Ùm!!!
Khương Cẩn vẫy vùng giữa bể nước. Cú rơi mạnh xuống hồ thật quá khủng khiếp. Sức va đập khiến cơ thể nàng quằn quại vì đau. Ra sức nổi lên trên, nàng cố gắng bơi nhanh vào bờ.
- Trời ơi...
Cô gái ấy nằm ngửa ra đất, tưởng chừng vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Xem nào! Xem nào!
Mình đã làm cái gì vậy nhỉ?
Khương Cẩn y phục ướt sũng. Nàng lạnh run cả người. Nhưng chợt nhớ tới điều gì, nàng ngồi bật dậy.
Cái đầu lấp ló trên mặt hồ, nàng vừa kịp với tay tóm lấy. Trong khoảnh khắc, người nam tử mặt mày tái nhợt nằm vật xuống cát. Hì hục mãi, nàng mới kéo sát vào trong hang.
- Này!
Khương Cẩn thử gọi hai ba tiếng nhưng chàng không đáp trả. Áp thử tai xuống lồng ngực, tim vẫn còn đập nhưng khá yếu ớt. Thấy thế, nàng dùng cả hai tay đấm mạnh người chàng. Thoắt cái, nước trong bụng trào lên, chàng ho sặc sụa.
- Này!
Nàng bối rối hỏi dù hiểu mình nên làm điều gì đó hơn là ấp a ấp úng thế này.
Trời tối tăm, ánh sáng trăng bị mây che yếu ớt vô cùng, Khương Cẩn cơ bản bị mù mờ giữa màn đêm tĩnh lặng. May thay, nàng chợt nhớ tới gói bột nhỏ thường xuyên mang theo. Thế là giây lát, ánh sáng xanh từ lớp bột phản chiếu xung quanh. Khương Cẩn nhanh nhảu bẻ mấy nhánh dây leo khô cạnh đó, nàng gom chúng lại rồi đốt đống lửa nhỏ.
Chàng trai không chết. Ít nhất nàng biết vậy. Nhưng cái lạnh dưới hang sâu thật kinh khủng. Giơ que lửa đang cháy lại gần, nàng giật mình nhìn chàng:
- Người này... quen mặt thế?
Khương Cẩn thất thần nghĩ lại chuyện té vực hôm trước. Chẳng phải hắn ta đã cứu mình một mạng sao?
Càng nghĩ, Khương Cẩn càng hoang mang. Tính ra, nàng rơi xuống vực ít nhất hai lần rồi!
Bàng hoàng hồi tưởng chuyến mạo hiểm vừa qua, nàng ngồi phịch xuống, mặt mày ỉu xìu. Bình rượu quý giá còn hiện hữu, mùi thơm lan tỏa khiến nàng sực tỉnh.
Người đó đã tỉnh. Nàng vừa thấy cái bóng chuyển động. Không phải yếu đuối nhưng nàng hơi run run khi đối diện nam nhân này.
Chàng trai lau nhẹ hai bên thái dương đẫm nước. Cái lạnh tái tê khiến cả hai phải ngồi gần đống lửa. Khương Cẩn đâu thể cởi bớt áo mà phơi. Trông gã nam nhân đó cũng còn biết ngại mà. Nghĩ là vậy nhưng đôi môi cứ run bần bật, nàng bỏ tiếp dây leo khô lên cho lửa bùng thêm.
Không gian ngượng ngùng ấy chẳng kéo dài bao lâu. Cuối cùng, Khương Cẩn đành mở lời:
- Huynh...
- Cô nương...
Nhìn đối phương giống mình, nàng khẽ bật cười. Chàng trai vẫn điềm đạm nhường nàng.
- À, ờ... xin lỗi huynh! Ta lại gây họa rồi!
Nàng lí nhí bảo. Rõ ràng cô ấy chẳng bào chữa nổi ý tưởng ngao du đêm nay của mình là gì. Nếu nói cho oai phong, cùng lắm thì nửa đêm lẻn vào cung xem thanh kiếm của vương tử Khương Thập Lang để mở rộng tầm mắt.
Nhìn nam nhân trước mặt dáng vẻ nhà vương giả. Y phục giản đơn nhưng thần thái hơn người. Khương Cẩn không giỏi xem tướng số, chỉ là thanh kiếm trên tay chàng ấy nói lên tất cả. Một thanh trường kiếm vỏ đính ngọc bích. Mặc dù nó rất nhỏ nhưng đủ biết gia thế lớn cỡ nào.
Nàng đột nhiên nổi lên khao khát muốn cầm thử thanh kiếm ấy. Hai mắt vẫn không rời. Mãi đến khi bình rượu bị ai đó lấy thì nàng mới sực tỉnh.
- Huynh... huynh làm ơn trả cho ta!!!
Khương Cẩn như đỉa phải vôi, nàng hốt hoảng nhoài người lại gần chàng. Lúc bấy giờ, mặt nam nhân đột nhiên đỏ ửng dù chưa uống ngụm rượu nào. Nhân cơ hội, nàng lấy lại bình rượu.
- Xin lỗi huynh nhưng thứ này quý lắm, không cho được đâu! - Nàng thành thật bảo.
Nói thế nào nàng vẫn yêu rượu hơn sĩ diện. Chàng trai trước mặt chợt lắc đầu rồi đứng dậy đi xem xét quanh hang tối.
...
Trong hoàng thành, tiếng người huyên náo đã dừng hẳn. Thay vào đó, không khí yên ắng bắt đầu ngự trị.
- Bẩm đại nhân, kẻ đột nhập đã tẩu thoát!
Thuộc hạ chạy về phi báo, thống lĩnh ngự lâm quân ngồi suy tư trên ghế. Hắn chính là Cửu Chỉ, một cao thủ bậc nhất nội cung.
Thật không đơn giản khi hoàng đế Uông Định có được lá chắn này trong tay. Cứ xem như Thượng Đế còn thương xót, trao cho hắn ân huệ cuối cùng. Song, ngoài bên kia bệ rồng, khi ánh trăng vàng ngự trị trên cao, thanh kiếm của vương tử Vân Chu chẳng khác nào vị thần luôn lăm le mọi
hành động từ hắn.
- Bỏ đi! Tiểu nha đầu đó không đáng ngại!
Cửu Chỉ gõ gõ tay trên bàn. Bên ngoài màn đêm thăm thẳm. Những ngôi sao le lói như thời vận nhà đế vương lại sắp chìm vào cơn bão hận thù.
Diên Phong quốc đã biết bao lần trở mình vì cuộc chiến vương quyền. Khi hoàng đế đại mạc là bạo chúa Âu Sa Nhĩ luôn muốn san bằng cả đất nước tươi đẹp này. Mối thù truyền kiếp từ đời cha đến đời con. Mới đây thôi, Mạc Sa Dĩnh tiếp tục gây thù chuốc oán cùng vương tử thành Vân Chu. Câu chuyện đó đến tận bây giờ vẫn không hề nguôi ngoai.
Màn đêm lạnh giá ở đại mạc khác xa Diên Phong trù phú. Hoàng cung lãnh đạm vô tình. Một Mễ Ái Quốc vương chỉ biết bầu bạn cùng hơi men cay nồng. Hắn tự cho mình cái quyền có được kẻ khác nhưng lại hận chính bản thân mình khi mất đi người con gái hắn yêu.
Ba năm rồi, ba năm chìm trong đớn đau và uất nghẹn. Hình ảnh nàng cầu xin Khương Tử Phong tha mạng cho mình khiến hắn thống hận ngàn đời.
- Khương Tử Phong!
Mạc Sa Dĩnh nắm chặt bàn tay. Ngôi sao bé nhỏ ngoài kia bỗng sáng bừng lên. Cơn bão giông năm nào liệu có cơ hội trở lại lần thứ hai?
- Thưa bệ hạ!
Mưu sĩ Hàn Ly khép nép bước vào theo lệnh gọi. Mạc Sa Dĩnh im lặng một lúc rồi bảo:
- Năm nước đã liên hợp lại. Nếu ta đánh Diên Phong thì cơ hội là bao nhiêu?
Hàn Ly vuốt nhẹ bộ râu. Ông ta khá hiểu hoàng đế mình. Rõ ràng Mạc Sa Dĩnh cũng có câu trả lời. Chỉ là hắn không định nói. Hàn Ly vốn chưa muốn mất đầu. Quan trọng việc nịnh nọt lại sớm đi gặp tổ tiên hơn. Cuối cùng ông ta thưa rằng:
- Bẩm bệ hạ! Lục Hợp Liên Châu cần có Âu Sa Nhĩ. Nên dù không đánh, chúng ta vẫn chiếm ưu thế.
Mạc Sa Dĩnh đắn đo nhìn Hàn Ly.
- Ta muốn thiên hạ Diên Phong!
Ánh mắt hoàng đế đại mạc bỗng xoáy sâu như bờ vực không đáy. Hàn Ly sửng người, ông ta vội tấu trình:
- Bệ hạ có thể làm được điều đó khi nắm được hai cuộn giấy!
Mạc Sa Dĩnh nhướng mày. Lần đầu tiên hắn nghe mưu sĩ của mình bảo thế.
- Nó là gì?
Hàn Ly cúi đầu, chưa dám ngẩng lên:
- Tâu bệ hạ! Nguyên nhân khiến Diên Phong nổi gió chính là vì hai cuộn giấy!
Mạc Sa Dĩnh nghe qua đã hiểu lý do nội chiến Diên Phong. Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi bảo:
- Thứ đó giờ ở đâu?
Hàn Ly nghe xong mặt mày tối sầm. Ông ta run rẩy đáp:
- Thưa bệ hạ! Nghe người ta đồn đại rắng... hai cuộn giấy đang nằm trong tay... vương thế tử thành Vân Chu!
- Sao?
Mạc Sa Dĩnh đứng phắt dậy. Hàn Ly cúi thấp người, chẳng dám nói thêm gì.
- Trong tay Khương Tử Phong à?
Giọng Mạc Sa Dĩnh vừa đủ nghe. Mấy chốc, sát khí gần như lan tỏa cả tòa thành Âu Sa Nhĩ. Sương đêm buông xuống dày đặc, lạnh buốt tận tâm hồn.
...
Ánh trăng mờ ảo soi mình xuống đáy nước. Từng giọt sương đêm rơi tí tách giữa cõi âm u. Khương Cẩn giật mình nhìn ra ngoài. Không ngờ nàng ngủ quên lúc nào không hay. Gã nam nhân kia ngồi tận vách hang. Trông hắn lạnh lùng như làn mưa trong đêm. Nàng thực sự chán nản bầu không khí này, chỉ cầu mong trời mau sáng mà hành sự.
Đặt thêm que củi, nàng liếc sơ chàng trai đó. Nói thế nào thì diện mạo hắn vô cùng đẹp. Thoạt trông như kẻ đến từ đại mạc. Hắn mang nhiều đường nét của tộc Mạc Sa. Thật kì lạ!
- Cô nương nhìn đủ chưa?
Chàng lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của nàng. Khương Cẩn ngây người một lúc. Nàng ậm ờ chỉ đống lửa.
- À... huynh... huynh lạnh không?
Buột miệng nói dừng không kịp, Khương Cẩn ôm đầu quay hướng khác. Tính ra nàng cũng cố gắng giao tiếp lắm rồi. Mỗi tội tên công tử kiệm lời kia cứ làm nàng ngượng. Bực quá đi thôi!
- Cô nương khoác tạm nhé! Nó cũng khô rồi!
Khương Cẩn kinh ngạc khi chàng cởi chiếc áo ngoài rồi khoác lên người nàng. Sự quan tâm kì lạ làm nàng bối rối vô cùng.
- Ơ... không... không sao đâu! Ta ổn... huynh... huynh cứ giữ lấy...
Nàng lắp bắp bảo. Chàng cơ bản đã quyết định thế nên lắc đầu, không nhận lại. Khương Cẩn mặt ái ngại. Có điều, thật sự chiếc áo ấm áp vô cùng. Nghĩ tới bình rượu quý, nàng đành lòng lấy ra.
- Cảm ơn huynh! Ta... ta mời huynh một ngụm nhé!
Một ngụm thì rõ keo kiệt. Chàng trai bỗng bật cười. Cuối cùng hắn cũng chịu cười rồi nhưng nàng thấy thiệt hại làm sao ấy!
Chàng nhẹ tay đón lấy, mở nắp bình lên, một mùi hương tuyệt đỉnh lan tỏa xung quanh. Nó khiến cảm xúc con người trở nên lẫn lộn.
Ngụm rượu đầu tiên vừa chạm đầu lưỡi, xuống dần cổ họng. Cơ thể chàng cảm giác nóng như ngàn mũi kim châm. Nó lan tỏa đến từng tế bào và đôi mắt mờ đi một cách lạ lùng.
- Huynh... huynh đừng uống nữa nhé!
Nàng rối rít lấy lại bình rượu. Chỉ một ngụm thôi mà cảm giác cái lạnh tan đi hết. Đầu óc quay cuồng, cơ thể trở nên kì lạ. Tuy nhiên, lúc sau chàng bỗng thấy người khoan khoái lạ thường.
- Đây là rượu gì?
Chàng thắc mắc hỏi. Khương Cẩn được dịp giải thích:
- Huynh thấy ngon đúng không? Nó là Ngọc Hoa tửu đấy. Trong thiên hạ dễ gì kiếm được!
- Ta chưa từng nghe loại rượu này!
- Đương nhiên rồi! Huynh làm sao uống được nó. Chẳng ai uống quá ba ly cả! Nó rất mạnh!
Khương Cẩn lộ vẻ thích thú. Nàng ôm chiếc bình trước ngực.
- Ta suýt mất mạng vì nó đấy!
Nàng tự hào với chiến công của mình. Chàng bất giác suy nghĩ về cô gái đó. Khương Cẩn đột nhiên chỉ tay lên mũi nam nhân.
- Ơ kìa... huynh... huynh... mũi huynh...
Chàng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, sờ nhẹ lên mũi thì thấy máu chảy ướt cả tay.
- Huynh... huynh sao thế?
Khương Cẩn hốt hoảng nhìn chàng. Nàng ôm khư khư bình rượu nhưng cũng sợ mình chính là tội đồ. Chàng lui vài bước, tay quờ quạng tìm điểm tựa.
- Cô...
Vừa với tay nắm được áo nàng là chàng ngã quỵ xuống đất. Khương Cẩn lạnh toát cả người. Nàng lắc đầu lẩm bẩm:
- Không phải ta... không phải ta...