Truyện Ma [Dịch] Âm Dương Dị Thám - Dạ Yểm

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Vu Nữ, Jan 31, 2025.

  1. Vu Nữ

    Messages:
    0
    Người Đếm Thi. Chương 3. Bạo Lực Gia Đình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chúng tôi ở nhà Phùng Giai Hân đến một giờ chiều. Ngoài câu hỏi trước đó tôi còn nói với cô em họ hẳn hai câu nữa, một câu là: Cô đưa số điện thoại di động cho anh, một câu khác là: Tạm biệt.

    Sau khi đưa mẹ tôi và mẹ kế Phùng Giai Hân về đoàn văn nghệ, tôi đến thẳng chỗ Kiều Vỹ. Mấy ngày nay tôi đang hoàn thiện nốt bản thảo, rảnh ra cái loanh quanh là lại đến nhà Kiều Vỹ, ở nhà cậu tôi có lắp đặt một phòng chiếu phim gia đình, còn mua đồ ăn đầy cả tủ lạnh, sau đó ngày ngày ở trong nhà xem phim Phát đĩa Blu-ray. Giờ cậu tôi không cần đi tìm mẹ nữa thì hoàn toàn biến thành một anh trạch nam.

    Tôi đến nhà Kiều Vỹ thuận lợi tóm được cậu tôi, sau đó bèn đem chuyện quỷ nhập tràng nghe được hồi trưa nói kỹ một lượt. Cả quá trình nghe chuyện hai mắt Kiều Vỹ cứ sáng lên rực rỡ, hiển nhiên là gần đây ở nhà nhiều đã khiến cậu tôi chán rồi. Chẳng cần đợi tôi kể xong câu chuyện, cậu tôi đã ầm ĩ đòi đến nhà Phùng Giai Hân xem sao.

    Thế là sáu giờ chiều, tôi cùng Kiều Vỹ cùng đến nhà Phùng Giai Hân.

    Chồng của Phùng Giai Hân đã tôin làm về nhà rồi. Mặc dù chỉ gặp một lần vào đám cưới năm ngoái, nhưng ấn tượng về chồng của Phùng Giai Hân vẫn rất sâu sắc, cậu tôi là một anh chàng béo trắng, đeo một cặp kính không viền, vừa nhìn đã thấy giống một chú heo hồng trông rất đáng yêu.

    Tôi giới thiệu sơ qua về Kiều Vỹ và hai vợ chồng Phùng Giai Hân cho nhau, sau đó đặc biệt nhấn mạnh về thân phận thầy pháp của Kiều Vỹ. Thái độ của Phùng Giai Hân rất nhiệt tình, chú heo hồng cũng nhường đường cho tôi và Kiều Vỹ vào phòng khách. Chúng tôi hàn huyên vài câu bèn nói ngay vào chủ đề chính.

    Chuyện Phùng Giai Hân gặp quỷ nhập tràng tôi đã nói qua một lần với Kiều Vỹ, cho nên Kiều Vỹ vừa gặp Kiều Vỹ đã hỏi thằng ngay có phải trong linh đường rất lạnh không.

    Phùng Giai Hân hồi tưởng lại một lúc, sau đó gật đầu nói:

    - - "Quả thực là rất lạnh, nhưng mà.. nói thế nào nhỉ, không phải là kiểu lạnh bình thường, chính là cảm giác lạnh như khi bị sốt, lạnh từ trong ra ngoài."

    - - "Vậy thì đúng rồi, chính là lệ quỷ mượn xác hoàn hồn." Nói xong Kiều Vỹ ngửa lòng bàn tay phải đưa đến trước mặt Phùng Giai Hân nói:

    - - "Cô đặt ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải lên lòng bàn tay tôi."

    Phùng Giai Hân làm theo lời Kiều Vỹ yêu cầu đặt ngón tay lên, Kiều Vỹ liền nhăn mày. Hai giây sau bèn bảo Phùng Giai Hân có thể bỏ tay ra, sau đó lắc nhẹ đầu nói:

    - "Thường thì lệ quỷ mượn xác hoàn hồn chính là để hút dương khí của người, nhưng dương khí của cô không hề mất đi, ngất đi chắc chỉ là do sợ quá thôi."

    - - "Hắn còn bóp cổ tôi mà." Phùng Giai Hân nhấn mạnh.

    - - "Hắn làm như thế nào? Cô có thể làm lại không? Lấy chồng cô ra dấu lại cho tôi xem xem." Kiều Vỹ nói.

    Phùng Giai Hân đáp lại một tiếng, sau đó xoay người đặt tay phải lên vai chồng, tay, ngón cái ấn lên cổ họng, bốn ngón khác ở mặt bên tạo thành thế gọng kìm.

    - - "Chính là cử chỉ này? Lực tay thế nào? Mạnh không?" Kiều Vỹ hỏi.

    Phùng Giai Hân thu tay lại sờ lên cổ nhớ lại, rồi lắc lắc đầu nói:

    - - "Lực thì không mạnh, nhưng rất khó chịu, rất buồn nôn, còn thấy không thở được."

    - - "Không thở được?" Kiều Vỹ dường như rất ngạc nhiên.

    Phùng Giai Hân vội gật đầu xác nhận:

    - - "Đúng vậy. Hắn thở một hơi vào rôi, vô cùng vô cùng thối. Tôi cũng không biết có phải thế mà bị sặc không, dù sao cũng chính là không thở được."

    - - "Vậy thì lạ rồi." Kiều Vỹ bốu mày hai tay lại ra dấu diễn tả:

    - - "Thông thường lệ quỷ mượn xác hút dương khí đều phải đứng thẳng với chiều mũi miệng của người, cho nên khi chúng tấn công người đều là nâng mặt người tôi lên, cách mà nó tấn công cô tôi thấy hình như nó có ý muốn cô quay mặt sang một bên."

    Câu hỏi của Kiều Vỹ dường như gợi nhớ cho Phùng Giai Hân, cô em tôi gật đầu liên tục nói:

    - - "Đúng đúng đúng. Anh nói tôi mới nhớ khi nó bóp cổ tôi hình như là vặn sang phải, lúc đó đầu tôi trống rỗng, sau đó thì ngửi thấy mùi thối tôi liền quay mặt sang một bên."

    - - "Như vậy thì đúng rồi. Du hồn đó chắc là không muốn hại cô, nó là muốn trao đổi gì đó với cô, nhưng do sợ vô tình hút dương khí của cô nên mới xoay mặt cô sang một bên, không ngờ cô sợ quá ngất xỉu mất."

    - - "Cho nên ý của anh là chuyện quỷ nhập tràng là có thật, tất cả không phải là ảo giác của tôi?"

    - - "Điều cô quan tâm là thế sao?" Kiều Vỹ hỏi.

    Phùng Giai Hân ra sức gật đầu, và dùng ánh mắt mong chờ hướng về Kiều Vỹ.

    Kiều Vỹ ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn duy trì sự nghiêm túc vốn có trả lời:

    - - "Tất cả những phán đoán trước đây là có tiền đề, chính là quỷ nhập tràng thực sự đã xảy ra. Nếu như chỉ đơn thuần dựa vào tình trạng cơ thể của cô mà phán đoán, nói sự việc xảy ra không phải là không có lý do, mà còn dễ hiểu hơn. Dương khí trên người cô không bị mất đi chút nào, cũng không lưu lại thi độc, lệ quỷ thì trước giờ không tha cho người sống nào.

    - -" Anh cũng cho rằng tôi đang bịa chuyện sao? "Phùng Giai Hân có chút kích động hỏi.

    Kiều Vỹ vội xua tay nói:

    - -" Tôi không phải là có ý đó. Lôi Thanh là muốn tôi đến xem tình trạng của cô thế nào, sau đó mới đi điều tra chuyện quỷ nhập tràng. Nhưng chỉ dựa vào chút thông tin chắc chắc không thể nào đưa ra kết luận ngay được, cách chính xác nhất chính là đến linh đường xem thi thể đó thế nào. "

    - -" Được thôi, bây giờ tôi sẽ đưa anh đi. "

    Phùng Giai Hân nói xong nóng lòng đừng dậy bước ra cửa, nhưng cô mới đi được hai bước thì bị chồng tóm lấy tay giữ lại.

    Phùng Giai Hân quay đầu muốn mở miệng nói, nhưng chú heo hồng lại cướp lời nói trước:

    - -" Em đừng đi, nghe lời anh bỏ việc đi. Em mà đi nữa sợ có nguy hiểm, không khéo còn mất mạng. "

    - -" Mất mạng gì chứ? Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng em đang phát điên, đều cho rằng em nói hươu nói vượn, anh nghĩ em có nhịn được không? Em nhất định phải làm rõ chân tướng mới được. "Phùng Giai Hân vừa nói vừa giật tay ra, nhưng chú heo hồng chẳng hề có ý định buông tay.

    Tính cách của đôi trẻ này tôi không biết rõ, nhưng theo phán đoán thì chú heo hồng dễ bị ăn đấm lắm.

    Tôi mới nghĩ thế trong đầu, Phùng Giai Hân bên kia quả nhiên đã giơ chân lên cho chú heo hồng một liên hoàn đạp, vừa đạp còn vừa hét:

    - -" Vợ anh bị nói là con thần kinh anh cũng nhịn nhục phải không? Là đàn ông thì anh bỏ tay ra. Anh bỏ tay ra. "

    Tôi thấy nổ ra bạo lực gia đình liền đứng dậy lôi Phùng Giai Hân kéo sang một bên. Đồng thời Kiều Vỹ cũng rất bảo vệ kéo chú heo hồng sang đầu kia của phòng khách.

    Hai người họ vừa tách ra, Phùng Giai Hân lập tức đi về phía cửa. Chú heo hồng bỗng la hét, sau đó luồn khỏi nách Kiều Vỹ chui ra, giống như một chú heo lao về phía Phùng Giai Hân ôm chặt lấy eo.

    - -" Không cho em đi. Cho dù em đánh chết anh anh cũng không cho em đi, không may thực sự mất mạng thì sao. Em nghe anh một lần đi, một lần thôi. "

    Phùng Giai Hân không thèm để ý, quyết kéo cả chú heo hồng ra phía cửa.

    Tôi có ý muốn tách hai đứa ra, nhưng đột nhiên lại nghĩ đây là việc của hai người họ, người ngoài như tôi không tiện can dự vào. Tôi và Kiều Vỹ trợn tròn mắt đứng đực tại chỗ, hoàn toàn không biết tiếp đến nên làm thế nào.

    Chú heo hồng mặc dù trông hơi nữ tính, nhưng thể trọng thì vẫn còn đó. Phùng Giai Hân cắn răng gồng sức cả nửa ngày mới miễn cưỡng thò được một chân ra khỏi cửa, nhưng một chân khác thì vẫn bị chú heo hồng giữ thật chặt. Có năm trăm cân đeo ở trên người Phùng Giai Hân đến nửa bước cũng không di chuyển thêm được, nỗ lực mãi mà không được, liền dứt khoát quay lại đấm liên tục vào vai chú heo hồng.

    Lúc trước là đá mông, giờ là đấm vào vai, toàn là đánh vào chỗ nhiều thịt, căn bản là không nỡ mạnh tay.

    Kẻ ngoài cuộc là tôi đã hiểu rồi, nhanh chóng ngăn Phùng Giai Hân lại nói:

    - -" Được rồi đừng đánh nữa, cô có đánh cậu tôi cũng đâu có đau. Còn nữa.. "tôi cúi thấp đầu xuống nói với chú heo hồng:

    - -" Ôm chân ôm eo chẳng giống đàn ông tí nào. Cậu không muốn Giai Hân đi thì đứng dậy nói ra nguyên nhân xem nào. "

    Lời khuyên có hiệu quả, Phùng Giai Hân không đánh nữa, chú heo hồng cũng buông Phùng Giai Hân rồi đứng dậy.

    - -" Kỳ thực.. kỳ thực.. kỳ thực vì chuyện này trước đây đã chết mất hai người rồi, bọn họ đều nói nhìn thấy quỷ nhập tràng, cho nên anh không muốn cho em đi. Chú heo hồng cuối cùng cũng đã quyết tâm nói ra lý do, cái lý do này khiến cho tôi và Kiều Vỹ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.

    Như vậy thì hiển nhiên trong chuyện này có ẩn tình.
     
    Chì Đen, Nghi Phuc and iam.wonwoo like this.
  2. Vu Nữ

    Messages:
    0
    Người Đếm Thi. Chương 4. Chuyện Cũ Ở Nhà Tang Lễ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chú heo hồng còn chưa cả học cấp ba, học xong trung học cơ sở xong là cậu tôi đi học trung cấp về trang điểm làm đẹp, tốt nghiệp xong không tìm được công việc nào ra hồn, cuối cùng người trong nhà nhờ vả mối quan hệ mới sắp xếp cho cậu tôi công việc hóa trang cho người chết ở nhà tang lễ. Mặc dù năm nay cậu tôi mới hai mươi tám là cùng tuổi với tôi, nhưng cậu ra đã làm thợ hóa trang cho người chết ở nhà tang lễ được mười năm, cũng được tính là nhân viên kỳ cựu rồi.

    Vào năm thứ hai cậu tôi làm ở đó, cũng chính là năm 2004, một nhân viên nam đi tuần đêm đã bị chết.

    Sau này chú heo hồng nghe người tôi nói lại, nhân viên nam đó trước khi chết tầm nửa tháng vẫn luôn nói mình nhìn thấy quan tài rỗng mở nắp, còn nhìn thấy thi thể chạy khắp nơi trong tòa nhà. Nhưng ngoại trừ anh ta ra thì không có ai nhìn thấy, còn về chuyện quan tài rỗng thì cũng thường xuyên có chuyện thi thể được khênh đi để tiến hành lễ viếng, sau đó thì không kịp xử lý quan tài. Cho nên căn bản không có ai tin lời anh ta, mọi người đều cho rằng anh ta bị thần kinh.

    Sau đó người đàn ông đó không biết lấy được ở đâu về một đống bùa, mỗi đêm vào ca còn đem theo một túi gạo sống, nói là phải bắt cương thi để chứng minh anh ta không nói dối, không bị bệnh thần kinh. Kết quả là vào buổi sáng một ngày của nửa tháng sau, có người phát hiện người đàn ông đó với một người chết cùng nằm trong một chiếc quan tài, người đã không còn thở nữa.

    Nguyên nhân cái chết là bị lạnh chết, nhưng tại sao anh ta lại vào nằm trong quan tài thì không có ai giải thích rõ được.

    Sau ba năm sự việc qua đi, đến mùa đông năm 2007 lại có một người nói nhìn thấy quỷ nhập tràng ở nhà tang lễ. Kết quả là không đến nửa tháng sau, người mà nói nhìn thấy quỷ nhập tràng đó cũng chết, thi thể được phát hiện nằm trong lò đốt giấy vàng mã của nhà tang lễ, nguyên nhân cái chết cho đến giờ vẫn chưa được làm rõ, cũng chẳng ai biết tại sao người đó lại chui vào lò đốt vàng mã làm gì.

    Bởi vì chuyện này vốn đã ma quái, lại thêm không dễ để tuyển người đi tuần đêm ở nhà tang lễ, cho nên quản lý nhà tang lễ ra lệnh cấm: Về việc quỷ nhập tràng và người tuần đêm chết một cách ly kỳ không nhân viên nào được nói ra ngoài, nếu không thì đuổi việc.

    Chú heo hồng là người mà đến cấp ba còn chưa học kiếm được công việc một tháng lương hơn vạn quả thực không dễ dàng, cho nên cậu tôi chọn cách nghe lời mà giữ kín miệng lại. Rồi năm năm nữa trôi qua, nhà tang lễ không có ai nói gặp quỷ nhập tràng nữa, cũng không có ai vô duyên vô cớ mà chết nữa, cho nên sự việc quỷ nhập tràng rồi người chết của hai lần trước mọi người cũng quên dần đi.

    Năm ngoái Phùng Giai Hân đi tìm việc là dấu chú heo hồng, đợi chú heo hồng biết thì Phùng Giai Hân đã đi làm được một tuần. Vốn cậu tôi muốn Phùng Giai Hân bỏ việc, nhưng lại không chống đỡ được tính khí đại tiểu thư của Phùng Giai Hân, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.

    Về việc quỷ nhập tràng dẫn đến chết người, chú heo hồng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định không nói cho Phùng Giai Hân biết. Cậu tôi nghĩ có nói cũng chưa chắc Phùng Giai Hân tin là thật, ngộ nhỡ cô cho là thật, theo tính nết của cô thì không chừng sẽ điều tra rõ ràng, như vậy ngược lại sẽ chữa lợn lành thành lợn què.

    Ngoài ra, chú heo hồng nghĩ là Phùng Giai Hân sẽ không làm được lâu ở nhà tang lễ, kết quả không ngờ là Phùng Giai Hân làm là làm luôn một năm, mà còn thực sự gặp xui gặp phải quỷ nhập tràng.

    Chú heo hồng kể hết mọi chuyện từ trước giờ cậu tôi vẫn giấu, sau đó liền quỳ trước mặt Phùng Giai Hân dập đầu cầu xin cô nhất định không được đi đến nhà tang lễ nữa.

    Cậu tôi nói cậu tôi là một anh béo chỉ biết hóa trang cho người chết, có thể lấy được Phùng Giai Hân là phúc tích được mười đời, cho nên bất luận thế nào cậu tôi cũng không muốn Phùng Giai Hân xảy ra chuyện. Rồi cậu tôi quyết tâm nói về sau Phùng Giai Hân không phải làm gì cả, cứ ở nhà làm thiếu phu nhân tiêu tiền được rồi, cậu tôi sẽ gánh vác cái nhà này, tuyệt đối sẽ không để Phùng Giai Hân chịu khổ dù là một chút.

    Phùng Giai Hân cho dù là trái tim sắt đá thì trái tim cũng tôin chảy, cô nhanh chóng đỡ chú heo hồng dậy sau đó ôm chặt rồi bắt đấu khóc tu tu. Vừa khóc cô vừa nói:

    - - "Chồng ơi em sai rồi, em không nên đánh anh. Anh là người duy nhất trên thế giới hiểu em, bao dung em. Anh là người tốt nhất trên thế giới. Em không đến nhà tang lễ nữa, em bỏ việc.

    Chú heo hồng cứ như nghe được ngôn ngữ hay nhất trên thế giới, cậu tôi vui mừng đến mức lệ chảy dài hai mắt, sau đó cũng giơ tay ôm lấy Phùng Giai Hân. Tiếp đó là hai con người cùng quỳ dưới đất ôm nhau mà khóc.

    Tôi chỉ tay về phía cửa, ra hiệu cho Kiều Vỹ nên đi rồi. Rồi tôi cũng đứng dậy vỗ vai chú heo hồng và Phùng Giai Hân, nói với hai người bọn họ:

    - -" Vậy chúng tôi không làm phiền nữa, hai người cứ tiếp tục, nếu như lại có ma, quỷ nhập tràng gì đó thì lại gọi cho tôi.

    Hai người bọn họ giọng nghẹn ngào đáp tôi một tiếng rồi đứng dậy tiễn tôi, tôi nhanh chóng xua tay nói không cần, sau đó cùng Kiều Vỹ nhanh chóng rời đi.

    Sau khi ra khỏi tòa nhà của nhà Phùng Giai Hân, tôi không nhịn được mà cười lớn lên.

    Kiều Vỹ nhìn tôi với vẻ kỳ quái hỏi: -- "Anh cười cái gì thế?"

    Tôi nói:

    - - "Tôi cười cậu em rể này. Kỳ thực cậu tôi cũng rất đàn ông, chính là cách thể hiện có hơi khác, hai người này cũng thực là một đôi trời sinh."

    - - "Ngưỡng mộ sao?" Kiều Vỹ hỏi một câu không hề có ý tốt.

    Tôi vội lắc đầu:

    - - "Tôi chẳng vậy đâu, ở nhà tôi vẫn là tôi làm chủ."

    - - "Đồ gia trưởng." Kiều Vỹ bĩu môi dè bỉu tôi một câu, sau đó biểu cảm lại khôi phục vẻ nghiêm túc hỏi:

    - - "Chuyện quỷ nhập tràng ở nhà tang lễ anh tính sao?"

    - - "Còn phải hỏi sao, đương nhiên là điều tra đến cùng rồi."

    - - "Vậy.. là cùng đi?"

    - - "Phải cùng đi chứ."

    Ý kiến được thống nhất xong, chưa đến mười lăm phút sau hai chúng tôi liền lái xe đến nhà tang lễ. Cửa chính nhà tang lễ đã đỗ bảy, tám chiếc xe, chắc đều là xe đến trông linh cữu.

    Tôi và Kiều Vỹ đi vào từ cửa chính, sau đó từ đoạn cuối hành lang bên phải đi lên trên tầng bốn, sau đó vòng ra phòng linh cữu bên ngoài để đi vào trong linh đường. Nhờ ánh sáng của điện thoại tôi có thể nhìn thấy rõ bên trong có đặt một chiếc quan tài, trong quan tài trống rỗng, cũng không có linh vị hay tế phẩm gì cả.

    - - "Xem ra chúng tôi đã đến chậm một bước rồi." Kiều Vỹ đến gần tôi nói, sau đó cậu tôi đi một vòng xem xét tứ phía của linh đường.

    Tôi hỏi cậu tôi có nhìn ra gì không.

    Kiều Vỹ lắc đầu nói nhà tang lễ vốn dĩ là nơi âm khí nặng, du hồn dã quỷ chất đống, phán đoán từ môi trường hoàn cảnh này thì không thể nói là có lệ quỷ mượn xác hay không, trừ khi nhìn thấy thi thể.

    Tôi vốn dĩ dự định đi tìm nhân viên nhà tang lễ hỏi xem thi thể đã hỏa táng hay là di rời đi rồi, nhưng nghĩ đến lệnh cấm của người quản lý, tôi nghĩ lúc này mà đi hỏi nhân viên họ chưa chắc đã dám trả lời, không bằng trực tiếp đi hỏi người quản lý. Theo lý luận của Kiều Vỹ thì chúng tôi đến để giúp đỡ, người quản lý chẳng có lý do gì mà dấu chúng tôi.

    Thế là tôi và Kiều Vỹ quyết định sáng mai lại đến.
     
    Chì Đen, iam.wonwoo and Nghi Phuc like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...