Truyện Ma [Dịch] Âm Dương Dị Thám - Dạ Yểm

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vu Nữ, 31 Tháng một 2025.

  1. Vu Nữ

    Bài viết:
    0
    Người Đếm Thi. Chương 13. Tin Đồn Ma Ám

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tôi và Kiều Vỹ ra khỏi nhà hàng thì đã là bẩy giờ tối. Sau đó, hai người chúng tôi lên đường đến thẳng bãi rác ở ngoại ô phía đông thành phố.

    Vùng ngoại ô phía đông không xa lạ với tôi, ông tôi và bố mẹ tôi trước đây đều là nhân viên của nhà máy hóa dầu. Ngay cả trường mẫu giáo tôi học khi còn nhỏ trong nhà máy cũng được mở bởi chính nhà máy hóa chất, chính vì Lôi Đình mà tôi phải chấm dứt sự nghiệp mẫu giáo của mình từ sớm.

    Khi tôi còn nhỏ vì tính chất công việc mà gia đình tôi luôn sống ở phía đông thành phố. Trong ấn tượng của tôi, vùng ngoại ô phía đông là nơi được bao quanh bởi nhiều nhà máy lớn, cứ ra khỏi cửa điều tôi thấy nhiều nhất là những cột khói mầu đen, cùng đủ loại máy bốc xếp, cần cẩu, v. V.

    Lúc đó nhà tôi cách bãi rác chỉ vài trăm mét, tôi gọi là núi giấu vàng vì ở đó lúc nào cũng có thể tìm thấy đủ trò vui, tôi và lũ trẻ hàng xóm thường lẻn đến đó để khám phá.

    Sở dĩ phải trốn đi là vì người lớn không cho phép. Vào thời điểm đó, hầu hết mọi người lớn trong gia đình đều nói với con cái rằng có một sinh vật bí ẩn trên thế giới tên là "Ông ba bị", chỉ cần bị "Ông ba bị" chạm vào đầu đứa trẻ sẽ ngoan ngoãn đi theo và không thể nào trở về được nữa.

    Những đứa trẻ trong khu tôi ở về cơ bản đã bị tẩy não bởi truyền thuyết về "Ông ba bị", nên trong một khoảng thời gian khá dài "Ông già" đã là một sự tồn tại đáng sợ trong mắt chúng tôi.

    Những chuyến phiêu lưu trên núi rác của tôi cũng vì tôi thực sự đã gặp "Ông ba bị" một lần mà kết thúc. Tất nhiên, bây giờ tôi biết rằng cái gọi là Ông ba bị là kẻ buôn người chuyên bắt cóc và bán trẻ em, người mà tôi nhìn thấy ở bãi rác chỉ là một người đàn ông vô gia cư mà thôi.

    Đã gần tám giờ rưỡi, bãi rác cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của tôi và Kiều Vỹ. Sau khi từ quốc lộ rẽ xuống, là một bãi đất trống đầy cát, trên đó có vài núi rác cao như ngôi nhà ba tầng. Tôi lái xe qua những núi rác này và nhanh chóng đến bên cạnh một cái hố lớn chuyên để chôn lấp rác.

    Cái hố này lớn bằng ba bốn sân bóng được đào rất sâu. Xung quanh hố có rất nhiều cột đèn, đèn sáng đến mức có chút chói mắt, chắc do sợ phương tiện đi vào đây vô tình rơi vào hố.

    Tiền đề của việc Tam Ma Tử bảo chúng tôi đến đây là Kiều Vỹ biết về chuyện tâm linh, nhưng cần tìm cái gì thì ông ta không nói chính xác.

    Kiều Vỹ xuống xe liếc nhìn đáy hố, sau đó lại nhìn xung quanh, cuối cùng cau mày nhìn tôi và nói:

    - - "Nếu lời Tam Ma Tử có nghĩa là ở đây bị ma ám, tôi nghĩ chúng tôi đã đến một chuyến vô ích rồi."

    - - "Sao lại nói vậy?"

    - - "Nhìn đằng kia." Kiều Vỹ chỉ về phía xa của hố rác.

    Tôi nhìn theo hướng Kiều Vỹ chỉ, phía đó ngoài hố sâu thì là núi rác, tôi không thấy bất cứ thứ gì khác.

    - - "Có âm khí không?" Tôi hỏi.

    Kiều Vỹ lắc đầu nói:

    - - "Hố rác này do một cao thủ dùng Hỏa Long Trận trấn áp, không thể có ma ám ở đây được. Hố này chạy dài từ đông sang tây, tạo thành một thung lũng sâu trên mặt đất bằng phẳng. Phía đông của miệng hố đầy lửa dữ, bên cạnh cái hố là cây cột gỗ đã trở thành tạo thành thế Hỏa Long. Cái hố này lại nằm giữa bãi rác. Dù có ma cũng sẽ bị trấn áp mà biến mất. Bây giờ có muốn tìm cũng không thấy."

    - - "Không có ma mà Tam Ma Tử hành hai người chúng ta đến đây chuyến này sao? Liệu cái hố này gần đây mới được đào ra, Tam Ma Tử còn chưa biết thì sao?"

    - - "Cái này tôi không biết. Tôi không giỏi về kỹ thuật xây dựng, chỉ nhìn thì không thể biết cái hố này đã được đào bao lâu rồi." Kiều Vỹ vừa nói vừa đá vào những mảnh đá vụn bên cạnh hố. Đá cụn lăn đến thành hố rơi xuống đáy hố tạo nên tiếng đá va vào nhau kêu đôm đốp.

    Chính vào lúc này, giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ bên phải tôi:

    - - "Các anh đang làm gì vậy?"

    Tôi nhanh chóng quay đầu lại thấy một người đàn ông cầm chiếc đèn pin mặc đồng phục màu xanh đậm và đội mũ cứng đang đi về phía tôi và Kiều Vỹ.

    Kiều Vỹ và tôi cùng nhìn về phía đó, và lấy thẻ cố vấn cảnh sát hình sự của chúng tôi ra mở cho anh ta xem - kể từ khi tôi nhận được thứ này, tôi tôi thấy làm bất cứ điều gì cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

    Người đội mũ cứng chiếu đèn pin vào giấy tờ tùy thân trên tay tôi nhìn kỹ rồi đọc ra tiếng: "Đội cảnh sát hình sự.. cố vấn.. vinh dự? Các anh là cảnh sát à?"

    - - "Chúng tôi không phải là cảnh sát, nhưng chúng tôi quả thực có giúp cảnh sát điều tra vụ án. Anh trực ca đêm ở đây à?" Tôi lấy lại thẻ cố vấn và hỏi.

    Mũ cứng gật đầu lia lịa nói: "Đúng vậy, hôm nay tôi trực ca đêm. Các anh đang điều tra gì vậy?"

    Câu hỏi này làm tôi cứng họng, tôi còn không biết hôm nay tôi đến để điều tra cái gì, vì vậy tôi chỉ hỏi cái hố lớn được đào ra khi nào.

    Mũ cứng trả lời rằng cái hố được đào ba năm rồi nhưng chưa bao giờ dùng để đổ rác, vẫn cứ để không như vậy, không biết rốt cuộc người quản lý bãi rác có kế hoạch xử lý cái hố như thế nào.

    Sau đó Kiều Vỹ cũng hỏi:

    - - "Trước khi cái hố được đào ba năm trước, có điều gì kỳ lạ xảy ra ở bãi rác vào ban đêm không?"

    Mũ cứng đột nhiên chuyển thành vẻ mặt ngạc nhiên khi nghe câu hỏi, sau đó mang vẻ mặt đầy sự thần bí đến gần tôi nói:

    - - "Anh cũng nghe nói qua?"

    Kiều Vỹ và tôi không thể không nhìn nhau, sau đó tôi lập tức quay lại hỏi:

    - - "Nghe nói chuyện gì cơ?"

    - - "Có một khoảng thời gian bãi rác rất hỗn loạn về đêm, cửa phòng trực thường xuyên bị gõ vào sau nửa đêm nhưng sau khi mở cửa ra thì không thấy ai. Xung quanh đều là những khoảng đất trống, người nào muốn ẩn náu cũng không có chỗ. Còn nữa chẳng có ai chạy đến vào giữa đêm chỉ để trêu đùa chúng tôi cả."

    - - "Vậy anh có nghĩ là nó bị ma ám không?" Tôi hỏi.

    Mũ bảo hiểm cong môi gật đầu rồi nói tiếp:

    - - "Không phải chỉ là tôi nghĩ như thế mà tất cả những người trực ca đều cảm thấy như vậy, nhiều người trong chúng tôi còn tận mắt nhìn thấy bóng ma. Tôi nghe mọi người nói rằng bãi rác trước đây quản lý không tốt. Thường xuyên có bọn côn đồ đến đây bắt cóc và giết người. Ai bị giết thì chôn thẳng xuống hố rác, hồn ma là của những người đã bị giết."

    - - "Anh đã từng nhìn thấy ma chưa?" Tôi hỏi.

    "Thấy.. ừm.. Tôi không chắc có đúng không, dù sao thì cũng có nhìn thấy một bóng người lay động ở bãi rác, nhưng khi tôi qua đó thì lại không thấy ai cả."

    - - "Vậy anh có thể đưa hai chúng tôi đến nơi anh gặp ma không?"

    - - "Được, hai người đi cùng tôi." Mũ bảo hiểm đồng ý rồi quay người dẫn đường cho tôi và Kiều Vỹ.

    Tôi không lái xe ô tô, tôi đi bộ cùng với mũ bảo hiểm khoảng 100 mét đến một bãi đất trống khác. Đất trên mặt đất rõ ràng đã bị lật tung lên, ước chừng dưới chân tôi đã chôn đầy rác rồi.

    Mũ bảo hiểm chỉ xuống chân nói: "Mười năm trước, khu vực này là một núi rác lớn, lúc mới đến tôi có nhiệm vụ hàng ngày lái xe san bằng chỗ rác chất đống lên, vào một đêm phải tăng ca tôi thấy ma ở khu vực này, sau khi núi rác bị chôn vùi tôi đã không còn nhìn thấy thứ đó nữa."

    Tôi gật đầu với mũ bảo hiểm và cảm ơn anh ta, sau đó hỏi Kiều Vỹ:

    - - "Cậu có nghĩ ở đây có thể có ma không?"

    - - "Hiện tại tôi không thể cảm nhận được gì, tôi chỉ có thể dnùg Triệu Hồn Quyết thử xem sao." Nói xong, Kiều Vỹ lấy ra một ít bùa giấy màu vàng từ trong túi áo khoác của mình và bắt đầu niệm chú.
     
    MTrang1102Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. Vu Nữ

    Bài viết:
    0
    Người Đếm Thi. Chương 14. Không Biết Mình Đã Chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Vỹ đã vẽ một vòng tròn lớn trên đất giống như mọi lần cậu ta sử dụng Triệu Hồn Quyết trước đây, nhưng lần này hình tròn cậu ta vẽ thực sự rất lớn, đường kính phải hơn mười mét. Khi vòng tròn được vẽ xong, tất cả những lá bùa bằng giấy màu vàng trong tay cậu ta cũng đã rải hết, sau đó cậu ta lấy ra một con dao găm bằng kim loại từ trên người của mình và cắm thật mạnh vào giữa vòng tròn.

    Khi con dao găm cắm xuống đất, trong vòng tròn thổi đến một cơn gió lạnh, và tôi nhanh chóng kéo mũ bảo hiểm của mình và đi ra ngoài vòng tròn.

    Ngay khi chúng tôi vừa ra khỏi vòng tròn, một bàn tay vươn ra khỏi mặt đất! Tình hình giống hệt như khi các hồn ma được triệu hồi ở Làng Đà Yêu hồi tháng Giêng!

    Mũ bảo hiểm kinh hoàng kêu lên, sau đó chiếu ánh sáng của đèn pin vào bàn tay nhô lên khỏi mặt đất, đồng thời hét lên:

    - - "Có cái gì.. có tay! Có tay!"

    Tôi nhanh chóng gật đầu rồi nói với anh ta rằng tôi đã nhìn thấy nó, và bảo anh ấy đừng làm ồn và cũng đừng sợ.

    Mũ bảo hiểm cũng khá can đảm. Nghe tôi nói xong, anh ta gật đầu lia lịa với tôi, sau đó ngậm chặt miệng và mở to mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay ma quái đang trồi lên từ vòng tròn.

    Bàn tay ma quái đúng như tôi dự đoán chỉ là khúc dạo đầu, rất nhanh sau đó cánh tay, đầu, thân mình, chân dần dần nhô lên khỏi mặt đất, một con người hoàn chỉnh đứng trong vòng tròn - đó là một thanh niên ăn mặc gọn gàng. Sau khi trồi lên từ mặt đất, anh ta ngơ ngác nhìn xung quanh, không hề có vẻ muốn tấn công ai cả.

    Sau khi con ma nam này đi ra, dưới đất có bốn tay khác lần lượt trồi lên, sau đó là ba ông già cũng một người đàn bà trung niên hiện lên. Bốn người này ăn mặc luộm thuộm, giống như mấy người ăn mày mà tôi thấy hồi còn bé!

    Kiều Vỹ đứng cạnh con dao găm ở giữa vòng tròn và không ngừng lẩm nhẩm, nhưng sau năm người này, không còn có bóng ma nào khác nữa xuất hiện.

    - - "Hình như chỉ có mấy người này thôi." Tôi nhắc nhở Kiều Vỹ.

    Kiều Vỹ gật đầu với tôi, sau đó nói với tốc độ rất nhanh:

    - - "Đi hỏi họ xem họ chết như thế nào, tôi không thể di chuyển." Nói xong, cậu ta lập tức tiếp tục niệm chú hoặc những câu giống như kinh văn.

    Mặc dù tôi chưa bao giờ giao tiếp với ma, nhưng dường như khi Kiều Vỹ nói chuyện với ma không cần bất kỳ nghi thức đặc biệt nào, thế là tôi bắt chiếc bộ dạng của Kiều Vỹ bước đến trước mặt con ma nam ăn mặc chỉnh tề trong vòng tròn và ngập ngừng hỏi:

    - - "Tôi đang nói chuyện với anh, anh có nghe thấy tôi nói không?"

    Nam ma thật sự có phản ứng, hắn chậm rãi quay mặt về phía tôi, nhưng trên mặt vẫn là vô cùng bối rối.

    "Tôi đang nói chuyện với anh, anh có nghe thấy tôi nói không?" Tôi hỏi lại.

    - - "Anh là ai?" Ma nam đáp lại!

    Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với một con ma, mặc dù cảm giác rất quái dị nhưng trong lòng tôi nhiều hơn là cảm giác phấn khích khó tả.

    - - "Tôi là cảnh sát, tôi đến đây để điều tra vụ án. Anh có biết anh đã chết như thế nào không?" Tôi nửa đùa nửa thật hỏi ma nam.

    - - "Tôi.. tôi chết rồi sao? Tại sao tôi.. chết? Tại sao.."

    Nam ma dường như phản ứng chậm mấy nhịp, hàm hồ hỏi lại vấn đề tương tự, vừa chậm rãi xoay người nhìn xung quanh.

    Không chỉ có ma nam này, mà bốn con ma khác ăn mặc giống như ăn mày cũng nhìn xung quanh một vòng, có con ma thỉnh thoảng tiến lên một hai bước nhỏ, nhưng ngay sau đó liền dừng lại tại chỗ rồi tiếp tục nhìn xung quanh, như thể bị mắc kẹt trong một mê cung vô hình.

    Tôi định hỏi ma nam thêm vài câu nữa, nhưng anh ta phớt lờ tôi, chỉ tiếp tục lặp lại câu trước đó -- "Tại sao tôi lại chết". Khi tôi thấy tôi không thể giao tiếp với anh ta, tôi đã cố gắng nói chuyện với bốn con ma khác, nhưng bốn con ma này còn không bằng ma nam, họ thậm chí không nói gì cả, họ chỉ lo quanh quẩn ở trong vòng tròn.

    Tôi thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu, vì vậy tôi chỉ có thể ra hiệu cho Kiều Vỹ thấy rằng tôi hết cách rồi.

    Kiều Vỹ ngay lập tức ngừng niệm chú, sau đó chạy đến một trong những linh hồn đã chết của những người ăn xin với tốc độ nhanh nhất. Nhưng cậu ta không kịp làm gì hoặc hỏi bất kỳ câu hỏi nào, vòng tròn được vẽ trên mặt đất đã bùng cháy và tạo thành một vòng lửa khổng lồ.

    Năm linh hồn đã chết đột nhiên che mặt đau đớn tột cùng, sau đó cơ thể họ bốc cháy dữ dội. Chưa đầy một giây sau, năm linh hồn này đã hoàn toàn biến thành một quả cầu lửa rồi cùng biến mất, vòng lửa trên mặt đất cũng mờ đi.

    Kiều Vỹ cũng bất lực lắc đầu:

    - - "Hết cách rồi, cho dù là phá được Hỏa Long trận, xem ra cũng vô dụng."

    - - "Không thể giao tiếp với họ sao?" Tôi vội vàng hỏi.

    - - "Không phải là không giao tiếp được, tôi đoán là họ còn không biết họ chết như thế nào."

    Kiều Vỹ sau đó giải thích rằng ma thường bắt đầu quên mọi thứ sau hơn một trăm năm, nhưng cho dù bao nhiêu năm đã trôi qua, có một điều mà những con ma sẽ không bao giờ quên, và đó là nguyên nhân dẫn đến cái chết của chính họ. Từ câu hỏi tôi vừa hỏi và phản ứng của năm con ma, có thể họ chết khi đang ngủ, hoặc cái chết đến quá đột ngột khiến họ không kịp nhận ra.

    Bốn người vô gia cư, một người đàn ông trẻ tuổi, linh hồn đã chết của họ xuất hiện cùng một nơi trong bãi rác, mối liên hệ ở đây là gì? Họ có liên quan gì đến việc nhà tang lễ bị mất xác và liên quan gì đến cái chết của anh Trịnh?

    Anh Trịnh từng nói rằng có xác chết bị thiếu, mà anh ấy còn nhìn thấy cương thi, anh ấy đã phát hiện được gì? Phát hiện có người mang xác ra khỏi nhà tang lễ vứt vào bãi rác?

    Hơn nữa, đã có chuyện gì xảy ra với năm người này? Điều gì đã xảy ra với họ mà khiến họ thậm chí đến mình chết như thế nào cũng không biết?

    Vẫn còn quá nhiều vấn đề mà tôi nhất thời không thể tìm ra chỗ đột phá.

    Trong khi tôi đang suy nghĩ về những vấn đề này, Kiều Vỹ cũng nhổ con dao găm của mình lên khỏi mặt đất, sau đó cậu ta đi đến bên cạnh mũ bảo hiểm và hỏi liệu anh ấy có biết ba năm trước là ai đã thiết kế ra cái hố này không và cách liên hệ với người thiết kế.

    Hai mắt mũ bảo hiểm vẫn nhìn chằm chằm vào vòng tròn, cả người hoàn toàn sững sờ. Kiều Vỹ hỏi đi hỏi lại hai lần anh ta mới hồi hồn nói rằng lúc đó việc được chỉ đạo bởi hai người, một người là người lạ để bộ râu dê, người còn lại là người phụ trách xây dựng bãi rác.

    Kiều Vỹ xin số điện thoại của người phụ trách thi công bãi rác, và như thường lệ dặn dò mũ bảo hiểm không được nói chuyện ma với mọi người, sau đó chúng tôi cùng nhau cảm ơn rồi lên xe rời khỏi bãi rác.

    Kiều Vỹ không trực tiếp gọi điện cho người phụ trách thi công bãi rác, thay vào đó cậu ta gửi số cho Đường Huy và nhờ Đường Huy gọi người phụ trách bãi rác đến sở Công an làm việc.

    Lúc chúng tôi trở lại đội cảnh sát hình sự công an thành phố đã là chín giờ tối, Đường Huy cũng đã thuận lợi gọi người phụ trách thi công bãi rác đến đội cảnh sát, và đã sắp xếp đưa anh ta vào phòng điều tra.
     
  3. Vu Nữ

    Bài viết:
    0
    Người Đếm Thi. Chương 15. Những Người Nhặt Rác Bị Mất Tích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người phụ trách đó họ Lưu, năm nay 47 tuổi, đã làm việc ở bãi rác 18 năm, hiện là chủ nhiệm thi công hiện trường bãi rác, cũng được coi như một lãnh đạo cấp cơ sở. Kiều Vỹ và tôi đã tìm hiểu thông tin cơ bản về chủ nhiệm Lưu này từ Đường Huy xong thì cả ba chúng tôi cùng nhau vào phòng thẩm vấn.

    Trong phòng thẩm vấn chỉ có một người đàn ông vừa to vừa thô trông như Lí Quỳ, hiển nhiên đây là chủ nhiệm Lưu của bãi rác.

    Chúng tôi vừa bước vào phòng, chủ nhiệm Lưu này lập tức bật dậu thô lỗ hét lên:

    - - "Rốt cuộc các người muốn hỏi cái gì? Hỏi gì thì mau hỏi đi! Nửa đêm nửa hôm.. Ngày mai tôi còn phải đi làm!"

    Chủ nhiệm Lưu rõ ràng rất không hài lòng khi anh ta bị gọi đến sở Công an vào ban đêm, sự không hài lòng này không chỉ thể hiện qua lời nói, mà còn có thể thấy rõ qua nét mặt của anh ta.

    Đường Huy lịch sự xin lỗi chủ nhiệm Lưu, lại xoa dịu anh ta vài câu, nói vài lời nhẹ nhàng như cảm ơn anh ta đã hợp tác.

    Tôi không biết chủ nhiệm Lưu có ưa nặng hay không, nhưng chắc chắn anh ta ưa nhẹ. Một vài câu nói của Đường Huy đã làm dịu đi biểu cảm trên gương mặt của chủ nhiệm Lưu, anh ta ngồi xuống, hất cằm nhìn tôi và Kiều Vỹ rồi nói: "Hai người là lãnh đạo hả? Cần hỏi gì thì hỏi đi."

    Kiều Vỹ không giải thích rõ danh tính của chúng tôi với anh ta, trực tiếp kéo ghế ngồi trước mặt chủ nhiệm Lưu và hỏi:

    - - "Ba năm trước, anh cùng một người đã đào một cái hố lớn ở bãi rác, và cái hố này chưa từng được lấp đầy đúng không?"

    - - "Đúng, có vấn đề gì không?"

    - - "Không. Tôi chỉ muốn biết ai là người đã cùng anh thiết kế ra cái hố vào thời điểm đó."

    - - "Ồ. Người đó à. Anh ta khá hài hước. Anh ta nói rằng anh ta là tiên gì ấy nhỉ. Chính là cảm giác rất bí hiểm, nhưng theo tôi thấy hắn là một kẻ lừa đảo."

    - - "Có phải là Hoàng Lang Tiên không?" Tôi ngắt lời hỏi.

    - - "Đúng, đúng! Hoàng Thử Lang! Nói thật là anh ta thực sự giống đấy, mặt thì xám xịt, gầy gò, trên cằm còn có một bộ râu màu vàng! Vẻ ngoài của hắn ta đặc biệt đến mức tôi chưa bao giờ thấy người nào kỳ lạ đến thế lần thứ hai trong đời."

    Câu trả lời của chủ nhiệm Lưu khiến tôi có chút kích động - sự việc thực sự đã có tiến triển!

    Tam Ma Tử có ý bảo tôi và Kiều Vỹ đến bãi rác, có lẽ không phải để chúng tôi đi bắt ma, mà là dẫn dắt để chúng tôi đi tìm được nhân vật Hoàng Lang Tiên này!

    Kiều Vỹ vội hỏi chủ nhiệm Lưu có biết cách tìm Hoàng Lang Tiên đó không.

    Chủ nhiệm Lưu lập tức gật đầu, lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Hoàng Lang Tiên. "Anh ta khá dễ gần, chỉ làm việc với một tuần nhưng dường như thực sự coi tôi là anh em, bảo sau nàycó việc gì khó khăn cứ tìm anh ta."

    - - "Anh ta không nói tên anh ta là gì?" Kiều Vỹ vừa ghi lại số điện thoại vừa hỏi.

    - - "Không, anh ta chỉ nói mình là Hoàng Lang Tiên." chủ nhiệm Lưu lắc đầu.

    - - "Vậy thì anh có biết anh ta đến đào cái hố đó để làm gì không?"

    - - "Làm sao tôi biết được. Tất cả đều là do cấp trên sắp xếp. Những nhân viên nhỏ bé như chúng tôi chỉ biết nghe lời làm việc, những chuyện khác không hỏi nhiều, hơn nữa chuyện này cũng không có gì đáng phải hỏi. Người làng đều biết.. mà thôi, nói với các anh cũng.."

    - - "Có phải là liên quan đến chuyện có ma ám không?" Kiều Vỹ cắt ngang.

    Chủ nhiệm Lưu sửng sốt,

    - - "Anh cũng nghe nói rồi à?"

    Kiều Vỹ cười nói:

    - - "Anh nói rồi mà, người cả thôn đều biếtlà chuyện gì. Ý của anh là lãnh đạo cấp trên biết có ma ám ở bãi rác, cho nên mới sắp xếp Hoàng Lang Tiên tới giúp trấn áp, phải không?"

    - - "Ừ. Lúc đó thì không nói rõ với tôi, nhưng tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tôi nghĩ mấy thứ đó chẳng có ích gì, đều là do mấy người ở công trường tưởng mấy người nhặt rác là ma. Về sau những người nhặt rác không còn tới nữa, thì cũng chẳng có ma quỷ gì nữa. Tôi thấy có mời Hoàng Lang Tiên đến hay không cũng vậy."

    - - "Chờ đã! Anh nói rằng những người nhặt rác không còn đến nữa?" Tôi lại xen vào.

    - - "Đúng vậy, tôi hiếm khi nhìn thấy họ nữa."

    - - "Anh đã dùng biện pháp gì để xua đuổi họ?" Tôi hỏi.

    - - "Tôi đuổi họ làm cái gì. Chỗ chúng tôi xử lý rác sinh hoạt chứ không phải là trạm thu gom phế phẩm, hơn rác không còn chất đống bên ngoài nữa, cứ vài ngày nữa sẽ chôn một mẻ, cho nên có muốn nhặt cũng không nhặt được gì, cho nên những người nhặt rác đều bỏ đi hết." Chủ nhiệm Lưu trả lời.

    - - "Vậy ý anh là vì rác được xử lý bằng cách chôn lấp, nên có ít người nhặt rác hơn?"

    - - "Chuyện này.." chủ nhiệm Lưu lần này không trả lời ngay mà do dự một lúc.

    - - "Nói như vậy có vẻ hơi sai. Hình như từ bảy tám năm trước xung quanh bãi rác đã có rất ít người nhặt rác đến, mấy năm gần đây bọn họ còn chẳng xuất hiện nữa. Dù sao hỏi tôi cũng vô dụng, tôi chỉ phụ trách chỉ huy công nhân lái xe san bằng, vấn đề về nhân khẩu thì tôi không biết."

    - - "Ừm, cảm ơn anh." Tôi cảm ơn chủ nhiệm Lưu, và sau đó gật đầu với Kiều Vỹ để ra hiệu rằng tôi đã hỏi xong tất cả các câu hỏi.

    Kiều Vỹ không có gì để hỏi, vì vậy chúng tôi một lần nữa cảm ơn chủ nhiệm Lưu, và sau đó Đường Huy đã sắp xếp người đưa chủ nhiệm Lưu về nhà.

    Chuyến đi này của chủ nhiệm Lưu có ý nghĩa rất quan trọng đối với chúng tôi. Nhân vật của Hoàng Lang Tiên là chìa khóa để phán đoán nguyên nhân thực sự cái chết của anh Trịnh là gì, không chỉ vậy, sự sụt giảm nghiêm trọng của những người nhặt rác ở bãi rác mà không có lý do cũng là một nghi ngờ quan trọng!

    Những cô hồn dã quỷ trong bãi phế liệu bị Hỏa Long Trận hạ gục rõ ràng là những người vô gia cư chuyên đi nhặt ra, không phải vì rác bị chôn lấp mà họ bỏ đi, mà do tất cả đều đã chết!

    Họ đã chết như thế nào? Ai đang lấy đi mạng sống của những người nhặt rác này?

    Ma nam trẻ tuổi được Kiều Vỹ triệu hồi hiển nhiên không phải là người nhặt rác, anh ta có liên quan gì đến sự việc này?

    Vấn đề không những giảm mà còn tăng lên, nhưng đối với tôi mà nói đây không phải là điều xấu. Người nhặt rác ở bãi rác bị giết, xác chết trong nhà tang lễ biến mất không rõ lý do, nhân viên nhà tang lễ bị giết, giám đốc sở Công an che giấu sự thật về vụ giết người.. những câu hỏi được trả lời riêng rẽ có thể có vô số khả năng, nhưng nếu xâu chuỗi chúng lại với nhau cùng lúc giải đáp tất cả nghi vấn thì đáp án sẽ ít đi nhiều.

    Ví dụ: Những người nhặt rác xung quanh bãi rác lần lượt bị giết, thi thể được đưa đến nhà tang lễ và sau đó được đánh cắp và được đưa trở lại bãi rác để chôn cùng với rác. Và quá trình này bị anh Trịnh phát hiện, đã nhầm tưởng rằng kẻ vận chuyển xác chết là cương thi, vì vậy anh ta mỗi ngày đều gây rắc rối cuối cùng dẫn đến chuyện bị giết.

    Kẻ nào sẽ có mối thâm thù đại hận với những người nhặt rác?

    Câu hỏi này chỉ quanh quẩn trong đầu tôi vài giây, sau đó bốn chữ "Ông ba bị" nảy ra!

    Tôi lập tức nói với Đường Huy:

    - - "Những người trong nhà tang lễ, giám đốc sở công an, anh có thể kiểm tra xem họ có con cái, hay người thân từng bị bắt cóc không?"

    Đường Huy kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, hiển nhiên không biết tại sao tôi lại đột ngột đưa ra yêu cầu này. Vì vậy, tôi đã nói ngắn gọn với Đường Huy về suy đoán của mình, Đường Huy nghĩ rằng suy đoán của tôi có triển vọng, vì vậy anh ta lập tức liên lạc với Lôi Khởi Sơn để chuẩn bị cho cuộc điều tra xuyên đêm.

    Kiều Vỹ và tôi cũng không có ý định về nhà nghỉ ngơi. Vì chúng tôi đã có được số điện thoại của Hoàng Lang Tiên thì đương nhiên phải đến thăm hỏi một chút.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...