mà Nặc Nặc làm nha QAQ!]

Đến nỗi hương vị thế nào, cứ nhìn tốc độ bạn nhỏ Lục Ngao Ngao bào cơm là có thể nhìn ra được.

Tuy rằng gia vị chỉ có một chút muối biển, nhưng tư vị thơm ngon vẫn khiến bé con kích động đến hai mắt sáng ngời như đèn pha.

Thịt cua dừa so ra cứng và khô hơn những loại thịt cua trước nay hắn từng ăn, nhưng sau khi thấm vào gạch cua và mỡ cua, toàn bộ hương và vị đều tăng lên hẳn một bậc, phảng phất như thịt cua này chính là vì ngâm vào mỡ cua mà sinh.

Đến nỗi Hàn Trình, anh vốn dĩ không hề có ấn tượng tốt với thịt ốc dừa, cũng nhờ Quý Nặc thông minh lựa chọn vị trí và phương pháp nấu nướng thích hợp, có thể giữ lại độ giòn và trơn mềm đặc trưng của thịt ốc một cách tốt nhất, thịt ốc thơm ngon va chạm với thịt cua dừa màu mỡ, tư vị tốt đến không ngờ tới.

Ba người trực diện màn hình phát sóng trực tiếp, từ đầu ăn đến đuôi tiệc hải sản mỹ vị, chờ ốc xào giòn và hàu sò hỗn hợp nướng thấy đáy, canh thịt ốc hải sản cũng rốt cuộc nấu xong, một người ăn một chén, tươi ngon ngọt lành.

Vị hải sản tươi mới nhất được nước canh thơm ngọt ấm áp vây lấy, dọc theo yết hầu một đường sưởi ấm đến tận dạ dày, Lục Ngạo Thiên ăn đến đầy đầu mồ hôi, cả người thoải mái cực kỳ, uống xong canh thì vui vẻ chụp chụp bụng nhỏ tròn vo của mình.

Nguyên liệu nấu ăn đủ nhiều, Quý Nặc nấu một nồi canh thịt ốc hải sản thật to, lúc đầu cậu và Hàn Trình đã thương lượng trước, ở đây không có điều kiện bảo quản thực phẩm, họ có thể nấu hết rồi chia cho các khách quý khác.

Hai lớn một nhỏ ăn no, Hàn Trình xách nồi to lên, Quý Nặc một tay nắm bé con, một tay xách dứa dại còn dư, đi về phía rừng dừa.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back