Ngôn Tình [Edit] Phúc Nữ Nhà Nông - Úc Vũ Trúc

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi HiHi2129, 14 Tháng tám 2022.

  1. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 1060: Trời xui đất khiến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãn Bảo nói: "Ích Châu vương cũng muốn cướp ngôi của hắn."

    Bạch Thiện nói: "Ngôi vị hiện tại là của hoàng đế, Ích Châu vương muốn cướp thì cũng là cướp của hoàng đế, tam hoàng tử muốn cướp vị trí đông cung, cho nên thái tử đương nhiên sẽ đối đầu với tam hoàng tử."

    Bạch nhị lang lẩm bẩm: "Không phải thái tử và tam hoàng tử là huynh đệ ruột ư? Cùng một mẹ sinh ra mà cũng tranh giành?"

    Bạch đại lang không khỏi nhỏ giọng nói: "Đương kim hoàng thượng và tiên thái tử, tam hoàng tử khi ấy chẳng phải cũng là cùng một mẹ sinh ra sao? Hơn nữa hoàng đế và Ích Châu vương cũng là huynh đệ ruột."

    Mọi người nghe xong đều thấy đúng là như vậy.

    Mãn Bảo liền thở dài, "Nếu muội là thái hậu và hoàng hậu, nhất định sẽ đau lòng chết mất, mấy đứa con xui xẻo này, đáng đánh đòn hết."

    Nàng nói: "Cha mẹ muội còn sống, mấy ca ca ta còn không dám tranh giành gia sản."

    Bạch Thiện lại nói: "Gia sản này chính là cả thiên hạ, từ xưa đến nay, vì tranh cái ghế này mà có bao nhiêu cha con, huynh đệ tàn sát lẫn nhau?"

    Mãn Bảo không tán thành lắm, "Ai nói thiên hạ này là gia sản của nhà bọn họ, thiên hạ bách tính đôi khi cũng có thể lên tiếng, nếu thái tử động một chút là chém người, đợi hắn làm hoàng đế, thần dân phải sợ hãi đến mức nào?"

    Bạch nhị lang liên tục gật đầu, "Người ngồi trên tàn bạo, đến lúc đó cuộc sống của chúng ta nhất định không dễ dàng."

    Bạch đại lang nghe đến ngây người, hận không thể bịt miệng bọn họ lại, hắn quay đầu nhìn tiên sinh, "Tiên sinh, cứ để bọn họ nói những lời này ạ?"

    Trang tiên sinh không để ý nói: "Chúng ta tự nói chuyện ở nhà, không sao đâu."

    "Nhưng tai vách mạch rừng mà."

    Mọi người liền đồng loạt quay đầu nhìn bức tường nhà bọn họ, cực kỳ yên tâm: "Yên tâm đi, cách cả căn nhà, chúng ta cũng không lớn tiếng la hét, sẽ không ai biết đâu."

    Ba người Mãn Bảo cùng nói với Bạch đại lang: "Chỉ cần Bạch sư huynh (đại ca) không nói ra ngoài là được."

    Bạch đại lang: . Ta bị ngốc hay là ngu vậy, loại lời nói chết người này tại sao phải nói ra ngoài?

    Thế là mọi người tiếp tục thảo luận, Bạch Thiện ở Quốc Tử Học, tiếp xúc được nhiều tin tức nhất, lại còn nhanh nhất.

    Hơn nữa hôm nay hắn còn cố ý nghe ngóng chuyện ân oán giữa thái tử và tam hoàng tử, tuy rằng không có mấy ai chịu nói, nhưng hắn hỏi bóng gió những chuyện khác, rồi kết hợp với một số chuyện trước đây từng nghe được, thế là vẫn tóm tắt ra được ân oán của bọn họ.

    Thêm vào đó, Trang tiên sinh cũng không phải là thật sự không để ý chuyện bên ngoài, ông nói: "Thái tử được phong vào năm thứ hai sau khi bệ hạ đăng cơ, tuy trong dân gian thường có lời đồn nói thái tử không thích học hành, mà thích cưỡi ngựa bắn cung và binh mã hơn, nhưng mười mấy năm nay, đông cung cũng tận chức tận trách. Hai lần bệ hạ xuất chinh, đều là thái tử ở lại giám quốc, hai lần đều không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Bất kể là gieo trồng vụ xuân hay thu hoạch vụ thu, thậm chí là tế trời đều bình an vô sự, có thể thấy năng lực của thái tử."

    Bạch Thiện gật đầu, kỳ thật thái tử lớn hơn tam hoàng tử ba tuổi, theo cách nói của các bạn học trong Quốc Tử Học, lúc nhỏ quan hệ giữa thái tử và tam hoàng tử vẫn không tệ.

    Thái tử lớn tuổi hơn, còn phải có trách nhiệm dạy dỗ các đệ đệ muội muội, nên lúc đối xử với bọn họ sẽ không khỏi nghiêm khắc hơn, Bạch Thiện nói: "Ta đã cẩn thận nghe ngóng, họ nói khi thái tử gặp mấy vị hoàng tử và công chúa nhỏ tuổi hơn, đều thích hỏi chuyện bài vở, thường vì bọn họ nghịch ngợm mà xử phạt cung nhân và răn dạy bọn họ, nhưng nói cụ thể ra, thái tử cũng không thật sự trừng phạt mấy vị hoàng tử, ngược lại có mấy lần còn chịu phạt thay mấy vị hoàng tử nhỏ tuổi hơn."

    Mãn Bảo nói: "Nghe có vẻ không tệ mà, vậy giờ sao hắn lại trở mặt với tam hoàng tử?"

    Bạch Thiện nói: "Thái tử không sinh được con."

    Điểm này là hắn đoán ra được, hắn hạ thấp giọng nói: "Rất nhiều lần ta đều nghe thấy có người lén lút nói, thái tử vẫn không có con nối dõi, lại nói tam hoàng tử hành xử khiêm tốn, tài hoa xuất chúng. Nhưng thái tử với tư cách làm chủ đông cung, năng lực của hắn cũng luôn không kém, cho nên ta đoán, chủ yếu vẫn là vì không có con cái."

    Bạch Thiện bẻ ngón tay tính: "Ta tính rồi, thái tử đã thành thân gần năm năm, năm năm này, đừng nói thái tử phi, ngay đến những trắc phi và thị thiếp khác trong đông cung cũng không sinh được một đứa con nào. Nếu đây là vấn đề của thái tử phi, vậy thì những thị thiếp khác cũng phải sinh con rồi chứ, cho nên ta cảm thấy đây là vấn đề của thái tử."

    Mãn Bảo trầm ngâm: "Vô sinh à.."

    Bạch Thiện gật đầu, "Lần trước, đông cung có một thị thiếp mang thai, nghe nói thái tử và thái tử phi đều vui mừng lắm, nhưng cả hai đều không nói ra ngoài, mà là bảo vệ thị thiếp đó. Ai ngờ mới đầy ba tháng, bọn họ còn chưa kịp nói ra ngoài, thì thị thiếp đó đã sảy thai, thái tử tra ra là có người âm thầm động thủ, tra được vết tích chỉ hướng tam hoàng tử, thế là thái tử lập tức phát điên."

    Bạch Thiện nói: "Ta nghe người ta nói thái tử phi cũng rất đau lòng, ngã bệnh ngay lúc đó, thị thiếp kia lại càng thấy áy náy, cảm thấy mình không bảo vệ được đứa bé, chưa được mấy ngày đã tìm cơ hội treo cổ tự vẫn."

    Mãn Bảo và Bạch nhị lang nghe đến ngây người, "Tự vẫn chỉ vì sảy thai ư?"

    Bạch Thiện nặng nề gật đầu, "Trong học viện còn có rất nhiều người khen nàng ta trinh liệt."

    Tuy rằng hắn không hiểu trinh liệt ở chỗ nào, nhưng khi hắn nghe được đầu đuôi câu chuyện này, hắn vẫn cảm thấy khó thở.

    Hắn nói: "Tóm lại sự tình là như vậy, cho nên thái tử liền theo dõi tam hoàng tử, trùng hợp là, Đỗ Vũ vẫn luôn chơi thân với tam hoàng tử, còn Tô Kiên lại là thư đồng của Thái tử, lại còn là anh vợ của Thái tử. Hôm 16 đó, bọn họ đi đánh mã cầu trong trại nuôi ngựa phía đông, vốn là có sân bãi, nhưng hai người lại cứ khăng khăng muốn chơi riêng một sân, nên vừa hơi xích mích là đánh nhau rồi."

    Bạch Thiện quay đầu nói với Mãn Bảo: "Lần này nếu không phải ngươi rút máu của huynh đệ Đỗ gia truyền cho Tô Kiên, thì chắc chắn triều đình lúc này sẽ còn náo loạn hơn nữa. Hiện tại chỉ là thái tử và tam hoàng tử đang công kích lẫn nhau, Tô gia và Đỗ gia đều giữ im lặng, có ý muốn giải quyết riêng."

    Nếu lần này Tô Kiên chết, cho dù Đỗ Vũ không phải đền mạng thì cũng phải mất nửa cái mạng, hơn nữa Tô gia và Đỗ gia sẽ thành thù không đội trời chung;

    Còn nếu Tô Kiên không chết, thì Đỗ Vũ cũng không thể sống thoải mái được, dù sao hắn cũng bị thương nghiêm trọng như vậy, tiểu bối hai nhà lại vốn bất hòa, đánh nhau ở triều đình cũng là nhẹ.

    Thế nhưng lúc Mãn Bảo chữa cho Tô Kiên lại dùng máu của hai huynh đệ Đỗ gia, lúc đó mỗi người họn họ đều rút một ống máu đỏ au, dưới con mắt chứng kiến của người Tô gia, truyền hết cả vào cơ thể của Tô Kiên.

    Cho nên khí thế của Tô gia liền yếu đi một chút, không gây rắc rối cho Đỗ gia nữa.

    Đỗ đại lang cũng tự biết nhà mình đuối lý, lúc đó hắn đã thấy cái chăn đầy máu, còn cả vết thương trên người Tô Kiên, nghe nói ngũ tạng lục phủ đều chảy ra không ít máu.

    Cho nên sau khi về nhà hắn liền thu thập đồ bổ, quà cáp mang đến Tô gia, hôm nay có nhiều người đến thăm Tô Kiên như vậy, một là để tỏ vẻ an ủi, hai là quả thực thấy tò mò với Mãn Bảo, ba là có một số nhà nhận được sự khẩn cầu của Đỗ gia, đến thăm để nói lời hòa giải với Tô gia.

    Tuy rằng Tô gia tạm thời chưa cho ra hồi đáp rõ ràng, nhưng cũng không buộc tội Đỗ Vũ trên triều vào lúc này, kéo Đỗ gia xuống nước, cho nên thế cục hiện tại tốt hơn dự đoán rất nhiều.

    Người cắm cái đinh vào giày Tô Kiên không ngờ chuyện sẽ phát triển thành thế cục như vậy.
     
  2. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 1061: Điều tra

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...