295 - ĐỐ VUI Bấm để xem Đố ai mà biết xã gì? Đầu Gà thân Vịt níu trì xuống lên Thân Vịt thời xuống nước ngâm Đầu Gà thời níu chạy lên trên bờ Đầu Gà, thân Vịt níu trì Lên bờ xuống nước, càng ngày càng teo Đầu lên bờ, thân trì xuống nước Thân chưa ước, đầu lại kéo lên Xã gì lạ quá ai ơi Kéo lên trì xuống tả tơi đầu, mình Hai chân cứ mãi to phình Đầu Gà thân Vịt lại càng ốm teo Xã nầy khó sống được lâu Níu trì vài bửa đi tiêu chẳng còn Xã gì kỳ lạ trên đời Ai mà hiểu được mới là trí nhân * * * Văn Hóa Cội Nguồn * * * 296 - CHẠY ĐÂU ĐÀNG TRỜI Người giống người, nhưng lòng thời có khác Lòng thương dân, yêu nước quý làm sao Dù nghèo khổ, nhưng lòng luôn thơm ngát Lòng vì non, vì nước chí thanh cao Mùi hương đức, tỏa lan bay khắp lối Luôn cho đời, những hạnh phúc ước ao Lòng yêu nước, như ngàn sao lấp lánh Lòng hại dân, đầy hung khí gươm đao Mới hay trong cõi người ta Người thành Phật Thánh, Người ra yêu tà Người thời lên các cõi trời Người sa địa phủ dập vùi hồn linh Tại mình tạo nghiệp gây nên Yêu nước, phản nước khác nhau hai đường Họa, phúc không ở chỗ nào Do mình triệu đến, nó vào ghé thăm Hãy mau thức tỉnh cho mau Nhân nào quả nấy chạy đâu đàng trời * * * Văn Hóa Cội Nguồn * * * 297 - NỖI BUỒN TRONG ĐÊM Nước non, non nước hữu tình Lang thang vài kiểu gi hình để xem Tối trời cảnh giới về đêm Ngàn sao phố thị, trắng, đen, đỏ, vàng Tưởng như cảnh giới thiên đàng Nào hay là cả nỗi buồn phủ giăng Xa xa tiếng hát lời ru Bay theo làng gió oán than bất bình Nước non Đại Việt bây giờ Cho bao tâm sự, dáng ngồi nghĩ suy Nước non Nam Việt khốn nguy Mất còn nô lệ trong tay giặc Tàu Nếu không thức tỉnh đồng lòng Việt Nam nhất định không còn Việt Nam Quê hương non nước, nước non Càng suy càng nghĩ càng đau càng buồn Lang thang vài kiểu ghi hình Mai sau còn thấy để nhìn ngắm xem Nghĩ về đất nước quê hương Năm nghìn năm tồn tại, biết bao oai hùng Tại ai đất nước điêu tàn Phải chi Đại Việt hết người rồi chăng? * * * Văn Hóa Cội Nguồn * * * 298 - TRỞ VỀ VỚI DÂN Quay về cuộc sống với dân Hòa vui cuộc sống, thong dong cuộc đời Lìa xa thể chế bạo quyền Tự do Dân Chủ, Nhân Quyền văn minh Vui cùng nước, sống cùng non Cá luôn theo nước cá khôn nhất đời Thuận theo Thiên Ý cơ trời Mùa thu ta ngắm, xuân về ta chơi Trí nhân, tài trí là đây Rõ thông cơ vận, trong tay, cuộc cờ Dân đàn ta hát chung lòng Dân vui ta cũng vui cùng với dân Con đường vạn đại là đây Đỉnh cao cuộc sống, an vui cuộc đời * * * Văn Hóa Cội Nguồn * * * 299 - THỜ Ơ Thờ ơ với thời cuộc Không màng đến thế sự Khi họa ập đến, thời hoảng loạn Trộm cướp nào tha bạn Ngoại xâm nào chẳng hại chúng ta Chúng cướp sạch, giết sạch chẳng tha Thời ơ với thời cuộc Cuộc đời vì nhu nhược Nhân tình luôn khô cạn Là tạo ra khốn nạm Ăn chất độc để rồi chết Bệnh tật, la cùng lết Vô cảm là chấm hết Tiếp tay cho mất nước Thời ơ và vô cảm Trải thảm mời giặc vùi chôn * * * Văn Hóa Cội Nguồn
300 - SỐNG YÊN CHĂNG Bấm để xem Cuộc thế cảnh đời, buổi bon chen Khốn khổ dồn lên, kiếm cái ăn Nước non bỏ mặt, không nghĩ đến Gian hùng trổi dậy, giặc xâm lăng Cuộc sống thi nhau, theo xu thế Bỏ mặc sơn hà, ác phủ giăng Cái khổ nào hơn, khi mất nước Nô lệ trùm lên, sống được chăng * * * Văn Hóa Cội Nguồn * * * 301 - KHIẾP KINH QUÂN THÙ Nghe sấm dậy, trời nam rung chuyển Rực hào quang, Phụng hiển Rồng bay Ầm ầm Nam Việt chuyển xoay Văn, Kinh, Ấn, Bút, bủa vây ngút trời Từ đại ngàn, đến thời biển cả Khắp nước non lan tỏa văn thơ Thét gào sấm chớp bùng lên Thiên La địa võng rung rinh địa cầu Hồn dân tộc, ngập tràn cuồn cuộn Hồn nước non, trổi dậy ầm ầm Đất trời gào thét, thét gào Kinh hồn bạc vía gian tà yêu tinh Rồng với Phụng chung nhau hiệp sức Lân với Qui, vũ khúc hùng anh Tứ Linh đồng loạt ra tay Xong đời quân giặc, khiếp kinh quân thù Gươm trí huệ, chém về phương bắc Dậy cuồng phong càn quét ngoại xâm Ầm ầm sấm chớp rền vang Xong đời lũ giặc cuồng ngông xong đời Từ đây đất nước biển trời Bình yên độc lập, trường tồn muôn năm * * * Văn Hóa Cội Nguồn * * * 302 - RỒNG, PHỤNG Một bên là Phụng, một bên Rồng. Rạng rỡ giống nòi, rạng tổ tông Rồng, Phụng, luôn là loài chúa tể Anh linh tột thế, chủ nhân ông Dòng giống Rồng Tiên uy linh mãi Như vầng dương thái, tỏa dương quang Phủ bóng anh linh, trùm vạn cõi Làm cho Tà ác, phải tiêu vong * * * Văn Hóa Cội Nguồn * * * 303 - NGƯỢC ĐỜI Rồng thời vứt bỏ, rắn mang vào Nghĩ đời lộn ngược, dại làm sao Phụng đẹp như Tiên, lại quên mất Ôm gà ngồi khóc, khổ lao đao Truyền thống Rồng Tiên, không nhớ đến Ngóng trông tà thuyết, ước với ao Cuộc cờ xoay chuyển, tan với nát Nô lệ vùi chôn, chẳng ra sao * * * Văn Hóa Cội Nguồn * * * 304 - ĐẤT LỞ TRỜI NGHIÊNG Truyền thống anh linh, dạy hào hùng Tiên Rồng nổi dậy, đất trời rung Cuộn cuồn gáo thét, đầy sóng gió Vùi lấp quân thù, lũ ngoại xâm Sức mạnh Rồng Tiên rền bão tố Quét sạch gian tà, những yêu tinh Không ai có thể, ngăn cản nỗi Mạnh như Rồng, biến hóa như Tiên * * * Văn Hóa Cội Nguồn
305 - KHÚC NHẠC TIÊN RỒNG Bấm để xem Khúc nhạc Tiên Rồng, khúc nhạc linh Rền vang sông núi, khiếp yêu tinh Quê hương đã dậy, nguồn xuân mới Đơm hoa kết trái, những giàu lên Thôn quê thành thị, bừng sức sống An lạc thì thầm, phúc kề bên Cảm nhận nào hơn, niềm sung sướng Dân giàu nước mạnh, tựa như tên * * * Văn Hóa Cội Nguồn * * * 306 - CẢNH XUÂN THỜI Nước non, non nước, đã đến hồi Trổi khúc thanh bình, xuân dạo chơi Nếp sống văn minh đà trổi dậy Ý Trúc tình Mai, sánh đẹp đôi Cuộc sống bừng lên, bao chuyện lạ Không còn kiếp sống, bạc như vôi Trở nhân trổ nghĩa, tình thắm lại Chén rượu ấm trà, cạn, đầy, vơi * * * Văn Hóa Cội Nguồn * * * 307 - ĐỊA CỐT RỒNG TIÊN Việt Nam tuy nhỏ, lắm tuyệt vời Thiên Long Địa Cốt, tỏa sáng ngời Huyền cơ Tạo Hóa, đà định sẵn Chữ S gồm thâu, khắp mọi nơi Thái cực hà đồ, cao thăm thẳm Đêm ngày ung đúc, tài, đức sanh sôi Đại Việt anh linh, rền trần thế Phật, Tiên, Thánh, Chúa, rạng an ngôi * * * Văn Hóa Cội Nguồn * * * 308 - TRƯỜNG TỒN BẤT DIỆT Từ thuở Cha Ông mở đất trời Đến nay tiếp nối, mấy trăm đời Thịnh suy, suy thịnh, mờ với tỏ Tiên Rồng còn mãi, chẳng hề vơi Trải mấy nghìn năm, không thay đổi Rồng Tiên muôn thuở, vẫn an ngôi Đâu như thời thế luôn biến chuyển Vô thường còn mất, mãi sanh sôi * * * Văn Hóa Cội Nguồn * * * 309 - KHÔNG GÌ ĐỊCH NỔI Văn Hóa Cội Nguồn, tỏa sáng lên Khắp cả năm châu, sấm vang rền Chẳng gươm, chẳng giáo ai cũng khiếp Chẳng bạo, chẳng tàn, ai cũng kinh Chuyển xoay cuộc thế, như cơn lốc Quét sạch quân thù, sạch yêu tinh Văn Hóa Cội Nguồn, cơn bão thép Hơn cả binh hùng, vạn thiên binh * * * Văn Hóa Cội Nguồn