Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1100: Khí nghẽn​


Mãn Bảo liền thu tay lại, nhìn hoàng hậu nói: "Nương nương, tôi có thể kiểm tra kỹ lưỡng cho ngài được không?"

Hoàng hậu ngẩn người một chút rồi gật đầu, "Đương nhiên là được."

Nàng quay đầu nhìn Thượng cô cô, cũng thấy hoàng đế đứng ở phía dưới, nàng đang định đứng dậy hành lễ thì hoàng đế đã khẽ đưa tay ra hiệu.

Hoàng hậu liền mỉm cười, lại tựa lưng xuống.

Thượng cô cô buông màn xuống, không đi ra ngoài mà đứng một bên nhìn Mãn Bảo.

Tiểu Trịnh chưởng quầy đã nhanh nhẹn lùi lại hai bước, cúi đầu đứng một bên.

Mãn Bảo liền đưa tay sờ lên cổ hoàng hậu, Thượng cô cô giật mình, không khỏi nghiêng người tới, hoàng hậu nhàn nhạt liếc nàng một cái, nàng liền lại đứng thẳng người, chỉ là sống lưng vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm Mãn Bảo.

Mãn Bảo sờ cổ nàng từng chút một rồi hỏi, "Chỗ này đau không?"

Hoàng hậu khi thì nói không đau, khi thì nói đau, Mãn Bảo liền tìm được chỗ không thoải mái, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên trên, hỏi: "Khi phát bệnh, chỗ này có cảm giác gì?"

Hoàng hậu cẩn thận hồi tưởng lại, tỉ mỉ trả lời.

Mãn Bảo nói: "Ngài há miệng ra, tôi xem cổ họng của ngài một chút, như vầy nè - a - một tiếng, có đèn nến không?"

Ánh đèn nến chiếu tới cũng có hạn, nhưng mà, vọng văn vấn thiết nàng có thể dùng được đều đã dùng, Mãn Bảo nhìn chằm chằm hoàng hậu với vẻ mặt suy tư.

Các thái y đang chờ ở bên ngoài màn cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía màn, vểnh tai lắng nghe.

Mãn Bảo do dự một chút rồi vẫn không nhịn được, "Nương nương, tôi có thể sờ bụng và ngực của ngài được không?"

Đám thái y:.

Hoàng hậu cũng hơi ngẩn người, sau đó khẽ cười một tiếng, nói: "Có thể."

Mãn Bảo nhẹ nhàng ấn vào bụng nàng, hỏi: "Chỗ này đau không?"

Hoàng hậu đau kêu thành tiếng, nói: "Ho nhiều thì đau."

Mãn Bảo khẽ gật đầu, kiểm tra xong bụng lại đi sờ ngực nàng, hỏi nàng cảm giác khi ho và khó thở.

Mãn Bảo tỉ mỉ hỏi xong, đợi hoàng hậu chỉnh sửa lại quần áo, thấy sắc mặt nàng ửng hồng, ho không ngừng, vội vàng vuốt lưng cho nàng, ngẫm nghĩ, bảo Thượng cô cô mở màn ra, nàng quay đầu lại đưa tay về phía tiểu Trịnh chưởng quầy, "Lấy túi kim ạ."

Tiểu Trịnh chưởng quầy vừa nháy mắt ra hiệu cho nàng, vừa đưa tay rất chậm để trì hoãn. Chữa bệnh cho quý nhân không phải chữa như vậy đâu, phải biện chứng trước, kê đơn thuốc trước mới được, cho dù muốn châm cứu, cũng phải thông qua sự đồng ý của Thái y viện đã.

Thái tử đã lo lắng tiến lên đỡ lấy mẫu thân đang ho không ngừng, một đám người nhỏ tuổi phía sau hắn cũng ào ào lên theo, hoàng đế cũng không khỏi quan tâm tới gần, vừa quay đầu lại thấy tiểu Trịnh chưởng quầy rề rà như vậy, bèn nhíu mày quát: "Đưa cho nàng!"

Tiểu Trịnh chưởng quầy ngẩng đầu nhìn hắn, vì hoàng đế mặc thường phục, lại chưa từng gặp hoàng đế, cho nên tiểu Trịnh chưởng quầy không nhận ra hắn.

Đã không nhận ra, nên tuy rằng chắc chắn ở trong cung hắn có địa vị cao hơn mình, thì hắn cũng không thể nghe theo hắn được.

Tất nhiên Mãn Bảo cũng thấy được ánh mắt của hắn, nàng trực tiếp đứng dậy đi tìm túi kim, sau đó nhỏ giọng giải thích: "Muội chỉ châm hai huyệt đạo thôi, để nàng hô hấp thông thuận hơn chút."

Mãn Bảo lấy túi kim rồi lấy kim ra, hơi kéo vạt áo của hoàng hậu rồi châm xuống.

Thượng cô cô há hốc mồm, vội vàng buông màn xuống, chỉ để thái tử và hoàng đế ở bên trong, những người khác bị cách ly ở bên ngoài.

Nhị hoàng tử và những người khác khi thấy Mãn Bảo kéo vạt áo hoàng hậu ra thì đã lùi lại một bước, nhưng tam hoàng tử lại không sợ, còn vén màn lên chen vào.

Ba cha con đều quan tâm nhìn hoàng hậu.

Mãn Bảo châm cho hoàng hậu hai châm, hô hấp của nàng chậm rãi thông thuận trở lại, cũng dừng ho.

Mãn Bảo nói: "Lấy chút nước ấm cho nàng nhuận họng."

Thượng cô cô vội vàng lấy một chén trà tới, Mãn Bảo thấy vậy nhíu mày, "Nàng ho không nên uống trà, phải uống nước lọc."

Thượng cô cô liếc nhìn nàng, vội vàng đi lấy nước ấm tới, thấy Mãn Bảo gật đầu liền cho hoàng hậu uống.

Nhuận họng rồi, hô hấp thông thuận trở lại, hoàng hậu liền không ho nữa, nàng cười với Mãn Bảo rồi nói: "Quả nhiên là thần y, ta đã thấy khỏe hơn hẳn."

Mãn Bảo lại lắc đầu, "Chỉ là tạm thời thôi, các thái y khác chắc chắn cũng có thể làm được."

Nhưng chỉ e là bọn họ không tiện làm.

Thái tử vội vàng hỏi: "Có thể trị tận gốc không?"

Mãn Bảo dừng lại một chút rồi lắc đầu, "Ít nhất hiện giờ tôi không thể trị tận gốc được."

Thái tử nổi giận, "Cái gì gọi là hiện giờ không trị tận gốc được?"

"Tôi còn chưa học đến cái này mà."

Thái tử: "Vậy thì giờ đi học!"

"Học với ai chứ," Mãn Bảo nói: "Có loại y thuật này hay không còn chưa biết nữa là."

Thái tử lập tức bị nàng làm nghẹn họng.

Mãn Bảo vội vàng an ủi hắn: "Ngài đừng sốt ruột, đợi tôi về tra sách y, đúng rồi, các thái y cũng không có cách nào sao?"

Mãn Bảo quyết định ra ngoài trao đổi với các thái y, nàng xoay người định đi ra ngoài, lập tức chạm mặt với hoàng đế.

Trí nhớ của Mãn Bảo xưa nay vẫn tốt, tuy rằng không đạt tới mức đã gặp là không quên, nhưng người đã gặp, đặc biệt là đã gặp mấy lần, hơn nữa còn ở chung một buổi tối thì vẫn còn ấn tượng rất sâu.

Nàng "Ơ" một tiếng, thấy người quen thuộc này khẽ nghiêng đầu tránh ánh mắt của nàng, liền ngó đầu lên nhìn hắn.

Hoàng đế khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn đỉnh màn.

Mãn Bảo liền nghiêng đầu nhìn hắn, rốt cuộc cũng phát hiện điểm bất thường, "Sao ngài cũng ở trong màn?"

Thượng cô cô muốn quát nàng, nhưng vừa thấy thần sắc của hoàng đế liền cũng đoán được cái gì, lập tức cúi đầu đứng im một góc.

Mãn Bảo không ngốc, liếc nhìn thái tử và cái tên mập mạp bên cạnh hắn, lại nhìn Lý nhị lang trông khá giống bọn họ, không khỏi chớp chớp mắt.

Mãn Bảo từ trên giường đứng lên, do dự hành một lễ, "Hoàng thượng?"

Hoàng đế liền húng hắng một tiếng, khẽ giơ tay nói: "Miễn lễ, ngươi nói xem hoàng hậu bị bệnh gì, nếu không thể trị tận gốc, vậy trị tạm thời chắc cũng được chứ?"

Mãn Bảo liếc nhìn hắn, rồi lại liếc nhìn hắn cái nữa, gật đầu nói: "Vẫn có thể khống chế được, hoàng hậu bị khí nghẽn*, chỉ là quá lâu rồi, không dễ trị."

* Khí nghẽn: Hình như là bệnh hen suyễn.

Các thái y đang chờ ở bên ngoài nghe thấy thế thì không khỏi đấm nắm tay vào lòng bàn tay, không sai, đúng là không dễ trị mà.

Hai năm trước, Hoàng hậu đã phát bệnh nặng một lần rồi, lần đó may mắn cứu sống, ai biết năm nay sau xuân nàng lại phát bệnh, hơn nữa cứ gián đoạn mãi mà không trị khỏi, khoảng thời gian này còn ngày càng nghiêm trọng hơn.

Mãn Bảo lại không nhịn được liếc hoàng đế một cái, lúc này mới ra khỏi màn đi bàn bạc bệnh tình với các thái y.

Người ngoài vừa đi, thái tử liền không khách khí nhìn về phía cha mình, hỏi: "Phụ thân và Chu Mãn này quen biết?"

Hoàng đế liếc hắn một cái, không trả lời hắn, mà ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay hoàng hậu, ôn nhu hỏi, "Tử Đồng cảm thấy thế nào rồi?"

Hoàng hậu cười với hắn, khẽ nói: "Khỏe hơn nhiều rồi, ít nhất đã không ho nữa."

Hoàng đế thở dài, "Sớm biết nàng hữu dụng thì đã sớm tuyên nàng vào cung rồi, cũng không biết Thái y viện chữa bệnh kiểu gì mà còn không bằng một tiểu nương tử."

"Không trách họ được," Hoàng hậu nhẹ giọng nói: "Ít nhiều cũng có chút bất tiện, có rất nhiều cách bọn họ cũng không tiện làm."

Hoàng đế thoáng nhìn hai cây châm đâm trong vạt áo nàng, không nói nữa.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1101: Biện chứng​


Mãn Bảo bước ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy năm vị thái y vẫn luôn im lặng đứng ở một bên, Trịnh thái y cũng ở trong đó, nhưng lúc này ông chỉ là phó tá, đang ngoan ngoãn đứng sau Tiêu viện chính.

Mãn Bảo dẫn tiểu Trịnh chưởng quầy bước lên, Tiêu viện chính mặt mày nghiêm nghị hành lễ với Mãn Bảo.

Mãn Bảo thấy ông lớn tuổi, liền cúi mình hành lễ đến cùng, sau đó giới thiệu bản thân trước, "Tôi tên là Chu Mãn, người Miên Châu, không biết nên xưng hô với các vị tiền bối thế nào?"

Sắc mặt Tiêu viện chính hòa hoãn hơn chút, khẽ gật đầu với nàng rồi nói: "Tại hạ họ Tiêu, bệnh của nương nương là do tôi chủ trị."

Mãn Bảo vừa nghe ông nói vậy, liền chủ yếu nói chuyện với ông, nàng xoay đầu hỏi: "Chúng ta có nên ra ngoài nói chuyện không?"

Tiêu viện chính liếc nhìn các hoàng tử hoàng nữ đang nhìn chằm chằm bọn họ, khẽ ho khan một tiếng, nói: "Nói ở đây đi."

Dù sao bệnh tình của hoàng hậu thế nào, không chỉ cả hoàng cung biết rõ, mà bản thân hoàng hậu cũng hiểu rõ trong lòng.

Mãn Bảo liền nói: "Các ngài cũng chẩn đoán là khí nghẽn?"

"Không sai," Tiêu viện chính dừng một chút rồi nói: "Là khí nghẽn rất nghiêm trọng, đây là bệnh cũ của hoàng hậu từ rất lâu trước kia, vô cùng khó chữa."

Mãn Bảo cũng cảm thấy khó chữa, "Phế, thận, gan đều tổn hại, trong đó gan khí còn tích tụ, tôi thấy là do hoàng hậu suy nghĩ quá nhiều.."

Tiêu viện chính lập tức đằng hắng cắt ngang lời Mãn Bảo, Trịnh thái y đứng sau Tiêu viện chính cũng vội vàng nháy mắt với Mãn Bảo.

Mãn Bảo dừng lại một chút rồi không tiếp tục thuật lại bệnh tình, chỉ hỏi: "Tiêu thái y, ông có phương thuốc hay nào không?"

Tiêu viện chính nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Trước đây chúng tôi biện chứng ra một phương thuốc, nhưng nếu tiểu Chu đại phu cũng tham gia vào, chúng tôi có thể đổi cách chữa trị khác."

Mắt Mãn Bảo sáng lên, hỏi: "Ví dụ?"

"Châm cứu, tắm thuốc, cộng thêm uống thuốc, hẳn là sẽ tốt hơn so với chỉ uống thuốc đơn thuần."

Mãn Bảo hỏi: "Các ngài có phương án không?"

Tiêu viện chính liền đi đến trước một cái bàn, vẫy tay, "Lại đây, chúng ta cùng biện luận."

Mãn Bảo tiến lên.

Khí nghẽn, Mãn Bảo cũng từng tiếp xúc và điều trị, về cơ bản đều chữa khỏi, nhưng đó là vì bệnh tình không nghiêm trọng đến mức như hoàng hậu.

Bệnh này của nàng để quá lâu rồi, đã đến mức hễ phát bệnh là hô hấp không thông, muốn chữa trị tận gốc, ít nhất hiện tại Mãn Bảo vẫn chưa làm được, theo như hiểu biết của nàng về thầy Mạc, nếu chỉ dùng thiết bị y tế của thời đại này, e rằng cũng không được.

Mà bọn họ còn đang học nữa.

So sánh mà nói, Tiêu thái y chữa trị cho hoàng hậu nhiều năm, không chỉ kiến thức phong phú hơn, kinh nghiệm cũng phong phú hơn.

Trong đầu ông có lượng lớn kiến thức y học, còn Mãn Bảo thì giỏi về điều trị bằng châm cứu hơn, về phương diện này, Tiêu thái y cũng không bằng nàng.

Vì vậy, nàng cũng đưa ra ý kiến của mình, Tiêu thái y liền kết hợp với mạch tượng của hoàng hậu rồi hơi thay đổi, năm thái y và một tiểu đại phu liền tụ tập lại, mỗi người biện luận một câu, phương án điều trị trên bàn viết rồi sửa, sửa rồi lại viết, không ngừng thay đổi để đạt được cái tốt nhất.

Trước đây vì tôn ti và khác biệt nam nữ nên có rất nhiều phương pháp điều trị bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng lúc này có Mãn Bảo, cộng thêm phương pháp kiểm tra táo bạo vừa rồi khi nàng buông rèm xuống, Tiêu viện chính như thể được khai thông hai mạch nhâm đốc, tuôn ra đủ loại phương pháp điều trị.

Sau cuộc thảo luận sôi nổi của sáu người, ngay khi hoàng đế sắp mất kiên nhẫn, sáu người cuối cùng cũng quyết định được phương án điều trị.

Tiêu viện chính kiểm tra lại một lần cuối, xác nhận không sai sót gì mới đưa cho Mãn Bảo, hỏi: "Cái này không có vấn đề gì chứ?"

Mãn Bảo nhận lấy xem một lượt, gật đầu nói: "Không có vấn đề."

Tiêu viện chính hỏi, "Phần châm cứu và tắm thuốc này cô xác định cô làm được chứ?"

Mãn Bảo tự tin gật đầu, "Tôi làm được."

Tiêu viện chính liền gật đầu nói: "Được, vậy cứ chữa trị như vậy đi."

Tiêu viện chính quyết định, dẫn năm người cùng bước lên bái kiến hoàng đế, nói rõ bệnh tình của hoàng hậu và phương án điều trị của bọn họ.

Hoàng đế khẽ gật đầu, dù sao hắn cũng nghe không hiểu lắm, hắn chỉ quan tâm một điểm, "Hoàng hậu có thể chữa khỏi không?"

Tiêu viện chính khom lưng nói: "Thần không dám đảm bảo, chỉ là khả năng chữa khỏi sẽ cao hơn trước đây một chút, cái này còn phải xem ý trời."

Mãn Bảo đứng bên cạnh không khỏi oán thầm: Lại là ý trời.

Nàng thầm hỏi Khoa Khoa, "Tại sao người của Thái y viện đều thích xem ý trời?"

Khoa Khoa nói: "Ngươi có thể tìm một thái y hỏi thử."

Thôi đi, Mãn Bảo đâu có ngốc, còn lâu nàng mới đi hỏi những câu hỏi như vậy, chuyện này cũng giống như người khác hỏi mẹ nàng, tại sao cứ phải bái Thiên Tôn lão gia.

Tại sao phải bái?

Đương nhiên là vì bản thân vô năng, chỉ có thể ký thác hy vọng vào Thiên Tôn lão gia rồi.

Mãn Bảo nghiêng đầu nhìn đồng hồ cát ở góc phòng, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đến giờ rồi, kim châm của hoàng hậu có thể rút ra."

Hoàng đế liền hơi nghiêng người, ra hiệu nàng đi rút kim.

Mãn Bảo đi rút kim.

Thượng cô cô hầu hạ hoàng hậu chỉnh lại quần áo, sau đó nhẹ nhàng treo rèm lên, lúc này hoàng hậu cuối cùng cũng không ho nữa.

Các hoàng tử hoàng nữ đều thở phào nhẹ nhõm, có hai vị hoàng nữ nhỏ tuổi hơn tiến lên ngồi bên giường, lo lắng gọi một tiếng "Mẫu hậu".

Hoàng hậu mỉm cười với họ, vươn tay khẽ vỗ tay họ.

Nàng cũng nghe thấy lời Tiêu viện chính nói, biết sau này Mãn Bảo phải đến châm cứu cho nàng mỗi ngày, liền cười với Mãn Bảo: "Sau này phải làm phiền con rồi."

Mãn Bảo cười đáp: "Không phiền ạ."

Nàng còn vui vẻ lắm đấy, cuối cùng cũng được gặp hoàng đế lão gia rồi.

Mãn Bảo lặng lẽ liếc nhìn hoàng đế, hóa ra Lý nhị lang chính là hoàng đế, vậy rốt cuộc bọn họ có được tính là người quen không?

Kệ đi, sau này vào đây làm quen rồi, tìm cơ hội tố cáo là được, ừm, tốt nhất là dẫn cả Bạch Thiện vào cung làm quen mới tốt.

Trường Dự công chúa ngồi bên cạnh hoàng hậu liếc nhìn Mãn Bảo trạc tuổi mình, không nhịn được che miệng cười, tựa vào người hoàng hậu nhỏ giọng nói: "Mẫu hậu, người xem mặt nàng ấy tròn vo kìa."

Tuy giọng rất nhỏ, nhưng Mãn Bảo vẫn nghe thấy.

Nàng cố gắng làm mặt nghiêm lại, để cho thịt trên mặt mình thon gọn hơn chút, nhưng má nàng là kiểu phúng phính của trẻ con, hiển nhiên hiệu quả không tốt lắm, vừa làm nghiêm mặt, má trông lại càng phúng phính hơn.

Trưởng Dự công chúa không khỏi mím môi cười, hoàng hậu cũng thấy đáng yêu, không nhịn được vươn tay nhéo má nàng rồi cười nói: "Vậy con có muốn ở lại trong cung không? Như vậy tiện hơn."

Mãn Bảo vội vàng lắc đầu, "Buổi sáng tôi còn phải đến hiệu thuốc khám bệnh nữa, qua giờ ngọ rồi mới vào cung khám bệnh cho nương nương được ạ."

Nàng còn phải về nhà bàn bạc với Bạch Thiện, với tiên sinh nữa, chuyện này không nhỏ, nàng mà ở lại trong cung, thì làm sao truyền tin cho họ được đây?

Hoàng hậu cũng không miễn cưỡng, gật đầu cười nói: "Vậy mỗi ngày ta bảo người trong cung đi đón con nhé?"

"Đón ở cổng cung là được ạ, nhà tôi có xe ngựa."

Hoàng hậu cười nói: "Con không sợ à?"

Mãn Bảo nghi hoặc nhìn về phía hoàng hậu.

Hoàng hậu khẽ lắc đầu, cười nói: "Không có gì, đúng rồi, trước kia có phải thái tử đã từng dọa con không?"

Thái tử liền bắn con mắt hình viên đạn về phía Mãn Bảo.

Mãn Bảo lắc đầu đáp: "Không ạ."

Người thái tử dọa là mấy người Trịnh thái y, chứ không phải nàng.

Thái tử cho rằng nàng thức thời, vừa lòng quay đầu đi, tiếp tục nghe Tiêu viện chính nói chuyện.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1102: Nói chuyện với nhau​


Sau khi đã thống nhất phương án điều trị, Tiêu viện chính và những người khác lui ra khỏi nội thất, để Mãn Bảo châm cứu lần đầu tiên cho hoàng hậu.

Đa số các hoàng tử và công chúa đều đã lui ra ngoài, chỉ có thái tử vẫn đứng im không nhúc nhích.

Tam hoàng tử vốn đã đứng dậy định ra ngoài, thấy thái tử không động đậy, cũng đứng lại không đi.

Hoàng đế nhìn thấy họ thì không khỏi cau mày, khoát tay nói: "Đứng đó làm gì, còn không mau lui ra ngoài?"

Thái tử nói: "Con muốn ở lại trông nom mẫu hậu."

Hoàng đế liếc xéo hắn, "Con lớn chừng này rồi còn gì? Dẫn các em con ra ngoài đi!"

Hoàng hậu cũng khoát tay với thái tử, cười nói: "Đi đi, để ý các em con cho ta."

Thái tử chỉ có thể đi ra ngoài, nhưng hắn cũng lười để ý đến tam hoàng tử.

Tam hoàng tử đi theo hắn ra ngoài.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hoàng đế, hoàng hậu và Thượng cô cô, Thượng cô cô liếc nhìn Hoàng đế, đưa tay buông rèm xuống, chỉ để một mình hoàng đế ở bên ngoài.

Mãn Bảo ra hiệu hoàng hậu cởi y phục, lấy kim châm cứu cho nàng.

Lần châm cứu này kéo dài rất lâu, đủ một canh giờ, vì chia làm hai lần châm, Thượng cô cô đứng trong rèm nhìn Mãn Bảo chằm chằm, thấy nàng lấy kim, từ từ châm từng cây châm vào đầu, vai, cổ và ngực của Hoàng hậu, không khỏi nuốt nước miếng.

Hoàng hậu vốn còn muốn nói chuyện với Mãn Bảo, nhưng sau khi châm kim, tâm nàng dần dần tĩnh lại, lại cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, từ từ ngủ thiếp đi.

Mãn Bảo tính thời gian, rút kim ra, nhẹ nhàng đẩy hoàng hậu, để nàng lật người, lại châm vào lưng nàng.

Hoàng hậu ngủ mơ màng, mắt chỉ hé ra một cái rồi lại nhắm lại.

Thượng cô cô nhìn thấy, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian này vì bệnh, ban đêm hoàng hậu luôn bị mất ngủ, có đôi khi khó khăn lắm mới ngủ được thì lại tỉnh giấc vì ho khan.

Mãn Bảo ngồi bên giường nhìn hoàng hậu, nàng biết, người bệnh này không giống với những người bệnh trước đây. Vì vậy, mặc dù rất muốn nhân lúc châm cứu chạy ra ngoài trò chuyện với hoàng đế, nhưng nàng vẫn cố nhịn lại.

Mãn Bảo chống cằm ngẩn người nhìn hoàng hậu, vừa quay đầu lại thấy Thượng cô cô vẫn đoan chính đứng đó, liền nhỏ giọng hỏi: "Cô không ngồi sao?"

Thượng cô cô cười khẽ cúi người, cảm ơn Mãn Bảo, nàng nhìn hoàng hậu rồi thấp giọng hỏi: "Chu tiểu đại phu, ban đêm nương nương luôn không thể an giấc, cái này có biện pháp gì không?"

Mãn Bảo lắc đầu nói: "Nếu là người bình thường, có thể dùng hương an thần hoặc thuốc an thần, nhưng hoàng hậu mắc bệnh khí nghẽn, những thứ có mùi thơm này tốt nhất không nên dùng."

Lúc này Thượng cô cô mới nhớ ra, Tiêu viện chính cũng đã dặn dò, trong phòng họ từ trước đến nay đều không dùng hương liệu.

Thượng cô cô thở dài.

Mãn Bảo tính thời gian rút kim ra, hoàng hậu vẫn nằm sấp ngủ say, Thượng cô cô nhẹ nhàng kéo chăn qua đắp lên cho nàng.

Mãn Bảo nhìn một cái, đưa tay ấn vào một huyệt đạo ở eo nàng, hoàng hậu hơi nhíu mày, khó chịu nhúc nhích thân mình một chút, rồi lật người lại.

Nhưng nàng vẫn chưa tỉnh.

Thượng cô cô thấy vậy thì ngẩn người.

Mãn Bảo ra hiệu nàng ấy nhanh chóng đắp chăn kín cho nàng, đợi đắp chăn xong thì cùng nhau vén rèm lên.

Hoàng đế một mình ngồi bên ngoài uống trà, thấy họ vén rèm lên, vội vàng tiến lên xem, thấy hoàng hậu ngủ yên ổn, mày mắt giãn ra, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

Biết nàng vốn luôn ngủ không sâu giấc, hoàng đế cũng không nói gì, hắn nhìn hoàng hậu một lát rồi khẽ gật đầu với Mãn Bảo, ra hiệu nàng đi ra ngoài cùng hắn.

Thái tử và những người khác đều ra tiền điện chờ đợi, bên ngoài chỉ có cung nhân hầu hạ hoàng hậu, hoàng đế nghĩ ngợi một chút, không đi về phía trước, mà chọn một con đường nhỏ đi về phía bên cạnh.

Mãn Bảo đi theo hắn.

Hoàng đế đi được một đoạn, thấy nàng vẫn cắm đầu cắm cổ đi theo mình thì không khỏi buồn cười, vui vẻ nói: "Ngươi to gan thật, cũng không hỏi trẫm muốn dẫn ngươi đi đâu làm gì?"

Mãn Bảo gãi đầu, "Không phải bệ hạ có lời muốn nói với tôi sao?"

Hoàng đế thấy nàng chẳng có nhiều thay đổi so với trước đây, hiển nhiên, hai năm nay mặc dù trải qua nhiều chuyện, nhưng tâm tính của nàng vẫn không thay đổi, hắn cười gật đầu, "Đúng là trẫm muốn nói chuyện với ngươi."

Hoàng đế nhìn ra phía sau, Cổ Trung lập tức phất tay ra hiệu, những cung nhân đi theo liền lui về phía sau, không đi theo nữa.

Chỉ có Cổ Trung tụt lại mấy bước theo sau.

Mãn Bảo cũng tụt lại hai bước đi sau lưng hoàng đế, nghe thấy hắn thở dài một tiếng rồi hỏi: "Sư đệ của ngươi đi học ở trường đã quen chưa."

Mãn Bảo đáp: "Cũng quen rồi ạ."

Nàng thuận miệng hỏi: "Bệ hạ, ngài muốn gặp sư đệ của tôi không?"

Hoàng đế không ngờ nàng lại bất chợt hỏi câu này, dừng lại một chút rồi cười đáp: "Cái này thì không cần, để sư đệ ngươi lo mà học hành đi, sau này học thành tài thì báo đáp triều đình."

Mãn Bảo lại hết sức tiến cử sư đệ của nàng, "Bệ hạ, sư đệ của tôi rất có tài hoa, hơn nữa bây giờ ngài gặp hắn, thì cũng có lợi đối với chuyện chúng ta muốn làm sau này ạ."

Hoàng đế: ".. Chuyện chúng ta muốn làm sau này?"

"Đúng vậy," Mãn Bảo ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế, ánh mắt chạm nhau, trong đầu nàng thoáng chốc xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, lời dặn dò của tiên sinh, lời dặn dò của Bạch Thiện, thế là lời đến bên miệng lại nuốt xuống, nhưng nàng không hề lùi bước, chỉ bỏ qua rất nhiều lời để nói thẳng: "Đây chẳng phải cũng là điều bệ hạ mong muốn sao?"

Hoàng đế nhìn nàng hồi lâu, không nói nên lời.

Cổ Trung ở đằng sau mấy bước sắp đổ mồ hôi lạnh.

Hoàng đế nhìn Mãn Bảo hồi lâu rồi quay đầu đi, chắp tay sau lưng tiếp tục đi về phía trước, "Ngươi vào cung còn nói được lý do, chứ hắn dựa vào đâu để vào cung chứ?"

Mãn Bảo nghĩ một chút, cũng phải, Bạch Thiện lại không biết y thuật, vội vàng đuổi theo, "Hắn không tiện vào cung, vậy bệ hạ có thể xuất cung mà."

Hoàng đế liền cười nói: "Trẫm cũng muốn xuất cung, nhưng các vị quần thần sẽ không đồng ý."

Trong lòng Mãn Bảo khẽ hừ một tiếng, ngài ngay cả Ích Châu xa xôi như vậy còn chạy tới được, bây giờ ngay cả ra khỏi cung đi dạo một vòng kinh thành cũng làm không được ư?

Lừa ai chứ?

Nhưng Mãn Bảo cũng không dám nói ra miệng, nàng liền khổ não suy tư, nghĩ xem có lý do gì hay để Bạch Thiện có thể quang minh chính đại vào gặp hoàng đế.

Hoàng đế thấy nàng suy tư thì nở nụ cười, nhẹ giọng đề nghị: "Thật ra ngươi cũng là khổ chủ, ngươi cáo trạng hay hắn cáo trạng cũng đều như nhau, ngươi cứ ở đây cáo trạng trước, sau đó hắn cáo trạng theo là được."

Mãn Bảo trầm ngâm một lát rồi nói: "Tôi phải về nhà thương lượng với người nhà đã, hơn nữa còn phải chữa bệnh cho hoàng hậu mà."

"Đúng," Hoàng đế vội nói: "Chuyện này không cần quá gấp, cứ ổn định bệnh tình của hoàng hậu trước đã rồi nói."

Mãn Bảo nhìn hắn một cái thật sâu, gật đầu.

Hai người đi dạo một vòng mới trở về đại điện, thái tử vội vàng nghênh đón, lướt qua cha hắn, trực tiếp hỏi Mãn Bảo, "Mẫu hậu ta thế nào rồi?"

Mãn Bảo đáp: "Ngủ rồi, nàng ấy ngủ không ngon, cho nên cứ để nàng ấy ngủ đi, nhưng cũng đừng để ngủ quá lâu, qua nửa canh giờ nữa thì gọi dậy đi."

Thái tử thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn hoàng đế, nói: "Phụ hoàng, không bằng đại xá thiên hạ, độ cho người được vào nhân đạo, cầu phúc cho mẫu hậu."

Hoàng đế hơi trầm ngâm rồi gật đầu đáp: "Cũng được, rồi đến chùa Phổ Quang mời cao tăng vào cung cầu phúc cho hoàng hậu nữa."
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back