Chương 1140: Chứng cứ
Thấy Mãn Bảo ba chân bốn cẳng chạy về phía đại điện, ngũ hoàng tử cảm thấy như sét đánh ngang tai, ngây người ra một lúc rồi mới ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Quý Hạo cũng đuổi theo.
Trường Dự thấy vậy liền quay đầu nói với Minh Đạt đang ngây người: "Muội cứ đi chậm thôi, ta đi xem sao."
Rồi co giò chạy theo.
Lục hoàng tử cũng thấy phấn khích cả người, nhảy cẫng lên định đuổi theo, nhưng lại bị Minh Đạt gọi lại. Nàng quay đầu nhìn Ân Hoặc và Bạch nhị lang đang đứng bên cạnh.
Ân Hoặc mặt không biểu cảm, Bạch nhị lang nước mắt rưng rưng, nhưng cả hai đều không đuổi theo Mãn Bảo.
Minh Đạt không biết Mãn Bảo muốn làm gì, nhưng biết chuyện này chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, nếu không nàng đã không đưa Ân Hoặc và Bạch nhị lang ra khỏi cung trước.
Minh Đạt kéo lục hoàng tử lại, bảo hắn chờ thêm một lát, đến khi kiệu đến, nàng mới nói với Ân Hoặc và Bạch nhị lang: "Các ngươi đi đi, họ sẽ đưa các ngươi đến cổng cung."
Ân Hoặc gật đầu, kéo Bạch nhị lang lên kiệu.
Lý Vân Phượng đứng bên cạnh phủi phủi bụi bẩn trên người, khinh miệt liếc nhìn họ rồi nói: "Lúc này mới ra cung tìm viện binh à? Hừ, các ngươi tìm được chắc?"
Bạch nhị lang oán hận trừng mắt nhìn nàng ta, cắn chặt môi không nói gì.
Các thái giám khiêng kiệu chạy chậm về phía cổng cung.
Lý Vân Phượng không muốn mình xuất hiện ở đại điện trong bộ dạng quá chật vật, chỉ là đánh một thứ dân thôi mà, nàng ta không cảm thấy đó là chuyện gì lớn. Nếu Mãn Bảo dám đến quấy rối tiệc mừng thọ của hoàng tổ mẫu, e là còn chưa đến đại điện đã bị người ta lôi xuống rồi.
Vì vậy nàng ta không lo lắng chút nào, quay người vịn tay Thu Diệp đi rửa mặt thay quần áo trước.
Mãn Bảo chạy một mạch về phía đại điện, lần này nàng không đi hậu điện mà chạy về phía tiền điện.
Ngũ hoàng tử chạy đuổi theo, hắn tưởng rằng mình sẽ nhanh chóng đuổi kịp Mãn Bảo thôi, ai ngờ lại không đuổi kịp, nàng chạy nhanh thật.
Nhưng hắn nghĩ, chắc người đến trước cửa tiền điện sẽ bị chặn lại chứ?
Dù sao thì trông nàng đang rất chật vật, lại còn chạy lung tung trong cung nữa.
Ai ngờ nàng lại chạy thẳng vào đại điện một cách dễ dàng, ngũ hoàng tử, Quý Hạo và Trường Dự công chúa theo sát phía sau căn bản không kịp nghĩ nhiều, chỉ chạy vào theo.
Mãn Bảo đi từng bước đến bên cạnh Bạch Thiện rồi quỳ xuống, còn tranh thủ thời gian này xem lại những chứng cứ đã thu thập đang để trong không gian. Sau đó nàng hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn hoàng đế và thái hậu đang ngồi bên trên.
Đã đến nước này rồi thì cứ nói hết ra đi, nếu để bọn họ giam mình lại rồi từ từ tìm chứng cứ, ai biết bọn họ sẽ làm gì chứ?
Chỉ khi họ đưa ra đủ nhiều, cơ hội sống sót của họ mới cao hơn.
Mãn Bảo thò tay vào ngực áo, lấy một quyển sổ ra rồi nói: "Bệ hạ, đây là sổ sách mà Bạch huyện lệnh đã mang ra khỏi thành Ích Châu từ mười hai năm trước, là chứng cứ Ích Châu vương tham ô tiền tu sửa Kiền Vĩ Yển."
Thái hậu khẽ liếc nhìn nàng rồi hỏi: "Ngươi không phải là đại phu sao, sao những thứ này lại ở trên người ngươi?"
Trong mắt Mãn Bảo hiện lên ánh lệ, nàng quật cường giơ quyển sổ sách trong tay lên rồi nói: "Ta là đại phu, nhưng cũng có mối thù giết cha giết mẹ với Ích Châu vương."
Mãn Bảo còn sợ bà ta không hỏi nữa kìa, không đợi hoàng đế ngăn cản, nàng đã nói như pháo rang: "Mười hai năm trước, Bạch huyện lệnh phát hiện Ích Châu vương muốn mưu phản, nên mang theo chứng cứ bỏ trốn, trên đường gặp gỡ cha mẹ ta, giao đồ vật cho cha mẹ ta cất giữ. Nhưng cha mẹ ta cũng không thoát khỏi sự ám sát của Ích Châu vương, chứng cứ lại bị họ giấu đi, gần đây mới được chúng ta tìm thấy."
Hoàng đế ra hiệu cho Cổ Trung đi lấy sổ sách.
Thái hậu nói: "Chuyện lũ lụt ở Ích Châu đã có kết luận từ lâu rồi, là Tiết độ sứ và Thứ sử tiền nhiệm của Ích Châu tham ô nhận hối lộ. Ích Châu vương chẳng qua là bị che mắt, những thứ dân các ngươi, chỉ bằng mấy lời đồn đại mà vu khống Ích Châu vương.."
Mãn Bảo liền thò tay vào ngực áo, lại lấy một quyển sổ khác ra: "Đây là sổ ghi chép Ích Châu vương tự ý mở quặng sắt, chỉ ghi lại sản lượng quặng sắt trong hai năm của mười hai năm trước, nhưng chỉ bằng sản lượng đó cũng có thể cung cấp binh khí trang bị cần thiết cho một doanh quân đội, mà nay, đã mười hai năm trôi qua rồi."
Không chỉ hoàng đế, mà ngay cả các đại thần cũng không khỏi rụt đồng tử lại.
Cuối cùng Ích Châu vương cũng vòng qua bàn đi ra, vén vạt áo bào quỳ xuống đất rồi hô: "Bệ hạ, thần, oan uổng!"
Mãn Bảo liếc nhìn gã, thò tay vào ngực, lại lấy một quyển sổ khác ra rồi nói: "Bệ hạ, đây là sổ sách Ích Châu vương mua lương thực từ các nơi mười hai năm trước, từ quyển sổ này có thể suy tính ra mười hai năm trước hắn nuôi bao nhiêu tư binh."
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào ngực áo nàng, rất muốn biết rốt cuộc nàng đã nhét những quyển sổ sách dày cộp này vào trong ngực như thế nào mà không nhìn ra được.
Không đúng, không phải bọn họ chỉ vào cung để chúc thọ ư?
Lẽ nào bọn họ lại ăn nhịp với hắn, cũng muốn cáo trạng vào hôm nay hả?
Đương lúc hoàng đế đang trầm tư thì Ích Châu vương lại quay đầu cười lạnh với họ: "Chuyện mười hai năm trước, các ngươi cũng biết chọn thời điểm để vu oan cho bản vương thật, người của mười hai năm trước đều đã chết rồi, nên có thể để tùy các ngươi bôi nhọ bản vương."
Mãn Bảo liếc nhìn gã một cái, thò tay vào tay áo lấy một phong thư ra rồi nói: "Bệ hạ, chỗ tiểu nữ còn có một bức thư tố cáo gửi cho Bạch huyện lệnh, người viết là mưu sĩ của Ích Châu vương, chính vì phong thư tố cáo này mà Bạch huyện lệnh mới biết Ích Châu vương nuôi tư binh."
Mãn Bảo nhếch môi nói: "Mà vị mưu sĩ bỏ tối theo sáng đó không chỉ để lại một phong thư tố cáo này thôi đâu, còn có thư từ qua lại giữa Ích Châu vương và một số phú thương, quan lớn và các nhà quyền quý nữa, Bạch huyện lệnh và cha mẹ tôi thì chết rồi, nhưng những người đó thì chưa chết."
Hoàng đế lật xem quyển sổ sách trong tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chu Mãn hồi lâu, ra hiệu cho Cổ Trung đi lấy.
Cổ Trung lại đi xuống nhận đồ, tiến lên đưa cho hoàng đế.
Mãn Bảo thò tay vào tay áo, lại lấy ra một xấp thư, "Những bức thư này là chứng cứ mà Bạch huyện lệnh đã thu thập được từ mười hai năm trước, lần này tiểu nữ đã mang hết vào cung."
Hoàng đế:.
Các đại thần cũng đều ngây ra, nhao nhao nhìn sang Ích Châu vương mặt không còn chút máu.
Trong mắt Mãn Bảo dường như chứa đựng ánh sáng, nàng nhìn chằm chằm hoàng đế, giơ xấp thư trong tay lên cao hơn một chút.
Hoàng đế bất đắc dĩ nhìn Cổ Trung.
Cổ Trung liền đi xuống nhận lấy.
Hoàng đế mở một phong thư ra xem, nội dung giống hệt nhau, chỉ là nét chữ còn hơi non nớt, bắt chước không giống lắm, ngay cả giấy cũng không làm cũ. Rõ ràng bọn họ chỉ muốn sao chép một bản, chứ không phải muốn có thêm một bằng chứng.
Hắn đã bảo mà, chứng cứ gốc đều ở chỗ hắn, sao bọn họ lại có thêm một phần chứng cứ nữa được chứ?
Hoàng đế thở dài một tiếng, tiếng thở dài này rơi vào tai những người khác nhau liền có những ý nghĩa khác nhau.
Ngụy Tri và lão Đường đại nhân nhìn nhau, đương nhiên cũng biết những chứng cứ mà Chu Mãn đưa ra chắc chắn là giả, không chịu được sự xem xét kỹ lưỡng ở đại điện, thế là hai người liền bước ra khỏi hàng, quỳ xuống, "Xin bệ hạ tra rõ việc này."
Ngũ hoàng tử, Quý Hạo và Trường Dự công chúa vẫn đứng ở đại điện trợn mắt há mồm nhìn hết thảy, không phải chứ, không phải bọn họ chỉ đánh một trận thôi sao?
Sao lại chẳng ai hỏi chuyện Chu Mãn và Lý Vân Phượng đánh nhau thế?
Thái hậu nắm chặt tay ghế dựa, giơ tay đỡ đầu kêu oai oái: "Ai da, đầu của ta.."
Đại cung nữ hầu hạ thái hậu lập tức hoảng hốt la lên, "Thái hậu nương nương --"
Quý Hạo cũng đuổi theo.
Trường Dự thấy vậy liền quay đầu nói với Minh Đạt đang ngây người: "Muội cứ đi chậm thôi, ta đi xem sao."
Rồi co giò chạy theo.
Lục hoàng tử cũng thấy phấn khích cả người, nhảy cẫng lên định đuổi theo, nhưng lại bị Minh Đạt gọi lại. Nàng quay đầu nhìn Ân Hoặc và Bạch nhị lang đang đứng bên cạnh.
Ân Hoặc mặt không biểu cảm, Bạch nhị lang nước mắt rưng rưng, nhưng cả hai đều không đuổi theo Mãn Bảo.
Minh Đạt không biết Mãn Bảo muốn làm gì, nhưng biết chuyện này chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, nếu không nàng đã không đưa Ân Hoặc và Bạch nhị lang ra khỏi cung trước.
Minh Đạt kéo lục hoàng tử lại, bảo hắn chờ thêm một lát, đến khi kiệu đến, nàng mới nói với Ân Hoặc và Bạch nhị lang: "Các ngươi đi đi, họ sẽ đưa các ngươi đến cổng cung."
Ân Hoặc gật đầu, kéo Bạch nhị lang lên kiệu.
Lý Vân Phượng đứng bên cạnh phủi phủi bụi bẩn trên người, khinh miệt liếc nhìn họ rồi nói: "Lúc này mới ra cung tìm viện binh à? Hừ, các ngươi tìm được chắc?"
Bạch nhị lang oán hận trừng mắt nhìn nàng ta, cắn chặt môi không nói gì.
Các thái giám khiêng kiệu chạy chậm về phía cổng cung.
Lý Vân Phượng không muốn mình xuất hiện ở đại điện trong bộ dạng quá chật vật, chỉ là đánh một thứ dân thôi mà, nàng ta không cảm thấy đó là chuyện gì lớn. Nếu Mãn Bảo dám đến quấy rối tiệc mừng thọ của hoàng tổ mẫu, e là còn chưa đến đại điện đã bị người ta lôi xuống rồi.
Vì vậy nàng ta không lo lắng chút nào, quay người vịn tay Thu Diệp đi rửa mặt thay quần áo trước.
Mãn Bảo chạy một mạch về phía đại điện, lần này nàng không đi hậu điện mà chạy về phía tiền điện.
Ngũ hoàng tử chạy đuổi theo, hắn tưởng rằng mình sẽ nhanh chóng đuổi kịp Mãn Bảo thôi, ai ngờ lại không đuổi kịp, nàng chạy nhanh thật.
Nhưng hắn nghĩ, chắc người đến trước cửa tiền điện sẽ bị chặn lại chứ?
Dù sao thì trông nàng đang rất chật vật, lại còn chạy lung tung trong cung nữa.
Ai ngờ nàng lại chạy thẳng vào đại điện một cách dễ dàng, ngũ hoàng tử, Quý Hạo và Trường Dự công chúa theo sát phía sau căn bản không kịp nghĩ nhiều, chỉ chạy vào theo.
Mãn Bảo đi từng bước đến bên cạnh Bạch Thiện rồi quỳ xuống, còn tranh thủ thời gian này xem lại những chứng cứ đã thu thập đang để trong không gian. Sau đó nàng hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn hoàng đế và thái hậu đang ngồi bên trên.
Đã đến nước này rồi thì cứ nói hết ra đi, nếu để bọn họ giam mình lại rồi từ từ tìm chứng cứ, ai biết bọn họ sẽ làm gì chứ?
Chỉ khi họ đưa ra đủ nhiều, cơ hội sống sót của họ mới cao hơn.
Mãn Bảo thò tay vào ngực áo, lấy một quyển sổ ra rồi nói: "Bệ hạ, đây là sổ sách mà Bạch huyện lệnh đã mang ra khỏi thành Ích Châu từ mười hai năm trước, là chứng cứ Ích Châu vương tham ô tiền tu sửa Kiền Vĩ Yển."
Thái hậu khẽ liếc nhìn nàng rồi hỏi: "Ngươi không phải là đại phu sao, sao những thứ này lại ở trên người ngươi?"
Trong mắt Mãn Bảo hiện lên ánh lệ, nàng quật cường giơ quyển sổ sách trong tay lên rồi nói: "Ta là đại phu, nhưng cũng có mối thù giết cha giết mẹ với Ích Châu vương."
Mãn Bảo còn sợ bà ta không hỏi nữa kìa, không đợi hoàng đế ngăn cản, nàng đã nói như pháo rang: "Mười hai năm trước, Bạch huyện lệnh phát hiện Ích Châu vương muốn mưu phản, nên mang theo chứng cứ bỏ trốn, trên đường gặp gỡ cha mẹ ta, giao đồ vật cho cha mẹ ta cất giữ. Nhưng cha mẹ ta cũng không thoát khỏi sự ám sát của Ích Châu vương, chứng cứ lại bị họ giấu đi, gần đây mới được chúng ta tìm thấy."
Hoàng đế ra hiệu cho Cổ Trung đi lấy sổ sách.
Thái hậu nói: "Chuyện lũ lụt ở Ích Châu đã có kết luận từ lâu rồi, là Tiết độ sứ và Thứ sử tiền nhiệm của Ích Châu tham ô nhận hối lộ. Ích Châu vương chẳng qua là bị che mắt, những thứ dân các ngươi, chỉ bằng mấy lời đồn đại mà vu khống Ích Châu vương.."
Mãn Bảo liền thò tay vào ngực áo, lại lấy một quyển sổ khác ra: "Đây là sổ ghi chép Ích Châu vương tự ý mở quặng sắt, chỉ ghi lại sản lượng quặng sắt trong hai năm của mười hai năm trước, nhưng chỉ bằng sản lượng đó cũng có thể cung cấp binh khí trang bị cần thiết cho một doanh quân đội, mà nay, đã mười hai năm trôi qua rồi."
Không chỉ hoàng đế, mà ngay cả các đại thần cũng không khỏi rụt đồng tử lại.
Cuối cùng Ích Châu vương cũng vòng qua bàn đi ra, vén vạt áo bào quỳ xuống đất rồi hô: "Bệ hạ, thần, oan uổng!"
Mãn Bảo liếc nhìn gã, thò tay vào ngực, lại lấy một quyển sổ khác ra rồi nói: "Bệ hạ, đây là sổ sách Ích Châu vương mua lương thực từ các nơi mười hai năm trước, từ quyển sổ này có thể suy tính ra mười hai năm trước hắn nuôi bao nhiêu tư binh."
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào ngực áo nàng, rất muốn biết rốt cuộc nàng đã nhét những quyển sổ sách dày cộp này vào trong ngực như thế nào mà không nhìn ra được.
Không đúng, không phải bọn họ chỉ vào cung để chúc thọ ư?
Lẽ nào bọn họ lại ăn nhịp với hắn, cũng muốn cáo trạng vào hôm nay hả?
Đương lúc hoàng đế đang trầm tư thì Ích Châu vương lại quay đầu cười lạnh với họ: "Chuyện mười hai năm trước, các ngươi cũng biết chọn thời điểm để vu oan cho bản vương thật, người của mười hai năm trước đều đã chết rồi, nên có thể để tùy các ngươi bôi nhọ bản vương."
Mãn Bảo liếc nhìn gã một cái, thò tay vào tay áo lấy một phong thư ra rồi nói: "Bệ hạ, chỗ tiểu nữ còn có một bức thư tố cáo gửi cho Bạch huyện lệnh, người viết là mưu sĩ của Ích Châu vương, chính vì phong thư tố cáo này mà Bạch huyện lệnh mới biết Ích Châu vương nuôi tư binh."
Mãn Bảo nhếch môi nói: "Mà vị mưu sĩ bỏ tối theo sáng đó không chỉ để lại một phong thư tố cáo này thôi đâu, còn có thư từ qua lại giữa Ích Châu vương và một số phú thương, quan lớn và các nhà quyền quý nữa, Bạch huyện lệnh và cha mẹ tôi thì chết rồi, nhưng những người đó thì chưa chết."
Hoàng đế lật xem quyển sổ sách trong tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chu Mãn hồi lâu, ra hiệu cho Cổ Trung đi lấy.
Cổ Trung lại đi xuống nhận đồ, tiến lên đưa cho hoàng đế.
Mãn Bảo thò tay vào tay áo, lại lấy ra một xấp thư, "Những bức thư này là chứng cứ mà Bạch huyện lệnh đã thu thập được từ mười hai năm trước, lần này tiểu nữ đã mang hết vào cung."
Hoàng đế:.
Các đại thần cũng đều ngây ra, nhao nhao nhìn sang Ích Châu vương mặt không còn chút máu.
Trong mắt Mãn Bảo dường như chứa đựng ánh sáng, nàng nhìn chằm chằm hoàng đế, giơ xấp thư trong tay lên cao hơn một chút.
Hoàng đế bất đắc dĩ nhìn Cổ Trung.
Cổ Trung liền đi xuống nhận lấy.
Hoàng đế mở một phong thư ra xem, nội dung giống hệt nhau, chỉ là nét chữ còn hơi non nớt, bắt chước không giống lắm, ngay cả giấy cũng không làm cũ. Rõ ràng bọn họ chỉ muốn sao chép một bản, chứ không phải muốn có thêm một bằng chứng.
Hắn đã bảo mà, chứng cứ gốc đều ở chỗ hắn, sao bọn họ lại có thêm một phần chứng cứ nữa được chứ?
Hoàng đế thở dài một tiếng, tiếng thở dài này rơi vào tai những người khác nhau liền có những ý nghĩa khác nhau.
Ngụy Tri và lão Đường đại nhân nhìn nhau, đương nhiên cũng biết những chứng cứ mà Chu Mãn đưa ra chắc chắn là giả, không chịu được sự xem xét kỹ lưỡng ở đại điện, thế là hai người liền bước ra khỏi hàng, quỳ xuống, "Xin bệ hạ tra rõ việc này."
Ngũ hoàng tử, Quý Hạo và Trường Dự công chúa vẫn đứng ở đại điện trợn mắt há mồm nhìn hết thảy, không phải chứ, không phải bọn họ chỉ đánh một trận thôi sao?
Sao lại chẳng ai hỏi chuyện Chu Mãn và Lý Vân Phượng đánh nhau thế?
Thái hậu nắm chặt tay ghế dựa, giơ tay đỡ đầu kêu oai oái: "Ai da, đầu của ta.."
Đại cung nữ hầu hạ thái hậu lập tức hoảng hốt la lên, "Thái hậu nương nương --"