Lục Bát Đêm Trăng Dang tay níu cõi vô thường Bỗng dưng nắm phải nỗi buồn nhân gian Gỡ buồn đốt rụi thành than Ánh trăng rải xuống cười loang bậc thềm. Không trăng đêm vẫn là đêm Có trăng hương gió ngủ quên cựa mình Có em trăng đợi đầu đình Không em ta thả thơ tình hẹn trăng. Lung liêng nhớ cái đêm rằm Chẻ đôi nước mắt rưới dăm câu thề Câu thề vướng cỏ lê thê Bước đi đứt nửa, bước về đứt năm. Đôi mình đôi bóng xa xăm Trăng treo phấp phỏng cũng thầm thì đau Nửa em giọt nhớ xanh xao Nửa anh hóa tím vọng vào hoàng hôn. Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Người cao tuổi.
Trái Khổ Qua Cầm lên Một trái khổ qua. Khổ mà kêu khổ Đúng là khổ thôi! Yêu nhau leo núi vượt đồi Chia bùi Xẻ đắng Khổ rồi cũng qua! Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Người Cao Tuổi.
Làng Tôi Đất Bán Sạch Rồi Làng tôi đất bán sạch rồi Còn chăng là lớp bùn bồi ven sông... Ông tôi mỗi sáng lưng còng Đi gieo hạt lệ xuống đồng "thổ cư" Còn cha ngơ ngác ậm ừ Nhìn nhà máy cứ từ từ mọc lên Mẹ buồn thao thức đêm đêm Hỏi đàn cò trắng sao quên không về? Làng tôi giờ đã hết quê Quán bia với quán cà phê chen đầy Ngả nghiêng kẻ tỉnh người say Ôm nhau gục nhớ đường cày ngày xưa Con trâu thuở ấy đi bừa Bao câu hò vọng hẹn mùa lúa thơm... Bàng hoàng nắng quái chiều hôm Làng giờ hoá phố cọng rơm chẳng còn... Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ viết về những năm trước năm 2000, nhiều người ở nông thôn bán đất để trở thành đại gia. Bài thơ đã đăng trên trang thơ điện tử Văn nghệ Quảng Trị
Gặp Vợ Cũ Thì thôi về lại bến sông Thả đôi nhẫn cỏ để bồng bềnh trôi Lời thề em, lời thề tôi Lạnh tanh hóa gió cuối đồi heo may. Mùa đông bỗng buốt bàn tay Lá diêu bông rụng từ ngày không nhau Tôi buồn lưu lạc trăng sao Em thành chim sáo bay vào lầu son. Trăm năm chẳng đặng vuông tròn Gặp chi để lệ phải còn lung linh? Chào nhau Chào nửa nghĩa tình Nửa kia gói lại Nhớ mình người dưng.. Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên báo Bà Rịa - Vũng Tàu, tựa bài thơ được biên tập thành Nhớ mình người dưng.
Nắng Lụa Nắng lụa là em áo lụa bay Áo bay trắng nắng, trắng vai gầy Em đi sợi nắng cài trên tóc Nửa chìm trong áo, nửa trong mây. Ta đã thầm theo để nhớ thương Lá rơi gởi nhớ xuống con đường Tình ta gởi nhớ theo hương nắng Nắng đốt phượng hồng gởi khói sương. Ta chép bài thơ lên cánh mây Câu thơ ngờ nghệch rớt trên cây Em xa sao chẳng ngày quay lại Để thấy thơ buồn hóa bướm bay. Em có về không, có đợi không? Hàng me phấp phỏng đứng như mong Con đường xưa ấy mờ hun hút Gió bụi thời gian cứ chất chồng. Xin hãy dừng chân hỡi tháng năm Lá rơi trên lá bước âm thầm Nắng xưa vụn vỡ giờ vương vãi Mảnh buồn, mảnh nhớ, mảnh xa xăm. 2001 (Tuyển tập thơ Khúc xạ mùa thương - NXB Thanh niên 2006) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên trang văn học Worldliterature
Tháng Năm Tháng Năm nhớ mẹ mua trầu Khói hương lệ ứa nhúng màu hương cau. Tháng Năm trăng bỗng lên cao Mảnh sương rớt lại làm sao sân vườn. Tháng Năm nắng nửa con đường Nửa kia mưa ướt lời thương cuối mùa. Tháng Năm quét lá sân chùa Gặp ni cô lá hóa bùa tương tư! Tháng Năm bướm đậu mù u Câu kinh mặc kệ đi tu một mình Tháng Năm thơ dán cột đình Giọng hò, giọng lý rập rình tìm nhau. Tháng Năm em cởi yếm đào Ta men cổ tích lạc vào thiên thai. Tháng Năm thả oán hận bay Phóng sinh bóng tối Hứng đầy bình minh! Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên báo hải ngoại Người Việt.
Con Thạch Sùng Gãy Lưỡi Viết tặng M.T. Ngày gặp lại em Anh lại nhớ con thạch sùng xưa gãy lưỡi! Một thời tình bạn vô tâm Một thời toàn kể chuyện tầm phào Thuở anh thích nhìn sân trường đại học trong những bài thơ viết dở Thuở em thích ngắm những dòng xe qua ly kem nhiều màu Mình vô tình hẹn rồi vội vã đi Anh vẫn thường chê lén em con nhỏ Lọ Lem gầy gò lép kẹp! Xấu như ma lem Vô duyên như ma xó! Ngày em lấy chồng Lọ Lem bỗng thành Búp bê xinh... Bỗng biến thành Công chúa... Bỗng hiện thân thành Hoa hậu... Anh cứ ngẩn ngơ như vừa đánh mất một viên ngọc quí trong đời Tàn tiệc cưới anh về thăm lại trường xưa Có một con thạch sùng trên tường chạy đuổi theo Nó bị câm Vì vừa gãy mất lưỡi! Mười năm Mười năm em đã lãng quên Mười năm anh vẫn mãi nhớ Ngày gặp lại em Nàng thiếu phụ hai con Nàng Hoàng hậu Tấm trong màu áo kiêu sa Luôn mỉm cười Trong lầu đài hạnh phúc... Anh chợt hiểu ra mình chỉ là một tên lính gác cổng khù khờ xa lạ. Rồi anh đi Mê mải với những bản trường ca lẻ bóng Với những trang thơ toàn màu sa mạc cô đơn Với những con chữ mộng du về một dĩ vãng xa Trên cát Có chú thạch sùng chạy theo Vẫn là nó Con thạch sùng của ngày xưa Con thạch sùng câm gãy lưỡi! Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên trang văn học Văn nghệ Quảng Trị.
Lặng Lẽ Bên Em Lặng lẽ bên em Như con lạc đà ngu ngơ tự bịt mắt Lang thang trên sa mạc buồn Mãi theo tìm một dấu chân xa. Lặng lẽ bên em Như cơn gió chiều mưa hạ Dịu dàng đến Nhẹ nhàng bay... tan vào sương khói lưng trời. Em khóc khi người ấy ra đi. Nhưng khi em ra đi Người ấy vẫn ngồi lại căn phòng có lọ hoa hồng mới cắm Có con mèo tam thể biếng lười, nằm ngáp ngủ. Em có trông thấy gã đàn ông trong góc phố chiều mưa lạnh? Lặng lẽ lén nhìn em Lặng lẽ nhặt mảnh trăng rơi vỡ Lặng lẽ cuộn chiếc bóng cô đơn phiền muộn Lặng lẽ bước theo em... Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên báo Bà Rịa - Vũng Tàu
Ước Mơ Xưa Ngày xưa mười tám Em, con bé ngơ ngáo có mái tóc dài với chiếc nơ màu tím Anh, thằng con trai lặng lẽ cùng những bài thơ ngô nghê cất sâu trong cặp Đứa thích thành cô giáo nhạc Đứa mơ làm thầy giáo văn. Cổng trường khép lại Đường đời mở ra... Toàn những gương mặt bịt khẩu trang kín mít Toàn những bánh xe đầy bụi khói lăn vòng đen kịt Không còn những bài thơ lấp lánh Không còn những nốt nhạc long lanh Chỉ còn những đồng tiền nổi trôi, xuôi ngược. Em so đo Anh tính toán Em theo chồng hối hả Anh buông thả những giấc mơ Mình lạc nhau giữa dòng thời gian mờ hun hút... Rồi một ngày gặp lại trên con đường đầy những mảnh đá đau thương vụn vỡ Nắng chiều thu bạc phết nửa mái đầu Có phải là em Con chim vàng anh trong lồng son sặc sỡ? Có phải là anh Gã đàn ông hãnh tiến Mang chiếc mặt nạ có nụ cười rạng rỡ? Ta nhớ lắm Cùng quay về trường cũ Những cành phượng hồng Vẫn còn treo trên đó Đỏ rực những ước mơ... Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên Tạp chí thơ Giá để ngày ấy em chờ
Khúc Hát Ngày Ra Trường Thôi, từ giã giảng đường Từ giã tuổi sinh viên Chúng mình ra đi để mang hoài nỗi nhớ Hoa phượng vĩ chiều nay tưng bừng nở Đỏ thắm ven trời. Những cánh chim bay. Ngày mai xa rồi ta biết nói gì đây Ánh mắt ấy nhìn ai chợt có gì khang khác! Tạm biệt nhé con đường về xanh mát Bao dấu chân xưa. Sao xao xuyến bồi hồi? - Em sẽ về miền đất ấy xa xôi... Lời nói khẽ như bao lời muốn nói Mái trường xa sẽ đón chào cô giáo mới Và tình yêu thoảng nhẹ trong chiều. Họ bên nhau chưa nói được nhiều Lòng mải hẹn những phương trời xa lắc! Để những ước mơ thầm thì khẽ hát Khúc - hát - vào - đời những mơ ước lứa đôi... Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Văn nghệ Bạc Liêu